Thẩm Quang ném ngư bài của mình về phía Trần Húc. Trần Húc nhận lấy nhìn xem, y vẫn không dám tin, quân Tùy đã chết bao nhiêu quân đội ở Cao Câu Ly, tổn thất vô số vật tư, đối phương rất dễ giả dạng thành quân Tùy.
Thẩm Quang đã nhìn thấy sự nghi ngờ của đối phương, không khỏi thở dài nói:
- Nếu ta là người Cao Câu Ly, sớm đã phục kích các ngươi rồi, còn phải nói nhiều như vậy sao? Lời nói này cũng rất có lý, cuối cùng Trần Húc cũng đã tin rồi, y chắp tay nói:
- Tại hạ Trần Húc, thuộc doanh 16 quân tiên phong, xin hỏi Thẩm Giáo úy, lời vừa rồi của ngươi nói là có ý gì? Lẽ nào thông thuộc địa hình có thể đi xuống được sao?
Thẩm Quang mỉm cười nói:
- Ta ở thành Liêu Đông đã gần 3 năm rồi, từng ngọn núi dòng sông, từng cái cây ngọn cỏ nơi đây đều thuộc trong lòng bàn tay. Từ phía sau sơn cốc quả thực có thể xuống được, nhưng không phải là ở đây, phải đi về phía trước hai dặm có một khe nham thạch, có thể xem nó là một sơn động, xin mời đi theo ta!
Thẩm Quang dẫn thủ hạ của mình đi về phía tây. Mọi người đều nhìn về phía Trần Húc. Trần Húc do dự một hồi, lúc này không phải là vấn đề tin hay không tin, bây giờ đã là canh 4 rồi, nếu không xuống cốc thì không kịp thời gian. Cho dù trước mặt là biển lửa, y cũng phải nhảy. Trần Húc nghiến chặt răng lại hạ lệnh:
- Đi theo!
Năm mươi tên thủ hạ dưới sự thống lĩnh của Trần Húc đi theo Thẩm Quang đi về hướng tây.
…….
Quả nhiên đúng như lời Thẩm Quang đã nói, ở phía trước hai dặm quả thực đã xuất hiện một khe núi, bị đám cây rậm rạp che phủ. Thẩm Quang và thủ hạ kéo bụi cây ra, một khe núi đen nhánh chạy thẳng vào trong cốc.
Thẩm Quang quay đầu lại nói với Trần Húc:
- Ta có lời muốn nói trước, ta là tới giúp các ngươi tiêu diệt cánh quân địch này, trước tiên chúng ta phải trở thành một thể, hy vọng các người có thể nghe theo mệnh lệnh của ta. Ta muốn các ngươi dừng thì dừng, muốn các ngươi đi thì đi, phải tuyệt đối phục tùng chỉ huy của ta. Nếu không đêm nay không những không hoàn thành được nhiệm vụ, mà ngay cả tính mạng cũng sẽ mất ở đây!
- Thẩm Giáo úy biết nhiệm vụ của ta?
- Ta đương nhiên không biết, nhưng ta đã đoán được. Các ngươi muốn từ phía sau tấn công người Cao Câu Ly, gây hỗn loạn, sau đó chủ lực sẽ từ cửa sơn cốc tấn công vào, ta nói không sai chứ?
Trần Húc gật đầu, y chắp tay thi lễ nói:
- Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta và thủ hạ của ta đều tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Thẩm Giáo úy!
- Được! Chúng ta đi xuống.
Thẩm Quang lấy cuộn dây lớn sau lưng ra, men theo khe núi nhanh chóng leo xuống. Trong khe núi tảng đá lồi lên, rất nhiều chỗ vịn và chỗ đứng, còn dễ hơn là leo lên vách núi rất nhiều. Binh lính quân Tùy người này nối tiếp người kia đi xuống sơn cốc.
……
Sơn cốc quân đội Cao Câu Ly ẩn nấp gọi là cốc Hồi Lộc, đi sâu vào khoảng hơn 10 dặm, rộng khoảng 2 – 3 dặm. Cửa sơn cốc lại rất nhỏ, chỉ có hơn 20 trượng, là một nơi giấu quân rất tốt.
Trong sơn cốc cây cối rậm rạp, giữa rừng rậm có một bãi đất trống hình tròn khoảng mấy dặm. Lúc này trong bãi đất trống đã có hàng trăm đại trướng trú đóng, hơn hai nghìn binh lính Cao Câu Ly ẩn nấp ở đây.
Chủ tướng của cánh quân Cao Câu Ly này tên là Uyên Võ Ninh, xuất thân ở gia đình quyền quý số 1 Cao Câu Ly, phụ thân Uyên Thái Tộ là chi Mạc Ly của Cao Câu Ly, tương đương với Nhiếp chính vương, toàn quyền cai quản quân chính Cao Câu Ly.
Uyên Võ Ninh là con thứ 3 trong nhà, võ nghệ cao cường, có một cây đại đao nặng 50 cân. Hai tháng trước, y phụng mệnh dẫn quân thâm nhập vào vùng Liêu Thủy, thu thập tình báo, đồng thời quấy nhiễu vận chuyển hậu cần của quân Tùy.
Hai tháng qua, Uyên Võ Ninh và đội quân của y đã thu được chiến quả, không chỉ thu thập được lượng lớn tình báo quân Tùy, đồng thời còn thiêu hủy được vô số xe lương thảo của quân Tùy. Dân chúng vận chuyển lương thảo chết trong tay họ chí ít cũng đã lên tới hơn nghìn người.
Thời gian đã tới canh 5 rồi, một ngọn đèn sáng trong đại trướng, Uyên Võ Ninh ngồi trước bàn viết một tin tức tình báo vừa mới nhận được. Tùy Đế đã bổ nhiệm Lai Hộ Nhi làm Đại tướng quân quân tiên phong, chuẩn bị dẫn hàng vạn quân tiến công Bình Nhưỡng.
Đây là một thông tin cực kỳ quan trọng. Hiện tại quân Tùy ở Liêu Đông đã tập kết được hàng chục vạn đại quân, quân đội tạp loạn vô cùng, khiến người ta có cảm giác muốn tấn công Cao Câu Ly ít nhất cũng phải mất vài tháng nữa. Nhưng lúc này xem ra sự hỗn loạn của Liêu Đông chỉ là giả mạo, là để yểm hộ cho cuộc tấn công tập kích của Lai Hộ Nhi.
Trong lòng Uyên Võ Ninh vô cùng bất an. Lượng lớn tin tình báo người của y mang về đều là quân Tùy rối loạn không chỉnh, sĩ khí thấp, khả năng chiến đấu thấp. Nếu tất cả những điều này đều là giả, vậy thì y chính là tội nhân của Cao Câu Ly rồi.
Cho nên Uyên Võ Ninh một đêm không ngủ, trời chưa sáng đã ngồi dậy viết tin tình báo. Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe thấy có người mơ hồ hô:
- Có tin tình báo quan trọng, mau thông báo với tướng quân cho ta.
Uyên Võ Ninh đặt bút xuống, bước nhanh ra khỏi trướng, hỏi:
- Có chuyện gì?
Một tên lính Bách phu trưởng của trạm gác bước lên trước bẩm báo:
- Báo cáo tướng quân, một cánh lính gác của chúng ta ở sông Bạch Lang đã bị thất thủ, bị quân Tùy bắt rồi.
- Cái gì?
Uyên Võ Ninh kinh ngạc, đây là trạm gác của y lần đầu tiên bị quân địch bắt được. Nếu như vậy, điều này có nghĩa là nơi ẩn thân của họ đã không an toàn nữa rồi.
Y liền hạ lệnh:
- Tăng thêm lính gác ở thung lũng phía ngoài sơn cốc, phát hiện thấy bất kỳ điều gì khác thường lập tức bẩm báo cho ta!
- Tuân lệnh!
Bách phu trưởng chạy như bay, Uyên Võ Ninh liền quay người trở về đại trướng, trên bàn đặt một tấm bản đồ, bắt đầu tìm nơi ẩn thân mới. Trong lúc nhất thời, y đã không quan tâm tới tin tình báo mới nhất gửi về Bình Nhưỡng.
Canh năm, trời vẫn còn chưa sáng, chính là lúc trời tối nhất, nhưng một khi đã qua canh năm rồi, sắc đêm cũng dần loãng ra, tia sáng bình minh cũng lặng lẽ xuất hiện.
Trương Huyễn thống lĩnh một nghìn binh lính mai phục ở trong rừng cây cách cửa cốc chưa đầy một dặm. Mặc dù nhiều lần đã nhìn thấy lính tình báo của Cao Câu Ly chạy vào trong cốc, thời điểm gần nhất cũng cách họ chỉ có hơn chục bước chân. Nhưng Trương Huyễn vẫn hạ lệnh cho đội quân không được khinh xuất hành động thiếu suy nghĩ, đặc biệt là không được đánh rắn động cỏ.
Một khi kinh động đối phương quá sớm, sẽ khiến cho đối phương có sự chuẩn bị, sự việc sẽ không ổn.
- Tướng quân, trên cây đó hình như là có trạm gác ngầm!
Lý Thọ Tiết chỉ về phía một cây cổ thụ phía trước sơn cốc.
Trương Huyễn gật đầu, hắn cũng đã nhìn thấy, tán cây đại thụ rậm rạp, ngọn cây to lớn, phía trên quả thực có bóng người thấp thoáng, chỉ có thị lực cực tốt mới có thể phát hiện thấy.
- Để ty chức lên xử lý bọn chúng!
Lý Thọ Tiết xin chỉ thị.
Trương Huyễn trầm ngâm một hồi, lại nhìn lên trời. Trời đã sắp sáng rồi, trong sơn cốc vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào. Bên phía Trần Húc cũng không thấy có chút tin tức nào.
Trương Huyễn có chút lo lắng, nếu đám người Trần Húc đã bị kẻ địch bắt rồi, quân Cao Câu Ly liệu có thể tương kế tựu kế, dụ dỗ họ đi vào sơn cốc để tiêu diệt không?
Quả thực là có khả năng này, hắn tất phải vững vàng một chút, thà rằng không đánh cánh quân Cao Câu Ly này, cũng không thể mạo hiểm gặp tổn thất.
- Tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chờ thêm chút nữa đã!
Trong lòng Trương Huyễn quả thực có chút lo lắng. Trần Húc liệu có thể vì không thông thạo địa hình mà bị vây khốn không?
Thẩm Quang đã nhìn thấy sự nghi ngờ của đối phương, không khỏi thở dài nói:
- Nếu ta là người Cao Câu Ly, sớm đã phục kích các ngươi rồi, còn phải nói nhiều như vậy sao? Lời nói này cũng rất có lý, cuối cùng Trần Húc cũng đã tin rồi, y chắp tay nói:
- Tại hạ Trần Húc, thuộc doanh 16 quân tiên phong, xin hỏi Thẩm Giáo úy, lời vừa rồi của ngươi nói là có ý gì? Lẽ nào thông thuộc địa hình có thể đi xuống được sao?
Thẩm Quang mỉm cười nói:
- Ta ở thành Liêu Đông đã gần 3 năm rồi, từng ngọn núi dòng sông, từng cái cây ngọn cỏ nơi đây đều thuộc trong lòng bàn tay. Từ phía sau sơn cốc quả thực có thể xuống được, nhưng không phải là ở đây, phải đi về phía trước hai dặm có một khe nham thạch, có thể xem nó là một sơn động, xin mời đi theo ta!
Thẩm Quang dẫn thủ hạ của mình đi về phía tây. Mọi người đều nhìn về phía Trần Húc. Trần Húc do dự một hồi, lúc này không phải là vấn đề tin hay không tin, bây giờ đã là canh 4 rồi, nếu không xuống cốc thì không kịp thời gian. Cho dù trước mặt là biển lửa, y cũng phải nhảy. Trần Húc nghiến chặt răng lại hạ lệnh:
- Đi theo!
Năm mươi tên thủ hạ dưới sự thống lĩnh của Trần Húc đi theo Thẩm Quang đi về hướng tây.
…….
Quả nhiên đúng như lời Thẩm Quang đã nói, ở phía trước hai dặm quả thực đã xuất hiện một khe núi, bị đám cây rậm rạp che phủ. Thẩm Quang và thủ hạ kéo bụi cây ra, một khe núi đen nhánh chạy thẳng vào trong cốc.
Thẩm Quang quay đầu lại nói với Trần Húc:
- Ta có lời muốn nói trước, ta là tới giúp các ngươi tiêu diệt cánh quân địch này, trước tiên chúng ta phải trở thành một thể, hy vọng các người có thể nghe theo mệnh lệnh của ta. Ta muốn các ngươi dừng thì dừng, muốn các ngươi đi thì đi, phải tuyệt đối phục tùng chỉ huy của ta. Nếu không đêm nay không những không hoàn thành được nhiệm vụ, mà ngay cả tính mạng cũng sẽ mất ở đây!
- Thẩm Giáo úy biết nhiệm vụ của ta?
- Ta đương nhiên không biết, nhưng ta đã đoán được. Các ngươi muốn từ phía sau tấn công người Cao Câu Ly, gây hỗn loạn, sau đó chủ lực sẽ từ cửa sơn cốc tấn công vào, ta nói không sai chứ?
Trần Húc gật đầu, y chắp tay thi lễ nói:
- Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta và thủ hạ của ta đều tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Thẩm Giáo úy!
- Được! Chúng ta đi xuống.
Thẩm Quang lấy cuộn dây lớn sau lưng ra, men theo khe núi nhanh chóng leo xuống. Trong khe núi tảng đá lồi lên, rất nhiều chỗ vịn và chỗ đứng, còn dễ hơn là leo lên vách núi rất nhiều. Binh lính quân Tùy người này nối tiếp người kia đi xuống sơn cốc.
……
Sơn cốc quân đội Cao Câu Ly ẩn nấp gọi là cốc Hồi Lộc, đi sâu vào khoảng hơn 10 dặm, rộng khoảng 2 – 3 dặm. Cửa sơn cốc lại rất nhỏ, chỉ có hơn 20 trượng, là một nơi giấu quân rất tốt.
Trong sơn cốc cây cối rậm rạp, giữa rừng rậm có một bãi đất trống hình tròn khoảng mấy dặm. Lúc này trong bãi đất trống đã có hàng trăm đại trướng trú đóng, hơn hai nghìn binh lính Cao Câu Ly ẩn nấp ở đây.
Chủ tướng của cánh quân Cao Câu Ly này tên là Uyên Võ Ninh, xuất thân ở gia đình quyền quý số 1 Cao Câu Ly, phụ thân Uyên Thái Tộ là chi Mạc Ly của Cao Câu Ly, tương đương với Nhiếp chính vương, toàn quyền cai quản quân chính Cao Câu Ly.
Uyên Võ Ninh là con thứ 3 trong nhà, võ nghệ cao cường, có một cây đại đao nặng 50 cân. Hai tháng trước, y phụng mệnh dẫn quân thâm nhập vào vùng Liêu Thủy, thu thập tình báo, đồng thời quấy nhiễu vận chuyển hậu cần của quân Tùy.
Hai tháng qua, Uyên Võ Ninh và đội quân của y đã thu được chiến quả, không chỉ thu thập được lượng lớn tình báo quân Tùy, đồng thời còn thiêu hủy được vô số xe lương thảo của quân Tùy. Dân chúng vận chuyển lương thảo chết trong tay họ chí ít cũng đã lên tới hơn nghìn người.
Thời gian đã tới canh 5 rồi, một ngọn đèn sáng trong đại trướng, Uyên Võ Ninh ngồi trước bàn viết một tin tức tình báo vừa mới nhận được. Tùy Đế đã bổ nhiệm Lai Hộ Nhi làm Đại tướng quân quân tiên phong, chuẩn bị dẫn hàng vạn quân tiến công Bình Nhưỡng.
Đây là một thông tin cực kỳ quan trọng. Hiện tại quân Tùy ở Liêu Đông đã tập kết được hàng chục vạn đại quân, quân đội tạp loạn vô cùng, khiến người ta có cảm giác muốn tấn công Cao Câu Ly ít nhất cũng phải mất vài tháng nữa. Nhưng lúc này xem ra sự hỗn loạn của Liêu Đông chỉ là giả mạo, là để yểm hộ cho cuộc tấn công tập kích của Lai Hộ Nhi.
Trong lòng Uyên Võ Ninh vô cùng bất an. Lượng lớn tin tình báo người của y mang về đều là quân Tùy rối loạn không chỉnh, sĩ khí thấp, khả năng chiến đấu thấp. Nếu tất cả những điều này đều là giả, vậy thì y chính là tội nhân của Cao Câu Ly rồi.
Cho nên Uyên Võ Ninh một đêm không ngủ, trời chưa sáng đã ngồi dậy viết tin tình báo. Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe thấy có người mơ hồ hô:
- Có tin tình báo quan trọng, mau thông báo với tướng quân cho ta.
Uyên Võ Ninh đặt bút xuống, bước nhanh ra khỏi trướng, hỏi:
- Có chuyện gì?
Một tên lính Bách phu trưởng của trạm gác bước lên trước bẩm báo:
- Báo cáo tướng quân, một cánh lính gác của chúng ta ở sông Bạch Lang đã bị thất thủ, bị quân Tùy bắt rồi.
- Cái gì?
Uyên Võ Ninh kinh ngạc, đây là trạm gác của y lần đầu tiên bị quân địch bắt được. Nếu như vậy, điều này có nghĩa là nơi ẩn thân của họ đã không an toàn nữa rồi.
Y liền hạ lệnh:
- Tăng thêm lính gác ở thung lũng phía ngoài sơn cốc, phát hiện thấy bất kỳ điều gì khác thường lập tức bẩm báo cho ta!
- Tuân lệnh!
Bách phu trưởng chạy như bay, Uyên Võ Ninh liền quay người trở về đại trướng, trên bàn đặt một tấm bản đồ, bắt đầu tìm nơi ẩn thân mới. Trong lúc nhất thời, y đã không quan tâm tới tin tình báo mới nhất gửi về Bình Nhưỡng.
Canh năm, trời vẫn còn chưa sáng, chính là lúc trời tối nhất, nhưng một khi đã qua canh năm rồi, sắc đêm cũng dần loãng ra, tia sáng bình minh cũng lặng lẽ xuất hiện.
Trương Huyễn thống lĩnh một nghìn binh lính mai phục ở trong rừng cây cách cửa cốc chưa đầy một dặm. Mặc dù nhiều lần đã nhìn thấy lính tình báo của Cao Câu Ly chạy vào trong cốc, thời điểm gần nhất cũng cách họ chỉ có hơn chục bước chân. Nhưng Trương Huyễn vẫn hạ lệnh cho đội quân không được khinh xuất hành động thiếu suy nghĩ, đặc biệt là không được đánh rắn động cỏ.
Một khi kinh động đối phương quá sớm, sẽ khiến cho đối phương có sự chuẩn bị, sự việc sẽ không ổn.
- Tướng quân, trên cây đó hình như là có trạm gác ngầm!
Lý Thọ Tiết chỉ về phía một cây cổ thụ phía trước sơn cốc.
Trương Huyễn gật đầu, hắn cũng đã nhìn thấy, tán cây đại thụ rậm rạp, ngọn cây to lớn, phía trên quả thực có bóng người thấp thoáng, chỉ có thị lực cực tốt mới có thể phát hiện thấy.
- Để ty chức lên xử lý bọn chúng!
Lý Thọ Tiết xin chỉ thị.
Trương Huyễn trầm ngâm một hồi, lại nhìn lên trời. Trời đã sắp sáng rồi, trong sơn cốc vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào. Bên phía Trần Húc cũng không thấy có chút tin tức nào.
Trương Huyễn có chút lo lắng, nếu đám người Trần Húc đã bị kẻ địch bắt rồi, quân Cao Câu Ly liệu có thể tương kế tựu kế, dụ dỗ họ đi vào sơn cốc để tiêu diệt không?
Quả thực là có khả năng này, hắn tất phải vững vàng một chút, thà rằng không đánh cánh quân Cao Câu Ly này, cũng không thể mạo hiểm gặp tổn thất.
- Tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chờ thêm chút nữa đã!
Trong lòng Trương Huyễn quả thực có chút lo lắng. Trần Húc liệu có thể vì không thông thạo địa hình mà bị vây khốn không?
Danh sách chương