Vào buổi lâm triều ngày hôm sau, Chúc Vân Tuyên rốt cuộc cũng gặp được vị công bộ lang trung mà Lương Trinh nói đến. Đối phương tên là Chu Giản, khoảng chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ là một người cực kỳ cá tính lại có tài ăn nói, tuy là lần đầu tiên vào triều nhưng không hề có chút gì gọi là sợ hãi, cộng thêm việc đã suy tính mọi chuyện kỹ càng, thành ra đối phương cứ như vậy mà nói chuyện một cách vô cùng dõng dạc có trật tự, chính kiến rõ ràng, ngay cả Chúc Vân Tuyên cũng không thể không đánh giá cao chút về con người này.

Đặc biệt là khi nói đến phương án thay đổi đường sông, hắn còn trình bày cẩn thận rạch ròi hơn cả Lương Trinh ngày hôm qua, không những suy xét đủ mọi nhân tố, cả chuyện thiên thời địa lời cũng xem qua, còn tính toán tỉ mỉ một phen, vừa nhìn liền biết đối phương đã ấp ủ nghiên cứu từ lâu, chứ chẳng phải do vỗ đầu một cái có thể nghĩ ra được.

Chúc Vân Tuyên quả thật bị Chu Giản thuyết phục, bây giờ quốc khố có tiền, mặc dù đây là một công trình lớn vừa tốn thời gian vừa tốn tiền của sức lực, thế nhưng ngẫm lại cũng khá đáng giá để thử một lần, chỉ là hắn còn chưa kịp tỏ thái độ, Tăng Hoài đã cầm đầu một đám quan văn dồn dập cực lực phản đối, còn nói thẳng ra động thái này chỉ là lừa đời lấy tiếng, sẽ gây họa cho nước cho dân.

Chu Giản một mình khẩu chiếu tranh chấp với đám người kia, thỉnh thoảng Lương Trinh sẽ chen vào phụ họa thêm đôi ba lời, cuộc đôi co kia diễn ra hồi lâu vẫn chưa có dấu hiệu bớt căng thẳng, cuối cùng vì Chúc Vân Tuyên nghe đến phiền, liền trực tiếp tuyên bố bãi triều.

Một mình Tăng Hoài được gọi ở lại, lão nhìn thấy Chúc Vân Tuyên mặt ủ mày chau, bèn ra sức khuyên hắn: “Bệ hạ, dù cho có thế nào đi nữa thì ngài cũng không thể để cho Chiêu vương đầu độc mình, những lời mà hắn cùng vị công bộ lang trung kia nói chẳng qua chỉ là ba hoa chích chòe mà thôi, bọn họ thực sự quá mức nôn nóng mạo hiểm, chuyện thay đổi tuyến đường ở sông ngòi sao có thể đơn giản như vậy, lỡ như giữa chừng xảy ra sai lầm, thì thứ chịu tổn thất không chỉ đơn giản là tiền bạc, mà còn có có thể là hàng ngàn, hàng vạn tính mạng vô tội!”

Chúc Vân Tuyên không đồng tình với ý kiến của lão: “Lão sư, những lời nói của Chiêu vương cùng người Chu Giản kia cũng không phải là không có lý, nếu như có thể nhất lao vĩnh dật*, thì cũng đáng giá mạo hiểm một lần, dù cho phải tốn thời gian mất công sức, thì trẫm cũng muốn thử xem sao.”

— nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

“Mấy chuyện nhất lao vĩnh dật sao có thể dễ như bọn họ nói chứ, tuy rằng miệng nói có thể bảo đảm trăm năm, nhưng ai có thể chứng minh được chuyện liệu bọn họ có nói ngoa hay không, với một công trình rút dây động rừng* hao tổn tiền cửa như vậy, một khi xảy ra vấn đề gì, thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được, bệ hạ ngàn vạn lần không thể cả tin bọn họ như vậy!”

— rút dây động rừng: kéo một sợi tóc động đến cả người, chỉ làm một chuyện nhỏ ảnh hưởng đến cả một tập thể.

“… Cũng nào có chuyện gì có thể làm một lần là thành công chứ. ” Chúc Vân Tuyên nói xong khẽ lắc lắc đầu: “Để trẫm suy nghĩ thêm đi.”

Tăng Hoài đỏ mắt quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ, mặc dù nguyên quán lão thần là ở Tần Châu, nhưng thần xin lấy trời đất chứng giám, rằng chuyện thần cật lực phản đối không hề có chút tư tâm nào, âu cũng bởi lão thần đã từng sinh sống trưởng thành trên bờ sông Tần Châu suốt hai mươi năm, cho nên cũng biết được trong đầu những người dân kia suy nghĩ cái gì. Bọn họ vừa sợ con sông này, đồng thời lại tôn kính nó, cả đời của bọn họ trôi theo những dòng nước này mà sống, cũng vì nhờ có dòng sông mới có thể sinh sôi nẩy nở, tổ tiên, từ đường của bọn họ đều nằm ở đó, nơi đó là cội nguồn gốc rễ của bọn họ! Chiêu vương muốn rút hết gốc rễ cội nguồn nhà bọn họ, hắn cho rằng chỉ cần cho ít bạc là có thể khiến cho bọn họ tình nguyện di dân, thế nhưng nếu thật là vậy, thì sẽ không có ai hơi đâu biết rõ sống trên sông nguy hiểm, mà vẫn liều mạng trở về sau khi nạn ngập lụt qua đi!”

Chúc Vân Tuyên tiến lên trước một bước, rồi giơ hai tay nâng người dậy: “Lão sư người làm gì vậy, chúng ta tiếp tục bàn bạc kỹ càng thêm về chuyện này là được rồi, trẫm vốn cũng chưa nói đồng ý với Chiêu vương.”

Tăng Hoài than thở khóc lóc: “Bệ hạ, thần cũng không phải là muốn bức ép ngài, chỉ là Chiêu vương hắn lòng muông dạ thú, bụng dạ khó lường, thần thực sự không muốn thấy ngài bị hắn che mờ mắt!”

“Nhưng mà….”

“Chiêu vương không những nắm giữ binh quyền, bây giờ còn khua tay múa chân xen vào chuyện chính sự của ngài, rõ là ôm ấp mưu đồ xấu, bệ hạ nhất định không thể để cho hắn ta như ý nguyện được!”

“….Trẫm biết rồi, Lão sư đứng lên đi, việc này để buổi lâm triều sau lại bàn.”

Đợi đến khi Tăng Hoài rời đi, Lương Trinh mới vào cửa, hắn vừa bệ vệ ngồi xuống ghế xong, liền quay sang cười hỏi Chúc Vân Tuyên: “Sao sắc mặt bệ hạ lại khó coi như vậy? Vừa nãy thần đi vào cũng đụng trúng Tăng các lão, lão ta cũng mặt ủ mày chau, để thần đoán xem, lão ta ở trước mặt ngài hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình*, sau đó kiên quyết khuyên ngài đừng nghe thần ăn nói linh tinh mà gây hại đến nước đến dân đúng không?”

— hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình: đầu tiên là giảng đạo lý cho đối phương hiểu, sau đó cố gắng dùng tình cảm cảm hóa đối phương.

Chúc Vân Tuyên nghiêng mặt nhìn về phía hắn, giễu cợt nói: “Ngươi căn bản đã biết hết tất cả mọi chuyện, vậy còn hỏi làm gì nữa.”

“Phải chăng lão ta còn nói thần là lòng lang dạ sói, muốn nhân cơ hội sinh sự, dùng thế lực bắt ép ngài?”

Chúc Vân Tuyên không nói, xem như là ngầm trả lời là phải.

Lương Trinh cười ha ha: “Bệ hạ cứ chờ xem, Tăng các lão là cái thá gì chứ, sau này còn có một màn kịch hay chắc chắn sẽ khiến cho bệ hạ cảm thấy bất ngờ.”

“… Câu này của Chiêu vương là có ý gì? Rốt cuộc ngươi lại muốn làm gì nữa?”

Lương Trinh cười lắc đầu không trả lời, lúc sau cũng đổi qua đề tài khác: “Trước hết bệ hạ khoan để ý tới mấy chuyện này đi, bây giờ thân thể ngài nặng nề, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, vừa nãy Phương thái y còn nói cho thần nghe là trong khoảng thời gian này bệ hạ ngủ không được ngon, ăn cũng ít, vì thế bào thai trong bụng mới nhỏ hơn bình thường, xem như ngài không vì đứa con trong bụng, thì cũng phải vì thân thể của mình, nên ăn nhiều ngủ nhiều, đừng cố quá sẽ sinh bệnh.”

Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói: “Thân thể của trẫm, trẫm tự khắc hiểu rõ, không phiền Chiêu vương nhọc lòng quan tâm.”

Lương Trinh khẽ nheo mắt lại thắm thiết nhìn đối phương hồi lâu, qua một lát sau, lại không nhịn được nở nụ cười, tiến lên trước, sau đó giơ một tay ra ôm người vào lòng.

Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên đột nhiên trở nên nghiêm túc, đồng thời tỏ ra cảnh giác nhìn về phía hắn: “Ngươi định làm gì?”

Lương Trinh chợt dán tay lên bụng Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng sờ qua, nơi này đã được năm tháng, vì Chúc Vân Tuyên ăn mặc khá dày, cho nên nhìn không nổi bật lắm, chỉ khi nào dùng tay sờ mới rõ ràng cảm nhận được phần bụng nhô lên. Lương Trinh khẽ cười lên tiếng nói: “Lão già kia quan tâm bệ hạ như vậy, chuyện gì cũng lao tâm lao lực vì ngài, thế mà vẫn không phát hiện ra chuyện ngài đã mang thaikhông thể chịu mệt nhọc sao? Lúc nào mở miệng ra cũng nói một lòng vì bệ hạ, thế vì cớ gì mà lại không hiểu chuyện, không thương cảm bệ hạ, mà nhất định cứ phải cùng ngài đôi co tới cùng chứ.”

Chúc Vân Tuyên cố áp chế cơn giận lại, gằn giọng nhắc nhở hắn: “Bỏ tay ra.”

Lương Trinh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục giương tay bế người lên, rồi nhanh chân đi về phía nội điện: “Sắc mặt bệ hạ trông không mấy tốt, tối hôm qua ngài ngủ được mấy canh giờ? Hiện tại nhân lúc trời còn sớm, đừng lo nghĩ không đâu nữa, ngủ một chút đi.”

“Ngươi thả trẫm xuống.”

“Không thả.”

Sau khi được đặt lên giường, Chúc Vân Tuyên vẫn không có chút buồn ngủ nào, cứ vậy mà rướn cổ dùng cặp mắt thao láo nhìn lên nóc giường, ánh mắt cứ lơ lửng bay trên không trung.

Lương Trinh tựa ở một bên ôm lấy đối phương, đồng thời nhỏ giọng hỏi hắn: “Bệ hạ đang suy nghĩ gì vậy?”

Chúc Vân Tuyên không đáp, Lương Trinh thấy vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ đặt tay lên bụng người kia lần nữa nhẹ nhàng vuốt ve. Lần này, vật nhỏ trong bụng dường như cảm nhận được, bèn cứ ra sức động đậy va chạm theo vị trí di chuyển của bàn tay hắn. Lương Trinh nhướng mày ngạc nhiên cười cười: “Nó thật sự biết động sao?”

Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lúng túng quay đầu đi, Lương Trinh giờ khắc này cảm thấy thú vị không thôi, nhóc con trong bụng Chúc Vân Tuyên cứ liên tục đuổi theo tay hắn đấu đá lung tung, bản thân hắn căn bản chưa từng trải nghiệm qua chuyện này trong đời, thành ra đặc biệt cảm thấy cực kỳ mới mẻ.

“Bình thường nó cũng hay động như vậy?”

Chúc Vân Tuyên cắn môi, ngay từ lúc bốn tháng rưỡi thì hắn đã có thể cảm giác rõ ràng được thai động, thế nhưng từ trước đến giờ vẫn không hề cho đứa nhỏ này tí tẹo sự động viên nào, mà cực lực muốn lơ là đi sự tồn tại của nó. Chỉ là gạt được người khác, nhưng không lừa được chính mình, bên trong bụng hắn giờ đây là một sinh mạng, cho dù hắn có không muốn thừa nhận đứa con này như thế nào, thì sự thật nó vẫn luôn ở đó, từng ngày từng ngày một ngoan cường lớn lên.

Nhìn thấy viền mắt Chúc Vân Tuyên hơi đỏ, Lương Trinh thoáng chốc ngây người ra, sau lại cúi đầu khẽ in một nụ hôn lên mi mắt đối phương thỏ thẻ: “Bệ hạ đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có khi nỗ lực sinh ra xong ngài lại thích nó thì sao? Hay là chính ngài sờ thử xem?”

Lương Trinh nói xong khẽ nắm lấy tay Chúc Vân Tuyên xoa lên cái bụng nhô kia, phản ứng trong bụng ngay tức khắc dường như bắt đầu mạnh hơn một chút, có vẻ như muốn ra sức biểu hiện ra cảm giác tồn tại của mình. Mi mắt Chúc Vân Tuyên khẽ run run, Lương Trinh lúc này chợt ghé vào lỗ tai hắn cười lẩm bẩm: “Nó quả nhiên thích bệ hạ hơn.”

Cánh tay còn lại đang buông thõng bên người của Chúc Vân Tuyên dần xiết chặt, song hàm răng cũng dán sát vào nhau, vẫn nhất quyết không nói ra bất cứ lời nào.

Chưa tới hai ngày sau, Chúc Vân Tuyên liền biết được chuyện Lương Trinh từng nói sẽ khiến mình bất ngờ rốt cuộc là gì, vốn tưởng rằng chỉ có đám người tri thức cổ hủ bên nội các cùng hàn lâm viện mới phản đối việc thay đổi tuyến đường sông, ai dè hiện tại Hiển vương không liên quan cũng cầm đầu một tốp người vương công huân quý bắt đầu nhảy ra tung hoành ngang dọc, bọn họ ai nấy bộ dạng oai phong lẫm liệt dâng mấy tờ tấu chương lên tiếng kịch liệt công kích cho rằng việc thay đổi tuyến đường kia là làm trái với lẽ trời, chắc chắn sẽ bị quả báo, còn nói thẳng ra tố cáo vị công bộ lang trung Chu Giản kia ăn nói linh tinh hoang đường rắp tăm hại người, cầu xin bệ hạ thẳng tay cách chức trừng trị.

Hiển vương ở ngay tại triều đình cả gan phát ngôn bừa bãi, gã ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe*, Chúc Vân Tuyên nghe mà gương mặt chợt trở nên lạnh như băng, đồng thời đảo mắt chậm rãi nhìn đám quần thần phía dưới, hiện tại không có một ai đứng ra cãi lại, đa số là những người có cùng ý kiến với gã, còn những người thấy chuyện không liên quan đến mình thì chỉ khoanh tay làm ngơ, duy chỉ có một mình Lương Trinh đứng bên trong đám võ tướng đang khoanh tay cười mỉm chi, bộ dáng dường như đang xem một buổi hí kịch trên sân khấu vậy.

— chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: nói bóng nói gió

Đợi đến khi Hiển vương mặt đỏ tía tai dõng dạc mắng xong, bên trong đại điện thoáng chốc trở nên im tĩnh lại, thì đột nhiên có một ngự sử đô sát viện bất ngờ ra khỏi đám đông cất cao giọng nói: “Thần có chuyện cần tấu!”

Chúc Vân Tuyên theo bản năng mà nhìn sang Lương Trinh, thấy khuôn mặt ai kia vẫn tươi cười dường như không có chút gì kinh ngạc, liền bất giác hiểu rõ đây chính là màn kịch hay mà hắn đã sắp đặt cho mình, chợt trầm giọng nói:  “Ngươi muốn tấu cái gì?”

“Thần muốn tố Hiển vương lấy quyền mưu tư, trắng trợn xâm chiếm ven bờ sông ngòi cùng dân điền, tự ý tăng thuế, khiến dân chúng lầm than, kêu ca khắp nơi, kính xin bệ hạ minh xét!”

Cả sảnh đường chợt ồ lên, Hiển vương cũng ngớ người ra, sau đó mới thở hổn hển quát mắng: “Tên ranh con kia đừng có ở đây ăn nói linh tinh nói xấu bản vương! Căn bản vốn không hề có mấy chuyện này!”

Người ngự sử kia vẫn không chút tỏ ra sợ hãi gì, tiếp tục mạnh miệng nói: “Những việc thần tấu lên đều là thật, tuyệt đối không có nửa câu giả dối, kính xin bệ hạ minh xét!”

“Ngươi!”

“Có hoặc không thì cứ phái khâm sai đi thăm dò sẽ rõ ràng thôi.” Lương Trinh thong dong tiếp lời: “Nếu như thật sự không có, thì Hiển vương từ trước đến giờ vốn thờ ơ không mấy quan tâm đến chuyện chính sự vì cớ gì lần này lại tỏ ra gấp gáp hò hét ngăn cản chuyện đường sông vậy nhỉ, mới đầu bản vương còn cảm thấy kỳ quái, bây giờ ngẫm lại, hóa ra Hiển vương đây là sợ chuyện chính mình bị bại lộ.”

Lương Trinh vừa dứt lời, trong đại điện đã im lặng đến độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi, bọn người vương tôn quyền quý mới đầu còn vênh váo đắc ý, hiện tại ánh mắt đã bắt đầu chột dạ láo liên không dám nhìn Lương Trinh, duy chỉ có Hiển vương trừng như muốn nứt toát đôi mắt ra với Lương Trinh, đồng thở thở phì phò: “Là ngươi! Chuyện hôm nay là do ngươi một tay sắp đặt đúng không! Ngươi đây là cố ý muốn hãm hại bản vương!”

“Nếu như Hiển vương thật sự chưa bao giờ làm, thì có ai mà hại được ngài.” Lương Trinh nghiêm nghị tiến lên một bước nói với Chúc Vân Tuyên: “Việc đã tới nước này, nếu Hiển vương cứ luôn miệng nói mình bị oan, vậy thì kính xin bệ hạ ra lệnh điều tra rõ ràng, xem như trả lại trong sạch cho Hiển vương.”

Gương mặt Chúc Vân Tuyên trở nên lạnh lùng, lập tức hạ chỉ, phái khâm sai khởi hành ngay ngày hôm đó đi tới nơi điều tra rõ ràng  chân tướng.

Nửa tháng sau, khâm sai phục mệnh hồi cung, tất cả nhân chứng vật chứng đều có đủ, chuyện lần này dính dáng đến đám người vương công huân quý cùng mệnh quan triều đình do Hiển vương cầm đầu, số ruộng đất chiếm của dân nhiều đến con số mấy vạn khoảnh*, mà thứ bất ngờ ở đây là, cái tên thủ phụ Tăng Hoài cũng nằm bên trong danh sách đó.

— khoảnh:  tương đương 100 mẫu, chừng 6, 6667 hec-ta
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện