Trương Huyễn chậm rãi bước tới trước mặt đại tướng này, chắp tay hành lễ:
- Có phải tướng quân Vũ Văn? - Tại hạ Vũ Văn Thành Đô!
Ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Thành Đô nhìn chăm chú Trương Huyễn:
- Hình như ta đã gặp ngươi rồi!
- Thật sao? Ngươi gặp ta ở đâu?
Trương Huyễn mỉm cười hỏi.
- Ở quận Hoằng Nông, khi ta phục kích Dương Huyền Cảm, người đó là ngươi chứ! Trương tướng quân.
- Quả thực là ta!
Trương Huyễn không phủ định, cười tán thưởng:
- Tướng quân Vũ Văn có nhãn lực rất tốt.
Vũ Văn Thành Đô vẫn im lặng quan sát Trương Huyễn, tốc độ nói rất chậm, có chút chần chừ:
- Vậy Lý Mật là ngươi giết chết, đúng không?
Trương Huyễn lại lắc đầu:
- Tướng quân Vũ Văn nghĩ sai rồi! Lý Mật vẫn chưa chết, hắn ta đi Ngõa Cương rồi. Người ta giết chết là thân binh của Lý Mật. Hắn ta đích thân nói cho ta biết, hắn ta chỉ là thế thân của Lý Mật.
- Thật sao?
Vũ Văn Thành Đô quả thực cũng không dám khẳng định, thi thể của Lý Mật cũng là y sai thủ hạ đi nghiệm chứng. Tinh lực của y khi đó chủ yếu là dùng để đối phó với Dương Huyền Cảm. Sau việc đó cũng không hỏi tình hình của Lý Mật nữa, mãi cho tới sau cùng y mới biết người chết không phải là Lý Mật thật, khiến lòng y quả thực có chút buồn bực.
- Không biết tướng quân Vũ Văn tới tìm ta có gì chỉ giáo?
Cho dù đối diện là danh tướng nổi tiếng thiên hạ Vũ Văn Thành Đô, nhưng trong lòng Trương Huyễn lại không hề thấy vui mừng, mà vô cùng cảnh giác.
Dù sao Vũ Văn Thành Đô cũng là Vũ Đại Thái Bảo, Trương Huyễn cũng có mối ân oán quá sâu với gia tộc Vũ Văn. Nếu Vũ Văn Thành Đô muốn làm khó dễ hắn, hắn cũng không còn cách nào khác.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Trương Huyễn, Vũ Văn Thành Đô chỉ thản nhiên cười nói:
- Ta muốn biết, Trương tướng quân sao lại phát hiện thấy trạm gác Cao Câu Ly ẩn giấu ở gần thành Liêu Đông?
- Đúng lúc bắt gặp mà thôi, một đội lính gác Cao Câu Ly khi đốt cỏ khô đã bị chúng ta bắt được. Cuối cùng họ đã khai ra nơi ẩn nấp, thế nào, tướng quân Vũ Văn cũng biết sao?
Ánh mắt Trương Huyễn nhìn chăm chú Vũ Văn Thành Đô.
- Ta không biết, hoàn toàn không biết gì cả.
Vũ Văn Thành Đô ngẩng khuôn mặt hơi dài lên, thể hiện rõ chút ngạo mạn:
- Ta chỉ là nghe đại danh Trương tướng quân đã lâu, đặc biệt nhận thấy cũng không hẳn là có ý khác. Trương tướng quân không nên nghĩ quá nhiều.
Nói xong, y liền chắp tay hành lễ với Trương Huyễn, quay người nghênh ngang mà đi. Ánh chiều tà chiếu lên người y, chiếu lên bóng người dài, Trương Huyễn nhìn rất lâu bóng của y, trong mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ. Y tới tìm mình rốt cuộc là có ý gì?
- Người này rất cao ngạo!
Thẩm Quang không biết đã xuất hiện bên cạnh Trương Huyễn từ lúc nào, y đã quên mất cái bóng của Vũ Văn Thành Đô nói:
- Một tháng ta ở thành Liêu Đông cũng đã từng quen biết hắn ta.
- Thế nào?
Trương Huyễn cười hỏi.
Thẩm Quang lắc đầu:
- Khi đó hắn ta cũng giống như tướng quân thống lĩnh 3000 quân đi qua thành Liêu Đông. Khi đó ta cũng đã nói cho hắn ta biết, gần đây có một cánh quân Cao Câu Ly, hắn ta trừng mắt nhìn một hồi, chỉ nói một câu, đó không phải chức trách của hắn ta, liền đuổi ta ra ngoài.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó Khâu Minh Đạt muốn lấy lòng hắn ta, đã sai người tặng cho hắn ta 500 lượng vàng, kết quả là bị hắn ta ném vào Đại Lương Thủy, khiến cho Khâu Minh Đạt tức giận tới mức chửi mắng hắn ta nửa tháng trời.
Trương Huyễn bật cười:
- Nói như vậy, hắn ta và Vũ Văn Thuật thực sự là có điểm khác nhau.
- Đâu chỉ có chút khác nhau, khác nhau hoàn toàn. Thủ hạ của hắn ta nói hắn ta không thấu tình đạt lý, không gần gũi mọi người, cho dù chỉ tặng hắn ta một văn tiền, cũng bị hắn ta đánh cho một trận!
Trương Huyễn gật đầu nhìn theo bóng Vũ Văn Thành Đô dần biến mất. Hắn bỗng thấy hứng thú với Vũ Văn Thành Đô.
……..
Sáng sớm hôm sau, Trương Huyễn bỗng chạy tới quân doanh chủ soái. Quân doanh chủ soái quân Tùy là một căn phòng lớn được ghép lại từ những phiến đá lớn, mười mấy văn võ quan viên làm việc trong đó, chỉ huy một vặn năm nghìn tinh binh quân Tùy.
Chủ tướng lục lộ Chu Pháp Thượng tuổi tác cũng khoảng 60 tuổi, là một vị đại tướng vô cùng nhã nhặn, thoạt nhìn giống như một đại nho dạy học trong Quốc tử học, dáng người cao gầy, dung mạo gầy gò, dưới cằm có chòm râu đen dài 1 tấc, ánh mắt trong veo mà có khả năng nhìn xuyên thấu, nhưng y lại cười rất thân thiện, khiến người ta không khỏi cảm thấy tin tưởng.
Chu Pháp Thượng đang đứng trước tấm bản đồ, nhìn chăm chú hồi lâu không nói, y đã nhận được mệnh lệnh của chủ soái Lai Hộ Nhi, lệnh cho y bắt đầu tiến quân tới Bình Nhưỡng. Đại quân thuyền chiến của Lai Hộ Nhi cũng đã tới thành Ti Xa rồi, bắt đầu di chuyển về phía Bình Nhưỡng, như vậy mình sao có thể tiến công?
Đương nhiên, Chu Pháp Thượng đã khảo sát phương án vô số lần, nhưng vẫn luôn chưa quyết định được một phương án tốt nhất, khiến cho lòng y có chút lo lắng. Lúc này, một binh lính ở ngoài cửa bẩm báo:
- Tướng quân, Thiên tướng Trương Huyễn tới rồi.
- Cho hắn vào đi!
Trương Huyễn trong hệ thống quân đội đứng ở cấp thứ 4, Chủ soái, Phó tướng, Nha tướng, Thiên tướng. Hắn thuộc cấp thấp nhất trong tướng lĩnh.
Nhưng cánh quân đội này của họ là do tinh nhuệ từ các cánh quân tới hợp lại mà thành. Nha tướng và Thiên tướng không có quan hệ lệ thuộc gì, sự khác biệt duy nhất chính là bản thân chức vụ cao thấp khác nhau và thống soái nhiều quân đội hơn. Trương Huyễn cũng là trực thuộc Chu Pháp Thượng.
Một lát, Trương Huyễn bước nhanh vào trong phòng, quỳ một chân hành lễ:
- Ty chức Trương Huyễn tham kiến Phó soái!
- Trương tướng quân mời đứng lên!
Chu Pháp Thượng liền đỡ Trương Huyễn đứng lên. Hôm qua y nhận được thư nhanh của Lai Hộ Nhi mới biết Trương Huyễn là người của Yến Vương. Trong thư của Lai Hộ Nhi đã bảo y không thể kiêu căng với Trương Huyễn, đồng thời cũng cần cho hắn thêm một số cơ hội, và ám chỉ đây là ý của Thánh thượng. Điều này khiến cho trong lòng Chu Pháp Thượng thầm kinh ngạc.
Chu Pháp Thượng mời Trương Huyễn ngồi xuống, cười nói:
- Hôm qua tướng quân Vũ Văn nói quân đội của ngươi huấn luyện rất tốt, sĩ khí ngút trời, ta sẽ suy nghĩ cho ngươi một nhiệm vụ mới.
Trương Huyễn liền đứng dậy chắp tay:
- Ty chức có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.
Chu Pháp Thượng mỉm cười khoát tay:
- Không vội, để ta nói hết đã.
Chu Pháp Thượng chỉ vào tấm bản đồ nói với Trương Huyễn:
- Đội chiến hạm của Lai đại tướng quân đã xuất phát từ thành Ti Xa, tới Bình Nhưỡng. Chuyện này giống như cuộc chiến tranh lần đầu tiên, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, đội chiến hạm vẫn sẽ ở vịnh hồ Phối Thủy. Bên đó chỉ có vịnh biển bên này có thể bỏ neo nhiều chiến hạm như vậy. Lai Đại tướng quân rất lo lắng quân đội Cao Câu Ly ở bên sông đã có bố trí, cho nên hy vọng ta cử cánh quân tinh nhuệ tới vịnh Phối Thủy phối hợp với quân Tùy đổ bộ.
Trương Huyễn đã hiểu ý của Chu Pháp Thượng, nhưng hắn không nói gì, kiên nhẫn chờ Chu Pháp Thượng nói xong.
- Có phải tướng quân Vũ Văn? - Tại hạ Vũ Văn Thành Đô!
Ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Thành Đô nhìn chăm chú Trương Huyễn:
- Hình như ta đã gặp ngươi rồi!
- Thật sao? Ngươi gặp ta ở đâu?
Trương Huyễn mỉm cười hỏi.
- Ở quận Hoằng Nông, khi ta phục kích Dương Huyền Cảm, người đó là ngươi chứ! Trương tướng quân.
- Quả thực là ta!
Trương Huyễn không phủ định, cười tán thưởng:
- Tướng quân Vũ Văn có nhãn lực rất tốt.
Vũ Văn Thành Đô vẫn im lặng quan sát Trương Huyễn, tốc độ nói rất chậm, có chút chần chừ:
- Vậy Lý Mật là ngươi giết chết, đúng không?
Trương Huyễn lại lắc đầu:
- Tướng quân Vũ Văn nghĩ sai rồi! Lý Mật vẫn chưa chết, hắn ta đi Ngõa Cương rồi. Người ta giết chết là thân binh của Lý Mật. Hắn ta đích thân nói cho ta biết, hắn ta chỉ là thế thân của Lý Mật.
- Thật sao?
Vũ Văn Thành Đô quả thực cũng không dám khẳng định, thi thể của Lý Mật cũng là y sai thủ hạ đi nghiệm chứng. Tinh lực của y khi đó chủ yếu là dùng để đối phó với Dương Huyền Cảm. Sau việc đó cũng không hỏi tình hình của Lý Mật nữa, mãi cho tới sau cùng y mới biết người chết không phải là Lý Mật thật, khiến lòng y quả thực có chút buồn bực.
- Không biết tướng quân Vũ Văn tới tìm ta có gì chỉ giáo?
Cho dù đối diện là danh tướng nổi tiếng thiên hạ Vũ Văn Thành Đô, nhưng trong lòng Trương Huyễn lại không hề thấy vui mừng, mà vô cùng cảnh giác.
Dù sao Vũ Văn Thành Đô cũng là Vũ Đại Thái Bảo, Trương Huyễn cũng có mối ân oán quá sâu với gia tộc Vũ Văn. Nếu Vũ Văn Thành Đô muốn làm khó dễ hắn, hắn cũng không còn cách nào khác.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Trương Huyễn, Vũ Văn Thành Đô chỉ thản nhiên cười nói:
- Ta muốn biết, Trương tướng quân sao lại phát hiện thấy trạm gác Cao Câu Ly ẩn giấu ở gần thành Liêu Đông?
- Đúng lúc bắt gặp mà thôi, một đội lính gác Cao Câu Ly khi đốt cỏ khô đã bị chúng ta bắt được. Cuối cùng họ đã khai ra nơi ẩn nấp, thế nào, tướng quân Vũ Văn cũng biết sao?
Ánh mắt Trương Huyễn nhìn chăm chú Vũ Văn Thành Đô.
- Ta không biết, hoàn toàn không biết gì cả.
Vũ Văn Thành Đô ngẩng khuôn mặt hơi dài lên, thể hiện rõ chút ngạo mạn:
- Ta chỉ là nghe đại danh Trương tướng quân đã lâu, đặc biệt nhận thấy cũng không hẳn là có ý khác. Trương tướng quân không nên nghĩ quá nhiều.
Nói xong, y liền chắp tay hành lễ với Trương Huyễn, quay người nghênh ngang mà đi. Ánh chiều tà chiếu lên người y, chiếu lên bóng người dài, Trương Huyễn nhìn rất lâu bóng của y, trong mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ. Y tới tìm mình rốt cuộc là có ý gì?
- Người này rất cao ngạo!
Thẩm Quang không biết đã xuất hiện bên cạnh Trương Huyễn từ lúc nào, y đã quên mất cái bóng của Vũ Văn Thành Đô nói:
- Một tháng ta ở thành Liêu Đông cũng đã từng quen biết hắn ta.
- Thế nào?
Trương Huyễn cười hỏi.
Thẩm Quang lắc đầu:
- Khi đó hắn ta cũng giống như tướng quân thống lĩnh 3000 quân đi qua thành Liêu Đông. Khi đó ta cũng đã nói cho hắn ta biết, gần đây có một cánh quân Cao Câu Ly, hắn ta trừng mắt nhìn một hồi, chỉ nói một câu, đó không phải chức trách của hắn ta, liền đuổi ta ra ngoài.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó Khâu Minh Đạt muốn lấy lòng hắn ta, đã sai người tặng cho hắn ta 500 lượng vàng, kết quả là bị hắn ta ném vào Đại Lương Thủy, khiến cho Khâu Minh Đạt tức giận tới mức chửi mắng hắn ta nửa tháng trời.
Trương Huyễn bật cười:
- Nói như vậy, hắn ta và Vũ Văn Thuật thực sự là có điểm khác nhau.
- Đâu chỉ có chút khác nhau, khác nhau hoàn toàn. Thủ hạ của hắn ta nói hắn ta không thấu tình đạt lý, không gần gũi mọi người, cho dù chỉ tặng hắn ta một văn tiền, cũng bị hắn ta đánh cho một trận!
Trương Huyễn gật đầu nhìn theo bóng Vũ Văn Thành Đô dần biến mất. Hắn bỗng thấy hứng thú với Vũ Văn Thành Đô.
……..
Sáng sớm hôm sau, Trương Huyễn bỗng chạy tới quân doanh chủ soái. Quân doanh chủ soái quân Tùy là một căn phòng lớn được ghép lại từ những phiến đá lớn, mười mấy văn võ quan viên làm việc trong đó, chỉ huy một vặn năm nghìn tinh binh quân Tùy.
Chủ tướng lục lộ Chu Pháp Thượng tuổi tác cũng khoảng 60 tuổi, là một vị đại tướng vô cùng nhã nhặn, thoạt nhìn giống như một đại nho dạy học trong Quốc tử học, dáng người cao gầy, dung mạo gầy gò, dưới cằm có chòm râu đen dài 1 tấc, ánh mắt trong veo mà có khả năng nhìn xuyên thấu, nhưng y lại cười rất thân thiện, khiến người ta không khỏi cảm thấy tin tưởng.
Chu Pháp Thượng đang đứng trước tấm bản đồ, nhìn chăm chú hồi lâu không nói, y đã nhận được mệnh lệnh của chủ soái Lai Hộ Nhi, lệnh cho y bắt đầu tiến quân tới Bình Nhưỡng. Đại quân thuyền chiến của Lai Hộ Nhi cũng đã tới thành Ti Xa rồi, bắt đầu di chuyển về phía Bình Nhưỡng, như vậy mình sao có thể tiến công?
Đương nhiên, Chu Pháp Thượng đã khảo sát phương án vô số lần, nhưng vẫn luôn chưa quyết định được một phương án tốt nhất, khiến cho lòng y có chút lo lắng. Lúc này, một binh lính ở ngoài cửa bẩm báo:
- Tướng quân, Thiên tướng Trương Huyễn tới rồi.
- Cho hắn vào đi!
Trương Huyễn trong hệ thống quân đội đứng ở cấp thứ 4, Chủ soái, Phó tướng, Nha tướng, Thiên tướng. Hắn thuộc cấp thấp nhất trong tướng lĩnh.
Nhưng cánh quân đội này của họ là do tinh nhuệ từ các cánh quân tới hợp lại mà thành. Nha tướng và Thiên tướng không có quan hệ lệ thuộc gì, sự khác biệt duy nhất chính là bản thân chức vụ cao thấp khác nhau và thống soái nhiều quân đội hơn. Trương Huyễn cũng là trực thuộc Chu Pháp Thượng.
Một lát, Trương Huyễn bước nhanh vào trong phòng, quỳ một chân hành lễ:
- Ty chức Trương Huyễn tham kiến Phó soái!
- Trương tướng quân mời đứng lên!
Chu Pháp Thượng liền đỡ Trương Huyễn đứng lên. Hôm qua y nhận được thư nhanh của Lai Hộ Nhi mới biết Trương Huyễn là người của Yến Vương. Trong thư của Lai Hộ Nhi đã bảo y không thể kiêu căng với Trương Huyễn, đồng thời cũng cần cho hắn thêm một số cơ hội, và ám chỉ đây là ý của Thánh thượng. Điều này khiến cho trong lòng Chu Pháp Thượng thầm kinh ngạc.
Chu Pháp Thượng mời Trương Huyễn ngồi xuống, cười nói:
- Hôm qua tướng quân Vũ Văn nói quân đội của ngươi huấn luyện rất tốt, sĩ khí ngút trời, ta sẽ suy nghĩ cho ngươi một nhiệm vụ mới.
Trương Huyễn liền đứng dậy chắp tay:
- Ty chức có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.
Chu Pháp Thượng mỉm cười khoát tay:
- Không vội, để ta nói hết đã.
Chu Pháp Thượng chỉ vào tấm bản đồ nói với Trương Huyễn:
- Đội chiến hạm của Lai đại tướng quân đã xuất phát từ thành Ti Xa, tới Bình Nhưỡng. Chuyện này giống như cuộc chiến tranh lần đầu tiên, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, đội chiến hạm vẫn sẽ ở vịnh hồ Phối Thủy. Bên đó chỉ có vịnh biển bên này có thể bỏ neo nhiều chiến hạm như vậy. Lai Đại tướng quân rất lo lắng quân đội Cao Câu Ly ở bên sông đã có bố trí, cho nên hy vọng ta cử cánh quân tinh nhuệ tới vịnh Phối Thủy phối hợp với quân Tùy đổ bộ.
Trương Huyễn đã hiểu ý của Chu Pháp Thượng, nhưng hắn không nói gì, kiên nhẫn chờ Chu Pháp Thượng nói xong.
Danh sách chương