Trong các Câu Luân Bộ thì Bạt Dã Cổ xếp hạng thứ ba, có hơn mười vạn tộc nhân, phân bố đều trong phạm vi năm mươi dặm ở Câu Luân Hồ tính từ Tây Ước. Đỉnh lều trướng từng cái từng cái dày đặc, nhìn qua không thấy được điểm cuối.
Tới lúc trời gần tối, Trương Huyễn một thân một mình đi đến ven Câu Luân Hồ, ánh sáng màu tím chiếu khắp mặt hồ, sóng gợn mênh mang, từng bầy vịt trời và thiên nga bay ra từ trong bụi lau sậy, hơn mười đứa trẻ Bạt Dã Cổ cưỡi ngựa con chơi trò đuổi bắt bên hồ, tiếng cười vang vọng khắp hồ.
- Ngươi đang làm gì vậy? Phía sau truyền đến một thanh âm nữ tử trẻ tuổi.
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, phía sau không ngờ là thiếu nữ Tân Vũ đang nghiêng đầu đánh giá mình. Trương Huyễn ngạc nhiên:
- Cô cũng nói được tiếng Hán?
Mặt Tân Vũ đỏ lên:
- Đã từng học, nói không được tốt lắm.
Trương Huyễn cũng cười nói:
- Ta đang thưởng thức ánh nắng chiều ở Câu Luân Hồ, nhưng ta phải đi rồi, chúng ta gặp lại sau!
Tân Vũ dường như không nghe thấy lời của hắn, nàng giục ngựa tiến lên, vạn đạo ánh sáng chiếu lên mặt hắn, nàng cũng bị ánh nắng chiều làm cho say mê, hạ giọng nói:
- Rất đẹp, đúng không?
Nàng không nghe thấy Trương Huyễn đáp lại, vừa quay đầu lại đã thấy hắn điều khiển ngựa đi rồi, trong nội tâm nàng liền mất hứng, lập tức giục ngựa đuổi theo, căm tức nói với hắn:
- Sao ngươi lại vô lễ như vậy?
- Không hề vô lễ nha! Chẳng phải ta vừa nói ta phải đi sao?
Trương Huyễn bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, hoá ra nàng nghe không hiểu lời của mình, hắn áy náy cười, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ hướng lều lớn, nói chậm lại, gằn từng tiếng:
- Tiệc tối đã bắt đầu, ta không thể tới trễ.
Tân Vũ nghe hiểu lời của hắn, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp, nàng lại lạnh lùng hỏi:
- Con cá kia, làm sao bây giờ?
Quả nhiên nàng vì con Long Tích Côn kia mà canh cánh trong lòng, Trương Huyễn không muốn nói vì mình muốn cứu nàng nên mới để con cá kia chạy thoát, hắn ngẫm nghĩ một chút, liền chỉ vào Câu Luân Hồ nói:
- Bằng không, ta giúp cô bắt thêm một con?
Ánh mắt Tân Vũ trở nên bi thương, nàng lắc lắc đầu:
- Không bắt được rồi!
Giật mạnh chiến mã một cái, nàng giục ngựa chạy nhanh đi. Trương Huyễn nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng thực sự không hiểu, tại sao lại không bắt được nữa.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Trương Huyễn cũng giục ngựa chạy về phía chủ trướng, khi nhanh chóng đến đại trướng, lại gặp được Đồng Thái đang phi ngựa tới đón, Đồng Thái cười nói:
- Yến hội đã bắt đầu, phụ thân để ta đến tìm ngươi.
Rõ ràng tiếng Hán của Đồng Thái lưu loát hơn muội muội của y nhiều lắm.
Trương Huyễn áy náy nói:
- Thật xin lỗi, vừa rồi ta đi thưởng thức cảnh đẹp ven hồ.
- Không sao, xin mời công tử!
Hai người cùng thúc ngựa đi, Trương Huyễn cười hỏi:
- Vừa rồi gặp được lệnh muội, ta nói muốn giúp nàng bắt một con cá đầu hổ, nàng lại nói không bắt được nữa, vì sao?
- Bởi vì bên này cá đầu hổ rất ít ỏi, chỉ có hồ lớn phía bắc mới có, hơn nữa nó là thần hồ, tất cả các tộc nhân của chúng ta đều không cho phép tổn thương nó, nếu không sẽ bị phạt nặng. Muội muội không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.
- Nàng vẫn là trẻ con, ta đương nhiên không so đo với nàng.
- Trẻ con?
Đồng Thái kỳ quái nhìn hắn một cái, ở trong mắt người Hán, muội muội y rõ ràng vẫn còn là trẻ con.
- Nếu là thần hồ, sao nàng lại phải đi bắt cá đầu hổ?
Trương Huyễn vẫn có chút khó hiểu.
Đồng Thái khe khẽ thở dài:
- Nó muốn chữa bệnh cho mẫu than. Chuyện này ngàn vạn lần đừng để người khác biết, nếu không ngay cả phụ thân cũng không che chở được cho nó.
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, trong lòng của hắn đã thoáng hiểu.
Trương Huyễn vốn tưởng rằng yến hội giữa trưa đã rất phong phú rồi, đến tối hắn mới biết được, thịnh yến giữa trưa bất quá chỉ là món khai vị, giống như người Đột Quyết, đại tiệc chân chính của người Thiết Lặc vào buổi tối mới cử hành.
Trung tâm bộ tộc hơn hai ngàn người tham gia, đốt trên trăm đống lửa trại, mọi người vây quanh lửa trại uống rượu ăn thịt, nam nữ trẻ tuổi không cần nhạc đệm nhảy quanh đống lửa trại, tiếng hoan hô và tiếng cười vang vọng khắp thảo nguyên.
Trương Huyễn, Sài Thiệu và những khách quý ngồi bên cạnh một đống lửa trại lớn nhất, nhưng theo không khí ngày càng nóng bỏng mãnh liệt, rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi chạy đến, kéo bọn họ cùng nhau khiêu vũ.
Trương Huyễn bị con gái thứ hai của Đồ Lặc là A Tô cưỡng ép kéo lên, trong lúc mọi người đang cười vang, Trương Huyễn chân tay vụng về cùng nàng nhảy điệu múa dắt tay. A Tô chừng hai mươi tuổi, dáng người đầy đặn, quyến rũ động lòng người. Trượng phu của nàng bỏ mình trong lần xung đột với người Đột Quyết năm trước, dựa theo quy củ của thảo nguyên, sau khi thủ tiết vì trượng phu một năm liền có thể tái giá.
Cho nên khi nàng và Trương Huyễn khiêu vũ, rất nhiều người đều vỗ tay hò hét rất to:
- Mùa xuân của A Tô đến rồi!
Không ít nam nhi trẻ tuổi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn A Tô, nhưng dường như A Tô chỉ có tình cảm với Trương Huyễn dáng người cao ngất, liên tiếp cự tuyệt mấy tên nam tử đến mời.
- Hình như đêm nay tiểu muội của cô không tới?
Trương Huyễn không thấy thân ảnh của Tân Vũ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
- Đang cùng ta khiêu vũ, lại hỏi cô gái khác, Trương công tử hơi vô lễ đó nha!
Tiếng Hán của A Tô không tệ, nói rất lưu loát, sóng mắt nàng như nước cười nói:
- Ngươi không hỏi tên của ta sao?
Trong lòng Trương Huyễn áy náy:
- Xin hỏi phương danh của cô nương?
- Ta tên là A Tô, ta biết ngươi gọi là Trương Huyễn, dường như ngươi rất yêu thích tiểu muội ta?
- Chưa nói tới thích, chỉ có điều trước đây có biết cô ấy, cho nên hỏi một câu thôi.
A Tô nhẹ nhàng cắn môi đỏ mọng một chút, trên gương mặt xinh đẹp tươi cười càng thêm long lanh. Nàng liếc mắt nhìn Trương Huyễn thật sâu một cái, tiếp nhận lời mời của một nam tử khác, nhẹ nhàng vừa múa vừa đi.
Lúc này, tất cả mọi người đang vừa múa vừa hát bên cạnh đống lửa, Trương Huyễn trầm ngâm một lát, liền xoay người bước nhanh vào đêm đen. A Tô đứng từ xa nhìn bóng lưng của hắn biến mất, trong ánh mắt như thoáng chút suy nghĩ.
Trương Huyễn bước nhanh đến trước một tòa đại trướng, nơi này đã ở trong gia viên của tù trưởng Đồ Lặc, bốn phía có mấy chục tòa lều trại, hai con chó ngao hình thể rất lớn bị buộc vào cọc gỗ nhận thấy có người ngoài đến gần, lập tức nhào tới, điên cuồng kêu gào về phía Trương Huyễn, tiếng xích sắt càng thêm ồn ào vang vọng.
Lúc này, một bóng dáng thon thả đi ra từ trong đại trướng, thấp giọng trách mắng:
- Đại Hoa, Tiểu Hoa im lặng!
Hai con chó ngao lập tức rên rỉ vài tiếng nằm xuống.
- Là ngươi!
Tới lúc trời gần tối, Trương Huyễn một thân một mình đi đến ven Câu Luân Hồ, ánh sáng màu tím chiếu khắp mặt hồ, sóng gợn mênh mang, từng bầy vịt trời và thiên nga bay ra từ trong bụi lau sậy, hơn mười đứa trẻ Bạt Dã Cổ cưỡi ngựa con chơi trò đuổi bắt bên hồ, tiếng cười vang vọng khắp hồ.
- Ngươi đang làm gì vậy? Phía sau truyền đến một thanh âm nữ tử trẻ tuổi.
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, phía sau không ngờ là thiếu nữ Tân Vũ đang nghiêng đầu đánh giá mình. Trương Huyễn ngạc nhiên:
- Cô cũng nói được tiếng Hán?
Mặt Tân Vũ đỏ lên:
- Đã từng học, nói không được tốt lắm.
Trương Huyễn cũng cười nói:
- Ta đang thưởng thức ánh nắng chiều ở Câu Luân Hồ, nhưng ta phải đi rồi, chúng ta gặp lại sau!
Tân Vũ dường như không nghe thấy lời của hắn, nàng giục ngựa tiến lên, vạn đạo ánh sáng chiếu lên mặt hắn, nàng cũng bị ánh nắng chiều làm cho say mê, hạ giọng nói:
- Rất đẹp, đúng không?
Nàng không nghe thấy Trương Huyễn đáp lại, vừa quay đầu lại đã thấy hắn điều khiển ngựa đi rồi, trong nội tâm nàng liền mất hứng, lập tức giục ngựa đuổi theo, căm tức nói với hắn:
- Sao ngươi lại vô lễ như vậy?
- Không hề vô lễ nha! Chẳng phải ta vừa nói ta phải đi sao?
Trương Huyễn bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, hoá ra nàng nghe không hiểu lời của mình, hắn áy náy cười, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ hướng lều lớn, nói chậm lại, gằn từng tiếng:
- Tiệc tối đã bắt đầu, ta không thể tới trễ.
Tân Vũ nghe hiểu lời của hắn, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp, nàng lại lạnh lùng hỏi:
- Con cá kia, làm sao bây giờ?
Quả nhiên nàng vì con Long Tích Côn kia mà canh cánh trong lòng, Trương Huyễn không muốn nói vì mình muốn cứu nàng nên mới để con cá kia chạy thoát, hắn ngẫm nghĩ một chút, liền chỉ vào Câu Luân Hồ nói:
- Bằng không, ta giúp cô bắt thêm một con?
Ánh mắt Tân Vũ trở nên bi thương, nàng lắc lắc đầu:
- Không bắt được rồi!
Giật mạnh chiến mã một cái, nàng giục ngựa chạy nhanh đi. Trương Huyễn nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng thực sự không hiểu, tại sao lại không bắt được nữa.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Trương Huyễn cũng giục ngựa chạy về phía chủ trướng, khi nhanh chóng đến đại trướng, lại gặp được Đồng Thái đang phi ngựa tới đón, Đồng Thái cười nói:
- Yến hội đã bắt đầu, phụ thân để ta đến tìm ngươi.
Rõ ràng tiếng Hán của Đồng Thái lưu loát hơn muội muội của y nhiều lắm.
Trương Huyễn áy náy nói:
- Thật xin lỗi, vừa rồi ta đi thưởng thức cảnh đẹp ven hồ.
- Không sao, xin mời công tử!
Hai người cùng thúc ngựa đi, Trương Huyễn cười hỏi:
- Vừa rồi gặp được lệnh muội, ta nói muốn giúp nàng bắt một con cá đầu hổ, nàng lại nói không bắt được nữa, vì sao?
- Bởi vì bên này cá đầu hổ rất ít ỏi, chỉ có hồ lớn phía bắc mới có, hơn nữa nó là thần hồ, tất cả các tộc nhân của chúng ta đều không cho phép tổn thương nó, nếu không sẽ bị phạt nặng. Muội muội không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.
- Nàng vẫn là trẻ con, ta đương nhiên không so đo với nàng.
- Trẻ con?
Đồng Thái kỳ quái nhìn hắn một cái, ở trong mắt người Hán, muội muội y rõ ràng vẫn còn là trẻ con.
- Nếu là thần hồ, sao nàng lại phải đi bắt cá đầu hổ?
Trương Huyễn vẫn có chút khó hiểu.
Đồng Thái khe khẽ thở dài:
- Nó muốn chữa bệnh cho mẫu than. Chuyện này ngàn vạn lần đừng để người khác biết, nếu không ngay cả phụ thân cũng không che chở được cho nó.
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, trong lòng của hắn đã thoáng hiểu.
Trương Huyễn vốn tưởng rằng yến hội giữa trưa đã rất phong phú rồi, đến tối hắn mới biết được, thịnh yến giữa trưa bất quá chỉ là món khai vị, giống như người Đột Quyết, đại tiệc chân chính của người Thiết Lặc vào buổi tối mới cử hành.
Trung tâm bộ tộc hơn hai ngàn người tham gia, đốt trên trăm đống lửa trại, mọi người vây quanh lửa trại uống rượu ăn thịt, nam nữ trẻ tuổi không cần nhạc đệm nhảy quanh đống lửa trại, tiếng hoan hô và tiếng cười vang vọng khắp thảo nguyên.
Trương Huyễn, Sài Thiệu và những khách quý ngồi bên cạnh một đống lửa trại lớn nhất, nhưng theo không khí ngày càng nóng bỏng mãnh liệt, rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi chạy đến, kéo bọn họ cùng nhau khiêu vũ.
Trương Huyễn bị con gái thứ hai của Đồ Lặc là A Tô cưỡng ép kéo lên, trong lúc mọi người đang cười vang, Trương Huyễn chân tay vụng về cùng nàng nhảy điệu múa dắt tay. A Tô chừng hai mươi tuổi, dáng người đầy đặn, quyến rũ động lòng người. Trượng phu của nàng bỏ mình trong lần xung đột với người Đột Quyết năm trước, dựa theo quy củ của thảo nguyên, sau khi thủ tiết vì trượng phu một năm liền có thể tái giá.
Cho nên khi nàng và Trương Huyễn khiêu vũ, rất nhiều người đều vỗ tay hò hét rất to:
- Mùa xuân của A Tô đến rồi!
Không ít nam nhi trẻ tuổi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn A Tô, nhưng dường như A Tô chỉ có tình cảm với Trương Huyễn dáng người cao ngất, liên tiếp cự tuyệt mấy tên nam tử đến mời.
- Hình như đêm nay tiểu muội của cô không tới?
Trương Huyễn không thấy thân ảnh của Tân Vũ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
- Đang cùng ta khiêu vũ, lại hỏi cô gái khác, Trương công tử hơi vô lễ đó nha!
Tiếng Hán của A Tô không tệ, nói rất lưu loát, sóng mắt nàng như nước cười nói:
- Ngươi không hỏi tên của ta sao?
Trong lòng Trương Huyễn áy náy:
- Xin hỏi phương danh của cô nương?
- Ta tên là A Tô, ta biết ngươi gọi là Trương Huyễn, dường như ngươi rất yêu thích tiểu muội ta?
- Chưa nói tới thích, chỉ có điều trước đây có biết cô ấy, cho nên hỏi một câu thôi.
A Tô nhẹ nhàng cắn môi đỏ mọng một chút, trên gương mặt xinh đẹp tươi cười càng thêm long lanh. Nàng liếc mắt nhìn Trương Huyễn thật sâu một cái, tiếp nhận lời mời của một nam tử khác, nhẹ nhàng vừa múa vừa đi.
Lúc này, tất cả mọi người đang vừa múa vừa hát bên cạnh đống lửa, Trương Huyễn trầm ngâm một lát, liền xoay người bước nhanh vào đêm đen. A Tô đứng từ xa nhìn bóng lưng của hắn biến mất, trong ánh mắt như thoáng chút suy nghĩ.
Trương Huyễn bước nhanh đến trước một tòa đại trướng, nơi này đã ở trong gia viên của tù trưởng Đồ Lặc, bốn phía có mấy chục tòa lều trại, hai con chó ngao hình thể rất lớn bị buộc vào cọc gỗ nhận thấy có người ngoài đến gần, lập tức nhào tới, điên cuồng kêu gào về phía Trương Huyễn, tiếng xích sắt càng thêm ồn ào vang vọng.
Lúc này, một bóng dáng thon thả đi ra từ trong đại trướng, thấp giọng trách mắng:
- Đại Hoa, Tiểu Hoa im lặng!
Hai con chó ngao lập tức rên rỉ vài tiếng nằm xuống.
- Là ngươi!
Danh sách chương