Hàn Trung Dự vừa dứt lời, hai mươi mấy người của Vũ Di kiếm phái vượt ra khỏi đám người, trong đó có gã Ninh Huyền Thần kia. Hắn đã sớm nhìn thấy Tô Chuyết đang đứng bên cạnh Khúc Thánh Châu, hung tợn trừng mắt nhìn y, khinh bỉ nhổ một cục đờm trên mặt đất.

Tô Chuyết biết hắn nhất định sẽ hiểu lầm rằng mình có quan hệ với Tụ Nghĩa sơn trang, lúc này mới khinh bỉ như thế. Bất quá bây giờ tình thế khẩn cấp, y không rảnh giải thích. Trái lại Trúc Ti Khúc rất hứng thú, dò xét đám người Vũ Di kiếm phái, ánh mắt không ngừng lập lòe.

Ninh Huyền Thần thân là đại đệ tử đời chữ Huyền của Vũ Di kiếm phái, là thủ lĩnh của hai mươi mấy người này. Hắn hô to một tiếng, rút kiếm chỉ nghiêng. Những người khác dồn dập rút kiếm nơi tay, vây quanh Ninh Huyền Thần hai vòng, chiếu theo phương hướng, theo thứ tự mà đứng thẳng. Vũ Di kiếm trận vừa thành, hai mươi mấy người cùng hô lên một tiếng, có chút khí thế. Càng kỳ quái là, trường kiếm trong tay những người này đều mỏng manh sắc bén, cổ tay rung lên, mũi kiếm phát run, phát ra tiếng kiếm ngâm ong ong.

Sắc mặt Khúc Thánh Châu hơi đổi, biết được kiếm trận lợi hại, trong đầu vội nghĩ đối sách.

Hắn còn chưa mở miệng nói chuyện, một tên đại hán cao bảy thước ở bên cạnh nhảy đến trước trận, ồm ồm nói:

- Ta là Thiểm Nam Phương Toàn, được Khúc trang chủ chiêu đãi như khách quý. Tiểu môn tiểu phái như Vũ Di kiếm phái các ngươi, cũng dám tới đây giương oai! Vậy để ta thay Khúc trang chủ, đến chăm sóc cái kiếm trận bỏ đi này đi!"

Đám người Ninh Huyền Thần cũng không đáp lời, kiếm trong tay chỉ về phía Phương Toàn. Phương Toàn xách một cây Lang Nha bổng, nhìn người này một chút, lại nhìn người kia một chút, tựa hồ không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

Khóe miệng Tô Chuyết mỉm cười, biết gã Phương Toàn này nhất định chỉ là hạng người hữu dũng vô mưu. Hắn nhìn về phía Khúc Thánh Châu, chỉ thấy Khúc Thánh Châu ngậm miệng không nói chuyện. Xem ra muốn để gã mang phu Phương Toàn thử xem Vũ Di kiếm trận rốt cục có bao nhiêu uy lực.

Phương Toàn nhìn một hồi, nhịn không nổi, giơ lên Lang Nha bổng, nện về phía một người nhỏ con ở trước nhất kiếm trận. Người kia thấy tình hình nhạy bén, biết Lang Nha bổng của đối phương vừa nhanh vừa mạnh, trường kiếm trong tay của mình không cách nào chống đỡ nổi. Hắn không nói một lời, lùi về phía sau hai bước, tránh thoát mũi nhọn từ Phương Toàn.

Hai người một trái một phải bên cạnh, đưa nhanh kiếm đâm về phía dưới xương sườn Phương Toàn. Phương Toàn sững sờ, nếu tránh được bên trái, bên phải sẽ phải chịu đâm. Đầu óc hắn không linh hoạt, nhất thời nghĩ không ra chiêu thức phá giải, đành phải xông về trước hai bước, tránh khỏi mũi kiếm.

Nhưng mà kể từ đó, hắn bị vây trong kiếm trận càng sâu hơn. Mấy thanh kiếm sắc bén từ chung quanh đâm tới, Phương Toàn đỡ trái hở phải, rốt cuộc nhấc không nổi cây Lang Nha bổng.

Đám người âm thầm kinh hô một tiếng, không ngờ chỉ một chiêu mà Phương Toàn đã rơi vào hạ phong. Nếu không phải đám người Vũ Di kiếm phái còn lưu tình, chỉ sợ lúc này trên thân của hắn đã thêm mấy lỗ thủng rồi.

Hàn Trung Dự vuốt chòm râu, cười ha hả nói:

- Khúc trang chủ, Vũ Di kiếm phái được bố trí theo Tiên Thiên Bát Quái. Ngươi nên phái thêm một số người nữa lên đi!

Khúc Thánh Châu nặng nề hừ một tiếng. Mấy tên trang khách bên cạnh hắn đều là người trong giang hồ, bình thường ăn uống chùa trong sơn trang, lúc này cũng biết là lúc nên xuất lực. Mười mấy người nhìn nhau, nhảy ra, đồng loạt xông vào trong kiếm trận.

Hàn Trung Dự vẫn chỉ cười lạnh, tuyệt không lo lắng, hoàn toàn không đặt đám người Tụ Nghĩa sơn trang vào mắt. Ninh Huyền Thần đứng ở chính giữa kiếm trận, huy kiếm hô quát, bên cạnh là hai mươi bốn tên sư đệ qua tới qua lui, thả ra từng lỗ hổng, đem đám người Tụ Nghĩa sơn trang thả vào trong trận.

Nhưng mà bên phe Tụ Nghĩa sơn trang theo số người gia tăng, tựa hồ vẫn không chiếm được tiện nghi. Cuối cùng nhân số đã trên ba mươi người, nhưng vẫn không làm gì được kiếm trận. Người ngoài trận nhìn xem kỳ quái, người trong trận càng là trăm mối vẫn không có cách giải. Rõ ràng số người phe mình chiếm ưu thế, chẳng biết tại sao, lại vẫn cảm thấy một mình mình đang đánh nhau với mấy tên kiếm khách.

Người ngoài chỉ nghe tiếng vang leng keng không ngừng, thỉnh thoảng có người bị trường kiếm xẹt qua tay, phát ra tiếng rên.

Trúc Ti Khúc đứng ở một bên, cau mày, hỏi:

- Vũ Di kiếm trận đến cùng là có chiêu trò quỷ gì? Làm sao nhiều người như vậy mà không làm gì được họ? Tô Chuyết mỉm cười, đáp:

- Cô chớ xem thường kiếm trận này, Vũ Di kiếm trận theo Tiên Thiên Bát Quái, ba người một tổ, phân thành tám quẻ tượng Thiên Địa Phong Lôi Thủy Hỏa Sơn Trạch. Trong kiếm trận Thiên Địa giao thông, Phong Lôi đan xen, Thủy Hỏa bổ trợ, Sơn Trạch thông khí, uy lực không thể khinh thường. Mà Bát Quái vận chuyển, hình thành trận pháp, lại có tám cửa Sinh Thương Hưu Đỗ Cảnh Tử Kinh Khai.

- Nếu như vào từ ba cửa Thương, Đỗ, Kinh, chắc chắn thụ thương.

- Vào từ hai cửa Hưu, Tử, chắc chắn đầu một đằng thân một nẻo.

- Chỉ có vào từ ba cửa Sinh, Cảnh, Khai, mới có thể bình yên xuất trận.

- Những người ở Vũ Di kiếm phái vẫn còn lưu tình, chỉ để bọn họ vào từ ba cửa Thương, Đỗ, Kinh, vậy mới chỉ là thụ thương, mà chưa có người chết!

Tiếng nói Tô Chuyết không lớn, chỉ có mấy người bên cạnh có thể nghe thấy. Y nói xong, Khúc Thánh Châu liếc mắt nhìn y, tựa hồ lại đánh giá người trẻ tuổi này trong lòng thêm lần nữa. Mắt thấy sơn trang có nhiều hảo thủ như vậy mà còn không làm gì được Vũ Di kiếm trận, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng.

Tô Chuyết lại nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Trên giang hồ, tên tuổi của Tụ Nghĩa sơn trang còn vang hơn nhiều so với Vũ Di kiếm phái, sao chỉ có ngần ấy thực lực? Chẳng lẽ Khúc Thánh Châu còn có vốn liếng chưa lấy ra..."

Một bên khác Hàn Trung Dự vê râu mỉm cười, rất là hài lòng với biểu hiện của đám đồ tôn đồng lứa. Tụ Nghĩa sơn trang đã ra sân gần bốn mươi người, vẫn không công phá được Vũ Di kiếm trận, đây đã là một chuyện cực kì chuyện mất mặt.

Năm mươi, sáu mươi người loạn chiến thành một đám trên sân, nhìn như lộn xộn. Nhưng cao thủ chân chính thì đã nhìn ra thắng bại. Chỉ chống đỡ thêm chốc lát, đám người Tụ Nghĩa sơn trang ngã xuống từng người, hoặc nhiều hoặc ít chịu chút tổn thương, không ít người bị thương. Từng người chán nản, không ngẩng đầu lên được.

Hàn Trung Dự cười ha ha, nói:

- Khúc Thánh Châu, ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?

Khúc Thánh Châu đưa tay phải ấn ngực, thét dài một tiếng, lớn tiếng nói:

- Tránh hết ra, xem ta phá trận!

Vừa dứt lời, đám người Tụ Nghĩa sơn trang vội vàng thối lui ra khỏi đất trống. Hai mươi lăm người Vũ Di kiếm trận, trở lại vị trí của mình, tập trung ứng đối.

Khúc Thánh Châu đột nhiên búng người lên, nhảy cao ba trượng, lao thằng vế phía kiếm trận. Hắn liếc mắt thấy trận nhãn của kiếm trận chính là Ninh Huyền Thần, nên vừa ra tay là nhằm ngay vào gã.

Hàn Trung Dự hừ hừ cười lạnh, nói:

- Ngu xuẩn! Có thể phá trận dễ dàng thế sao?

Khúc Thánh Châu đang giữa không trung, bảy tám người phía dưới rất nhanh đâm kiếm, để hắn không có đất đặt chân. Mắt thấy Khúc Thánh Châu sắp phải rớt xuống đầu kiếm, ai ngờ giữa không trung hắn vặn eo xoay người, bỗng dưng sinh ra một nguồn sức mạnh, đẩy hắn rơi vào trong trận, chỗ đến chính là Ninh Huyền Thần đứng ở trung ương.

Hàn Trung Dự biến sắc, thầm kêu không tốt.

Tô Chuyết cũng kinh ngạc với công phu của Khúc Thánh Châu, trong lòng thầm nghĩ:

- Khúc Thánh Châu cuồng vọng như thế, đúng là hắn có vốn liếng để cuồng vọng.

Đám người kiếm trận bỗng nhiên ý thức được Khúc Thánh Châu muốn làm gì, có bảy tám người xoay trường kiếm một cái, đâm về phía lưng Khúc Thánh Châu. Khúc Thánh Châu không quay đầu lại, hai tay cùng xuất, bắt lấy cánh tay hai người bên cạnh, kéo một phát về phía sau.

Hai người kia đứng không vững, bị kéo về phía mũi kiếm của mấy người sau lưng Khúc Thánh Châu. Bảy tám người kia sợ đả thương đồng môn, cuống quít rút kiếm. Kể từ đó, Khúc Thánh Châu như vào chỗ không người, trực tiếp đi về phía Ninh Huyền Thần.

Ninh Huyền Thần xoay thành kiếm hoa, đón thế tới của Khúc Thánh Châu.

Khúc Thánh Châu cười nói:

- Vũ Di kiếm pháp của ngươi chỉ có chút tao nghệ ấy thôi sao? Xem ra ta đánh giá cao ngươi rồi!

Vừa dứt lời, Khúc Thánh Châu cuộn tay áo một vòng, ngăn chặn mũi kiếm của Ninh Huyền Thần, đột nhiên xuất một chưởng, chụp về phía ngực Ninh Huyền Thần. Thế đến của chưởng này rất nhanh, mơ hồ mang theo tiếng gió sấm, hẳn là muốn đánh chết Ninh Huyền Thần tại đây.

Tô Chuyết không khỏi nhíu mày, không ngờ Khúc Thánh Châu xuất thủ tàn nhẫn như vậy. Ninh Huyền Thần còn đang ngẩn ngơ, một chưởng kia đã đến trước mặt. Đột nhiên một cỗ sức mạnh kéo hắn một cái, thân thể Ninh Huyền Thần không tự chủ được lùi về phía sau, vừa vặn né qua chưởng phong.

Nguyên lai Hàn Trung Dự nhìn thấy tình thế không ổn, đã xuất thủ. Lão cứu Ninh Huyền Thần, tiếp thanh trường kiếm từ trong tay một tên đệ tử, xoát xoát xoát, liền kéo lên ba đóa kiếm hoa, chia ra tấn công vào ba đường thượng trung hạ của Khúc Thánh Châu.

Ninh Huyền Thần nhặt về một cái mạng, vẫn còn kinh ngạc thở hổn hển, mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau lưng. Khúc Thánh Châu biết kiếm pháp Hàn Trung Dự lợi hại, không dám đối đầu trực diện, rút lui bảy tám bước.

Hắn tránh thoát một kiếm này, cũng cướp lấy trường kiếm từ trong tay người bên cạnh, lướt đến phía trước. Kiếm của hai người trong nháy mắt xoắn vào một chỗ, nội kình phun trào, leng keng xoảng, rồi vỡ thành vài đoạn. Loại kiếm mỏng này, linh hoạt có thừa, độ cứng không đủ, nhận lực của hai người, sao có thể chịu được?

Hai người không rảnh suy nghĩ, đánh ra một chưởng. Song chưởng chạm nhau, ba một tiếng, hai người cùng lui về sau hai bước, đứng vững.

Vừa muốn ra tay tiếp, hai bên chợt nghe nơi xa có một người hô to:

- Dừng tay!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện