Tiểu Linh Ngư bật cười vang:
- Nếu ta không nghe chính Tiêu Mê Mê gọi ngươi là tiểu sắc quỷ, hẳn ta đã nghĩ ngươi là nữ nhân vận nam trang...
Một tràng cười trong trẻo đâu đây vang lên, vọng đến gian phòng, tiếp nối câu nói của chàng:
- Phải! Ta có thể chứng minh cho hắn điều đó. Từ đầu đến chân, mỗi tấc, mỗi phân trên mình hắn, chẳng có một điểm giả! Hắn đúng là một nam nhân!
Một tràng cười trong trẻo.
Một giọng nói dịu dàng? Trời! Nếu chẳng phải là Tiêu Mê Mê cười thì còn ai nữa chứ? Tiểu Linh Ngư nghe lạnh sống lưng ngay, muốn quay đầu lại nhìn, song một vật gì nhọn nhọn, lạnh lạnh dí nơi ót chàng.
Tự nhiên, chàng không dám nhúc nhích.
Tiêu Mê Mê lại cười hì hì, rồi tiếp:
- Đừng nhúc nhích! Đừng nhé!
Đoạn, nàng hướng về Giang Ngọc Lang, hắn đang thừ người như tượng gỗ nơi góc phòng, chừng như hồn phách của hắn chơi vơi khắp cung điện, tìm lối ra, bỏ mặc cái xác của hắn lại đó.
Tiêu Mê Mê vẫy tay:
- Ngọc Lang! Ngươi không lại đây à? Lại đây, đấu lưng vào với gã này xem nào!
Đấu lưng, đứng sát nhau một chỗ cho ta xem nào!
Tiểu Linh Ngư hy vọng Giang Ngọc Lang ngoan cố một chút, hoặc hơn thế, phản kháng lấy lệ thôi, thì chàng có thời gian lấy chiếc ống đựng Ngũ Độc Thần Thủy trong mình ra.
Nhưng tiểu quỷ Giang Ngọc Lang chẳng ngoan cố tý nào, chẳng dám phản kháng lấy lệ.
Hắn cúi đầu, hắn ríu ríu bước tới, hắn bước xéo qua Tiểu Linh Ngư, chàng láy láy mắt ra hiệu, hắn lờ đi, bước luôn.
Tiểu Linh ngư thầm nghĩ:
- Tiểu tử đó sợ quá rồi, hồn bay vía bạt mất rồi!
Chàng hận, cắn chặt hai hàm răng, nhưng còn làm sao được nữa, khi mũi kiếm dí nơi chỗ yếu nhược?
Dù chàng nắm trong tay một vạn phương pháp, toàn là những phương pháp kỳ diệu, cũng vô ích, chẳng làm sao chàng áp dụng được.
Tuy vậy, chàng không thất vọng, chàng cứ chờ một cơ hội.
Nếu chàng có cơ hội lấy Ngũ Độc Thần Thủy ra cầm tay thôi, thì tình thế sẽ xoay chiều ngay.
Chàng không thất vọng, thì cứ hy vọng, Tiêu Mê Mê đắc thế, cứ đắc thế, và cuối cùng chính chàng mới là kẻ bại trận, bởi tình thế chẳng xoay chiều.
Nào phải chàng chỉ có mỗi một thứ độc thủy mà thôi, chàng còn có mấy mũi độc châm nữa chứ!
Phương tiện thì thừa, cơ hội lại thiếu, chính cái đó làm cho chàng tức.
Thà không có phương tiện nào, dù có bị nàng hãm hại chàng cũng vui, bởi chàng cam chịu với cái thế bại ngay từ lúc đầu.
Chàng mắng thầm Giang Ngọc Lang quá ngu! Nếu giết hắn được, chàng giết ngay, giết rồi có bị Tiêu Mê Mê giết sau, chàng sẽ không oán hận!
Tiêu Mê Mê, một tay thủ kiếm uy hiếm Tiểu Linh Ngư, tay kia mò mò trong mình chàng, lấy các món độc đó rồi bật cười khanh khách:
- Ngươi có nhiều vật quá chừng! Thấu Cốt Châm này, Ngũ Độc Thủy này... cũng may, ta dè dặt, chứ nếu không thì mất toi mạng rồi còn gì? Suýt chút nữa là ta khổ!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Và bây giờ kẻ khổ là ta!
Tiêu Mê Mê cười hì hì:
- Cũng chẳng đến đổi khổ lắm! Bởi ta không có ý giết ngươi!
Bỗng nàng chụp tay hữu của chàng, gộp vào tay tả của Giang Ngọc Lang, vừa làm vừa cười hắc hắc:
- Hai người là bằng hữu với nhau, lại là cỡ bằng hữu tốt thì phải nắm tay nhau, thân thiện nhau mới hợp lý chớ!
Tiểu Linh Ngư cảm thấy bàn tay của Giang Ngọc Lang lạnh quá chừng, bàn tay đó chạm tay chàng như một giá băng được đặt lên tay chàng.
Bàn tay của hắn lại rung.
Thực ra, chàng có khác gì Giang Ngọc Lang? Bất quá chàng có vẻ tỉnh hơn hắn, gượng tỉnh dễ hơn hắn thôi.
Một tiếng cách vang khẽ, hai bàn tay tiểu quỷ bị khóa chặt, khóa dính chung với nhau.
Một chiếc còng đôi, do Tiêu Mê Mê choàng qua cổ tay cả hai, bị còng tay, chẳng phải là một cực hình, nhưng đây là một cực hình bởi cả hai đấu lưng lại, vĩnh viễn ở trong cái thế đấu lưng lại.
Làm xong việc đó, Tiêu Mê Mê dang ra xa xa, nhìn cả hai, nheo nheo mắt cười hì hì:
- Bây giờ thì hai người hoàn toàn trở thành đôi hảo bằng hữu rồi đó nhé! Sống, sống chung! Chết, chết chung! Đi đứng nằm chung, vĩnh viễn chẳng ly khai nhau.
Vĩnh viễn chẳng bỏ ai được.
Tiểu Linh Ngư cười đau khổ:
- Hiện tại, ta ước mong hắn là gái, ta muốn sự thực hắn là gái giả trai!
Tiêu Mê Mê mỉm cười:
- Ta thích ngươi quá đi thôi! Trong trường hợp này mà ngươi còn cười được, ngươi đối đáp tự nhiên được, thú thật ta chưa từng thấy một kẻ thứ hai như ngươi. Cho ngươi biết, thực ra thì chiếc còng đôi đó dành cho một nam một nữ đấy.
Nàng xoa xoa mặt Tiểu Linh Ngư, tiếp:
- Ngươi biết cái còng đó, hay cái khóa đặc biệt cũng thế, có cái tên là gì chăng?
Rồi nàng tiếp:
- Cho ngươi hiểu, chiếc khóa đó tên là Tình Tỏa! Xiềng xích nào cũng có thể bị bẻ gãy, bứt đứt, song nhất định là xiềng xích Tình thì bền bỉ muôn đời! Người ngoài cuộc không thể chia rẽ hai người, và các ngươi lại khắng khít mãi mãi.
Tiểu Linh Ngư chỉ còn cười khổ:
- Tình Tỏa! Trời ơi! Tại sao ngươi không trói buộc ta liền với ngươi?
Tiêu Mê Mê đang nhìn Giang Ngọc Lang, dịu giọng tiếp:
- Đừng sợ! Cưng! Chẳng có gì đáng cho cưng sợ, đừng run như vậy mà sanh bịnh! Ta mang ơn cưng mà, nếu chẳng có cưng thì suốt đời ta cũng không biết được cái khu cung điện thần bí này! Đúng là một nơi lý tưởng!
Giang Ngọc Lang còn run:
- Ngươi... ngươi làm sao xuống được nơi đây?
Tiểu Mê Mê đảo ánh thu ba, cười hì hì:
- Các ngươi lấy làm lạ?
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Ta có là quỷ đâu mà chẳng lấy làm lạ?
Tiêu Mê Mê cười híp mắt:
- Hỡi cái bọn thông minh nhất trần đời ơi! Tại sao bỗng nhiên các ngươi trở thành ngốc tử thế? Các ngươi đối tốt với ta quá chừng, ta có thể nào để cho các ngươi chết ngộp chết ngạt chăng?
Giang Ngọc Lang kêu lên:
- Không để cho bọn ta chết ngộp chết ngạt, dễ thường ngươi muốn chính tay ngươi hạ sát bọn ta? Phải vậy chăng?
Tiêu Mê Mê vẫn cười:
- Ít nhất cũng phải chính mắt ta trông thấy các ngươi chết, có như vậy ta mới an tâm. Phải không?
Giang Ngọc Lang cúi đầu thấp giọng:
- Ta... lầm!
Tiêu Mê Mê gật đầu:
- Tự nhiên là ngươi lầm rồi! Đáng lẽ ngươi phải hiểu sớm hơn một chút! Nếu ta chẳng biết đích xác hai gã thông minh nhất trần đời hoặc đã chết rồi, hoặc còn sống, thì thử hỏi ta làm sao ngủ yên, ăn ngon?
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Còn điểm này ta chẳng được minh bạch...
Tiêu Mê Mê tiếp:
- Lúc đó, tuy ta biết chắc chắn là các ngươi ở phía dưới, song ta không dám xuống ngay, ta chẳng hiểu bên dưới có cái gì, và ta cũng nghi ngờ luôn là các ngươi đang bày trò quỷ chờ ta, biết đâu ta chẳng chết vì các ngươi?
Rồi nàng thở dài, buông gọn:
- Đối với ta, các ngươi hẳn là không khách khí như ta đối với các ngươi!
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Ngươi khách khí là cái chắc! Cho nên, ngươi muốn cho bọn ta phải chết ngạt!
Tiêu Mê Mê lại cười:
- Ta nghĩ, vị tất ta làm như vậy là có ý muốn cho các ngươi chết ngạt. Bất quá, ta giúp các ngươi dứt khoát sự sợ hãi, các ngươi sẽ không còn đề phòng ta nữa, các ngươi sẽ được an tâm hơn! Chứ nếu ta muốn cho các ngươi chết như vậy, thì cứ để cho chết, ta cần gì xuống đây thăm viếng các ngươi? Ta có sợ các ngươi làm gì nữa đâu? Ta biết chắt các ngươi trước sau gì cũng chết tại đây mà!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Nói chi câu đó hở người! Chết ngạt là cái chắc!
Tiêu Mê Mê cười khanh khách:
- Giả như bất hạnh mà các ngươi có chết ngạt đi nữa, thì ta cũng đến đây thu thập thi hài hai ngươi, phải vậy chăng? Cái tánh của ta như thế đó, không đưa Phật thì thôi, chứ đã có ý đưa rồi, thì nhất định là ta phải đưa đến tây phương. Hà huống, hai ngươi lại là hai đứa bé ta thích nhất!
Tiểu Linh Ngư thở ra:
- Bây giờ ta mới biết chết ngạt không phải là bất hạnh! Những kẻ không chết ngạt mới đúng là gặp sự đại bất hạnh! Giả như kẻ đó bị nữ nhân thích thì có khác nào đeo cái khổ suốt đời? Đeo một cách bất đắc dĩ, miễn cưỡng tức nhiên là không ham lắm!
Tiêu Mê Mê lại cười vang:
- Khá đó, câu nói đó nghe được lắm! Sau này, nếu có dịp gặp thiên hạ, ta sẽ tuyên bố lên là nam nhân nào bị nữ nhân mê, là nam nhân đó gặp điều bất hạnh. Trái lại, những kẻ chết ngạt thì mới là những kẻ hưởng phúc, đại phúc!
Nàng cười, gập lưng lại mà cười, vừa cười vừa thở vừa tiếp:
- Có lẽ là sau khi ta tuyên bố như vậy rồi, người nghe sẽ cho là ta điên!
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Thế ngươi cứ tưởng là ngươi không điên?
Xem ra chàng có ý khích nộ Tiêu Mê Mê.
Chỉ vì, chàng chẳng thấy còn cơ hội nào đào tẩu nữa, nhưng chàng không nản chí, chàng thuộc hạng người tranh đấu đến phút giây cuối cùng, ý chí dứt là khi nào hơi thở dứt, còn hơi thở là còn tranh đấu.
Nhưng cứ theo tình hình này thì chàng cầm như tuyệt vọng hẳn rồi.
Nếu để cho Tiêu Mê Mê bình tĩnh, thì chẳng hóa ra chàng nhận mạng sao?
Khích nộ nàng, cho nàng cáu lên, nàng phát tác, nàng mất bình tĩnh, biết đâu vì cái sự phẫn nộ của nàng, mà tình hình không biến chuyển thuận lợi cho chàng?
Song, chàng thâm mà Tiêu Mê Mê còn lỳ hơn. Nàng chẳng hề phẫn nộ, chẳng hề phát tác, vẫn bình tĩnh như thường.
Hơn thế, nàng lại có cái vẻ không chú trọng đến những gì chàng nói, chừng như nàng chẳng nghe chàng nói gì.
Không, nàng không vờ vĩnh, bởi có mục tiêu khác hấp dẫn tâm ý của nàng.
Nàng đang chú ý đến vật gì đó, trong gian phòng.
Nàng quan sát trong một phòng, nàng còn quan sát luôn tất cả phòng kia. Nàng tìm tòi, lục soát.
Thái độ của nàng quái dị vô cùng. Nàng mường tượng một người vợ ghen chồng, lục soát tất cả những gì của chồng, tìm một dấu vết giúp nàng có lý do phát tác với người chồng không chung thủy.
Sau cùng mắt nàng sáng lên, mặt nàng tươi lên.
Cái đó là một quyển sách bằng lụa màu vàng, quyển sách ghi chú sáng chế của những bộ óc siêu việt nhất trần gian.
Bộ sách đó là sản phẩm tâm huyết của Thiên Địa Ngũ Tuyệt.
Nàng nhặt quyển sách đó, áp vào ngực, rồi đưa lên má, lại kê vào môi, hôn trơ hôn trất, hóa như hôn tình nhân sau nhiều năm cách biệt, nhớ nhung chồng chất, ngập cả trần hoàng.
Rồi nàng bật cười, cười hì hì, cười ha hả, cười khanh khách, cười đủ loại cười, nàng lẩm nhẩm:
- Tâm can! Tâm can! Bao nhiêu tâm can kết tinh lại biến thành quyển sách! Ta có ngươi, ta còn sợ gì? Từ nay, đệ nhất cao thủ trong thiên hạ sẽ là ai? Là ai chứ?
Nàng nhìn sang Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang, hỏi:
- Các ngươi biết là ai chăng?
Nàng hỏi, không chờ ai đáp, chính nàng tự đáp:
- Chính là Tiêu cô nương! Là ta! Là ta!
Giang Ngọc Lang nhìn quyển sách trong tay nàng, mắt của hắn bốc rực lên, như đổ lửa.
Tiêu Mê Mê đưa tay xoa xoa má hắn, khanh khách cười:
- Nói thực, ta cảm kích các ngươi quá chừng! Nếu chẳng có các ngươi, thì làm gì ta tìm được vật này?
Nàng quay mình, dáng dấp của nàng nhẹ nhàng quá, con người nàng phiêu phiêu, tưởng chừng nàng trẻ lại ít nhất cũng mươi tuổi.
Đoạn, nàng tiếp:
- Còn mấy nơi nữa, ta chưa xem qua, các ngươi đóng vai trò hướng đạo nhé? Đi, các ngươi dẫn ta đi xem mọi chỗ, trời đã cho ta khu cung điện này, nếu ta từ chối thì tội lớn lắm đấy!
* * * * *
Thực ra, Tiêu Mê Mê không bao giờ tưởng là trời cho nàng quá nhiều như vậy.
Nàng nhìn mọi vật, nhìn luôn không chớp, miệng nàng không tắt nụ cười.
Nhất là vào gian chứa báu vật, nàng rờ rẫm từng món một, rờ mãi, không rời tay, muốn rờ một lượt tất cả mọi món, song nhiều món quá, mà nàng thì chỉ có hai tay, một tay giữ sách mất rồi! Nàng hận trời sanh ra con người ít tay quá!
Nàng gọi những vật đó:
- Các cưng ơi! Các cưng nằm đây chờ ta! Khổ cho các cưng quá chừng! Nào ta có hay biết gì đâu! Bây giờ gặp nhau rồi, các cưng thuộc về ta, biết không? Biết không? Có chủ nhân như ta, các cưng phải cao hứng lắm! Ta biết các cưng thích thú lắm, chẳng bao giờ bỏ ta mà đi!
Cuộc thị sát đã xong, nàng trở lại bắt chuyện với hai hướng đạo.
Nàng nhìn Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang, nàng cười với họ, ngọt dịu không tưởng nổi.
Giọng nàng ấm hơn ánh sáng trời xuân, nàng thốt:
- Các ngươi ngoan quá, đáng được ta thưởng đó. Các ngươi đã biết tại sao cho đến bây giờ ta chưa giết các ngươi chứ?
Tiểu Linh Ngư nhìn bức tường đất, chừng như không nghe Tiêu Mê Mê nói gì.
Giang Ngọc Lang trắng mặt nhợt nhạt từ lúc nào đến bây giờ, hắn làm gì nói thành tiếng được? Hắn biết nói gì để đáp lời nàng?
Không ai đáp, Tiêu Mê Mê lại tiếp:
- Nói thật với các ngươi, bảo ta ở đây một mình, dù cho ta làm hoàng hậu, dù cho ta thêm mười lần số báu vật đó, ta cũng chẳng dám ở! Sợ, các ngươi biết chứ, có gan bằng núi ta cũng chẳng dám ở đây một mình. Do đó, ta cần có các ngươi!
Giang Ngọc Lang chợt tỉnh, cắn răng, nghiến nghiến.
Bây giờ, hắn hết sợ, hắn tức uất, hắn sôi giận cực độ, thành ra gương mặt hắn biến đổi xanh rờn.
Tiêu Mê Mê nhìn qua Tiểu Linh Ngư, cười hì hì, tiếp:
- Hiện tại thì nhiệm vụ của các ngươi xong rồi đó, hai ngươi đã trở nên một rồi đó, nếu theo con đường cũ trở về nơi cũ, thì khó khăn vất vả biết bao! Nội cái việc chui qua lỗ hổng, lên hầm phẩn cũng đủ khổ cho hai ngươi rồi! Tốt hơn, các ngươi nên ở lại đây!
Giang Ngọc Lang cắn môi, môi đứt nhưng không có máu, hắn tức uất cực độ, máu ngưng chảy rồi.
Máu không rỉ ra, lệ uất của hắn trào ra.
Tiêu Mê Mê cười hắc hắc:
- Ngoan chứ, sao lại khóc? Đừng! Ta cưng mà! Ta nhất định không để cho các ngươi khổ sở đâu!
Nàng tiếp luôn:
- Ta nhất định cho các ngươi chết sướng! Các ngươi tốt với ta quá, lẽ nào ta không để cho các ngươi sung sướng? Phải vậy không chứ?
Bỗng, Giang Ngọc Lang quỳ xuống, vừa khóc vừa khẩn cầu:
- Ta van ngươi! Đừng giết ta! Chỉ cần ngươi để ta sống thôi, bắt ta làm nô lệ suốt đời, ta cũng cam tâm, tình nguyện! Bất cứ việc gì ngươi bảo, ta làm, ta làm ngay...
Tiêu Mê Mê thản nhiên:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Gì thì được chứ điều đó thì chắc chắn là ta không thể đáp ứng.
Chẳng hạn, các ngươi chọn cái chết, muốn chết cách nào, nói cho ta biết, rất có thể ta chấp thuận cho!
Nàng day qua Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Ngươi có nghe ta nói không, tiểu quỷ?
Tiểu Linh Ngư đang nhìn bức tường đất, lơ đãng đáp:
- Ừ!
Tiêu Mê Mê mỉm cười:
- Ta có nghĩ ra một phương cách giúp các ngươi chết sướng! Ta muốn đề nghị với các ngươi, nên chọn phương cách đó!
Tiểu Linh Ngư còn xa vắng:
- Ừ!
Tiêu Mê Mê tiếp:
- Phương cách đó là chết thắt bụng! Các ngươi nghĩ có tuyệt không?
Nàng đưa tay ra, rờ rẫm chung quanh cổ Tiểu Linh Ngư, cười hì hì:
- Mà thôi, ta thấy nên cắn cổ ngươi chết là hay hơn! Cắn vào trái cổ đây, cắn một miếng thôi, trái cổ đứt tiện, là ngươi đi xuôi, rất êm! Êm rơ!
Tiểu Linh Ngư giọng vẫn còn xa vắng:
- Ừ!
Tiêu Mê Mê cau mày:
- Bức tường đó có gì đặc biệt mà ngươi nhìn miết thế? Ngươi đang tưởng gì thế?
Tiểu Linh Ngư bây giờ mới trở về thực tại, buông tiếng thở dài:
- Ta tưởng gì? Tưởng đến cái chết chứ còn tưởng gì nữa? Mà dù ta có tưởng đến cái gì đi nữa, cũng chẳng quan hệ, bởi ta muốn chết, bởi ta sắp chết!
Tiêu Mê Mê gắt:
- Nhưng ta lại muốn biết!
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Biết để làm gì? Ngươi hiện tại lại là chủ của ta, ngươi cầm quyền sanh sát, ngươi biết cái điều ta tưởng có ít gì cho ngươi?
Tiêu Mê Mê cười nhẹ:
- Đành là làm chủ ngươi thì ta chẳng cần biết những gì ngươi tưởng, song làm một nữ nhân, ta phải hiếu kỳ, ta cần biết, không biết không được. Ngươi đừng quên, ta là một nữ nhân kia mà!
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Ta nhận thấy, ngươi nên giết ta chết gấp, để tránh phiền phức! Ta còn sống một phút, một giây, là ngươi khó chịu thêm một phút, một giây!
Tiêu Mê Mê lại gắt:
- Ngươi càng không nói, ta lại càng muốn nghe!
Tiểu Linh Ngư thở ra:
- Ngươi muốn nghe thì bắt buộc ta phải nói.
Chàng đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi tiếp:
- Ta đang tưởng, nếu mỗi bức tường đều che giấu một bí mật, bên trong đó có nhiều đồ vật cổ quái, thì còn bức tường đất đó, hẳn phải che giấu một cái gì nữa chứ!
Nhưng vật gì trong đó? Chẳng lẽ là một gian phòng trống trơn?
Tiêu Mê Mê sáng mắt lên:
- Đúng rồi! Đúng rồi! Hẳn là phải có cái gì! Mà cái gì mới được chứ?
Nàng nhìn quanh, rồi tặt lưỡi:
- Rất tiếc, không có bàn xây đất! Tất cả các bức tường khác đều có cơ quan mở đóng, chỉ riêng bức tường đất thì không! Làm sao mở ra? Làm sao?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Tuy không có bàn xây, song bên trên đầu tường có chiếc vòng, chúng ta cứ nhắm chiếc vòng đó giật thử. Rất có thể là cơ quan mở đóng!
Tiêu Mê Mê reo lên:
- Phải rồi! Phải rồi! Ngươi bước tới giật chiếc vòng đi!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Thật sự ngươi muốn ta giật?
Tiêu Mê Mê thở dài:
- Nếu không mở bức tường đó, xem cho biết những gì bên trong, thì từ nay ta làm sao ngủ yên được? Ta sẽ ấm ức mãi...
Tiểu Linh Ngư mừng thầm, bước nhanh đến bức tường.
Chàng làm sao biết được bên trong có những gì. Nhưng chắc chắn là những gì ở bên trong không phải là những cái nên xem.
Bởi gây nguy hại nên cần tránh cho người xem, chủ nhân không đặt chiếc bàn xây chắc cũng vì lẽ đó.
Nhưng hiện tại, thì chàng đâu còn sợ cái nguy hại nữa? Chàng mong được chết gấp, thì dù Tiêu Mê Mê không giục, chàng cũng tìm cách mở bức tường như thường.
Ác thú, ác quỷ, ác ma tràn ra chàng cũng bất chấp, chết như thế nào cũng là một cái chết, song có Tiêu Mê Mê cùng chết theo thì thích thú vô cùng.
Chàng đâu thấp trí mà phải chết?
Kẻ thấp trí chính là Tiêu Mê Mê, chính nàng bị lừa rõ rệt.
* * * * *
Chiếc vòng bằng sắt, treo hơi cao một chút.
Vướng phải Giang Ngọc Lang, chàng chật vật lắm mới với tới chiếc vòng.
Một mình chàng giật, chiếc vòng không nhích động.
Giang Ngọc Lang phải lấy tư thế, tiếp trợ chàng. Nhờ cả hai hiệp lực, chiếc vòng rơi xuống ngay.
Ầm!
Một tiếng vang lên, nhiều tiếng nối tiếp, rồi tiếng ầm ầm cứ vang đều liên tục.
Mới nghe, họ tưởng chừng như đất sập, hay núi lở.
Bức tường đất không mở, trái lại ngã xuống, tiếng tường ngã hòa với những tiếng ầm ầm kia, chẳng biết tiếng nào lớn hơn tiếng nào.
Nước! Nước từ trong bức tường đổ ra, như nghiêng một dòng sông lớn cho nước trút xuống.
Biển tràn nhanh, cũng chẳng có cái khí thế đó!
Dĩ nhiên, cả ba người cùng sợ, và người sợ nhiều hơn hết là người không có hy vọng sống nhiều hơn hết.
Người không có nhiều hy vọng sống là Tiêu Mê Mê, nàng sợ hơn Giang Ngọc Lang, dù Giang Ngọc Lang nhát gan hơn hết.
Hắn nhát gan, nhưng cầm chắc cái chết thì hắn cũng chẳng phải sợ nhiều, chỉ có Tiêu Mê Mê với viễn ảnh tương lai huy hoàng, nàng không còn hồn vía nào nữa.
Nàng luôn miệng kêu lên thất thanh, mặt nàng xám ngắt.
Cái vẻ đẹp quyến rũ của nàng biến đâu mất, bây giờ trông nàng còn xấu xí hơn một cô gái thường.
Nàng hấp tấp chạy đến một bàn xây, nhảy lên đỉnh, ngồi đó, song bàn xây đâu phải là một đỉnh núi, bất quá nó cao độ mấy thước là nhiều lắm rồi, mà nước thì như từ ngang trời đổ xuống, đổ vào trũng, thì liệu nàng ngồi đó bao lâu? Nước cứ tràn vào, mực nước lên cao thấy rõ.
Bây giờ thì nàng thấy không có vật gì đáng cho nàng lưu luyến nơi đây nữa.
Hết! Phải bỏ hết, tìm cách thoát ly gấp!
Nàng cũng quên luôn hai tiểu quỷ, mặc cho họ trôi vào đâu, tấp vào đâu.
Bởi, nước vào gian nhà dâng cao quá chừng rồi.
Cái lối duy nhất vào ra, cái lối thông qua hầm phẩn cũng bị nước ngập lên mất rồi còn gì?
Nước đổ đến bao nhiêu, không có lối thoát, ứ đọng lại, trong tình thế đó, chỉ một vài giây phút sau là gian nhà chìm trong nước.
Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang lội bì bõm trong nước, Giang Ngọc Lang vốn rành thủy tánh, nên đạp nước như đạp đất bằng.
Hắn nhìn sang Tiêu Mê Mê, thấy nàng như cái xác chết, trông thảm hại hết sức, nhưng hắn có thương xót gì nàng? Hắn điểm một nụ cười độc ác, lẩm nhẩm:
- Hay quá! Hay vô cùng! Con nữ quái kia không quen thủy tánh!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Có vậy mới được chứ! Dù chúng ta có chết, cũng là một cái chết sướng! Sướng vì nhìn được cái vẻ thiểu não của nữ quái! Sướng vì có nữ quái chết theo, làm bạn, đỡ tịch mịch.
Giang Ngọc Lang vụt day đầu lại, hỏi chàng:
- Ngươi biết thủy tánh?
Tiểu Linh Ngư nắm tay hắn, thản nhiên hỏi lại:
- Ngươi quên cái tên của ta là gì rồi à? Cái thứ cá nào lại chẳng biết lội trong nước chăng?
Giang Ngọc Lang chăm chú nhìn chàng, cười lạnh:
- Nhưng ngươi lớn lên tại một địa phương thiếu nước.
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Không nước sông thì có nước suối, có nước hồ, ao, bồn chứa! Ta còn nhớ ơn Lý Đại Chủy đây, lúc ta lên hai tuổi, lão bỏ ta trong thùng nước, ngâm ta, khi ta được năm tuổi thì ta trở thành con cá rồi. Cái tên của ta chính họ đặt cho đấy.
Chàng thản nhiên quá, vẻ thành thật lộ rõ, dù nghi ngờ, Giang Ngọc Lang cũng phải tin.
Hắn nhìn chàng một phút, rồi cười tươi, thốt:
- Tốt! Thế thì tốt!
Nước cứ vào, nước cứ dâng cao.
Tiêu Mê Mê chẳng những không biết lội, mà xem ra chừng như nàng lại sợ nước.
Nhìn mực nước lên cao, nàng thất thế, quýnh quáng lên, tay quơ, chân chòi, chẳng biết để làm gì, song vẫn ngồi nguyên trên đỉnh bàn xây.
Rồi nước ngập mất đỉnh bàn xây, nước đùa nàng trôi dạt ra xa xa, nàng càng vung tay, càng chòi chân, quậy lên đùng đùng.
Cái dại của kẻ không biết lội, rủi rớt xuống nước là quậy ầm ầm lên, càng quậy càng dễ chìm, mau chìm.
Giang Ngọc Lang thấp giọng:
- Nàng không biết lội, nhưng nếu nàng nín thở, trầm khí xuống, rồi bất động thì làm gì chìm gấp được? Nàng lại giỏi võ công, dù sau đó có chìm, cũng nín thở lâu được, không phải uống nước như những kẻ thường.
Hắn cười hắc hắc rồi tiếp:
- Song, nàng lại quậy đùng đùng thế kia, phải uống thật nhiều nước là cái chắc rồi! Chỉ uống vài ngụm thôi, là cái bản lĩnh kinh thiên động địa của nàng sẽ giã từ nàng ngay! Nước vào bụng, là đừng mong trầm trụ khí được!
Tiêu Mê Mê uống đến hai ngụm nước rồi.
Uống nước là phải mệt, đã mệt nàng còn xuất lực kêu gào.
Giang Ngọc Lang dịu giọng:
- Bọn ta đâu nỡ nhìn ngươi chết? Nếu ngươi bằng lòng quăng quyển bí kíp võ công sang đây cho ta, thì ta cứu ngươi.
Hắn không dám lướt tới giật quyển bí kíp, bởi Tiêu Mê Mê chưa hoàn toàn suy nhược, nàng thừa sức quật hắn.
Một quyển sách, dù bằng chất gì đi nữa, bị thấm ướt rồi thì nét chữ loang ra, còn đâu mà đọc?
Thế mà hắn lại đòi.
Và Tiêu Mê Mê bây giờ ngoan ngoãn quá chừng, lập tức quăng sang cho hắn.
Đoạn nàng giục:
- Gấp! Gấp lại đây, cứu ta!...
Nàng lại uống thêm một ngụm nước nữa.
Giang Ngọc Lang hấp tấp vươn ta ra, đón quyển bí kíp. Tiểu Linh Ngư để mặc hắn chụp, chàng không giành, bởi Giang Ngọc Lang đưa bàn tay bị còng lên đón, bàn tay của chàng cũng theo luôn, hai tay đâu có thể chụp một lúc?
Còn bàn tay kia thì bận cầm đèn mất rồi!
Chụp được quyển bí kíp rồi, Giang Ngọc cười lớn:
- Con quỷ cái ngu xuẩn kia, ngươi còn hy vọng ta cứu ngươi à?
Tiêu Mê Mê kêu lên thảm thiết:
- Ngươi... các ngươi... nỡ...
Giang Ngọc Lang cười vang:
- Ngươi biết ta đang có cái ý định chi đây không? Cái ý của ta là muốn nhìn ngươi nốc nước, nốc từng ngụm, ngươi nốc mãi, đến lúc cái bụng của ngươi trướng lên, trướng như một quả cầu to, cái bụng trướng đó sẽ làm tăng vẻ mỹ miều của ngươi ghê gớm lắm, và rồi ngươi sẽ tự tử chết, chết nhỏ giọt thấm thía, từng giọt chết!
Tiêu Mê Mê nổi giận, mắng:
- Ngươi... các ngươi... là một lũ chó...
Giang Ngọc Lang cứ cười bằng thích:
- Bọn ta là chó, song ngươi lại van cầu chó cứu ngươi! Chó như thế cũng là chó sướng! Chó mà được người van cầu cứu mạng, thì đúng là chó thần đấy! Mắng đi, con quỷ cái! Giả như ngươi thấy thích thì cứ lại đây, đánh ta một đấm, ta từ lâu tuy biết ngươi có tài, nhưng chưa lần nào thưởng thức cái tài của ngươi! Lại đây mà đấm ta đi nào!
Tiêu Mê Mê tức chết người đi được, tay đập nước đùng đùng, chân đạp nước ầm ầm, cố trườn tới, nàng càng cử động, nước càng tràn vào miệng, dù không uống cũng phải uống.
Giang Ngọc Lang cười khích:
- Sau này, đệ nhất cao thủ võ lâm Trung Nguyên là ai? Sẽ là ai, hỡi quỷ cái? Có phải là Tiêu cô nương chăng? Tiêu cô nương là Tiêu Mê Mê ấy mà! Ha ha! Chấm dứt cái họ Tiêu đi. Họ Tiêu phải đi về thủy quốc, nhường cái danh đệ nhất cao thủ võ lâm cho họ Giang, cho Giang Ngọc Lang! Ngươi biết chưa? Giang thiếu gia! Giang thiếu gia sẽ là đệ nhất cao thủ võ lâm! Ha ha!
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- Chỉ sợ vị tất!
Giang Ngọc Lang sửa chửa liền:
- Phải! Phải! Đệ nhất cao thủ võ lâm là hai chúng ta! Tự nhiên có đại ca!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Hai chúng ta, bất cứ là ai, cũng đừng nuôi cái mộng đó! Trước khi tìm ra một phương pháp thoát nạn, cái nạn nước này, thì đừng nuôi cái mộng đó! Chỉ khi nào chúng ta trở thành cá thật sự, thì muốn mơ màng chi đó, tùy thích. Chưa thành cá, là phải chết, ngươi biết chưa?
Giang Ngọc Lang từ cung trời huy hoàng, rơi xuống trần gian, nhưng lại rơi xuống nước, mà nước ở trong lòng đất sâu! Câu nói của Tiểu Linh Ngư phá vỡ mộng đẹp của hắn, đưa hắn về thực tế phũ phàng.
Thực tế là nước, hắn sẽ chết vì nước trong phút giây thôi!
Thế thì còn mơ mộng chi nữa?
Mặt hắn trở nên xám xịt, hắn lắc lắc bàn tay, lắc như vậy là lắc luôn bàn tay Tiểu Linh Ngư, hắn giục rối rít:
- Nghĩ ra một phương pháp đi, nghĩ gấp! Chúng ta phải làm sao để thoát khỏi nơi này?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Ta có nghĩ đến nhiều phương pháp rồi, bất quá ta chưa quyết định thôi.
Chàng nói thật hay nói đùa để trêu Giang Ngọc Lang?
Rồi chàng tiếp:
- Tòa nhà này có tám bức tường, mà sau những bức tường bằng vàng, bạc, đồng, sắt, kẻm đều là tử lộ, chỉ còn lại bức tường đá, bên trong tường đá là phần mộ, tuy cửa phần mộ hướng thượng, song ta cho rằng cửa mộ phải do từ bên trên thông xuống, nghĩa là cửa mộ phải mở ra ngoài...
Giang Ngọc Lang cười khổ:
- Phần mộ dù có mở ra ngoài, người chết cũng chẳng thoát đi đâu được. Mà chúng ta thì sắp chết đến nơi...
Tiểu Linh Ngư bình tĩnh hơn hắn:
- Rất có thể, chúng ta có một lối thoát..
Giang Ngọc Lang vụt sáng mắt ngay:
- Lối nào?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Bỏ luôn bức tường đá, chúng ta còn lại bức tường gỗ, chúng ta chưa vận chuyển bàn xây bằng gỗ...
Giang Ngọc Lang chận lại:
- Nhưng chúng ta do ngã xuống đây...
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Chúng ta vào đây là chui từ bên dưới lên. Còn bên trên? Ngươi có biết được bên trên đó có gì chăng?
Giang Ngọc Lang lại sáng mắt reo lớn:
- Đúng rồi! Hẳn là bên trên có một nhiệm mầu nào... Thế mà ta không nghĩ ra!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngươi không nghĩ ra chỉ vì ngươi kém thông minh, ta thông minh hơn ngươi nên nghĩ ra!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Trong phút giây này mà nghĩ ra được những điều đó thì thật là quỷ phải khóc, thần phải sầu trước mặt ngươi! Trên đời này, ngoài ngươi ra còn có ai nữa chứ? Ngươi đáng mặt làm đại ca ta lắm!...
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Cho ta xin đứt hai tiếng đại ca nhé!
Giang Ngọc Lang cười thẹn.
Lúc đó, Tiêu Mê Mê đã buông lơi tay rồi, không còn làm một cử động nhỏ, mớ tóc dài của nàng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dập dồi theo sóng nước, trông thảm quá chừng.
Giang Ngọc Lang trầm mình xuống nước sâu, mò mò chiếc xây bằng gỗ.
Chính hắn đang cầm đèn thay Tiểu Linh Ngư, hắn hụp mình xuống, là vùng tối trùm quanh hắn liền.
Một tiếng cách vang lên.
Nước cuồn cuộn chảy ra ngoài, nước chảy quá mạnh, cuốn luôn Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang..
Cả hai như cỏ lục bình bị cuốn đi, không làm sao gượng lại nổi.
Điều đó chứng tỏ bên ngoài bức tường gỗ có lối thoát, người không tìm được lối thoát thì có nước chỉ dẫn, nước thông thương khắp mọi nơi, nước không hề bị ngăn chận, nếu không bị dồn ứ tại một chỗ nào do một dụng ý cung chứa.
Nhưng, nước chảy xuống, nước chẳng khi nào chảy lên, thì người bị ngập nếu muốn tránh nước, tất phải đi lên.
Nơi đây, chủ nhân đã chứa nước như vậy, lúc cần thì tháo nước ra, nhưng tháo nước rồi, ít nhất cũng phải có chỗ cho nước rút, hoặc giả cũng phải có chỗ cho người đi lên.
Bên sau bức tường gỗ, có lối thoát cho người, lối đó ăn thông lên cao, do một hệ thống nấc thang có hàng mấy trăm bậc.
Thang ăn thông lên, từ trên có ánh sáng chiếu xuống mờ mờ.
Ánh sáng tuy yếu, song là một thứ sáng thiên nhiên, ánh sáng yếu song có hiệu lực gây niềm tin mạnh.
Giang Ngọc Lang reo lên một tiếng to, lệ xúc cảm tuông tràn.
Có thềm lên cao, có ánh sáng thiên nhiên chiếu xuống. Trong trường hợp này, hắn mừng như ngọa quỷ được bồ tát giáng xuống, mở ngục mà ban ăn, ban uống ngoài ra lại phóng thích cho nữa.
Sau phút giây khích động, hắn cau mày lẩm nhẩm:
- Kỳ quái thật! Tại sao lại có lối thoát như thế này? Tạo một lối ra quá lộ liễu, thế chủ nhân chẳng sợ người ta phát hiện sao? Thế thì nơi đây đâu còn là vùng bí mật.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Không có ẩn bí nhưng rất kỳ bí đấy. Nếu không ẩn bí thì tại sao suốt bao nhiêu năm dài, chẳng có một bóng người xuống đây?
Giang Ngọc Lang tặt lưỡi:
- Cái đạo lý là thế, nhưng...
Đột nhiên, có tiếng người từ bên trong vọng xuống.
Cả hai cũng giật mình. Họ chẳng dám bước chân mạnh như trước, nhưng họ bước nhanh.
Vài trăm bậc thềm đối với họ chẳng nghĩa gì, nhất là khi họ nôn nóng từ địa ngục trở lại trần gian.
Một lúc sau, họ đến tận đầu thềm.
Bên trên có một tảng đá lớn che khuất, hai bên tảng đó còn trống độ nửa tấc.
Ánh sáng do khe hở nửa tấc đó chiếu xuống.
Và, tiếng người cũng do hai khe hở đó vọng xuống.
Bên trên tảng đá là một ngôi miếu nhỏ, miếu đó thờ thần thánh nào, Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang không thể biết được, bởi họ chưa thấy gì rõ rệt.
Bởi, thần tượng ở ngay đỉnh đầu, ngay trên tảng đá đó, con mắt của họ không thể nhìn cong theo vòng cung.
Có ai tưởng tượng được dưới bực thờ của ngôi miếu cổ nhỏ này lại có một lối thông xuống đến một vùng huyền bí?
Bởi không ai ngờ đến điều đó nên sự bí mật càng thêm bí mật, vĩnh viễn vẫn là bí mật.
Bên ngoài bục thờ, đương nhiên là phải có bàn hương án, nhưng lại chẳng có chân đèn, chẳng có bát nước, chẳng có gì cả.
Chỉ có đôi chân!
Đôi chân đen làm sao! Chẳng rõ da chân đen hay vì lông đen quá nhiều, che lợp cả da chân.
Chân phải có quần, quần xắn tận gối, nên bàn chân đen rõ rệt. Bàn chân có mang giầy, bùn đất phủ đầy.
Phía trên của người nào đó, Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang không thể trông thấy.
Trên bàn hương án, còn có một chiếc bình rượu, bình rất lớn, cạnh bình còn một nửa con gà nướng, một cục thịt trâu cũng to, một xâu dồi trường, có cả đậu hủ, cũng có luôn một mớ rau sống.
Mùi rượu, mùi thịt nướng, thịt luột, mùi rau.. tất cả đều xâm chiếm nhanh chóng bốn lỗ mũi của hai gã đói.
Tiểu Linh Ngư toan chui lên, gì thì gì, chàng cũng tìm cách lừa người đó, đoạt một mớ thức ăn, ăn cho no rồi hẳn hay.
Song, đối diện với bàn ăn, còn có năm người nữa.
Do đó, chàng đành nuốt nước bọt, lặng lẽ chờ. Chàng còn dè dặt hơn, cố thở nhẹ, càng nhẹ càng hay.
Trong năm người đứng đối diện với bàn hương án, người bên cuối tả đội mão viên ngoại, mang giầy chữ phúc, bụng hơi to, trạc trung niên, mang một chiếc bao nơi hông, trong bao có đầy nhang.
Đúng là một kẻ thừa tiền dư bạc, ăn không không ngồi rồi đâm chán, nảy sinh cái ý lên Nga My dâng hương, cầu thêm phúc.
Người bên cạnh vận y phục chỉnh tề, có gương mặt tươi sáng, chứng tỏ là một tay mẫn cán, nhanh nhẹn. Nhưng thần sắc thì biểu lộ cái tánh chất phú thương của con người.
Hai người đó chẳng có gì đặc biệt đáng cho Tiểu Linh Ngư chú ý.
Người đáng được chàng chú ý chính là số còn lại.
Ba người còn lại, Tiểu Linh Ngư nhận ra, bởi họ có mặt trong khu mộ của phái Nga My ngày trước.
Một là Thi Nhân Như Kê Vương Nhất Trảo, người thứ hai là Thiên Nam Kiếm Khách Tôn Thiên Nam, người cuối cùng thuộc danh gia sử dụng Ngân Thương, họ Khưu tên Thanh Ba, giang hồ thường gọi là Khư Thất Lang.
Ba người đó ngày thường có cái oai khí khiếp người, song hiện tại thì đầu gầm xuống, tay buông xuôi, thần sắc xa vắng.
Niềm sợ hãi hiện lên gương mặt họ, họ như ba tội nhân đứng trước tam pháp ty, chờ nghe tuyên án.
Bản lĩnh của ba người đó như thế nào, Tiểu Linh Ngư đã hiểu rồi, hiện tại họ có vẻ sợ người ngồi trên bàn án, có đôi chân trần, dính đầy bùn đất, sợ không tưởng nổi, nghĩ ra cái người ngồi trên bàn án đó phải là một tay ghê gớm phi thường.
Cho nên, Tiểu Linh Ngư chẳng dám vọng động.
Chàng không dám nhúc nhích, thì Giang Ngọc Lang lại dám làm gì hơn?
Người có đôi chân đầy lông đen, đầy bùn đất xuôi tay xuống, bàn tay hữu còn nguyên vẹn, bàn tay tả chỉ còn hai ngón, cái và trỏ.
Hai bàn tay đó nhập lại, xé một đùi gà, rồi một bàn tay cầm đùi gà, chỉ về người có vẻ phú ông, bảo:
- Ngươi bước lại đây Tiếng nói vang lên, như tiếng chuông gióng. Những kẻ nghễnh ngãng tai, nghe qua, cũng phải dội mạnh màng tai.
Đã là phú ông, thì ai ai cũng bảo dưỡng thể xác, làn da phải hồng hào vì thịt, vì rượu, nhất là da mặt thì luôn luôn biểu hiện sự đầy đủ, vị phú ông này không ngoài công lệ đó, mặt của y hồng hào, đầy đặn, song giờ đây, gương mặt đó không còn một hạt máu, mặt đã biến sắc thì chân làm gì dám cưỡng lại lệnh gọi sang sảng như chuông đồng kia?
Y bước tới, từng bước, từng bước, y run người, trông đáng thương quá chừng.
Độ khoảng cách đã vừa rồi, y dừng lại, cất giọng run run:
- Tiểu nhân là Trương Đắc Vượng tham kiến đại vương!
Người trên bàn hương án bật cười khanh khách:
- Thôi đi! Ta biết ngươi là tay đại tài chủ trong thành. Ngươi là Vương Lăng Xuyên, thiên hạ gọi là Vương Bách Vạn. Ngươi lừa ta sao được?
Giọng nói, có cái thổ âm vùng Tứ Xuyên, song hơi lệch lạc một chút, chừng như lúc đó y đang ngoạm đùi gà, nên âm thanh có phần nào sền sệt.
Vương Bách Vạn suýt ngã xuống tại chỗ, đôi chân của y run hơn chiếc cọc yếu cắm giữa dòng sông đang cơn nước chảy siết.
Y tỏ lộ vẻ khổ sở vô cùng:
- Tiểu nhân không mang nhiều tiền theo mình, tuy nhiên có bao nhiêu, tiểu nhân tình nguyện hiến cả cho đại vương, chỉ mong đại vương...
Người trên bàn hét:
- Câm ngay! Câm! Ta có định đoạt cướp tiền bạc của ngươi đâu? Ta chỉ nghe thiên hạ nói rằng ngươi đánh bạc rất giỏi, do đó ta gọi ngươi đến đây, để gầy một canh bạc với ta. Ăn thua đàng hoàng, không gian, không lận, ngươi biết chưa?
Vương Bách Vạn quá sợ, vẫn có gượng cười vuốt đáp:
- Đại vương muốn đánh bạc? Tự nhiên tiểu nhân phải hầu đại vương một vài canh, vô luận là môn nào. Song, ở đây làm gì có bài, có xúc xắc? Xin đại vương cho phép tiểu nhân về thành, lấy những món cần thiết, trở lại đây cùng đại vương...
Người trên bàn vỗ bàn quát vang:
- Nào ta có cần gì đến những món thô tục đó? Muốn đánh bạc, phải đợi có những món quỷ ấy à? Ta với ngươi chỉ chơi sấp ngửa thôi, một lần thôi cũng được.
Vương Bách Vạn vẫn còn run như trước:
- Đại vương muốn đặt vật như thế nào? Tiểu nhân xin nói trước là không mang theo mình nhiều tiền...
Người trên bàn thốt oang oang:
- Không cần tiền! Ta với ngươi đặt vật rất gọn: một cánh tay và một ống chân.
Vương Bách Vạn lại suýt sụm xuống lượt nữa.
Y cắn răng, chừng như vừa dằn sợ mà cũng dằn giận:
- Giả như đại vương thua?
Người trên bàn bật cười ha hả:
- Thì ta chặt chân, chặt tay ta trao cho ngươi!
Vương Bách Vạn lí nhí:
- Điều đó thì... thì...
Người trên bàn chận lại:
- Thì sao? Ngươi cho là không giá trị? Cho ngươi biết, cái móng tay của ta còn quý hơn sanh mạng của ngươi, đừng nói là cả một cánh tay lẫn một ống chân!
Vương Bách Vạn ấp úng:
- Tiểu nhân... không... không... muốn chơi canh bạc này!
Người trên bàn kêu lớn:
- Không chơi không được! Nhất định phải chơi!
Chừng như quá bực tử, niềm sợ hãi vượt giới hạn thì biến thành lỳ, Vương Bách Vạn cũng hét lên:
- Trên thế gian chỉ có hiếp dâm chứ làm gì có sự hiếp đánh bạc?
Người trên bàn lại cười khanh khách:
- Bình sanh ta chẳng hề làm điều gì bại hoại, chỉ có mỗi một việc là bức hiếp kẻ khác phải đánh bạc với ta thôi. Hôm nay ngươi gặp ta, là phúc đức tam tứ đại của ngươi để lại cho ngươi đó! Ngươi biết ta là ai không? Ha ha! Ta là Ác Đổ Quỷ đây!
Vương Bách Vạn giương tròn đôi mắt, kêu lên thất thanh:
- Đại vương là... là... Hiên Viên...
Người trên bàn chận liền:
- Hiên Viên Tam Quang! Ngươi cũng biết ta à?
Vương Bách Vạn sững sờ.
Một lúc lâu, y thở dài, buông nhẹ:
- Lão thiên ơi! Xui làm chi cái cuộc gặp gỡ này? Chết Vương Bách Vạn rồi còn gì?
Hiên Viên Tam Quang cười lớn:
- Ngươi nghe danh ta hẳn biết ta đánh bạc lỳ lắm chứ! Bình sanh, ta chưa lùi bước trước một tay chơi nào, mà cũng chưa từng thua một cuộc!
Người đó tiếp luôn:
- Tuy nhiên, ta chẳng hề chơi gian, ngươi yên trí!
Đoạn lấy trong mình ra một đồng tiền bằng đồng, đồng tiền đó vốn chẳng phải là một đồng tiền thực sự, bất quá nó có hình thể tròn tròn và dẹp vậy thôi, lão quăng đồng tiền xuống mặt bàn, rồi cao giọng bảo:
- Nói đi! Sấp hay ngửa? Nhanh lên!
* * * * *
Tiểu Linh Ngư lè lưỡi, hơi thở của chàng lạnh, như khói đang bốc hơi, thở hơi lạnh là toàn thân hắn phải lạnh lắm rồi!
Ác Đổ Quỷ! Một nhân vật trong Thập Đại Ác Nhân!
Chàng thoát khỏi vòng tay của bọn Thập Đại Ác Nhân, tưởng là sẽ được thở nhẹ, ít ra cũng trong một thời gian nào đó.
Ngờ đâu, thoát khỏi bọn cũ, lại gặp bọn mới!
Gặp Thập Nhị Quái Kiệt, chàng còn ít ngán, gặp Thập Đại Ác Nhân, chàng thấy cái số vẫn xui xẻo như thường.
Mỗi một ác nhân, hung ác một cách, chừng như người nào chẳng kém người nào!
Chàng nấp bên dưới, trông thấy rõ lão nhồi đồng tiền, chàng cũng thấy luôn mặt nào sấp, mặt nào ngửa.
Chàng tin chắc là Vương Bách Vạn cũng thấy rõ như vậy, cho nên chàng đinh ninh Hiên Viên Tam Quang phải thua.
Vương Bách Vạn mấp máy môi, định nói mấy lượt, song còn do dự.
Chỉ có mỗi một tiếng, hoặc sấp, hoặc ngửa, mà y không thốt ra nỗi, nghĩ cũng thảm.
Giả như đặt tiền, đặt bạc có lẽ đáp nhanh rồi. Nhưng, một cánh tay, một ống chân mất đi thì làm sao tái tạo?
Hiên Viên Tam Quang đè bàn tay lên đồng tiền, bàn tay vồng gân xanh, chứng tỏ lão cũng khẩn trương lắm.
Lão giục:
- Nói nhanh đi chứ! Cứ do dự mãi, ta sẽ kể như ngươi thua đấy nhé!
Vương Bách Vạn cố thu can đảm, buông gọn:
- Ngửa!
Hiên Viên Tam Quang bật cười ha hả:
- Ngươi thua rồi!
Vương Bách Vạn nhắm mắt liền. Tiểu Linh Ngư lại lạnh mình lượt nữa.
Rõ ràng là chàng thấy mặt chữ ngửa lên trên, sao bây giờ lại có sự biến đổi?
Đúng là lão này có một thủ thuật tinh vi!
Chàng nghĩ thầm:
- Cái lão Ác Đổ Quỷ này lợi hại thật!
Chàng nhìn qua Vương Bách Vạn, chỉ ngưng nhìn y có một giây thôi, rồi nhìn trở lại, chàng thấy y đã nằm xuống rồi. Y khiếp quá, ngã xuống chừng như y chỉ còn cái xác không hồn.
Một tiếng keng vang lên, một thanh đao nhỏ bị quăng xuống nền, cạnh chân y, trong khi đó, Hiên Viên Tam Quang hét:
- Ngươi đã thua, sao chưa chặt tay, chân?
Vương Bách Vạn dần dần tỉnh lại, van cầu:
- Xin... xin...
Hiên Viên Tam Quang hét:
- Xin cái gì? Ngươi muốn quỵt phải không?
Vương Bách Vạn kêu lên:
- Tiểu nhân...đâu dám quỵt? Tiểu nhân có hai mươi cửa hàng trong thành, toàn là những cửa hiệu cầm đồ, tiểu nhân xin... để hết cho Đại Vương, ngoài ra còn biếu thêm ba hiệu buôn bán gạo nữa! Bao nhiêu hàng hiệu đó, xin cúng hết cho đại vương để đổi lấy một mạng sống! Hay là, để đổi lấy một cánh tay và một ống chân...
Hiên Viên Tam Quang cười vang:
- Ngươi là một tên trọc phú súc sanh, ngươi tưởng ta thích cánh tay khỉ và ông chân chó của ngươi à? Ta tuy là một ác nhân, song ta rất ghét những kẻ chuyên làm giàu trên xương máu đồng loại!
Đoạn lão vỗ bàn bốp bốp, quát to:
- Hiệu cầm đồ, hiệu buôn gạo, ta nhận hết, cho ngươi về thu xếp gấp, ta đến đó là ngươi giao ngay, nếu bất tuân thì đừng nói là một cánh tay, một ống chân, ta sẽ cắt đầu ngươi luôn!
Vương Bách Vạn đáp nhanh:
- Phải!... Phải!...
Y bò ra cửa miếu, chứ không dám đứng lên mà đi.
Y vừa bò vừa rên rỉ:
- Tiểu nhân đâu có muốn đánh bạc với đại vương, tiểu nhân chịu thua trước rồi mà...
Hiên Viên Tam Quang cười lớn:
- Ngươi quên là ta còn một ngoại hiệu khác sao? Kiến Nhân Tựu Đổ! Đừng ai để cho ta gặp, ta gặp rồi là phải đánh bạc với ta! Nhất định là ta chẳng buông tha ai cả!
Vương Bách Vạn đi rồi, bốn người kia biết không thể nào tránh được một canh bạc với lão, họ đồng làm gan, hỏi:
- Lão nhân gia muốn đánh bạc với bọn tiểu nhân như thế nào?
Hiên Viên Tam Quang đáp:
- Ta đố như thế này, là ngươi chẳng biết được trên mình ngươi có bao nhiêu khuy áo. Ngươi thua, ta cắt chót mũi ngươi, ngươi thắng, ta sẽ giao những hiệu cầm đồ, những hiệu buôn gạo của Vương Bách Vạn cho ngươi thụ hưởng.
Người mà Hiên Viên Tam Quang đối thoại đó là kẻ có dáng dấp viên ngoại.
Viên ngoại biến sắc mặt, vô hình trung, đưa tay sờ chót mũi.
Hiên Viên Tam Quang khuyến khích:
- Ngươi cứ tưởng suốt đời ngươi, làm gì ngươi có dịp đại phát tài như dịp này?
Thua, bất quá ngươi mất chót mũi, thắng thì ngươi sẽ trở thành đại phú ông!
Rồi lão dọa:
- Ngươi từ chối canh bạc này, nhất định ta móc mắt ngươi đây!
Tánh tham phát động, gã đó hỏi:
- Nhưng, hàng hiệu gì hiện tại cũng còn trong tay họ Vương, tiểu nhân làm sao chiếm được?
Hiên Viên Tam Quang cười hắc hắc:
- Thế là ngươi không chắc ăn? Được rồi, ngươi yên trí, ta sẽ đi đến tận nơi, thu nhận rồi giao cho ngươi nếu ngươi thắng cuộc!
Gã đó vụt cười ha hả:
- Tiểu nhân từ nhỏ, có cái tật, áo có bao nhiêu nút là lắt hết ra, nuốt vào bụng, vừa nuốt vừa đếm, cho nên đến bây giờ, tiểu nhân chẳng còn một cái áo nào có nút, mà thường thì bao nhiêu nút là bao nhiêu khuy! Ngờ đâu, cái tật đó hôm nay lại giúp tiểu nhân phát tài!
- Nếu ta không nghe chính Tiêu Mê Mê gọi ngươi là tiểu sắc quỷ, hẳn ta đã nghĩ ngươi là nữ nhân vận nam trang...
Một tràng cười trong trẻo đâu đây vang lên, vọng đến gian phòng, tiếp nối câu nói của chàng:
- Phải! Ta có thể chứng minh cho hắn điều đó. Từ đầu đến chân, mỗi tấc, mỗi phân trên mình hắn, chẳng có một điểm giả! Hắn đúng là một nam nhân!
Một tràng cười trong trẻo.
Một giọng nói dịu dàng? Trời! Nếu chẳng phải là Tiêu Mê Mê cười thì còn ai nữa chứ? Tiểu Linh Ngư nghe lạnh sống lưng ngay, muốn quay đầu lại nhìn, song một vật gì nhọn nhọn, lạnh lạnh dí nơi ót chàng.
Tự nhiên, chàng không dám nhúc nhích.
Tiêu Mê Mê lại cười hì hì, rồi tiếp:
- Đừng nhúc nhích! Đừng nhé!
Đoạn, nàng hướng về Giang Ngọc Lang, hắn đang thừ người như tượng gỗ nơi góc phòng, chừng như hồn phách của hắn chơi vơi khắp cung điện, tìm lối ra, bỏ mặc cái xác của hắn lại đó.
Tiêu Mê Mê vẫy tay:
- Ngọc Lang! Ngươi không lại đây à? Lại đây, đấu lưng vào với gã này xem nào!
Đấu lưng, đứng sát nhau một chỗ cho ta xem nào!
Tiểu Linh Ngư hy vọng Giang Ngọc Lang ngoan cố một chút, hoặc hơn thế, phản kháng lấy lệ thôi, thì chàng có thời gian lấy chiếc ống đựng Ngũ Độc Thần Thủy trong mình ra.
Nhưng tiểu quỷ Giang Ngọc Lang chẳng ngoan cố tý nào, chẳng dám phản kháng lấy lệ.
Hắn cúi đầu, hắn ríu ríu bước tới, hắn bước xéo qua Tiểu Linh Ngư, chàng láy láy mắt ra hiệu, hắn lờ đi, bước luôn.
Tiểu Linh ngư thầm nghĩ:
- Tiểu tử đó sợ quá rồi, hồn bay vía bạt mất rồi!
Chàng hận, cắn chặt hai hàm răng, nhưng còn làm sao được nữa, khi mũi kiếm dí nơi chỗ yếu nhược?
Dù chàng nắm trong tay một vạn phương pháp, toàn là những phương pháp kỳ diệu, cũng vô ích, chẳng làm sao chàng áp dụng được.
Tuy vậy, chàng không thất vọng, chàng cứ chờ một cơ hội.
Nếu chàng có cơ hội lấy Ngũ Độc Thần Thủy ra cầm tay thôi, thì tình thế sẽ xoay chiều ngay.
Chàng không thất vọng, thì cứ hy vọng, Tiêu Mê Mê đắc thế, cứ đắc thế, và cuối cùng chính chàng mới là kẻ bại trận, bởi tình thế chẳng xoay chiều.
Nào phải chàng chỉ có mỗi một thứ độc thủy mà thôi, chàng còn có mấy mũi độc châm nữa chứ!
Phương tiện thì thừa, cơ hội lại thiếu, chính cái đó làm cho chàng tức.
Thà không có phương tiện nào, dù có bị nàng hãm hại chàng cũng vui, bởi chàng cam chịu với cái thế bại ngay từ lúc đầu.
Chàng mắng thầm Giang Ngọc Lang quá ngu! Nếu giết hắn được, chàng giết ngay, giết rồi có bị Tiêu Mê Mê giết sau, chàng sẽ không oán hận!
Tiêu Mê Mê, một tay thủ kiếm uy hiếm Tiểu Linh Ngư, tay kia mò mò trong mình chàng, lấy các món độc đó rồi bật cười khanh khách:
- Ngươi có nhiều vật quá chừng! Thấu Cốt Châm này, Ngũ Độc Thủy này... cũng may, ta dè dặt, chứ nếu không thì mất toi mạng rồi còn gì? Suýt chút nữa là ta khổ!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Và bây giờ kẻ khổ là ta!
Tiêu Mê Mê cười hì hì:
- Cũng chẳng đến đổi khổ lắm! Bởi ta không có ý giết ngươi!
Bỗng nàng chụp tay hữu của chàng, gộp vào tay tả của Giang Ngọc Lang, vừa làm vừa cười hắc hắc:
- Hai người là bằng hữu với nhau, lại là cỡ bằng hữu tốt thì phải nắm tay nhau, thân thiện nhau mới hợp lý chớ!
Tiểu Linh Ngư cảm thấy bàn tay của Giang Ngọc Lang lạnh quá chừng, bàn tay đó chạm tay chàng như một giá băng được đặt lên tay chàng.
Bàn tay của hắn lại rung.
Thực ra, chàng có khác gì Giang Ngọc Lang? Bất quá chàng có vẻ tỉnh hơn hắn, gượng tỉnh dễ hơn hắn thôi.
Một tiếng cách vang khẽ, hai bàn tay tiểu quỷ bị khóa chặt, khóa dính chung với nhau.
Một chiếc còng đôi, do Tiêu Mê Mê choàng qua cổ tay cả hai, bị còng tay, chẳng phải là một cực hình, nhưng đây là một cực hình bởi cả hai đấu lưng lại, vĩnh viễn ở trong cái thế đấu lưng lại.
Làm xong việc đó, Tiêu Mê Mê dang ra xa xa, nhìn cả hai, nheo nheo mắt cười hì hì:
- Bây giờ thì hai người hoàn toàn trở thành đôi hảo bằng hữu rồi đó nhé! Sống, sống chung! Chết, chết chung! Đi đứng nằm chung, vĩnh viễn chẳng ly khai nhau.
Vĩnh viễn chẳng bỏ ai được.
Tiểu Linh Ngư cười đau khổ:
- Hiện tại, ta ước mong hắn là gái, ta muốn sự thực hắn là gái giả trai!
Tiêu Mê Mê mỉm cười:
- Ta thích ngươi quá đi thôi! Trong trường hợp này mà ngươi còn cười được, ngươi đối đáp tự nhiên được, thú thật ta chưa từng thấy một kẻ thứ hai như ngươi. Cho ngươi biết, thực ra thì chiếc còng đôi đó dành cho một nam một nữ đấy.
Nàng xoa xoa mặt Tiểu Linh Ngư, tiếp:
- Ngươi biết cái còng đó, hay cái khóa đặc biệt cũng thế, có cái tên là gì chăng?
Rồi nàng tiếp:
- Cho ngươi hiểu, chiếc khóa đó tên là Tình Tỏa! Xiềng xích nào cũng có thể bị bẻ gãy, bứt đứt, song nhất định là xiềng xích Tình thì bền bỉ muôn đời! Người ngoài cuộc không thể chia rẽ hai người, và các ngươi lại khắng khít mãi mãi.
Tiểu Linh Ngư chỉ còn cười khổ:
- Tình Tỏa! Trời ơi! Tại sao ngươi không trói buộc ta liền với ngươi?
Tiêu Mê Mê đang nhìn Giang Ngọc Lang, dịu giọng tiếp:
- Đừng sợ! Cưng! Chẳng có gì đáng cho cưng sợ, đừng run như vậy mà sanh bịnh! Ta mang ơn cưng mà, nếu chẳng có cưng thì suốt đời ta cũng không biết được cái khu cung điện thần bí này! Đúng là một nơi lý tưởng!
Giang Ngọc Lang còn run:
- Ngươi... ngươi làm sao xuống được nơi đây?
Tiểu Mê Mê đảo ánh thu ba, cười hì hì:
- Các ngươi lấy làm lạ?
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Ta có là quỷ đâu mà chẳng lấy làm lạ?
Tiêu Mê Mê cười híp mắt:
- Hỡi cái bọn thông minh nhất trần đời ơi! Tại sao bỗng nhiên các ngươi trở thành ngốc tử thế? Các ngươi đối tốt với ta quá chừng, ta có thể nào để cho các ngươi chết ngộp chết ngạt chăng?
Giang Ngọc Lang kêu lên:
- Không để cho bọn ta chết ngộp chết ngạt, dễ thường ngươi muốn chính tay ngươi hạ sát bọn ta? Phải vậy chăng?
Tiêu Mê Mê vẫn cười:
- Ít nhất cũng phải chính mắt ta trông thấy các ngươi chết, có như vậy ta mới an tâm. Phải không?
Giang Ngọc Lang cúi đầu thấp giọng:
- Ta... lầm!
Tiêu Mê Mê gật đầu:
- Tự nhiên là ngươi lầm rồi! Đáng lẽ ngươi phải hiểu sớm hơn một chút! Nếu ta chẳng biết đích xác hai gã thông minh nhất trần đời hoặc đã chết rồi, hoặc còn sống, thì thử hỏi ta làm sao ngủ yên, ăn ngon?
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Còn điểm này ta chẳng được minh bạch...
Tiêu Mê Mê tiếp:
- Lúc đó, tuy ta biết chắc chắn là các ngươi ở phía dưới, song ta không dám xuống ngay, ta chẳng hiểu bên dưới có cái gì, và ta cũng nghi ngờ luôn là các ngươi đang bày trò quỷ chờ ta, biết đâu ta chẳng chết vì các ngươi?
Rồi nàng thở dài, buông gọn:
- Đối với ta, các ngươi hẳn là không khách khí như ta đối với các ngươi!
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Ngươi khách khí là cái chắc! Cho nên, ngươi muốn cho bọn ta phải chết ngạt!
Tiêu Mê Mê lại cười:
- Ta nghĩ, vị tất ta làm như vậy là có ý muốn cho các ngươi chết ngạt. Bất quá, ta giúp các ngươi dứt khoát sự sợ hãi, các ngươi sẽ không còn đề phòng ta nữa, các ngươi sẽ được an tâm hơn! Chứ nếu ta muốn cho các ngươi chết như vậy, thì cứ để cho chết, ta cần gì xuống đây thăm viếng các ngươi? Ta có sợ các ngươi làm gì nữa đâu? Ta biết chắt các ngươi trước sau gì cũng chết tại đây mà!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Nói chi câu đó hở người! Chết ngạt là cái chắc!
Tiêu Mê Mê cười khanh khách:
- Giả như bất hạnh mà các ngươi có chết ngạt đi nữa, thì ta cũng đến đây thu thập thi hài hai ngươi, phải vậy chăng? Cái tánh của ta như thế đó, không đưa Phật thì thôi, chứ đã có ý đưa rồi, thì nhất định là ta phải đưa đến tây phương. Hà huống, hai ngươi lại là hai đứa bé ta thích nhất!
Tiểu Linh Ngư thở ra:
- Bây giờ ta mới biết chết ngạt không phải là bất hạnh! Những kẻ không chết ngạt mới đúng là gặp sự đại bất hạnh! Giả như kẻ đó bị nữ nhân thích thì có khác nào đeo cái khổ suốt đời? Đeo một cách bất đắc dĩ, miễn cưỡng tức nhiên là không ham lắm!
Tiêu Mê Mê lại cười vang:
- Khá đó, câu nói đó nghe được lắm! Sau này, nếu có dịp gặp thiên hạ, ta sẽ tuyên bố lên là nam nhân nào bị nữ nhân mê, là nam nhân đó gặp điều bất hạnh. Trái lại, những kẻ chết ngạt thì mới là những kẻ hưởng phúc, đại phúc!
Nàng cười, gập lưng lại mà cười, vừa cười vừa thở vừa tiếp:
- Có lẽ là sau khi ta tuyên bố như vậy rồi, người nghe sẽ cho là ta điên!
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Thế ngươi cứ tưởng là ngươi không điên?
Xem ra chàng có ý khích nộ Tiêu Mê Mê.
Chỉ vì, chàng chẳng thấy còn cơ hội nào đào tẩu nữa, nhưng chàng không nản chí, chàng thuộc hạng người tranh đấu đến phút giây cuối cùng, ý chí dứt là khi nào hơi thở dứt, còn hơi thở là còn tranh đấu.
Nhưng cứ theo tình hình này thì chàng cầm như tuyệt vọng hẳn rồi.
Nếu để cho Tiêu Mê Mê bình tĩnh, thì chẳng hóa ra chàng nhận mạng sao?
Khích nộ nàng, cho nàng cáu lên, nàng phát tác, nàng mất bình tĩnh, biết đâu vì cái sự phẫn nộ của nàng, mà tình hình không biến chuyển thuận lợi cho chàng?
Song, chàng thâm mà Tiêu Mê Mê còn lỳ hơn. Nàng chẳng hề phẫn nộ, chẳng hề phát tác, vẫn bình tĩnh như thường.
Hơn thế, nàng lại có cái vẻ không chú trọng đến những gì chàng nói, chừng như nàng chẳng nghe chàng nói gì.
Không, nàng không vờ vĩnh, bởi có mục tiêu khác hấp dẫn tâm ý của nàng.
Nàng đang chú ý đến vật gì đó, trong gian phòng.
Nàng quan sát trong một phòng, nàng còn quan sát luôn tất cả phòng kia. Nàng tìm tòi, lục soát.
Thái độ của nàng quái dị vô cùng. Nàng mường tượng một người vợ ghen chồng, lục soát tất cả những gì của chồng, tìm một dấu vết giúp nàng có lý do phát tác với người chồng không chung thủy.
Sau cùng mắt nàng sáng lên, mặt nàng tươi lên.
Cái đó là một quyển sách bằng lụa màu vàng, quyển sách ghi chú sáng chế của những bộ óc siêu việt nhất trần gian.
Bộ sách đó là sản phẩm tâm huyết của Thiên Địa Ngũ Tuyệt.
Nàng nhặt quyển sách đó, áp vào ngực, rồi đưa lên má, lại kê vào môi, hôn trơ hôn trất, hóa như hôn tình nhân sau nhiều năm cách biệt, nhớ nhung chồng chất, ngập cả trần hoàng.
Rồi nàng bật cười, cười hì hì, cười ha hả, cười khanh khách, cười đủ loại cười, nàng lẩm nhẩm:
- Tâm can! Tâm can! Bao nhiêu tâm can kết tinh lại biến thành quyển sách! Ta có ngươi, ta còn sợ gì? Từ nay, đệ nhất cao thủ trong thiên hạ sẽ là ai? Là ai chứ?
Nàng nhìn sang Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang, hỏi:
- Các ngươi biết là ai chăng?
Nàng hỏi, không chờ ai đáp, chính nàng tự đáp:
- Chính là Tiêu cô nương! Là ta! Là ta!
Giang Ngọc Lang nhìn quyển sách trong tay nàng, mắt của hắn bốc rực lên, như đổ lửa.
Tiêu Mê Mê đưa tay xoa xoa má hắn, khanh khách cười:
- Nói thực, ta cảm kích các ngươi quá chừng! Nếu chẳng có các ngươi, thì làm gì ta tìm được vật này?
Nàng quay mình, dáng dấp của nàng nhẹ nhàng quá, con người nàng phiêu phiêu, tưởng chừng nàng trẻ lại ít nhất cũng mươi tuổi.
Đoạn, nàng tiếp:
- Còn mấy nơi nữa, ta chưa xem qua, các ngươi đóng vai trò hướng đạo nhé? Đi, các ngươi dẫn ta đi xem mọi chỗ, trời đã cho ta khu cung điện này, nếu ta từ chối thì tội lớn lắm đấy!
* * * * *
Thực ra, Tiêu Mê Mê không bao giờ tưởng là trời cho nàng quá nhiều như vậy.
Nàng nhìn mọi vật, nhìn luôn không chớp, miệng nàng không tắt nụ cười.
Nhất là vào gian chứa báu vật, nàng rờ rẫm từng món một, rờ mãi, không rời tay, muốn rờ một lượt tất cả mọi món, song nhiều món quá, mà nàng thì chỉ có hai tay, một tay giữ sách mất rồi! Nàng hận trời sanh ra con người ít tay quá!
Nàng gọi những vật đó:
- Các cưng ơi! Các cưng nằm đây chờ ta! Khổ cho các cưng quá chừng! Nào ta có hay biết gì đâu! Bây giờ gặp nhau rồi, các cưng thuộc về ta, biết không? Biết không? Có chủ nhân như ta, các cưng phải cao hứng lắm! Ta biết các cưng thích thú lắm, chẳng bao giờ bỏ ta mà đi!
Cuộc thị sát đã xong, nàng trở lại bắt chuyện với hai hướng đạo.
Nàng nhìn Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang, nàng cười với họ, ngọt dịu không tưởng nổi.
Giọng nàng ấm hơn ánh sáng trời xuân, nàng thốt:
- Các ngươi ngoan quá, đáng được ta thưởng đó. Các ngươi đã biết tại sao cho đến bây giờ ta chưa giết các ngươi chứ?
Tiểu Linh Ngư nhìn bức tường đất, chừng như không nghe Tiêu Mê Mê nói gì.
Giang Ngọc Lang trắng mặt nhợt nhạt từ lúc nào đến bây giờ, hắn làm gì nói thành tiếng được? Hắn biết nói gì để đáp lời nàng?
Không ai đáp, Tiêu Mê Mê lại tiếp:
- Nói thật với các ngươi, bảo ta ở đây một mình, dù cho ta làm hoàng hậu, dù cho ta thêm mười lần số báu vật đó, ta cũng chẳng dám ở! Sợ, các ngươi biết chứ, có gan bằng núi ta cũng chẳng dám ở đây một mình. Do đó, ta cần có các ngươi!
Giang Ngọc Lang chợt tỉnh, cắn răng, nghiến nghiến.
Bây giờ, hắn hết sợ, hắn tức uất, hắn sôi giận cực độ, thành ra gương mặt hắn biến đổi xanh rờn.
Tiêu Mê Mê nhìn qua Tiểu Linh Ngư, cười hì hì, tiếp:
- Hiện tại thì nhiệm vụ của các ngươi xong rồi đó, hai ngươi đã trở nên một rồi đó, nếu theo con đường cũ trở về nơi cũ, thì khó khăn vất vả biết bao! Nội cái việc chui qua lỗ hổng, lên hầm phẩn cũng đủ khổ cho hai ngươi rồi! Tốt hơn, các ngươi nên ở lại đây!
Giang Ngọc Lang cắn môi, môi đứt nhưng không có máu, hắn tức uất cực độ, máu ngưng chảy rồi.
Máu không rỉ ra, lệ uất của hắn trào ra.
Tiêu Mê Mê cười hắc hắc:
- Ngoan chứ, sao lại khóc? Đừng! Ta cưng mà! Ta nhất định không để cho các ngươi khổ sở đâu!
Nàng tiếp luôn:
- Ta nhất định cho các ngươi chết sướng! Các ngươi tốt với ta quá, lẽ nào ta không để cho các ngươi sung sướng? Phải vậy không chứ?
Bỗng, Giang Ngọc Lang quỳ xuống, vừa khóc vừa khẩn cầu:
- Ta van ngươi! Đừng giết ta! Chỉ cần ngươi để ta sống thôi, bắt ta làm nô lệ suốt đời, ta cũng cam tâm, tình nguyện! Bất cứ việc gì ngươi bảo, ta làm, ta làm ngay...
Tiêu Mê Mê thản nhiên:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Gì thì được chứ điều đó thì chắc chắn là ta không thể đáp ứng.
Chẳng hạn, các ngươi chọn cái chết, muốn chết cách nào, nói cho ta biết, rất có thể ta chấp thuận cho!
Nàng day qua Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Ngươi có nghe ta nói không, tiểu quỷ?
Tiểu Linh Ngư đang nhìn bức tường đất, lơ đãng đáp:
- Ừ!
Tiêu Mê Mê mỉm cười:
- Ta có nghĩ ra một phương cách giúp các ngươi chết sướng! Ta muốn đề nghị với các ngươi, nên chọn phương cách đó!
Tiểu Linh Ngư còn xa vắng:
- Ừ!
Tiêu Mê Mê tiếp:
- Phương cách đó là chết thắt bụng! Các ngươi nghĩ có tuyệt không?
Nàng đưa tay ra, rờ rẫm chung quanh cổ Tiểu Linh Ngư, cười hì hì:
- Mà thôi, ta thấy nên cắn cổ ngươi chết là hay hơn! Cắn vào trái cổ đây, cắn một miếng thôi, trái cổ đứt tiện, là ngươi đi xuôi, rất êm! Êm rơ!
Tiểu Linh Ngư giọng vẫn còn xa vắng:
- Ừ!
Tiêu Mê Mê cau mày:
- Bức tường đó có gì đặc biệt mà ngươi nhìn miết thế? Ngươi đang tưởng gì thế?
Tiểu Linh Ngư bây giờ mới trở về thực tại, buông tiếng thở dài:
- Ta tưởng gì? Tưởng đến cái chết chứ còn tưởng gì nữa? Mà dù ta có tưởng đến cái gì đi nữa, cũng chẳng quan hệ, bởi ta muốn chết, bởi ta sắp chết!
Tiêu Mê Mê gắt:
- Nhưng ta lại muốn biết!
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Biết để làm gì? Ngươi hiện tại lại là chủ của ta, ngươi cầm quyền sanh sát, ngươi biết cái điều ta tưởng có ít gì cho ngươi?
Tiêu Mê Mê cười nhẹ:
- Đành là làm chủ ngươi thì ta chẳng cần biết những gì ngươi tưởng, song làm một nữ nhân, ta phải hiếu kỳ, ta cần biết, không biết không được. Ngươi đừng quên, ta là một nữ nhân kia mà!
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Ta nhận thấy, ngươi nên giết ta chết gấp, để tránh phiền phức! Ta còn sống một phút, một giây, là ngươi khó chịu thêm một phút, một giây!
Tiêu Mê Mê lại gắt:
- Ngươi càng không nói, ta lại càng muốn nghe!
Tiểu Linh Ngư thở ra:
- Ngươi muốn nghe thì bắt buộc ta phải nói.
Chàng đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi tiếp:
- Ta đang tưởng, nếu mỗi bức tường đều che giấu một bí mật, bên trong đó có nhiều đồ vật cổ quái, thì còn bức tường đất đó, hẳn phải che giấu một cái gì nữa chứ!
Nhưng vật gì trong đó? Chẳng lẽ là một gian phòng trống trơn?
Tiêu Mê Mê sáng mắt lên:
- Đúng rồi! Đúng rồi! Hẳn là phải có cái gì! Mà cái gì mới được chứ?
Nàng nhìn quanh, rồi tặt lưỡi:
- Rất tiếc, không có bàn xây đất! Tất cả các bức tường khác đều có cơ quan mở đóng, chỉ riêng bức tường đất thì không! Làm sao mở ra? Làm sao?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Tuy không có bàn xây, song bên trên đầu tường có chiếc vòng, chúng ta cứ nhắm chiếc vòng đó giật thử. Rất có thể là cơ quan mở đóng!
Tiêu Mê Mê reo lên:
- Phải rồi! Phải rồi! Ngươi bước tới giật chiếc vòng đi!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Thật sự ngươi muốn ta giật?
Tiêu Mê Mê thở dài:
- Nếu không mở bức tường đó, xem cho biết những gì bên trong, thì từ nay ta làm sao ngủ yên được? Ta sẽ ấm ức mãi...
Tiểu Linh Ngư mừng thầm, bước nhanh đến bức tường.
Chàng làm sao biết được bên trong có những gì. Nhưng chắc chắn là những gì ở bên trong không phải là những cái nên xem.
Bởi gây nguy hại nên cần tránh cho người xem, chủ nhân không đặt chiếc bàn xây chắc cũng vì lẽ đó.
Nhưng hiện tại, thì chàng đâu còn sợ cái nguy hại nữa? Chàng mong được chết gấp, thì dù Tiêu Mê Mê không giục, chàng cũng tìm cách mở bức tường như thường.
Ác thú, ác quỷ, ác ma tràn ra chàng cũng bất chấp, chết như thế nào cũng là một cái chết, song có Tiêu Mê Mê cùng chết theo thì thích thú vô cùng.
Chàng đâu thấp trí mà phải chết?
Kẻ thấp trí chính là Tiêu Mê Mê, chính nàng bị lừa rõ rệt.
* * * * *
Chiếc vòng bằng sắt, treo hơi cao một chút.
Vướng phải Giang Ngọc Lang, chàng chật vật lắm mới với tới chiếc vòng.
Một mình chàng giật, chiếc vòng không nhích động.
Giang Ngọc Lang phải lấy tư thế, tiếp trợ chàng. Nhờ cả hai hiệp lực, chiếc vòng rơi xuống ngay.
Ầm!
Một tiếng vang lên, nhiều tiếng nối tiếp, rồi tiếng ầm ầm cứ vang đều liên tục.
Mới nghe, họ tưởng chừng như đất sập, hay núi lở.
Bức tường đất không mở, trái lại ngã xuống, tiếng tường ngã hòa với những tiếng ầm ầm kia, chẳng biết tiếng nào lớn hơn tiếng nào.
Nước! Nước từ trong bức tường đổ ra, như nghiêng một dòng sông lớn cho nước trút xuống.
Biển tràn nhanh, cũng chẳng có cái khí thế đó!
Dĩ nhiên, cả ba người cùng sợ, và người sợ nhiều hơn hết là người không có hy vọng sống nhiều hơn hết.
Người không có nhiều hy vọng sống là Tiêu Mê Mê, nàng sợ hơn Giang Ngọc Lang, dù Giang Ngọc Lang nhát gan hơn hết.
Hắn nhát gan, nhưng cầm chắc cái chết thì hắn cũng chẳng phải sợ nhiều, chỉ có Tiêu Mê Mê với viễn ảnh tương lai huy hoàng, nàng không còn hồn vía nào nữa.
Nàng luôn miệng kêu lên thất thanh, mặt nàng xám ngắt.
Cái vẻ đẹp quyến rũ của nàng biến đâu mất, bây giờ trông nàng còn xấu xí hơn một cô gái thường.
Nàng hấp tấp chạy đến một bàn xây, nhảy lên đỉnh, ngồi đó, song bàn xây đâu phải là một đỉnh núi, bất quá nó cao độ mấy thước là nhiều lắm rồi, mà nước thì như từ ngang trời đổ xuống, đổ vào trũng, thì liệu nàng ngồi đó bao lâu? Nước cứ tràn vào, mực nước lên cao thấy rõ.
Bây giờ thì nàng thấy không có vật gì đáng cho nàng lưu luyến nơi đây nữa.
Hết! Phải bỏ hết, tìm cách thoát ly gấp!
Nàng cũng quên luôn hai tiểu quỷ, mặc cho họ trôi vào đâu, tấp vào đâu.
Bởi, nước vào gian nhà dâng cao quá chừng rồi.
Cái lối duy nhất vào ra, cái lối thông qua hầm phẩn cũng bị nước ngập lên mất rồi còn gì?
Nước đổ đến bao nhiêu, không có lối thoát, ứ đọng lại, trong tình thế đó, chỉ một vài giây phút sau là gian nhà chìm trong nước.
Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang lội bì bõm trong nước, Giang Ngọc Lang vốn rành thủy tánh, nên đạp nước như đạp đất bằng.
Hắn nhìn sang Tiêu Mê Mê, thấy nàng như cái xác chết, trông thảm hại hết sức, nhưng hắn có thương xót gì nàng? Hắn điểm một nụ cười độc ác, lẩm nhẩm:
- Hay quá! Hay vô cùng! Con nữ quái kia không quen thủy tánh!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Có vậy mới được chứ! Dù chúng ta có chết, cũng là một cái chết sướng! Sướng vì nhìn được cái vẻ thiểu não của nữ quái! Sướng vì có nữ quái chết theo, làm bạn, đỡ tịch mịch.
Giang Ngọc Lang vụt day đầu lại, hỏi chàng:
- Ngươi biết thủy tánh?
Tiểu Linh Ngư nắm tay hắn, thản nhiên hỏi lại:
- Ngươi quên cái tên của ta là gì rồi à? Cái thứ cá nào lại chẳng biết lội trong nước chăng?
Giang Ngọc Lang chăm chú nhìn chàng, cười lạnh:
- Nhưng ngươi lớn lên tại một địa phương thiếu nước.
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Không nước sông thì có nước suối, có nước hồ, ao, bồn chứa! Ta còn nhớ ơn Lý Đại Chủy đây, lúc ta lên hai tuổi, lão bỏ ta trong thùng nước, ngâm ta, khi ta được năm tuổi thì ta trở thành con cá rồi. Cái tên của ta chính họ đặt cho đấy.
Chàng thản nhiên quá, vẻ thành thật lộ rõ, dù nghi ngờ, Giang Ngọc Lang cũng phải tin.
Hắn nhìn chàng một phút, rồi cười tươi, thốt:
- Tốt! Thế thì tốt!
Nước cứ vào, nước cứ dâng cao.
Tiêu Mê Mê chẳng những không biết lội, mà xem ra chừng như nàng lại sợ nước.
Nhìn mực nước lên cao, nàng thất thế, quýnh quáng lên, tay quơ, chân chòi, chẳng biết để làm gì, song vẫn ngồi nguyên trên đỉnh bàn xây.
Rồi nước ngập mất đỉnh bàn xây, nước đùa nàng trôi dạt ra xa xa, nàng càng vung tay, càng chòi chân, quậy lên đùng đùng.
Cái dại của kẻ không biết lội, rủi rớt xuống nước là quậy ầm ầm lên, càng quậy càng dễ chìm, mau chìm.
Giang Ngọc Lang thấp giọng:
- Nàng không biết lội, nhưng nếu nàng nín thở, trầm khí xuống, rồi bất động thì làm gì chìm gấp được? Nàng lại giỏi võ công, dù sau đó có chìm, cũng nín thở lâu được, không phải uống nước như những kẻ thường.
Hắn cười hắc hắc rồi tiếp:
- Song, nàng lại quậy đùng đùng thế kia, phải uống thật nhiều nước là cái chắc rồi! Chỉ uống vài ngụm thôi, là cái bản lĩnh kinh thiên động địa của nàng sẽ giã từ nàng ngay! Nước vào bụng, là đừng mong trầm trụ khí được!
Tiêu Mê Mê uống đến hai ngụm nước rồi.
Uống nước là phải mệt, đã mệt nàng còn xuất lực kêu gào.
Giang Ngọc Lang dịu giọng:
- Bọn ta đâu nỡ nhìn ngươi chết? Nếu ngươi bằng lòng quăng quyển bí kíp võ công sang đây cho ta, thì ta cứu ngươi.
Hắn không dám lướt tới giật quyển bí kíp, bởi Tiêu Mê Mê chưa hoàn toàn suy nhược, nàng thừa sức quật hắn.
Một quyển sách, dù bằng chất gì đi nữa, bị thấm ướt rồi thì nét chữ loang ra, còn đâu mà đọc?
Thế mà hắn lại đòi.
Và Tiêu Mê Mê bây giờ ngoan ngoãn quá chừng, lập tức quăng sang cho hắn.
Đoạn nàng giục:
- Gấp! Gấp lại đây, cứu ta!...
Nàng lại uống thêm một ngụm nước nữa.
Giang Ngọc Lang hấp tấp vươn ta ra, đón quyển bí kíp. Tiểu Linh Ngư để mặc hắn chụp, chàng không giành, bởi Giang Ngọc Lang đưa bàn tay bị còng lên đón, bàn tay của chàng cũng theo luôn, hai tay đâu có thể chụp một lúc?
Còn bàn tay kia thì bận cầm đèn mất rồi!
Chụp được quyển bí kíp rồi, Giang Ngọc cười lớn:
- Con quỷ cái ngu xuẩn kia, ngươi còn hy vọng ta cứu ngươi à?
Tiêu Mê Mê kêu lên thảm thiết:
- Ngươi... các ngươi... nỡ...
Giang Ngọc Lang cười vang:
- Ngươi biết ta đang có cái ý định chi đây không? Cái ý của ta là muốn nhìn ngươi nốc nước, nốc từng ngụm, ngươi nốc mãi, đến lúc cái bụng của ngươi trướng lên, trướng như một quả cầu to, cái bụng trướng đó sẽ làm tăng vẻ mỹ miều của ngươi ghê gớm lắm, và rồi ngươi sẽ tự tử chết, chết nhỏ giọt thấm thía, từng giọt chết!
Tiêu Mê Mê nổi giận, mắng:
- Ngươi... các ngươi... là một lũ chó...
Giang Ngọc Lang cứ cười bằng thích:
- Bọn ta là chó, song ngươi lại van cầu chó cứu ngươi! Chó như thế cũng là chó sướng! Chó mà được người van cầu cứu mạng, thì đúng là chó thần đấy! Mắng đi, con quỷ cái! Giả như ngươi thấy thích thì cứ lại đây, đánh ta một đấm, ta từ lâu tuy biết ngươi có tài, nhưng chưa lần nào thưởng thức cái tài của ngươi! Lại đây mà đấm ta đi nào!
Tiêu Mê Mê tức chết người đi được, tay đập nước đùng đùng, chân đạp nước ầm ầm, cố trườn tới, nàng càng cử động, nước càng tràn vào miệng, dù không uống cũng phải uống.
Giang Ngọc Lang cười khích:
- Sau này, đệ nhất cao thủ võ lâm Trung Nguyên là ai? Sẽ là ai, hỡi quỷ cái? Có phải là Tiêu cô nương chăng? Tiêu cô nương là Tiêu Mê Mê ấy mà! Ha ha! Chấm dứt cái họ Tiêu đi. Họ Tiêu phải đi về thủy quốc, nhường cái danh đệ nhất cao thủ võ lâm cho họ Giang, cho Giang Ngọc Lang! Ngươi biết chưa? Giang thiếu gia! Giang thiếu gia sẽ là đệ nhất cao thủ võ lâm! Ha ha!
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- Chỉ sợ vị tất!
Giang Ngọc Lang sửa chửa liền:
- Phải! Phải! Đệ nhất cao thủ võ lâm là hai chúng ta! Tự nhiên có đại ca!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Hai chúng ta, bất cứ là ai, cũng đừng nuôi cái mộng đó! Trước khi tìm ra một phương pháp thoát nạn, cái nạn nước này, thì đừng nuôi cái mộng đó! Chỉ khi nào chúng ta trở thành cá thật sự, thì muốn mơ màng chi đó, tùy thích. Chưa thành cá, là phải chết, ngươi biết chưa?
Giang Ngọc Lang từ cung trời huy hoàng, rơi xuống trần gian, nhưng lại rơi xuống nước, mà nước ở trong lòng đất sâu! Câu nói của Tiểu Linh Ngư phá vỡ mộng đẹp của hắn, đưa hắn về thực tế phũ phàng.
Thực tế là nước, hắn sẽ chết vì nước trong phút giây thôi!
Thế thì còn mơ mộng chi nữa?
Mặt hắn trở nên xám xịt, hắn lắc lắc bàn tay, lắc như vậy là lắc luôn bàn tay Tiểu Linh Ngư, hắn giục rối rít:
- Nghĩ ra một phương pháp đi, nghĩ gấp! Chúng ta phải làm sao để thoát khỏi nơi này?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Ta có nghĩ đến nhiều phương pháp rồi, bất quá ta chưa quyết định thôi.
Chàng nói thật hay nói đùa để trêu Giang Ngọc Lang?
Rồi chàng tiếp:
- Tòa nhà này có tám bức tường, mà sau những bức tường bằng vàng, bạc, đồng, sắt, kẻm đều là tử lộ, chỉ còn lại bức tường đá, bên trong tường đá là phần mộ, tuy cửa phần mộ hướng thượng, song ta cho rằng cửa mộ phải do từ bên trên thông xuống, nghĩa là cửa mộ phải mở ra ngoài...
Giang Ngọc Lang cười khổ:
- Phần mộ dù có mở ra ngoài, người chết cũng chẳng thoát đi đâu được. Mà chúng ta thì sắp chết đến nơi...
Tiểu Linh Ngư bình tĩnh hơn hắn:
- Rất có thể, chúng ta có một lối thoát..
Giang Ngọc Lang vụt sáng mắt ngay:
- Lối nào?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Bỏ luôn bức tường đá, chúng ta còn lại bức tường gỗ, chúng ta chưa vận chuyển bàn xây bằng gỗ...
Giang Ngọc Lang chận lại:
- Nhưng chúng ta do ngã xuống đây...
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Chúng ta vào đây là chui từ bên dưới lên. Còn bên trên? Ngươi có biết được bên trên đó có gì chăng?
Giang Ngọc Lang lại sáng mắt reo lớn:
- Đúng rồi! Hẳn là bên trên có một nhiệm mầu nào... Thế mà ta không nghĩ ra!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngươi không nghĩ ra chỉ vì ngươi kém thông minh, ta thông minh hơn ngươi nên nghĩ ra!
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Trong phút giây này mà nghĩ ra được những điều đó thì thật là quỷ phải khóc, thần phải sầu trước mặt ngươi! Trên đời này, ngoài ngươi ra còn có ai nữa chứ? Ngươi đáng mặt làm đại ca ta lắm!...
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Cho ta xin đứt hai tiếng đại ca nhé!
Giang Ngọc Lang cười thẹn.
Lúc đó, Tiêu Mê Mê đã buông lơi tay rồi, không còn làm một cử động nhỏ, mớ tóc dài của nàng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dập dồi theo sóng nước, trông thảm quá chừng.
Giang Ngọc Lang trầm mình xuống nước sâu, mò mò chiếc xây bằng gỗ.
Chính hắn đang cầm đèn thay Tiểu Linh Ngư, hắn hụp mình xuống, là vùng tối trùm quanh hắn liền.
Một tiếng cách vang lên.
Nước cuồn cuộn chảy ra ngoài, nước chảy quá mạnh, cuốn luôn Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang..
Cả hai như cỏ lục bình bị cuốn đi, không làm sao gượng lại nổi.
Điều đó chứng tỏ bên ngoài bức tường gỗ có lối thoát, người không tìm được lối thoát thì có nước chỉ dẫn, nước thông thương khắp mọi nơi, nước không hề bị ngăn chận, nếu không bị dồn ứ tại một chỗ nào do một dụng ý cung chứa.
Nhưng, nước chảy xuống, nước chẳng khi nào chảy lên, thì người bị ngập nếu muốn tránh nước, tất phải đi lên.
Nơi đây, chủ nhân đã chứa nước như vậy, lúc cần thì tháo nước ra, nhưng tháo nước rồi, ít nhất cũng phải có chỗ cho nước rút, hoặc giả cũng phải có chỗ cho người đi lên.
Bên sau bức tường gỗ, có lối thoát cho người, lối đó ăn thông lên cao, do một hệ thống nấc thang có hàng mấy trăm bậc.
Thang ăn thông lên, từ trên có ánh sáng chiếu xuống mờ mờ.
Ánh sáng tuy yếu, song là một thứ sáng thiên nhiên, ánh sáng yếu song có hiệu lực gây niềm tin mạnh.
Giang Ngọc Lang reo lên một tiếng to, lệ xúc cảm tuông tràn.
Có thềm lên cao, có ánh sáng thiên nhiên chiếu xuống. Trong trường hợp này, hắn mừng như ngọa quỷ được bồ tát giáng xuống, mở ngục mà ban ăn, ban uống ngoài ra lại phóng thích cho nữa.
Sau phút giây khích động, hắn cau mày lẩm nhẩm:
- Kỳ quái thật! Tại sao lại có lối thoát như thế này? Tạo một lối ra quá lộ liễu, thế chủ nhân chẳng sợ người ta phát hiện sao? Thế thì nơi đây đâu còn là vùng bí mật.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Không có ẩn bí nhưng rất kỳ bí đấy. Nếu không ẩn bí thì tại sao suốt bao nhiêu năm dài, chẳng có một bóng người xuống đây?
Giang Ngọc Lang tặt lưỡi:
- Cái đạo lý là thế, nhưng...
Đột nhiên, có tiếng người từ bên trong vọng xuống.
Cả hai cũng giật mình. Họ chẳng dám bước chân mạnh như trước, nhưng họ bước nhanh.
Vài trăm bậc thềm đối với họ chẳng nghĩa gì, nhất là khi họ nôn nóng từ địa ngục trở lại trần gian.
Một lúc sau, họ đến tận đầu thềm.
Bên trên có một tảng đá lớn che khuất, hai bên tảng đó còn trống độ nửa tấc.
Ánh sáng do khe hở nửa tấc đó chiếu xuống.
Và, tiếng người cũng do hai khe hở đó vọng xuống.
Bên trên tảng đá là một ngôi miếu nhỏ, miếu đó thờ thần thánh nào, Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang không thể biết được, bởi họ chưa thấy gì rõ rệt.
Bởi, thần tượng ở ngay đỉnh đầu, ngay trên tảng đá đó, con mắt của họ không thể nhìn cong theo vòng cung.
Có ai tưởng tượng được dưới bực thờ của ngôi miếu cổ nhỏ này lại có một lối thông xuống đến một vùng huyền bí?
Bởi không ai ngờ đến điều đó nên sự bí mật càng thêm bí mật, vĩnh viễn vẫn là bí mật.
Bên ngoài bục thờ, đương nhiên là phải có bàn hương án, nhưng lại chẳng có chân đèn, chẳng có bát nước, chẳng có gì cả.
Chỉ có đôi chân!
Đôi chân đen làm sao! Chẳng rõ da chân đen hay vì lông đen quá nhiều, che lợp cả da chân.
Chân phải có quần, quần xắn tận gối, nên bàn chân đen rõ rệt. Bàn chân có mang giầy, bùn đất phủ đầy.
Phía trên của người nào đó, Tiểu Linh Ngư và Giang Ngọc Lang không thể trông thấy.
Trên bàn hương án, còn có một chiếc bình rượu, bình rất lớn, cạnh bình còn một nửa con gà nướng, một cục thịt trâu cũng to, một xâu dồi trường, có cả đậu hủ, cũng có luôn một mớ rau sống.
Mùi rượu, mùi thịt nướng, thịt luột, mùi rau.. tất cả đều xâm chiếm nhanh chóng bốn lỗ mũi của hai gã đói.
Tiểu Linh Ngư toan chui lên, gì thì gì, chàng cũng tìm cách lừa người đó, đoạt một mớ thức ăn, ăn cho no rồi hẳn hay.
Song, đối diện với bàn ăn, còn có năm người nữa.
Do đó, chàng đành nuốt nước bọt, lặng lẽ chờ. Chàng còn dè dặt hơn, cố thở nhẹ, càng nhẹ càng hay.
Trong năm người đứng đối diện với bàn hương án, người bên cuối tả đội mão viên ngoại, mang giầy chữ phúc, bụng hơi to, trạc trung niên, mang một chiếc bao nơi hông, trong bao có đầy nhang.
Đúng là một kẻ thừa tiền dư bạc, ăn không không ngồi rồi đâm chán, nảy sinh cái ý lên Nga My dâng hương, cầu thêm phúc.
Người bên cạnh vận y phục chỉnh tề, có gương mặt tươi sáng, chứng tỏ là một tay mẫn cán, nhanh nhẹn. Nhưng thần sắc thì biểu lộ cái tánh chất phú thương của con người.
Hai người đó chẳng có gì đặc biệt đáng cho Tiểu Linh Ngư chú ý.
Người đáng được chàng chú ý chính là số còn lại.
Ba người còn lại, Tiểu Linh Ngư nhận ra, bởi họ có mặt trong khu mộ của phái Nga My ngày trước.
Một là Thi Nhân Như Kê Vương Nhất Trảo, người thứ hai là Thiên Nam Kiếm Khách Tôn Thiên Nam, người cuối cùng thuộc danh gia sử dụng Ngân Thương, họ Khưu tên Thanh Ba, giang hồ thường gọi là Khư Thất Lang.
Ba người đó ngày thường có cái oai khí khiếp người, song hiện tại thì đầu gầm xuống, tay buông xuôi, thần sắc xa vắng.
Niềm sợ hãi hiện lên gương mặt họ, họ như ba tội nhân đứng trước tam pháp ty, chờ nghe tuyên án.
Bản lĩnh của ba người đó như thế nào, Tiểu Linh Ngư đã hiểu rồi, hiện tại họ có vẻ sợ người ngồi trên bàn án, có đôi chân trần, dính đầy bùn đất, sợ không tưởng nổi, nghĩ ra cái người ngồi trên bàn án đó phải là một tay ghê gớm phi thường.
Cho nên, Tiểu Linh Ngư chẳng dám vọng động.
Chàng không dám nhúc nhích, thì Giang Ngọc Lang lại dám làm gì hơn?
Người có đôi chân đầy lông đen, đầy bùn đất xuôi tay xuống, bàn tay hữu còn nguyên vẹn, bàn tay tả chỉ còn hai ngón, cái và trỏ.
Hai bàn tay đó nhập lại, xé một đùi gà, rồi một bàn tay cầm đùi gà, chỉ về người có vẻ phú ông, bảo:
- Ngươi bước lại đây Tiếng nói vang lên, như tiếng chuông gióng. Những kẻ nghễnh ngãng tai, nghe qua, cũng phải dội mạnh màng tai.
Đã là phú ông, thì ai ai cũng bảo dưỡng thể xác, làn da phải hồng hào vì thịt, vì rượu, nhất là da mặt thì luôn luôn biểu hiện sự đầy đủ, vị phú ông này không ngoài công lệ đó, mặt của y hồng hào, đầy đặn, song giờ đây, gương mặt đó không còn một hạt máu, mặt đã biến sắc thì chân làm gì dám cưỡng lại lệnh gọi sang sảng như chuông đồng kia?
Y bước tới, từng bước, từng bước, y run người, trông đáng thương quá chừng.
Độ khoảng cách đã vừa rồi, y dừng lại, cất giọng run run:
- Tiểu nhân là Trương Đắc Vượng tham kiến đại vương!
Người trên bàn hương án bật cười khanh khách:
- Thôi đi! Ta biết ngươi là tay đại tài chủ trong thành. Ngươi là Vương Lăng Xuyên, thiên hạ gọi là Vương Bách Vạn. Ngươi lừa ta sao được?
Giọng nói, có cái thổ âm vùng Tứ Xuyên, song hơi lệch lạc một chút, chừng như lúc đó y đang ngoạm đùi gà, nên âm thanh có phần nào sền sệt.
Vương Bách Vạn suýt ngã xuống tại chỗ, đôi chân của y run hơn chiếc cọc yếu cắm giữa dòng sông đang cơn nước chảy siết.
Y tỏ lộ vẻ khổ sở vô cùng:
- Tiểu nhân không mang nhiều tiền theo mình, tuy nhiên có bao nhiêu, tiểu nhân tình nguyện hiến cả cho đại vương, chỉ mong đại vương...
Người trên bàn hét:
- Câm ngay! Câm! Ta có định đoạt cướp tiền bạc của ngươi đâu? Ta chỉ nghe thiên hạ nói rằng ngươi đánh bạc rất giỏi, do đó ta gọi ngươi đến đây, để gầy một canh bạc với ta. Ăn thua đàng hoàng, không gian, không lận, ngươi biết chưa?
Vương Bách Vạn quá sợ, vẫn có gượng cười vuốt đáp:
- Đại vương muốn đánh bạc? Tự nhiên tiểu nhân phải hầu đại vương một vài canh, vô luận là môn nào. Song, ở đây làm gì có bài, có xúc xắc? Xin đại vương cho phép tiểu nhân về thành, lấy những món cần thiết, trở lại đây cùng đại vương...
Người trên bàn vỗ bàn quát vang:
- Nào ta có cần gì đến những món thô tục đó? Muốn đánh bạc, phải đợi có những món quỷ ấy à? Ta với ngươi chỉ chơi sấp ngửa thôi, một lần thôi cũng được.
Vương Bách Vạn vẫn còn run như trước:
- Đại vương muốn đặt vật như thế nào? Tiểu nhân xin nói trước là không mang theo mình nhiều tiền...
Người trên bàn thốt oang oang:
- Không cần tiền! Ta với ngươi đặt vật rất gọn: một cánh tay và một ống chân.
Vương Bách Vạn lại suýt sụm xuống lượt nữa.
Y cắn răng, chừng như vừa dằn sợ mà cũng dằn giận:
- Giả như đại vương thua?
Người trên bàn bật cười ha hả:
- Thì ta chặt chân, chặt tay ta trao cho ngươi!
Vương Bách Vạn lí nhí:
- Điều đó thì... thì...
Người trên bàn chận lại:
- Thì sao? Ngươi cho là không giá trị? Cho ngươi biết, cái móng tay của ta còn quý hơn sanh mạng của ngươi, đừng nói là cả một cánh tay lẫn một ống chân!
Vương Bách Vạn ấp úng:
- Tiểu nhân... không... không... muốn chơi canh bạc này!
Người trên bàn kêu lớn:
- Không chơi không được! Nhất định phải chơi!
Chừng như quá bực tử, niềm sợ hãi vượt giới hạn thì biến thành lỳ, Vương Bách Vạn cũng hét lên:
- Trên thế gian chỉ có hiếp dâm chứ làm gì có sự hiếp đánh bạc?
Người trên bàn lại cười khanh khách:
- Bình sanh ta chẳng hề làm điều gì bại hoại, chỉ có mỗi một việc là bức hiếp kẻ khác phải đánh bạc với ta thôi. Hôm nay ngươi gặp ta, là phúc đức tam tứ đại của ngươi để lại cho ngươi đó! Ngươi biết ta là ai không? Ha ha! Ta là Ác Đổ Quỷ đây!
Vương Bách Vạn giương tròn đôi mắt, kêu lên thất thanh:
- Đại vương là... là... Hiên Viên...
Người trên bàn chận liền:
- Hiên Viên Tam Quang! Ngươi cũng biết ta à?
Vương Bách Vạn sững sờ.
Một lúc lâu, y thở dài, buông nhẹ:
- Lão thiên ơi! Xui làm chi cái cuộc gặp gỡ này? Chết Vương Bách Vạn rồi còn gì?
Hiên Viên Tam Quang cười lớn:
- Ngươi nghe danh ta hẳn biết ta đánh bạc lỳ lắm chứ! Bình sanh, ta chưa lùi bước trước một tay chơi nào, mà cũng chưa từng thua một cuộc!
Người đó tiếp luôn:
- Tuy nhiên, ta chẳng hề chơi gian, ngươi yên trí!
Đoạn lấy trong mình ra một đồng tiền bằng đồng, đồng tiền đó vốn chẳng phải là một đồng tiền thực sự, bất quá nó có hình thể tròn tròn và dẹp vậy thôi, lão quăng đồng tiền xuống mặt bàn, rồi cao giọng bảo:
- Nói đi! Sấp hay ngửa? Nhanh lên!
* * * * *
Tiểu Linh Ngư lè lưỡi, hơi thở của chàng lạnh, như khói đang bốc hơi, thở hơi lạnh là toàn thân hắn phải lạnh lắm rồi!
Ác Đổ Quỷ! Một nhân vật trong Thập Đại Ác Nhân!
Chàng thoát khỏi vòng tay của bọn Thập Đại Ác Nhân, tưởng là sẽ được thở nhẹ, ít ra cũng trong một thời gian nào đó.
Ngờ đâu, thoát khỏi bọn cũ, lại gặp bọn mới!
Gặp Thập Nhị Quái Kiệt, chàng còn ít ngán, gặp Thập Đại Ác Nhân, chàng thấy cái số vẫn xui xẻo như thường.
Mỗi một ác nhân, hung ác một cách, chừng như người nào chẳng kém người nào!
Chàng nấp bên dưới, trông thấy rõ lão nhồi đồng tiền, chàng cũng thấy luôn mặt nào sấp, mặt nào ngửa.
Chàng tin chắc là Vương Bách Vạn cũng thấy rõ như vậy, cho nên chàng đinh ninh Hiên Viên Tam Quang phải thua.
Vương Bách Vạn mấp máy môi, định nói mấy lượt, song còn do dự.
Chỉ có mỗi một tiếng, hoặc sấp, hoặc ngửa, mà y không thốt ra nỗi, nghĩ cũng thảm.
Giả như đặt tiền, đặt bạc có lẽ đáp nhanh rồi. Nhưng, một cánh tay, một ống chân mất đi thì làm sao tái tạo?
Hiên Viên Tam Quang đè bàn tay lên đồng tiền, bàn tay vồng gân xanh, chứng tỏ lão cũng khẩn trương lắm.
Lão giục:
- Nói nhanh đi chứ! Cứ do dự mãi, ta sẽ kể như ngươi thua đấy nhé!
Vương Bách Vạn cố thu can đảm, buông gọn:
- Ngửa!
Hiên Viên Tam Quang bật cười ha hả:
- Ngươi thua rồi!
Vương Bách Vạn nhắm mắt liền. Tiểu Linh Ngư lại lạnh mình lượt nữa.
Rõ ràng là chàng thấy mặt chữ ngửa lên trên, sao bây giờ lại có sự biến đổi?
Đúng là lão này có một thủ thuật tinh vi!
Chàng nghĩ thầm:
- Cái lão Ác Đổ Quỷ này lợi hại thật!
Chàng nhìn qua Vương Bách Vạn, chỉ ngưng nhìn y có một giây thôi, rồi nhìn trở lại, chàng thấy y đã nằm xuống rồi. Y khiếp quá, ngã xuống chừng như y chỉ còn cái xác không hồn.
Một tiếng keng vang lên, một thanh đao nhỏ bị quăng xuống nền, cạnh chân y, trong khi đó, Hiên Viên Tam Quang hét:
- Ngươi đã thua, sao chưa chặt tay, chân?
Vương Bách Vạn dần dần tỉnh lại, van cầu:
- Xin... xin...
Hiên Viên Tam Quang hét:
- Xin cái gì? Ngươi muốn quỵt phải không?
Vương Bách Vạn kêu lên:
- Tiểu nhân...đâu dám quỵt? Tiểu nhân có hai mươi cửa hàng trong thành, toàn là những cửa hiệu cầm đồ, tiểu nhân xin... để hết cho Đại Vương, ngoài ra còn biếu thêm ba hiệu buôn bán gạo nữa! Bao nhiêu hàng hiệu đó, xin cúng hết cho đại vương để đổi lấy một mạng sống! Hay là, để đổi lấy một cánh tay và một ống chân...
Hiên Viên Tam Quang cười vang:
- Ngươi là một tên trọc phú súc sanh, ngươi tưởng ta thích cánh tay khỉ và ông chân chó của ngươi à? Ta tuy là một ác nhân, song ta rất ghét những kẻ chuyên làm giàu trên xương máu đồng loại!
Đoạn lão vỗ bàn bốp bốp, quát to:
- Hiệu cầm đồ, hiệu buôn gạo, ta nhận hết, cho ngươi về thu xếp gấp, ta đến đó là ngươi giao ngay, nếu bất tuân thì đừng nói là một cánh tay, một ống chân, ta sẽ cắt đầu ngươi luôn!
Vương Bách Vạn đáp nhanh:
- Phải!... Phải!...
Y bò ra cửa miếu, chứ không dám đứng lên mà đi.
Y vừa bò vừa rên rỉ:
- Tiểu nhân đâu có muốn đánh bạc với đại vương, tiểu nhân chịu thua trước rồi mà...
Hiên Viên Tam Quang cười lớn:
- Ngươi quên là ta còn một ngoại hiệu khác sao? Kiến Nhân Tựu Đổ! Đừng ai để cho ta gặp, ta gặp rồi là phải đánh bạc với ta! Nhất định là ta chẳng buông tha ai cả!
Vương Bách Vạn đi rồi, bốn người kia biết không thể nào tránh được một canh bạc với lão, họ đồng làm gan, hỏi:
- Lão nhân gia muốn đánh bạc với bọn tiểu nhân như thế nào?
Hiên Viên Tam Quang đáp:
- Ta đố như thế này, là ngươi chẳng biết được trên mình ngươi có bao nhiêu khuy áo. Ngươi thua, ta cắt chót mũi ngươi, ngươi thắng, ta sẽ giao những hiệu cầm đồ, những hiệu buôn gạo của Vương Bách Vạn cho ngươi thụ hưởng.
Người mà Hiên Viên Tam Quang đối thoại đó là kẻ có dáng dấp viên ngoại.
Viên ngoại biến sắc mặt, vô hình trung, đưa tay sờ chót mũi.
Hiên Viên Tam Quang khuyến khích:
- Ngươi cứ tưởng suốt đời ngươi, làm gì ngươi có dịp đại phát tài như dịp này?
Thua, bất quá ngươi mất chót mũi, thắng thì ngươi sẽ trở thành đại phú ông!
Rồi lão dọa:
- Ngươi từ chối canh bạc này, nhất định ta móc mắt ngươi đây!
Tánh tham phát động, gã đó hỏi:
- Nhưng, hàng hiệu gì hiện tại cũng còn trong tay họ Vương, tiểu nhân làm sao chiếm được?
Hiên Viên Tam Quang cười hắc hắc:
- Thế là ngươi không chắc ăn? Được rồi, ngươi yên trí, ta sẽ đi đến tận nơi, thu nhận rồi giao cho ngươi nếu ngươi thắng cuộc!
Gã đó vụt cười ha hả:
- Tiểu nhân từ nhỏ, có cái tật, áo có bao nhiêu nút là lắt hết ra, nuốt vào bụng, vừa nuốt vừa đếm, cho nên đến bây giờ, tiểu nhân chẳng còn một cái áo nào có nút, mà thường thì bao nhiêu nút là bao nhiêu khuy! Ngờ đâu, cái tật đó hôm nay lại giúp tiểu nhân phát tài!
Danh sách chương