La Thành vội vàng chạy tới chỗ ở của mẫu thân ở hậu trạch, vừa vào phòng liền phát hiện ra, phụ thân cũng đang ngồi một bên, vẻ mặt âm trầm. La Thành thầm thở dài. Xem ra phụ thân cũng nhất định là vì chuyện của Trương Huyễn.

La Thành đành quỳ xuống thi lễ:

- Hài nhi tham kiến phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân!

Mẫu thân La Thành nhìn chồng, thấp giọng nhắc nhở, hy vọng chồng không trách phạt con trai:

- Tử Diên.

La Nghệ cũng sinh ra trong thế gia tướng môn, lúc còn trẻ cũng oai hùng tuấn lãng như La Thành bây giờ. Lúc ấy, phụ thân là La Quang vinh ở quận Ngư Dương vì việc quân nên có quan hệ rất tốt với Lư Thận. Vì thế, hai nhà liền kết thành thông gia.

Nhưng La Thành chỉ có tướng mạo là giống phụ thân, còn tính cách thì lại giống với mẫu thân, không giống phụ thân chút nào. La Nghệ là người giảo hoạt, bảo thủ, hơn nữa làm việc không từ thủ đoạn, nhưng lại che giấu rất tốt, ngay cả vợ ông ta cũng không nhìn ra.

La Nghệ không tỏ thái độ, lạnh lùng nói:

- Chuyện của Trương Huyễn con biết rồi chứ? - Khởi bẩm phụ thân, con cảm thấy chuyện này không phải lỗi của Nguyên Đỉnh, không thể trách huynh ấy.

- Ta rất rõ đúng sai của chuyện này. Hắn chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ, làm sao có thể gây chuyện với một đại tướng quân. Nhưng ta chỉ quan tâm tới kết quả, ta không quan trọng hắn như thế nào, chỉ hy vọng hôm nay hắn sẽ ra khỏi Lư phủ.

- Phụ thân, sao có thể!

La Thành nóng nảy. Bây giờ không chỉ Lư phủ muốn đuổi người mà đến cả cha mình cũng muốn đuổi, chuyện này hơi quá đáng rồi.

- Không có chuyện gì là không thể. Ta mới là chủ gia đình, chuyện này đương nhiên là do ta quyết định. Ta là vì nể mặt con nên mới nói với con để con tìm cớ để bảo hắn đi. Còn về chuyện tiền bạc thì không thành vấn đề, có thể cho hắn tiền ăn đi đường.

La Thành hít sâu một hơi, nói:

- Như phụ thân bảo con làm sao mà mở miệng được. Là con mời huynh ấy đến, bây giờ lại muốn đuổi đi. Con làm không được!

- Nghiệp chướng!

LaNghệ vỗ mạnh bàn một cái:

- Ngươi dám cãi lại ta?

Lư phu nhân ở bên cạnh vội lên tiếng:

- Ngọc Lang, hay là như vậy, không phải con muốn tháng sau đi Tương Dương thăm ông nội sao? Vậy thì bây giờ đi trước đi, mời cả Trương công tử cùng đi. Nếu cậu ấy đồng ý thì sẽ cùng con đi Tương Dương.

Lư phu nhân lại hỏi chồng:

- Tử Diên, ông xem như vậy được không?

La Nghệ biết tính cách đứa con này của mình, vừa thối lại vừa cứng đầu, ép buộc chưa chắc nó đã chịu nghe. Đành vậy, chỉ cần Trương Huyễn ra khỏi Lư phủ là được. Vũ Văn Thuật chưa chắc biết hắn đi đâu. La Nghệ liền vuốt râu, nói với La Thành:

- Ta nể mặt mẫu thân con nhượng bộ một bước. Con có thể dẫn hắn đi Tương Dương, chậm nhất sáng mai phải đi khỏi đây.

La Thành cúi đầu không nói. Nhưng y cũng biết, đây là biện pháp tốt nhất. Nếu không, phụ thân căn bản không cần thông qua mình, chỉ cần sai người tới nói ý với Trương Huyễn. Với tính cách của Trương Huyễn, hắn lập tức sẽ bỏ đi. Như vậy, giao tình của y và Trương Huyễn coi như xong.

- Được rồi, như vậy đi!

La Thành đáp lời rồi lập tức xoay người bước đi. La Nghệ vuốt râu nhìn con trai đi khuất, không khỏi mắng thầm:

- Tiểu tử thối, một chút mánh khóe quan trường cũng không có!

- Biểu ca, xảy ra chuyện gì vậy?

La Thành vừa đi ra sân liền gặp Lư Vân. Lư Vân là con gái của Lư Nghi, năm nay mới mười bốn tuổi. Từ nhỏ nàng đã thích người anh họ La Thành. Mối tình đầu hai năm qua vẫn một lòng đặt lên người La Thành.

La Thành đang tâm phiền ý loạn, tiểu nha đầu này lại chạy tới quấn, y khẽ gắt lên:

- Đừng làm phiền ta!

Y xua tay, bỏ mặc cô em họ, cũng không quay đầu lại mà đi nhanh về phía trước. Lư Vân ngây ra một lúc, khi bóng dáng La Thành đã khuất, mắt cô liền đỏ lên.

- Vân muội, Ngọc Lang làm sao vậy?

Bên cạnh vang lên tiếng của Lư Thanh.

Lư Vân vô cùng ấm ức, nhào vào trong lòng Lư Thanh khóc nấc lên. Lư Thanh vuốt tóc Lư Vân, cười nói:

- Ngọc Lang ca ca của muội hình như đang rất buồn bực, lúc này muội chớ có đi chọc vào huynh ấy.

- Muội chỉ định an ủi huynh ấy, thay huynh ấy nghĩ kế xem sẽ đối phó với Vũ Văn đại tướng quân như thế nào. Nhưng huynh ấy không để ý tới muội.

Lư Vân thút thít nói.

- Muội lại chạy tới nghe lén rồi, cô mẫu sẽ tức giận đấy.

- Muội cũng chỉ là muốn tốt. Thanh tỷ, hay là chúng ta giúp đỡ biểu ca đi.

Lư Vân kéo kéo cánh tay Lư Thanh năn nỉ.

Lư Thanh khẽ lắc đầu. Không cần phải nói, Vũ Văn đại tướng quân này chính là Vũ Văn Thuật rồi. Nghe nói Vũ Văn Thuật tính tình ngang ngược, chọc phải ông ta thực sự là bất hạnh. Chỉ có điều, Lư gia cũng hơi thái quá.

- Chúng ta đến xảy ra chuyện gì còn không biết, làm sao mà giúp được huynh ấy?

- Muội biết. Muội vừa nghe được, hình như bằng hữu của biểu ca gây chuyện với Vũ Văn đại tướng quân. Lư phủ muốn đuổi hắn ra ngoài.

Lư Thanh mỉm cười:

- Đúng là nha đầu ngốc. Trong phủ có tới mấy trăm khách, bằng hữu của huynh ấy tên là gì, hình dáng như thế nào chúng ta cũng không biết thì giúp thế nào?

- Hình như họ Trương, đúng rồi, tên là Trương Huyễn!

Lư Thanh lập tức ngây người giống như vừa bị sét đánh trúng. Vân muội hỏi mấy lần, nàng đều không biết, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Hóa ra huynh ấy ở đây! Hóa ra huynh ấy ở cách mình không xa!”

- Thanh tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?

Lư Vân thấy chị họ ngây ra, trong lòng khẩn trương, ra sức lắc tay nàng. Lư Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, cắn chặt môi nói:

- Ta đi tìm ông nội!

- Tỷ đi tìm ông nội làm gì?

- Ta muốn nói cho ông nội biết, làm người có ơn phải báo!

Lễ mừng thọ của Lư lão gia tử bắt đầu lúc bốn giờ chiều. Lư Thận được mời ra ngoài đại sảnh, ngồi ngay ngắn ở bên dưới chữ thọ. Khách khứa thay nhau đến chúc thọ, không khí vô cùng náo nhiệt. Sau khi chúc thọ xong, tiếp đó là thọ yến long trọng. Đây mới là màn quan trọng nhất.

Lư thị vì chuẩn bị thọ yến ngày hôm nay đã bao hết mười quán rượu ngon nhất trong huyện để đến cung cấp rượu và thức ăn cho thọ yến. Chỉ tiếc Lư gia không có điện phủ đủ rộng để cho mọi khách khứa cùng ngồi một chỗ, đành phải phân chia các nơi bày yến tiệc tại ba nơi là nhà chính, đông viện và tây viện.

Nhà chính có khoảng hơn năm mươi người, tất cả đều là quan lớn của triều đình. Một người ngồi một bàn, bên cạnh có thị nữ hầu hạ. Mọi người tụ họp ăn uống linh đình, nội đường còn có một đội vũ nữ nhảy múa. Đàn sáo, tiếng cười vang lên không ngớt.

Ngồi ở đông viện là gia chủ hoặc là đại diện của các thế gia cùng với quan lớn ở các nơi, có khoảng gần trăm người. Cứ hai người ngồi một bàn nhưng rượu và thức ăn thì tách riêng.

Những người còn lại đều ngồi ở tây viện. Bởi vậy tây viện cũng là nơi đông người nhất, chừng hai ba trăm người, chủ yếu là con cháu và gia quyến của các đại thế gia. Cơ bản là khoảng bốn người ngồi một bàn, nam nữ ngồi riêng. Vì phòng quá nhỏ nên phần lớn mọi người đều ngồi trong sân. Nhưng thời tiết nóng bức, ngồi ở sân có chút gió mát nhẹ lại thành ra thi vị.

Trương Huyễn được sắp xếp ngồi ở một vị trí ít người chú ý tại một góc. Mọi người đều bốn người một bàn, chỉ có hắn là một mình một bàn. Lư gia cũng đã nhọc lòng, vừa không thể đuổi hắn đi, cũng không thể để Vũ Văn Thuật bất mãn, chỉ có thể dùng cách đối xử lạnh nhạt này.

La Thành là cháu ngoại của Lư lão gia nên được đặc biệt bố trí ngồi ở đông viện với các đại tướng quân. La Nghệ hy vọng nhân cơ hội này cho con làm quen với một số quan lớn ở trong triều.

La Thành áy náy ngồi cùng Trương Huyễn một lát. Trương Huyễn cười nói:

- Chút chuyện nhỏ đó không cần phải áy náy. Ta không đến mức là không chịu nổi. Đi đi, đừng đắc tội với khách.

- Vậy huynh phải chịu ủy khuất rồi, sau này tiểu đệ nhất định sẽ đền bù.

La Thành thi lễ rồi đứng dậy đi vào đông viện.

Trương Huyễn đủng đỉnh tự rót một chén rượu cho mình. Quan sát xung quanh một lượt, bên phải và đằng sau của hắn đều là tường, ở trước mặt hắn có một cái bàn, ngồi xung quanh là bốn tên trẻ tuổi. Tuy rằng không biết bọn họ đang nói chuyện gì nhưng Trương Huyễn cũng đoán được, chỉ thấy bọn họ thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn sang mình, nhướng mày cười.

Trương Huyễn mặc kệ bọn họ, ánh mắt lại hướng sang bên phải. Lông mày liền nhíu lại. Cách đó không xa là ghế của phụ nữ, tổng cộng có ba mươi mấy bàn, cười nói rộn rã không ngừng, đều là các phu nhân ăn mặc diêm dúa, trang điểm điệu đà. Từng đợt mùi hương nồng nặc theo gió bay tới, át hết cả mùi rượu và thức ăn. Đây mới là điều khiến Trương Huyễn đau đầu.

Lúc này, lại có một mùi hương nồng đậm lạ lùng bay tới. Có mùi hoa quả lên men, hơn nữa trong không khí còn có mùi hương phấn nhè nhẹ chui thẳng vào mũi Trương Huyễn. Trương Huyễn đặt chén rượu xuống, không kìm nổi mà hắt xì một cái, vội vàng lấy tay phẩy phẩy mùi phấn ở trước mặt.

Phía sau hắn vang lên một tiếng cười khẽ. Trương Huyễn quay đầu lại thì thấy cách đó vài chục bước, một chỗ ngồi vốn không có ai ngồi không biết từ lúc nào có một cô gái trẻ tuổi. Hắn lập tức nhận ra, là Lư Vân mà lúc chiều hắn gặp ở sân hoa sen.

- Vậy Lư Thanh đâu rồi?

Tim Trương Huyễn đập loạn xạ. Hai tỷ muội này luôn đi cùng nhau, tại sao bây giờ lại tách nhau ra, chẳng lẽ là vì mình sao?

Chỗ ngồi của Lư Vân vốn là ở trong nội viện nhưng cô gái này rất thông minh, cô phát hiện khi nhắc tới Trương Huyễn, Thanh tỷ lập tức trở nên khác thường nên đoán rằng Thanh tỷ biết Trương Huyễn.

Lư Vân đã thay một chiếc váy màu đỏ tươi, nhìn càng trở nên lanh lợi đáng yêu. Lư Vân cầm một chén rượu, tò mò tiến lên phía trước:

- Ngươi chính là Trương Huyễn?

- Tôi biết cô. Cô là biểu muội của La Thành, cậu ấy luôn nhắc về cô với tôi.

- Vậy sao?

Ánh mắt Lư Vân lập tức sáng lên, vội hỏi:

- Huynh ấy nhắc như thế nào?

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lư Vân, Trương Huyễn không nỡ đả kích, liền cười nói:

- Cậu ấy nói mình có hai biểu muội rất xinh đẹp và đáng yêu, một người tên là Lư Vân, còn một người nữa tên là… là…

- Tên là Lư Thanh…

Lư Vân cười hì hì nói:

- Muốn hỏi thì hỏi thẳng đi, đừng có hỏi dò.

Trương Huyễn hơi xấu hổ. Hắn không ngờ tiểu nha đầu này lại lanh lợi như vậy. Hắn không biết nên nói như thế nào, Lư Vân thở dài nói:

- Thanh tỷ bị đại bá mắng cho một trận, đang trốn trong phòng khóc một mình!

- Tại sao?

Trương Huyễn rốt cuộc không kìm nổi, hỏi.

- Còn không phải là vì ngươi sao? Tỷ ấy cho rằng ngươi bị Lư gia đuổi đi nên đi tìm ông nội để nói đỡ. Kết quả đi nửa đường gặp đại bá, sau khi tranh luận với đại bá thì bị mắng cho một trận. Ta cũng không biết bọn họ nói cái gì.

Ánh mắt Lư Vân vô cùng hưng phấn và tò mò. Nàng hạ giọng cười nói:

- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra. Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi và Thanh tỷ quen nhau như thế nào không?

Trương Huyễn vốn không nghe thấy Lư Vân nói gì nữa. Trong lòng hắn đang đắm chìm trong sự cảm động. Lư Thanh vẫn không quên mình, nàng vẫn quan tâm tới mình như vậy. Lúc này, Trương Huyễn chợt cảm thấy có gì đó, lập tức quay đầu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện