Bùi Minh Thúy vào lúc bắt đầu thành lập Ảnh từ minh, là vi duy trì giang sơn Đại Tùy để dì mẫu vui vẻ, để được Dương Quảng coi trọng, cảm thấy cảm kích.
Sĩ vì người tri kỷ mà chết, Bùi Minh Thúy tuy là nữ lưu, nhưng vì Dương Quảng có thể nói là cúc cung tận tụy, không nhượng đàn ông.
Đặt tên Ẩnh từ minh, là ám chi dưới Dương Quảng chiếu sáng, nàng chỉ là một cái bóng không có ý nghía đi theo Dương Quảng.
Từ bản chất mà nói.
Ành tử minh là hình thức ban đầu cùa Mã Nghĩ cùng Thích Khách mà Tiêu Bố Y xây dựng hiện nay, quy mô mặc đù so với Tiêu Bố Y hiện tại nhỏ hơn rất nhiều, nhưng những người này đều là Bùi Minh Thúy tỉ mỉ chọn lựa cùng bồi dưỡng, mỗi người đều được Bùi Minh Thúy tuyệt đối tín nhiệm.
Bùi gia sau khi suy tàn, Bùi Minh Thúy muốn giải tán Ảnh tử minh, nhưng rất nhiều người không đành lòng rời đi, vẫn đi theo Bùi Minh Thúy.
Trước mắt người phu xe này họ Hồ.
gọi là Hồ Bất Quy, tuồi đà trên năm mươi, năm đó từng có danh hiệu gọi Trường An đại hiệp.
Đương nhiên Trường An này không phải Trường An đại hiệp Sừ Vạn Bảo bị chết đuối ờ Hà Bắc kia, Hồ Bất Quy vô luận võ công, danh vọng đều muốn hơn xa.
Nhưng hắn từ khi Bùi Minh Thúy còn bé đã ờ tại Bùi phủ, một mực chiếu cố Bùi Minh Thúy hơn mười năm.
Bùi Minh Thúy đối với hắn chưa bao giờ có nửa phần hoài nghi, nhưng nghe ý tó của Trường Tôn ThuậnĐức.
xa phu Hồ Bất Quy đi theo mình nhiều năm vậy mà lại là Hộc Luật Thể Hùng, khó tránh khỗi trong lòng hoảng sợ.
Bùi Minh Thúy đương nhiên hiểu rõ Hộc Luật Thế Hùng là ai!
Hộc Luật Minh Nguyệt có năm người con, Hộc Luật Thế Hùng chính là người con thứba cùa Hộc Luật Minh Nguyệt!
Mà Hộc Luật Minh Nguyệt uy danh hiển hách, đương xung khi đó là anh hùng đệ nhất trong trăm năm qua!
Hộc Luật Minh Nguyệt thân là đệ nhất tướng Bắc Tề, đẫn binh mấy chục năm, chưa từng một lẩn bại.
Chu Vũ đế mặc dù hùng tài vĩ lược, diệt phật hủy tự, dưới tay tướng tài vô số, nhưng cũng không thể làm gi được Hộc Luật Minh Nguyệt, chậm chạp không thể công hãm Bắc Te.
Lúc trước Thiên Nhai, vốn là Bùi Củ phụ thân Bùi Minh Thúy cũng không dám đối diện mũi nhọn với hắn, liền ra một kế sách, dùng dân ca ‘Bách thăng phi thượng thiên, minh nguyệt chiếu trường an’ hai câu làm cho Tề Hậu chủ nghi kỵ Hộc Luật Minh Nguyệt, phái mấy trăm cao thù dụ ra để giết Hộc Luật Minh Nguyệt.
Bắc Tể vốn từ trước cùng Bắc Chu giằng co, nhưng sau khi Hộc Luật Minh Nguyệt chết, năm năm sau đà bị Chu Vũ đế diệt quốc, có thể nói là Tề Hậu chủ đà tự hủy Trường Thành.
Con thứ năm của Hộc Luật Minh Nguyệt, nghe nói trong một sự kiện đã bị Tề Hặu chủ tru sát, Bùi Minh Thúy lại không có nghĩ đến.
mà xa phu đi theo mình hơn mười năm, vậy mà lại là Hộc Luật Thế Hùng tiếng tăm lừng lẫy!
Hổ phụ không có khuyển từ.
Hộc Luật Thế Hùng võ công như vậy, vi sao phải làm xa phu? Vì sao đi vào Bùi gia? Hắn rốt cuộc biết phụ thân minh là thiên nhai ? Nghĩ tới đây, Bùi Minh Thúy tâm loạn như ma
Nàng tâm mặc dù loạn.
Nhưng sắc mặt không thay đổi.
Trường Tôn Thuận Đức cầm lấy hồ lô rưọu treo ở bên hông, cáo lỗi một tiếng, đã uống vài ngụm.
Tựa như trong lúc vô tình vạch trần một bí mật là người bên ngoài, chứ không phải chinh mình.
Xe ngựa đi về phía trước, đè lên trên tuyết trắng rào rạo rang động.
Trong xe không nói gì, ngoải thùng xe tựa như cũng khỏng có động tĩnh.
Hồ Bất Quy, hay là Hộc Luật Thế Hùng, giống như đang ngủ vậy.
Bùi Mirih Thúy rốt cuộc đánh vỡ cục diện bế tắc hòi: “Hồ bá bá..Trong lòng nàng khẽ động, thẳm nghĩ cái này là Hồ hay là Hộc.
Trường Tôn Thuận Đức nói, chưa chắc đà đúng.
Xa phu đột nhiên cười dài lên, âm thanh nhưng động thiên.
Tuyết đọng bị tiếng cười cùa hắn chấn động, bay múa càng gấp.
Trường Tôn Thuận Đức không hiểu sao thờ dài.
Bùi Minh Thúy hỗi: “Trường Tôn tiên sinh.
Người vì sao lại thờ dài?”
“Thật ra ta và cô đều tự phụ là người thông minh” Trường Tôn Thuận Đức thản nhiên nói: “Hộc Luật Minh Nguyệt, Hộc Luật Thế Hùng cũng là anh hùng.
Nhưng trên đòi này, người thông minh, anh hùng cũng không khoái hoạt, cái này chẳng lè không phải là sự trào phúng lớn lao sao?”
Thanh âm xa phu truyền đến, “Trường Tôn Thuận Đức, ta khỏng phải anh hùng.
Anh hùng sẽ không hơn mười năm làm một xa phu.
chán nản không ai nghe thắv”.
Trường Tôn Thuận Đức nói khẽ: “Anh hùng là ở trong lòng, mà không phải ngươi làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa”.
Xa phu trầm mặc hồi lâu, “Ngươi biết bao nhiêu?”
“Biết cũng không nhiều lắm, nhung mà cũng không ít” Trường Tôn Thuận Đức nói: “Nhưng mà đa phần là sau chiến dịch ờ Lang Sơn thi mới biết”.
Xa phu hừ lạnh một tiếng.
“Bùi Cù lừa gạt thiên hạ, quả thực là dụng tàm kỳ quỷ..Hắn sau khi nói dứt lời, lại yên lặng xuống, Bùi Minh Thúy không có sợ hài.
chỉ có áy náy nói: “Hồ bá bá, người nếu thật là Hộc Luật Thế Hùng, ta thay cha thực xin lỗi người! ”
Xa phu thờ dài nói: “Ân oán ngày xưa, cùng ngươi quan hệ gì?”
Trường Tôn Thuận Đức uống một hợp rượu nói: “Nam nhân tốt, coi như ân oán rõ ràng”.
Thanh âm xa phu chuyển thành trẳm thấp, “Minh Thúy, ta hiểu rằng...!Bùi Cù đem cả con gái như ngươi cũng che mắt, trong lòng ngươi, so với ta còn muốn khổ hơn”.
Bùi Minh Thúy cúi đầu xuống, muốn rơi lệ, nhưng thoáng qua ngẩng đầu nói: “Cha vay con tiả, Hồ bá bá nếu muốn tim ta báo thù, ta sẽ không phản kháng".
Xa phu lại là một hồi cười dài, thanh âm nhưng lại rất là thê lương.
Tiếng cười thật lảu mới nghi, ờ trong tuyết bay đầy trời, có sự bi tráng nói không nên lời.
“Ta nếu như tìm ngươi báo thù, làm gi cần đến hôm nay?” Xa phu nói: “Trường Tôn...!ngươi làm thế nào mà biết thân phận của ta?”
Trường Tôn Thuận Đức cũng không giấu diểm, “Lúc trước ta dưới thương tàm, chán nản gây họa, ngươi đã một lần cứu ta.
Sau ta nghe gia chủ nói, mới biết được ngươi là Hộc Luật Thế Hùng.
Nhưng mà gia chủ báo cho ta, không được phép tiết lộ thân phận cùa ngươi, tại hạ vẫn giữ kín miệng, nhưng đến hôm nay...!đà không cằn phải giấu diếm nữa”.
“Trường Tôn Thịnh?” Xa phu thờ dài nói: “Hắn cũng là một hào kiệt! Năm đó hắn giúp ta đào thoát tánh mạng, ta lại cứu ngươi một mạng, quả thực là nhân quả tuần hoàn”.
Trường Tôn Thuận Đức cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Thi ra gia chù đã cứu tíiih mệnh của ngươi? Vậy ngươi dấn thân vào Bùi phù, chẳng lẽ là sớm đà biết chi tiết của Bùi Củ, lúc này mới tìm cơ hội báo thù?”
Xa phu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chuyện cho tới bây giờ, xác thực không cần phải giấu diếm.
Trường Tôn Thuận Đức, ta lúc trước cứu ngươi, là trả lại ân tình của đại ca ngươi, cho nên ngươi không cần để ở trong lòng.
Năm đó Hộc Luật gia gặp đại nạn, cha ta bị giết, triều đình vì tĩãm thảo trừ căn, lại phái đại quân áp chế Hộc Luật gia.
ta liều mạng từ chiến, lao ra khỏi vòng vây, vết thương chổng chất.
Lúc ấy đại thù chưa báo, vẫn không nghĩ sẽ chết, về sau trên đường được Trường Tôn Thịnh tương trợ, trốn tới thảo nguvên tránh họa, khổ luyện nhiều năm võ công tìm cơ hội báo thù.
Nhưng không chờ ta quay lại, Bắc Tề đà bị Chu Vũ đế tiêu diệt.
Trường Tôn Thịnh không cho ngươi tiết lộ thân phận ta, cũng là sợ vi ta mà rước họa vào thân”.
Chuyện cũ như nước thủy triều, lên lên xuống xuống.
Bùi Minh Thúy nghe được, cũng cảm khái vạn phần.
Trường Tôn Thuận Đức trong lòng lại nghĩ, mìrih trách cứ huynh trường nhiều năm, không nghĩ tới tính mạng, vẫn mượn quan hệ với Trường Tôn Thịnh mới có thể bảo tồn.
Hộc Luật Thế Hùng lại nói: “Bắc Tề bị diệt, ta đại thù có thể nói đà báo.
nhưng về sau lại nghe được, lúc trước dùng kế ly gián hại phụ thân ta là Thiên Nhai, lúc này mới đi tim hắn.
Trải qua một phen khồ tìm, rốt cuộc tại Tây Vực nhìn thấy hắn, cùng hắn ra tay đánh cược một lẩn.
Không nghĩ tài nghệ không bằng người, bị hắn đánh bại”.
Trường Tôn Thuận Đức cau mày nói: “Thiên Nhai là võ học kỳ tài, lại là mưu kế hơn người..Hắn cảm kích Hộc Luật Thế Hùng cứu mạng, muốn vì hắn khuyên.
Hộc Luật Thế Hùng lộ nụ cười sầu thảm nói: “Thắng chính là thắng, bại chính là bại.
Ta cùng hắn công bình ra tay, tài nghệ không bằng người bị thua, cũng không ôm oán.
Lúc trước khi ta cùng hắn luận võ, định ra điều kiện, ta nếu như thắng, đương nhiên lấy tính mệnh cùa hắn, hắn nếu như thắng, ta sẽ đáp ứng hắn một điều kiện”.
“Cho nên người mới tới nhà của ta trờ thành mã phu?” Bùi Minh Thúy vốn thòng minh, đã mơ hỗ đoán được.
Trường Tôn Thuận Đức cũng nói: “Gia huynh đối với việc ngươi bỗ qua thanh danh, nhập vào Bùi phù cũng có suy đoán như thế”.
“Các người CÌLÌ đoán đúng phân nùa” Hộc Luật Thế Hùng nói: “Bùi Cù đưa ra điều kiện cũng không phải là muốn ta làm nô.
mà là mời ta chiếu cố con gái của hắn hai mươi năm, bắt đầu bất cứ lúc nào, hai mươi năm sau, có thể tìm hắn báo thù tuyết hận.
Hắn nói tung hoành thiên hạ, vốn một chút cũng không có lo lắng, nhưng về sau không yên lòng chỉ có con gái.
Hắn chí lớn cao xa, không thể chiếu cố con gái, chỉ mời ta thay chiếu cố.
Hắn còn nói, hại chết gia phụ, cũng chuyện bất đắc dĩ.
Chiến trường vô tình, hắn vốn cũng khâm phục uv danh cùa gia phụ”.
Bùi Mirih Thúy mũi cay cay, trong mắt rung rưng, nhớ tới phụ thản, mới biết được Bùi Cù tuy tất cả là sai lầm, nhưng đối với đứa con gái này.
là thật tâm yêu thương.
Trường Tôn Thuận Đức thờ dài nói: “Các hạ trọng hứa khinh thân, tuân thủ lòi hứa.
lại cam ẩn nhiều năm, ở bên người cừu nhân cam nguyện chiểu cố con gái của cừu nhân, quả thực là một trang hán từ!”
Bùi Mirih Thúy bấm ngón tay tính, nhớ tới một chuyện.
“Hôm nay đà gần đến hai mươi năm, Hồ bá bá, người sẽ rời khỏi te sao?”
Hộc Luật Thế Hùng thở dài một tiếng, không nói thêm gi nữa.
Xe ngựa tự nhiên mà đi, trong xe ngoải xe đều tĩnh lặng khỏng tiếng động.
Bùi Minh Thúy cảm xúc phập phồng, bị lời hứa của Hộc Luật Thế Hùng làm cho rung động, cũng vì dụng tâm lương khổ của phụ thân mà cảm động.
Bùi Mirih Thúy, Trường Tôn Thuận Đức đều là người cực kỳ thòng minh, nghe Hộc Luặt Thế Hùng đề cập chuyện cũ, không khòi nhớ tới Bùi Cù, Trường Tôn Thịnh hùng phong ung dung, dụng tâm sâu xa, cùng cảm thấy khâm phục.
Qua thật lâu, Tmờng Tôn Thuận Đức mới nói: “Bùi tiểu thư, không biết cô tìm ta có chuyện gi?”
Bùi Mirih Thúy nói: “Thật ra ta có chút ít mạo muội, tìm tiên sinh tới, là muốn hòi một chuyện của người cùng Vũ Văn Phương”.
Ba chữ Vũ Vàn Phương vừa ra khỗi miệng, Trường Tôn Thuận Đức tay kịch liệt runrun, biểu hiện tâm tình, cực kỳ kích động.
Rượu tung tóe ra, lại hồn nhiên không phát giác, nhìn chằm chằm vào Bùi Minh Thúy nói: “Ta cùng Vũ Văn Phương có chuyện gì?”
Ành từ nhìn thấy cơ nhục ờ khóe miệng hắn co rút, thần sắc vốn phong độ có thừa lại hơi có vẻ dữ tợn, không khỗi âm thầm phòng bị.
Bùi Mirih Thúy nói: “Tabiết Trường Tôn tiên sinh năm đó bị người hãm hại.
Trường Tôn Thuận Đức thờ phào một hơi, toàn thân trầm tĩnh lại.
Ngẳng đằu nhìn lẽn trần xe, không biết qua bao lâu mới nói: “Cảm ơn cô!”
“Cám ơn cái gì?”
“Những năm gần đây này, chỉ có cô mới nói ta là bị người hãm hại, những người còn lại đều nói ta là người thay lòng đổi dạ” Trường Tôn Thuận Đức cô đơn nói: “Ta năm đó tự xưng là thông minh, chỉ là tự cho là thông minh, nhung ờ trong mắt rất nhiều người, không đủ một đạo”.
“Kể cả gia chù Trường Tôn gia?” Bùi Minh Thúy thấp giọng hỏi
Trường Tôn Thuận Đức khóe miệng run rẩy.
“Năm đó ờ trong mắt gia huynh, ta chỉ là một đứa nhò không biết nặng nhẹ.
Chuyện cũ đã qua...!nhung không người nào nguyện ý nghe ta kể khổ...”
“Ta nguyện ý” Bùi Minh Thúy không chút do dự nói.
Trường Tôn ThuậnĐức như có thâm ý liếc nhìn Bùi Minh Thúy, “Ta và cô giống như là đồng bệnh tương liên”.
“Người là bị người bên ngoài hãm hại.
ta là bị tình nhân hàm hại.
khác nhau” Bùi Minh Thúy thản nhiên nói.
Trường Tôn Thuận Đức quay đầu đi, “Kết quả cũng không có gi khác nhau”.
“Người ngươi yêu đà qua đời, ta chèo chống cho đến bây giờ.
chỉ là muốn gặp hắn” Bùi Minh Thúy thanh âm mặc dù trầm, đã có sự kiên tri nói khỏng nên lòi, “Ta nhất định muốn gặp hắn!”
Trường Tôn Thuận Đức thờ dài, “Đáng tiếc, ta bất lực”.
Bùi Mirih Thúy hai mắt như cô đọng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt cùa Trường Tôn Thuận Đức, tựa như muốn xem hắn nói là thật hay giả.
Trường Tôn Thuận Đức dời ánh mắt.
nhìn về phía tuyết đọng ngoải cừa sổ, chậm rãi nói: “Thật ra hôm nay nghe được một lòi của Hộc Luật Thế Hùng, ta lại đà thấy ra rất nhiều.
So với vương đồ bá nghiệp mà nói, ân oán cá nhân thật sự không có ý nghĩa, nhưng so với thời gian mà nói, vương đồ bá nghiệp cũng coi như không là gi.
Nhớ năm đó Bắc Tề.
Bắc Chu, Đại Tùy không phải đều là cảnh tượng nhất thòi sao? Nhưng hiện tại...!thi như thế nào ?”
Trường Tôn Thuận Đức lại trờ nên chán chường, uống mấy ngụm rượu, rồi nói: “Lúc trước ta quen biết Phương nhi.
chính là một kế.
hơn nữa là kế sách do chính ta nghĩ ra được".
“Ha ha ha..Hắn lên tiếng cười dài.
trong tiếng cười có bi ai khó tị Bùi Minh Thúy chi là lắng lặng nghe, nàng hiểu 1ẳng không cẩn thúc hòi.
Trường Tôn Thuận Đức cũng sẽ đem tiền căn hậu quá nói ra.
Chuvện nàv hắn nghẹn quá thống khổ.
nểu không tìm người nói ra, chi sợ có chết cũng không cam tàm.
Nhưng khi nghĩ lại chuvện cũ, lại cảm giác minh quá mức tàn nhẫn.
Thương cảm tự thân, Bùi Minh Thúv thần sắc ảm đạm.
“Thật ra chuvện cũ nói phúc tạp cũng phúc tạp.
nói đơn giản cũng đơn giản.
Văn đế tại vị.
Đột Quvết cường đại, vượt xa Trung Nguvên.
khi đó Đột Quvết vẫn là một.
Trung Nguvên lại chia năm xẻ bảv.
Cho dù Văn đế hùng tài đại lược, cũng không khòi phải tạm thòi cúi đầu đối với Đột Quvết.
Gia huvnh có suy nghĩ không sai, trước xếp đặt đem Đột Quvết chia làm hai bộ phận, suy yếu thực lực Đột Quvết.
nhưng về sau Đông Đột Quvết ngàv càng cường thịnh, gia huvnh đã muốn làm lại trò cũ.
lại đem Đông Đột Quvết phán liệt thành hai bộ phận nam bắc.
Ta khi đó còn trẻ khí thịnh, tự xưng là phong lưu phóng khoáng, chưa bao giờ đem phụ nữ xem ờ trong mắt..Thấy hai cô gái trong xe đều đang nhìn mình, Trường Tôn Thuận Đức cười khồ nói: “Tự gây nghiệt, không thể sống, mọi thứ đều là ta tự làm tự chịu! Ta sống đến tình trạng hôm nav.
quá nửa cùng là ông trời trừng phạt.
Lúc ấy Thiên Kim công chúa cổ động Sa Bát Lược xâm nhập phía nam.
phạm biên cảnh Đại Tùy, tạo thành mối họa.
quả thực khiến cho thiên hạ khiép sợ.
về sau nàng lại gả cho Đô Lam, một lần nữa muốn xâm nhập phía nam phục quốc, ta đổi với đại ca nói phụ nữ này mạnh mẽ.
nhưng cảm tinh cũng là nhược điểm, chi cằn có một nam nhân phong lưu đa tài đi tới.
lại thêm chút võ lực.
muốn lắv tâm hồn của nàng thì có gì khó? Nếu như được trái tim của nàng, khuvẻn nàng buông tha V niệm p hục quốc trong đầu.
cùng là chuvện không khó”.
“Cho nên Trường Tôn Thịnh cho ngươi đi trước?” Bùi Minh Thúv hỏi.
‘Không phải chủ ý của gia huvnh.
mà là ta tự đề cử minh" Trường Tôn Thuận Đức thống khổ nói: “Ta dùng tên giả An Toại Gia, lén vào thảo nguvên.
giả bộ như bị thương được thủ hạ của Thiên Kim cõng chúa cứu.
lại mượn cớ quen với Phương nhi, bẳng vào văn thơ của ta...!rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của nàng’.
Trong xe hai cô gái lẳng lặng nghe, tâm tình khác lạ.
Dưới những phong lưu văn thơ.
lại ẩn dấu âm mưu thật lớn.
khiến cho thòi tiết trời đòng giá rét này, càng hiển thị vẻ lãnh khốc vô tình.
“Có thể là duvên phận kiếp này, chẳng những nàng đối với ta rắt nhanh ái mộ.
ta thấv được nàng, lại cũng đã trong lòng ngưỡng mộ không thôi” Trường Tôn Thuận Đức giọng chuvển trầm thấp.
“Nàng tuy là kinh qua phong sương, lại càng có một loại xinh đẹp kinh người.
Ta đà thắv qua vô số cô gái.
nhưng lại chưa bao giờ có một ai có thể đánh động đến tiếng lòng của ta như nàng.
Ta giống như một thiếu niên rơi vào lưới tình, đà sớm quên mất nhiệm vụ đến đâv.
bị sự xinh đẹp của nàng hấp dẫn, bị phong sương của nàng hấp dẫn, bị sự buồn bà của nàng hắp dẫn.
bị tao ngộ của nàng hấp dẫn.
Lúc đó ta hoàn toàn mất đi chừng mực.
thậm chí cảm thắv chuvện nàng phục quốc cùng là có lý.
Mỗi ngàv...!ta đểu giã là thân binh, cùng nàng đạp biến thảo nguvên, ngắm hoa quan nguvệt.
nhưtại tiên cảnh”.
Trường Tôn Thuận Đức trên mặt có sự nhớ lại.
thoáng qua trờ nên nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng những cái nàv tắt cả ỡ trong mắt gia huvnh.
đà là đại nghịch bất đạo.
Hắn phán phó ta nắm chắc còng việc, nhưng ta sao có thể dựa theo phán phó của hắn mà làm việc? Ta vốn muốn đem kế hoạch nói cho Phương nhi, cầu nàng lượng giải cho ta tuổi trẻ khinh, cuồng, nhưng ta lại sợ nàng cuối cùng sẽ rời ta mà đi! Khi ta đang do dự.
thi gia huvnh lại sử dụng thủ đoạn lôi đình, hắn dối xưng gia mẫu bệnh tình nguv kịch, để cho ta lặp tức quav về thăm.
Ta không biết là trá, Phương nhi cũng nói hiếu nghĩa làm đầu, nàng trong lòng rắt trọng điểm ấy.
Ta xin Phương nhi chờ ta bảv ngàv.
nhanh chóng quav lại Trường An, không
Nói đến đây.
Trường Tôn Thuận Đức trên tay nổi gân xanh, bầu rượu lên tay lách cách rung động.
Bùi Minh Thúv đà đoán ra kết cuộc, chi chờ Trường Tôn Thuận Đức nói tiếp.
Mặc dù đà cách nhiều năm.
nhưng Trường Tôn Thuận Đức khi nhắc lại, vẫn vạn phẩn thống khổ.
“Ta sau khi về đến nhà, phát hiện gia mẫu bình yên vô sự, đã biết tráng kế.
Đó là một lần giáo huấn lớn nhất kể từ khi ta tuổi tré khinh cuồng đến nay, ta đã biết không ồn.
đi ngàv đêm về phía bắc, hai ngàv hai đêm mệt chết ba con ngụa, cơm nước không động tới.
nhưng cho dù là nhưthế, cùng cứu không được tính mạng Phương nhi” Nói đến đâv.
Trường Tòn Thuận Đức ngược lại trầm tĩnh trờ lại.
“Gia huvnh không hồ trí mưu hơn người, một kế không thành, lại sinh một kế! Hoặc là nói.
hắn căn bản đã nhìn ra ta khó có thể được việc, đơn giản tương kế tựu kế.
Hắn để cho ta lừa gạt cảm tinh của Phương nhi.
lại gạt ta quay lại, rồi thông tri cho Đô Lam nói Phương nhi lén có người khác.
Thảo nguvên lỗ mãng, tối ky nhắt là việc này.
huống chi Đô Lam là Khả Hãn thảo nguvên.
Đô Lam giận tím mặt.
đi tim Phương nhi chắt vắn, sau đó giết Phương nhi.
Ta sau khi yêu Phương nhi, vẫn một mực cần thận, sợ việc này phát sinh, mọi chuvện làm rất cẩn thận, không lưu dấu vết.
rất không hiểu vi sao Phương nhi lại thùa nhận việc này.
cũng không hiểu Đò Lam vi sao lại xác nhận?"
Trường Tôn Thuận Đức nói đến đâv.
lại buồn vô cớ, hoặc là mơ hồ, thật lâu mới nói: “Ta nghĩ quá nửa là gia huvnh cùng lưu lại thủ đoạn, lúc nàv mới có thể khiến cho Đô Lam vững tin việc này.
phải biết rẳng Đô Lam đối với Phương nhi yêu thương đến cực điểm, nểu không có chứng cớ vò cùng xác thực, tuyệt sè không hạ sát thủ.
Sau đó...!ta chất vấn gia huynh, hắn...!hắn lại nói vốn xác thực muốn thi triển kế này.
nhưng thấy được ta bi phẫn gần chết, sợ ta gặp chuvện không mav.
tạm hoãn việc nàv, nào đâu nghĩ đến vẫn xảy ra.
Ta tắt nhiên không tin lời của hắn, bởi vậy cùng hắn tranh cãi một trặiL huvnh đệ phản bội.
Phương nhi sau khi chết, kế hoạch của Đại Tùy thực hiện được, lại đem Khải Dán Khả Hãn chế nhất định Đột Quvết, lúc nàv mới bảo vệ Đại Tùv an bình hơn mười năm’.
Nói đến đây.
Trường Tôn Thuận Đức ngửa mặt lên trời thờ dài.
“Ta quav lại thảo nguvên, biết Đô Lam giết chết Phương nhi, phẫn nộ muốn điên, độc thán hành thích Đô Lam, nhưng dưới tay hắn hảo thủ không ít, thán thể của ta bị trọng thương...!vốn tự nghĩ hắn phải chết, nhưng khi đó cảm giác có chết cũng không sao.
Phương nhi bởi vì ta mà chết, ta vì nàng mà chết đó là kết cuộc không thể tốt hơn, nhưng ta vần không có chết!”
“Chắc là Trường Tôn Thịnh cứu ngươi?’ Bùi Minh Thúv suy đoán nói.
——: „
5m dịch: huntercd%^j^Ị.-j Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandanvn
Trường Tôn Thuận Đức sắc mặt tái nhợt, chi là hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Bùi Minh Thúy tâm tư tinh tế.
hiểu 1ẳng trong đó quá nửa còn có chuvện khác, nhưng Trường Tôn Thuận Đức không muốn nói.
ai cũng không cách nào buộc hắn nói ra.
Trầm ngâm một lúc lại nói: “Lúc trước chuyện Trường Tôn tiên sinh cùng lệnh huynh, ta cũng có chồ nghe thấv.
lệnh huynh trước khi chết cũng không thùa nhận đà lệnh người hại chết Thiên Kim còng chúa?”
Trường Tòn Thuận Đức mặt lộ mờ mịt.
rốt cuộc gặt đầu nói: “Không sai.
hắn trước khi chết cũng không có thùa nhận việc này.
Hắn chi nói là.
chuyện vì nước, vô luận ở trong suy nghĩ của kẻ địch ngoan độc âm hiểm như thế nào.
nhưng việc sau khi làm cũng không che dấu.
cũng không cẩn che dấu.
Nhưng việc không phái hắn làm.
hắn cuối cùng sẽ không ôm lẻn trên người, hắn cả đời nàv, chính là người như vậy” Do dự một chút.
Trường Tôn Thuận Đức nói: “Ta lúc ấy thẳm nghĩ, hắn muốn ta vì Trường Tôn gia mà làm việc, lúc nàv mới sợ ta rời đi mặc kệ, nên chết cũng không thùa nhận.
Ta mỗi khi nghĩ chuyện này, cũng khó hiểu, ta mặc dù chán chường...!nhưng đúng là vẫn còn không có rời khòi Trường Tôn gia”.
Nói xong những cái này, Trường Tôn Thuận Đức lại đem hồ lô rượu nhét vào miệng, bi như gió đông, tịch mịch như tuvết.
Bùi Minh Thúv nói: “Ta thân là người ngoài cuộc lại cảm thấv, vấn đề nàv quá nửa còn có chồ kỳ quái...!Nhưng chuyện cho tới bây giờ, khúc chiết nhièu hơn nữa cũng đền bù không được cái chết của Thiên Kim công chúa.
Trường Tôn tiên sinh, thật ra ta tìm ngươi, lại muốn hỏi một việc của Thiên Kim muội muội”.
“Ngươi nói đi” Trường Tôn Thuận Đức cười tịch mịch.
“Ngươi cũng đà nghe ta nói chuvện cũ, ta cũng không thể để cho ngươi nghe không không".
Bùi Minh Thúy cười.
“Ba tỷ muội Vũ Văn gia.
Vũ Văn Phương.
Vũ Văn Chỉ cùng họ Vũ Văn Tinh, mồi người đều là tài mạo song toàn, chần động một thời”.
“Hồng nhan bạc mệnh, có đôi khi.
quá xinh đẹp chi là tai họa” Trường Tòn Thuận Đức trả lại một câu.
Bùi Minh Thúy biết Trường Tôn Thuận Đức có tám sụ, đồng ý nói: “Trường Tôn tiên sinh nói một điểm không sai.
Vũ Văn Phương cũng bời vì tướng mạo quá xinh đẹp nén vận mệnh không tốt, cuối cùng mất tại Đột Quvết.
nhưng không biết Vũ Văn Chi cùng Vũ Văn Tinh ờ nơi nào?” Nàng lúc này mới hòi đến chính để.
tính nhẫn nại có thể nói vô cùng tốt, vấn để này cũng là vần đề nàng quan tàm.
trong lòng nhièu ít có chút khẩn trương.
Trường Tôn Thuận Đức lập tức nói: “Trong ba tv muội, nhị muội Vũ Văn Chi một mực đi theo Đại tỷ tới thảo nguyên, sau khi Phương nhi chết.
Vũ Văn Chi hình như mang theo một nhánh lực lượng Phương nhi khồ tâm bồi dưỡng lưu tại thảo nguyên, gọi là cái gi Hắc ám thiên sứ, có một Thiếu chủ gọi là Văn Vũ Chu, đà xem như long mạch còn tồn tại của Bắc Chu Vũ Văn thị.
Nhưng Vũ Văn Chi so với Đại tỷ khôn ngoan kém quá xa, lại không có bản lĩnh gì, nên nhánh lực lượng này càng ngàv càng bạc nhược yếu kém, thua xa năm đó”.
“Vậy còn Vũ Vãn Tinh?”
Trường Tôn Thuận Đức ánh mắt hơi nhìn về phía Bùi Minh Thúv, rồi quav đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: “Ta chưa từng gặp qua nàng”.
“Chua từng gặp qua nàng?” Bùi Minh Thúv nói lại từng chữ.
‘Không sai” Trường Tôn Thuận Đức hơi đứng lên nói: “Ta mệt rồi, Bùi tiểu thư nếu không phản đối.
ta muốn quay trờ về”.
Bùi Minh Thúy do dự một chút, rồi gặt đầu.
“Được, đà làm phiền.
Trường Tôn tiên sinh, tiền đồ phongba hiểm ác.
kính xin trân trọng”.
Trường Tôn Thuận Đức đà muốn xuống xe ngựa, nghe như vậy quav đầu lại nói: “Bùi tiểu thư.
có câu ta khôngbiết nén nói hay không?”
“Lòi vàng ngọc của Trường Tôn tiên sinh, ta xua nay vẫn muốn nghe” Bùi Minh Thúy
“Cỏ nếu nghe ta một lời.
thì không nên đi thảo nguvẻiỊ lặp tức quay lại Giang Nam, đi dưỡng thân thể cho tốt, không cần để ý tới thiên hạ nữa” Trường Tôn Thuận Đức trầm giọng
“Ta nếu không nghe?" Bùi Minh Thúy thản nhiên nói.
Trường Tôn Thuận Đức thờ dài một hơi.
“Cò có biết ta nghĩ tới cái gi không?”
“Không biết!” Bùi Minh Thúy nói.
“Lúc trước ta chính là trả lời với gia huvnh giống như cô vậy” Trường Tôn Thuận Đức không rò ràng nói xong càu đó.
xoay ngưỡi ròi đi.
Trường Tôn Thuận Đức vừa đi, Ảnh tử lặp tức nói: “Hắn hình như đang nói dổi.
Tiểu thư khi hòi Vũ Văn Tinh, hắn dời ánh mắt đi, lời cùng không rò ràng” Ảnh từ phán đoán là bẳng trực giác, mà không phải là sự việc.
Bùi Minh Thúy nhắm hai mắt lại.
tập trung tinh thẩn, đồng ý nói: “Ngươi nói không sai.
nhưng hắn chưa chắc đã là nói dối.
Hắn nói không có gặp qua, những lời này rất có môn đạo.
Trường Tôn Thuận Đức đau lòng Vũ Văn Phương đến chểt, sau nàv tắt nhiên sẽ chú ý hai muội muội của nàng ờ đâu để đền bù sai lầm.
đâv là chuvện thường tinh.
Từ việc hắn đổi với Vũ Vãn Chi quen thuộc như thế có thể thấy được, hắn không có khả năng không lưu ý tới Vũ Văn Tinh ờ đàu.
Hắn không nói.
đương nhiên có ấn tình”.
“Đáng hận hắn chính là không nói” Ảnh tử căm giận nói.
Bùi Minh Thúy khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Có đôi khi, không nhất định phải là hắn nói ra.
Ta cảm giác...!đà chạm đến đến chỗ mấu chốt.
Nhưng...!câu nói sau cùng của hắn trước khi ròi đi.
là có ý tứ gi?”.
Sĩ vì người tri kỷ mà chết, Bùi Minh Thúy tuy là nữ lưu, nhưng vì Dương Quảng có thể nói là cúc cung tận tụy, không nhượng đàn ông.
Đặt tên Ẩnh từ minh, là ám chi dưới Dương Quảng chiếu sáng, nàng chỉ là một cái bóng không có ý nghía đi theo Dương Quảng.
Từ bản chất mà nói.
Ành tử minh là hình thức ban đầu cùa Mã Nghĩ cùng Thích Khách mà Tiêu Bố Y xây dựng hiện nay, quy mô mặc đù so với Tiêu Bố Y hiện tại nhỏ hơn rất nhiều, nhưng những người này đều là Bùi Minh Thúy tỉ mỉ chọn lựa cùng bồi dưỡng, mỗi người đều được Bùi Minh Thúy tuyệt đối tín nhiệm.
Bùi gia sau khi suy tàn, Bùi Minh Thúy muốn giải tán Ảnh tử minh, nhưng rất nhiều người không đành lòng rời đi, vẫn đi theo Bùi Minh Thúy.
Trước mắt người phu xe này họ Hồ.
gọi là Hồ Bất Quy, tuồi đà trên năm mươi, năm đó từng có danh hiệu gọi Trường An đại hiệp.
Đương nhiên Trường An này không phải Trường An đại hiệp Sừ Vạn Bảo bị chết đuối ờ Hà Bắc kia, Hồ Bất Quy vô luận võ công, danh vọng đều muốn hơn xa.
Nhưng hắn từ khi Bùi Minh Thúy còn bé đã ờ tại Bùi phủ, một mực chiếu cố Bùi Minh Thúy hơn mười năm.
Bùi Minh Thúy đối với hắn chưa bao giờ có nửa phần hoài nghi, nhưng nghe ý tó của Trường Tôn ThuậnĐức.
xa phu Hồ Bất Quy đi theo mình nhiều năm vậy mà lại là Hộc Luật Thể Hùng, khó tránh khỗi trong lòng hoảng sợ.
Bùi Minh Thúy đương nhiên hiểu rõ Hộc Luật Thế Hùng là ai!
Hộc Luật Minh Nguyệt có năm người con, Hộc Luật Thế Hùng chính là người con thứba cùa Hộc Luật Minh Nguyệt!
Mà Hộc Luật Minh Nguyệt uy danh hiển hách, đương xung khi đó là anh hùng đệ nhất trong trăm năm qua!
Hộc Luật Minh Nguyệt thân là đệ nhất tướng Bắc Tề, đẫn binh mấy chục năm, chưa từng một lẩn bại.
Chu Vũ đế mặc dù hùng tài vĩ lược, diệt phật hủy tự, dưới tay tướng tài vô số, nhưng cũng không thể làm gi được Hộc Luật Minh Nguyệt, chậm chạp không thể công hãm Bắc Te.
Lúc trước Thiên Nhai, vốn là Bùi Củ phụ thân Bùi Minh Thúy cũng không dám đối diện mũi nhọn với hắn, liền ra một kế sách, dùng dân ca ‘Bách thăng phi thượng thiên, minh nguyệt chiếu trường an’ hai câu làm cho Tề Hậu chủ nghi kỵ Hộc Luật Minh Nguyệt, phái mấy trăm cao thù dụ ra để giết Hộc Luật Minh Nguyệt.
Bắc Tể vốn từ trước cùng Bắc Chu giằng co, nhưng sau khi Hộc Luật Minh Nguyệt chết, năm năm sau đà bị Chu Vũ đế diệt quốc, có thể nói là Tề Hậu chủ đà tự hủy Trường Thành.
Con thứ năm của Hộc Luật Minh Nguyệt, nghe nói trong một sự kiện đã bị Tề Hặu chủ tru sát, Bùi Minh Thúy lại không có nghĩ đến.
mà xa phu đi theo mình hơn mười năm, vậy mà lại là Hộc Luật Thế Hùng tiếng tăm lừng lẫy!
Hổ phụ không có khuyển từ.
Hộc Luật Thế Hùng võ công như vậy, vi sao phải làm xa phu? Vì sao đi vào Bùi gia? Hắn rốt cuộc biết phụ thân minh là thiên nhai ? Nghĩ tới đây, Bùi Minh Thúy tâm loạn như ma
Nàng tâm mặc dù loạn.
Nhưng sắc mặt không thay đổi.
Trường Tôn Thuận Đức cầm lấy hồ lô rưọu treo ở bên hông, cáo lỗi một tiếng, đã uống vài ngụm.
Tựa như trong lúc vô tình vạch trần một bí mật là người bên ngoài, chứ không phải chinh mình.
Xe ngựa đi về phía trước, đè lên trên tuyết trắng rào rạo rang động.
Trong xe không nói gì, ngoải thùng xe tựa như cũng khỏng có động tĩnh.
Hồ Bất Quy, hay là Hộc Luật Thế Hùng, giống như đang ngủ vậy.
Bùi Mirih Thúy rốt cuộc đánh vỡ cục diện bế tắc hòi: “Hồ bá bá..Trong lòng nàng khẽ động, thẳm nghĩ cái này là Hồ hay là Hộc.
Trường Tôn Thuận Đức nói, chưa chắc đà đúng.
Xa phu đột nhiên cười dài lên, âm thanh nhưng động thiên.
Tuyết đọng bị tiếng cười cùa hắn chấn động, bay múa càng gấp.
Trường Tôn Thuận Đức không hiểu sao thờ dài.
Bùi Minh Thúy hỗi: “Trường Tôn tiên sinh.
Người vì sao lại thờ dài?”
“Thật ra ta và cô đều tự phụ là người thông minh” Trường Tôn Thuận Đức thản nhiên nói: “Hộc Luật Minh Nguyệt, Hộc Luật Thế Hùng cũng là anh hùng.
Nhưng trên đòi này, người thông minh, anh hùng cũng không khoái hoạt, cái này chẳng lè không phải là sự trào phúng lớn lao sao?”
Thanh âm xa phu truyền đến, “Trường Tôn Thuận Đức, ta khỏng phải anh hùng.
Anh hùng sẽ không hơn mười năm làm một xa phu.
chán nản không ai nghe thắv”.
Trường Tôn Thuận Đức nói khẽ: “Anh hùng là ở trong lòng, mà không phải ngươi làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa”.
Xa phu trầm mặc hồi lâu, “Ngươi biết bao nhiêu?”
“Biết cũng không nhiều lắm, nhung mà cũng không ít” Trường Tôn Thuận Đức nói: “Nhưng mà đa phần là sau chiến dịch ờ Lang Sơn thi mới biết”.
Xa phu hừ lạnh một tiếng.
“Bùi Cù lừa gạt thiên hạ, quả thực là dụng tàm kỳ quỷ..Hắn sau khi nói dứt lời, lại yên lặng xuống, Bùi Minh Thúy không có sợ hài.
chỉ có áy náy nói: “Hồ bá bá, người nếu thật là Hộc Luật Thế Hùng, ta thay cha thực xin lỗi người! ”
Xa phu thờ dài nói: “Ân oán ngày xưa, cùng ngươi quan hệ gì?”
Trường Tôn Thuận Đức uống một hợp rượu nói: “Nam nhân tốt, coi như ân oán rõ ràng”.
Thanh âm xa phu chuyển thành trẳm thấp, “Minh Thúy, ta hiểu rằng...!Bùi Cù đem cả con gái như ngươi cũng che mắt, trong lòng ngươi, so với ta còn muốn khổ hơn”.
Bùi Minh Thúy cúi đầu xuống, muốn rơi lệ, nhưng thoáng qua ngẩng đầu nói: “Cha vay con tiả, Hồ bá bá nếu muốn tim ta báo thù, ta sẽ không phản kháng".
Xa phu lại là một hồi cười dài, thanh âm nhưng lại rất là thê lương.
Tiếng cười thật lảu mới nghi, ờ trong tuyết bay đầy trời, có sự bi tráng nói không nên lời.
“Ta nếu như tìm ngươi báo thù, làm gi cần đến hôm nay?” Xa phu nói: “Trường Tôn...!ngươi làm thế nào mà biết thân phận của ta?”
Trường Tôn Thuận Đức cũng không giấu diểm, “Lúc trước ta dưới thương tàm, chán nản gây họa, ngươi đã một lần cứu ta.
Sau ta nghe gia chủ nói, mới biết được ngươi là Hộc Luật Thế Hùng.
Nhưng mà gia chủ báo cho ta, không được phép tiết lộ thân phận cùa ngươi, tại hạ vẫn giữ kín miệng, nhưng đến hôm nay...!đà không cằn phải giấu diếm nữa”.
“Trường Tôn Thịnh?” Xa phu thờ dài nói: “Hắn cũng là một hào kiệt! Năm đó hắn giúp ta đào thoát tánh mạng, ta lại cứu ngươi một mạng, quả thực là nhân quả tuần hoàn”.
Trường Tôn Thuận Đức cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Thi ra gia chù đã cứu tíiih mệnh của ngươi? Vậy ngươi dấn thân vào Bùi phù, chẳng lẽ là sớm đà biết chi tiết của Bùi Củ, lúc này mới tìm cơ hội báo thù?”
Xa phu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chuyện cho tới bây giờ, xác thực không cần phải giấu diếm.
Trường Tôn Thuận Đức, ta lúc trước cứu ngươi, là trả lại ân tình của đại ca ngươi, cho nên ngươi không cần để ở trong lòng.
Năm đó Hộc Luật gia gặp đại nạn, cha ta bị giết, triều đình vì tĩãm thảo trừ căn, lại phái đại quân áp chế Hộc Luật gia.
ta liều mạng từ chiến, lao ra khỏi vòng vây, vết thương chổng chất.
Lúc ấy đại thù chưa báo, vẫn không nghĩ sẽ chết, về sau trên đường được Trường Tôn Thịnh tương trợ, trốn tới thảo nguvên tránh họa, khổ luyện nhiều năm võ công tìm cơ hội báo thù.
Nhưng không chờ ta quay lại, Bắc Tề đà bị Chu Vũ đế tiêu diệt.
Trường Tôn Thịnh không cho ngươi tiết lộ thân phận ta, cũng là sợ vi ta mà rước họa vào thân”.
Chuyện cũ như nước thủy triều, lên lên xuống xuống.
Bùi Minh Thúy nghe được, cũng cảm khái vạn phần.
Trường Tôn Thuận Đức trong lòng lại nghĩ, mìrih trách cứ huynh trường nhiều năm, không nghĩ tới tính mạng, vẫn mượn quan hệ với Trường Tôn Thịnh mới có thể bảo tồn.
Hộc Luật Thế Hùng lại nói: “Bắc Tề bị diệt, ta đại thù có thể nói đà báo.
nhưng về sau lại nghe được, lúc trước dùng kế ly gián hại phụ thân ta là Thiên Nhai, lúc này mới đi tim hắn.
Trải qua một phen khồ tìm, rốt cuộc tại Tây Vực nhìn thấy hắn, cùng hắn ra tay đánh cược một lẩn.
Không nghĩ tài nghệ không bằng người, bị hắn đánh bại”.
Trường Tôn Thuận Đức cau mày nói: “Thiên Nhai là võ học kỳ tài, lại là mưu kế hơn người..Hắn cảm kích Hộc Luật Thế Hùng cứu mạng, muốn vì hắn khuyên.
Hộc Luật Thế Hùng lộ nụ cười sầu thảm nói: “Thắng chính là thắng, bại chính là bại.
Ta cùng hắn công bình ra tay, tài nghệ không bằng người bị thua, cũng không ôm oán.
Lúc trước khi ta cùng hắn luận võ, định ra điều kiện, ta nếu như thắng, đương nhiên lấy tính mệnh cùa hắn, hắn nếu như thắng, ta sẽ đáp ứng hắn một điều kiện”.
“Cho nên người mới tới nhà của ta trờ thành mã phu?” Bùi Minh Thúy vốn thòng minh, đã mơ hỗ đoán được.
Trường Tôn Thuận Đức cũng nói: “Gia huynh đối với việc ngươi bỗ qua thanh danh, nhập vào Bùi phù cũng có suy đoán như thế”.
“Các người CÌLÌ đoán đúng phân nùa” Hộc Luật Thế Hùng nói: “Bùi Cù đưa ra điều kiện cũng không phải là muốn ta làm nô.
mà là mời ta chiếu cố con gái của hắn hai mươi năm, bắt đầu bất cứ lúc nào, hai mươi năm sau, có thể tìm hắn báo thù tuyết hận.
Hắn nói tung hoành thiên hạ, vốn một chút cũng không có lo lắng, nhưng về sau không yên lòng chỉ có con gái.
Hắn chí lớn cao xa, không thể chiếu cố con gái, chỉ mời ta thay chiếu cố.
Hắn còn nói, hại chết gia phụ, cũng chuyện bất đắc dĩ.
Chiến trường vô tình, hắn vốn cũng khâm phục uv danh cùa gia phụ”.
Bùi Mirih Thúy mũi cay cay, trong mắt rung rưng, nhớ tới phụ thản, mới biết được Bùi Cù tuy tất cả là sai lầm, nhưng đối với đứa con gái này.
là thật tâm yêu thương.
Trường Tôn Thuận Đức thờ dài nói: “Các hạ trọng hứa khinh thân, tuân thủ lòi hứa.
lại cam ẩn nhiều năm, ở bên người cừu nhân cam nguyện chiểu cố con gái của cừu nhân, quả thực là một trang hán từ!”
Bùi Mirih Thúy bấm ngón tay tính, nhớ tới một chuyện.
“Hôm nay đà gần đến hai mươi năm, Hồ bá bá, người sẽ rời khỏi te sao?”
Hộc Luật Thế Hùng thở dài một tiếng, không nói thêm gi nữa.
Xe ngựa tự nhiên mà đi, trong xe ngoải xe đều tĩnh lặng khỏng tiếng động.
Bùi Minh Thúy cảm xúc phập phồng, bị lời hứa của Hộc Luật Thế Hùng làm cho rung động, cũng vì dụng tâm lương khổ của phụ thân mà cảm động.
Bùi Mirih Thúy, Trường Tôn Thuận Đức đều là người cực kỳ thòng minh, nghe Hộc Luặt Thế Hùng đề cập chuyện cũ, không khòi nhớ tới Bùi Cù, Trường Tôn Thịnh hùng phong ung dung, dụng tâm sâu xa, cùng cảm thấy khâm phục.
Qua thật lâu, Tmờng Tôn Thuận Đức mới nói: “Bùi tiểu thư, không biết cô tìm ta có chuyện gi?”
Bùi Mirih Thúy nói: “Thật ra ta có chút ít mạo muội, tìm tiên sinh tới, là muốn hòi một chuyện của người cùng Vũ Văn Phương”.
Ba chữ Vũ Vàn Phương vừa ra khỗi miệng, Trường Tôn Thuận Đức tay kịch liệt runrun, biểu hiện tâm tình, cực kỳ kích động.
Rượu tung tóe ra, lại hồn nhiên không phát giác, nhìn chằm chằm vào Bùi Minh Thúy nói: “Ta cùng Vũ Văn Phương có chuyện gì?”
Ành từ nhìn thấy cơ nhục ờ khóe miệng hắn co rút, thần sắc vốn phong độ có thừa lại hơi có vẻ dữ tợn, không khỗi âm thầm phòng bị.
Bùi Mirih Thúy nói: “Tabiết Trường Tôn tiên sinh năm đó bị người hãm hại.
Trường Tôn Thuận Đức thờ phào một hơi, toàn thân trầm tĩnh lại.
Ngẳng đằu nhìn lẽn trần xe, không biết qua bao lâu mới nói: “Cảm ơn cô!”
“Cám ơn cái gì?”
“Những năm gần đây này, chỉ có cô mới nói ta là bị người hãm hại, những người còn lại đều nói ta là người thay lòng đổi dạ” Trường Tôn Thuận Đức cô đơn nói: “Ta năm đó tự xưng là thông minh, chỉ là tự cho là thông minh, nhung ờ trong mắt rất nhiều người, không đủ một đạo”.
“Kể cả gia chù Trường Tôn gia?” Bùi Minh Thúy thấp giọng hỏi
Trường Tôn Thuận Đức khóe miệng run rẩy.
“Năm đó ờ trong mắt gia huynh, ta chỉ là một đứa nhò không biết nặng nhẹ.
Chuyện cũ đã qua...!nhung không người nào nguyện ý nghe ta kể khổ...”
“Ta nguyện ý” Bùi Minh Thúy không chút do dự nói.
Trường Tôn ThuậnĐức như có thâm ý liếc nhìn Bùi Minh Thúy, “Ta và cô giống như là đồng bệnh tương liên”.
“Người là bị người bên ngoài hãm hại.
ta là bị tình nhân hàm hại.
khác nhau” Bùi Minh Thúy thản nhiên nói.
Trường Tôn Thuận Đức quay đầu đi, “Kết quả cũng không có gi khác nhau”.
“Người ngươi yêu đà qua đời, ta chèo chống cho đến bây giờ.
chỉ là muốn gặp hắn” Bùi Minh Thúy thanh âm mặc dù trầm, đã có sự kiên tri nói khỏng nên lòi, “Ta nhất định muốn gặp hắn!”
Trường Tôn Thuận Đức thờ dài, “Đáng tiếc, ta bất lực”.
Bùi Mirih Thúy hai mắt như cô đọng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt cùa Trường Tôn Thuận Đức, tựa như muốn xem hắn nói là thật hay giả.
Trường Tôn Thuận Đức dời ánh mắt.
nhìn về phía tuyết đọng ngoải cừa sổ, chậm rãi nói: “Thật ra hôm nay nghe được một lòi của Hộc Luật Thế Hùng, ta lại đà thấy ra rất nhiều.
So với vương đồ bá nghiệp mà nói, ân oán cá nhân thật sự không có ý nghĩa, nhưng so với thời gian mà nói, vương đồ bá nghiệp cũng coi như không là gi.
Nhớ năm đó Bắc Tề.
Bắc Chu, Đại Tùy không phải đều là cảnh tượng nhất thòi sao? Nhưng hiện tại...!thi như thế nào ?”
Trường Tôn Thuận Đức lại trờ nên chán chường, uống mấy ngụm rượu, rồi nói: “Lúc trước ta quen biết Phương nhi.
chính là một kế.
hơn nữa là kế sách do chính ta nghĩ ra được".
“Ha ha ha..Hắn lên tiếng cười dài.
trong tiếng cười có bi ai khó tị Bùi Minh Thúy chi là lắng lặng nghe, nàng hiểu 1ẳng không cẩn thúc hòi.
Trường Tôn Thuận Đức cũng sẽ đem tiền căn hậu quá nói ra.
Chuvện nàv hắn nghẹn quá thống khổ.
nểu không tìm người nói ra, chi sợ có chết cũng không cam tàm.
Nhưng khi nghĩ lại chuvện cũ, lại cảm giác minh quá mức tàn nhẫn.
Thương cảm tự thân, Bùi Minh Thúv thần sắc ảm đạm.
“Thật ra chuvện cũ nói phúc tạp cũng phúc tạp.
nói đơn giản cũng đơn giản.
Văn đế tại vị.
Đột Quvết cường đại, vượt xa Trung Nguvên.
khi đó Đột Quvết vẫn là một.
Trung Nguvên lại chia năm xẻ bảv.
Cho dù Văn đế hùng tài đại lược, cũng không khòi phải tạm thòi cúi đầu đối với Đột Quvết.
Gia huvnh có suy nghĩ không sai, trước xếp đặt đem Đột Quvết chia làm hai bộ phận, suy yếu thực lực Đột Quvết.
nhưng về sau Đông Đột Quvết ngàv càng cường thịnh, gia huvnh đã muốn làm lại trò cũ.
lại đem Đông Đột Quvết phán liệt thành hai bộ phận nam bắc.
Ta khi đó còn trẻ khí thịnh, tự xưng là phong lưu phóng khoáng, chưa bao giờ đem phụ nữ xem ờ trong mắt..Thấy hai cô gái trong xe đều đang nhìn mình, Trường Tôn Thuận Đức cười khồ nói: “Tự gây nghiệt, không thể sống, mọi thứ đều là ta tự làm tự chịu! Ta sống đến tình trạng hôm nav.
quá nửa cùng là ông trời trừng phạt.
Lúc ấy Thiên Kim công chúa cổ động Sa Bát Lược xâm nhập phía nam.
phạm biên cảnh Đại Tùy, tạo thành mối họa.
quả thực khiến cho thiên hạ khiép sợ.
về sau nàng lại gả cho Đô Lam, một lần nữa muốn xâm nhập phía nam phục quốc, ta đổi với đại ca nói phụ nữ này mạnh mẽ.
nhưng cảm tinh cũng là nhược điểm, chi cằn có một nam nhân phong lưu đa tài đi tới.
lại thêm chút võ lực.
muốn lắv tâm hồn của nàng thì có gì khó? Nếu như được trái tim của nàng, khuvẻn nàng buông tha V niệm p hục quốc trong đầu.
cùng là chuvện không khó”.
“Cho nên Trường Tôn Thịnh cho ngươi đi trước?” Bùi Minh Thúv hỏi.
‘Không phải chủ ý của gia huvnh.
mà là ta tự đề cử minh" Trường Tôn Thuận Đức thống khổ nói: “Ta dùng tên giả An Toại Gia, lén vào thảo nguvên.
giả bộ như bị thương được thủ hạ của Thiên Kim cõng chúa cứu.
lại mượn cớ quen với Phương nhi, bẳng vào văn thơ của ta...!rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của nàng’.
Trong xe hai cô gái lẳng lặng nghe, tâm tình khác lạ.
Dưới những phong lưu văn thơ.
lại ẩn dấu âm mưu thật lớn.
khiến cho thòi tiết trời đòng giá rét này, càng hiển thị vẻ lãnh khốc vô tình.
“Có thể là duvên phận kiếp này, chẳng những nàng đối với ta rắt nhanh ái mộ.
ta thấv được nàng, lại cũng đã trong lòng ngưỡng mộ không thôi” Trường Tôn Thuận Đức giọng chuvển trầm thấp.
“Nàng tuy là kinh qua phong sương, lại càng có một loại xinh đẹp kinh người.
Ta đà thắv qua vô số cô gái.
nhưng lại chưa bao giờ có một ai có thể đánh động đến tiếng lòng của ta như nàng.
Ta giống như một thiếu niên rơi vào lưới tình, đà sớm quên mất nhiệm vụ đến đâv.
bị sự xinh đẹp của nàng hấp dẫn, bị phong sương của nàng hấp dẫn, bị sự buồn bà của nàng hắp dẫn.
bị tao ngộ của nàng hấp dẫn.
Lúc đó ta hoàn toàn mất đi chừng mực.
thậm chí cảm thắv chuvện nàng phục quốc cùng là có lý.
Mỗi ngàv...!ta đểu giã là thân binh, cùng nàng đạp biến thảo nguvên, ngắm hoa quan nguvệt.
nhưtại tiên cảnh”.
Trường Tôn Thuận Đức trên mặt có sự nhớ lại.
thoáng qua trờ nên nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng những cái nàv tắt cả ỡ trong mắt gia huvnh.
đà là đại nghịch bất đạo.
Hắn phán phó ta nắm chắc còng việc, nhưng ta sao có thể dựa theo phán phó của hắn mà làm việc? Ta vốn muốn đem kế hoạch nói cho Phương nhi, cầu nàng lượng giải cho ta tuổi trẻ khinh, cuồng, nhưng ta lại sợ nàng cuối cùng sẽ rời ta mà đi! Khi ta đang do dự.
thi gia huvnh lại sử dụng thủ đoạn lôi đình, hắn dối xưng gia mẫu bệnh tình nguv kịch, để cho ta lặp tức quav về thăm.
Ta không biết là trá, Phương nhi cũng nói hiếu nghĩa làm đầu, nàng trong lòng rắt trọng điểm ấy.
Ta xin Phương nhi chờ ta bảv ngàv.
nhanh chóng quav lại Trường An, không
Nói đến đây.
Trường Tôn Thuận Đức trên tay nổi gân xanh, bầu rượu lên tay lách cách rung động.
Bùi Minh Thúv đà đoán ra kết cuộc, chi chờ Trường Tôn Thuận Đức nói tiếp.
Mặc dù đà cách nhiều năm.
nhưng Trường Tôn Thuận Đức khi nhắc lại, vẫn vạn phẩn thống khổ.
“Ta sau khi về đến nhà, phát hiện gia mẫu bình yên vô sự, đã biết tráng kế.
Đó là một lần giáo huấn lớn nhất kể từ khi ta tuổi tré khinh cuồng đến nay, ta đã biết không ồn.
đi ngàv đêm về phía bắc, hai ngàv hai đêm mệt chết ba con ngụa, cơm nước không động tới.
nhưng cho dù là nhưthế, cùng cứu không được tính mạng Phương nhi” Nói đến đâv.
Trường Tòn Thuận Đức ngược lại trầm tĩnh trờ lại.
“Gia huvnh không hồ trí mưu hơn người, một kế không thành, lại sinh một kế! Hoặc là nói.
hắn căn bản đã nhìn ra ta khó có thể được việc, đơn giản tương kế tựu kế.
Hắn để cho ta lừa gạt cảm tinh của Phương nhi.
lại gạt ta quay lại, rồi thông tri cho Đô Lam nói Phương nhi lén có người khác.
Thảo nguvên lỗ mãng, tối ky nhắt là việc này.
huống chi Đô Lam là Khả Hãn thảo nguvên.
Đô Lam giận tím mặt.
đi tim Phương nhi chắt vắn, sau đó giết Phương nhi.
Ta sau khi yêu Phương nhi, vẫn một mực cần thận, sợ việc này phát sinh, mọi chuvện làm rất cẩn thận, không lưu dấu vết.
rất không hiểu vi sao Phương nhi lại thùa nhận việc này.
cũng không hiểu Đò Lam vi sao lại xác nhận?"
Trường Tôn Thuận Đức nói đến đâv.
lại buồn vô cớ, hoặc là mơ hồ, thật lâu mới nói: “Ta nghĩ quá nửa là gia huvnh cùng lưu lại thủ đoạn, lúc nàv mới có thể khiến cho Đô Lam vững tin việc này.
phải biết rẳng Đô Lam đối với Phương nhi yêu thương đến cực điểm, nểu không có chứng cớ vò cùng xác thực, tuyệt sè không hạ sát thủ.
Sau đó...!ta chất vấn gia huynh, hắn...!hắn lại nói vốn xác thực muốn thi triển kế này.
nhưng thấy được ta bi phẫn gần chết, sợ ta gặp chuvện không mav.
tạm hoãn việc nàv, nào đâu nghĩ đến vẫn xảy ra.
Ta tắt nhiên không tin lời của hắn, bởi vậy cùng hắn tranh cãi một trặiL huvnh đệ phản bội.
Phương nhi sau khi chết, kế hoạch của Đại Tùy thực hiện được, lại đem Khải Dán Khả Hãn chế nhất định Đột Quvết, lúc nàv mới bảo vệ Đại Tùv an bình hơn mười năm’.
Nói đến đây.
Trường Tôn Thuận Đức ngửa mặt lên trời thờ dài.
“Ta quav lại thảo nguvên, biết Đô Lam giết chết Phương nhi, phẫn nộ muốn điên, độc thán hành thích Đô Lam, nhưng dưới tay hắn hảo thủ không ít, thán thể của ta bị trọng thương...!vốn tự nghĩ hắn phải chết, nhưng khi đó cảm giác có chết cũng không sao.
Phương nhi bởi vì ta mà chết, ta vì nàng mà chết đó là kết cuộc không thể tốt hơn, nhưng ta vần không có chết!”
“Chắc là Trường Tôn Thịnh cứu ngươi?’ Bùi Minh Thúv suy đoán nói.
——: „
5m dịch: huntercd%^j^Ị.-j Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandanvn
Trường Tôn Thuận Đức sắc mặt tái nhợt, chi là hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Bùi Minh Thúy tâm tư tinh tế.
hiểu 1ẳng trong đó quá nửa còn có chuvện khác, nhưng Trường Tôn Thuận Đức không muốn nói.
ai cũng không cách nào buộc hắn nói ra.
Trầm ngâm một lúc lại nói: “Lúc trước chuyện Trường Tôn tiên sinh cùng lệnh huynh, ta cũng có chồ nghe thấv.
lệnh huynh trước khi chết cũng không thùa nhận đà lệnh người hại chết Thiên Kim còng chúa?”
Trường Tòn Thuận Đức mặt lộ mờ mịt.
rốt cuộc gặt đầu nói: “Không sai.
hắn trước khi chết cũng không có thùa nhận việc này.
Hắn chi nói là.
chuyện vì nước, vô luận ở trong suy nghĩ của kẻ địch ngoan độc âm hiểm như thế nào.
nhưng việc sau khi làm cũng không che dấu.
cũng không cẩn che dấu.
Nhưng việc không phái hắn làm.
hắn cuối cùng sẽ không ôm lẻn trên người, hắn cả đời nàv, chính là người như vậy” Do dự một chút.
Trường Tôn Thuận Đức nói: “Ta lúc ấy thẳm nghĩ, hắn muốn ta vì Trường Tôn gia mà làm việc, lúc nàv mới sợ ta rời đi mặc kệ, nên chết cũng không thùa nhận.
Ta mỗi khi nghĩ chuyện này, cũng khó hiểu, ta mặc dù chán chường...!nhưng đúng là vẫn còn không có rời khòi Trường Tôn gia”.
Nói xong những cái này, Trường Tôn Thuận Đức lại đem hồ lô rượu nhét vào miệng, bi như gió đông, tịch mịch như tuvết.
Bùi Minh Thúv nói: “Ta thân là người ngoài cuộc lại cảm thấv, vấn đề nàv quá nửa còn có chồ kỳ quái...!Nhưng chuyện cho tới bây giờ, khúc chiết nhièu hơn nữa cũng đền bù không được cái chết của Thiên Kim công chúa.
Trường Tôn tiên sinh, thật ra ta tìm ngươi, lại muốn hỏi một việc của Thiên Kim muội muội”.
“Ngươi nói đi” Trường Tôn Thuận Đức cười tịch mịch.
“Ngươi cũng đà nghe ta nói chuvện cũ, ta cũng không thể để cho ngươi nghe không không".
Bùi Minh Thúy cười.
“Ba tỷ muội Vũ Văn gia.
Vũ Văn Phương.
Vũ Văn Chỉ cùng họ Vũ Văn Tinh, mồi người đều là tài mạo song toàn, chần động một thời”.
“Hồng nhan bạc mệnh, có đôi khi.
quá xinh đẹp chi là tai họa” Trường Tòn Thuận Đức trả lại một câu.
Bùi Minh Thúy biết Trường Tôn Thuận Đức có tám sụ, đồng ý nói: “Trường Tôn tiên sinh nói một điểm không sai.
Vũ Văn Phương cũng bời vì tướng mạo quá xinh đẹp nén vận mệnh không tốt, cuối cùng mất tại Đột Quvết.
nhưng không biết Vũ Văn Chi cùng Vũ Văn Tinh ờ nơi nào?” Nàng lúc này mới hòi đến chính để.
tính nhẫn nại có thể nói vô cùng tốt, vấn để này cũng là vần đề nàng quan tàm.
trong lòng nhièu ít có chút khẩn trương.
Trường Tôn Thuận Đức lập tức nói: “Trong ba tv muội, nhị muội Vũ Văn Chi một mực đi theo Đại tỷ tới thảo nguyên, sau khi Phương nhi chết.
Vũ Văn Chi hình như mang theo một nhánh lực lượng Phương nhi khồ tâm bồi dưỡng lưu tại thảo nguyên, gọi là cái gi Hắc ám thiên sứ, có một Thiếu chủ gọi là Văn Vũ Chu, đà xem như long mạch còn tồn tại của Bắc Chu Vũ Văn thị.
Nhưng Vũ Văn Chi so với Đại tỷ khôn ngoan kém quá xa, lại không có bản lĩnh gì, nên nhánh lực lượng này càng ngàv càng bạc nhược yếu kém, thua xa năm đó”.
“Vậy còn Vũ Vãn Tinh?”
Trường Tôn Thuận Đức ánh mắt hơi nhìn về phía Bùi Minh Thúv, rồi quav đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: “Ta chưa từng gặp qua nàng”.
“Chua từng gặp qua nàng?” Bùi Minh Thúv nói lại từng chữ.
‘Không sai” Trường Tôn Thuận Đức hơi đứng lên nói: “Ta mệt rồi, Bùi tiểu thư nếu không phản đối.
ta muốn quay trờ về”.
Bùi Minh Thúy do dự một chút, rồi gặt đầu.
“Được, đà làm phiền.
Trường Tôn tiên sinh, tiền đồ phongba hiểm ác.
kính xin trân trọng”.
Trường Tôn Thuận Đức đà muốn xuống xe ngựa, nghe như vậy quav đầu lại nói: “Bùi tiểu thư.
có câu ta khôngbiết nén nói hay không?”
“Lòi vàng ngọc của Trường Tôn tiên sinh, ta xua nay vẫn muốn nghe” Bùi Minh Thúy
“Cỏ nếu nghe ta một lời.
thì không nên đi thảo nguvẻiỊ lặp tức quay lại Giang Nam, đi dưỡng thân thể cho tốt, không cần để ý tới thiên hạ nữa” Trường Tôn Thuận Đức trầm giọng
“Ta nếu không nghe?" Bùi Minh Thúy thản nhiên nói.
Trường Tôn Thuận Đức thờ dài một hơi.
“Cò có biết ta nghĩ tới cái gi không?”
“Không biết!” Bùi Minh Thúy nói.
“Lúc trước ta chính là trả lời với gia huvnh giống như cô vậy” Trường Tôn Thuận Đức không rò ràng nói xong càu đó.
xoay ngưỡi ròi đi.
Trường Tôn Thuận Đức vừa đi, Ảnh tử lặp tức nói: “Hắn hình như đang nói dổi.
Tiểu thư khi hòi Vũ Văn Tinh, hắn dời ánh mắt đi, lời cùng không rò ràng” Ảnh từ phán đoán là bẳng trực giác, mà không phải là sự việc.
Bùi Minh Thúy nhắm hai mắt lại.
tập trung tinh thẩn, đồng ý nói: “Ngươi nói không sai.
nhưng hắn chưa chắc đã là nói dối.
Hắn nói không có gặp qua, những lời này rất có môn đạo.
Trường Tôn Thuận Đức đau lòng Vũ Văn Phương đến chểt, sau nàv tắt nhiên sẽ chú ý hai muội muội của nàng ờ đâu để đền bù sai lầm.
đâv là chuvện thường tinh.
Từ việc hắn đổi với Vũ Vãn Chi quen thuộc như thế có thể thấy được, hắn không có khả năng không lưu ý tới Vũ Văn Tinh ờ đàu.
Hắn không nói.
đương nhiên có ấn tình”.
“Đáng hận hắn chính là không nói” Ảnh tử căm giận nói.
Bùi Minh Thúy khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Có đôi khi, không nhất định phải là hắn nói ra.
Ta cảm giác...!đà chạm đến đến chỗ mấu chốt.
Nhưng...!câu nói sau cùng của hắn trước khi ròi đi.
là có ý tứ gi?”.
Danh sách chương