Về đến doanh trại, nam nhi rơi lệ kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vị xa kỵ tướng quân thần thái uy nghiêm khí thế bức người.

Hắn đứng trước ngọn lửa lớn, cắt thịt dê nướng ban cho những tướng sĩ có công trong trận chiến ngày hôm nay, sau đó tự mở ra một vò, ban rượu cho các bộ hạ. Thẩm Sách ngấm men say lười biếng nằm trên tấm da hổ, trong đôi mắt phượng ngoại trừ ánh lửa đỏ rực thì không còn gì khác nữa.

Mười bảy vị tướng cười nói, trận này đại thắng, cách phong Vương đã rất gần rồi.

Giữa tiếng sáo réo rắt bên ngoài, nàng nằm trên tháp trong gian trướng bên cạnh, nhắm mắt là thấy được hình ảnh trên sườn núi kia.

“Binh lính nói...... Tướng quân lòng dạ sắt đá, đến cả sư huynh của mình cũng hạ đao được. Vì cái danh Tướng quân uy vũ mới hạ xuống một đao đó.”

Nàng úp tay lên chiếc xúc xắc đang xoay tròn.

“Còn nói......”

“Ca không thể không giết,” nàng gần như là đang tự thì thầm với chính mình, “Đúng là Trương Hạc tìm phía Tây nương náu, thế nhưng ngươi nghĩ được quân chủ ban cho quyền cao chức trọng tức là đã ban cho cả sự tín nhiệm rồi ư? Không không, bại dưới tay của chính sư đệ mình, mới có thể dùng cái chết chứng minh sự trong sạch, chết dưới đao Chiêu Dã, ít nhất thi thể ở trong tay ca ca ta, sẽ được đưa về Bắc cảnh.”

Thẩm Sách đã thuật lại cho nàng một câu cuối cùng của Trương Hạc trước khi hắn rời đi: Nếu bại, nhất định phải là Thẩm Sách hạ đao, phải là hắn tự tay mang thi thể đi.

Dù là Nguyên Hỉ tỳ nữ của nàng hay là quân lính cùng Thẩm Sách vào sinh ra tử đều có thể nghĩ sai lầm về hắn, vậy thì có lý gì ngoại nhân không thể? Tri kỷ khó tìm, muốn tìm một người có thể hiếu mình còn khó hơn lên trời.

Trên sườn núi, Thẩm Sách không đáp lại một câu kia của nàng. Hắn nghĩ gì, nàng cũng biết.

Nàng chỉ từng đọc được cục diện thống nhất thiên hạ trong binh thư, không tưởng tượng được khung cảnh thái bình thật sự là như thế nào. Sau Loạn Đổng Trác, Trường An trống trải, Quan Trung vài năm liền khó gặp người đi đường, thành Lạc Dương bị đốt gần như không còn sót lại gì. Từ đó không ngừng chia tách.

Tướng quân tháo giáp, vạn dân vui vẻ ấm no, sẽ là khung cảnh như thế nào? Thẩm Sách gửi tin thắng lợi về kinh, dẫn theo quân tiếp tục Tây phạt, lại cho người đưa Chiêu Chiêu về Sài Tang.

Thẩm trạch nằm ở nơi nhộn nhịp nhất của Sài Tang, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một căn trạch nào lớn như vậy, từ ngoài cổng lớn nhìn vào trong, nàng thoáng nhớ lại một câu kia của đệ đệ Vu Vinh, Tướng quân cho người dựng lên căn trạch này, mất liền bốn năm. Mỗi năm tu sửa, sau đó lại dựng thêm, bởi vì chức vị trong quân càng ngày càng cao.

“Tướng quân tự dựng lên căn trạch này, nhưng lại chưa bao giờ vào ở, nhất định đợi muội muội quay về.”

Có người cầm lá sen bọc một khối đậu hũ tươi đuổi theo họ, liên tục đưa nó đến trước tầm mắt nàng. Vu Vinh muốn rút đao chặn lại, nàng nhận ra là người bán đậu hũ thuở nhỏ, bèn cười cho Nguyên Hỉ đi mua.

Bức tường vây quanh Thẩm trạch so với những căn trạch bình thường cao hơn rất nhiều, càng giống như tường thành hơn. Bên ngoài còn có mương hào.

Đi vào trong là đình viện, qua đình viện là phòng ở.

Nàng tháo hài đặt bên hiên, đi qua mấy gian, đẩy cửa phòng của ca ca. Thư văn và ấn tỉ đã được đưa đến, đặt trên chiếc bàn trống, đợi Thẩm Sách.

“Ca ca đưa ta về là vì bị tham tấu đúng không? Nữ tử ở trong quân, nhiễu loạn quân kỷ?” Nàng cầm ấn tỉ kia lên.

Vu Vinh hơi ngập ngừng, cuối cùng khẽ gật đầu: “Đúng.”

Nàng nhếch môi, quả như dự đoán, nếu không phải vì không còn cách nào khác, hắn nhất định sẽ không để muội muội phải cách mình nửa bước.

Hoàng đế lấy cớ phong vương buộc Thẩm Sách dẫn theo mười bảy vị tướng về kinh thành.

Đại thần trong triều ngày ngày tranh luận, Thẩm Sách mang quân Tây phạt, danh vọng càng ngày càng lớn, nếu như tốc chiến tốc thắng thì càng nhận được vạn dân ca tụng. Hoàng đế đa nghi, nghĩ cách ép hắn tạm đình chiến quay về, lấy lại quân uy.

Lại để cho văn thần thượng tấu, lấy cớ quá mức hiếu chiến, không biết giữ chừng mực mà hạ thấp danh vọng của Thấm Sách.

Thẩm Sách không thể không để lại quân chủ lực giằng co với phía Tây, bản thân thì mang theo một vạn bảy kỵ binh tâm đắc nhất về Nam cảnh thụ phong, vì đề phòng mai phục của Thiên tử mà cáo ốm ở lại quận Lâm Hải không tiếp tục vào kinh thành.

Sài Tang Thẩm Sách, Thiên tử ban ấn, phong Giang Lâm Vương.

Thẩm Sách vì bày tỏ lòng trung thành, tự mình từ bỏ đất phong.

“Hoàng đế đã hoài nghi như thế, Tướng quân cũng không mong có thể tháo giáp rồi.” Nguyên Hỉ bất bình.

Nàng lắc đầu: “Tháo giáp chính là chết. Ca ca kết không biết bao nhiêu thù oán, kẻ thù đều đang chờ vị tướng quân này suy yếu. Mãnh hổ tự rút móng nhọn, không có kẻ nào cảm động, chỉ có nhân cơ hội đánh giết mà thôi.”

“Trương tướng quân cũng vậy, Tướng quân cũng vậy, vì sao đều không được tín nhiệm.” Nguyên Hỉ thở dài.

Nàng cười khổ, không đáp.

Ngay sau khi được phong Vương, kiếp nạn của Thẩm Sách bỗng nhiên kéo đến.

Quận thủ Võ Lăng giữa chừng hủy bỏ minh ước, sau phản loạn tự chiếm cứ một phương, còn dẫn ra mười vạn đại quân chặn đường đi Tây phạt của Thẩm Sách, vây hắn trong thành Kinh Châu.

Chiêu Chiêu nhận được quân báo, trằn trọc cả một đêm, đến sáng thì hoàn toàn trở nên hốt hoảng bất an.

Toàn bộ tin tức gửi về đều là chắc chắn sẽ bại, không đến mấy ngày lại chắc chắn sẽ bại......

Đến cả giám khán Hoàng đế gửi đến giám sát tướng quân Sài Tang cũng bắt đầu hạ lệnh rút quân. Thẩm Sách một khi bỏ mạng, Sài Tang sẽ trở thành vùng giao tranh, ai cũng không muốn phải mang mạng ra cược chỉ để giữ mảnh đất nhỏ này.

Trong đêm, mấy vạn quân mã rời đi.

Chiêu Chiêu dẫn theo tỳ nữ xông lên chặn lại chiến mã của vị tướng quân kia, khẩn cầu đừng rút quân, đừng bỏ mặc Sài Tang.

Nơi này một khi không còn binh lính nữa sẽ trở thành một miếng thịt béo bở cho những kẻ khác dòm ngó: “Sài Tang là trọng trấn quân sự, rơi vào tay người ngoài chắc chắn sẽ trở thành tai họa ngầm của Nam cảnh. Cầu tướng quân vì Nam cảnh mà tử thủ Sài Tang.” Nàng dang hai tay, sống chết không chịu tránh đi.

Kẻ trên ngựa vung roi, đánh ngã vị bào muội đã thất thế này của Thẩm Sách.

Bả vai Chiêu Chiêu rách toạc, Nguyên Hỉ vội chạy lên kéo nàng về, sợ nàng bị chiến mã đạp phải. Nguyên Hỉ ôm nàng khóc lớn, nàng ấy cũng không hiểu vì sao đều là người Nam cảnh, lại không có ai nguyện thủ nơi này.

Chiêu Chiêu không nói: Cho dù Sài Tang thất thủ, Nam cảnh một lần nữa chia năm xẻ bảy, có binh quyền là sẽ có đất phong, vị tướng quân đó đương nhiên sẽ không lãng phí binh lực vì một Sài Tang không liên quan gì đến mình.

Bờ Giang Thủy chỉ còn lại binh sĩ Sài Tang, còn có ít ỏi thủy binh Thẩm Sách lưu lại.

Chiêu Chiêu từ khi được đưa khỏi Võ Lăng đã theo ca ca Tây phạt, hiện tại lại bị mang về giấu kỹ trong Thẩm trạch, binh sĩ nơi này đều chưa từng nhìn thấy nàng, hoàn toàn không biết dáng vẻ nàng ra sao. Chiêu Chiêu bèn chờ cho quân của giám khán hoàn toàn rời đi, để tỳ nữ thu thập y phục, sau đó đến thẳng doanh trại bên bờ sông.

Ở trong trướng của Thẩm Sách, giúp họ thủ Giang Thủy.

......

“Ta không phải người Sài Tang, thuở nhỏ sống ở quận Lâm Hải, đến Sài Tang hai năm, sau đó lại đi quận Võ Lăng,” Chiêu Chiêu nhìn mặt sông bị gió to cuốn lên từng đợt sóng lớn, dưới cơn mưa bập bùng giữa thu nói với tỳ nữ, “Thế nhưng, Sài Tang đã thu lưu ta và ca ca.”

Đây cũng là nơi ca ca tòng quân, từ một chức tham tướng nho nhỏ leo lên đến phong Vương, từ đầu đến cuối vẫn luôn thủ cho nơi này.

“Nếu như Tướng quân thua......” Nguyên Hỉ muốn nói, họ còn có thể đi về phía Tây, ở đó vẫn còn Thẩm gia quân.

“Ca ta sẽ không thua,” Nàng cười mà như khóc, trong tay là mật báo vừa nhận được, một vạn bảy kỵ binh đều đã bị diệt, Thẩm Sách tử trận, “Ca ta là Mang Sao giáng thế, sao có thể thua? Ai cũng có thể thua, ngoại trừ ca ca.”
Trận ác chiến Kinh Châu, dưới trướng Thẩm Sách chết mười ba tướng. Thẩm gia quân còn sót lại hơn năm trăm, đôi mắt mỗi người đều hằn tia máu, toàn thân tắm đỏ. Hắn từ trong núi thây biển máu bước ra, tựa như Quỷ Vương từ trong Diêm Vương Điện xuất đầu lộ diện.

Đây là Vương của Giang Thủy, dùng một trận chiến làm tứ hải kinh sợ.

Về Sài Tang, hắn hạ lệnh phong bế cổng lớn Thẩm trạch, không nhận thư chúc mừng, không tiếp hạ lễ.

Hắn rửa tay, tháo giày, đi chân không xuyên qua hành lang dài, đích đến là nhà thủy tạ.

Nhà thủy tạ chính là điểm đặc biệt nhất của nơi này, xung quanh không có lan can chắn, nước hồ luôn mấp mé sàn gỗ.

Mưa rơi xuống mặt hồ, có một bóng người nhỏ nhắn khẽ tựa vào, dường như không hề nhận ra mép váy đã bị gió thổi trượt khỏi sàn gỗ. Nước thấm ướt mép váy, còn từng tấc từng tấc không ngừng tiến lên trên.

Sự xinh đẹp của Thẩm Chiêu Chiêu sớm đã lan đi khắp quân doanh. Mỗi ngày lại càng hơn xưa, khiến hắn nhớ đến: Có cô nương xinh đẹp, mi thanh mục tú bước đi nhẹ nhàng.

Vế sau, hắn không thể nghĩ tiếp.

(*) Câu này nằm trong bài ca dao Dã Hữu Mạn Thảo 2, thuộc Kinh Thi của Khổng Tử. 2 câu sau là ‘Tình cờ không hẹn mà gặp, thật là hợp ý nguyện này của ta’

(88: Đọc xuôi là được, đừng ai bắt bẻ quy tắc thơ nha, tui không có làm thơ đâu:>)

Thẩm Sách tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cặp mắt trong veo lấp lánh kia mang theo xa lạ và đề phòng nhìn về phía mình, trước ngực hắn vẫn như có tảng đá đè nặng: “Chiêu Chiêu.”

Nàng không đáp, ngón tay trắng muốt đùa nghịch một chiếc xúc xắc, xúc xắc có sáu mặt, trên dưới đều có lồi lõm, bị nàng khẽ miết xuống thì giống như một con quay nhỏ, xoay mấy vòng trên sàn gỗ.

Lạch cạch hai vòng, lại lạch cạch xoay hai vòng.

Vu Vinh nói, nửa đêm nàng gieo mình xuống sông, sau khi được vớt lên thì không nhận ra ai nữa. Hiện tại xem ra, còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

Hắn muốn tiếp tục gọi tên nàng, Chiêu Chiêu đã cầm xúc xắc về, lạnh nhạt nói: “Những kẻ này thấy ca ta lâm vào hiểm nguy, một kẻ cũng không lưu lại. Hạ lễ gửi cho Đại tướng quân ở tiền sảnh, đều mang đi đi.”

Yết hầu Thẩm Sách như có thứ gì chặn lại, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Tưởng quân sớm muộn gì cũng sẽ về, giữ lại đi.”

Chiêu Chiêu vẫn không nhấc mắt nhìn hắn lấy một cái, tiếp tục cầm chiếc xúc xắc kia ném ra.

Thẩm Sách bị trọng thương, tướng tâm phúc chỉ còn lại bốn người, không còn sức tiếp tục Tây phạt, Thẩm gia quân toàn bộ rút về...... Cứ thế lưu lại vô số tai họa ngầm về sau cho Nam cảnh. Thẩm Sách biết rõ hậu hoạn, nhưng cũng đành bó tay.

Hắn ở sâu trong phủ dưỡng thương, ban ngày tình trạng tốt hơn sẽ bồi cạnh Chiêu Chiêu.

Thẩm Sách cho rằng, ban ngày để Chiêu Chiêu nhìn mình nhiều hơn đôi chút, nhìn lâu sẽ nhớ ra thôi.

Thế nhưng Chiêu Chiêu từ đầu đến cuối đều coi hắn là người ngoài, là kẻ bỏ Sài Tang rút quân, nói chuyện với hắn đều rất lạnh lùng. Vu Vinh sợ Thẩm Sách nghe những lời này sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng thương, hắn lại cười nói: “Muội ấy càng trách móc, càng có nghĩa trong lòng có ca ca, ta nghe xong sẽ rất vui vẻ.”

Mắng lâu như vậy mà không thấy hắn phản bác, Chiêu Chiêu cảm thấy hắn có vẻ cũng không quá xấu, đôi khi sẽ hỏi hắn có cái nhìn thế nào về ca ca. Một đời này của Thẩm Sách, đây có lẽ là lần duy nhất hắn cảm thấy bản thân đủ mặt dày, dốc toàn bộ vốn liếng trong đầu mà mang ra khoe chính mình. Thế nhưng chiêu này quả nhiên có tác dụng, Chiêu Chiêu đã dần coi hắn là người mình.

Cuối cùng có một ngày, Chiêu Chiêu mang điều giấu kín trong lòng bấy lâu ra tâm sự với hắn, đều là những lời liên quan đến việc Tây phạt:

“Từ khi quay về Sài Tang ta vẫn luôn nghĩ đến tình huống của ca ca. Mấy trăm năm qua, thay đổi triều đại đều là người cầm quân quyền. Nếu như ta là Hoàng đế, trước những tấm gương kia chắc chắn cũng sẽ hoài nghi ca ca,” Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói, “Ngươi xem, diệt Tấn chính là tướng quân của Bắc phủ binh, vì ham mê danh vọng, sau hai lần Bắc phạt tiến thẳng một đường cướp ngôi Vua. Ca ca ta một lòng muốn Tây phạt, không thể nào không khiến Hoàng đế nghĩ đến điều đó.”

Thẩm Sách không nói, những chuyện này hắn sớm đã có dự tính.

Nàng cười khổ, giọng nói mềm mại vẫn tiếp tục: “Nhưng nếu như là ca ca, ta cũng sẽ Tây phạt. Ngươi không Tây phạt, cho bọn chúng nuôi quân thêm ba năm, trở nên lớn mạnh, đến lúc đó sẽ thật sự có thể cho ngựa uống nước sông Trường Giang rồi. Khi ấy, nơi đầu tiên bị nhắm đến sẽ là Sài Tang. Ngươi nhìn đi, Sài Tang chịu kiếp nạn, có ai đi quản? Ai cũng sẽ không quản...... ngoại trừ hắn.”

Chiêu Chiêu không nói “Ca ca ta nữa”, mà là “Hắn”, một sự khác biệt rất nhỏ này còn chứa đựng bên trong là thứ tình cảm cách xa ngàn dặm không thể với tới.

Thẩm Sách nhìn vào đôi mắt thông minh trí tuệ kia, muốn ôm nàng, là cái ôm của một người nam nhân dành cho nữ nhân.

Thế nhưng cô nương trước mặt không hề nhận ra, cúi đầu tiếp tục đùa nghịch xúc xắc. Đây là thứ thuở nhỏ hắn khắc cho nàng khi hai người mới đến Sài Tang, nếu là một, ca ca luyện kiếm, hai, ca ca luyện đao, ba luyện thương, bốn đọc binh thư, năm làm việc vặt, sáu mới đến chơi với Chiêu Chiêu.

Nàng đều nhớ rõ, Thẩm Sách cũng tinh ý nhận ra, chỉ khi nàng tung được sáu mới khẽ mỉm cười.

Mấy ngày sau, hắn dựa vào ánh nến vàng vọt giữa đêm khắc xong một chiếc xúc xắc mới, mỗi mặt đều là sáu.

Vào đến trong phòng của Chiêu Chiêu, hắn vén màn lên, nhét xúc xắc ở dưới gối nàng, lại lấy xúc xắc cũ đi. Người nằm trên tháp thình lình trở mình, ngã xuống, rơi vào lòng Thẩm Sách, sau đó bỗng nhiên nắm chặt vạt áo trước của hắn: “Ca......”

Thẩm Sách vội ôm nàng.

Nàng theo mùi hương quen thuộc tìm được hắn, cánh môi run nhè nhẹ, hai tay vòng qua ôm chặt cổ hắn, hô hấp gấp gáp: “Kinh Châu, Kinh Châu có phục binh, ca đừng đi, ca tuyệt đối không được đi......”

Tỳ nữ và Vu Vinh chạy vào, vừa thắp nến lên, đã bị hắn vung kiếm dập tắt.

Chiêu Chiêu từ nhỏ đã dựa vào mùi hương nhận ra hắn, hắn sợ có ánh sáng rồi, nàng sẽ không nhận ra mình nữa.

Chiêu Chiêu khóc, tỳ nữ cũng khóc. Vu Vinh xoay mặt đi, đè tiếng khóc trầm khàn xuống thật thấp.

Trong mười bảy vị tướng chỉ có Vu Vinh theo Chiêu Chiêu về Sài Tang trước, tránh được một kiếp Kinh Châu. Ca ca bỏ mạng trong trận chiến ấy, mười ba huynh đệ cùng nhau chinh chiến qua bao trận đánh thoáng cái một đi không trở về. Binh sĩ ở nơi sa trường không được khóc, đứng trước mặt người ngoài không thể khóc, chỉ khi trốn trong một góc khuất bốn bề kín gió, mới được phép thỏa thuê khóc một trận.

Một tay Thẩm Sách ôm Chiêu Chiêu, một tay vỗ mạnh bả vai Vu Vinh.

Bàn tay mềm mại ôm lấy hai má hắn, tầm mắt Thẩm Sách khóa chặt lấy nàng. Hô hấp của cô nương trong lòng nhẹ mà yếu ớt, mang theo ẩm ướt phả vào hai mắt hắn......

Ánh trăng yếu ớt qua song cửa sổ chiếu vào phòng, nàng khẽ cắn môi, cúi đầu, bỏ qua ý định thoáng xuất hiện trong đầu kia.
88: Nghe chữ Vinh lại nhớ đến cặp anh em thích Chiêu Chiêu ở kiếp sau kk

Có một chương nói những vị tướng tay dính đầy máu muốn hóa giải thì skiếp sau chỉ có thể theo con đường ẩn cư, thích hợp nhất chính là quy y cửa Phật. Thế thì xem ra sư huynh Trương Hạc là anh họ Thẩm Chính nhỉ ^^~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện