Lão thuyền trưởng đi đi lại lại mấy vòng ở khoảng trống giữa bốn người, dường như hơi say rượu làm thần trí không được tỉnh táo, khó khắn lắm mới miễn cưỡng ổn định thân thể, đưa ra hai ngón tay ra sức quơ quơ trước mặt Dương Túc Phong, nói nhát gừng: “Ta nghĩ, hai vị… không hề có ác ý… phải không?”

Dương Túc Phong gật đầu: “Phải, chúng tôi đúng là không có ác ý”.

Lão thuyền trưởng thở ra hơi rượu nồng nặc, hỏi: “Vậy bọn hải tặc đáng ghét đâu?”

Dương Túc Phong trả lời: “Đã bị chúng tôi đưa xuống biển nuôi cá rồi”.

Lão thuyền trưởng gật gù như suy nghĩ điều gì, lấy từ trong lòng ra một bình rượu bẹt làm bằng kim loại, dùng cánh tay run rẩy đưa lên cái miệng râu ria xồm xoàm, uống ực một hơi, sắc mặt càng thêm đỏ, ông ta hỏi đứt quãng: “Như vậy, các ngươi biết hết tất cả rồi”.

Dương Túc Phong lắc đầu, thành khẩn nói: “Thuyền trưởng Phất Lạc Lâm, chúng tôi chỉ biết điều chúng tôi nên biết, bọn hải tắc đó kỳ thực cũng chẳng biết bao nhiêu, ta vẫn đề nghị các vị đổi một chiếc thuyền khác, có lẽ các vị có thể bình yên cập bến cảng Ni Tư. Ô Mạn Lặc Tư tướng quân nếu đã có thể hạ độc thủ với lão quốc vương, tin rằng sẽ chẳng nhân từ với nữ nhi của người đầu, hơn nữa nàng còn chẳng phải là nữ nhân đặc biệt xuất sắc gì”.

Lão thuyền trưởng thở ra ồ ồ, trong khoang thuyền vốn không thông khí càng thêm nồng nặc mùi rượu, ông ta lắc bình rượu, chẳng tó ý kiến gì, nói: “Các ngươi biết Ô Mạn Lặc Tư? Hay là các ngươi biết công chúa Y Toa Bối Nhĩ? Ngươi, là bằng hữu của họ? Hay là người thân của họ?”

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Không, chúng tôi chẳng là gì cả, có lẽ ông có thể coi chúng tôi như người qua đường là được rồi”.

Lão thuyền trưởng loạng choạng giữa bốn người, nói nghe không rõ: “Vậy ta rất muốn biết, các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn giúp chúng ta? Chúng ta có gì đáng để các ngươi giúp đỡ?”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Chúng tôi chẳng có mục đích gì cả, chỉ là muốn trừng trị đám hải tặc kia một chút mà thôi”.

Cô gái giả nam trước giờ luôn ở trong góc cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên, từ từ vén khăn trùm đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú, nàng đại khái chừng hai mươi tuổi, đường nét trên khuôn mặt hết sức xinh đẹp, làn da trắng vô cùng, tựa hồ rất ít thấy ánh mắt trường, vóc người cũng rất cao ráo. Vốn nữ nhân ở tuổi này ngực phải rất đầy đặn, nhưng từ trên người nàng lại nhìn không thấy, tựa như có chút dấu hiệu bẩm sinh phát triển không tốt, môi nàng cũng trắng nhợt, không chút huyết sắc.

Đây là một nữ nhân xinh đẹp mang bệnh, nhưng khi Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa nhìn thấy nàng đều tỏ ra vô cùng cung kính, bọn họ cúi đầu đừng ở hai bên của nàng, giống như là kẻ hầu trung thành nhất ân cần nhất.

“Ta chính là công chúa Y Toa Bối Nhĩ” Cô gái xinh đẹp bệnh tật đó giọng nói chẳng có gì đặc biệt, hết sức ôn nhu nữ tính. Khi nàng xưng hô như vậy, nhãn thần không hề có vẻ kiêu ngạo cũng chẳng khiêm nhường, dường như hai từ công chúa cũng chỉ là một phần tên của nàng mà thôi.

Khắc Lý Tư Đế An và Phấ Lan Tây Tư Khoa đều kinh ngạc nhìn nàng, lão thuyền trưởng thì như không hề nghe thấy gì cả.

Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm hơi nghiêng người về phía trước, cung kính nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền công chúa”.

Hơi dừng lại một chút, Dương Túc Phong bắt đầu tự giới thiệu: “Tôn kính công chúa điện hạ, trước đây chúng tôi đã che dấu thân phân của mình, tôi tên là Dương Túc Phong, y là Vũ Phi Phàm, chúng tôi đều là người địa khu Mỹ Ni Tư Tử Xuyên Đạo…”

“Thì ra ngươi là ngươi chính là tên lĩnh chủ ác danh vang dội của Dương thị gia tộc, trên báo chí thường xuất hiện tên của người. Ấy, tên của ngươi luôn đi cùng cả một đống thư như ác ma bại hoại dâm dục, rốt cục ngươi vì sao lại thế? Chẳng lẽ ngươi thích làm chuyện xấu? Hay là ngươi căn bản chính là một tên xấu xa, ngươi nói xem ngươi là kẻ xấu ư?” Giọng nói công chúa Y Toa Bối Nhĩ nghe không ra hỉ nộ ái lạc, nghĩ gì là nói đấy, ngay cả Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa cũng lo lắng nói như vậy sẽ chạm tới lòng tự tôn của Dương Túc Phong.

Bất quá Dương Túc Phong lại chẳng có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nói: “Đúng vậy”.

Tuy nhiên công chúa Y Toa Bối Nhĩ lại chẳng nói gì, thần sắc như có chút mệt mỏi, hờ hững nói: “Ta mệt rồi, các ngươi ra ngoài nói chuyện đi. Phất Lạc Lâm thúc thúc ngươi cũng ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh xem Cách Lâm đồng thoại”.

Cũng chẳng đợi người khác có phản ứng gì, nàng đã xoay người đi, mệt mỏi ngồi xuống vị trí ban nãy. Trong tay nàng cầm một quyển Cách Lâm đồng thoại, nhưng trong mấy câu ngắn ngủi vừa rồi, tựa hồ nhìn không ra thần trí nàng có gì khác thường lắm.

Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa khom người đáp lại, lão thuyền trưởng cũng lặng lẽ thở dài, tựa hồ đang vì tao ngộ bất hạnh của công chúa Y Toa Bối Nhĩ mà buồn bã. Sau đó mọi người nhất nhất theo thang leo lên, chỉ nhìn thấy trên boong thuyền có mười mấy người đang đứng, nhìn thấy có ngươi đi ra, bọn họ lập tức tản ra bốn phía, không chế chặt chẽ boong thuyền.

“Đó đều là người của các ngươi?” Phất Lạc Lâm thuyền trượng trầm giọng hỏi, hơi rượu thở ra cũng nhạt dần, bất quá tiếp súc với gió biển ẩm ướt, ánh mắt của ông ta lập tức trở nên sắc bén, không còn vẻ say lướt khướt như vừa rồi.

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, phất tay bảo đám Thí Phong lùi xa thêm ra một chút.

Gió biển hiu hiu, bọt sóng khẽ gợn, nhưng lúc bắt đầu chẳng ai nói gì, ngay cả Khắc Lý Tư Đế An hoạt bát hay nói cũng hết sức trầm tĩnh, bởi vì sự im lặng của bọn họ, thậm chí có hải âu còn dám lên xuống bên người bọn họ, cứ như bên cạnh chẳng có ai.

“Cháu gái của ta có bệnh rất nghiêm trọng. Loại bệnh này cần trị liệu liên tục, cần có thấy thuốc chăm sóc suốt hai tư giờ, nếu không tình hình sẽ xấu đi, thậm chí có thể tới mức làm người ta hết sức lo lắng. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi, đó là hậu quả nó không được chữa trị, ta dẫn nó trở về Cách Lai Mỹ, chính là muốn đẻ nó tiếp tục được chữa bệnh…” Trầm mặc hồi lâu, lão thuyền trưởng phá vỡ không khí im lặng, khó khăn nói. Gió biển Ni Tư thổi qua tựa hồ cùng vì thế mà trở nên nặng nề.

“Nhưng tướng quân Ô Mạn Lặc Tư thi hành chế độ độc tài, tựa hồ không muốn nhìn thấy nàng thân là hậu duệ vương thất trở vè Cách Lai Mỹ…”

Dương Túc Phong lựa chọn từ ngữ nói, ngón tay khẽ gõ lên mạn thuyền, ánh mắt nhìn hướng về phía tây nam xa xôi. Nơi đó chính là vương quốc Cách Lai Mỹ cùng tồn tại sự giàu có và tội ác, nhưng trong lòng, y lị biết rõ, nếu như không có vị tướng quân Ô Mạn Lặc Tư ở đó tạo ra tội ác, y căn bản không cần phải tới đó tìm kiếm cơ hội.

Khắc Lý Tư Đế An kích động kêu lên: “Y đương nhiên không muốn công chúa trở về Cách Lai Mỹ, y đã đoạt vương vị từ trong tay công chúa, y hận không thể đem công chúa nhổ cỏ tận gốc! Y nhất định sẽ không từ thủ đoạn giết chết công chúa, mua chuộc hải tặc chỉ cùng lắm là một trong số các cách đó mà thôi. Nếu như y biết công chúa còn chưa chết, y có thể trong vòng một giây nghĩ ra sáu chục cách có thể giết chết người”.

Vũ Phi Phàm khẽ hỏi: “Sáu mươi loại?”

Khắc Lý Tư Đế An lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi biết Ô Mạn Lặc Tư khi còn trẻ đã từng là quan quân thượng úy của vương thất vệ đội, chuyên môn phục trách chấp hành thẩm vấn và hình phạt với tội phạm, ngươi sẽ không thấy kỳ quái về điều này. Chuyện mà y thích chỉ có hai thứ, một là quyền lực vô hạn, cái còn lại chính là vô hạn thống khổ, quyền lực là của y còn thống khổ lại là của người khác”.

Dương Túc Phong đón gió biển, để gió biển thổi qua tóc mình, đó là cảm giác mát lạnh dễ chịu trước này chưa từng có, y bình thản hỏi: “Như vậy nhân dân trong nước các vị thế nào? Bọn họ chấp nhận hay không chấp nhận công chúa của các vị về nước?”

Khắc Lý Tư Đế An muốn nói lại thôi, Phất Lan Tây Tư Khoa thì giữ vẻ bình tĩnh quen thuộc.

Dương Túc Phong quay đầu lại hồ nghi nhìn y.

Phất Lan Tây Tư Khoa suy nghĩ rồi đáp: “Ta nghĩ, vẫn có một bộ phận người dân muốn nhìn thấy công chúa trở về”.

Ánh mắt hồ nghi của Dương Túc Phong chuyển sang lão thuyền trưởng Phất Lạc Lâm, hi vọng ông ta có thể nói rõ ràng hơn một chút.

Lão thuyền trưởng trầm mặc hồi lâi, mỡi từ từ thở dài một tiếng, nặng ngề nói: “Đúng, chỉ có một bộ phận người dân…”

Thì ra bởi vì vị trí địa lý của Cách Lai Mỹ cực kỳ ưu việt, công thương nghiệp cùng mậu dịch trên biển đều hết sức phát đạt, vì thế thúc đẩy một quần thể kinh tế tư bản chủ nghĩa khổng lồ, các loại chứng khoán giao dịch cũng vì thế mà ra đời. Giai cấp tư sản bắt đầu bước lên vũ đài chính trị, nhưng nguyên quốc vương của vương quốc Cách Lai Mỹ cũng chính là phụ thân của công chúa Y Toa Bối Nhĩ lại cực lực chống lại sự phát triển của nền kinh tế tư bản chủ nghĩa. Thậm chí ông ta còn nhiều lần ra lệnh bãi bỏ sở giao dịch chứng khoán, đồng thời gọi giao dịch chứng khoán là “ ác ma, lừa đảo, thiên đường cờ bạc”, nhiều hạng chính sách của ông ta dẫn tới phản kháng cực lớn của thương nhân và chủ công xưởng. Cuối cùng, tướng quân Ô Mạn Lặc Tư xuất hiện đúng lúc lấy được sự ủng hộ của giai cấp tư sản mới trỗi dậy.

Ô Mạn Lặc Tư vốn chỉ là một quan quân chẳng chút danh tiếng trong hoàng gia vệ đội của hoàng thất Cách Lai Mỹ. Mặc dù luôn tự lấy danh xưng đao phủ cho bản thân, nhưng đích thực là hạng vô danh. Bất quá, y mẫn cảm phát giác được xu hướng chính cục tương lai của Cách Lai Mỹ, phát giác được dục vọng của giai cấp tư sản mới trỗi dậy. Vì thế y và vài đại tư bản gia trong số đó có được liên hệ. Vào năm 1727 thiên nguyên trong một đêm mưa gió đã ngang nhiên phát động chính biến cung đình, tàn sát vương thất, giành lấy quyền lực, bản thân y cũng từ một quan quân nho nhỏ thành kẻ nắm quyền vương quốc Cách Lai Mỹ. Sự thâm trầm và nhân nại, sự giảo hoạt và tàn nhận của y đều biểu lộ hết trong trường chính biến này, thông qua hành động chính biến, hoang thành Cách Lai Mỹ bị tiêu diệt, lấy thương nhân và các nhà tư bản làm chủ tạo thành bộ phận giai cấp tư sản mơi bước lên vũ đài chính trị Cách Lai Mỹ.Copy by Ác Ma- 4vn

Thế nhưng, sau khi Ô Mạn Lặc Tư lên nắm quyền, trong một hai năm đầu tiên còn khá tuân thủ quy củ, nhưng khi y đã đứng vững chân lông cánh đầy đủ rồi, sự tham lam và dục vọng với quyền lực dược giải thoát khiến y bắt đầu tự nhiên biến đổi thành kẻ độc tài. Mặc dù y không có danh quốc vương, nhưng thực tế không còn khác gì quốc vương nữa, thậm chí ở phương diện thô bạo và tàn nhẫn so với hoàng thất trước đó còn quá đáng hơn nhiều. Thuế má y thu được đều dùng hoang phí cho cá nhân, hoặc dùng biếu cho tướng quân Ngã Đức Tư Đặc LA Mô kẻ độc tài của vương quốc Tháp Lâm lân cận, y chính vì được sự giúp đỡ ở lực lượng quân sự của Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ mới phát động chính biến thành công.

Kết quả này làm cho đại bộ phần người dân Cách Lai Mỹ bàng hoàng, bọn họ không biết rốt cuộc là chọn hoàng thất trước đây hay là tiếp tục chọn kẻ đọc tài hiện giờ. Tựa hồ hai loại đều không phải là kết quả mà bọn họ muốn. Vì thế, dưới sự bình yên bề ngoài của chính cục Cách Lai Mỹ, bắt đầu khơi lên đủ các dòng chảy ngầm, trong các dòng chảy ngầm đó, công chúa Y Toa Bối Nhĩ bí mất trở về cũng thành một dòng chyar trong đó. Bộ phận người ủng hộ tiếp tục trung thành với hoàng thất Cách Lai Mỹ hi vọng nàng nắm quyền chấp chính trở lại, để kết thúc chế độ thống trị độc tài của tướng quân Ô Mạn Lặc Tư. Công tước Mặc Linh Đốn chính là một trong số đó, mà lần này Y Toa Bối Nhĩ trở về, chính là một tay Mặc Linh Đốn bày kế.Copy by Ác Ma- 4vn

“Mặc Linh Đốn?” Dương Túc Phong kinh ngạc thốt lên, vừa nghĩ tới tên công tước Mặc Linh Đốn, y liền ngứa ngáy răng lợi, hận không thể đánh cho y một trận hả hê. Chính y vì vấn đề hợp kim crôm bắt chẹt quân Lam Vũ ba mươi vạn kim tệ, làm Dương Túc Phong hiện giờ còn đau lòng muốn chết.Copy by Ác Ma- 4vn

Căn cứ vào lời nói của Phất Lan Tây Tư Khoa, công tước Mặc Linh Đốn là người duy nhất ở vương quốc Cách Lai Mỹ dám đối chọi với Ô Mạn Lặc Tư, bời vì thế lức khổng lồ của gia tộc y ở Cách Lai Mỹ. Ở vương quốc Cách Lai Y y đã kết những mối quan hệ thâm căn cố đế, ngay cả tướng quân Ô Mạn Lặc Tư cũng chẳng làm gì nổi y. Y quanh năm đều đóng ở cảng Ni Tư còn Ô Mạn Lặc Tư thì ở vùng cực nam Tư Đa Khắc. Hai người một nam một bắc, thường đối chọi với nhau, chính cục Cách Lai Mỹ cũng vì thế mà biến thành loạn hết cả lên. Bên cạnh công tước Mặc Linh Đốn tụ tập rất đông người bất mãn với Ô Mạn Lặc Tư, hình thành một lực lượng cường đài. Công chúa lấn này trở về, cũng phải tới cảng Ni Tư trước bái phỏng công tước Mặc Linh Đốn, nàng muốn cùng công tước Mặc Linh Đốn thương lượng rốt cuộc phải làm gì. Copy by Ác Ma- 4vn

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu không nói, y tin rằng, tất cả đều là Mặc Linh Đốn sắp đặt đằng sau. Với trí thông minh như cô bé mười tuổi của Y Toa Bối Nhĩ, sao thương lượng được loại quốc gia đại sự này, quá nửa đều là cái cớ của Mặc Linh Đốn mà thôi. Cũng có lẽ Mặc Linh Đốn và minh giống nhau, cái nhìn trúng là huyết mạch công chúa của Y Toa Bối Nhĩ mà thôi.

Trải qua kiểm tra tỉ mỉ của Tử Duyệt cô nương, nàng đối với bệnh của Y Toa Bối Nhĩ công chúa cũng bó tay chịu chết, chỉ có thể đề nghị an tâm tĩnh dưỡng, thông qua dạy dỗ và huấn luyện thời gian dài làm trí lực có thể chậm rãi nâng lên “Y thuật của Cách Lai Mỹ phát triển, có lẽ ở đó tôi có thể tìm được biện pháp trị liệu hữu hiệu” Đây là một tia hi vọng cuối cùng Tử Duyệt cô nương cấp cho mọi người.Copy by Ác Ma- 4vn

Dưới sự giúp đỡ của lão thuyền trưởng Phất Lạc Lâm, bọn họ nửa đường đổi một thương thuyền đến từ cảng Lỗ Đạt của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á xa xôi. Khi đổi thuyền, Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa đều tò mò nhìn đám Dương Túc Phong vận chuyển mấy cái rương lớn, rất muốn biết bên trong rốt cuộc chứa những vật phẩm quý trọng gì, bởi vì có mấy người rõ ràng là cảnh vệ dựa vào rương gỗ bảo vệ chặt chẽ. Bất quá Dương Túc Phong không giải thích gì cả, cho nên bọn họ cũng đành thôi.

Một ngày sau, bọn họ bình yên tới cảng Ni Tử của vương quốc Cách Lai Mỹ, chính thức bước chân lên lãnh thổ vương quốc Cách Lai Mỹ. Copy by Ác Ma- 4vn

:2 (11)::2 (11)::2 (11):
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện