Trong khi Tiêu Bố Y đang thất thần, Mộng Điệp cũng không nhiều lời, nàng vẫn yên lặng nhìn nam tử trước mắt, trong sự tò mò còn có sự cảm kích, còn có một chút hương vị nghiên cứu.
"Ta thật ra…" Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần trở lại, cảm thấy không hiểu tại sao lại đi vào trong này, vừa muốn giải thích.
"Công tử mời dùng trà" Mộng Điệp nâng chén ý mời, cánh tay nâng nhẹ, lộ ra một đoạn cổ tay, trắng bóng vô cùng.
Tiêu Bố Y thấy cánh tay của nàng, nhịn không được nghĩ đến thân mình của nàng đêm rồi khi tắm rửa, không khỏi cổ họng có chút phát khô, nâng chung trà lên uống một ngụm, cũng không nhận ra tư vị gì, chỉ cảm thấy hương vị không tệ.
"Không biết Tiêu công tử là người phương nào? Hiện ở tại nơi đâu?" Mộng Điệp nhìn thấy Tiêu Bố Y im lặng, có chút áy náy nói: "Mộng Điệp hỏi nhiều rồi".
Tiêu Bố Y phát hiện vấn đề đơn giản này bản thân cũng rất khó trả lời, chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Mộng Điệp cô nương sao lại ở nơi này?"
"Thiếp còn có thể đi nơi nào?" Mộng Điệp khó hiểu.
"Ta nhớ rõ nàng có thể chuộc thân, chẳng lẽ tiền không đủ, hay là…" Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi.
Mộng Điệp cười khổ nói: "Không ai lại muốn ở trong này, vàng mà Tiêu công tử cấp cho Mộng Điệp cũng đủ cho Mộng Điệp chuộc thân, chỉ là đến giờ vẫn còn ở bên người Mộng Điệp" Lại cảm thấy lời nói có chút trực tiếp, có hương vị nhìn vật để nhớ tới người, Mộng Điệp cười xấu hổ nói: "Tiêu công tử có thể nghĩ rằng Mộng Điệp rất mê tiền?"
"Không phải" Tiêu Bố Y lắc đầu, "Một khi nàng đã có tiền, lại không muốn lưu lại nơi này, chẳng lẽ là bởi vì bọn họ gây khó dễ?"
Mộng Điệp khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hạ thấp mi mắt, "Mộng Điệp từ nhỏ đã mất cha mẹ, rời khỏi đây thì đi nơi nào?"
Tiêu Bố Y im lặng, lúc này mới cảm thấy nỗi khổ của Mộng Điệp là từ trong xương tủy.
"Nàng chẳng lẽ không còn thân thích nào có thể nương tựa sao?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
"Thiếp thật ra cũng còn một người dì," Mộng Điệp thản nhiên nói: "Chẳng qua người ấy đã đem thiếp bán vào trong này, đổi lấy mấy lượng bạc".
Nàng nói nhân tình thế thái hết sức bình thản, lại làm cho người nghe cảm thấy chua xót. Tiêu Bố Y lúc này mới nhìn Mộng Điệp, phát hiện trên mặt của nàng ẩn chứa vẻ sầu khổ, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng thật đáng thương".
Mộng Điệp khẽ cúi đầu, thấp giọng nói: "Cảm ơn Tiêu công tử, không biết Tiêu công tử đã có phu nhân hay chưa?"
"Xem như là chưa" Tiêu Bố Y cũng không biết Hàn Tuyết có tính hay không nữa.
"Xem như là chưa có?" Mộng Điệp đã không còn vẻ buồn rầu nữa mà mỉm cười, "Tiêu công tử thực thích nói đùa, xem như là chưa có là có ý gì, chẳng lẽ đây cũng là bí mật?"
Tiêu Bố Y cười khoát tay nói, "Nói đến thì dài lắm. Ta cho đến bây giờ cũng không rõ nữ nhân bên cạnh ta có tính là phu nhân của ta không nữa".
Mộng Điệp mở to mắt nhìn Tiêu Bố Y, tràn đầy vẻ khó hiểu, "Điều này mà cũng không rõ được?"
"Thôi không nói đến nữa" Tiêu Bố Y nhớ tới Hàn Tuyết, cảm thấy có giải thích cũng không được, "Nàng hỏi điều này để làm gì?"
"Thiếp nghĩ nếu Tiêu công tử có phu nhân, không biết có thể để cho Mộng Điệp sau khi chuộc thân thì đến hầu hạ phu nhân, cũng là cho Mộng Điệp có một nơi để gởi thân?" Mộng Điệp có chút chờ mong.
Tiêu Bố Y ngẩn ra, "Điều này cũng có thể sao".
Mộng Điệp tràn đầy thất vọng, "Tiêu công tử không chịu sao?"
Tiêu Bố Y thấy vẻ thất vọng của nàng, ung dung cười nói: "Nàng cao cao tại thượng, mười ngón chưa từng dính một giọt nước sôi, làm sao có thể làm việc nặng được?"
Thật ra hắn muốn nói chính là, ngay cả người vợ giả kia ta cũng phải ta đưa đến Thiết Lặc, nàng hầu hạ cho người nào đây?
"Mộng Điệp không sợ khổ" Mộng Điệp đột nhiên ngẩng đầu, chấp nhất nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y nhìn hàng hồi lâu thì thở dài nói, "Ta thật ra không có nơi ở cố định, lang bạt bất định, qua vài ngày nữa là phải lên đường rồi".
"Ồ" Mộng Điệp trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, biết Tiêu Bố Y đang cự tuyệt, "Quan ngoại khắc nghiệt, người Hồ chiếm đa số, dã man thành tính, Tiêu công tử phải cẩn thận, còn không biết bao lâu thì Tiêu công tử trở về, muốn buôn bán cái gì?"
Nghe Mộng Điệp nhỏ nhẹ thì thầm, nhìn thấy Mộng Điệp như có sự mất mác, Tiêu Bố Y đột nhiên hào tình dâng lên, xuất hiện ý bảo hộ.
Hắn không phải kè kẻ ngu ngốc, đương nhiên biết Mộng Điệp muốn tìm một chỗ dựa, một nữ nhân xem ngươi là chỗ dựa, ngươi lại né đông tránh tây thì thật là mất mặt. Vô luận về sau có thay đổi như thế nào, bản thân mình cũng có thể giúp đỡ.
"Thật ra ta muốn buôn bán ngựa" Tiêu Bố Y chậm rãi nói: "Trước mắt mục trường (đồng cỏ chăn nuôi) đang lúc phát triển, ta lần này ra quan ngoại, chính là muốn tìm kiếm giống ngựa tốt. Chờ sau khi ta trở lại, cũng sẽ chuyên tâm kinh doanh mục trường, đến lúc đó chịu nắng phơi sương, nhất định là vất vả".
Mộng Điệp lộ ra vẻ chờ mong, cũng có chút chúc phúc nói: "Vậy hy vọng Tiêu công tử người mã đáo thành công".
"Thật ra phát triển mục trường, vẫn còn thiếu người," Tiêu Bố Y ho khan nói, "Mộng Điệp cô nương nếu thực không có chỗ để đi, cũng có thể chờ ta trở lại, đến mục trường giúp một tay, nếu thích, cũng có thểở đó".
"Bốp" một tiếng, chén trà trong tay Mộng Điệp rơi xuống đất, tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng, "Mộng Điệp cô nương?"
Mộng Điệp si ngốc nhìn Tiêu Bố Y, trong giây lát lộ vẻ khó có thể tin, "Tiêu công tử nói, Mộng Điệp nếu nếu có thể tự do, thì có thể tới mục trường của Tiêu công tử?"
"Chính xác là như thế" Tiêu Bố Y thấy vẻ vui mừng của Mộng Điệp, trong lòng cũng thoải mái, "Chẳng qua chỉ sợ phải chờ ta trở về rồi mới tính được".
"Đợi được, đợi được, bao lâu cũng đợi được!" Mộng Điệp tràn đầy vẻ hoan hân, khóe miệng thoáng cười, mà nước mắt lại chảy xuống, "Tiêu công tử, người thực là một người tốt".
Tiêu Bố Y cười nói: "Ra quan ngoại cũng không phải là chuyện gì to tát, nàng cứ yên tâm, ta chỉ sợ nàng chịu không nổi sự vất vảở mục trường, chỉ làm vài ngày là đòi về thôi".
Mộng Điệp khẽ cắn chặt răng, "Vậy Tiêu công tử có thể cùng thiếp đánh cuộc một phen không, đánh cuộc Mộng Điệp có thểở lại mấy ngày?"
Lời của nàng hiển nhiên có thâm ý, chỉ sợ Tiêu Bố Y chỉ nói cho vui thôi.
"Đánh cuộc cái gì đây, nàng nếu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta làm sao có thể ước thúc được nàng" Tiêu Bố Y cười lắc đầu, "Đúng rồi, Mộng Điệp, mùi thơm trên người của nàng hôm nay thật khác biệt, làm cho người ta ngửi thấy cũng không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của nàng".
Mộng Điệp cười giảo hoạt, "Hương phấn trên người Mộng Điệp chính là danh sản của Giang Đô, đặc sản mà Phượng Xuân lão tự hào, hơn nữa chỉ có một nhà này mới có, nghe nói Khả Đôn của Đột Quyết cũng rất thích, lúc trước tới Tây Kinh triều bái cũng phải mua loại hương phấn này mang về".
"Khả Đôn có nghĩa là gì?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Khả Đôn chính là phu nhân của Khả Hãn" Mộng Điệp có chút kinh ngạc, lại có chút lo lắng nói: "Tiêu công tử, người thì ra đối với mấy cái này một chút cũng không biết, vậy cũng phải hết sức cẩn thận. Thiếp nghe nói hiện nay quan hệ giữa Khả Hãn cùng Triều đình rất căng thẳng, buôn bán cũng không phải là chuyện dể dàng".
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Mộng Điệp, nàng nói Khả Đôn cũng thích phấn son, vậy nếu ta mang theo phấn son qua đó buôn bán, có thể có thị trường không, ừm, là có thể có người mua không?"
Tiêu Bố Y nghĩ tới cũng có chút hưng phấn, không ai so với hắn hiểu hơn được đạo lý phụ nữ và trẻ em là nơi kiếm tiền tốt nhất. Trogn thời đại của hắn, tùy tiện chỉnh mí mắt, nâng chút mũi, làm trắng chút da cũng đã tốn cả trăm ngàn, nếu có thể tìm được cái mà ít người làm, đả thông được thị trường này, nói không chừng cũng rất có tương lai.
"Người mua chỉ sợ không nhiều lắm" Mộng Điệp một câu phong kín ngay ảo tưởng của Tiêu Bố Y.
"Vì sao?" Tiêu Bố Y ngẩn ra.
"Bởi vì nam nhân ở đó không nói đạo lý, nữ nhân nơi đây địa vị còn tệ hơn nữ nhân của Trung Nguyên nhiều," Mộng Điệp nói: "Nữ nhân nơi đây nghe nói chẳng khác gì hàng hóa, thì làm sao mà có tiền mua mấy thứ này?"
Tiêu Bố Y đang hứng chí lại lập tức bị dập tắt, trong lòng ngược lại cũng không nghĩ như vậy, bán lược được cho hòa thượng mới là vua bán hàng, cũng không phải nam nhân nào cũng như nàng nghĩ đâu, chẳng qua một khi đã nói tới người Đột Quyết, Hàn Tuyết thật ra mới có quyền lên tiếng.
Nghĩ như vậy, Tiêu Bố Y nóng lòng muốn hỏi Hàn Tuyết, nên đứng lên nói, "Mộng Điệp, ta còn có chuyện, xin phép đi trước một bước".
Mộng Điệp trong lòng run lên, vội đứng lên nói, "Tiêu công tử, Mộng Điệp đã nói sai cái gì sao? Nếu thực như vậy, thì mong người đừng có phiền lòng".
Tiêu Bố Y ngẩn ra, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mộng Điệp, liên tục lắc đầu, "Đâu có, đâu có. Ta đúng là đang có việc, nàng cứ yên tâm, chỉ cần nàng muốn đến mục trường, chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh".
Mộng Điệp thả lỏng tâm sự, lại thấy Tiêu Bố Y đã đi tới cửa, thì kêu một tiếng, "Tiêu công tử".
"Chuyện gì?" Tiêu Bố Y quay người lại hỏi.
"Tiêu công tử nếu rảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nơi này, Mộng Điệp lúc nào cũng hoan nghênh người" Mộng Điệp cắn nhẹ răng, thấp giọng nói.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, đã đi nhanh ra ngoài, Mộng Điệp ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn, thật lâu sau cũng không nói gì.
"Tiểu thư, Tiêu công tử sao lại đi vậy?" Tiểu Hồng không biết từ khi nào đã xuất hiện.
"Hắn là người làm đại sự, đương nhiên là đi làm việc rồi" Mộng Điệp sâu kín thở dài một tiếng, "Cảm ơn em, Tiểu Hồng."
Tiểu hồng cười giảo hoạt, "Tiểu thư, người quá sức thu người rồi, vừa rồi khi ở trên lầu thấy Tiêu công tửở ngoài tường, người chỉ nhìn hắn, hắn làm sao biết được tâm ý của người? Hạnh phúc nhất định phải do tự mình đi tranh thủ, em đã đi ra trước chặn hắn lại, chính là chặn đứng hạnh phúc của tiểu thư lại. Chẳng qua nếu không có một khúc đàn của cô, Tiêu công tử cũng không thể tìm được đến đây".
"Quỷ nha đầu này" Mộng Điệp nhịn không được cười, "Ai cũng không có thủ đoạn bằng em".
"Tiêu công tử là một nam nhân tốt, đương nhiên là phải dùng thủ đoạn để bắt lấy," Tiểu hồng bĩu môi, "Chúng ta nếu cứ như vậy thì tiểu thư đã không thể gặp được người này rồi, các tỷ muội khác nhìn thấy Tiêu công tử, cứnhư là sói đói nhìn thấy thịt heo vậy, nếu không phải có em ngăn cản, Tiêu công tử sớm đã bị các nàng xẻ thịt ra rồi. Tiêu công tử tuy là dân áo vải, nhưng hắn có thể được Bùi tiểu thư thưởng thức, một bước lên trời cũng chỉ trong tầm tay. Nam nhân vĩ đại như vậy, người mà sơ sẩy một chút, hắn có thể sẽ bị nữ nhân khác lập tức cướp đi".
"Ta cũng không có trông mong gì một bước lên trời" Mộng Điệp trong mắt lộ ra vẻ mong chờ cùng cảm tạ, "Nếu có thể đón mặt trời lặn, phóng ngựa chăn dê, đó cũng là chuyện ta mong chờ nhất rồi".