Dương Quảng tức thì tinh thần chấn động, vội vàng nói:

- Ái khanh, một trận này đánh rất phấn khích! Không ngờ chỉ năm người bị thương, nói thử cho trẫm, một trận này là đánh thế nào vậy? Quách Huyến liếc qua Yến Vương đang bàng quan, theo đó mà cười nói:

- Vi thần muốn hỏi một câu với Yến Vương điện hạ trước, điện hạ có một thị vệ tên gọi Trương Huyễn hay không?

Ánh mắt Dương Đàm lập tức sáng ngời:

- Quách đô đốc tìm được y sao?

Vài ngày trước Dương Đàm nghe thị vệ Trần Lương nói, trên đường cái Kế Huyện gặp được Trương Huyễn, Dương Đàm rất là hưng phấn, lập tức phái người đi tìm hắn, không ngờ Trương Huyễn lại mất tích, liên tục vài ngày cũng tìm không thấy tung tích. Y vẫn cho rằng Trương Huyễn về Lạc Dương rồi, trong lòng đang uể oải, không ngờ được Quách Huyến bỗng nhiên nhắc đến hắn.

Dương Đàm rụt rè nhìn thoáng qua Hoàng tổ phụ, sợ tổ phụ tức giận, vội vàng giải thích:

- Ý của ta là nói, hắn chính xác là thị vệ phủ Yến Vương, xin nghỉ dài hạn mấy tháng, Quách đô đốc ở nơi đâu tìm thấy hắn vậy?

Quách Huyến sở dĩ phải hỏi trước Yến Vương, chính là vì ông ta đang suy nghĩ nên nhắc tới công lao của Trương Huyễn hay không, nếu như Yến Vương phản ứng lạnh nhạt, vậy là có thể hàm hồ cho qua, nếu như người này thật sự là tâm phúc của Yến Vương, vậy ông ta phải nói thật.

Khả năng đoán ý và sắc mặt qua lời nói của Quách Huyến lợi hại bậc nào, liếc mắt một cái đã nhìn ra sự quan tâm của Dương Đàm đối với Trương Huyễn, trong lòng của ông ta thầm nghĩ 'Xem ra cái tên Trương Huyễn kia thật sự là tâm phúc của Yến Vương'.

Ông ta vội tiếp tục nói với Dương Quảng:

- Bệ hạ, vi thần sở dĩ nhắc đến gã Trương thị vệ này, là vì lần này nhờ có y mới đánh bại Lư Minh Nguyệt.

Quách Huyến không có giấu diếm, vội đem sự tình phát sinh sau khi gặp được Trương Huyễn kể tỉ mỉ một lần, cuối cùng nói:

- Nhờ có Trương Huyễn kịp thời phá vỡ kế dụ địch của Lư Minh Nguyệt, mới khiến cho vi thần không mắc mưu. Y theo sau đó hiến kế hoả công, ngược lại ép thổ phỉ mai phục ra, cuối cùng giúp chúng ta thu hoạch toàn thắng.

Dương Quảng đã từ miệng Bùi Cự biết được Trương Huyễn ở Mạc Bắc lập được nhiều công trạng thật lớn, ấn tượng của ông đối với Trương Huyễn đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn, cho dù Dương Đàm công khai khen ngợi Trương Huyễn, Dương Quảng cũng chưa chắc sẽ không hài lòng.

Tâm tình Dương Quảng không tệ, nghe được Quách Huyến không tiếc lời khen Trương Huyễn, ông không khỏi vuốt râu cười:

- Không thể ngờ được y còn là một đại tướng trí dũng song toàn. Khó có được mà!

Trong lòng Dương Đàm mừng thầm, nhân cơ hội nói:

- Khởi bẩm Hoàng tổ phụ. Tôn nhi từng đồng ý với y, để y ra ngoài làm tướng, Hoàng tổ phụ có thể để cho tôn nhi thực hiện lời hứa hẹn hay không.

Quách Huyến bên cạnh trong lòng chấn động, nếu như Trương Huyễn có thể đến dưới quyền mình làm tướng, mình không chỉ có được một nhân tài mà thông qua y còn có thể tạo dựng mối quan hệ với Yến Vương, chẳng phải là một công đôi việc sao.

Mặc dù có chút đường đột, Quách Huyến vẫn ỷ vào mình là tâm phúc của hoàng thượng, da mặt dày cười nói:

- Quân phủ U Châu đúng lúc đang không đủ tướng tài, hay là bệ hạ cho y tới U Châu!

Dương Quảng nhìn thoáng qua ông ta, cũng không nhắc chuyện này, thản nhiên nói:

- Lần này Quách ái khanh diệt phỉ có công, ủng hộ sĩ khí đại quân. Trẫm ban cho hoàng kim ngàn lượng, lụa năm nghìn tấm, tướng sĩ tham chiến mỗi người ghi công trạng một lần, khao thưởng công lao bọn họ thật nhiều!

Quách Huyến đụng phải cái đinh mềm, rồi lại được ban thưởng. Trong lòng có chút mất mát, lại vô cùng vui mừng. Cuống quýt tạ ơn cáo lui.

Dương Quảng thấy Quách Huyến đi rồi, lúc này mới cười nói với Dương Đàm:

- Trẫm biết con rất quan tâm Trương Huyễn. Chẳng qua sắp xếp y thế nào trẫm tự có cách nghĩ, con có thể tìm gặp y trước, quan tâm một số tình hình gần đây của y. Dù sao y là thị vệ Thiên ngưu của con.

- Tôn nhi hiểu rõ, ngay bây giờ sẽ phái người đi nghe ngóng tung tích của y.

***

Trương Huyễn lúc giữa trưa về tới La phủ, mãi đến khi tinh thần ổn định lại, Trương Huyễn mới cảm thấy mỏi mệt dị thường, hắn trở về phòng đã đặt đầu ngủ say, ngủ một mạch đến thời khắc hoàng hôn mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần hăng hái, dòng suy nghĩ cực kỳ rõ ràng.

Hắn đã có năm sáu ngày chưa trở về, trong phòng vẫn giống như lúc hắn rời đi. Trương Huyễn đi đến bên cạnh bàn, mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy, hắn mở tờ giấy ra, là La Thành để lại cho hắn.

'Đệ có việc gấp theo cha đi quận Bắc Bình, mấy ngày sau mới về, huynh có thể an tâm luyện võ, chớ có nhớ mong, mặt khác tinh yếu của Bá Vương thương pháp đệ đã sửa sang lại, cũng thêm vào phần lớn Tử Dương kích pháp, hơi có vẻ thô thiển, chỗ tinh diệu thua xa kích pháp, nhưng cũng có chỗ có thể dùng, tác dụng đối với tiểu đệ không lớn, huynh có thể tự ngẫm, La Thành kính dâng.'

Ngày đề bên ngoài là năm ngày trước, hoá ra La Thành mấy ngày nay cũng không ở Kế Huyện, cùng phụ thân đi Bắc Bình quận rồi, khó trách Quách Huyến phải dẫn binh diệt phỉ. Bắc Bình quận thời nhà Tuỳ là vùng đảo Tần Hoàng ngày nay, cách Kế Huyện xa ngoài mấy trăm dặm.

Trương Huyễn buông tờ giấy xuống, tiện tay nhặt một quyển giấy lụa ở bên cạnh lên. Đây là Bá Vương thương pháp La Thành sửa sang lại.

Kỳ thật Trương Huyễn cũng phát hiện Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín và Tử Dương kích pháp có rất nhiều chỗ tương tự. Nhưng Trương Huyễn về mặt sửa sang chi tiết tương đối yếu, trình độ võ học cũng không cao, hắn rất khó dung hợp Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín và Tử Dương kích pháp với nhau, đã phó thác chuyện này cho La Thành.

Trương Huyễn đang muốn mở cuốn lụa, lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy tiểu nha hoàn A Viên bưng mâm thức ăn đi vào.

- Công tử đói bụng chưa! Mau đến dùng cơm.

A Viên cười hì hì nói.

Trương Huyễn cũng đang rất đói bụng, hắn cười ngồi xuống, xoáy ngay một cái bánh nướng bắt đầu nhai nhóp nhép, nói mập mờ:

- Ngọc Lang đã đi bao lâu rồi?

- Chính là sau hôm các người đi Lư gia trang, công tử vội vàng chạy về, cùng lão gia đi Bắc Bình quận, tuy nhiên công tử đã quay về rồi.

- Trở về lúc nào?

Trương Huyễn vội vàng hỏi.

- Hôm nay mới trở về buổi trưa, sau đó lại đi ra ngoài rồi.

Tiểu nha hoàn vừa dứt lời, trong viện liền truyền đến giọng cười sang sảng của La Thành:

- Nguyên Đỉnh huynh thức dậy rồi sao?

Tiếng đến người đến, cái bóng dài của La Thành đã hiện ra ở trước cửa. A Viên vội vàng lùi lại phía sau một bước, cúi đầu, Trương Huyễn khoát tay cười nói:

- Qua đây ăn chút gì đó!

- Đệ đã ăn xong cơm tối rồi.

La Thành đi vào trong phòng, ngồi xuống đối diện Trương Huyễn. A Viên vội vàng rót một chén trà cho cậu ta, La Thành gật đầu cười nói:

- Ngươi lui ra trước đi!

A Viên thi lễ lui xuống, La Thành thấy cô bé đi ra ngoài, lúc này mới thấp giọng hỏi:

- Huynh trưởng tại làm sao lại cùng với Quách Huyến đi tiêu diệt Lư Minh Nguyệt?

Trương Huyễn nghe trong giọng nói của cậu ta có một tia không hài lòng, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ y không biết rõ việc Lư Thanh bị bắt cóc?

Trương Huyễn không lộ giọng điệu hỏi ngược lại:

- Sự tình rất nghiêm trọng sao?

- Nghiêm trọng ngược lại chưa nói tới, chẳng qua phụ thân đệ rất bất mãn, chất vấn đệ nguyên nhân, đệ lại không cách trả lời, còn nữa, mấy ngày nay huynh đi đâu?

Trương Huyễn tâm niệm chuyển gấp, hắn mơ hồ có chút minh bạch, có thể là bởi vì liên quan đến đấu tranh nội bộ Lư gia, phụ thân Lư Thanh che giấu chân tướng, cho nên cha con La Thành mới không biết việc phát sinh mấy ngày nay.

Trương Huyễn cũng không muốn nhắc việc của Lư Thanh, tránh nặng tìm nhẹ nói:

- Huynh ngày đó lúc quay về gặp phải đầu sỏ Lư Minh Nguyệt, gã cướp đi ngựa của huynh rồi, huynh tức giận không cho qua được tìm kiếm gã, kết quả gặp được quân đội của Quách đô đốc, đã đi theo bọn họ cùng đến Tả Hoàng Sơn.

- Hoá ra chuyện là như vậy?

La Thành tức thì nhẹ nhàng thở ra, xem ra là phụ thân hiểu lầm rồi, cậu ta mỉm cười nói:

- Khó trách không thấy Hoả Vân Câu của huynh, hoá ra bị Lư Minh Nguyệt cướp đi rồi, huynh về sau không đoạt về lại được sao?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Toàn diệt loạn phỉ, Lư Minh Nguyệt ngược lại chạy thoát rồi, đương nhiên là cưỡi ngựa của huynh. Đúng rồi, huynh còn cùng Tống Kim Cương ác chiến một trận.

- Đệ cũng nghe nói, Tống Kim Cương kia được xưng là đệ nhất mãnh tướng của Hà Bắc, huynh trưởng không ngờ có thể đánh bại hắn, không đơn giản nha!

- Huynh không có đánh bại gã, gã là giả vờ bại, dẫn dụ chúng ta vào chỗ mai phục, kỳ thật dựa vào bản lãnh thực thụ của gã, hẳn là sơ sơ mạnh hơn so với huynh một chút.

Trương Huyễn đẩy mâm thức ăn ra, lấy ra cuốn lụa La Thành để lại cho hắn, chậm rãi mở ra, bên trong là phân giải tinh yếu Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín, mỗi điểm quan trọng và sức lực vận dụng của một chiêu đều viết rất kỹ càng, đây là thiên phú của La Thành, suy một được ba, thông hiểu đạo lý các loại võ học, không ai bì kịp.

La Thành cười giải thích:

- Ta phát hiện rất nhiều chỗ của Bá Vương thương pháp cùng Tử Dương kích pháp có phần tương tự, chúng nó có phải từ một chỗ mà ra hay không đệ không rõ lắm, nhưng chỗ tinh diệu của Bá Vương thương pháp còn xa mới bằng được Tử Dương kích pháp.

Tuy nhiên chỗ đáng học hỏi trong nó chính là ở trong cứng rắn có mềm dẻo, mà Tử Dương kích pháp cương mãnh có thừa, mềm dẻo không đủ, cho nên đệ lấy ra tinh hoa cứng rắn mềm dẻo trong thương pháp giao hoà với nhau. Huynh trưởng có thời gian không ngại luyện thử xem, về sau tự nhiên có thể dung nhập vào trong kích pháp, Tử Dương kích pháp có thể nâng lên một đẳng cấp khác.

- Khiến hiền đệ hao phí tâm sức rồi!

Trương Huyễn cảm kích tính thẳng thắn của La Thành, lại cười nói:

- Hiền đệ sử dụng không được sao?

La Thành có chút tiếc nuối lắc đầu:

- Sức lực đệ không đủ, chỉ có thể bỏ ra công sức ở chỗ tinh diệu, sự mềm dẻo của Bá Vương thương là mềm dẻo cứng chắc, điều kiện đầu tiên là phải có sức lực đủ mức, đệ không làm được.

La Thành mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cậu ta rất có lòng tin với Ngũ câu thần phi thương gia truyền của mình, cậu ta liền khoát tay cười:

- Chúng ta không nói những thứ này, mặt khác có chuyện muốn nói cho huynh biết, ngày mai chúng ta cùng nhau đi tham dự thọ thần bảy mươi của ngoại tổ phụ của đệ, đi chen chúc tham gia náo nhiệt, như thế nào?

- Huynh đi không được hay lắm!

Trương Huyễn có chút do dự, người khác không mời mình đã tuỳ tiện đến trước, dường như có chút không ổn.

La Thành nhìn ra tâm tư của hắn, lại cười nói:

- Không cần lo lắng, kỳ thật là biểu huynh Lư Nguyên Khánh của đệ cực lực mời huynh, lần trước huynh đã đồng ý với huynh ấy rồi.

Trương Huyễn nghĩ tới, chính mình hình như là đã đồng ý, hắn không có cách nào khác cười khổ một tiếng:

- Vẫn đi Lư gia trang sao?

- Không! Không! Lần này chính là ở trong Lư phủ ở Kế Huyện, ngày mai khách mời sẽ có rất nhiều, không phải ai cũng có thể tham dự, hãy coi như đi chơi khuây khoả đi!

Trương Huyễn nhớ đến Lư Thanh, trong lòng của hắn bất thình lình trào ra một chút ý niệm khó có thể kìm chế, rốt cuộc đồng ý:

- Được rồi! Huynh đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện