Nghiêm Hổ giận quá hóa cười, nói ra: "Tô Chuyết, ngươi nói hươu nói vượn gì thế? Chẳng lẽ ngươi chỉ bằng một hình xăm trên cánh tay của lão phu, đã hoài nghi lão phu là hung thủ giết người rồi sao? Chiếu theo lời ngươi nói, tất cả mọi chuyện đều do hình xăm khô lâu này dẫn ra, như vậy trên cánh tay Lâu Loan khẳng định cũng có hình xăm sao? Thế nhưng thật sự tựa hồ không có chuyện như vậy chứ?"
Tô Chuyết thở dài, nói ra: "Ta đã sớm biết lão sẽ nói vậy. Trên cánh tay Lâu Loan xác thực không có hình xăm, mà ta cũng chẳng biết rõ ràng hàm nghĩa chân chính của hình xăm khô lâu. Bất quá ta nói lão là hung thủ giết người, chính là thiên chân vạn xác!"
Nghiêm Hổ cười lạnh nói: "Trò cười, chẳng lẽ lão phu sẽ giết đồ đệ của mình sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Đương nhiên ngươi sẽ giết Âu Dương Cát, bởi vì ngươi căn bản không phải Nghiêm Hổ! Mà là người đứng đầu tứ thư sinh, Mạnh Thư Điền!"
Nghiêm Hổ bỗng nhiên nợ nụ cười ha hả, vẻ hèn mọn trên mặt trước kia quét sạch, thân eo cũng thẳng lên. Ngay cả giọng nói cũng sửa lại, hắn từ tốn nói: "Tô Chuyết, ngươi làm thế nào phát hiện được?"
Tô Chuyết đáp: "Thoạt đầu ta chỉ hoài nghi thôi, hôm qua lúc ngươi nhìn thấy thi thể của Âu Dương Cát, vốn nên bi thống vạn phần. Nhưng mà ngươi phẫn nộ có thừa, bi thống chưa đủ, căn bản không phải dáng vẻ bị mất người chí thân. Nếu như ta đoán không lầm, Âu Dương Cát không chỉ riêng là đồ đệ của Nghiêm Hổ, còn là con trai độc nhất mới đúng! Hơn nữa sư phụ của Lưu Phi kết thù cùng Nghiêm Hổ, cũng là bởi vì Nghiêm Hổ cướp đi tình nhân của hắn!"
Kẻ giả Nghiêm Hổ kia đưa tay bôi xóa vài lượt trên mặt, chậm rãi kéo xuống một miếng mặt nạ bằng da, lộ ra một gương mặt nho nhã. Người ngoài bỗng nhiên đều lên tiếng kinh hô, Mạch Thư Điền không để ý đến người ngoài, giơ ngón tay cái với Tô Chuyết, nói: "Tô Chuyết, ngươi biết cả rồi sao? Rốt cục là ai nói cho ngươi?"
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Không ai nói cho ta, là tự ta đoán được. Kỳ thật đáp án ngay trên cây quạt của Âu Dương Cát và bội kiếm của Lưu Phi. Trên đuôi quạt của Âu Dương Cát có một viên ngọc Lam Điền, mà trên vỏ kiếm của Lưu Phi cũng có một viên ngọc Lam Điền giống vậy. Hai khối ngọc thạch đúng là một đôi kiểu dáng, ta liền đoán xem hai người này đến cùng có quan hệ gì?"
"Kiếm của Lưu Phi vô cùng có khả năng được truyền lại từ thầy hắn, mà Âu Dương Cát thì sao. Từ trước đến nay Nghiêm Hổ cô đơn lẻ bóng, bên cạnh chỉ có một gã đồ đệ, chỉ cần người có chút sức tưởng tượng đều có thể đoán được quan hệ của bọn họ. Trên mặt cây quạt của Âu Dương Cát có một hàng chữ nhỏ, viết mấy chữ đẹp rất nhỏ: tặng ái tử. Mấy chữ này dĩ nhiên không phải viết từ tay của một người thô hào như Nghiêm Hổ, có thể khẳng định người viết chính là mẫu thân của Âu Dương Cát. Mẫu thân của Âu Dương Cát và Lưu Phi sư phụ có một cặp ngọc bội, điều này không khó đoán được Nghiêm Hổ và sư phụ Lưu Phi vì sao kết thù chứ?"
Mạch Thư Điền vỗ tay cười nói: "Xem ra người ta nói không sai, trên đời này chỉ có chuyện mà Tô Chuyết ngươi không muốn biết, nhưng không có chuyện ngươi điều tra không được!"
Tô Chuyết không để ý đến lời khen ngợi của hắn, nói tiếp: "Nghĩ thông suốt những điểm này, ta liền hoài nghi ngươi. Ngay lúc vừa rồi, lúc ta đưa tay bắt cổ tay ngươi, rốt cục xác định, ngươi căn bản không phải Nghiêm Hổ! Một trảo của ta vừa nãy, ngươi có thể tuỳ tiện tránh khỏi. Nhưng vì ngươi muốn che giấu võ công của mình, cố ý để cho ta bắt được. Thế nhưng ngươi lại quên, tuyệt kỹ độc môn của Nghiêm Hổ là Ngạ Hổ trảo, cả đời chìm đắm trong đôi cánh tay này. Làm sao lão lại dễ dàng để cho người ta bắt lấy tay của mình như vậy được?"
Mạch Thư Điền lắc đầu cười khổ, nói: "Nghĩ không ra ta càng che càng lộ, thất sách thất sách. Bất quá mặc dù ta giả trang Nghiêm Hổ, nhưng đâu có giết người!"
Tô Chuyết nói: "Ngươi còn chưa thừa nhận sao? Ngày đó lúc ta vừa tới Nhạc Châu, ở bên hồ gặp được Hùng Văn Hổ. Ngươi cố ý hiển lộ võ công, muốn ra oai phủ đầu với ta. Lúc ấy ngươi dùng mảnh ngói ngăn lại một đao của Hùng Văn Hổ, sử dụng chính là Lưu Tinh Phi Thỉ. Mà một chiêu đánh chết hắn, chính là Phân Hoa Phất Liễu! Ta nghĩ hai môn công phu này, trừ ngươi ra, nơi này chỉ sợ không ai biết. Kẻ giết chết Âu Dương Cát là ngươi, ở trên thuyền cướp mất miếng vải cũng là ngươi!"
Mạch Thư Điền bỗng nhiên cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập vẻ trào phúng. Hắn bỗng nhiên nói ra: "Tô Chuyết, ngươi nghĩ bằng vào việc nhớ kỹ chiêu thức, chứng minh ta là hung thủ giết người? Điều này tựa hồ có chút gượng ép chứ?"
Có người bên cạnh cũng nghi ngờ nói: "Đúng vậy a, cho dù biết hai chiêu này, cũng không thể nói chính hắn là hung thủ giết người. Trên giang hồ ngoại trừ Lưu Tinh Phi Thỉ, còn có hảo thủ khác dùng ám khí, cũng có thể dùng loại phương pháp kia giết chết Âu Dương Cát. Còn ở trên thuyền đắm cướp miếng vải, càng là lời nói một bên của Tô công tử."
Đỗ Thanh Phong nói tiếp: "Đúng vậy a, Tứ thư sinh từ trước đến giờ là người nhàn tản trên giang hồ, làm sao lại cuốn vào trận thị phi này? Tại sao hắn muốn giết người đây?"
Tô Chuyết lấy ra đôi giày của Lưu Phi, ném trên mặt đất, nói ra: "Đây là giày của Lưu Phi, nước bùn phía trên, chứng minh hắn từng đi qua bờ hồ. Mà trên đế giày của hắn có một mảng dấu vết màu xanh, đó là giẫm trên rêu xanh mà để lại. Ta theo manh mối này, phát hiện là do hắn đứng trên một cây đại thụ trong sân mà để lại. Đêm qua ta cũng leo lên trên gốc cây kia, rốt cục thấy được bí mật mà Lưu Phi phát hiện. Cũng chính vì bí mật này, để hắn trước tiên bị tứ Kim Cương đánh trọng thương, sau đó lại chết oan chết uổng!"
Đỗ Thanh Phong vội hỏi: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Tô Chuyết nói: "Ta thấy được bạc, trong một viện tử khác ở sòng bạc, có mười mấy rương bạc được đóng kín!"
Đỗ Thanh Phong cười xùy một tiếng, nói: "Sòng bạc Vạn Lợi có tiếng là động tiêu tiền, có bạc tính là bí mật gì?"
Tô Chuyết liếc mắt nhìn Vệ Tú, chậm rãi nói: "Những bạc này không phải bạc bình thường, chính là tiền phi nghĩa mà sòng bạc Vạn Lợi giúp Vệ hầu phủ chuyển dời!"
Tất cả mọi người như lọt vào trong sương mù, không biết chuyện này tại sao lại dính dáng đến Vệ gia. Bất quá Vệ gia không dễ chọc, bọn hắn không dám lắm miệng nghị luận, chỉ nhìn chằm chằm Tô Chuyết, trong lòng âm thầm lau một vệt mồ hôi cho y.
Vệ Tú rốt cục đứng lên, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, mỉm cười nói: "Tô công tử bỗng nhiên chỉ đầu mâu về phía Vệ gia chúng ta, không biết có dụng ý gì. Bất quá công tử đã nắm chắc như thế, tiểu nữ cũng không ngại rửa tai lắng nghe."
Tô Chuyết nói tiếp: "Sau khi Lâu lão bản chết, ta đã kiểm tra gian phòng ông ta, lại phát hiện bên trong thiếu một món đồ vật nên có, đó chính là sổ sách của sòng bạc! Lúc ấy ta rất nghi hoặc, Lâu Loan thân là lão bản sòng bạc, thế mà không có một bản sổ sách nào. Vì sao lại vậy? Kỳ thật rất dễ giải thích, bởi vì nội dung ghi chép trong quyển sổ sách kia, sẽ bại lộ âm mưu của một số người!"
Y dừng một chút, lại nói: "Ta nghĩ người đang ngồi nhất định chưa từng hoài nghi Vệ gia, bởi vì bắt người tay ngắn (*). Mọi người cầm một ngàn lượng bạc của Vệ gia, đương nhiên sẽ không cho rằng bọn họ có ý gì xấu. nhưng xin mọi người suy nghĩ một chút, bản thân một ngàn lượng kia, hiện tại còn lại bao nhiêu?"
(*) Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: Câu này có nghĩa là đã được lợi từ người khác thì dù người ta có cái gì không ổn, không đúng (với ý mình) cũng không dám nói (mềm miệng).
Đám người nghe được câu nói này của y, đều nhíu mày. Tô Chuyết cười nói: "Ta nghĩ, phần lớn mọi người đều không còn thừa nhiều lắm chứ? Những lượng bạc này đều bị sòng bạc Vạn Lợi đánh thắng, Vệ gia chính là dùng loại thủ đoạn này, chuyển dời tiền bạc phi nghĩa của mình ra ngoài."
Y dừng một chút, nói tiếp: "Mọi người đều biết, Vệ hầu phủ là hào môn giang hồ, vô cùng đáng chú ý. Vừa có gió thổi cỏ lay, chẳng những mọi người chú ý, triều đình cũng sẽ chú ý. Như việc qua lại mấy chục vạn lượng bạc trắng này, càng khó mà trốn khỏi giám sát. Chân tướng của số bạc, chẳng mấy chốc sẽ bị điều tra ra rõ ràng. Vì vậy Vệ hầu phá tán số bạc này cho các vị, để mọi người đến sòng bạc Vạn Lợi đánh bạc. Lại lợi dụng sòng bạc Vạn Lợi, thần không biết quỷ không hay thu hồi lại số bạc."
"Thông qua một phương pháp đơn giản như vậy, mấy chục vạn lượng bạc thì thần không biết quỷ không hay được chuyển đến dưới danh nghĩa sòng bạc Vạn Lợi. Vệ hầu biết tất cả mọi người đều là người thô lỗ, lại được chỗ tốt, tuyệt sẽ không đem lòng sinh nghi chuyện này. Còn mấy văn nhân triều đình kia, cũng không có vận khí tốt như mọi người lấy được bạc miễn phí. Không phải là bởi vì bọn họ có tiền rồi, mà là bọn họ khôn khéo hơn so với người giang hồ, dễ dàng phát hiện vấn đề mờ ám bên trong. Đây chính là bí mật lớn của sòng bạc Vạn Lợi!"
Trong đại đường bỗng nhiên yên tĩnh như chết, việc có quan hệ đến Vệ hầu phủ, ai cũng không dám tùy tiện nói lung tung.
Vệ Tú bỗng nhiên vỗ lên tay, cười khanh khách nói: "Tô công tử, không ngờ công tử còn là một cao thủ kể chuyện. Hôm nay kể câu chuyện này thật sinh động, ngay cả tiểu nữ cũng suýt nữa tin là thật nha! Bất quá công tử nói cuối cùng là câu chuyện mà thôi, không có bất kỳ chứng cớ nào!"
Tô Chuyết thở dài, đáp: "Các người xác thực làm việc rất bí ẩn, ta cũng không có thời gian tìm được chứng cứ nhiều hơn. Bất quá, lúc này thuyền cũng đã cập bờ. Người của các người chắc hẳn đang chuẩn bị chuyển bạc lên thuyền đúng không? Không bằng chúng ta cùng đến bến tàu nhìn xem, rốt cục lời ta nói là thật hay giả!"
Tô Chuyết thở dài, nói ra: "Ta đã sớm biết lão sẽ nói vậy. Trên cánh tay Lâu Loan xác thực không có hình xăm, mà ta cũng chẳng biết rõ ràng hàm nghĩa chân chính của hình xăm khô lâu. Bất quá ta nói lão là hung thủ giết người, chính là thiên chân vạn xác!"
Nghiêm Hổ cười lạnh nói: "Trò cười, chẳng lẽ lão phu sẽ giết đồ đệ của mình sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Đương nhiên ngươi sẽ giết Âu Dương Cát, bởi vì ngươi căn bản không phải Nghiêm Hổ! Mà là người đứng đầu tứ thư sinh, Mạnh Thư Điền!"
Nghiêm Hổ bỗng nhiên nợ nụ cười ha hả, vẻ hèn mọn trên mặt trước kia quét sạch, thân eo cũng thẳng lên. Ngay cả giọng nói cũng sửa lại, hắn từ tốn nói: "Tô Chuyết, ngươi làm thế nào phát hiện được?"
Tô Chuyết đáp: "Thoạt đầu ta chỉ hoài nghi thôi, hôm qua lúc ngươi nhìn thấy thi thể của Âu Dương Cát, vốn nên bi thống vạn phần. Nhưng mà ngươi phẫn nộ có thừa, bi thống chưa đủ, căn bản không phải dáng vẻ bị mất người chí thân. Nếu như ta đoán không lầm, Âu Dương Cát không chỉ riêng là đồ đệ của Nghiêm Hổ, còn là con trai độc nhất mới đúng! Hơn nữa sư phụ của Lưu Phi kết thù cùng Nghiêm Hổ, cũng là bởi vì Nghiêm Hổ cướp đi tình nhân của hắn!"
Kẻ giả Nghiêm Hổ kia đưa tay bôi xóa vài lượt trên mặt, chậm rãi kéo xuống một miếng mặt nạ bằng da, lộ ra một gương mặt nho nhã. Người ngoài bỗng nhiên đều lên tiếng kinh hô, Mạch Thư Điền không để ý đến người ngoài, giơ ngón tay cái với Tô Chuyết, nói: "Tô Chuyết, ngươi biết cả rồi sao? Rốt cục là ai nói cho ngươi?"
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Không ai nói cho ta, là tự ta đoán được. Kỳ thật đáp án ngay trên cây quạt của Âu Dương Cát và bội kiếm của Lưu Phi. Trên đuôi quạt của Âu Dương Cát có một viên ngọc Lam Điền, mà trên vỏ kiếm của Lưu Phi cũng có một viên ngọc Lam Điền giống vậy. Hai khối ngọc thạch đúng là một đôi kiểu dáng, ta liền đoán xem hai người này đến cùng có quan hệ gì?"
"Kiếm của Lưu Phi vô cùng có khả năng được truyền lại từ thầy hắn, mà Âu Dương Cát thì sao. Từ trước đến nay Nghiêm Hổ cô đơn lẻ bóng, bên cạnh chỉ có một gã đồ đệ, chỉ cần người có chút sức tưởng tượng đều có thể đoán được quan hệ của bọn họ. Trên mặt cây quạt của Âu Dương Cát có một hàng chữ nhỏ, viết mấy chữ đẹp rất nhỏ: tặng ái tử. Mấy chữ này dĩ nhiên không phải viết từ tay của một người thô hào như Nghiêm Hổ, có thể khẳng định người viết chính là mẫu thân của Âu Dương Cát. Mẫu thân của Âu Dương Cát và Lưu Phi sư phụ có một cặp ngọc bội, điều này không khó đoán được Nghiêm Hổ và sư phụ Lưu Phi vì sao kết thù chứ?"
Mạch Thư Điền vỗ tay cười nói: "Xem ra người ta nói không sai, trên đời này chỉ có chuyện mà Tô Chuyết ngươi không muốn biết, nhưng không có chuyện ngươi điều tra không được!"
Tô Chuyết không để ý đến lời khen ngợi của hắn, nói tiếp: "Nghĩ thông suốt những điểm này, ta liền hoài nghi ngươi. Ngay lúc vừa rồi, lúc ta đưa tay bắt cổ tay ngươi, rốt cục xác định, ngươi căn bản không phải Nghiêm Hổ! Một trảo của ta vừa nãy, ngươi có thể tuỳ tiện tránh khỏi. Nhưng vì ngươi muốn che giấu võ công của mình, cố ý để cho ta bắt được. Thế nhưng ngươi lại quên, tuyệt kỹ độc môn của Nghiêm Hổ là Ngạ Hổ trảo, cả đời chìm đắm trong đôi cánh tay này. Làm sao lão lại dễ dàng để cho người ta bắt lấy tay của mình như vậy được?"
Mạch Thư Điền lắc đầu cười khổ, nói: "Nghĩ không ra ta càng che càng lộ, thất sách thất sách. Bất quá mặc dù ta giả trang Nghiêm Hổ, nhưng đâu có giết người!"
Tô Chuyết nói: "Ngươi còn chưa thừa nhận sao? Ngày đó lúc ta vừa tới Nhạc Châu, ở bên hồ gặp được Hùng Văn Hổ. Ngươi cố ý hiển lộ võ công, muốn ra oai phủ đầu với ta. Lúc ấy ngươi dùng mảnh ngói ngăn lại một đao của Hùng Văn Hổ, sử dụng chính là Lưu Tinh Phi Thỉ. Mà một chiêu đánh chết hắn, chính là Phân Hoa Phất Liễu! Ta nghĩ hai môn công phu này, trừ ngươi ra, nơi này chỉ sợ không ai biết. Kẻ giết chết Âu Dương Cát là ngươi, ở trên thuyền cướp mất miếng vải cũng là ngươi!"
Mạch Thư Điền bỗng nhiên cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập vẻ trào phúng. Hắn bỗng nhiên nói ra: "Tô Chuyết, ngươi nghĩ bằng vào việc nhớ kỹ chiêu thức, chứng minh ta là hung thủ giết người? Điều này tựa hồ có chút gượng ép chứ?"
Có người bên cạnh cũng nghi ngờ nói: "Đúng vậy a, cho dù biết hai chiêu này, cũng không thể nói chính hắn là hung thủ giết người. Trên giang hồ ngoại trừ Lưu Tinh Phi Thỉ, còn có hảo thủ khác dùng ám khí, cũng có thể dùng loại phương pháp kia giết chết Âu Dương Cát. Còn ở trên thuyền đắm cướp miếng vải, càng là lời nói một bên của Tô công tử."
Đỗ Thanh Phong nói tiếp: "Đúng vậy a, Tứ thư sinh từ trước đến giờ là người nhàn tản trên giang hồ, làm sao lại cuốn vào trận thị phi này? Tại sao hắn muốn giết người đây?"
Tô Chuyết lấy ra đôi giày của Lưu Phi, ném trên mặt đất, nói ra: "Đây là giày của Lưu Phi, nước bùn phía trên, chứng minh hắn từng đi qua bờ hồ. Mà trên đế giày của hắn có một mảng dấu vết màu xanh, đó là giẫm trên rêu xanh mà để lại. Ta theo manh mối này, phát hiện là do hắn đứng trên một cây đại thụ trong sân mà để lại. Đêm qua ta cũng leo lên trên gốc cây kia, rốt cục thấy được bí mật mà Lưu Phi phát hiện. Cũng chính vì bí mật này, để hắn trước tiên bị tứ Kim Cương đánh trọng thương, sau đó lại chết oan chết uổng!"
Đỗ Thanh Phong vội hỏi: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Tô Chuyết nói: "Ta thấy được bạc, trong một viện tử khác ở sòng bạc, có mười mấy rương bạc được đóng kín!"
Đỗ Thanh Phong cười xùy một tiếng, nói: "Sòng bạc Vạn Lợi có tiếng là động tiêu tiền, có bạc tính là bí mật gì?"
Tô Chuyết liếc mắt nhìn Vệ Tú, chậm rãi nói: "Những bạc này không phải bạc bình thường, chính là tiền phi nghĩa mà sòng bạc Vạn Lợi giúp Vệ hầu phủ chuyển dời!"
Tất cả mọi người như lọt vào trong sương mù, không biết chuyện này tại sao lại dính dáng đến Vệ gia. Bất quá Vệ gia không dễ chọc, bọn hắn không dám lắm miệng nghị luận, chỉ nhìn chằm chằm Tô Chuyết, trong lòng âm thầm lau một vệt mồ hôi cho y.
Vệ Tú rốt cục đứng lên, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, mỉm cười nói: "Tô công tử bỗng nhiên chỉ đầu mâu về phía Vệ gia chúng ta, không biết có dụng ý gì. Bất quá công tử đã nắm chắc như thế, tiểu nữ cũng không ngại rửa tai lắng nghe."
Tô Chuyết nói tiếp: "Sau khi Lâu lão bản chết, ta đã kiểm tra gian phòng ông ta, lại phát hiện bên trong thiếu một món đồ vật nên có, đó chính là sổ sách của sòng bạc! Lúc ấy ta rất nghi hoặc, Lâu Loan thân là lão bản sòng bạc, thế mà không có một bản sổ sách nào. Vì sao lại vậy? Kỳ thật rất dễ giải thích, bởi vì nội dung ghi chép trong quyển sổ sách kia, sẽ bại lộ âm mưu của một số người!"
Y dừng một chút, lại nói: "Ta nghĩ người đang ngồi nhất định chưa từng hoài nghi Vệ gia, bởi vì bắt người tay ngắn (*). Mọi người cầm một ngàn lượng bạc của Vệ gia, đương nhiên sẽ không cho rằng bọn họ có ý gì xấu. nhưng xin mọi người suy nghĩ một chút, bản thân một ngàn lượng kia, hiện tại còn lại bao nhiêu?"
(*) Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: Câu này có nghĩa là đã được lợi từ người khác thì dù người ta có cái gì không ổn, không đúng (với ý mình) cũng không dám nói (mềm miệng).
Đám người nghe được câu nói này của y, đều nhíu mày. Tô Chuyết cười nói: "Ta nghĩ, phần lớn mọi người đều không còn thừa nhiều lắm chứ? Những lượng bạc này đều bị sòng bạc Vạn Lợi đánh thắng, Vệ gia chính là dùng loại thủ đoạn này, chuyển dời tiền bạc phi nghĩa của mình ra ngoài."
Y dừng một chút, nói tiếp: "Mọi người đều biết, Vệ hầu phủ là hào môn giang hồ, vô cùng đáng chú ý. Vừa có gió thổi cỏ lay, chẳng những mọi người chú ý, triều đình cũng sẽ chú ý. Như việc qua lại mấy chục vạn lượng bạc trắng này, càng khó mà trốn khỏi giám sát. Chân tướng của số bạc, chẳng mấy chốc sẽ bị điều tra ra rõ ràng. Vì vậy Vệ hầu phá tán số bạc này cho các vị, để mọi người đến sòng bạc Vạn Lợi đánh bạc. Lại lợi dụng sòng bạc Vạn Lợi, thần không biết quỷ không hay thu hồi lại số bạc."
"Thông qua một phương pháp đơn giản như vậy, mấy chục vạn lượng bạc thì thần không biết quỷ không hay được chuyển đến dưới danh nghĩa sòng bạc Vạn Lợi. Vệ hầu biết tất cả mọi người đều là người thô lỗ, lại được chỗ tốt, tuyệt sẽ không đem lòng sinh nghi chuyện này. Còn mấy văn nhân triều đình kia, cũng không có vận khí tốt như mọi người lấy được bạc miễn phí. Không phải là bởi vì bọn họ có tiền rồi, mà là bọn họ khôn khéo hơn so với người giang hồ, dễ dàng phát hiện vấn đề mờ ám bên trong. Đây chính là bí mật lớn của sòng bạc Vạn Lợi!"
Trong đại đường bỗng nhiên yên tĩnh như chết, việc có quan hệ đến Vệ hầu phủ, ai cũng không dám tùy tiện nói lung tung.
Vệ Tú bỗng nhiên vỗ lên tay, cười khanh khách nói: "Tô công tử, không ngờ công tử còn là một cao thủ kể chuyện. Hôm nay kể câu chuyện này thật sinh động, ngay cả tiểu nữ cũng suýt nữa tin là thật nha! Bất quá công tử nói cuối cùng là câu chuyện mà thôi, không có bất kỳ chứng cớ nào!"
Tô Chuyết thở dài, đáp: "Các người xác thực làm việc rất bí ẩn, ta cũng không có thời gian tìm được chứng cứ nhiều hơn. Bất quá, lúc này thuyền cũng đã cập bờ. Người của các người chắc hẳn đang chuẩn bị chuyển bạc lên thuyền đúng không? Không bằng chúng ta cùng đến bến tàu nhìn xem, rốt cục lời ta nói là thật hay giả!"
Danh sách chương