Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:
- Nhưng đối với trận quyết chiến hôm nay mà nói, ngươi phát huy tác dụng nhiều hơn ta, ta có thể cướp cờ, là vì ngươi kéo chủ lực quân địch lại.
- Ngươi có thể nói như vậy đủ thấy ngươi cũng là người quang minh lỗi lạc, nhưng luận về công đông chinh, ta quả thực không bằng ngươi.
Nói đến đây, Vũ Văn Thành Đô cười ngạo nghễ:
- Nếu còn có lần sau, ta hy vọng có thể lại kề vai tác chiến, xem ai có thể giành được công đầu? Trương Huyễn cũng cười:
- Có thể kề vai chiến đấu với Vũ Văn tướng quân, Trương Huyễn rất vinh hạnh!
Vũ Văn Thành Đô lại đầy thâm ý nói với Trương Huyễn:
- Hy vọng sau khi hồi kinh, ta có cơ hội uống một chén với Trương tướng quân.
Trương Huyễn vui vẻ gật đầu:
- Ta cũng đợi có ngày đó!
Lúc này, đội thân binh của Lai Hộ Nhi từ trong đại trướng bước ra, nói với mọi người:
- Không có việc gì, Đại tướng quân cho mọi người tự về cảnh giới, đề phòng quân Cao Cú Lệ tối nay đánh lén.
Mọi người lại không có rời đi, ai cũng nghe ra trong Soái trướng có việc rồi.
Trong Soái trướng, Lai Hộ Nhi đầy vẻ phẫn nộ, khoanh tay đi đi lại lại, phó tướng Chu Pháp Thượng ở bên cạnh trầm mặc không nói, một bên khác Trường Sử Thôi Quân Túc lại bình tĩnh khác thường, trong tay y cầm một quyển sắc lệnh.
Vừa rồi Thôi Quân Túc đọc sắc lệnh của Thánh thượng cho Lai Hộ Nhi, yêu cầu y tiếp nhận cầu hàng của Cao Cú Lệ, lấy phương thức tiếp nhận đầu hàng kết thúc trận chiến tranh này, dẫn đến việc Lai Hộ Nhi vô cùng bất mãn.
- Sắc lệnh đến lúc nào, sao ta không biết?
Lai Hộ Nhi quay đầu tức giận hỏi Thôi Quân Túc.
Thôi Quân Túc không chút hoang mang nói:
- Sắc lệnh vẫn ở trong tay ta, ta chính là vì nó mới tới thành Bình Nhưỡng, chỉ là bởi vì chưa quyết chiến, ta sợ ảnh hưởng đến quyết sách của Đại tướng quân, mới không đưa nó ra.
Trong lòng Lai Hộ Nhi vô cùng phẫn nộ, mối thù hai năm trước của y vẫn đè nén trong lòng, mắt thấy phải đánh hạ thành Bình Nhưỡng, diệt vong Cao Cú Lệ, thiết lập công lao bất thế, vào thời khắc mấu chốt này, Thánh Thượng lại hạ chỉ yêu cầu tiếp nhận đầu hàng của Cao Cú Lệ, khiến y không thể nhịn được nữa.
Lai Hộ Nhi đen mặt nói:
- Đại tướng ra trận, quân lệnh có thể không nghe, Thôi Trường Sử không cần nói gì nữa, chúng ta nhất định phải đánh hạ thành Bình Nhưỡng, bắt sống Cao Nguyên, sau việc này sẽ thỉnh tội với Thánh Thượng!
Thôi Quân Túc cũng có chút tức giận, lạnh lùng nói:
- Nếu như vậy thì Đại tướng quân chính là tội nhân của Đại Tùy!
- Thôi Trường Sử sao lại nói những lời này?
Lai Hộ Nhi đột nhiên xoay người, hung tợn nhìn chằm chằm Thôi Túc Quân, tay đè chặt chuôi kiếm.
Chu Pháp Thượng ở bên cạnh vội bước lên khuyên:
- Đại Tướng quân không ngại nghe Thôi Trường Sử nói một chút nguyên nhân, tại sao Thánh Thượng lại hạ sắc lệnh này chứ?
Lai Hộ Nhi cố nén lửa giận trong lòng, quay về ngồi xuống chỗ của mình:
- Ngươi nói đi! Ta nghe đây.
Thôi Quân Túc gật đầu với Chu Pháp Thượng, rồi mới chậm rãi nói:
- Cho dù diệt được Cao Cú Lệ rồi, vậy thì làm thế nào để giải quyết hậu quả, mấy trăm vạn nhân khẩu của Cao Cú Lệ xử trí thế nào? Áp giải về Trung Nguyên sao? Trung Nguyên tạo phản khắp nơi, khỏi lửa bốn phía, mấy trăm vạn nhân khẩu Cao Cú Lệ bố trí chỗ nào? Nếu không áp giải về Trung Nguyên, bọn họ lại lần nữa dựng nước, chúng ta nên làm thế nào? Lại xuất binh mấy chục vạn đi bình ổn sao? Phí tổn này Đại Tùy có thể chịu đựng được sao?
Lai Hộ Nhi trầm mặc. Y kỳ thực muốn nói, y có thể dẫn quân đi trú đóng Bình Nhưỡng lâu dài, nhưng những lời này không thể nói, nói rồi y sẽ bị dè chừng là có ý đồ cầm binh tự lập.
Thôi Quân Túc lại nói tiếp:
- Phía nam còn có Tân La và Bách Tể như hổ rình mồi, hơn nữa dã tâm Tân La rất lớn, một khi Tân La nhân cơ hội thâu tóm Cao Cú Lệ, chúng ta sẽ phải đối mặt với một kẻ địch càng lớn mạnh hơn, lúc đó Đại Tùy nếu vô lực chinh phạt, Liêu Đông làm thế nào đây?
Trong lòng Chu Pháp Thượng rất rõ, không thể tiếp tục cứng rắn chống chọi nữa, Thôi Quân Túc lại là Ngự Sử Trung thừa, là Giám quân, một khi y báo cáo với Thánh Thượng là Lai Hộ Nhi kháng chỉ bất tuân, ý đồ độc chiếm Cao Cú Lệ, Lai Hộ Nhi tất phải chết không thể nghi ngờ. Tất cả tướng sĩ tham gia đông chinh đều sẽ bị liên lụy.
Chu Pháp Thượng vội khuyên:
- Đại tướng quân, Thánh Thượng mưu tính sâu xa, là suy xét cho đại cục, chúng ta làm thần tử nên phục tùng thánh ý, tất cả không thể vi phạm ý chỉ Thánh Thượng.
Nói xong, Chu Pháp Thượng lại liếc nhìn Thôi Quân Túc. Lời đã nói hết nhẽ rồi, quan trọng là phải cho Lai Hộ Nhi đường lui. Thôi Quân Túc hiểu ý, bèn cười nói:
- Đương nhiên rồi. Ta có thể hiểu tấm lòng vì nước lập công của Đại tướng quân, thế này đi! Đại tướng quân suy nghĩ thêm một đêm, ngày mai lại nghe quyết định chính thức của Đại tướng quân, được không?
Không ngờ, Lai Hộ Nhi không hề lĩnh tình, y cười lạnh một tiếng. Chậm rãi đứng lên:
- Cao Cú Lệ chưa từng có uy tín đáng nói, đầu hàng chỉ là sách lược của bọn họ mà thôi, hôm nay đầu hàng, ngày mai lại sẽ lặp lại. Chỉ có bắt lấy Cao Nguyên, chúng ta mới có thể hoàn toàn giành thắng lợi, nếu không trận đánh này không có ý nghĩa gì cả. Thôi Trường Sử, tất cả hậu quả do ta gánh vác, ngày mai ta nhất định sẽ đánh hạ Bình Nhưỡng, bắt sống Cao Nguyên!
Thôi Quân Túc giận dữ, y không ngờ Lai Hộ Nhi lại cố chấp như vậy, trong mắt y lửa giận bừng bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Lai Hộ Nhi nói:
- Lai Đại tướng quân nhất định phải vi phạm Thánh chỉ, tự mình rước họa, ta cũng không còn cách nào, nhưng tướng sĩ không thể bị ngươi liên lụy được.
Y xoay người bước ra khỏi Soái trướng. Bên ngoài Soái trướng có gần trăm tướng lĩnh vây quanh, đồng loạt vây lấy y, Thôi Quân Túc hít một hơi thật sâu, giơ cao sắc lệnh lên.
- Với tư cách là một Giám quân Ngự sử Trung thừa, là một tiền quân Trường sử, ta muốn nói với mọi người một việc, Thánh Thượng đã hạ chỉ, yêu cầu dừng việc tấn công Bình Nhưỡng, tiếp nhận đầu hàng của Cao Cú Lệ, kết thúc chiến tranh, nhưng Lai Đại tướng quân của các ngươi lại kháng chỉ bất tuân, nhất định muốn đối kháng Thánh chỉ đến cùng, hắn nguyện ý mang tội danh cầm binh tự lập, còn các ngươi thì sao?
Lời nói của Thôi Quân Túc khiến tất cả tướng lĩnh xôn xao một hồi, bọn họ ai cũng không ngờ Lai Hộ Nhi lại đến mức kháng chỉ bất tuân, hơn nữa Thôi Quân Túc với tư cách là Giám quân lại nói ra mấy lời cầm binh tự lập độc địa, vấn đề nghiêm trọng rồi.
Lúc này, Lai Hộ Nhi bước lớn từ trong trướng ra ngoài, lớn tiếng quát:
- Lai Hộ Nhi ta lúc nào phải cầm binh tự lập, Thôi Quân Túc, ngươi đừng có ngậm máu phun người!
- Đại tướng quân, hiện giờ ngươi cầm binh bên ngoài, có thể độc chiếm Cao Cú Lệ xưng vương, Thánh Thượng hạ sắc lệnh cho ngươi, ngươi cũng không thèm để ý, tự ngươi nói xem! Rốt cuộc là có ý đồ gì?
- Ta là vì để Cao Cú Lệ thực sự đầu hàng, tuyệt không có ý đồ gì khác!
- Trong triều không ai tin ngươi!
Thôi Quân Túc chậm rãi lắc đầu:
- Ngươi không thể lôi kéo người khác, để các tướng sĩ tự lựa chọn.
Y hét với tất cả các tướng lĩnh:
- Người nào guyện ý vi phạm thánh ý, đi theo Lai Đại tướng quân tấn công Bình Nhưỡng mời giơ tay!
Ngoài đại trướng lặng ngắt như tờ, không có ai giơ tay,. Lai Hộ Nhi nóng nảy rồi, hét lớn:
- Đánh hạ Bình Nhưỡng, bắt sống tên đầu sỏ quân địch, hoàn toàn chiến thắng Cao Cú Lệ, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, tất cả hậu quả có ta chịu, không liên quan đến các vị!
Lúc này, Trương Huyễn và Vũ Văn Thành Đô không hẹn mà cùng giơ tay. Ngoại trừ hai người bọn họ, những tướng lĩnh khác không một ai giơ tay, Lai Hộ Nhi thất vọng vô cùng, không ngờ chỉ có hai người ủng hộ mình.
Lúc này, Thôi Quân Túc lại cao giọng nói:
- Những ai tuân theo thánh ý, tiếp nhận Cao Cú Lệ Cương đầu hàng, ủng hộ Thôi Quân Túc ta, xin giơ tay!
Từ từ từng đại tướng giơ tay mình lên, tất cả tướng lĩnh đều duy trì trầm mặc, nhưng đều không chút do dự mà giơ tay, ngoại trừ Vũ Văn Thành Đô và Trương Huyễn, hai người bọn họ gần như đồng thời xoay người rời đi.
Lai Hộ Nhi lảo đảo lùi về phía sau hai bước, dường như lập tức trở nên già nua, rất lâu, y thở một hơi thật dài.
Quyết chiến Bình Nhưỡng xảy ra vào đầu thu năm Đại Nghiệp thứ mười, cuối cùng khiến Đại Tùy giành được thắng lợi chiến dịch Cao Cú Lệ lần thứ ba, nhưng lúc này Đại Tùy thù trong giặc ngoài, đã không còn lực để tiêu diệt Cao Cú Lệ nữa, Tùy đế Dương Quảng cuối cùng chấp nhận phương án của Bùi Củ, tiếp nhận Cao Cú Lệ đầu hàng.
Bởi vì quyết chiến Bình Nhưỡng thảm bại trước quân Tùy, phái chủ chiến do Uyên Thái Tộ cầm đầu mất đi sự ủng hộ, Uyên thái Tộ đóng cửa không ra ngoài, không còn hỏi han đến quân chính sự vụ nữa.
Anh Dương Vương Cao Nguyên đoạt lấy quyền chỉ đạo, y bổ nhiệm Đại Đối Lô Quyền Hoàn làm đại diện toàn quyền, xin hàng Quân Tùy, đáp ứng tất cả các điều kiện của Tùy Vương triều, Cao Cú Lệ nạp đất xưng thần với Vương triều Đại Tùy.
Binh bộ thị lang Hộc Tư Chính phản bội lại Cao Cú Lệ đã binh bại sợ tội tự sát trong ngày đó, Cao Cú Lệ giao đầu của gã ra.
Lai Hộ Nhi cũng vì mệt mỏi quá mà ngã bệnh, tạm thời Chu Pháp Thượng tạm thời tiếp nhận quân quyền của y, Quân Tùy sau mười ngày chỉnh đốn bèn chính thức khải hoàn hồi triều. Đến lúc này, chiến tranh Cao Cú Lệ lần thứ ba kết thúc.
- Nhưng đối với trận quyết chiến hôm nay mà nói, ngươi phát huy tác dụng nhiều hơn ta, ta có thể cướp cờ, là vì ngươi kéo chủ lực quân địch lại.
- Ngươi có thể nói như vậy đủ thấy ngươi cũng là người quang minh lỗi lạc, nhưng luận về công đông chinh, ta quả thực không bằng ngươi.
Nói đến đây, Vũ Văn Thành Đô cười ngạo nghễ:
- Nếu còn có lần sau, ta hy vọng có thể lại kề vai tác chiến, xem ai có thể giành được công đầu? Trương Huyễn cũng cười:
- Có thể kề vai chiến đấu với Vũ Văn tướng quân, Trương Huyễn rất vinh hạnh!
Vũ Văn Thành Đô lại đầy thâm ý nói với Trương Huyễn:
- Hy vọng sau khi hồi kinh, ta có cơ hội uống một chén với Trương tướng quân.
Trương Huyễn vui vẻ gật đầu:
- Ta cũng đợi có ngày đó!
Lúc này, đội thân binh của Lai Hộ Nhi từ trong đại trướng bước ra, nói với mọi người:
- Không có việc gì, Đại tướng quân cho mọi người tự về cảnh giới, đề phòng quân Cao Cú Lệ tối nay đánh lén.
Mọi người lại không có rời đi, ai cũng nghe ra trong Soái trướng có việc rồi.
Trong Soái trướng, Lai Hộ Nhi đầy vẻ phẫn nộ, khoanh tay đi đi lại lại, phó tướng Chu Pháp Thượng ở bên cạnh trầm mặc không nói, một bên khác Trường Sử Thôi Quân Túc lại bình tĩnh khác thường, trong tay y cầm một quyển sắc lệnh.
Vừa rồi Thôi Quân Túc đọc sắc lệnh của Thánh thượng cho Lai Hộ Nhi, yêu cầu y tiếp nhận cầu hàng của Cao Cú Lệ, lấy phương thức tiếp nhận đầu hàng kết thúc trận chiến tranh này, dẫn đến việc Lai Hộ Nhi vô cùng bất mãn.
- Sắc lệnh đến lúc nào, sao ta không biết?
Lai Hộ Nhi quay đầu tức giận hỏi Thôi Quân Túc.
Thôi Quân Túc không chút hoang mang nói:
- Sắc lệnh vẫn ở trong tay ta, ta chính là vì nó mới tới thành Bình Nhưỡng, chỉ là bởi vì chưa quyết chiến, ta sợ ảnh hưởng đến quyết sách của Đại tướng quân, mới không đưa nó ra.
Trong lòng Lai Hộ Nhi vô cùng phẫn nộ, mối thù hai năm trước của y vẫn đè nén trong lòng, mắt thấy phải đánh hạ thành Bình Nhưỡng, diệt vong Cao Cú Lệ, thiết lập công lao bất thế, vào thời khắc mấu chốt này, Thánh Thượng lại hạ chỉ yêu cầu tiếp nhận đầu hàng của Cao Cú Lệ, khiến y không thể nhịn được nữa.
Lai Hộ Nhi đen mặt nói:
- Đại tướng ra trận, quân lệnh có thể không nghe, Thôi Trường Sử không cần nói gì nữa, chúng ta nhất định phải đánh hạ thành Bình Nhưỡng, bắt sống Cao Nguyên, sau việc này sẽ thỉnh tội với Thánh Thượng!
Thôi Quân Túc cũng có chút tức giận, lạnh lùng nói:
- Nếu như vậy thì Đại tướng quân chính là tội nhân của Đại Tùy!
- Thôi Trường Sử sao lại nói những lời này?
Lai Hộ Nhi đột nhiên xoay người, hung tợn nhìn chằm chằm Thôi Túc Quân, tay đè chặt chuôi kiếm.
Chu Pháp Thượng ở bên cạnh vội bước lên khuyên:
- Đại Tướng quân không ngại nghe Thôi Trường Sử nói một chút nguyên nhân, tại sao Thánh Thượng lại hạ sắc lệnh này chứ?
Lai Hộ Nhi cố nén lửa giận trong lòng, quay về ngồi xuống chỗ của mình:
- Ngươi nói đi! Ta nghe đây.
Thôi Quân Túc gật đầu với Chu Pháp Thượng, rồi mới chậm rãi nói:
- Cho dù diệt được Cao Cú Lệ rồi, vậy thì làm thế nào để giải quyết hậu quả, mấy trăm vạn nhân khẩu của Cao Cú Lệ xử trí thế nào? Áp giải về Trung Nguyên sao? Trung Nguyên tạo phản khắp nơi, khỏi lửa bốn phía, mấy trăm vạn nhân khẩu Cao Cú Lệ bố trí chỗ nào? Nếu không áp giải về Trung Nguyên, bọn họ lại lần nữa dựng nước, chúng ta nên làm thế nào? Lại xuất binh mấy chục vạn đi bình ổn sao? Phí tổn này Đại Tùy có thể chịu đựng được sao?
Lai Hộ Nhi trầm mặc. Y kỳ thực muốn nói, y có thể dẫn quân đi trú đóng Bình Nhưỡng lâu dài, nhưng những lời này không thể nói, nói rồi y sẽ bị dè chừng là có ý đồ cầm binh tự lập.
Thôi Quân Túc lại nói tiếp:
- Phía nam còn có Tân La và Bách Tể như hổ rình mồi, hơn nữa dã tâm Tân La rất lớn, một khi Tân La nhân cơ hội thâu tóm Cao Cú Lệ, chúng ta sẽ phải đối mặt với một kẻ địch càng lớn mạnh hơn, lúc đó Đại Tùy nếu vô lực chinh phạt, Liêu Đông làm thế nào đây?
Trong lòng Chu Pháp Thượng rất rõ, không thể tiếp tục cứng rắn chống chọi nữa, Thôi Quân Túc lại là Ngự Sử Trung thừa, là Giám quân, một khi y báo cáo với Thánh Thượng là Lai Hộ Nhi kháng chỉ bất tuân, ý đồ độc chiếm Cao Cú Lệ, Lai Hộ Nhi tất phải chết không thể nghi ngờ. Tất cả tướng sĩ tham gia đông chinh đều sẽ bị liên lụy.
Chu Pháp Thượng vội khuyên:
- Đại tướng quân, Thánh Thượng mưu tính sâu xa, là suy xét cho đại cục, chúng ta làm thần tử nên phục tùng thánh ý, tất cả không thể vi phạm ý chỉ Thánh Thượng.
Nói xong, Chu Pháp Thượng lại liếc nhìn Thôi Quân Túc. Lời đã nói hết nhẽ rồi, quan trọng là phải cho Lai Hộ Nhi đường lui. Thôi Quân Túc hiểu ý, bèn cười nói:
- Đương nhiên rồi. Ta có thể hiểu tấm lòng vì nước lập công của Đại tướng quân, thế này đi! Đại tướng quân suy nghĩ thêm một đêm, ngày mai lại nghe quyết định chính thức của Đại tướng quân, được không?
Không ngờ, Lai Hộ Nhi không hề lĩnh tình, y cười lạnh một tiếng. Chậm rãi đứng lên:
- Cao Cú Lệ chưa từng có uy tín đáng nói, đầu hàng chỉ là sách lược của bọn họ mà thôi, hôm nay đầu hàng, ngày mai lại sẽ lặp lại. Chỉ có bắt lấy Cao Nguyên, chúng ta mới có thể hoàn toàn giành thắng lợi, nếu không trận đánh này không có ý nghĩa gì cả. Thôi Trường Sử, tất cả hậu quả do ta gánh vác, ngày mai ta nhất định sẽ đánh hạ Bình Nhưỡng, bắt sống Cao Nguyên!
Thôi Quân Túc giận dữ, y không ngờ Lai Hộ Nhi lại cố chấp như vậy, trong mắt y lửa giận bừng bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Lai Hộ Nhi nói:
- Lai Đại tướng quân nhất định phải vi phạm Thánh chỉ, tự mình rước họa, ta cũng không còn cách nào, nhưng tướng sĩ không thể bị ngươi liên lụy được.
Y xoay người bước ra khỏi Soái trướng. Bên ngoài Soái trướng có gần trăm tướng lĩnh vây quanh, đồng loạt vây lấy y, Thôi Quân Túc hít một hơi thật sâu, giơ cao sắc lệnh lên.
- Với tư cách là một Giám quân Ngự sử Trung thừa, là một tiền quân Trường sử, ta muốn nói với mọi người một việc, Thánh Thượng đã hạ chỉ, yêu cầu dừng việc tấn công Bình Nhưỡng, tiếp nhận đầu hàng của Cao Cú Lệ, kết thúc chiến tranh, nhưng Lai Đại tướng quân của các ngươi lại kháng chỉ bất tuân, nhất định muốn đối kháng Thánh chỉ đến cùng, hắn nguyện ý mang tội danh cầm binh tự lập, còn các ngươi thì sao?
Lời nói của Thôi Quân Túc khiến tất cả tướng lĩnh xôn xao một hồi, bọn họ ai cũng không ngờ Lai Hộ Nhi lại đến mức kháng chỉ bất tuân, hơn nữa Thôi Quân Túc với tư cách là Giám quân lại nói ra mấy lời cầm binh tự lập độc địa, vấn đề nghiêm trọng rồi.
Lúc này, Lai Hộ Nhi bước lớn từ trong trướng ra ngoài, lớn tiếng quát:
- Lai Hộ Nhi ta lúc nào phải cầm binh tự lập, Thôi Quân Túc, ngươi đừng có ngậm máu phun người!
- Đại tướng quân, hiện giờ ngươi cầm binh bên ngoài, có thể độc chiếm Cao Cú Lệ xưng vương, Thánh Thượng hạ sắc lệnh cho ngươi, ngươi cũng không thèm để ý, tự ngươi nói xem! Rốt cuộc là có ý đồ gì?
- Ta là vì để Cao Cú Lệ thực sự đầu hàng, tuyệt không có ý đồ gì khác!
- Trong triều không ai tin ngươi!
Thôi Quân Túc chậm rãi lắc đầu:
- Ngươi không thể lôi kéo người khác, để các tướng sĩ tự lựa chọn.
Y hét với tất cả các tướng lĩnh:
- Người nào guyện ý vi phạm thánh ý, đi theo Lai Đại tướng quân tấn công Bình Nhưỡng mời giơ tay!
Ngoài đại trướng lặng ngắt như tờ, không có ai giơ tay,. Lai Hộ Nhi nóng nảy rồi, hét lớn:
- Đánh hạ Bình Nhưỡng, bắt sống tên đầu sỏ quân địch, hoàn toàn chiến thắng Cao Cú Lệ, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, tất cả hậu quả có ta chịu, không liên quan đến các vị!
Lúc này, Trương Huyễn và Vũ Văn Thành Đô không hẹn mà cùng giơ tay. Ngoại trừ hai người bọn họ, những tướng lĩnh khác không một ai giơ tay, Lai Hộ Nhi thất vọng vô cùng, không ngờ chỉ có hai người ủng hộ mình.
Lúc này, Thôi Quân Túc lại cao giọng nói:
- Những ai tuân theo thánh ý, tiếp nhận Cao Cú Lệ Cương đầu hàng, ủng hộ Thôi Quân Túc ta, xin giơ tay!
Từ từ từng đại tướng giơ tay mình lên, tất cả tướng lĩnh đều duy trì trầm mặc, nhưng đều không chút do dự mà giơ tay, ngoại trừ Vũ Văn Thành Đô và Trương Huyễn, hai người bọn họ gần như đồng thời xoay người rời đi.
Lai Hộ Nhi lảo đảo lùi về phía sau hai bước, dường như lập tức trở nên già nua, rất lâu, y thở một hơi thật dài.
Quyết chiến Bình Nhưỡng xảy ra vào đầu thu năm Đại Nghiệp thứ mười, cuối cùng khiến Đại Tùy giành được thắng lợi chiến dịch Cao Cú Lệ lần thứ ba, nhưng lúc này Đại Tùy thù trong giặc ngoài, đã không còn lực để tiêu diệt Cao Cú Lệ nữa, Tùy đế Dương Quảng cuối cùng chấp nhận phương án của Bùi Củ, tiếp nhận Cao Cú Lệ đầu hàng.
Bởi vì quyết chiến Bình Nhưỡng thảm bại trước quân Tùy, phái chủ chiến do Uyên Thái Tộ cầm đầu mất đi sự ủng hộ, Uyên thái Tộ đóng cửa không ra ngoài, không còn hỏi han đến quân chính sự vụ nữa.
Anh Dương Vương Cao Nguyên đoạt lấy quyền chỉ đạo, y bổ nhiệm Đại Đối Lô Quyền Hoàn làm đại diện toàn quyền, xin hàng Quân Tùy, đáp ứng tất cả các điều kiện của Tùy Vương triều, Cao Cú Lệ nạp đất xưng thần với Vương triều Đại Tùy.
Binh bộ thị lang Hộc Tư Chính phản bội lại Cao Cú Lệ đã binh bại sợ tội tự sát trong ngày đó, Cao Cú Lệ giao đầu của gã ra.
Lai Hộ Nhi cũng vì mệt mỏi quá mà ngã bệnh, tạm thời Chu Pháp Thượng tạm thời tiếp nhận quân quyền của y, Quân Tùy sau mười ngày chỉnh đốn bèn chính thức khải hoàn hồi triều. Đến lúc này, chiến tranh Cao Cú Lệ lần thứ ba kết thúc.
Danh sách chương