Hoài Thiện vừa liếc mắt nhìn, liền "A" một tiếng, thốt ra:

- Đây không phải là cảnh quan bản địa sao? Chỉ là...

Tô Chuyết vội hỏi:

- Chỉ là sao? Hoài Thiện nói:

- Từ trước đến nay tranh sơn thủy trọng ý không trọng sắc, thế nhưng bức tranh này lại đi ngược đạo lý đó. Cậu xem đồi núi này, tô vẽ hình thái quá mức, tô màu cũng đậm hơn nơi khác. Đây không phải thủ bút của danh gia!

Tô Chuyết sớm biết lão sẽ nói thế, liền hỏi:

- Đại sư xem nè, đồi núi này là nơi nào?

Hoài Thiện nhíu mày, biết trong lời y nói tất có thâm ý, cúi đầu nhìn kỹ. Ai ngờ càng nhìn càng kinh sợ, địa hình đồi núi trên bức tranh sao lại quen thuộc như thế, nhưng tựa hồ lại khác xa với hiện thực. Hoài Thiện nhất thời không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.

Tô Chuyết thay lão trả lời:

- Từ địa hình đến xem, đồi núi rõ ràng chính là đồi Loạn Thạch mà hôm nay chúng ta thấy! Nhưng bức tranh này được vẽ vào mười năm trước, lúc ấy trên núi vẫn còn cây xanh sum suê.

Hoài Thiện gật đầu, nói:

- Không sai không sai, thế nhưng bức tranh này được vẽ cũng không đến mức cao minh. Hơn nữa, người vẽ bức tranh này có ý gì?

Trong lòng Tô Chuyết đã nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái. Y nói ra:

- Hôm nay vãn bối ở một quán rượu nhỏ, nghe được tin đồn ma quỷ trên đồi Loạn Thạch. Lúc ấy lão bản kia kể chuyện như thiệt, nói gì mà đồi Loạn Thạch khó mọc cây cối, là bởi vì có quỷ quấy phá. Xem ra, vãn bối đã giải đáp được bí mật này!

Hoài Thiện đã sớm luyện được tâm như giọt nước, nhưng nghe đến đó, vẫn tò mò hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Tô Chuyết đáp:

- Kỳ thật rất đơn giản. Dưới đồi Loạn Thạch có mỏ bạc, nhưng đã bị trắng trợn đào bới. Dưới lòng đất cơ hồ bị đào rỗng, cây cối tự nhiên khó mà mọc rễ. Những cây cối đã mọc trước kia, cũng bởi vì đứt rễ mà khô héo. Vấn đề đơn giản như vậy, lại bị những người vô tri coi thành truyền thuyết quỷ thần!

Trong mắt Hoài Thiện không có vẻ ngạc nhiên, tựa hồ đã tràn đầy trí tuệ nhìn thấu sự đời. Lão cười nhạt một tiếng, nói:

- Điều đó có thể do người hữu tâm cố ý hành động a!

Câu nói vô tình hay cố ý, ngược lại nhắc nhở Tô Chuyết. Tô Chuyết đột nhiên nghĩ đến điều gì, cúi đầu không nói, thì thào trầm ngâm: Bức tranh này rốt cục còn có hàm nghĩa gì đây? Mỏ bạc ở đồi Loạn Thạch, Tụ Nghĩa sơn trang và Vệ Tiềm rốt cục có liên hệ gì? Còn có khu vườn bỏ hoang kia, cái giếng cạn và những ký hiệu được vẽ trên bàn trong căn phòng nhỏ...

Vô số manh mối, đều hướng về một bí mật cực lớn. Chỉ là tất cả mọi chuyện giống như một cuộn chỉ rối, quấn quýt lấy nhau. Mà bây giờ chỉ còn thiếu một đầu mối, là có thể tháo gỡ cuộn chỉ này.

Hoài Thiện định tính cực cao, Tô Chuyết không nói lời nào, lão cũng ngồi an tĩnh, tựa hồ không tò mò đến cùng hắn phát hiện được bí mật gì. Hai người cứ lẳng lặng ngồi đó, phảng phất như thời gian dừng lại.

Đúng lúc này, Hoài Thiện bỗng nhiên đứng dậy, từ tốn nói:

- Thời gian đã không sớm rồi, chúng ta nên trở về phòng của mình đi, tránh cho bằng hữu của chúng ta hiểu lầm.

Nói xong đi thằng về phía gian phòng của mình.

Tô Chuyết thông minh cỡ nào, tự nhiên hiểu được lời lão hòa thường nói có ý gì. Y không nói lời nào, về đến phòng đóng cửa, lẳng lặng tựa sau cánh cửa. Quả nhiên, trong viện truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ. Nếu không phải cố hết sức lắng nghe, xác thực khó mà phát hiện được.

Tô Chuyết hiểu ý cười một tiếng, võ công của lão hòa thượng chỉ sợ đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, trên giang hồ khó có địch thủ. Chỉ là lão vẫn không hiển sơn không lộ thủy, kẻ địch như vậy mới là đáng sợ nhất. Bởi vì ngươi căn bản sẽ không coi hắn là đối thủ của mình.

Người trở vệ tự nhiên là hai người Hà Ngôn Si, Bạch Tam Kiếm. Bất quá nghe lời Hoài Thiện hòa thượng, Tô Chuyết đã biết hai người này tối nay nhất định lấy giỏ trúc mà múc nước rồi. Chỉ là vì sao Khúc Thánh Châu lại không ở trong trang? Hắn có thể đi đâu đây?

Bỗng nhiên Tô Chuyết nhớ tới người áo đen kia, chính là cô ta, để chính mình đuổi theo ra ngoài. Việc người này và Khúc Thánh Châu biến mất có quan hệ gì không?

Những chuyện làm cho người ta khó hiểu, một chuyện lại tiếp một chuyện. Tô Chuyết nhức não, bắt đầu mê man. Y nằm trên giường, suy nghĩ nỗi lòng, thoáng chốc đã ngủ thiếp đi.

Không biết trải qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng gõ cửa "Phanh phanh phanh". Tô Chuyết cho rằng mình còn trong mộng, trở mình ngủ tiếp. Ai ngờ, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, trước sau không ngừng.

Tô Chuyết rốt cục tỉnh lại, trời đã sáng rồi. Y vỗ vỗ cái trán, làm bản thân thoáng thanh tỉnh. Nếu không phải đêm qua loay hoay quá muộn, tăng thêm dùng não quá độ, cũng không đến mức ngủ say đến tận giờ.

Tiếng gõ cửa vẫn như cũ không ngừng. Tô Chuyết vội vàng đi mở cửa phòng, đứng trước cửa là một người sai vặt trẻ tuổi.

Hắn tao nhã lễ độ, cụp mi cúi đầu nói khẽ:

- Trang chủ mời ngài đến tiền sảnh!

Trong lòng Tô Chuyết không khỏi nhảy một cái: Nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không thì Khúc Thánh Châu sao lại đến mời mình vào sáng sớm?

Y vừa đi vừa hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Gã sai vặt theo sau lưng, giọng nói vẫn như cũ không nhanh không chậm:

- Xảy ra chuyện lớn!

Nhưng mà tiếng nói ngữ điệu của hắn, căn bản không giống như đã xảy ra chuyện gì lớn.

Tô Chuyết đành phải tăng nhanh bước chân, vội vàng đi tới tiền sảnh. Trong sảnh đã có rất nhiều người, hoặc đứng hoặc ngồi, bất quá trên mặt tất cả mọi người đều toát lên một vẻ bất an. Tô Chuyết vừa vào cửa, hai người Hà Ngôn Si và Bạch Tam Kiếm đã đứng lên đầu tiên.

Khúc Thánh Châu lại mở miệng trước:

- Tô công tử cuối cùng đến rồi! Những người Vũ Di kiếm phái này sáng sớm đã tìm tới cửa, nhất định muốn ta cho một câu trả lời. Bây giờ công tử đang điều tra việc này, phải tìm công tử mới đúng chứ!

Tô Chuyết nhìn vẻ mặt âm dương quái khí của hắn, trong lòng không khỏi sinh ra một cơn tức giận. Khúc Thánh Châu kẻ này không chỉ cuồng vọng, còn là một tên âm hiểm. Bây giờ Tô Chuyết muốn điều tra việc này, nên dứt khoát đem mọi chuyện đẩy lên trên đầu của y.

Bất quá cơn tức này, Tô Chuyết cũng chỉ có thể cố tự nuốt xuống, y quay đầu liếc nhìn Vệ Tú đang ngồi ở một bên. Chỉ thấy nàng cúi đầu không nói, cau mày, trên mặt đầy vẻ u ám, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong lòng Tô Chuyết khẽ động: Nhìn vẻ mặt của nàng, khác biệt rất lớn với vẻ mặt ung dung trêu tức của Khúc Thánh Châu, chẳng lẽ Khúc Thánh Châu lại lén làm chuyện gì sau lưng nàng sao?

Y không kịp nghĩ nhiều, Chu Thanh Bình đang đứng một bên tiến lên giữ chặt Tô Chuyết, nói:

- Tô công tử, gia sư không thấy đâu! công tử giúp chúng ta tìm thử xem đi!

Tô Chuyết nhìn chằm chằm vào hai mắt của Chu Thanh Bình một hồi, có thể nhìn thấy vẻ nôn nóng trong mắt ông ta, không giống như là giả mạo. Bất quá Hàn Trung Dự đâu phải là con nít, làm sao lại vô duyên vô cớ không thấy rồi?

Trong lòng Tô Chuyết mơ hồ dâng lên một nỗi bất an, cẩn thận hỏi:

- Chưa thấy Hàn lão tiền bối sao?

Chu Thanh Bình đáp:

- Không chỉ là gia sư, ngay cả mấy người Ninh sư điệt cũng không thấy rồi. Chúng ta đã tìm khắp nơi chung quanh Tụ Nghĩa sơn trang, đều không thấy bóng dáng đâu cả. Ta xem chuyện này nhất định có quan hệ với Tụ Nghĩa sơn trang..."

Khúc Thánh Châu bỗng nhiên cười nói:

- Chuyện cười, Vũ Di kiếm phái ngươi mất thứ gì thì cũng liên quan đến ta sao?

Hà Ngôn Si nhịn không được nói:

- Ta thấy ngươi khẳng định thoát không khỏi liên quan, bằng không thì tối hôm qua ngươi...

Hắn bỗng nhiên ngậm miệng không nói, nhưng Tô Chuyết đã biết hắn muốn nói gì. Đêm qua Khúc Thánh Châu không ở trong sơn trang, đích xác mười phần kỳ quặc, xem ra tám chín phần mười có quan hệ đến việc Hàn Trung Dự mất tích. Bất quá dù sao Hà Ngôn Si cũng là người đứng đầu một phái, làm khách trong nhà người ta, lại muốn làm chút chuyện lén lút, loại chuyện này tự nhiên khó mà nói ra miệng. Nếu như ngày sau truyền đến trên giang hồ, danh tiếng cũng không dễ nghe.

Hoài Thiện thở dài, trên mặt cũng lộ ra sầu lo thật sâu, đứng dậy nói với Tô Chuyết:

- Cậu thấy chuyện này thế nào?

Tô Chuyết im lặng nửa ngày, không biết sao, chợt nhớ tới đồi Loạn Thạch, làm thế nào cũng không gạt đi được. Trong đầu Linh Quang lóe lên, y bật thốt lên:

- Đến đồi Loạn Thạch nhìn xem!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện