Ở ngọn núi vô danh ngoài huyện Phì Thành, binh Trương Huyễn chia làm hai đường, hắn lệnh Uất Trì Cung dẫn bảy trăm binh lính đi đường vòng lên trước mai phục ở phía Bắc ngọn núi vô danh.

Hắn dẫn một ngàn binh lính chậm rãi đến núi vô danh, lúc này đội quân trên núi còn chưa biết Từ Viên Lãng rút quân đi Nam, bọn họ phát hiện quân Tùy đã đến, khoảng hơn ba ngàn người nhanh chóng tập kết hướng Nam.

Trương Huyễn nhìn sắc trời một chút, trên không trung sắc trời nhuộm màu đỏ chói, núi rừng và thành trì nơi xa nhìn như lửa, đắm chìm trong ánh sáng màu hồng nhạt. Trong cơn mưa nhiều ngày khiến các nơi gần như mốc meo, lúc này xuất hiện buổi trời chiều tráng lệ khiến tinh thần người ta không khỏi phấn chấn.

Hắn quay đầu vung trường kích, quân đội lập tức ngừng di chuyể,n bắt đầu triển khai trận tuyến. Trương Huyễn tay cầm trường kích giục ngựa tiến lên quát lớn:

- Chủ tướng quân địch có thể chiến đấu một trận không? Chủ tướng quân địch là Tưởng Thăng Vũ, là phụ tá đắc lực của Từ Viên Lãng, y dẫn hơn ba ngàn người bao vây núi vô danh, chờ đợi tin tức của Từ Viên Lãng, một khi Từ Viên Lãng phục kích quân chủ lực thành công, y sẽ cho tấn công lên núi.

Lúc đầu Tưởng Thắng Vũ vốn là một Giáo Úy quân Tùy, võ nghệ cao cường, tay mang một thiết thương sáu mươi cân. Y thấy sắc trời đã tối, bất lợi chiến đấu với địch, liền giục ngựa tiến lên hô:

- Tướng Tùy, sắc trời đã tối rồi, không bằng ngày mai quyết chiến.

Trương Huyễn cười ha hả:

- Chỉ sợ ngày mai đến các người đã trốn rồi.

Trong lòng Tưởng Thắng Vũ thầm kinh hãi, đối phương nói thế là có ý gì, chẳng lẽ Đại Vương bên kia xảy ra chuyện rồi ư?

Trương Huyễn cũng không để ý đến y, giơ cao trường kích nói:

- Đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi, đánh hay không đánh?

Tưởng Thắng Vũ quay đầu nhìn quân đội của mình, tuy rằng quân đội của y nhân số nhiều hơn nhưng chất lượng không có. Phần lớn quân y là người già yếu, chủ yếu dùng để dụ dỗ quân Tùy chủ lực đến cứu viện La Sĩ Tín mới cố ý yếu thế, sức chiến đấu không mạnh, còn đối phương tuy chỉ có một ngàn quân nhưng có nón trụ, áo giáp, trận tuyến nghiêm chỉnh, đằng đằng sát khí, rõ ràng cho thấy đội ngũ có sức chiến đấu rất mạnh.

Trong lòng Tưởng Thắng Vũ thực sự không yên, y hiểu được nếu có thể hạ chủ tướng đối phương thì còn có cơ hội thắng, đây là cơ hội cuối cùng của y.

- Tướng địch nhận lấy cái chết đi.

Tưởng Thắng Vũ hét lớn một tiếng giục ngựa hướng Trương Huyễn đánh tới, mũi thương đâm đến.

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, hai tay dùng lực vung kích quét ngang, kích thương chạm vào nhau tóe ra ánh lửa, chỉ nghe "keng" một tiếng chói tai. Thiết thương Tưởng Thắng Vũ bị đánh bay ra ngoài, Tưởng Thắng Vũ quát lớn một tiếng xoay người giục ngựa chạy trốn, Trương Huyễn hét lớn một tiếng giục ngựa truy đuổi.

Chiến mã của hắn vốn là vật cưỡi của một thủ lĩnh kỵ binh người Cao Câu Ly, một con vật thuần hiếm thấy, thân cao một trượng, tứ chi thon dài, sức lực phi thường, toàn thân đỏ rực, không con vật nào có thể chạy qua nó, nó phi thân như ngọn lửa bay vút lên, có thể nói nó là vua ngựa.

Chiến mã này tên gọi là Tố Liệt Long, mặc dù tên không tệ nhưng lại phạm úy nên Trương Huyễn liền đổi tên nó thành Bảo Diệm Thú.

Chỉ trong chốc lát chiến mã Trương Huyễn đã đuổi kịp tướng địch, hắn vung kích đâm xuyên qua tim Tưởng Thắng Vũ, Tưởng Thắng Vũ kêu lên một tiếng lập tức chết ngay, thi thể bị bay lên cao.

Lúc này tiếng trống trận của quân Tùy vang dội, đây là lệnh tổng tấn công, chủ tướng quân địch đã bị giết là lúc bối rối nhất. Trong lúc bọn chúng đang đại loạn, Uất Trì Cung liền suất lĩnh hai trăm kỵ binh và năm trăm lính từ sau đánh vào đại doanh quân địch.

Ngay sau đó La Sĩ Tín và Thẩm Quang dẫn trăm tên quân Tùy từ trong rừng cây đánh giết ra sáp vào quân địch, sau lưng bị tập kích, ba nghìn loạn phỉ nhanh chóng đại loạn.

Trương Huyễn vung chiến kích ra lệnh:

- Giết!

Một ngàn Tùy quân reo hò nhằm bọn phỉ quân mà giết, chủ tướng phỉ quân đã chết, sĩ khí suy sụp, ba mặt quân Tùy giáp công, trong nháy mắt ba nghìn phỉ binh nhắm bốn phía chạy loạn, vô số tên quỳ trên mặt đất cầu xin tha mạng.

Trương Huyễn thấy loạn phỉ đều là người già yếu, giết thật không có chút ý nghĩa nào liền ra lệnh:

- Ai đầu hàng có thể miễn chết, cố chống cự thì giết không tha.

Mười mấy kỵ binh quân Tùy trên chiến trường hô to:

- Tướng quân có lệnh, ai đầu hàng thì miễn chết, ngoan cố chống lại giết chết không tha.

Bị quân Tùy vây quanh không có đường chạy trốn, không ngờ bọn cướp nghe nói có đường sống liền bỏ binh khí quỳ xuống đất xin hàng, một loạt tên cướp ngã quỵ xuống đất, trên chiến trường chém giết dần dần ngừng hẳn.

Nhiều đội quân áp giải bọn cướp đi, lúc này La Sĩ Tín chạy như bay đến hưng phấn gọi:

- Trương đại ca.

Trương Huyễn xoay người xuống ngựa bước nhanh đến tiếp đón, trong lòng hắn cũng kích động vô cùng, hai người ôm chặt nhau. Trương Huyễn cười đánh một quyền lên vai gã:

- Lần này nếu không phải ta đến kịp, tiểu tử thối nhà ngươi đã gặp nạn rồi.

La Sĩ Tín gãi gãi đầu cười nói:

- Kỳ thật đệ đoán là đại ca sắp tới mới cố ý tạo cơ hội cho đại ca lập công đó chứ.

Binh lính bên cạnh đều mỉm cười, Trương Huyễn cười ha hả:

- Thôi đi, tiểu tử nhà ngươi còn bày đặt sĩ diện nữa chứ.

La Sĩ Tín chợt nhớ đến một chuyện, lại vội nói:

- Đại ca, kế dụ binh của Từ Viên Lãng đệ phải lập tức báo cho đại soái, ngài ấy không thể mắc mưu được.

- Lúc này đệ mới nhớ ra thì trễ rồi, không chừng quân đội Đại soái của đệ đã tiêu diệt toàn quân của Từ Viên Lãng rồi, có ta ở đây tiểu tử thối nhà ngươi cũng xem như gặp họa mà có phúc đấy.

La Sĩ Tín mừng rỡ, gã rất lo lắng sợ Đại soái trúng kế, nếu không phải Thẩm Quang ngăn gã lại e rằng gã đã đánh trùng vây thoát đi báo tin rồi.

La Sĩ Tín thả lỏng, bỗng nhiên gã thấy ngựa của Trương Huyễn, hai mắt sáng ngời tiến lên vuốt ve lông bờm chiến mã, trơ mặt cười nói:

- Đây đúng thật là bảo mã, đại ca tặng cho đệ xem như lễ gặp mặt đi.

Trương Huyễn cười đá cho gã một cước nói:

- Đúng là da mặt đệ càng ngày càng dày, con ngựa này không thể cho được, nhưng mà.....ta có con ngựa tốt khác tặng cho đệ.

La Sĩ Tín vò đầu cười ha hả:

- Chỉ cần có lễ gặp mặt là được, ai dzà, chúng ta thiếu nhất là chiến mã, chiến mã của tiểu đệ cũng đã ba mươi tuổi rồi, mỗi lần ra trận đều nghe tiếng khóc của nó.

Mọi người cười to một trận, khó trách tất cả mọi người đều thích La Sĩ Tín, gã ta quả nhiên thú vị.

Quân đội nhanh chóng thu dọn chiến trường, áp giải tù binh hướng huyện Phì Thành mà đi.

Tại cửa huyện thành, Huyện lệnh Lý Hoa cởi trần nửa người trên quỳ trên mặt đất, trên cổ đeo quan ấn, quỳ phía sau còn có Huyện thừa cùng đám người Huyện Úy.

La Sĩ Tín liếc mắt thấy đám người Huyện lệnh, lập tức giận dữ rút đao xông lên, Trương Huyễn kéo tay gã lại.

Trương Huyễn đã trải qua cuộc chiến phòng ngự huyện Thanh Hà nên cũng biết rõ quan viên nơi này cũng vì bất đắc dĩ, họ cũng đều có học, không ai nguyện ý đầu hàng loạn phỉ, phần lớn là bất đắc dĩ, thậm chí có nhiều người vì bảo vệ dân chúng mới không thể không đầu hàng, nếu đi theo mà không giải quyết vấn đề thì ít quan viên nào nguyện ý đi theo.

Trương Huyễn giục ngựa tiến lên phía trước nói:

- Trước tiên mặc y phục vào đứng lên, nếu tội không thể tha thứ thì cầu xin cũng vô dụng.

Vẻ mặt Lý Hoa xấu hổ, đứng lên mặc quần áo vào, thở dài nói:

- Dù nói là vô tình, tham sống sợ chết nhưng cũng vì bảo vệ sự an bình cho lê dân một huyện.

- Đúng sai trong lòng ta đều biết, vào thành rồi nói sau.

Trương Huyễn dẫn đầu đội quân đi vào thị trấn Phì Thành, tình huống trong thị trấn và Thanh Hà cũng không khác nhau là mấy, đổ nát hoang tàn, tất cả cửa hàng đều bị đập nát, nhà nhà đóng chặt cửa, phố lớn ngõ nhỏ nhìn không thấy một bóng người.

- Trong huyện thành có bao nhiêu nhân khẩu?

Trương Huyễn hỏi.

Lý Hoa thở dài nói:

- Chưa đến mười ngàn, phần lớn đều là phụ nữ và trẻ em, đàn ông trai tráng đều chạy trốn hoặc bị bắt làm binh rồi.

- Vì sao lại bắt làm binh?

- Ngoài thành có một nhà máy xay đậu và lúa mì, cũng đảm bảo cam đoan giao một nửa cho Từ Viên Lãng nên y phái người đến kiểm tra, nếu nộp đủ số lượng thì y tạm thời không quấy rầy, nhưng năm nay mùa hè, lúa mì giao muộn hai ngày, gã liền giết hơn ba mươi người, cực kỳ tàn bạo.

La Sĩ Tín bên cạnh oán hận hỏi:

- Vậy một ngàn thạch lương là giả đúng không?

Lý Hoa lo sợ nên tỏ ra dè dặt:

- Đúng là có một ngàn thạch lương thực nhưng không phải là lương thực của chúng tôi mà của Từ Viên Lãng đặt trong trấn làm mồi nhử, cách đây mấy ngày gã ta đã dọn đi rồi, quân lương là của bọn họ, thực tế chúng tôi căn bản không có khả năng thừa lương thực.

- Hừ, đúng là không có lương tâm, thà rằng mang nộp cho bọn cướp làm lương thực chứ không chịu cấp cho quân mình, có phải chúng ta dễ đối phó hơn phải không?

Lý Hoa cùng đám quan viên đều á khẩu không trả lời được, nếu quân Tùy cũng giống như trộm cướp lấy lương thực như thế thì cuối cùng bọn họ đói mà chết mất.

....

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tu Đà suất lĩnh đại quân đắc thắng đến huyện Phì Thành, Trương Huyễn và La Sĩ Tín ra khỏi thành đón tiếp, Trương Tu Đà xoay người xuống ngựa cười nói:

- Trương tướng quân quả nhiên đến Phi Ưng Quân rồi.

Trương Huyễn tiến lên quỳ một gối thi lễ:

- Mạt tướng Trương Huyễn tham kiến Đại soái.

Trương Tu Đà vội đỡ Trương Huyễn cảm kích nói với hắn:

- Trước sau gì Tướng quân cũng đã đến, nếu đến không đúng lúc thì ta nguy rồi.

- Mạt tướng chỉ gặp đúng lúc thôi.

- Tốt.

Trương Tu Đà vui sướng vạn phần nói:

- Đến đây là một đội quân tinh nhuệ và tướng quân thiện chiến, Phi Ưng Quân ta càng thêm hùng mạnh rồi. Nghe nói tướng quân còn có một nhóm kỵ binh, quả thật đúng là như hổ thêm cánh.

La Sĩ Tín tiến lên chào chủ soái, oán hận nói:

- Lần này ty chức trúng kế đều do quan viên địa phương này cấu kết với loạn phỉ, quyết không thể tha cho bọn chúng được.

Trương Huyễn vội nói:

- Tội không phải do bọn họ, xin Đại soái đừng trách tội.

Trương Tu Đà thở ra:

- Kỳ thật ta cũng biết, nhưng với tính tình của ta tuyệt sẽ không tha thứ cho họ, tuy nhiên nếu Trương tướng quân đã cầu xin thì ta tạm thời không so đo nữa.

Nói đến đây Trương Tu Đà lại hưng phấn nói:

- Một trận đánh rất được, thu hoạch khá bất ngờ, ngay cả ta cũng không nghĩ lại có thể diệt trừ Từ Viên Lãng tận gốc như thế.

Mấy quan viên nghe nói Từ Viên Lãng bị trừ tận gốc rồi đều không kìm được vui sướng ôm nhau khóc, có hai gã nha dịch vội chạy vào trong thành hô lớn:

- Từ Viên Lãng đã chết rồi, Từ Viên Lãng đã chết rồi.

Từng nhà từng nhà mở cửa vội chạy ra đường cái, không nhịn được đều hô lớn, trong huyện thành tiếng hoan hô vang lên khắp nơi.

Trương Tu Đà ngạc nhiên, chỉ có điều quân Tùy chỉ tiêu diệt quân chủ lực Từ Viên Lãng, Từ Viên Lãng cũng chưa chết, gã ta đã chạy thoát rồi. Tuy nhiên lão cũng không giải thích nhiều, để tùy dân chúng hoan hô nhảy nhót.

Tối qua quân Tùy phục kích đánh hai vạn quân chủ lực Từ Viên Lãng, giết năm nghìn quân địch, bắt được hơn bảy ngàn người, hơn nữa trong tay Trương Huyễn lại có ba nghìn tù binh, trong tay bọn họ lúc này có trên vạn tù binh, tù binh này xử lý thế nào Trương Huyễn đã có chủ ý.

Binh bộ phê chuẩn cho hắn ba ngàn người nhưng hiện hắn có một ngàn bảy trăm người, còn thiếu một ngàn ba trăm người nữa, hắn muốn chọn tù binh tinh nhuệ vào trong đội quân của mình.

Hắn mang ý nghĩ của mình nói với Trương Tu Đà, Trương Tu Đà ngẫm nghĩ một lúc nói:

- Nói chung chúng ta nên để tù binh đó về nhà, thật sự quân lương chúng ta không đủ để nuôi nhiều người như thế. Nếu tướng quân cần tăng cho đủ ba nghìn người, nữa ta có thể xuất từ Phi Ưng Quân ra cho tướng quân một nghìn năm trăm người, không cần tuyển thêm quân nữa, kỳ thật bọn chúng cũng không có gì là tinh nhuệ cả.

Trương Huyễn gật gật đầu cười nói:

- Ta nghe theo sự an bài của Đại soái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện