Đêm tối hôm nay chìm sâu đến mức như không còn một tia sáng nào hiện hữu, vào ngay thời khắc âm u ảm đạm nhất trước lúc bình minh, trên khoảng trời bất chợt vang lên một tiếng chuông âm vang đến độ muốn hất tản đi lớp sương mù dày đặc đen kịt. Nó cứ vang vọng kéo dài như thế một lúc lâu trên hoàng thành.
Hoàng đế băng hà.
Chúng quan lại quỳ ở phía ngoài sau cửa cung, ai nấy đều quỳ rập đầu trên mặt đất lên tiếng than khóc.
Trong Cam Lâm cung, thủ phụ Trương Niên Linh run run nâng lên hộp gấm đựng di chiếu, sau đó từ từ mở ra dưới sự chứng kiến của vô số con mắt xung quanh. Ngay cả Thần quý phi khóc đến muốn ngất đi cũng bắt đầu lấy khăn lau mặt, một bên chuyển sang thút thít nhỏ tiếng, một bên dùng cặp mắt đỏ hoen óng ánh nhìn chằm chằm từng động tác của Trương Niên Linh.
Chúc Vân Tuyên cụp mắt, khoé mắt của hắn giờ cũng ửng hồng, trên gương mặt căng thẳng dần hiện ra sự lạnh lùng, bàn tay vùi trong ống tay áo lớn đã nắm chặt cuộn tròn lại.
Trương Niên Linh chậm rãi mở thánh chỉ ra trầm giọng thì thầm: “Trẫm dùng chút tài mọn mình, nhận lấy hồng nghiệp tổ tông, tuần tự được hai mươi bốn năm, cai quản đất nước, ngày đêm lo nghĩ thái bình cùng an nguy… Cửu hoàng tử Chúc Vân Quỳnh thông minh hơn người, sớm rèn nên phẩm hạnh, thích hợp để kế vị ngôi vị hoàng đế… Nay tân đế vẫn còn nhỏ, cân phải chuyên tâm học tập rèn luyện, mà Chiêu vương Lương Trinh phẩm chất tốt đẹp tài năng xuất chúng, nổi trội trong đám người, thay quyền trông coi đất nước, chính sự quốc gia, toàn bộ theo huấn thị suy xét thi hành… Chiêu chỉ ban ra ngoài, cho mọi người cùng biết.”
Đầu ngón tay Chúc Vân Tuyên bấm chặt vào trong lòng bàn tay, bản thân cố gắng cắn răng kiềm chế lại.
Khi Trương Niên Linh hạ xuống câu chữ cuối cùng, bên trong đại điện chợt yên tĩnh một lúc, sau chốc lát liền có người đỡ cửu hoàng tử đang mê man chỉ biết khóc đưa lên.Trương Niên Linh dẫn đầu đám các thần quỳ gối xuống trước mặt tiểu hoàng tử, đang định bái kiến tân đế.
Lương Trinh ở sau đám người chợt lên tiếng: “Chờ đã.”
Trương Niên Linh lập tức nhíu mày, trầm giọng nhắc nhở hắn: “Chiêu vương có lời gì muốn nói, thì để lát nữa rồi nói sẽ tốt hơn.”
“Chậm trễ nữa sẽ không kịp.”
Lương Trinh chậm rãi đứng lên, sau đó thả nhẹ bước chân hết sức thong dong tới bên cạnh Trương Niên Linh. Thần quý phi tức giận trừng mắt, đang định đi ra ngắt ngang, thế nhưng căn bản Lương Trinh chẳng còn rảnh rỗi đâu để ý đến, chỉ hỏi Trương Niên Linh: “Có thể cho bản vương xem thử di chiếu không?”
Trương Niên Linh cau mày: “Chiêu vương là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi di chiếu này là giả sao?!”
Lương Trinh lạnh lùng đáp trả: “Có giả hay không thì phải nhìn mới biết được, Trương các lão hà tất chi phải lo lắng như vậy, lẽ nào cũng đang thấy chột dạ hay sao.”
Trương Niên Linh nghe xong ngớ người, lập tức trở nên giận dữ: “Ăn nói bừa bãi! Thằng nhãi ranh kia chớ vội nói xấu lão phu!”
“Vậy thì mau chóng đưa di chiếu ra cho mọi người nhìn thử đi.” Tuy giọng điệu Lương Trinh hết sức nhẹ bâng, thế nhưng tư thái lại cực kỳ kiên định, như không cho kẻ nào được xía vào.
Không chỉ có Trương Niên Linh, mà hai vị các lão đồng thời chịu trách nhiệm bảo quản di chiếu khác cùng gã cũng đỏ mặt tía tai, bởi căn bản thứ mà chúng văn thần coi trọng nhất chính là danh dự của chính mình, chớ nói đến chi việc Lương Trinh hoài nghi còn là tội lớn liên lụy đến cửu tộc.
Vẻ mặt của mọi người trong điện giờ khắc này cũng thay đổi, bọn họ bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi đổ dồn lên ba vị các lão Trương Niên Linh, chợt có một người trong đám tôn thất vương công lên tiếng đi đầu: “Nếu đã như thế, thì mấy vị các lão cứ đưa di chiếu cho bọn ta xem thử đi!”
Chúc Vân Tuyên bình tĩnh nhìn người vừa mới lên tiếng kia, đối phương là Hiển vương – đường huynh của Chiêu Dương đế. Về những vương gia nhà họ Chúc, nếu không tính những người được sắc phong tại đây, thì Chiêu Dương đế hiện tại đã không còn người huynh đế ruột thịt nào còn ở lại trong cung, vị Hiển vương này xem như cùng thế hệ với Chiêu Dương đế, thành ra cả hai có mối quan hệ cực kỳ thân thiết, người kia cũng được Chiêu Dương đế tiếp đãi hết sức nồng hậu, đến mức mà đám hoàng tử khi đi trên đường thấy gã, cũng phải cung kính gọi một tiếng hoàng bá phụ.
— Đường huynh: anh họ
Trương Niên Linh tức giận không thôi, thành ra không thể không đem di chiếu đưa cho Lương Trinh: “Chiêu vương mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Đây là di chiếu tự tay bệ hạ viết khi còn sống, có thể là giả được hay sao!”
Gương mặt Lương Trinh không chút biến sắc nhận lấy, nhanh chóng xem qua một lần, sau đó ánh mắt chợt xuất hiện sự âm trầm: “Vừa khéo, ở chỗ bản vương cũng có một phần di chiếu cũng là do chính bệ hạ tự tay viết khi còn sống, bản vương cũng không biết nội dung bên trong phần di chiếu này có giống với của các ngươi hay không. À phải rồi, lúc bệ hạ viết phần di chiếu này Phùng công công cũng có mặt ở đó chứng kiến cùng bản vương, chi bằng hiện tại để cho Phùng công công tuyên chỉ đi.”
Trương Niên Linh ngạc nhiên: “Sao có thể còn có một phần di chiếu khác được chứ! Vì sao lão phu không biết chuyện đó?! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!”
Lương Trinh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy vì sao các lão còn chưa đọc đã xác định đây là phần di chiếu có nội dung khác rồi? Phải chăng các lão đang lo lắng điều gì đó hay sao?”
“Ngươi!”
Cả điện chợt ồ lên, bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, Thần quý phi lúc này chợt siết chặt cái khăn trong tay uất hận trừng mắt Lương Trinh, thế nhưng Lương Trinh lại chẳng khề để ý, mà chỉ có lòng nhắc nhở lần hai Trương Niên Linh đang có sắc mặt hết sức khó coi kia: “Các lão vẫn là nên mau mau cho đọc phần di chiếu này đi, coi như an ủi lòng đế vương cũng như để thiên hạ yên lòng.”
Hiển vươngla hét: “Đọc đọc đọc! Đương nhiên phải đọc!”
Những người khác tạm thời miễn bàn là đang có tâm tư gì, cũng chen vào dồn dập phụ họa: “Nếu còn có một phần di chiếu khác, thì đương nhiên phải đọc rồi.”
“Đúng vậy, dù có nói thế nào thì đây cũng là di chỉ của bệ hạ.”
“Mau mau đọc đi, còn trì hoãn làm gì nữa…”
Phùng Sinh chợt mở thánh chỉ ra, rồi chầm chậm tuyên chỉ.
Những nội dung đầu cũng hệt như bức di chiếu kia, thế nhưng bắt đầu từ đoạn giữa đã được thay đổi thành một bản hoàn toàn khác.
“Ngũ hoàng tử Thụy vương Chúc Vân Tuyên trời sinh hiếu thuận nhân từ, sớm đã rèn nên đức khí*, nay trên tuân theo tổ tông, dưới thuận quân tình, kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
— Đức khí: tu dưỡng được đạo đức cùng sáng suốt suốt độ lượng.
Di chiếu còn chưa đọc xong, Thần quý phi đã thất thanh hô lên: “Không thể nào có chuyện này!”
Nàng nói xong liền lảo đảo bò dậy, đi đến chỗ Phùng Sinh giãy dụa đòi giật đi tờ thánh chỉ trong tay hắn, bộ dạng lúc bấy giờ trông hết sức thất thố không ngừng thét gào: “Đây là giả! Chắc chắn là giả! Còn ngươi đúng thật là to gan mà, dám giả mạo thánh chỉ mưu đồ soán ngôi hoàng đế!”
Phùng Sinh nhăn mặt lui về phía sau, song trong miệng cũng than oán đủ điều: “Nương nương người suy xét rõ ràng! Nếu như người có cho nô tài mười ngàn lá gan, nô tài cũng tuyệt đối không dám làm ra việc đại nghịch bất đạo này!”
Thần quý phi điên loạn lên, khiến cho Chúc Vân Quỳnh còn nhỏ dại không biết gì bị dọa sợ òa khóc nức nở. Chúc Vân Tuyên khẽ nhếch môi, không nói lời nào, nhưng trong thâm tâm đã cảm nhận được hiện tại có vô số ánh mắt đang chuyển hướng dõi về phía mình, trong những ánh mắt đó chứa đựng những sự ngờ vực, suy xét cùng kinh sợ.
Trương Niên Linh tức giận đến run cả người: “Hoang đường! Thật quá đỗi hoang đường! Các ngươi… Các ngươi đúng là to gan mà!”
Lương Trinh vẫn mang dáng dấp nhàn nhã ung dung như mọi thường: “Chuyện này quả thật ly kỳ, hai phần nội dung trên di chiếu thế mà lại hoàn tòan khác…”
“Di chiếu của ngươi nhất định là giả rồi!”
Mấy vị các thần người trước kẻ sau hô hào, ai nấy giờ đây cũng đều bị chọc giận đến độ đỏ mặt tía tai. Lương Trinh chẳng màng để ý tới bọn họ, chỉ nói: “Hiện tại bỗng dưng xuất hiện hai phần di chiếu hoàn toàn khác nhau, vậy phải nhờ mọi người bàn luận thử xem.”
Thế là hai phần di chiếu được truyền lần lượt vào tay từng người cho bọn họ đọc thử, khi nhìn bề ngoài, chữ viết hai phần di chiếu này giống hệt nhau, đều là do tự tay Chiêu Dương đế hạ bút, ngoài ra trên mỗi tờ thánh chỉ này còn có dấu ngọc tỷ, nhưng chỉ có điều là nội dung lại khác một trời một vực, thực sự khiến người ta không biết nên tin bên nào là thật.
Một vị các lão khác sau Trương Niên Linh tranh luận: “Ngày đó bệ hạ triệu hồi chúng ta vào cung, lúc tự tay viết xuống bức di chiếu này cả ba chúng ta đều có mặt chứng kiến! Sao có thể là giả cho được! Chiêu Vương ngươi bụng dạ khó lường, chắc chắn là cố ý bịa đặt một phần di chiếu khác với mưu đồ soán vị cướp ngồi!”
Vẻ mặt của Lương Trinh lạnh tanh: “Soán vị cướp ngôi? Bản vương muốn soán vị cướp cái ngôi gì? Trong di chiếu rõ ràng có ghi ngũ điện hạ Thụy vương lên ngôi, vốn bản vương không thân không thích với Thụy vương, hà cớ gì phải rước tội lớn xét nhà tru di cửu tộc giúp hắn chứ?”
Không đợi đối phương phản bác gì, hắn lại nói tiếp: “Vốn mẫu phi cửu điện hạ Thần quý phi là đường muội của bản vương, tính ra cửu điện hạ là ngoại sanh*, bản vương và nàng ấy cùng mang họ Lương, nếu nói giúp, bản vương hẳn nên giúp đỡ hai người họ mới phải, huống chi trong phần di chiếu của các ngươi cũng có tuyên cho bản vương vị trí nhiếp chính vương cai trị đất nước, nếu bản vương thật sự có ý định muốn soán vị cướp ngôi, tội gì phải bày trò không làm nhiếp chính vương, mà lại đi bán mạng cho một ngũ điện hạ bản thân không thân không thích chứ?”
— Ngoại sanh: cháu ngoại trai.
Thần Quý Phi hết sức phẫn nộ: “Lương Trinh! Là ngươi cố ý! Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy chứ! Ngươi..”
Lương Trinh lạnh lùng nhìn nàng, đồng thời cũng trầm giọng nhắc nhở: “Thần quý phi nương nương, xin ăn nói cho cẩn thận.”
Khi đụng trúng ánh mắt rét buốt như băng kia, Thần quý phi bỗng lấy làm sợ hãi cả kinh, trên lưng tự dưng cũng đổ mồ hôi lạnh. Nàng nghĩ tới một chuyến, đôi môi chợt hé mở, nhưng cuối cùng lại không dám nói ra gì.
Trương Niên Linh căm phẫn mắng: “Thằng nhãi ranh ngươi dám!”
Lương Trinh lập tức châm biếm lại: “Mấy vị các lão đừng có ỷ mình là vị quan đứng đầu trong cung mà cấu kết nhau làm ra chuyện khi quân phạm thượng, gây họa làm loạn triều cương. Các ngươi nên nhớ một điều, giả mạo thánh chỉ ngang ngửa với tội mưu nghịch, hiện tại các ngươi khăng khăng cho một đứa bé lên ngôi, rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ cố mệnh đại thần* không đủ thỏa mãn các ngươi, mà còn muốn thay vua đổi chúa luôn hay sao?”
— Cố mệnh đại thần: là chỉ những vị đại thần có trọng trách trị quốc khi đế vương lâm chung.
“Ngươi!” Trương Niên Linh bị sự dọa nạt hùng hồn của Lương Trinh làm cho kích động đến mức không thở nổi, suýt chút nữa đã ngã ra sàn, cũng may lão ta được đồng liêu ở sau đỡ cho, nên mới có thể khập khễnh miễn cưỡng đứng vững lại.
Trong đại điện mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có ai dám lộ đầu vào lúc này.
Lương Trinh lạnh lùng nhìn, lại lên tiếng hỏi mọi người: “Bây giờ có hai phần chiếu thư đặt ở nơi này, vậy xin hỏi các vị có suy nghĩ gì?”
Không ai dám lên tiếng đáp lại, Chúc Vân Tuyên nhìn về phía Lương Trinh bằng ánh mắt hết sức phức tạp, ngay cả trong giờ khắc này mà đối phương vẫn còn giữ được sự bình tĩnh cùng thản nhiên đến như vậy, trong lòng càng rối ren khôn kể. Lương Trinh vẫn chưa nhìn hắn, mà đang đôi co cùng mấy vị các thần kia.
Trương Niên Linh quỳ xuống trước linh cữu Chiêu Dương đế gào khóc rống: “Bệ hạ ơi là bệ hạ! Lão thần đã trải qua tam triều*, xưa nay đều tận tụy với công việc, trung thành một lòng với quân! Thần ngẩng đầu không xấu hổ với trời, cúi xuống không thẹn với người! Nhưng hiện tại.. hiện tại có lẽ thần không thể thay ngài giữ được giang sơn Đại Diện này rồi! Thần không mặt mũi nào sống cái cảnh chui nhủi ở thế gian này, chi bằng cứ theo cùng ngài cho rồi!”
— Tam triều: trải qua ba thời kỳ quân chủ thống trị.
Lương Trinh hờ hững đáp lại: “Trương các lão nói hơi quá rồi, ngươi đang là trù rủa giang sơn Đại Diễn của chúng ta bị sụp đổ hay sao?”
Câu nói kia như chọc thẳng trúng tim, khiến cho Trương Niên Linh căm tức đến mức ói ra máu, toàn bộ đại điện nhất thời cũng trở nên loạn cào cào.
Trong bầu không khí hỗn loạn, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận bước chân dồn dập nhanh như phi ngựa, đội cấm vệ quân hoàng cung hiện tại đã bao vây từ trong ra ngoài toàn bộ Cam Lâm cung. Những người ở trong điện lúc này nhìn qua lớp cửa sổ thủy tinh mơ hồ cũng có thể nhìn thấy được bóng người cùng ánh đuốc nhốn nháo ở bên ngoài, xen lẫn vào đó là những thanh âm lạch cạch của đao kiếm khiến người ta phải sợ hãi không thôi.
Người thống lĩnh cấm vệ quân đi vào trong điện nhìn lướt qua tình hình, sau đó cung kính xin chỉ thị từ Lương Trinh: “Bệ hạ băng hà, vì e sợ trong cùng xảy ra chuyện, cho nên hạ quan đã ra lệnh tăng cường tuần tra cùng phòng giữ hoàng cung, kính xin vương gia chỉ thị xuống.”
Trong lúc đó sắc mặt của mọi người trong điện cũng trở nên cực kỳ vi diệu, tựa như lúc này mới nhớ ra thời điểm Chiêu Dương đế vẫn còn đang bệnh nặng nằm liệt giường, đã đem toàn bộ binh mã kinh thành bao gồm đội quân cấm vệ hoàng cung này giao cho vị vương gia khác họ vênh váo hung hăng ngông cuồng tự cao tự đại kia điều lệnh rồi.
Nếu như bản thân hắn thật sự có ý muốn soán vị cướp ngôi, thì chuyện hắn tự mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia không phải là không thể.
Trương Niên Linh vốn đang thảm hại thấy vậy càng tức điên lên, nổi giận la hét: “Ngươi còn dám kêu bọn họ bao vây Cam Lâm cung này.. Ngươi.. Ngươi chắc chắn là muốn bắt ép chi phối chúng ta! Ngươi đừng hòng! Lão phu thà rằng bỏ mạng, cũng tuyệt đối sẽ không cho cái tên loạn thần tặc tử như ngươi được như ý nguyện.”
Lương Trinh khẽ nheo mắt lại, chút nhẫn nại cuối cùng trong mắt cũng tuyên bố cạn sạch.
Hoàng đế băng hà.
Chúng quan lại quỳ ở phía ngoài sau cửa cung, ai nấy đều quỳ rập đầu trên mặt đất lên tiếng than khóc.
Trong Cam Lâm cung, thủ phụ Trương Niên Linh run run nâng lên hộp gấm đựng di chiếu, sau đó từ từ mở ra dưới sự chứng kiến của vô số con mắt xung quanh. Ngay cả Thần quý phi khóc đến muốn ngất đi cũng bắt đầu lấy khăn lau mặt, một bên chuyển sang thút thít nhỏ tiếng, một bên dùng cặp mắt đỏ hoen óng ánh nhìn chằm chằm từng động tác của Trương Niên Linh.
Chúc Vân Tuyên cụp mắt, khoé mắt của hắn giờ cũng ửng hồng, trên gương mặt căng thẳng dần hiện ra sự lạnh lùng, bàn tay vùi trong ống tay áo lớn đã nắm chặt cuộn tròn lại.
Trương Niên Linh chậm rãi mở thánh chỉ ra trầm giọng thì thầm: “Trẫm dùng chút tài mọn mình, nhận lấy hồng nghiệp tổ tông, tuần tự được hai mươi bốn năm, cai quản đất nước, ngày đêm lo nghĩ thái bình cùng an nguy… Cửu hoàng tử Chúc Vân Quỳnh thông minh hơn người, sớm rèn nên phẩm hạnh, thích hợp để kế vị ngôi vị hoàng đế… Nay tân đế vẫn còn nhỏ, cân phải chuyên tâm học tập rèn luyện, mà Chiêu vương Lương Trinh phẩm chất tốt đẹp tài năng xuất chúng, nổi trội trong đám người, thay quyền trông coi đất nước, chính sự quốc gia, toàn bộ theo huấn thị suy xét thi hành… Chiêu chỉ ban ra ngoài, cho mọi người cùng biết.”
Đầu ngón tay Chúc Vân Tuyên bấm chặt vào trong lòng bàn tay, bản thân cố gắng cắn răng kiềm chế lại.
Khi Trương Niên Linh hạ xuống câu chữ cuối cùng, bên trong đại điện chợt yên tĩnh một lúc, sau chốc lát liền có người đỡ cửu hoàng tử đang mê man chỉ biết khóc đưa lên.Trương Niên Linh dẫn đầu đám các thần quỳ gối xuống trước mặt tiểu hoàng tử, đang định bái kiến tân đế.
Lương Trinh ở sau đám người chợt lên tiếng: “Chờ đã.”
Trương Niên Linh lập tức nhíu mày, trầm giọng nhắc nhở hắn: “Chiêu vương có lời gì muốn nói, thì để lát nữa rồi nói sẽ tốt hơn.”
“Chậm trễ nữa sẽ không kịp.”
Lương Trinh chậm rãi đứng lên, sau đó thả nhẹ bước chân hết sức thong dong tới bên cạnh Trương Niên Linh. Thần quý phi tức giận trừng mắt, đang định đi ra ngắt ngang, thế nhưng căn bản Lương Trinh chẳng còn rảnh rỗi đâu để ý đến, chỉ hỏi Trương Niên Linh: “Có thể cho bản vương xem thử di chiếu không?”
Trương Niên Linh cau mày: “Chiêu vương là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi di chiếu này là giả sao?!”
Lương Trinh lạnh lùng đáp trả: “Có giả hay không thì phải nhìn mới biết được, Trương các lão hà tất chi phải lo lắng như vậy, lẽ nào cũng đang thấy chột dạ hay sao.”
Trương Niên Linh nghe xong ngớ người, lập tức trở nên giận dữ: “Ăn nói bừa bãi! Thằng nhãi ranh kia chớ vội nói xấu lão phu!”
“Vậy thì mau chóng đưa di chiếu ra cho mọi người nhìn thử đi.” Tuy giọng điệu Lương Trinh hết sức nhẹ bâng, thế nhưng tư thái lại cực kỳ kiên định, như không cho kẻ nào được xía vào.
Không chỉ có Trương Niên Linh, mà hai vị các lão đồng thời chịu trách nhiệm bảo quản di chiếu khác cùng gã cũng đỏ mặt tía tai, bởi căn bản thứ mà chúng văn thần coi trọng nhất chính là danh dự của chính mình, chớ nói đến chi việc Lương Trinh hoài nghi còn là tội lớn liên lụy đến cửu tộc.
Vẻ mặt của mọi người trong điện giờ khắc này cũng thay đổi, bọn họ bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi đổ dồn lên ba vị các lão Trương Niên Linh, chợt có một người trong đám tôn thất vương công lên tiếng đi đầu: “Nếu đã như thế, thì mấy vị các lão cứ đưa di chiếu cho bọn ta xem thử đi!”
Chúc Vân Tuyên bình tĩnh nhìn người vừa mới lên tiếng kia, đối phương là Hiển vương – đường huynh của Chiêu Dương đế. Về những vương gia nhà họ Chúc, nếu không tính những người được sắc phong tại đây, thì Chiêu Dương đế hiện tại đã không còn người huynh đế ruột thịt nào còn ở lại trong cung, vị Hiển vương này xem như cùng thế hệ với Chiêu Dương đế, thành ra cả hai có mối quan hệ cực kỳ thân thiết, người kia cũng được Chiêu Dương đế tiếp đãi hết sức nồng hậu, đến mức mà đám hoàng tử khi đi trên đường thấy gã, cũng phải cung kính gọi một tiếng hoàng bá phụ.
— Đường huynh: anh họ
Trương Niên Linh tức giận không thôi, thành ra không thể không đem di chiếu đưa cho Lương Trinh: “Chiêu vương mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Đây là di chiếu tự tay bệ hạ viết khi còn sống, có thể là giả được hay sao!”
Gương mặt Lương Trinh không chút biến sắc nhận lấy, nhanh chóng xem qua một lần, sau đó ánh mắt chợt xuất hiện sự âm trầm: “Vừa khéo, ở chỗ bản vương cũng có một phần di chiếu cũng là do chính bệ hạ tự tay viết khi còn sống, bản vương cũng không biết nội dung bên trong phần di chiếu này có giống với của các ngươi hay không. À phải rồi, lúc bệ hạ viết phần di chiếu này Phùng công công cũng có mặt ở đó chứng kiến cùng bản vương, chi bằng hiện tại để cho Phùng công công tuyên chỉ đi.”
Trương Niên Linh ngạc nhiên: “Sao có thể còn có một phần di chiếu khác được chứ! Vì sao lão phu không biết chuyện đó?! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!”
Lương Trinh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy vì sao các lão còn chưa đọc đã xác định đây là phần di chiếu có nội dung khác rồi? Phải chăng các lão đang lo lắng điều gì đó hay sao?”
“Ngươi!”
Cả điện chợt ồ lên, bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, Thần quý phi lúc này chợt siết chặt cái khăn trong tay uất hận trừng mắt Lương Trinh, thế nhưng Lương Trinh lại chẳng khề để ý, mà chỉ có lòng nhắc nhở lần hai Trương Niên Linh đang có sắc mặt hết sức khó coi kia: “Các lão vẫn là nên mau mau cho đọc phần di chiếu này đi, coi như an ủi lòng đế vương cũng như để thiên hạ yên lòng.”
Hiển vươngla hét: “Đọc đọc đọc! Đương nhiên phải đọc!”
Những người khác tạm thời miễn bàn là đang có tâm tư gì, cũng chen vào dồn dập phụ họa: “Nếu còn có một phần di chiếu khác, thì đương nhiên phải đọc rồi.”
“Đúng vậy, dù có nói thế nào thì đây cũng là di chỉ của bệ hạ.”
“Mau mau đọc đi, còn trì hoãn làm gì nữa…”
Phùng Sinh chợt mở thánh chỉ ra, rồi chầm chậm tuyên chỉ.
Những nội dung đầu cũng hệt như bức di chiếu kia, thế nhưng bắt đầu từ đoạn giữa đã được thay đổi thành một bản hoàn toàn khác.
“Ngũ hoàng tử Thụy vương Chúc Vân Tuyên trời sinh hiếu thuận nhân từ, sớm đã rèn nên đức khí*, nay trên tuân theo tổ tông, dưới thuận quân tình, kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
— Đức khí: tu dưỡng được đạo đức cùng sáng suốt suốt độ lượng.
Di chiếu còn chưa đọc xong, Thần quý phi đã thất thanh hô lên: “Không thể nào có chuyện này!”
Nàng nói xong liền lảo đảo bò dậy, đi đến chỗ Phùng Sinh giãy dụa đòi giật đi tờ thánh chỉ trong tay hắn, bộ dạng lúc bấy giờ trông hết sức thất thố không ngừng thét gào: “Đây là giả! Chắc chắn là giả! Còn ngươi đúng thật là to gan mà, dám giả mạo thánh chỉ mưu đồ soán ngôi hoàng đế!”
Phùng Sinh nhăn mặt lui về phía sau, song trong miệng cũng than oán đủ điều: “Nương nương người suy xét rõ ràng! Nếu như người có cho nô tài mười ngàn lá gan, nô tài cũng tuyệt đối không dám làm ra việc đại nghịch bất đạo này!”
Thần quý phi điên loạn lên, khiến cho Chúc Vân Quỳnh còn nhỏ dại không biết gì bị dọa sợ òa khóc nức nở. Chúc Vân Tuyên khẽ nhếch môi, không nói lời nào, nhưng trong thâm tâm đã cảm nhận được hiện tại có vô số ánh mắt đang chuyển hướng dõi về phía mình, trong những ánh mắt đó chứa đựng những sự ngờ vực, suy xét cùng kinh sợ.
Trương Niên Linh tức giận đến run cả người: “Hoang đường! Thật quá đỗi hoang đường! Các ngươi… Các ngươi đúng là to gan mà!”
Lương Trinh vẫn mang dáng dấp nhàn nhã ung dung như mọi thường: “Chuyện này quả thật ly kỳ, hai phần nội dung trên di chiếu thế mà lại hoàn tòan khác…”
“Di chiếu của ngươi nhất định là giả rồi!”
Mấy vị các thần người trước kẻ sau hô hào, ai nấy giờ đây cũng đều bị chọc giận đến độ đỏ mặt tía tai. Lương Trinh chẳng màng để ý tới bọn họ, chỉ nói: “Hiện tại bỗng dưng xuất hiện hai phần di chiếu hoàn toàn khác nhau, vậy phải nhờ mọi người bàn luận thử xem.”
Thế là hai phần di chiếu được truyền lần lượt vào tay từng người cho bọn họ đọc thử, khi nhìn bề ngoài, chữ viết hai phần di chiếu này giống hệt nhau, đều là do tự tay Chiêu Dương đế hạ bút, ngoài ra trên mỗi tờ thánh chỉ này còn có dấu ngọc tỷ, nhưng chỉ có điều là nội dung lại khác một trời một vực, thực sự khiến người ta không biết nên tin bên nào là thật.
Một vị các lão khác sau Trương Niên Linh tranh luận: “Ngày đó bệ hạ triệu hồi chúng ta vào cung, lúc tự tay viết xuống bức di chiếu này cả ba chúng ta đều có mặt chứng kiến! Sao có thể là giả cho được! Chiêu Vương ngươi bụng dạ khó lường, chắc chắn là cố ý bịa đặt một phần di chiếu khác với mưu đồ soán vị cướp ngồi!”
Vẻ mặt của Lương Trinh lạnh tanh: “Soán vị cướp ngôi? Bản vương muốn soán vị cướp cái ngôi gì? Trong di chiếu rõ ràng có ghi ngũ điện hạ Thụy vương lên ngôi, vốn bản vương không thân không thích với Thụy vương, hà cớ gì phải rước tội lớn xét nhà tru di cửu tộc giúp hắn chứ?”
Không đợi đối phương phản bác gì, hắn lại nói tiếp: “Vốn mẫu phi cửu điện hạ Thần quý phi là đường muội của bản vương, tính ra cửu điện hạ là ngoại sanh*, bản vương và nàng ấy cùng mang họ Lương, nếu nói giúp, bản vương hẳn nên giúp đỡ hai người họ mới phải, huống chi trong phần di chiếu của các ngươi cũng có tuyên cho bản vương vị trí nhiếp chính vương cai trị đất nước, nếu bản vương thật sự có ý định muốn soán vị cướp ngôi, tội gì phải bày trò không làm nhiếp chính vương, mà lại đi bán mạng cho một ngũ điện hạ bản thân không thân không thích chứ?”
— Ngoại sanh: cháu ngoại trai.
Thần Quý Phi hết sức phẫn nộ: “Lương Trinh! Là ngươi cố ý! Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy chứ! Ngươi..”
Lương Trinh lạnh lùng nhìn nàng, đồng thời cũng trầm giọng nhắc nhở: “Thần quý phi nương nương, xin ăn nói cho cẩn thận.”
Khi đụng trúng ánh mắt rét buốt như băng kia, Thần quý phi bỗng lấy làm sợ hãi cả kinh, trên lưng tự dưng cũng đổ mồ hôi lạnh. Nàng nghĩ tới một chuyến, đôi môi chợt hé mở, nhưng cuối cùng lại không dám nói ra gì.
Trương Niên Linh căm phẫn mắng: “Thằng nhãi ranh ngươi dám!”
Lương Trinh lập tức châm biếm lại: “Mấy vị các lão đừng có ỷ mình là vị quan đứng đầu trong cung mà cấu kết nhau làm ra chuyện khi quân phạm thượng, gây họa làm loạn triều cương. Các ngươi nên nhớ một điều, giả mạo thánh chỉ ngang ngửa với tội mưu nghịch, hiện tại các ngươi khăng khăng cho một đứa bé lên ngôi, rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ cố mệnh đại thần* không đủ thỏa mãn các ngươi, mà còn muốn thay vua đổi chúa luôn hay sao?”
— Cố mệnh đại thần: là chỉ những vị đại thần có trọng trách trị quốc khi đế vương lâm chung.
“Ngươi!” Trương Niên Linh bị sự dọa nạt hùng hồn của Lương Trinh làm cho kích động đến mức không thở nổi, suýt chút nữa đã ngã ra sàn, cũng may lão ta được đồng liêu ở sau đỡ cho, nên mới có thể khập khễnh miễn cưỡng đứng vững lại.
Trong đại điện mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có ai dám lộ đầu vào lúc này.
Lương Trinh lạnh lùng nhìn, lại lên tiếng hỏi mọi người: “Bây giờ có hai phần chiếu thư đặt ở nơi này, vậy xin hỏi các vị có suy nghĩ gì?”
Không ai dám lên tiếng đáp lại, Chúc Vân Tuyên nhìn về phía Lương Trinh bằng ánh mắt hết sức phức tạp, ngay cả trong giờ khắc này mà đối phương vẫn còn giữ được sự bình tĩnh cùng thản nhiên đến như vậy, trong lòng càng rối ren khôn kể. Lương Trinh vẫn chưa nhìn hắn, mà đang đôi co cùng mấy vị các thần kia.
Trương Niên Linh quỳ xuống trước linh cữu Chiêu Dương đế gào khóc rống: “Bệ hạ ơi là bệ hạ! Lão thần đã trải qua tam triều*, xưa nay đều tận tụy với công việc, trung thành một lòng với quân! Thần ngẩng đầu không xấu hổ với trời, cúi xuống không thẹn với người! Nhưng hiện tại.. hiện tại có lẽ thần không thể thay ngài giữ được giang sơn Đại Diện này rồi! Thần không mặt mũi nào sống cái cảnh chui nhủi ở thế gian này, chi bằng cứ theo cùng ngài cho rồi!”
— Tam triều: trải qua ba thời kỳ quân chủ thống trị.
Lương Trinh hờ hững đáp lại: “Trương các lão nói hơi quá rồi, ngươi đang là trù rủa giang sơn Đại Diễn của chúng ta bị sụp đổ hay sao?”
Câu nói kia như chọc thẳng trúng tim, khiến cho Trương Niên Linh căm tức đến mức ói ra máu, toàn bộ đại điện nhất thời cũng trở nên loạn cào cào.
Trong bầu không khí hỗn loạn, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận bước chân dồn dập nhanh như phi ngựa, đội cấm vệ quân hoàng cung hiện tại đã bao vây từ trong ra ngoài toàn bộ Cam Lâm cung. Những người ở trong điện lúc này nhìn qua lớp cửa sổ thủy tinh mơ hồ cũng có thể nhìn thấy được bóng người cùng ánh đuốc nhốn nháo ở bên ngoài, xen lẫn vào đó là những thanh âm lạch cạch của đao kiếm khiến người ta phải sợ hãi không thôi.
Người thống lĩnh cấm vệ quân đi vào trong điện nhìn lướt qua tình hình, sau đó cung kính xin chỉ thị từ Lương Trinh: “Bệ hạ băng hà, vì e sợ trong cùng xảy ra chuyện, cho nên hạ quan đã ra lệnh tăng cường tuần tra cùng phòng giữ hoàng cung, kính xin vương gia chỉ thị xuống.”
Trong lúc đó sắc mặt của mọi người trong điện cũng trở nên cực kỳ vi diệu, tựa như lúc này mới nhớ ra thời điểm Chiêu Dương đế vẫn còn đang bệnh nặng nằm liệt giường, đã đem toàn bộ binh mã kinh thành bao gồm đội quân cấm vệ hoàng cung này giao cho vị vương gia khác họ vênh váo hung hăng ngông cuồng tự cao tự đại kia điều lệnh rồi.
Nếu như bản thân hắn thật sự có ý muốn soán vị cướp ngôi, thì chuyện hắn tự mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia không phải là không thể.
Trương Niên Linh vốn đang thảm hại thấy vậy càng tức điên lên, nổi giận la hét: “Ngươi còn dám kêu bọn họ bao vây Cam Lâm cung này.. Ngươi.. Ngươi chắc chắn là muốn bắt ép chi phối chúng ta! Ngươi đừng hòng! Lão phu thà rằng bỏ mạng, cũng tuyệt đối sẽ không cho cái tên loạn thần tặc tử như ngươi được như ý nguyện.”
Lương Trinh khẽ nheo mắt lại, chút nhẫn nại cuối cùng trong mắt cũng tuyên bố cạn sạch.
Danh sách chương