Tiểu Hồ Tử cùng Lục An Hữu rốt cuộc một trái một phải đã đuổi tới, Lục An Hữu đơn đao chém ngang eo. Tiểu Hồ Tử thì vọt đến phía trước Tiêu Bố Y, cánh tay vung lên, nhuyễn kiếm đâm thẳng vào ngực của Lịch Sơn Phi.
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, Tiểu Hồ Tử này đối với mình tuy không nói tới hai câu, nhưng xem hành động của hắn, đối với mình cũng rất chiếu cố. Không nói đến việc phóng nỏ tiễn đánh chết mã phỉ, khi hắn đuổi tới cũng lập tức ngăn đón trước mặt mình, Tiểu Hồ Tử này vẫn có ý bảo vệ mình.
Lịch Sơn Phi quát lên một tiếng, dựng đao chém mạnh tới, Lục An Hữu cũng không liều mạng ngăn trở, lắc mình né qua, tìm kiếm sơ hở.
Không nghĩ đến Lịch Sơn Phi một đao cương mãnh chẳng qua chỉ là hư chiêu, thừa dịp Lục An Hữu tránh né, đã thoát khỏi sự vây công của hai người.
Tiểu Hồ Tử ánh mắt phát lạnh, trường kiếm không kịp thu lại, lập tức vẩy cổ tay.
Lịch Sơn Phi thoát khỏi vây quanh, đột nhiên nghe phía sau "tặc" một tiếng vang lên. Trong lòng hắn chợt rùng mình, đối với Lục An Hữu, hắn cũng không đểở trong lòng, nhưng đối với Tiểu Hồ Tử kia, hắn lại cảm thấy lạnh trong lòng. Có thể bất động thanh sắc giết hơn mấy chục thủ hạ của hắn, hắn không thể không lạnh người.
Ngay khi nghe được tíeng động kia, hắn đã đổi vị trí, nhưng vẫn cảm thấy dưới chân đau nhức, trong lòng cả kinh, lảo đảo chúi tới trước, trong giây lát lại chạy như bay, nhảy vào trong đám hỗn chiến giữa mã phỉ cùng hộ vệ.
Một tên hộ vệ gầm nhẹ một tiếng, huy đao muốn xông tới ngăn đón, Lịch Sơn Phi quát lớn đơn đao bổ ra, đã đem người nọ xả làm hai nửa.
Huyết vũ đầy trời, Lịch Sơn Phi lại thét dài một tiếng, các mã phỉ đột nhiên ngừng dây dưa hỗn chiến, nhất tề hướng tới thảo nguyên dưới chân núi mà phóng đi.
Bọn họ cho dù bại, nhưng thế vẫn không thể ngăn cản, các thương nhân nhìn thấy Lịch Sơn Phi tuy bị thương, nhưng vẫn như hổnhập bầy dê, uy phong tám hướng, không khỏi nhìn nhau hoảng sợ.
Các hộ vệ đều tâm lực tiều tụy, nhìn thấy bọn họ rút lui trong lòng cũng mừng rỡ, cũng không liều mạng đuổi theo mà tản sang một bên. Bọn họ là hộ vệ, bảo hộ khách thương là quan trong nhất, không có trách nhiệm tiêu diệt mã phỉ.
Lục An Hữu ra sức đuổi tới, nhìn thấy mã phỉ đều đồng loạt rút lui, lẫn vào trong bóng đêm, phẫn nộ dậm chân, sắc mặt âm trầm.
Tiểu Hồ Tử sau khi bắn bị thương Lịch Sơn Phi, cũng không truy đuổi, nhìn thấy Lục An Hữu dậm chân, lại liếc nhìn Tiêu Bố Y, khóe miệng cười lạnh.
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn như vậy cũng ngẩn ra, đang muốn nói cái gì đó, thì Tiểu Hồ Tử đã xoay người rời đi, không thèm nhìn hắn một lần nào nữa.
Khi Lịch Sơn Phi cước bộ lảo đảo, Tiêu Bố Y cũng đã thấy từ trong cổ tay áo của Tiểu Hồ Tử bay ra một đạo hàn quang, kình lực rất mạnh, cho dù nỏ tiễn mà Tiễn Đầu nghiên cứu chế ra cũng thua xa. Nếu không như thế, với võ công cao cường như Lịch Sơn Phi, cũng sẽ không bị ám toán. Liên tưởng đến uy lực của mười cái rương bắn ra nỏ tiễn kia, Tiêu Bố Y chỉ có thể thầm nhủ may mắn là mình không đắc tội với người này, bằng không thực chết mà không biết vì sao mà chết.
Có chút cảm khái sự cổ quái của Tiểu Hồ Tử, lại nghĩ đến tác phong của cao nhân quá nửa là như thế, nhưng cao nhân dùng ám khí hình như cũng không tính là cao minh, trong khi Tiêu Bố Y suy nghĩ Tiểu Hồ Tử này rốt cuộc là ai, thì đã đi đến bên cạnh các huynh đệ.
Ngoại trừ Chu Mộ Nho trúng tên của Lịch Sơn Phi ra, những người còn lại đều an toàn. Dương Đắc Chí đã bắt đầu giúp Chu Mộ Nho rút tên ra, đang muốn băng bó vết thương, không may là không có thuốc trị thương, chỉ có thể băng bó cầm máu đơn giản, lại thấy mũi tên kia cơ hồ sâu tận tới xương, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Lịch Sơn Phi tay không mà có thể chụp được tên, lực phóng tên của hắn còn hơn cả cung cứng, thật sự làm cho người ta kinh hãi.
Thời gian kịch chiến tuy ngắn, nhưng vô cùng thảm khốc, mưa đã tạnh, trên bầu trời đã thấy mặt trăng, bầu trời đêm khuya càng thêm thanh tịnh, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi, tại nơi này thật giống như địa ngục A Tỳ vậy.
Trước mắt thi thể chất như núi, máu chảy thành sông, cho dù nước ở trên núi không ngừng chảy xuống nhưng vẫn không thể làm giảm bớt mùi huyết tinh nồng đậm, hơn nữa mấy chục tên mã phỉ bị trởthành bia ngắm bắn kia, vẫn trợn tròn hai mắt, chết không nhắm mắt.
Các thương nhân nhìn thấy thảm trạng của mã phỉ như vậy, lại cảm thấy may mắn người chết không phải là mình, ánh mắt nhìn Tiểu Hồ Tử càng thêm nể trọng.
Thủ hạ của Lục An Hữu lúc này đã chết gần nử, nếu không phải Tiểu Hồ Tử có kỳ chiêu thần kỳ, ai cũng biết thương đội lần này tuyệt không may mắn thoát khỏi.
Tiểu Hồ Tử bộ dáng lại như không mấy quan tâm, chỉ phân phó một tiếng, rồi lại ngồi trên mấy cái rương, ngẩng đầu nhìn trời, chẳng những không để ý tới Tiêu Bố Y, mà đối với các thương nhân còn lại cũng không để ý tới.
Nhưng người còn lại đều ngượng ngùng, có mấy thương nhân lai lịch cũng không nhỏ, nhìn thấy hắn ngạo mạn như vậy trong lòng cũng lo lắng. Người này xem ra hỉ nộ vô thường, không biết tại thương đội tính là nhân vật gì, hắn ngồi trên rương kia thật giống như là Diêm vương vậy, chọc hắn bực mình nói không chừng sẽ bắn ngươi thành cái tổ ong, tưởng tượng như thế, ai cũng không dám tiến lên.
Viên Lam, ân Thiên Tứ cũng tính là nhân vật lớn trong thương đội, cũng chỉ nhìn Lâm Sĩ Trực cùng Trầm Nguyên Côn cười khổ.
Lâm Sĩ Trực cũng đến bên cạnh Tiêu Bố Y, thấp giọng hỏi, "Bố Y, người nọ là ai vậy?"
Hắn không hề gọi Tiêu phó lĩnh đội mà gọi là Bố Y, dụng ý chính là mượn quan hệ với Tiêu Bố Y. Vốn nghĩ đến bằng vào quan hệ vào sinh ra tử giữa hai người, cũng có thể tìm được chút tin tức, bởi vì mới vừa rồi Tiêu Bố Y thu hút địch, Tiểu Hồ Tử bắn chết bộ dáng xem ra cũng đã có thương lượng qua rồi, không nghĩ đến Tiêu Bố Y cũng mờ mịt như mình.
"Là ai cũng không quan trọng, có thể bảo hộ các người an toàn mới là quan trọng nhất" Tiêu Bố Y hàm hồ nói.
Lâm Sĩ Trực cười khổ, "Bố Y nói cũng đúng".
Tiểu Hồ Tử phân phó thủ hạ một tiếng, mười thủ hạ của hắn khôngmột tiếng động, sau khi nghe phân phó lập tức tản ra.
Hàn Tuyết có chút tò mò nhìn hành động của bọn họ, đột nhiên khó có thể tin mà mở to mắt, trong giây lát liền thối lui mấy bước, che miệng lại. Các thương nhân cũng lộ ra vẻ kinh sợ, Lâm Sĩ Trực coi như vẫn còn trấn tĩnh, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Mười người kia cũng không nóng lòng cứu người, mà xem xét sự chết sống của các mã phỉở trước rương. Mấy người này rút những mũi nỏ tiễn trên người mã phỉ ra, giống như là đồ tể giết heo vậy, Tiêu Bố Y ở một bên thấy vẻ mặt khi chết của những người này, cũng có chút sợ hãi.
Nỏ tiễn khi rút ra hào quang lập lòe, xem ra sắc bén dị thường, thân tên làm bằng sắt, khác hẳn với nỏ tiễn bình thường.
Mấy người phụ trách thu rửa nỏ tiễn về, nhìn thấy mấy mã phỉ còn chưa tắt thở, cũng không gì mà phất tay cấp cho một đao, lập tức kết liễu.
Lâm Sĩ Trực vốn đang muốn nói lưu lại những tên còn sống để hỏi là mã phỉở nơi nào, nhưng nhìn thấy bọn họ giết người sạch sẽ gọn gàng, thiếu chút nữa là đã cắn phải đầu lưỡi.
Mấy người này sau khi thu thập nỏ tiễn xong thì quay về, Tiểu Hồ Tử mở rương, không nhanh không chậm mà đem nỏ tiễn bỏ vào. Mấy người nọ lại bắt đầu kiểm tra ngựa, nhìn thấy con ngựa nào trọng thương, thì chậm rãi lắc đầu, cũng cho một đao kết liễu.
Tiêu Bố Y thấy bọn họ giết người giết ngựa cũng không khác gì nhau, thật ra cũng có chút không đành lòng. Cũng biết đây là quy tắc của thời đại này, cũng không tiện lộ ra lòng dạ đàn bà.
Hắn lý giải những người này cách làm tuy vô tình, nhưng nếu mã phỉ thắng, quá nửa cũng là xử lý như vậy.
Bọn họ muốn lên đường, ngựa bệnh cũng tù binh đều đều là những thứ trói buộc, càng huống chi lưu lại bọn họ, nói không chừng sẽ bị phản phệ, không thể không phòng.
Mạc Phong thấp giọng nói: "Nhìn xem, đây là kết cục của mã phỉ, ta thấy cũng có chút cảm giác thỏ tử hồ bi".
Tiễn Đầu bĩu môi, "Ngươi là thỏ sao?"
"Ngươi mới là thỏ" Mạc Phong chửi một câu, "Mẫu Nhũ, thương thế ra sao rồi?"
Chu Mộ Nho nghiến răng, cố không trả lời, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn về phía trước.
Một thủ hạ của Tiểu Hồ Tử đi tới, sắc mặt trơ trơ, giương mắt nhìn bên vai bị thương của Chu Mộ Nho, trên mã máu tươi vẫn còn ròng ròng.
Người này mới vừa giết mấy người, hai thớt ngựa, nhìn vai của Chu Mộ Nho, đề đao lạnh giọng nói: "Thương thế của ngươi thế nào?"
Chu Mộ Nho cuống quít rút mũi tên trên vai ra, lộ ra nụ cười, "Không có gì đáng ngại, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thoải mái như vậy".
Mạc Phong kinh ngạc nhìn Chu Mộ Nho, nghĩ đến hắn đã bắt đầu phát sốt nên mới nói như vậy, người đề đao khóe miệng nhếch lên, lấy ra một gói thuốc, "Trong uống ngoài thoa, cầm máu giảm đau".
Đợi đến khi người nọ đi đến chỗ khác, Tiễn Đầu nhịn không được liền hỏi, "Tiểu Chu, ngươi có phát sốt không, sao lại ăn nói khó hiểu như vậy?"
Chu Mộ Nho mặt mày sầu muộn, "Ta chỉ sợ nói không tốt, hắn sẽ cho rằng ta sẽ làm vướng chân, sẽ một đao kết liễu ta".
Tất cả mọi người đều cười, nhưng sau khi cười lại có chút lạnh người, bởi vì thấy người nọ sau khi đưa thuốc cho Chu Mộ Nho, đích xác lại kết liễu một con ngựa.
"Ngựa với người khác nhau mà" Mạc Phong anủi nói, "Mẫu Nhũ, ngươi đừng lo lắng".
Chu Mộ Nho mở gói thuốc ra, có chút do dự đắp vào trên miệng vết thương, đợi một lát, phát hiện tuy hiệu quả không bằng thuốc của đại hán trọng đồng lúc trước, nhưng cũng
giảm đi khá nhiều đau đớn, không khỏi buông lỏng tâm sự.