Edit: Cửu Linh

Vết máu vẫn còn chưa khô, chắc hẳn là vừa mới được viết xong.

Cai ngục trong đại lao không có bản lĩnh này, có lẽ đã nhờ tới sư gia tư vấn giúp.

Tô Tô lại càng không có bản lĩnh này, học vấn của nàng ta còn thấp hơn cả cai ngục. Nghe nói nàng ta lớn đến tuổi này rồi, còn không biết đọc, ngay cả tên của mình còn chưa biết viết thì làm sao có thể viết được văn thư ưu tú như này...

Hay là đám thuộc hạ của nàng ta viết? Có lẽ đây chính là chân tướng.

Phụ thân của Tô Tô là Tể Tướng đương triều, Tô Trung Chính. Tiên đế băng hà sớm, trước khi chết tuyển năm đại thần trong triều làm Cố mệnh đại thần, trợ giúp cho tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ. Cuối cùng, bốn người kia đều chết không rõ nguyên do, chỉ còn mỗi Tô Trung Chính là còn sống.

Quyền hành dần dần rơi vào trong tay lão. Nhiều người âm thầm suy đoán, lão ta ám sát bốn Cố mệnh đại thần kia để sau này lấy danh nghĩa “Hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu” (*). Tuy là Tể tướng nhưng trên thực tế lại là Thái Thượng Hoàng.

Có người còn ngầm trêu chọc, nói tất cả sự âm ngoan xảo trá của tám đời người đều di truyền lại cho lão. Cho nên, lão ta không thể sinh con trai, chỉ có thể sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch, ngu si mà thôi.

Tuy sinh ra đứa con gái có hơi ngốc một tý nhưng Tô Trung Chính vô cùng cưng chiều và thương yêu Tô Tô.

Bên người Tô Trung Chính nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy, rất có thể đã thưởng hai ba người cho Tô Tô. Bề ngoài cùng nàng ta ăn nhậu chơi bời nhưng trên thực tế là giúp xử lý hậu hoạ mà nàng ta gây ra.

Đúng thật là… Người tài giỏi lại không được trọng dụng. Thật là phí phạm nhân tài....

“Thái phó, Thái phó đại nhân.”

Nam Bình đang bóp cổ tay thở dài, Tô Tô nói với hắn toàn lời hay ý đẹp nhưng hắn chẳng để lọt câu nào, chỉ nhạt nhẽo ậm ừ vài tiếng.

“Mời.” Tô Tô cầm chén rượu trong tay, “Kính ngài ly này, từ nay về sau chúng ta xoá bỏ mọi hiềm khích.”

“Ừ, ừ.” Nam Bình chỉ thuận miệng trả lời cho có lệ, chờ đến khi nhận lấy ly rượu uống một ngụm, mới phát hiện mình đang làm cái gì.

Hắn trừng to mắt nhìn Tô Tô, ly rượu trong tay hắn rơi xuống, hắn chỉ vào Tô Tô: “Ngươi....”

Tô Tô nhìn ly rượu lăn trên mặt đất, lại nhìn đám thuộc hạ mình dẫn theo. Họ mới là kẻ chủ mưu hạ thôi tình tán vào trong rượu cơ~ Thấy vậy, nàng bèn quay đầu lại nhìn hắn, tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, chớp chớp mắt nói: “Việc này kỳ thực là ngoài ý muốn… Ngài nhất định phải tin tưởng ta đấy!”

Nam Bình nổi giận đùng đùng đứng dậy, đầu đau nhức, đi đứng loạng choạng giống như núi sắp sập xuống, ngã quỵ ở trong lòng nàng.

Thế là một trận cái vã ầm ĩ vang lên.

Ở bên ngoài, mấy tên thuộc hạ nằm bò hoặc ngồi xổm trước cửa phòng, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.

Mở đầu là tiếng gầm gừ của Thái phó, nói đúng hơn là tiếng quát chói tai: “Quỷ mới tin ngươi!”

Tiếp theo là giọng của Tô đại tiểu thư: “Xin lỗi, ta thật sự xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của ta, là lỗi của ta!”

“Mau tránh ra! Khụ khụ.... Khụ khụ khụ....” Thái phó ho sặc sụa.

“Xin lỗi, xin lỗi, ta thực sự xin lỗi!” Tô đại tiểu thư đang làm cái gì thế? Sao lại giống như nghe thấy tiếng quần áo sột soạt vậy?

“Phù.... Phù.... Phù.....” Giọng của Thái phó ngày càng không thích hợp, càng lúc càng ái muội. Đám thuộc hạ đầy kinh nghiệm hành nghề này gật đầu liếc nhau. Xem ra Tô đại tiểu thư đã thành công, chúng ta sắp được ban thưởng hậu hĩnh rồi! Quả nhiên, ngay sau đó, nghe thấy tiếng Thái phó có một phần khuất nhục, trong khuất nhục có tiếng khóc nức nở, trong tiếng khóc lại có một phần nài nỉ.

“Phù.... Phù.... Tô Tô.” Hắn nói, “Mau.... mau lại đây.”

(*) “Hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu”: lợi dụng danh nghĩa của vua để sai khiến quần thần, mưu đồ lợi lộc cho bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện