Chợ Phong Đô là khu chợ lớn nhất Lạc Dương thậm chí lớn nhất thiên hạ Đại Tuỳ, có các loại cửa hiệu hơn ba ngàn tiệm, kinh doanh hơn mấy trăm loại thương phẩm, mỗi ngày nhộn nhộn nhịp nhịp, dòng người như mắc cửi, ngoài của phía bắc chợ Phong Đô trên thực tế là một quảng trường, bốn phía quảng trường phân bố hơn mười căn tửu quán lớn nhỏ, còn có quán trọ, thanh lâu, cửa hàng, chỗ thuê ngựa thồ vân vân.
Mặt khác, từ đầu năm Đại Nghiệp thứ sáu, trên quảng trường dần dần bày đầy các quán nhỏ, gánh hàng rong, buôn bán các loại hàng hoá giá rẻ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, bằng việc nghênh đón dân chúng Lạc Dương, quan phủ cũng biểu hiện ra thái độ khoan dung, chỉ cần không phát sinh việc ẩu đả đánh nhau, bọn họ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, cho phép hình thành ngôi chợ bình dân này.
Lúc hoàng hôn, Trương Huyễn một thân một mình đến quảng trường chợ Phong Đô, hắn rất thích bầu không khí nơi này, nơi này cho hắn một cảm giác của chợ hàng hóa đời sau, cách khoảng năm ngày hắn sẽ đến nơi này đi dạo, mua mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, dường như lại trở về thời đại trước kia.
- Đến mua nào! Tay nghề tổ truyền ba đời họ Lưu, binh khí bằng gỗ loại thượng hạng, mua một cây cho con cái.
- Cháo nhục mạt (cháo có thịt vo viên thành hạt nho nhỏ nổi trên mặt nước) Giang Tam Lang, vị ngon chính tông!
- Đây là mật hoa táo, đại thẩm xin ngửi thử mùi thơm nhẹ này xem …
Âm thanh hô gọi vang dậy, Trương Huyễn đi xuyên qua liên tục giữa từng gian hàng quán nhỏ, có hàng quán trải trên chiếu, có khi là người đẩy xe gỗ, có người gánh bán hàng rong, cũng có quầy hàng xén bằng gỗ.
Lúc đó, Trương Huyễn nghe được một thanh âm nữ đồng non nớt:
- Hàng thảo nguyên thượng đẳng, có da lông, có dược liệu…
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tấm chiếu phủ trong một góc, một bên chiếu chất đống hơn mười tấm da dê, bên kia là năm sáu cái bình gốm, ở giữa gian hàng hoá một đứa bé gái tám chín tuổi ngồi quỳ gối, bộ dạng vô cùng gầy yếu, mặt mũi xanh xao.
Mặc dù giữa chợ kẻ đến người đi, nhưng trước gian hàng của cô bé lại không có người dừng chân, ở trong dòng người huyên náo, nghe thanh âm non nớt của cô bé hô gọi:
- Hàng thảo nguyên thượng đẳng, có da lông, có dược liệu…
Trương Huyễn chậm rãi đi đến ngồi xổm xuống trước gian hàng xén, cô bé vội vàng cười nói:
- Công tử mua một chút gì đi!
Trương Huyễn mở nút cái bình nhìn nhìn, đều là dược liệu thảo nguyên linh tinh: cam thảo, ma hoàng, rất bình thường, phẩm chất cũng không tệ, hắn cũng không trông mong ở nơi này có thể mua được Tử Trùng Ngọc Dũng, bởi vì hắn đang cân nhắc việc đến Đột Quyết, nghe thấy âm thanh hô bán của tiểu cô nương, hắn mới bị thu hút.
Trương Huyễn lại lật xem mấy tấm da dê, da dê khá thô ráp cũ mèm, rõ ràng là loại hàng thấp kém:
- Da dê này bao nhiêu tiền một tấm? - Các cửa tiệm trong chợ bán trăm tiền một tấm, ta chỉ bán năm mươi tiền, đều là da dê già, rất ấm áp đấy.
Quả thật bán rất rẻ, Trương Huyễn ở trong chợ nhìn qua, da dê thấp kém rẻ nhất cũng phải một trăm tiền, hắn có vài chỗ không hiểu cười hỏi:
- Tiểu muội muội, người bán quả thật rất rẻ, tại sao lại như vậy?
Cô bé chán nản nói:
- Đây là hàng cha ta mua ở thảo nguyên, là người cùng quê giúp đỡ mang về.
- Cha ngươi đâu rồi?
- Ông ấy chết rồi, chết ở thảo nguyên.
Giọng điệu cô bé giảng giải về phụ thân bình thản thật giống như nước trong chén, dường như sớm đã tê liệt. Trong lòng Trương Huyễn lại run rẩy, sinh ra ở thời loạn, mạng sống rẻ mạt như thế, chết cũng đã chết rồi, lại khiến người nhà trải qua nỗi đau khổ vô tận.
Hắn thở dài trong lòng, liền tiện tay nhặt lên một tấm da dê, lấy ra từ trong lòng một lượng hoàng kim để trên hàng quán, cô bé sợ tới mức thẳng tay xua xua:
- Công tử, ta thối lại không được.
- Không cần thối lại!
Trương Huyễn đứng dậy cười phất tay về phía cô bé, bắt đầu hòa vào trong dòng người, cô bé siết chặt một lượng hoàng kim trong tay, trông về phía bóng lưng của Trương Huyễn, trong lòng vừa cảm kích vừa sợ hãi.
Lúc đó, một người con gái trẻ tuổi thân thể cao gầy, mặc y phục võ sĩ màu đen, dung mạo xinh đẹp ngồi xổm xuống trước hàng quán, cô ta liếc nhìn bóng lưng Trương Huyễn vừa vặn mất hút, tươi cười thân thiết hỏi cô bé:
- Ta là bằng hữu của vị Trương công tử mới vừa rồi kia, hắn muốn mua thuốc gì?
***
Trương Huyễn lại đang ở cửa hàng bánh nướng trước cửa chợ gọi hai phần bánh nướng thịt dê. Hắn rất thích bánh nướng triều Tuỳ, lớp da trên mặt nướng đến khô giòn mềm mại, phía trong kẹp thịt dê hành lá thật dày, lại xoa lên một tầng thịt vụn, vị ngon cực kỳ.
Hắn vừa mới cắn một cái thật mạnh, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ thấy hơn mười tên nài ngựa phóng ngựa hướng phía này chạy mau tới, không mảy may cố kỵ người trên đường. Mọi người đi trên đường sợ tới mức khóc cha gọi mẹ, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy trốn về hai bên, rất nhiều hàng quán bày ven đường cũng bị lật văng, các loại hàng hoá bị vó ngựa bước qua một cách vô tình.
Trương Huyễn chợt phát hiện bản thân quá gần đường rồi, hắn vội vàng đi hai bước vào bên trong, chiến mã liền ào ào xông qua trước mắt hắn, mỗi người trên ngựa thân thể khôi ngô, vai rộng eo thon, mang theo đao tiễn, thuận gió truyền đến một trận cười lớn kiêu ngạo của bọn chúng, hơn mười tên nài ngựa chạy về phía cửa chính chợ Phong Đô.
Hai bên đường đều bàn bạc to nhỏ, chủ quán bánh nướng chửi ầm lên:
- Lại là bọn chó hoang này.
- Chưởng quầy, những tên khốn khiếp đó là ai?
Một gã đại hán xì một tiếng thật mạnh khinh miệt bóng dáng đám người kia hỏi.
- Còn có thể là ai nữa, Vũ Văn Thập Tam Thái Bảo đó! Thiếu mất Thái Thái Bảo, Bát Thái Bảo và Thập Nhị Thái Bảo, bây giờ chỉ còn mười thái bảo thôi.
Trương Huyễn đã sớm nhận ra đám người này, một trường ác chiến tửu lâu Thiên Tự Các, Thập Nhị Thái Bảo Vương Khánh Phương bị giết, khiến cho giữa bọn họ kết thành ân oán sâu đậm.
Tung tích Bát Thái Bảo Trương Huyễn rất rõ ràng, tuy nhiên sao lại không thấy Vũ Văn Thành Đô? Trương Huyễn liền thuận miệng cười hỏi:
- Thái Thái Bảo đi đâu rồi?
Một lão già bên cạnh cười nói:
- Nghe nói Vũ Văn Thành Đô thăng quan rồi, nhậm chức tướng quân dưới quyền Lai Hộ Nhi, không chơi bời cùng đám vô lại này nữa.
Trương Huyễn thấy đám Vũ Văn Thái Bảo vào một căn tửu quán, trong lòng hắn vừa động, bỏ lại một xâu tiền rồi bước nhanh về phía tửu quán.
Căn tửu quán này tên gọi là Phong Bắc tửu quán, quy mô tửu quán bậc trung, chỉ có một toà tửu lầu bốn tầng. Chợ Phong Đô tấc đất tấc vàng, tửu quán quy mô như vậy đã rất không dễ dàng, nghe nói căn tửu quán này là một trong những tài sản riêng của Vũ Văn Thuật. Bọn Vũ Văn Thái Bảo tới nơi này uống rượu cũng đã chứng tỏ điều này.
Từ sau một trường ác chiến mười mấy ngày trước, bọn Vũ Văn Thái Bảo cũng chịu sự trói buộc của Vũ Văn Thuật, không cho phép bọn chúng lại đi Thiên Tự Các tửu quán nữa, cho nên bọn chúng chuyển đến Phong Bắc tửu quán.
Trương Huyễn vừa đi vào tửu quán, một gã tửu bảo liền ra đón, áy náy nói:
- Khách quan rất xin lỗi, tiểu điếm đã không còn chỗ ngồi rồi.
Trương Huyễn mặt trầm xuống nói:
- Nói bậy! Vừa mới rồi vào một đám người, tại sao ngươi không nói không còn chỗ ngồi?
- Bọn họ ở gian nhã phòng chuyên dùng ở lầu ba, không giống khách bình thường.
- Ta cùng một đám bằng hữu hẹn nhau đến uống rượu, cũng muốn đặt một gian nhã phòng, có không?
Tửu bảo gãi đầu:
- Khách nhân chờ một chút, ta đi hỏi thử xem!
Tửu bảo chạy về quầy hỏi chưởng quầy, một lát trở về nói:
- Công tử, nhã phòng thật ra là có, nhưng phải giao trước mười quan tiền đặt cọc.
- Phòng có thể để ta tuỳ ý chọn lựa không?
- Chỉ cần không có người, là có thể chọn!
Trương Huyễn dùng một lượng hoàng kim làm tiền đặt cọc, liền cùng tiểu nhị lên lầu ba, kết cấu lầu ba hình chữ "Hồi"*, ước chừng một nửa phòng chữ nhã đều có khách nhân, Trương Huyễn rất nhanh đã nghe thấy âm thanh cười lớn của đám Vũ Văn Thái Bảo, trên hành lang nghe thấy vô cùng rõ ràng.
(*kết cấu chữ Hồi 回: bốn mặt hình vuông, các gian được sắp xếp theo hướng đông tây nam bắc, xung quanh liền kề nhau, ở giữa có hai cánh cửa có thể đi qua lại các phòng)
Tiếng nói cười dường như là từ gian phòng thứ hai phía nam truyền đến, mà một gian phòng bên cạnh đã có khách nhân, Trương Huyễn đi đến trước gian phòng phía còn lại cười nói:
- Ta thích ngồi ở bên này, gian phòng này có người không?
- Gian phòng này vị trí không tốt lắm, là chỗ cuối, hơn nữa phòng nhỏ, có người đã đặt phòng rồi, chẳng qua công tử thích chỗ này, tôi có thể thay khách nhân đổi phòng khác.
- Vậy ta sẽ đặt gian phòng này, bằng hữu của ta sẽ đến vào buổi tối, mang rượu cho ta trước đi.
- Vâng vâng! Công tử xin đợi một chút.
Tửu bảo thay hắn mở cửa rồi vội đi xuống lầu.
Gian phòng quả thật không lớn, phạm vi chỉ có một trượng, cũng coi như là ước chừng mười thước vuông, bày một cái ghế dài rất lớn, giữa phòng là một cái bàn chữ nhật lớn, bốn phía có thể mười người ngồi xung quanh.
Nhưng Trương Huyễn cũng không phải tới ăn uống, hắn đóng cửa lại đi nhanh đến bên tường, tường chỉ dùng tấm gỗ mỏng làm thành, hiệu quả cách âm cực kém, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói chuyện cách vách. Trương Huyễn phân không được ai là ai, nhưng hắn nghe được đám người kia đúng là Vũ Văn Thái Bảo kiêu căng ngạo mạn.
Trương Huyễn rất quan tâm tình hình của Vũ Văn Thuật, dù sao địa vị hắn ở Yến Vương phủ là dẫm được trên vai của Vũ Văn Thuật rồi, Vũ Văn Thuật tất nhiên đã bắt đầu chú ý đến Trương Huyễn hắn, hắn muốn biết rõ Vũ Văn Thuật dự định đối phó mình như thế nào.
- Lão Nguỵ, tình hình thân thể lão gia rốt cuộc như thế nào? Còn có thể xuất chinh nữa hay không?
Cách vách có người ồm ồm hỏi.
Trương Huyễn dỏng tai lên, một chút thanh âm cũng không chịu để lọt, đây cũng là vấn đề hắn quan tâm nhất
Mặt khác, từ đầu năm Đại Nghiệp thứ sáu, trên quảng trường dần dần bày đầy các quán nhỏ, gánh hàng rong, buôn bán các loại hàng hoá giá rẻ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, bằng việc nghênh đón dân chúng Lạc Dương, quan phủ cũng biểu hiện ra thái độ khoan dung, chỉ cần không phát sinh việc ẩu đả đánh nhau, bọn họ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, cho phép hình thành ngôi chợ bình dân này.
Lúc hoàng hôn, Trương Huyễn một thân một mình đến quảng trường chợ Phong Đô, hắn rất thích bầu không khí nơi này, nơi này cho hắn một cảm giác của chợ hàng hóa đời sau, cách khoảng năm ngày hắn sẽ đến nơi này đi dạo, mua mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, dường như lại trở về thời đại trước kia.
- Đến mua nào! Tay nghề tổ truyền ba đời họ Lưu, binh khí bằng gỗ loại thượng hạng, mua một cây cho con cái.
- Cháo nhục mạt (cháo có thịt vo viên thành hạt nho nhỏ nổi trên mặt nước) Giang Tam Lang, vị ngon chính tông!
- Đây là mật hoa táo, đại thẩm xin ngửi thử mùi thơm nhẹ này xem …
Âm thanh hô gọi vang dậy, Trương Huyễn đi xuyên qua liên tục giữa từng gian hàng quán nhỏ, có hàng quán trải trên chiếu, có khi là người đẩy xe gỗ, có người gánh bán hàng rong, cũng có quầy hàng xén bằng gỗ.
Lúc đó, Trương Huyễn nghe được một thanh âm nữ đồng non nớt:
- Hàng thảo nguyên thượng đẳng, có da lông, có dược liệu…
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tấm chiếu phủ trong một góc, một bên chiếu chất đống hơn mười tấm da dê, bên kia là năm sáu cái bình gốm, ở giữa gian hàng hoá một đứa bé gái tám chín tuổi ngồi quỳ gối, bộ dạng vô cùng gầy yếu, mặt mũi xanh xao.
Mặc dù giữa chợ kẻ đến người đi, nhưng trước gian hàng của cô bé lại không có người dừng chân, ở trong dòng người huyên náo, nghe thanh âm non nớt của cô bé hô gọi:
- Hàng thảo nguyên thượng đẳng, có da lông, có dược liệu…
Trương Huyễn chậm rãi đi đến ngồi xổm xuống trước gian hàng xén, cô bé vội vàng cười nói:
- Công tử mua một chút gì đi!
Trương Huyễn mở nút cái bình nhìn nhìn, đều là dược liệu thảo nguyên linh tinh: cam thảo, ma hoàng, rất bình thường, phẩm chất cũng không tệ, hắn cũng không trông mong ở nơi này có thể mua được Tử Trùng Ngọc Dũng, bởi vì hắn đang cân nhắc việc đến Đột Quyết, nghe thấy âm thanh hô bán của tiểu cô nương, hắn mới bị thu hút.
Trương Huyễn lại lật xem mấy tấm da dê, da dê khá thô ráp cũ mèm, rõ ràng là loại hàng thấp kém:
- Da dê này bao nhiêu tiền một tấm? - Các cửa tiệm trong chợ bán trăm tiền một tấm, ta chỉ bán năm mươi tiền, đều là da dê già, rất ấm áp đấy.
Quả thật bán rất rẻ, Trương Huyễn ở trong chợ nhìn qua, da dê thấp kém rẻ nhất cũng phải một trăm tiền, hắn có vài chỗ không hiểu cười hỏi:
- Tiểu muội muội, người bán quả thật rất rẻ, tại sao lại như vậy?
Cô bé chán nản nói:
- Đây là hàng cha ta mua ở thảo nguyên, là người cùng quê giúp đỡ mang về.
- Cha ngươi đâu rồi?
- Ông ấy chết rồi, chết ở thảo nguyên.
Giọng điệu cô bé giảng giải về phụ thân bình thản thật giống như nước trong chén, dường như sớm đã tê liệt. Trong lòng Trương Huyễn lại run rẩy, sinh ra ở thời loạn, mạng sống rẻ mạt như thế, chết cũng đã chết rồi, lại khiến người nhà trải qua nỗi đau khổ vô tận.
Hắn thở dài trong lòng, liền tiện tay nhặt lên một tấm da dê, lấy ra từ trong lòng một lượng hoàng kim để trên hàng quán, cô bé sợ tới mức thẳng tay xua xua:
- Công tử, ta thối lại không được.
- Không cần thối lại!
Trương Huyễn đứng dậy cười phất tay về phía cô bé, bắt đầu hòa vào trong dòng người, cô bé siết chặt một lượng hoàng kim trong tay, trông về phía bóng lưng của Trương Huyễn, trong lòng vừa cảm kích vừa sợ hãi.
Lúc đó, một người con gái trẻ tuổi thân thể cao gầy, mặc y phục võ sĩ màu đen, dung mạo xinh đẹp ngồi xổm xuống trước hàng quán, cô ta liếc nhìn bóng lưng Trương Huyễn vừa vặn mất hút, tươi cười thân thiết hỏi cô bé:
- Ta là bằng hữu của vị Trương công tử mới vừa rồi kia, hắn muốn mua thuốc gì?
***
Trương Huyễn lại đang ở cửa hàng bánh nướng trước cửa chợ gọi hai phần bánh nướng thịt dê. Hắn rất thích bánh nướng triều Tuỳ, lớp da trên mặt nướng đến khô giòn mềm mại, phía trong kẹp thịt dê hành lá thật dày, lại xoa lên một tầng thịt vụn, vị ngon cực kỳ.
Hắn vừa mới cắn một cái thật mạnh, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ thấy hơn mười tên nài ngựa phóng ngựa hướng phía này chạy mau tới, không mảy may cố kỵ người trên đường. Mọi người đi trên đường sợ tới mức khóc cha gọi mẹ, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy trốn về hai bên, rất nhiều hàng quán bày ven đường cũng bị lật văng, các loại hàng hoá bị vó ngựa bước qua một cách vô tình.
Trương Huyễn chợt phát hiện bản thân quá gần đường rồi, hắn vội vàng đi hai bước vào bên trong, chiến mã liền ào ào xông qua trước mắt hắn, mỗi người trên ngựa thân thể khôi ngô, vai rộng eo thon, mang theo đao tiễn, thuận gió truyền đến một trận cười lớn kiêu ngạo của bọn chúng, hơn mười tên nài ngựa chạy về phía cửa chính chợ Phong Đô.
Hai bên đường đều bàn bạc to nhỏ, chủ quán bánh nướng chửi ầm lên:
- Lại là bọn chó hoang này.
- Chưởng quầy, những tên khốn khiếp đó là ai?
Một gã đại hán xì một tiếng thật mạnh khinh miệt bóng dáng đám người kia hỏi.
- Còn có thể là ai nữa, Vũ Văn Thập Tam Thái Bảo đó! Thiếu mất Thái Thái Bảo, Bát Thái Bảo và Thập Nhị Thái Bảo, bây giờ chỉ còn mười thái bảo thôi.
Trương Huyễn đã sớm nhận ra đám người này, một trường ác chiến tửu lâu Thiên Tự Các, Thập Nhị Thái Bảo Vương Khánh Phương bị giết, khiến cho giữa bọn họ kết thành ân oán sâu đậm.
Tung tích Bát Thái Bảo Trương Huyễn rất rõ ràng, tuy nhiên sao lại không thấy Vũ Văn Thành Đô? Trương Huyễn liền thuận miệng cười hỏi:
- Thái Thái Bảo đi đâu rồi?
Một lão già bên cạnh cười nói:
- Nghe nói Vũ Văn Thành Đô thăng quan rồi, nhậm chức tướng quân dưới quyền Lai Hộ Nhi, không chơi bời cùng đám vô lại này nữa.
Trương Huyễn thấy đám Vũ Văn Thái Bảo vào một căn tửu quán, trong lòng hắn vừa động, bỏ lại một xâu tiền rồi bước nhanh về phía tửu quán.
Căn tửu quán này tên gọi là Phong Bắc tửu quán, quy mô tửu quán bậc trung, chỉ có một toà tửu lầu bốn tầng. Chợ Phong Đô tấc đất tấc vàng, tửu quán quy mô như vậy đã rất không dễ dàng, nghe nói căn tửu quán này là một trong những tài sản riêng của Vũ Văn Thuật. Bọn Vũ Văn Thái Bảo tới nơi này uống rượu cũng đã chứng tỏ điều này.
Từ sau một trường ác chiến mười mấy ngày trước, bọn Vũ Văn Thái Bảo cũng chịu sự trói buộc của Vũ Văn Thuật, không cho phép bọn chúng lại đi Thiên Tự Các tửu quán nữa, cho nên bọn chúng chuyển đến Phong Bắc tửu quán.
Trương Huyễn vừa đi vào tửu quán, một gã tửu bảo liền ra đón, áy náy nói:
- Khách quan rất xin lỗi, tiểu điếm đã không còn chỗ ngồi rồi.
Trương Huyễn mặt trầm xuống nói:
- Nói bậy! Vừa mới rồi vào một đám người, tại sao ngươi không nói không còn chỗ ngồi?
- Bọn họ ở gian nhã phòng chuyên dùng ở lầu ba, không giống khách bình thường.
- Ta cùng một đám bằng hữu hẹn nhau đến uống rượu, cũng muốn đặt một gian nhã phòng, có không?
Tửu bảo gãi đầu:
- Khách nhân chờ một chút, ta đi hỏi thử xem!
Tửu bảo chạy về quầy hỏi chưởng quầy, một lát trở về nói:
- Công tử, nhã phòng thật ra là có, nhưng phải giao trước mười quan tiền đặt cọc.
- Phòng có thể để ta tuỳ ý chọn lựa không?
- Chỉ cần không có người, là có thể chọn!
Trương Huyễn dùng một lượng hoàng kim làm tiền đặt cọc, liền cùng tiểu nhị lên lầu ba, kết cấu lầu ba hình chữ "Hồi"*, ước chừng một nửa phòng chữ nhã đều có khách nhân, Trương Huyễn rất nhanh đã nghe thấy âm thanh cười lớn của đám Vũ Văn Thái Bảo, trên hành lang nghe thấy vô cùng rõ ràng.
(*kết cấu chữ Hồi 回: bốn mặt hình vuông, các gian được sắp xếp theo hướng đông tây nam bắc, xung quanh liền kề nhau, ở giữa có hai cánh cửa có thể đi qua lại các phòng)
Tiếng nói cười dường như là từ gian phòng thứ hai phía nam truyền đến, mà một gian phòng bên cạnh đã có khách nhân, Trương Huyễn đi đến trước gian phòng phía còn lại cười nói:
- Ta thích ngồi ở bên này, gian phòng này có người không?
- Gian phòng này vị trí không tốt lắm, là chỗ cuối, hơn nữa phòng nhỏ, có người đã đặt phòng rồi, chẳng qua công tử thích chỗ này, tôi có thể thay khách nhân đổi phòng khác.
- Vậy ta sẽ đặt gian phòng này, bằng hữu của ta sẽ đến vào buổi tối, mang rượu cho ta trước đi.
- Vâng vâng! Công tử xin đợi một chút.
Tửu bảo thay hắn mở cửa rồi vội đi xuống lầu.
Gian phòng quả thật không lớn, phạm vi chỉ có một trượng, cũng coi như là ước chừng mười thước vuông, bày một cái ghế dài rất lớn, giữa phòng là một cái bàn chữ nhật lớn, bốn phía có thể mười người ngồi xung quanh.
Nhưng Trương Huyễn cũng không phải tới ăn uống, hắn đóng cửa lại đi nhanh đến bên tường, tường chỉ dùng tấm gỗ mỏng làm thành, hiệu quả cách âm cực kém, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói chuyện cách vách. Trương Huyễn phân không được ai là ai, nhưng hắn nghe được đám người kia đúng là Vũ Văn Thái Bảo kiêu căng ngạo mạn.
Trương Huyễn rất quan tâm tình hình của Vũ Văn Thuật, dù sao địa vị hắn ở Yến Vương phủ là dẫm được trên vai của Vũ Văn Thuật rồi, Vũ Văn Thuật tất nhiên đã bắt đầu chú ý đến Trương Huyễn hắn, hắn muốn biết rõ Vũ Văn Thuật dự định đối phó mình như thế nào.
- Lão Nguỵ, tình hình thân thể lão gia rốt cuộc như thế nào? Còn có thể xuất chinh nữa hay không?
Cách vách có người ồm ồm hỏi.
Trương Huyễn dỏng tai lên, một chút thanh âm cũng không chịu để lọt, đây cũng là vấn đề hắn quan tâm nhất
Danh sách chương