Mười ngày sau, Hạ Hoài Linh dẫn thủy sư Mân Việt quay trở về bến cảng Tuyền Châu, đi theo cùng còn có bọn người phiên bang đảo Trảo Oa đưa thư đầu hàng tới, bọn họ cũng ngỏ lời nói rằng khoản tiền bồi thường đầu tiên sẽ được đưa tới vào ít ngày nữa, đồng thời thỉnh cầu có thể dẫn tù binh về.
Tất cả bụi trần lắng xuống, vết thương trên ngươi Lương Trinh qua hơn hai mươi ngày chăm sóc đã gần như khỏi hẳn. Rốt cuộc Chúc Vân Tuyên cũng hạ lệnh, ba ngày sau khởi hành trở về kinh.
Thế nhưng hiện tại có có một chuyện duy nhất cũng như quan trọng nhất khiến cho Chúc Vân Tuyên đau đầu không thôi, chính là hắn không biết nên nói những chuyện này với nhóc con Yến nhi làm sao.
Yến nhi bây giờ đã hoàn toàn tiếp nhận hắn và Lương Trinh, nhưng về chuyện phải cách xa Chúc Vân Cảnh thì nhóc con chưa chắc đã chấp nhận, bản thân Chúc Vân Tuyên cũng không muốn thương tổn trái tim của con trai mình.
Mấy ngày nay, Chúc Vân Tuyên trong tình thế khó xử thành ra cứ kéo dài, mãi đến tận lúc sắp khi hồi kinh, mới không thể trì hoãn thêm được nữa. Cuối cùng, vẫn là Chúc Vân Cảnh nói chuyện với Yến nhi, sau khi nhóc con này nghe xong liền tuôn nước mắt nghẹn ngào khóc lên: “Hức… Yến nhi không đi, Yến nhi không muốn đến chỗ khác, Yến nhi chỉ muốn cha thôi, cha đừng có bỏ Yến nhi.”
Chúc Vân Cảnh bất đắc dĩ ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Yến nhi, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Chúc Vân Tuyên luống cuống tay chân đứng ở một bên. Chúc Vân Tuyên lúc này vội vàng tiến lên ôm lấy con dỗ dành: “Yến nhi đừng khóc, cha lớn không phải không muốn con, mà trước tiên con cứ đi với cha, chờ đến cuối năm, bọn họ sẽ đến kinh thành ở với con có được hay không?”
Hắn đã quyết đinh sẽ triệu hồi Hạ Hoài Linh trở về kinh, thế nhưng cũng phải đợi đến cuối năm khi đối phương hết nhiệm kỳ mới được.
Bé con khịt mũi, bộ dạng hết sức đáng thương mà nhìn Chúc Vân Tuyên, một lát sau lại quay đầu lại nhìn Chúc Vân Cảnh: “… Có thật không ạ?”
Chúc Vân Cảnh giơ tay vuốt ve mặt nhóc con, mỉm cười bảo đảm: “Thật sự, cha mãi mãi yêu thương Yến nhi.”
Yến nhi ngơ ngác nhìn, thế nhưng vẫn không gào khóc nháo lên, sau một hồi do dự mới đi đến nằm úp sấp trên bả vai Chúc Vân Tuyên nhỏ giọng nói: “Yến nhi ngoan lắm, cha phải thương Yến nhi nha.”
Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng xoa xoa lưng con trai, rốt cuộc cũng yên lòng: “Bé con ngốc.”
Suốt ngày hôm đó, Yến nhi vẫn có chút buồn bã không vui, khi Lương Trinh nghe kể hết đầu đuôi câu chuyện xong mới cười ôm con trai hỏi han: “Sao Yến nhi lại hẹp hòi vậy hả? Cục cưng nhà người ta đều chỉ có một cha cùng một phụ thân, con lại muốn những hai người, tham đến vậy sao?”
Yến nhi ngơ ngác nhìn hắn: “Không thể được sao?”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Nguyên Bảo ca ca cùng Minh ca ca của con cũng chỉ có một cha cùng phụ thân, vậy tại sao con lại muốn hai người? Bé ngoan không thể tham lam như thế.”
“Yến nhi không có tham lam, thật sự không thể có hai người sao ạ?… Vậy Yến nhi không muốn phụ thân nữa đâu.”
“Không muốn phụ thân?”
Yến nhi đỏ mắt tủi thân nói: “Yến nhi chỉ muốn phụ thân đầu thôi…”
Lương Trinh: “…”
Hắn dở khóc dở cười nựng cằm con trai: “Nhóc con bạc tình, là ai kiếm diều, tặng hoa đăng, làm thỏ đan bằng tre, còn mò ốc biển cho con hả? Nếu con không muốn người phụ thân này, thì phụ thân cũng không cần con, phụ thân sẽ đi tìm một cục cưng khác.”
“Không được!” Yến nhi lắc đầu lia lịa: “Không được không được không được, phụ thân đã nói không cần những cục cưng khác rồi mà, phụ thân không thể hứa không giữ lời!”
“Vậy vừa rồi sao con lại nói không cần phụ thân? Người phụ thân kia có tốt với con như ta không?” Lương Trinh hầm hừ nhéo mũi con trai, vừa ngẫm lại liền thấy không vui vẻ chút nào, cái người như Hạ Hoài linh vừa nhìn qua liền biết nhàm chán lưu manh rồi, vậy tại sao con mình lại muốn hắn mà không muốn mình chứ? Yến nhi đại khái cũng phản ứng ra mình nói sai, bèn làm nũng chui vào trong lồng ngực Lương Trinh: “Yến nhi đều muốn cha và phụ thân, người nào cũng muốn hết!”
“… Ranh con này, đúng là còn bá đạo hơn cả cha con.”
Vào đêm trước ngày lên đường, Chúc Vân Cảnh phái người chuẩn bị thức ăn rượu ngon, làm một buổi tiệc chia tay với Chúc Vân Tuyên.
Đây là lần đầu tiên Lương Trinh cùng dùng bữa chung một bàn với huynh trưởng của Chúc Vân Tuyên, thành ra thái độ cực kỳ nghiêm túc, vừa lên bàn liền tự mình rót rượu, sau đó giơ ly lên ra hiệu với Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh.
Chúc Vân Tuyên cau mày nhắc nhở hắn: “Vết thương của ngươi mới vừa kết vảy, đừng uống nhiều quá.”
Lương Trinh mỉm cười nhìn đối phương: “Chỉ uống vài chén mà thôi, không sao đâu.”
Vừa trấn an Chúc Vân Tuyên xong, hắn liền mỉm cười nhìn Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh ngồi đối diện mình, vẻ mặt cũng nghiêm túc khó thấy: “Trước tiên ta kính hai vị một chén, mấy năm qua, cũng nhờ có hai người dẫn Yến nhi đến Nam Cương chữa bệnh, còn nuôi nó lớn đến bây giờ, công ơn lớn như vậy không lời nào cám ơn hết được, phần ân tình này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau chắc chắn báo đáp đáp lại trăm ngàn lần.”
Chúc Vân Tuyên có chút ngơ ngác, hắn hơi chớp chớp ánh mắt nhìn về phía Lương Trinh. Chúc Vân Cảnh nghe xong vẫn chưa phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lương Trinh đối diện đang nâng chén lên, sau một hồi im lặng giằng co, vẫn là Hạ Hoài Linh trước tiên giơ chén rượu lên xoa dịu bầu không khí: “Có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn, đều là do Yến nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, chúng ta rất thương đứa nhỏ này.”
Vừa nói xong liền dùng duỗi tay ra nhẹ nhàng đẩy đẩy Chúc Vân Cảnh bên cạnh, thế nhưng Chúc Vân Cảnh vẫn một mực không lên tiếng, Chúc Vân Tuyên cũng giơ ly lên, than thở: “Huynh, đệ cũng mời hai người một chén, mấy năm qua vất vả cho hai người rồi.”
Chúc Vân Cảnh lúc này mới nắm chặt chén rượu trong tay, đoạn nhìn Lương Trinh nói: “Ta vẫn không đồng ý cho A Tuyên ở bên cạnh ngươi, mặc dù cho tới bây giờ ta không chấp nhận hai người, nhương con đường này là do A Tuyên chọn, ta cũng sẽ không phản đối, chỉ là nếu như có lần sau, đệ ấy phải nhờ đến ta cứu giá, thì ta chắc chắn sẽ không khách sáo với ngươi, cho dù A Tuyên có ngăn, thì ta cũng sẽ tự tay thanh quân trắc* vì đệ ấy.”
— Thanh quân trắc: tiêu diệt thành phần xấu bên cạnh quân chủ.
Lương Trinh cười gật đầu: “Được, nếu thật sự có ngày đó, thì tất nhiên hai người muốn làm gì cũng được, ta tuyệt đối sẽ không có ý kiến, bây giờ chúng ta uống trước rồi nói!”
Dứt lời, hắn ngửa đầu sảng khoái rót hết một chén rượu vào trong miệng.
Chúc Vân Tuyên nhìn động tác của hắn, vẻ mặt cũng giật giật theo, lại nói với Chúc Vân Cảnh: “Huynh, huynh tin tưởng hắn đi, cũng như hãy tin đệ, sẽ không có lần sau nào nữa, huynh yên tâm đi.”
Chúc Vân Tuyên nói xong cũng dứt khoát uống một hơi cạn sạch, Hạ Hoài Linh cũng phóng khoáng uống hết một chén, đến phiên Chúc Vân Cảnh, thì có vẻ hắn không tình nguyệt cho lắm, nếu nói là cho Lương Trinh mặt mũi, thì nên nói là giữ mặt mũi cho đệ đệ đang nhìn chằm chằm mình thì đúng hơn, rốt cuộc cũng ngửa đầu rót rượu vào trong miệng.
Lương Trinh để chén rượu xuống, cười nói: “Cám ơn đại ca cùng ca phu cho tiểu đệ này chút mặt mũi, hai vị cứ việc yên tâm, sau này tiểu đệ là hoàng hậu, tất nhiên sẽ quan tâm phụ tá cho bệ hạ, cũng như sẽ không để bệ hạ thiệt thòi.”
Hắn cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh lẽo cứng đầu của Chúc Vân Cảnh làm gì nữa, hắn đã từng làm qua rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, nếu không phải bởi vì Chúc Vân Tuyên mềm lòng, thì bọn họ căn bản không thể có hôm nay, những người khác có kinh thường, nghi ngờ hắn, cũng là một chuyện rất đỗi thường tình, dù sao tương lai ngày dài tháng rộng, hắn sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy, tấm lòng của hắn đối với Chúc Vân Tuyên là thật.
Chúc Vân Cảnh, Hạ Hoài Linh: “…”
Chưa từng thấy ai mặt dày cùng tưởng chừng như quen biết thân thiết* như vậy, thật không biết Chúc Vân Tuyên rốt cuộc coi trọng hắn ở điểm nào…
— Gốc là 自来熟: mới gặp lần đầu tiên mà lại tỏ ra như rất thân với nhau.
Chúc Vân Tuyên lúng túng gằn giọng ho một cái, không nhịn được nhìn Lương Trinh. Lương Trinh chỉ mỉm cười gắp đồ ăn cho đối phương: “Ngươi ăn nhiều chút.”
Bốn người cùng nhau dùng bữa, lúc mới đầu bầu không khí còn hơi gượng gạo, lúc sau đợi khi mấy chén rượu vào bụng, thì mới bắt đầu thả lỏng ra. Lương Trinh còn xưng huynh đệ với Hạ Hoài Linh, sau đó tán gẫu mấy chuyện hành quân đánh trận, thoạt nhìn đặc biệt hợp ý.
Chúc Vân Tuyên nhìn chằm chằm Lương Trinh, không cho hắn uống quá nhiều rượu, qua một lúc sau còn sai người thay rượu bằng trà cho hắn.
Nhất cử nhất động của Chúc Vân Tuyên từ nãy đến giờ đều thu vào trong mắt Chúc Vân Cảnh, ngoại trừ chỉ biết buông tiếng thở dài trong lòng, thì hắn thực sự không biết phải nói gì nữa, mặc dù đứa em trai này của hắn đã là hoàng đế nắm giữ quyền cao, thế nhưng vẫn bị cái tên Lương Trinh này làm si mê đến như vậy, sợ là cả đời này cũng như vậy, một người muốn đánh, còn một người nguyện chịu đòn, thì người khác còn có thể nói được cái gì?
Trong khi Lương Trinh đang cùng giao lưu binh pháp với Hạ Hoài Linh, Chúc Vân Tuyên cũng nhỏ giọng nói chuyện với Chúc Vân Cảnh: “Huynh, huynh đừng khó khăn với hắn nữa, Lương Trinh đã thay đổi rất nhiều so với trước, hắn thật lòng với đệ, huynh cho hắn một cơ hội biểu hiện đi.”
Chúc Vân Cảnh chỉ tiếc mài sắt không thành kim, chỉ đành dùng tay búng lên trán Chúc Vân Tuyên như khi còn bé: “Đệ đó, đã lớn đầu vậy rồi, làm hoàng đế cũng không nên thân.”
Chúc Vân Tuyên ôm trán cười ngốc: “Nếu không có hắn, đời đệ mới đúng là uổng phí.”
Bữa tiệc tối này đến gần giờ hợi mới kết thúc, Chúc Vân Tuyên không cho Lương Trinh uống, nhưng chính mình lại uống có chút say.
Khi trở về phòng, dùng qua canh giải rượu xong, hắn mới dần dần tỉnh chút, đoạn kéo tay Lương Trinh bên cạnh hỏi: “Yến nhi đâu?”
“Được ma ma dẫn đi ngủ từ sớm rồi.”
Chúc Vân Tuyên loạng choạng gật đầu, Lương Trinh cầm lấy khăn nóng giúp hắn lau mặt, thấy Chúc Vân Tuyên vẫn ngơ ngác nhìn mình, mới bèn cười tủm tỉm nắm cằm của hắn: “Nhìn cái gì?”
“… Sau này ngươi nhớ phải cố gắng biểu hiện, nếu không huynh trưởng của ta thật sự sẽ xử ngươi đó.”
Lương Trinh nhíu mày: “A Tuyên là đang lo lắng cho ta sao? Không nỡ xa ta?”
Chúc Vân Tuyên nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Ngươi đừng đắc ý, nếu như ngươi thật sự dám, không cần huynh trưởng, ta sẽ tự mình động thủ.”
Lương Trinh ôm người vào trong lòng, sau đó lại hôn một cái lên trán đối phương: “Không dám, cũng không nỡ.”
Chúc Vân Tuyên chậm rãi di chuyển ngón tay lướt qua bả vai Lương Trinh: “Ngươi cũng đừng đặt huynh trưởng ở trong lòng nhiều quá, lời hắn nói không tính, lời ta nói mới tính.”
Lương Trinh nhẫn nhịn cười phụ họa: “Ừ, ta chỉ để mình A Tuyên ở trong lòng thôi.”
“Ta thấy ngươi rất hợp ý với Định Quốc công, tương lai có thể qua lại nhiều chút với đối phương.”
“Định Quốc công quả thực là một người rất tài giỏi, cho dù đối phương không có quan hệ với huynh trưởng bệ hạ, thì cũng là một người cực kỳ dễ lôi kéo, ta quen biết hắn còn sớm hơn bệ hạ, cho nên không cần ngươi bận tâm, chỉ là hôm qua, nhóc con Yến nhi kia ấy vậy mà lại nói muốn hắn không muốn ta, làm ta rất tức giận…”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy nở nụ cười: “Đáng đời ngươi, người ta nuôi Yến nhi ba năm, còn người phụ thân như ngươi bất ngờ nhô ra từ xó xỉnh nào đó, sao có thể so bì chứ.”
Lương Trinh than thở: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại dán vào cổ của hắn cạ cạ: “Đừng thương tâm, Yến nhi còn nhỏ mà, chờ chúng ta nuôi nhóc con này hai ba năm, thì chắc chắn con sẽ thân cận với chúng ta hơn.”
Lương Trinh cười nhẹ: “Bệ hạ đúng là lạc quan so với trước nhiều, còn có thể đi an ủi ngược lại ta.”
“Ta sợ ngươi thật sự giận con.”
“Ngươi tưởng ta là người dễ giận dỗi vậy sao? Lại đi tức giận với một đứa nhóc ba tuổi?” Lương Trinh bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Nếu ta thật sự giận nó, thì lúc trở về đánh một trận vào mông ranh con là được rồi.”
Chúc Vân Tuyên chăm chú suy nghĩ một chút, sau lại gật gật đầu: “….Ừ, vậy cũng được.”
Tất cả bụi trần lắng xuống, vết thương trên ngươi Lương Trinh qua hơn hai mươi ngày chăm sóc đã gần như khỏi hẳn. Rốt cuộc Chúc Vân Tuyên cũng hạ lệnh, ba ngày sau khởi hành trở về kinh.
Thế nhưng hiện tại có có một chuyện duy nhất cũng như quan trọng nhất khiến cho Chúc Vân Tuyên đau đầu không thôi, chính là hắn không biết nên nói những chuyện này với nhóc con Yến nhi làm sao.
Yến nhi bây giờ đã hoàn toàn tiếp nhận hắn và Lương Trinh, nhưng về chuyện phải cách xa Chúc Vân Cảnh thì nhóc con chưa chắc đã chấp nhận, bản thân Chúc Vân Tuyên cũng không muốn thương tổn trái tim của con trai mình.
Mấy ngày nay, Chúc Vân Tuyên trong tình thế khó xử thành ra cứ kéo dài, mãi đến tận lúc sắp khi hồi kinh, mới không thể trì hoãn thêm được nữa. Cuối cùng, vẫn là Chúc Vân Cảnh nói chuyện với Yến nhi, sau khi nhóc con này nghe xong liền tuôn nước mắt nghẹn ngào khóc lên: “Hức… Yến nhi không đi, Yến nhi không muốn đến chỗ khác, Yến nhi chỉ muốn cha thôi, cha đừng có bỏ Yến nhi.”
Chúc Vân Cảnh bất đắc dĩ ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Yến nhi, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Chúc Vân Tuyên luống cuống tay chân đứng ở một bên. Chúc Vân Tuyên lúc này vội vàng tiến lên ôm lấy con dỗ dành: “Yến nhi đừng khóc, cha lớn không phải không muốn con, mà trước tiên con cứ đi với cha, chờ đến cuối năm, bọn họ sẽ đến kinh thành ở với con có được hay không?”
Hắn đã quyết đinh sẽ triệu hồi Hạ Hoài Linh trở về kinh, thế nhưng cũng phải đợi đến cuối năm khi đối phương hết nhiệm kỳ mới được.
Bé con khịt mũi, bộ dạng hết sức đáng thương mà nhìn Chúc Vân Tuyên, một lát sau lại quay đầu lại nhìn Chúc Vân Cảnh: “… Có thật không ạ?”
Chúc Vân Cảnh giơ tay vuốt ve mặt nhóc con, mỉm cười bảo đảm: “Thật sự, cha mãi mãi yêu thương Yến nhi.”
Yến nhi ngơ ngác nhìn, thế nhưng vẫn không gào khóc nháo lên, sau một hồi do dự mới đi đến nằm úp sấp trên bả vai Chúc Vân Tuyên nhỏ giọng nói: “Yến nhi ngoan lắm, cha phải thương Yến nhi nha.”
Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng xoa xoa lưng con trai, rốt cuộc cũng yên lòng: “Bé con ngốc.”
Suốt ngày hôm đó, Yến nhi vẫn có chút buồn bã không vui, khi Lương Trinh nghe kể hết đầu đuôi câu chuyện xong mới cười ôm con trai hỏi han: “Sao Yến nhi lại hẹp hòi vậy hả? Cục cưng nhà người ta đều chỉ có một cha cùng một phụ thân, con lại muốn những hai người, tham đến vậy sao?”
Yến nhi ngơ ngác nhìn hắn: “Không thể được sao?”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Nguyên Bảo ca ca cùng Minh ca ca của con cũng chỉ có một cha cùng phụ thân, vậy tại sao con lại muốn hai người? Bé ngoan không thể tham lam như thế.”
“Yến nhi không có tham lam, thật sự không thể có hai người sao ạ?… Vậy Yến nhi không muốn phụ thân nữa đâu.”
“Không muốn phụ thân?”
Yến nhi đỏ mắt tủi thân nói: “Yến nhi chỉ muốn phụ thân đầu thôi…”
Lương Trinh: “…”
Hắn dở khóc dở cười nựng cằm con trai: “Nhóc con bạc tình, là ai kiếm diều, tặng hoa đăng, làm thỏ đan bằng tre, còn mò ốc biển cho con hả? Nếu con không muốn người phụ thân này, thì phụ thân cũng không cần con, phụ thân sẽ đi tìm một cục cưng khác.”
“Không được!” Yến nhi lắc đầu lia lịa: “Không được không được không được, phụ thân đã nói không cần những cục cưng khác rồi mà, phụ thân không thể hứa không giữ lời!”
“Vậy vừa rồi sao con lại nói không cần phụ thân? Người phụ thân kia có tốt với con như ta không?” Lương Trinh hầm hừ nhéo mũi con trai, vừa ngẫm lại liền thấy không vui vẻ chút nào, cái người như Hạ Hoài linh vừa nhìn qua liền biết nhàm chán lưu manh rồi, vậy tại sao con mình lại muốn hắn mà không muốn mình chứ? Yến nhi đại khái cũng phản ứng ra mình nói sai, bèn làm nũng chui vào trong lồng ngực Lương Trinh: “Yến nhi đều muốn cha và phụ thân, người nào cũng muốn hết!”
“… Ranh con này, đúng là còn bá đạo hơn cả cha con.”
Vào đêm trước ngày lên đường, Chúc Vân Cảnh phái người chuẩn bị thức ăn rượu ngon, làm một buổi tiệc chia tay với Chúc Vân Tuyên.
Đây là lần đầu tiên Lương Trinh cùng dùng bữa chung một bàn với huynh trưởng của Chúc Vân Tuyên, thành ra thái độ cực kỳ nghiêm túc, vừa lên bàn liền tự mình rót rượu, sau đó giơ ly lên ra hiệu với Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh.
Chúc Vân Tuyên cau mày nhắc nhở hắn: “Vết thương của ngươi mới vừa kết vảy, đừng uống nhiều quá.”
Lương Trinh mỉm cười nhìn đối phương: “Chỉ uống vài chén mà thôi, không sao đâu.”
Vừa trấn an Chúc Vân Tuyên xong, hắn liền mỉm cười nhìn Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh ngồi đối diện mình, vẻ mặt cũng nghiêm túc khó thấy: “Trước tiên ta kính hai vị một chén, mấy năm qua, cũng nhờ có hai người dẫn Yến nhi đến Nam Cương chữa bệnh, còn nuôi nó lớn đến bây giờ, công ơn lớn như vậy không lời nào cám ơn hết được, phần ân tình này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày sau chắc chắn báo đáp đáp lại trăm ngàn lần.”
Chúc Vân Tuyên có chút ngơ ngác, hắn hơi chớp chớp ánh mắt nhìn về phía Lương Trinh. Chúc Vân Cảnh nghe xong vẫn chưa phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lương Trinh đối diện đang nâng chén lên, sau một hồi im lặng giằng co, vẫn là Hạ Hoài Linh trước tiên giơ chén rượu lên xoa dịu bầu không khí: “Có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn, đều là do Yến nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, chúng ta rất thương đứa nhỏ này.”
Vừa nói xong liền dùng duỗi tay ra nhẹ nhàng đẩy đẩy Chúc Vân Cảnh bên cạnh, thế nhưng Chúc Vân Cảnh vẫn một mực không lên tiếng, Chúc Vân Tuyên cũng giơ ly lên, than thở: “Huynh, đệ cũng mời hai người một chén, mấy năm qua vất vả cho hai người rồi.”
Chúc Vân Cảnh lúc này mới nắm chặt chén rượu trong tay, đoạn nhìn Lương Trinh nói: “Ta vẫn không đồng ý cho A Tuyên ở bên cạnh ngươi, mặc dù cho tới bây giờ ta không chấp nhận hai người, nhương con đường này là do A Tuyên chọn, ta cũng sẽ không phản đối, chỉ là nếu như có lần sau, đệ ấy phải nhờ đến ta cứu giá, thì ta chắc chắn sẽ không khách sáo với ngươi, cho dù A Tuyên có ngăn, thì ta cũng sẽ tự tay thanh quân trắc* vì đệ ấy.”
— Thanh quân trắc: tiêu diệt thành phần xấu bên cạnh quân chủ.
Lương Trinh cười gật đầu: “Được, nếu thật sự có ngày đó, thì tất nhiên hai người muốn làm gì cũng được, ta tuyệt đối sẽ không có ý kiến, bây giờ chúng ta uống trước rồi nói!”
Dứt lời, hắn ngửa đầu sảng khoái rót hết một chén rượu vào trong miệng.
Chúc Vân Tuyên nhìn động tác của hắn, vẻ mặt cũng giật giật theo, lại nói với Chúc Vân Cảnh: “Huynh, huynh tin tưởng hắn đi, cũng như hãy tin đệ, sẽ không có lần sau nào nữa, huynh yên tâm đi.”
Chúc Vân Tuyên nói xong cũng dứt khoát uống một hơi cạn sạch, Hạ Hoài Linh cũng phóng khoáng uống hết một chén, đến phiên Chúc Vân Cảnh, thì có vẻ hắn không tình nguyệt cho lắm, nếu nói là cho Lương Trinh mặt mũi, thì nên nói là giữ mặt mũi cho đệ đệ đang nhìn chằm chằm mình thì đúng hơn, rốt cuộc cũng ngửa đầu rót rượu vào trong miệng.
Lương Trinh để chén rượu xuống, cười nói: “Cám ơn đại ca cùng ca phu cho tiểu đệ này chút mặt mũi, hai vị cứ việc yên tâm, sau này tiểu đệ là hoàng hậu, tất nhiên sẽ quan tâm phụ tá cho bệ hạ, cũng như sẽ không để bệ hạ thiệt thòi.”
Hắn cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh lẽo cứng đầu của Chúc Vân Cảnh làm gì nữa, hắn đã từng làm qua rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, nếu không phải bởi vì Chúc Vân Tuyên mềm lòng, thì bọn họ căn bản không thể có hôm nay, những người khác có kinh thường, nghi ngờ hắn, cũng là một chuyện rất đỗi thường tình, dù sao tương lai ngày dài tháng rộng, hắn sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy, tấm lòng của hắn đối với Chúc Vân Tuyên là thật.
Chúc Vân Cảnh, Hạ Hoài Linh: “…”
Chưa từng thấy ai mặt dày cùng tưởng chừng như quen biết thân thiết* như vậy, thật không biết Chúc Vân Tuyên rốt cuộc coi trọng hắn ở điểm nào…
— Gốc là 自来熟: mới gặp lần đầu tiên mà lại tỏ ra như rất thân với nhau.
Chúc Vân Tuyên lúng túng gằn giọng ho một cái, không nhịn được nhìn Lương Trinh. Lương Trinh chỉ mỉm cười gắp đồ ăn cho đối phương: “Ngươi ăn nhiều chút.”
Bốn người cùng nhau dùng bữa, lúc mới đầu bầu không khí còn hơi gượng gạo, lúc sau đợi khi mấy chén rượu vào bụng, thì mới bắt đầu thả lỏng ra. Lương Trinh còn xưng huynh đệ với Hạ Hoài Linh, sau đó tán gẫu mấy chuyện hành quân đánh trận, thoạt nhìn đặc biệt hợp ý.
Chúc Vân Tuyên nhìn chằm chằm Lương Trinh, không cho hắn uống quá nhiều rượu, qua một lúc sau còn sai người thay rượu bằng trà cho hắn.
Nhất cử nhất động của Chúc Vân Tuyên từ nãy đến giờ đều thu vào trong mắt Chúc Vân Cảnh, ngoại trừ chỉ biết buông tiếng thở dài trong lòng, thì hắn thực sự không biết phải nói gì nữa, mặc dù đứa em trai này của hắn đã là hoàng đế nắm giữ quyền cao, thế nhưng vẫn bị cái tên Lương Trinh này làm si mê đến như vậy, sợ là cả đời này cũng như vậy, một người muốn đánh, còn một người nguyện chịu đòn, thì người khác còn có thể nói được cái gì?
Trong khi Lương Trinh đang cùng giao lưu binh pháp với Hạ Hoài Linh, Chúc Vân Tuyên cũng nhỏ giọng nói chuyện với Chúc Vân Cảnh: “Huynh, huynh đừng khó khăn với hắn nữa, Lương Trinh đã thay đổi rất nhiều so với trước, hắn thật lòng với đệ, huynh cho hắn một cơ hội biểu hiện đi.”
Chúc Vân Cảnh chỉ tiếc mài sắt không thành kim, chỉ đành dùng tay búng lên trán Chúc Vân Tuyên như khi còn bé: “Đệ đó, đã lớn đầu vậy rồi, làm hoàng đế cũng không nên thân.”
Chúc Vân Tuyên ôm trán cười ngốc: “Nếu không có hắn, đời đệ mới đúng là uổng phí.”
Bữa tiệc tối này đến gần giờ hợi mới kết thúc, Chúc Vân Tuyên không cho Lương Trinh uống, nhưng chính mình lại uống có chút say.
Khi trở về phòng, dùng qua canh giải rượu xong, hắn mới dần dần tỉnh chút, đoạn kéo tay Lương Trinh bên cạnh hỏi: “Yến nhi đâu?”
“Được ma ma dẫn đi ngủ từ sớm rồi.”
Chúc Vân Tuyên loạng choạng gật đầu, Lương Trinh cầm lấy khăn nóng giúp hắn lau mặt, thấy Chúc Vân Tuyên vẫn ngơ ngác nhìn mình, mới bèn cười tủm tỉm nắm cằm của hắn: “Nhìn cái gì?”
“… Sau này ngươi nhớ phải cố gắng biểu hiện, nếu không huynh trưởng của ta thật sự sẽ xử ngươi đó.”
Lương Trinh nhíu mày: “A Tuyên là đang lo lắng cho ta sao? Không nỡ xa ta?”
Chúc Vân Tuyên nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Ngươi đừng đắc ý, nếu như ngươi thật sự dám, không cần huynh trưởng, ta sẽ tự mình động thủ.”
Lương Trinh ôm người vào trong lòng, sau đó lại hôn một cái lên trán đối phương: “Không dám, cũng không nỡ.”
Chúc Vân Tuyên chậm rãi di chuyển ngón tay lướt qua bả vai Lương Trinh: “Ngươi cũng đừng đặt huynh trưởng ở trong lòng nhiều quá, lời hắn nói không tính, lời ta nói mới tính.”
Lương Trinh nhẫn nhịn cười phụ họa: “Ừ, ta chỉ để mình A Tuyên ở trong lòng thôi.”
“Ta thấy ngươi rất hợp ý với Định Quốc công, tương lai có thể qua lại nhiều chút với đối phương.”
“Định Quốc công quả thực là một người rất tài giỏi, cho dù đối phương không có quan hệ với huynh trưởng bệ hạ, thì cũng là một người cực kỳ dễ lôi kéo, ta quen biết hắn còn sớm hơn bệ hạ, cho nên không cần ngươi bận tâm, chỉ là hôm qua, nhóc con Yến nhi kia ấy vậy mà lại nói muốn hắn không muốn ta, làm ta rất tức giận…”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy nở nụ cười: “Đáng đời ngươi, người ta nuôi Yến nhi ba năm, còn người phụ thân như ngươi bất ngờ nhô ra từ xó xỉnh nào đó, sao có thể so bì chứ.”
Lương Trinh than thở: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại dán vào cổ của hắn cạ cạ: “Đừng thương tâm, Yến nhi còn nhỏ mà, chờ chúng ta nuôi nhóc con này hai ba năm, thì chắc chắn con sẽ thân cận với chúng ta hơn.”
Lương Trinh cười nhẹ: “Bệ hạ đúng là lạc quan so với trước nhiều, còn có thể đi an ủi ngược lại ta.”
“Ta sợ ngươi thật sự giận con.”
“Ngươi tưởng ta là người dễ giận dỗi vậy sao? Lại đi tức giận với một đứa nhóc ba tuổi?” Lương Trinh bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Nếu ta thật sự giận nó, thì lúc trở về đánh một trận vào mông ranh con là được rồi.”
Chúc Vân Tuyên chăm chú suy nghĩ một chút, sau lại gật gật đầu: “….Ừ, vậy cũng được.”
Danh sách chương