Dịch: CP88

Cô còn đang suy nghĩ hàm ý trong câu nói này, càng nghĩ càng muốn cười. Không phải trên mặt, mà là ở trong lòng. Trên đùi bỗng nhiên ấm áp, có tia nắng sớm rơi xuống đầu gối cô, khiến cơ thể cô cũng như được ánh nắng làm tan chảy.

"Không muốn nói gì hả?" Hắn lại trở về giọng điệu nửa thật nửa giả vốn có, "Biết thiếu mất một phần quà rồi nên thất vọng?"

Ý chỉ, nếu như hắn có bạn gái, cô làm em gái sẽ thu được một phần quà gặp mặt nữa.

"Đúng vậy ạ, rất thất vọng," Thẩm Chiêu Chiêu giả vờ tiếc nuối, "Như thế này cũng chỉ có anh đưa em đi chơi, vẫn là con gái với con gái dễ nói chuyện hơn."

"Đúng là oan ức em rồi," hắn bắt chước giọng điệu của cô, chậc lưỡi, "Chỉ có anh đi với em."

Hai người không hẹn mà cùng dừng lại, không tiếp tục nói, cũng không cúp máy. Sự im lặng này không khiến cho người ta lúng túng, trái lại theo mỗi giây trôi qua càng trở nên đậm đặc hơn, dung hòa thành thứ bầu không khí không cần dùng lời nói để biểu đạt cũng khiến người ta không nỡ kết thúc trò chuyện.

Dẫu là sau khi gác máy sẽ có thể lại gặp nhau ngay dưới tầng rồi.

Thẩm Chiêu Chiêu muốn đi ngắm nhìn phong cảnh Macao, lên đến xe, hắn lại nói sẽ đưa cô đi xem nhà kính trồng hoa bên này. Xe đi đến nơi, rẽ vào một căn nhà nhỏ theo phong cách Châu Âu cổ điển khá yên tĩnh, Thẩm Sách dẫn cô vòng về sau nhà, tiến vào nhà kính trồng hoa.

Thẩm Chiêu Chiêu vừa bước chân vào, cảm giác nhà kính trồng hoa ở tầng cao nhất tại nhà nhỏ ở Hồng Kông nhất định có mối liên quan nào đó với nơi này lập tức ập đến.

Nhà kính trồng hoa được những con đường nhỏ phân chia ra làm các khu trồng hoa nhỏ, trên mặt đất đặt mấy cái chậu sứ lớn, Mạn Đà La(*) từng đóa từng đóa trở thành bức tường vây tự nhiên. Cô ngửa đầu nhìn lên, thấy những chậu hoa treo trên cao rủ xuống từng chuỗi từng chuỗi màu xanh lục, hỏi: "Cái này gọi là gì ạ?"

(*) Hoa Bỉ Ngạn có hai loại được biết đến nhiều nhất là Mạn Châu Sa Hoa (Bỉ Ngạn đỏ) và Mạn Đà Là Hoa (Bỉ Ngạn trắng)

"Mạn Đà La theo về cõi Phật

Mạn Châu Sa ở lại cạnh Hoàng Tuyền..."

Có một bài viết về truyền thuyết và ý nghĩa của hai loài hoa này ta thích cực kỳ:

"Một loại trắng ngần tinh khiết, một loại rực rỡ hoa lệ; một loại gợi nhớ gợi thương, chia ly đau khổ, một loại vô dục vô cầu, vô khổ vô bi; một loại trầm luân trong nỗi sầu nhân thế, một loại thản thản đãng đãng nơi Phật quốc thanh cao..."

"Phỉ Thúy Cảnh Thiên."

(*) cái này ở Việt Nam gọi là Sen đá chuỗi ngọc hay Sen đá chuỗi ngọc bi rủ gì đó

"Trong nhà kính trồng hoa bên kia cũng có, em nhận ra thủy tùng, còn có mẫu đơn, nhưng không biết cái này."

"Thế à?" Hắn cười hỏi, "Em còn đến nhà kính trồng hoa ở nhà nhỏ?"

Thẩm Chiêu Chiêu "ừm" một tiếng, bị nụ cười của anh làm cho chột dạ không yên.

Trước mắt bỗng xuất hiện bóng lưng của một người phụ nữ, mặc một chiếc chân váy dài đến mắt cá chân khá đơn giản, màu sắc của chiếc váy gần với màu Mạn Đà La nở rộ ở bên cạnh. Người phụ nữ kia đang vun đất cho cây xương rồng bát tiên, nghe thấy tiếng nói chuyện thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy Thẩm Sách, khóe môi lập tức giương lên thành nụ cười vui vẻ: "Cuối cùng cũng chịu đến thăm rồi."

Người phụ nữ nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đứng bên cạnh Thẩm Sách, dường như so với chuyện nhìn thấy hắn còn kinh ngạc hơn gấp bội, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu thêm mấy lần, sau đó lướt mắt qua Thẩm Sách, tựa như đang dùng ánh mắt hỏi, cô bé này ở đâu đến thế này, sao lại có thể xinh đẹp đến thế.

Thẩm Sách nhận được ánh mắt tán thưởng của người phụ nữ kia, tâm trạng càng vui vẻ hơn, giới thiệu hai người với nhau: "Đây là Chiêu Chiêu, đây là mẹ anh."

Hai mắt Thẩm Chiêu Chiêu trợn tròn, khó tin nhìn hắn.

Ngàn vạn lần không ngờ tới cô vậy mà lại bị mang đến gặp mẹ anh, vợ cũ của chú Thẩm......

Vô cùng may mắn là mẹ của Thẩm Sách căn bản không quan tâm việc ba hắn tái hôn, trái lại tỏ ra đặc biệt hứng thú với chuyện Thẩm Sách lần đầu mang một cô gái nhỏ đến gặp mình, sau khi hỏi han một lượt tình hình học tập của Thẩm Chiêu Chiêu, rất có thâm ý hỏi: "Cặp xúc xắc kia con có thích không?"

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn ra: "Thích ạ."

Mẹ Thẩm Sách cười nói: "Cặp xúc xắc này là ông ngoại để lại cho thằng bé đấy. Ba của dì chỉ có một mình dì là con gái, mà dì cũng chỉ có một đứa con trai này thôi, sau này -------"

"Hôm nay con đến chọn hoa," Thẩm Sách đứng một bên vẫn im lặng không nói bỗng lên tiếng, "Nhà kính trồng hoa bên kia phải đổi mới rồi."

Hắn nhìn ra được Thẩm Chiêu Chiêu thích nhà kính trồng hoa kia. Say rượu cũng nhắc, tỉnh táo cũng nhắc.

"Để đó mẹ giúp con chọn, rồi cho người đưa qua biển." Mẹ Thẩm Sách cũng đã nhìn ra hắn là vì cô em gái mới này.

Thẩm Chiêu Chiêu đã sớm nhìn ra Thẩm Sách có chuyện muốn nói với mẹ hắn, chủ động chạy đi đằng xa chơi đùa với một cặp mèo trắng.

Hắn đứng bên này, ánh mắt hơi trầm ngâm dừng lại trên bóng lưng cô, sau đó thu về, nhìn thấy bông hoa sen đang chậm rãi nở trong chiếc ấm trà bằng thủy tinh. Nụ hoa đã được phơi khô, được nước ấm trợ giúp nở bung, giống như một lần nữa được tái sinh: "Trà hoa này ------"

"Cũng sẽ đưa qua đó cho con," vẫn là muốn chuẩn bị cho cô em gái mới này, mà mẹ hắn cũng không hề nể nang bóc trần, "Trước khi con bé đi."

Thẩm Sách cười cười, lại đưa mắt nhìn về phía cô.

Mái vòm trên nhà kính trồng hoa phủ vải bạt màu trắng giúp chặn lại không để cho ánh nắng chiếu trực tiếp vào trong. Cô ôm mèo ngồi dưới bóng râm, dưới chiếc váy ngắn là một đôi chân trắng ngần.

Hắn như thấy được cô của trước đây.

-

Thân ảnh thiếu nữ nghiêng người dựa vào chiếc bàn thấp bên cạnh, gác cằm lên đầu gối hắn. Đôi chân cô không bao giờ chịu đi tất, mắt cá chân trắng ngọc ngà áp lên sàn nhà, tầm mắt dừng lại ở đâu cũng là trắng trẻo. Trong sân phủ kín một màu xanh biếc và tiếng ve kêu rả rích, từng tiếng quấy nhiễu lòng người, hắn cầm trong tay chén trà đã uống cạn từ lâu, ngồi đó không nhúc nhích, không muốn động. Cô nằm trên chân hắn không ngừng ríu rít, ca, vùng sông nước bờ Bắc huynh đang đóng quân đúng là có rất nhiều nữ nhân, nhưng nghe nói nơi đó thần bí kỳ quái, ca, đó là người của địch quốc, làm sao huynh dám chắc một người nào đó không phải mật thám kẻ khác gài vào chứ, ca, nếu huynh muốn nữ nhân...... Sau đó nữa là đạo lý lớn này đến đạo lý lớn khác, hắn vô cùng hứng thú lắng nghe, so với tiếng ve sầu kêu râm ran kia thú vị hơn vô cùng nhiều.

Tuy là không biết ai kể mấy tin này cho nàng, nhưng ít nhất đối với hắn cũng có lợi nhiều lắm, có thể nghe nàng nói thêm một câu ghen tuông. Hắn như còn chê chưa đủ, cố tình cho hiểu lầm trong lòng nàng lớn hơn chút nữa: "Bây giờ bờ Bắc cũng là của ta rồi, chớ nên nói nữ nhân của địch quốc nữa."

Khuôn mặt nàng trong nháy mắt trắng như tờ giấy, tức giận bừng bừng bỏ đi. Hắn chắc mẩm nàng chỉ đi nửa nén hương là sẽ quay lại ngay thôi, Thẩm Chiêu Chiêu luôn luyến tiếc thời gian ở bên hắn, bởi vì mỗi lần có thể gặp nhau đều vô cùng ít ỏi ngắn ngủi, một khắc cũng không muốn lãng phí. Thế nhưng có vẻ lần này nàng đã giận thật rồi, hắn ngồi đợi mòn mỏi hết một nén nhang mới quay về, cầm dao cạo râu và một chiếc khăn màu trắng ấm áp. Lưỡi dao kề bên gò má hắn, sợ cắt phải da thịt nên đôi mắt hạnh mở lớn, chăm chú không chớp lấy một cái. Trong đó chỉ có hắn, tất cả đều là hắn. "Ca...... huynh ngẫm lại đi, nữ nhân của địch quốc, sao huynh dám? Huynh không sợ hả?"

Tâm tư của tiểu nữ nhi thay đổi nhanh hơn cả thời tiết, mà chuyển như thế nào hắn cũng không thể nào biết được.

Còn có cánh môi gần bên tai hắn chốc chốc khép mở sớm đã động đến tâm can hắn. Hắn thẩn thơ ngồi đó ngắm nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Chiêu Chiêu của hắn.

-

"Trước năm ba tuổi," Thẩm Sách nhìn mẹ, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mẹ Thẩm Sách còn đang dùng ánh mắt yêu thích không dứt ngắm nghía cô bé xinh đẹp ngồi một góc nhà kính trồng hoa đùa nghịch chú mèo trắng, nghe được câu hỏi này, trong giây lát ngây người, sau đó cẩn thận trả lời: "Trước năm con ba tuổi vẫn là ba bảo vệ, mẹ không có ở bên cạnh nên cũng không biết nhiều."

Bà và con trai đối mặt có mấy giây đồng hồ, trong lòng dần dâng lên sợ hãi. Sợ nhìn thấy ánh mắt đêm hắn tròn ba tuổi đó.

Năm ấy con trai không buồn quan tâm đến bất kỳ thứ gì hay bất kỳ ai xung quanh, không nghe cũng không nói, mỗi ngày bà đều ôm hắn khóc, cuối cùng cũng coi như nhận được ánh mắt đầu tiên của hắn. Thế nhưng trong đó giống như đều là phiền chán, phiền chán khi bị một người phụ nữ xa lạ ôm mình khóc không ngừng. Bà không dám thừa nhận bản thân khi đó bị ánh mắt kia dọa cho suy sụp đến tận cùng tuyệt vọng, để lại mình ba Thẩm Sách ở Giang Nam chăm sóc cho đứa con trai duy nhất.

Sau đó mỗi khi ngồi một chỗ ngẫm nghĩ về ánh mắt đó, bà lại càng khẳng định hơn đó là ánh mắt thuộc về một người đàn ông đã trải qua sinh tử, nhìn quen chết chóc, một thân ngâm trong biển tội nghiệt. Một đứa nhỏ mới chỉ ba tuổi lại có cái ánh mắt như vậy, quá đáng sợ rồi.

Khi đó bà mới chỉ vượt cái ngưỡng tuổi đôi mươi, chưa từng phải trải qua gập ghềnh trắc trở của đời người, hoàn toàn không dám đón nhận một ánh mắt như vậy.

Dù là hiện tại..... tuổi đã qua bốn mươi, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại thì toàn thân sẽ lại bị ý lạnh quấn lấy.

"Là vậy sao?" Thẩm Sách chuyển tầm mắt về bông hoa sen trong ấm trà.

"Ba con nói..... Vị đại hòa thượng đó nói con phải chịu khổ quá nhiều, phải chịu đựng đau đớn mà vô số người bình thường không thể nào chịu được, nên mới không chịu nổi, dù sao khi đó con vẫn còn quá nhỏ."

Hắn không đáp lời.

"Ngộ nhỡ con có ------" hai chữ "chết thảm" không tài nào thốt ra khỏi miệng, cuối cùng nuốt xuống, không thể tưởng tượng được một lần nữa phải trải nghiệm cái cảm giác đau đớn sống không bằng chết có bao nhiêu tàn nhẫn, "Nói ra những lời này có thể con không tin, có thể nghe rất hoang đường, nực cười..... Thậm chí chính mẹ là người nói ra còn cảm thấy bản thân thật buồn cười."

Bà thà cho rằng đó chỉ là một loại ảo giác, một thứ bệnh trên tinh thần gì đó.

Bởi vì mẹ của Thẩm Sách từ nhỏ đã không thường xuyên ở bên cạnh con trai nên trước sau vẫn luôn mang theo hổ thẹn áy náy mỗi lần phải đối diện với hắn. Hơn nữa bà lại chỉ có một đứa con trai này, hổ thẹn có thêm thứ máu mủ tình thân, hiện tại lại càng coi Thẩm Sách như trân bảo, một chút cũng không mong hắn lại phải chịu thứ dằn vặt tuổi thơ từng phải đối mặt.

Bà nhẹ giọng hỏi: "Thứ gì khiến con khó chịu sao? Vậy thì tránh nó đi, tránh thứ khiến con phải nhớ lại."

Vì sao phải trốn? Làm sao mà trốn được đây?

Hắn đã bóc ra được một góc rồi, hiện tại chỉ muốn liều mình nhìn ra toàn bộ.

"Con đến là muốn nhờ mẹ lập di chúc."

"Di chúc? Con mới có bao nhiêu tuổi? Mẹ và ba con vẫn còn đây, con lập di chúc gì chứ?"

Vì sao à?

Hắn sợ chết sớm, hắn không yên tâm về cô.

Không yên tâm để cô lại nơi này một mình không có nơi nương tựa. Hắn không tin bất kỳ ai, cũng không tin ba mẹ cô có thể bất cứ lúc nào cũng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô mà không có lòng riêng nào khác. Trừ chính hắn ra, ai cũng không thể.

Cắt ngang hai người là tiếng kêu đau của Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu thả tay, cười đàm phán với con mèo to hơn kia: "Nhẹ nhàng một chút nha -------" sau đó phát hiện ra hai người đứng ở cách đó không xa đã dừng lại cuộc trò chuyện, cười áy náy nói với Thẩm Sách và mẹ hắn, "Hai người tiếp tục đi ạ."

Thẩm Sách rời khỏi cuộc trò chuyện với mẹ, đến bên cạnh cô, nửa ngồi nửa quỳ hạ người, hai con mèo kia vốn không bị tiếng hét của Thẩm Chiêu Chiêu dọa chạy, vừa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Sách đi tới lông toàn thân lập tức dựng đứng, một chui vào chiếc ghế mây trong góc, một cuộn người giấu mình phía sau chậu hoa. Hai cặp mắt mèo màu vàng nhìn sang, từ hai góc nhìn thẳng vào hắn.

Thẩm Sách muốn nắm lấy tay cô kiểm tra xem có bị thương hay không, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu đã nhanh chóng tránh đi.

Mẹ hắn còn đang đứng ở đó.....

Thế nhưng một khi hắn đã muốn làm gì thì khó kẻ nào có thể chạy thoát, bao gồm cả cô. Đêm qua Thẩm Chiêu Chiêu giấu hai tay sau lưng còn bị bắt lại dễ dàng huống chi là hiện tại, Thẩm Chiêu Chiêu hoàn toàn không có cách nào lánh đi, đôi tay nhanh chóng nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

"Đám hoa này của mẹ anh được chăm sóc thật cẩn thận," cô bất đắc dĩ đành cứng ngắc tỏ ra tự nhiên, mắt hết đảo sang trái lại qua phải, "Chậu hoa kia tên là gì ạ?"

"Hoa Phù Tang(*)." Hắn đáp.

(*) Ở Việt Nam gọi là hoa dâm bụt đó, hị hị

"Nghe rất êm tai." Thẩm Chiêu Chiêu nảy sinh một sự yêu thích không tên với loài hoa này.

Hắn nhìn cô.

Cô giải thích: "Có một chữ Tang, đọc ra rất có ý vị."

Mèo con từ phía sau cô mon men đến gần. Cặp mèo trắng sợ hắn, nhưng lại cực kỳ thích cô.

Sau một hồi do dự khiến lá gan dần to hơn, hai con mèo lần lượt xúm đến, yêu thích đã vượt qua sợ hãi, nằm rạp dưới chân Thẩm Chiêu Chiêu, dĩ nhiên cái đuôi vẫn rất quy củ, không dám quét một cái nào về phía Thẩm Sách.

"Là vậy à?" Thật lâu sau mới nghe thấy hắn trả lời.

"Vâng, anh đọc thử mà xem," cô chậm rãi đọc ra chữ "Tang", thanh âm từ đầu lưỡi phát ra vô cùng nhẹ, sau đó cười hỏi hắn, "Rất êm tai có đúng không?"

Hắn chăm chú nhìn cô: "Tự nhiên anh muốn nghe em gọi anh trai rồi."

"......"

"Lại không muốn gọi nữa rồi hả?"

Khuôn mặt cô bị ánh mắt của hắn thiêu đốt, tâm tư không ngừng xoay vòng: "Chẳng lẽ anh muốn em gọi là em phải gọi luôn à? Phải xem có chỗ tốt nào không đã chứ?"

"Chỗ tốt?" Hắn cười, "Chỗ tốt chính là, cả một đời này sẽ không cho em tìm chị dâu."

Khuôn mặt Thẩm Chiêu Chiêu vốn đã đỏ ửng như tôm luộc, bị câu nói này của hắn chọc cho hồi lâu không nói nên lời, sau đó ôm con mèo đi thẳng. Lần này là bị chọc tức thật sự.

Cả một quãng đường sau đó, đến tận khi trở lại bãi đỗ xe của Thẩm gia cũng không nói nửa chữ.

Bãi đỗ xe nơi này khá lớn, chiếm gần nửa khu lòng đất phía dưới.

Thẩm Sách không tắt máy, khí lạnh len lỏi lướt qua cánh tay cô, da thịt lạnh toát.

Thẩm Chiêu Chiêu tháo dây an toàn, nghe thấy hắn hỏi: "Cứ vậy mà đi?"

Cô vẫn không để ý đến hắn, tự mình tháo dây an toàn. Phía Thẩm Sách sau đó cũng có tiếng lạch cạch vang lên, dây an toàn trở về vị trí. Tiếng động rất nhỏ, nhưng bởi vì hầm để xe không có ai nên đặc biệt yên tĩnh, âm thanh này vì thế mà cũng bị phóng đại ra gấp chục lần.

Thẩm Chiêu Chiêu tưởng là hắn cũng chuẩn bị xuống xe, hoàn toàn không ngờ được hắn thình lình đưa tay qua, đè lại bả vai cô: "Đưa theo em ra ngoài là vì có chuyện quan trọng cần làm, đến bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi ngồi một lát." Thái độ bỗng nhiên thành khẩn đến lạ.

Nói xong, lại hỏi: "Hiếm lắm mới có cơ hội ở riêng thế này, thật muốn đi?"

Rõ ràng là ngày nào cũng thấy. Trong lòng cô âm thầm phản bác.

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua, Thẩm Chiêu Chiêu không thấy hắn nói thêm lời nào nữa, không kìm lòng được len lén liếc qua, bị hắn chờ sẵn túm được. Thẩm Sách cúi người thay lời đáp lại ánh mắt cô: "Mềm lòng rồi?"

"Không có." Cô đây là bị bức phải nói ra.

Khung cảnh bên ngoài đều đã bị nửa thân trên của hắn chặn lại.

Ban đầu Thẩm Chiêu Chiêu còn không để ý đến hắn, thế nhưng bả vai dần bị hơi ấm từ lòng bàn tay của Thẩm Sách thiêu đốt, trái tim dần không yên. Thật ra hắn vẫn ngồi đó không nhúc nhích, chỉ có bàn tay là trước sau giữ trên bả vai cô. Thẩm Chiêu Chiêu cũng không biết bàn tay mình đặt trên ngực hắn từ bao giờ, dùng sức đẩy: "Anh, đừng nghịch."

Tiếng động cơ phát động, phát ra từ một nơi nào đó trong hầm đỗ xe.

Có người.

Hai mắt cô trợn trừng, hồn vía đã lên đến chín tầng mây, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập không ngừng phóng đại bên tai. Máu xông lên mặt, đỏ bừng, màng nhĩ cũng bị thứ âm thanh kia dọa cho chấn động..... Đèn xe vun vút chiếu qua, cô nhắm hai mắt lại vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên.

Xe dần đi xa, bầu không khí dần khôi phục lại vẻ thanh tịnh.

Thẩm Chiêu Chiêu giống như thoát khỏi đại nạn, mở mắt ra, ánh đèn đã đi rồi, ở lại chỉ còn bóng tối.

Thẩm Sách dường như vẫn luôn kiên nhẫn chờ cô, chờ đến khi cô mở mắt mới ghé lại gần. Thẩm Chiêu Chiêu trốn về sau, đầu đụng phải lưng ghế, không còn chỗ nào để trốn nữa rồi. Lần này có muốn tránh cũng vô dụng.

Chưa từng ở khoảng cách gần như vậy với bất kỳ người đàn ông nào, cơ thể Thẩm Chiêu Chiêu thoáng chốc căng cứng, tại một nơi vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhìn thấy này, dây thần kinh trong não bộ con người lại càng bị kích thích mạnh hơn.

"Anh....." Cô là hoảng thật rồi, bị chính tiếng tim đập thình thịch của mình rung lắc cho trước mắt mơ hồ.

Hắn dừng lại: "Không muốn?"

***

Bát Bát: Dành cho những ai đọc đến cuối vẫn còn thắc mắc. Không biết mn có nhớ không, trong Sài Tang cũng có một chữ Tang (桑)^^~

Thẩm Sách nói "cả một đời này sẽ không cho em tìm chị dâu", hàm ý chắc mn đều đã hiểu, còn Chiêu Chiêu giận là vì... Chiêu Chiêu không hiểu hàm ý trong câu đó kkkkk
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện