Quận Mã Ấp là yếu đạo chiến lược phía bắc của vương triều Đại Tùy, cũng là một quận có nhân khẩu nhiều nhất trong các quận biên giới phía bắc, huyện Thiện Dương thuộc quận là vùng đất tập trung thương mại nổi tiếng.

Mặc dù huyện thành không lớn nhưng lại tập trung gần nghìn cửa hàng và hàng trăm nhà trọ. Ngoài mùa đông ra, về cơ bản hàng ngày đều có lượng khách lớn từ nam tới bắc tập trung ở huyện Thiện Dương. Họ đã mang tới sức tiêu thụ khổng lồ, cũng đã nuôi sống hàng trăm nghìn quân dân của huyện Thiện Dương.

Buổi sáng hôm nay, thương đội xếp hàng tới huyện Thiện Dương. Trải qua đoạn đường hàng nghìn dặm, ai nấy đều mệt mỏi, phong trần, dung mạo gầy và đen đi rất nhiều. Nhưng tinh thần của mọi người đều rất tốt, cười nói vui vẻ.

Triệu Đơn dẫn đầu dùng roi ngựa chỉ vào huyện thành phía xa cười nói:

- Sau khi vào huyện thành chúng ta có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi. Chúng ta cũng đã mở một nhà trọ ở huyện Mã Ấp rồi, điều kiện cũng rất tốt.

- Lão Triệu, điều kiện rất tốt ngươi nói là ý gì? Trình Giảo Kim bên cạnh hỏi.

Trên đường đi, Trình Giảo Kim luôn gọi thẳng Triệu Đơn là Triệu nhát gan, chọc cho y xấu hổ mà tức giận, không thèm quan tâm tới Trình Giảo Kim. Sau khi vào quận Mã Ấp, Trình Giảo Kim bắt đầu sửa lại lời nói, gọi y là Lão Triệu. Cơn giận của Triệu Đơn lúc này mới dịu đi một chút.

Triệu Đơn liếc nhìn gã, khinh thường nói:

- Ngươi cho rằng tốt thế nào? Không có phụ nữ cũng không có rượu, nhiều lắm chỉ có nước nóng và chăn sạch. Nếu ngươi không thích có thể ở nhà khác!

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười nói:

- Kỳ thực ta chỉ quan tâm có mất tiền hay không, không mất tiền ở miễn phí chính là điều kiện tốt rồi!

Triệu Đơn trợn trừng mắt lườm gã, vốn định nói thu ngươi gấp đôi tiền, nhưng nghĩ tới Trình Giảo Kim là tiểu nhị của Trương Huyễn, y liền cố nhịn.

- Nên thu tiền thì trả tiền, đừng tưởng miễn phí!

Bên kia Trương Huyễn và Lý Thần Thông đang nói chuyện về hành trình lên phía bắc của hắn. Giọng Trương Huyễn rất nhẹ, giống như là tùy tiện nói vậy.

Nhưng sự thực, mấy ngày trước hắn đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lý Thần Thông và Sài Thiệu. Sài Thiệu đã tiết lộ một chút thiên cơ, dường như đang nói số đồ đó không biết là giấu ở đâu?

Mặc dù Lý Thần Thông đã kịp thời bưng bít bí mật mà Sài Thiệu tiết lộ, Trương Huyễn vẫn xác định được suy đoán của mình. Lý Thần Thông cũng không phải là cùng hắn đi lên phía bắc để tôi luyện bản thân, chắc chắn cũng là vì số vật phẩm kia.

Nhưng mưu đồ của Lý Thần Thông và hắn cũng chẳng liên quan gì tới nhau. Hắn có nặng nhẹ nhanh chậm của mình, ở Đột Quyết mua được ít thuốc quan trọng mới là chuyện đầu tiên cần làm.

- Lý nhị thúc cũng là lần đầu tiên tới Đột Quyết mà!

Trương Huyễn cười hỏi.

Lý Thần Thông ngồi trên lưng ngựa cười nói:

- Mấy năm trước huynh trưởng đã tới làm thái thú ở quận Mã Ấp, cũng đã từng tới thảo nguyên mấy lần, nhưng không đi qua quận Mã Ấp, đến dải núi Bạch Đăng đã quay về rồi, hy vọng lần này có thể đi xa hơn một chút.

Đúng lúc này, từ trong thành một đội kỵ binh chạy ra, men theo quan đạo chạy tới. Khi chạy tới bên cạnh họ, là quan cầm đầu bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã, lớn tiếng nói:

- Lão Triệu, là ngươi sao?

Triệu Đơn cũng đã nhận ra người này, liền cười lớn nói:

- Lưu tướng quân, lâu rồi không gặp.

Quan quân thúc ngựa tiến lên phía trước, rất nhiệt tình vỗ vai Triệu Đơn một cái:

- Ngươi là người không có can đảm, không phải nói năm ngoái chính là chuyến cuối cùng rồi sao? Sao lại tới nữa?

- Không có số hưởng phúc! Bên trên không chuẩn cho ta về nhà dưỡng lão, không còn cách nào khác, đành phải tới lần nữa vậy.

Triệu Đơn giới thiệu với mọi người vị quan quân này:

- Vị Lưu tướng quân này là hào kiệt địa phương nổi tiếng của huyện Thiện Dương. Hiện đang ở Mã Ấp Ưng Dương phủ đảm nhiệm chức Giáo Úy, ta và y là bạn cũ.

Vị Lưu Giáo úy này có chút hào sảng, chắp tay cười nói với mọi người:

- Tại hạ Lưu Vũ Chu xin các vị chiếu cố nhiều hơn!

Trương Huyễn thấy người có thân hình cao lớn, có chiếc mũi sư tử dày như vậy, tướng mạo tục tằn hào phóng, giọng nói hùng vĩ, rất có khí chất nam nhi tái bắc. Nhưng trong lúc giơ chân giơ tay thất lễ vô số, không giống một Giáo úy bình thường.

Nghe thấy gã báo danh, Trương Huyễn mới biết hóa ra gã chính là Lưu Vũ Chu, một trong những quần hùng cuối thời Tùy, xem ra cái quận Mã Ấp nhỏ bé này cũng là nơi ngọa hổ tàng long.

Mọi người đáp lễ với gã, Lưu Vũ Chu lại nói với Triệu Đơn:

- Lần này các ngươi tới thật sự không đúng lúc, bên phía Đột Quyết rất không yên ổn, tới giờ đã có 24 cánh thương đội bị tẩy máu, thoát được một mạng đã là may mắn lắm rồi.

Triệu Đơn kinh sợ:

- Xảy ra chuyện gì?

Lưu Vũ Chu thở dài:

- Hình như là hắc mã tặc 10 năm trước lại xuất hiện rồi. Lúc này trong huyện Thiện Dương đã chật ních thương đội, ai nấy đều hoảng sợ, không ai dám lên phía bắc.

- Hắc mã tặc!

Triệu Đơn bỗng ngây người ra, 10 năm trước y đã lên phía bắc Đột Quyết, suýt chết trong tay cánh mã tặc này. Trải qua lần thoát chết đó đã khiến cho y tới giờ vẫn còn nhớ như in.

- Triệu thúc, tình hình không tốt sao?

Mọi người đều lần lượt vây quanh lại hỏi.

Triệu Đơn cười khổ một tiếng:

- Vô cùng vô cùng không ổn, nhưng nếu đã tới rồi, trước tiên ở lại rồi tính tiếp!

………

Nhà trọ của mọi người ở là nhà trọ Long Hồ, là Triệu Đơn và Lưu gia Mã Ấp cùng đầu tư xây dựng, cũng là một trong ba nhà trọ nổi tiếng nhất của huyện Thiện Dương.

Cho dù toàn bộ nhà trọ của huyện Thiện Dương đều chật ních, nhưng ông chủ lớn tới ở trọ, nhà trọ Long Hồ vẫn phải nghĩ cách dọn ra hai phòng cho họ ở.

- Công tử, kỳ thực ta cảm thấy cũng không cần phải tới Đột Quyết mua thuốc, nói không chừng quận Mã Ấp cũng có thể mua được, chi bằng chúng ta đi tìm xem?

Trình Giảo Kim nghe nói có hắc mã tặc thường xuyên lui tới, hứng trí kiếm tiền của gã cũng đã giảm bớt đi vài phần, bắt đầu rút lui có trật tự.

- Lão Triệu không phải nói bên này không có bán sao?

- Ôi! Ngươi nghe lời cái tên Triệu nhát gan đó, trên đường đi gã đã mấy lần nói đúng hay chưa?

Trương Huyễn suy nghĩ một hồi, dù Trình Giảo Kim có ý thối lui, nhưng gã nói cũng rất có lý. Kinh nghiệm của Triệu Đơn đều là năm trước, liệu năm nay có bán không?

- Được rồi! Chúng ta chia nhau đi tìm, nếu ngươi giúp ta tìm được tử trùng ngọc dũng, ta sẽ cho ngươi thêm một phần nữa.

Trình Giảo Kim vui mừng quá đỗi, gã sắp được hai phần rồi, quả thực là thiên hạ đánh rơi bánh! Gã xoa tay cảm kích nói:

- Vậy… công tử, đi nghe ngóng tin tức có thể phải tiêu tiền, trên người ta không có văn tiền nào, ngươi xem….

Trương Huyễn lấy ra mười mấy quan tiền ném cho gã, nói với gã:

- Rượu có thể uống, thanh lâu có thể dạo, nhưng việc vẫn phải làm, nghe rõ chưa?

- Như công tử đã nói, hai phần đấy! Lão Trình ta sẽ không lười biếng nữa, cũng không thể chê tiền được, yên tâm đi! Ta nhất định sẽ nghe được tin tức trở về.

Trình Giảo Kim thấy tiền liền kích động đi ra ngoài. Một mình Trương Huyễn ở trong nhà trọ cũng thấy nhàm chán, hắn quay người đi ra khỏi nhà trọ.

Lúc này đã là tiết trời cuối mùa xuân rồi, nhưng ở quận Mã Ấp biên thùy phương bắc xa xôi lại là lúc tràn ngập ý xuân. Trong không khí còn đầy hơi thở mùa xuân, khắp nơi liễu xanh hoa đỏ, cây cao bóng cả, thời tiết cũng không quá nóng, gió xuân nhẹ nhàng, khiến cho tinh thần người ta phấn chấn.

tranh với Bạt Dã Cổ Bộ, để các bộ tộc Thiết Lặc khác cũng không thể nói được gì. Đó mới là chuyện trọng yếu nhất
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện