Phần lớn người đang ngồi đều nghe hiểu được tiếng Hán, Tô Chuyết vừa dứt lời, rất nhiều người đột nhiên tái mặt, giận giữ vỗ mạnh xuống tay vịn, mở miệng mắng lớn.

- Lớn mật

- Làm càn

Còn có rất nhiều người hận không thể đi lên tóm lấy Tô Chuyết giải quyết tại chỗ.

Sống lưng Vệ Tú trở nên lạnh lẽo, âm thầm lau vệt mồ hôi vì Tô Chuyết, trong lòng mắng trăm ngàn câu đồ đần đồ ngốc, hận không thể khiến thời gian chảy ngược đến trước đó để khâu cái mồm thúi của Tô Chuyết lại!

Vẻ mặt Tiêu Thiên Đình vẫn âm trầm như cũ, đưa tay vỗ một cái lên cái bàn trước mặt. Người trong trướng khiếp sợ uy thế của hắn, tiếng nói lập tức nhỏ hơn rất nhiều.

Giọng nói ông ta trầm nặng mà không mất vẻ uy nghiêm, khiến người ta không nghe rõ vui giận thực sự:

- Tô Chuyết, ngươi vừa nói gì!

Tô Chuyết không hề sợ hãi, chỉ tay vào Vệ Thắng nói:

- Tiêu đại tướng quân, chẳng lẽ ngài không biết người đứng trước mặt ngài là ai sao? Không phải chứ? Ta nghe nói hắn là đệ tử của chưởng môn Tiêu Thiên Quần, tộc đệ của ngài mà! Rõ ràng hắn là thứ đồ bất trung bất nghĩa, nhưng được tướng quân công khai kính làm khách quý, như vậy còn chưa nói rõ tướng quân chỉ là hạng người có mắt không tròng thôi sao? Tiêu Thiên Đình liếc mắt nhìn Vệ Thắng, không biết đang suy nghĩ gì.

Tên công tử áo gấm kia đứng dậy, nói:

- Vệ huynh đệ là khách quý của tiểu vương, tên mọi rợ này dám vô lễ với hắn hả?

Tô Chuyết nghi ngờ nói:

- Các hạ là người phương nào?

Công tử áo gấm cả giận nói:

- Hừ! Tiểu Vương chính là Thất hoàng tử của Đại Liêu, Gia Luật Hùng Tài, tên nam man nho nhỏ nhà ngươi còn dám phát ngôn bừa bãi thì cẩn thận cái đầu đó!

Trong lòng Tô Chuyết bỗng nhiên có chút bừng tỉnh, cũng không để ý Gia Luật Hùng Tài, vẫn như cũ nói với Tiêu Thiên Đình:

- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Vệ Thắng thân là con dân Đại Tống, nhưng ở quân doanh nước người lại muốn mượn tay kẻ khác để tàn sát đồng bào, có thể nói là bất trung! Chức vụ của hắn vốn là đại tướng quân, lại ăn hối lộ trái pháp luật, nuốt trọn bạc lương trị thủy, khiến ngàn vạn lê dân chịu khổ, đó chính là bất nhân! Hắn làm một huynh trưởng, lại ghen ghét muội muội của mình, thậm chí phái sát thủ tiến hành ám sát, đó là bất nghĩa!

- Hạng người bất trung bất nhân bất nghĩa như thế, thân giữa đất trời đã làm cho người ta xấu hổ, thế mà còn dám đứng tại trước mặt nhiều người như vậy, dõng dạc chỉ trích người khác. Tiêu Tướng quân, thứ cho Tô mỗ vì ngài mà xấu hổ!

Vệ Thắng hận đến nghiến răng, chỉ là lời này của Tô Chuyết lại làm hắn không cách nào phản bác. Tiêu Thiên Đình xuất thân binh nghiệp, hận nhất chính là kẻ bất trung bất nghĩa. Vừa nghĩ tới Vệ Thắng không ngờ làm ra những chuyện xấu xa này, không khỏi xem thường hắn thêm mấy phần. Nhưng dù sao Vệ Thắng là do Gia Luật Hùng Tài mang tới, lại là đồ đệ của tộc đệ mình, không tiện đuổi hắn ra khỏi doanh trướng thôi.

Vệ Tú nghe Tô Chuyết nói xong, vừa âm thầm bội phục sự can đảm của y, lại vừa có chút cảm động, không ngờ ngay vào lúc này hắn còn có thể ra mặt giữ gìn mình.

Vệ Thắng còn muốn nói tiếp, Tiêu Thiên Đình vung tay lên, không muốn nghe hắn nói nữa.

Gia Luật Hùng Tài nói với Tiêu Thiên Đình:

- Đại soái, đừng nghe thằng ranh này ăn nói bậy bạ. Ta thấy dứt khoát bắt hắn và tên Gia Cát Tranh đồng thời chém luôn đi, đánh một trận với Đại Tống của hắn rồi nói tiếp!

Vừa dứt lời, Tô Chuyết bỗng nhiên cười lên ha hả. Đám người không biết vì sao hắn lại bật cười, kinh ngạc nhìn nhìn qua.

Tô Chuyết cười thật lâu, mãi cho đến khi cười ra nước mắt, mới ngưng tiếng cười.

Gia Luật Hùng Tài thấy hắn biểu hiện như thế, lửa giận trong lòng càng mạnh hơn, lớn tiếng nói:

- Ngươi cười cái gì?

Tô Chuyết nói:

- Ta đang cười một con ếch ngồi đáy giếng, miệng lưỡi không nhỏ đấy, đáng tiếc chỉ là một cái bao cỏ mà thôi!

Câu nói này vô lễ đến cực điểm, hơn nữa còn vũ nhục ngay mặt thất hoàng tử của Liêu quốc. Trái tim Vệ Tú đã nhấc tới cổ họng, nhưng Tô Chuyết dường như hoàn toàn không đổi sắc, vẻ mặt vẫn cười cợt như cũ. Gia Luật Hùng Tài không hiểu ý nghĩa câu ếch ngồi đáy giếng, nhưng biết con ếch nhất định là đang chỉ mình, không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên rút ra loan đao, muốn chém Tô Chuyết thành tám khối.

Tiêu Thiên Đình nhíu mày, nhẹ nhàng nói câu:

- Chậm!

Biểu tình của ông ta, Tô Chuyết đều nhìn trong mắt, không khỏi thầm nghĩ, hay là Tiêu Thiên Đình cũng không thích Gia Luật Hùng Tài?

Quả nhiên, Gia Luật Hùng Tài nghe được Tiêu Thiên Đình, mặc dù hết sức phẫn nộ, nhưng vẫn dừng bước. Tiêu Thiên Đình trầm giọng nói:

- Tô Chuyết, ngươi vũ nhục hoàng tử nước ta, có biệt tội không?

Tô Chuyết cười lạnh nói:

- Ta chỉ nói ếch ngồi đáy giếng, thiếu không biết cái gì hoàng tử. Nhưng mà ta lại biết, nếu có kẻ động một chút là chém chém giết giết, động một chút là muốn xâm phạm lãnh thổ của Đại Tống ta, thì cũng chẳng khác gì con ếch cả. Nghĩ tới Đại Tống ta, quốc thổ rộng lớn, mang giáp trăm vạn. Mà Đại Liêu, thành trì không quá mười mấy châu, số người tộc đàn không quá mười mấy vạn. Nếu vọng tưởng giao chiến với Đại Tống ta, chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?

Gia Luật Hùng Tài ngẩn ngơ, cứng họng. Hắn vốn chỉ hiểu biết nông cạn về quân quốc đại sự, bị Tô Chuyết cướp lời một phen, thì không biết nên nói gì. Bỗng nhiên trong đám người, một đại hán khoác áo da cừu màu đen đứng lên nói:

- Thằng nhãi ngu dốt, chấn quốc nam man của ngươi mặc dù rộng lớn đông người, đáng tiếc lại không chịu nổi một đòn! Năm đó Thái Tông Hoàng Đế nước ta mang theo phi ngựa, một đường tấn công vào Biện Kinh nước ngươi, chẳng lẽ là giả sao?

Tô Chuyết nhìn về phía người kia, hỏi trước:

- Các hạ là người phương nào?

Tiêu Thiên Đình giải thích nói:

- Hắn là chỉ huy sứ của binh mã quân ta, phó tướng Tiêu Sơn!

Tô Chuyết cười nói:

- Nguyên lai là Tiêu phó tướng! Vừa nãy ông nói không sai chút nào, mười mấy năm trước, Trung Nguyên đại loạn, khiến ngoại tộc lợi dụng được cơ hội. Đầu tiên là Thạch Kính Đường nhận giặc làm cha, bán nước cầu vinh. Sau có Lưu Sùng khúm núm, nhận giặc làm thúc. Nếu không phải do lũ bại hoại đó, lấy tường thành cao lớn kiên cố của Trung Nguyên, sao lại mặc cho kẻ khác xâm chiếm được? Tiêu phó tướng thân là chỉ huy sứ, ắt hẳn phải thông hiểu phương pháp tác chiến. Theo ý của ông, nếu kỵ binh của Liêu quốc không có những kẻ bán nước trợ giúp, thì làm thế nào tiến đánh thành trì đây?

Tiêu Sơn ngây người, Tô Chuyết nói không sai, nếu lấy kỵ binh công thành, hoàn toàn là si tâm vọng tưởng. Hắn nhất thời á khẩu không trả lời được, đành phải hậm hực ngồi xuống.

Bỗng nhiên, một người ngồi bên cạnh Tiêu Sơn đứng lên nói:

- Ngươi được hoàng đế nước Tống phái đến làm loạn lòng quân ta đúng không!

Tô Chuyết quay đầu nhìn, chỉ thấy người này tuổi tác không nhỏ, không phải là võ tướng. Người kia hừ một tiếng, nói:

- Không cần nhìn, lão phu là trung thư (*) Đại Liêu, Bình Chương!

(*) Trung thư: chỉ một chức quan văn phụ tá

Tô Chuyết gật đầu, cười nói:

- Bình Chương đại nhân cũng thật biết nói đùa! Bây giờ Đại Tống ta binh cường mã tráng, quốc gia thống nhất. Nội loạn đã mất, thì sợ gì ngoại hoạn? Cần gì phải dùng thủ đoạn bỉ ổi làm loạn lòng quân? Ta đến đây không phải bởi vì hoàng mệnh, mà chỉ vì nghĩa khí!

Người trong trướng đều có chút kỳ quái, Tiêu Thiên Đình hỏi:

- Chỉ vì nghĩa khí?

Tô Chuyết gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Không phải người Liêu các vị coi trọng nhất là tín nghĩa sao? Chắc hẳn người đang ngồi đều có thể trải nghiệm tâm tình của ta. Gia Cát Tranh là bạn tốt của tại hạ, bằng hữu xảy ra chuyện, sao tại hạ có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Tiêu Thiên Đình gật đầu, hiển nhiên bị lời nói của Tô Chuyết đánh động. Bỗng nhiên một từ chỗ ngồi đứng lên nói:

- Tiêu đại tướng quân, tuyệt đối không nên tin tưởng hắn! Người phía nam xưa nay xảo trá, quỷ kế đa đoan. Hắn đến đây nhất định có điều xấu xa mờ ám!

Tô Chuyết quay đầu nhìn, không ngờ người lên tiếng thân mặc Hán phục, là một người hán. Y nghi ngờ nói:

- Các hạ là người phương nào?

Người kia vuốt vuốt hai miếng ria mép, đắc ý nói:

- Ta là thứ sử Trác châu, Lưu An thái, ngươi có lời gì muốn nói?

Lông mày Tô Chuyết dựng lên, mắng:

- Tên ti tiện còn dám ở đây phát ngôn bừa bãi? Người phía nam xảo trá hả? Vậy người Khiết Đan từ trước đến giờ vẫn thích cướp bóc thôn trại, đồ sát phụ nữ trẻ em tay không tấc sắt, chẳng phải là giặc cướp cũng không bằng sao? Ngươi thân là người Hán, lại cam nguyện làm quan lại Liêu quốc, chẳng phải là bán nước cầu vinh, hoàn toàn không có cốt khí sao? Hạng người mặt dày vô sỉ như thế, lại dám đứng ở chỗ này chất vấn ta! Thân ở trong cùng một trướng, ta đều cảm thấy xấu hổ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện