Tình trạng đội thuyện vận chuyển của Lam Vũ quân xảy ra tình huống tương đối lớn.
Bởi vì Lam Vũ quân chuẩn bị phát động chiến tranh quy mô lớn tại Cách Lai Mỹ, cho nên đại lượng thuyền ở Bà Châu cảng phụ trách vận chuyển vũ khí đạn dược và các vật tư quân dụng đến. Mặc dù, Vũ Phi Phàm đã xử trí phòng bị rất đầy đủ, nhưng đội thuyền vận chuyển vẫn bị bọn hải tặc đột nhiên tập kích. Bọn hải tặc rõ ràng là chiến đấu có mục đích, không phải là muốn cướp bóc vật tư, mà là tận lực trì hoãn hành trình thuyền đội vận chuyển, để cho bọn họ trên đường đi bị chậm lại, vì thế Lam Vũ quân đến Cách Lai Mỹ đã hoàn toàn bị sa vào khốn cảnh. Vởi vậy có thể phỏng đoán, Ô Mạn Lặc Tư sớm đã biết sự tồn tại của Lam Vũ quân, hơn nữa còn lập kế hoạch lặng lẽ tiến hành rút củi dưới đáy nồi, hắn cùng Hải Phách Thiên ăn ý phối hợp, đối với Lam Vũ quân không thể nghi ngờ là tạo thành uy hiếp rất lớn.
Vũ Phi Phàm đương nhiên khó có khả năng để cho loại sự tình này xuất hiện, cho nên hắn mạo hiểm tổ chức đội thuyền vận chuyển di chuyển nhanh, can đảm xuyên qua hải vực do hải tặc Hải Phách Thiên hoành hành. Kết quả, bọn họ quả nhiên ăn phải quả đắng do bọn hải tặc công kích. Vũ Phi Phàm sớm đã có chuẩn bị, trên đội thuyền vận chuyển đã trang bị đầy đủ súng Mễ Kỳ Nhĩ và Bách kích pháo, trải qua một phen huyết chiến, đẩy lui cuộn tấn công của bọn hải tặc, bắt làm tù binh hơn mười chiếc thuyền hải tặc, giành đước thắng lợi lớn.
Tuy nhiên không may mắn, trong chiến đấu, một gã chiến sĩ Lam Vũ quân vì khẩn trương quá độ, nhìn nhầm mục tiêu, hướng về phía đội thuyền của mình mà bắn một phát Bách kích pháo, vốn xác xuất bắn trúng mục tiêu của Bách kích pháo rất thấp, nhưng thật không may lần này lại chuẩn xác trúng mục tiêu, đội thuyền xui xẻo bị làm mục tiêu lập tức nổ tung tứ phân ngũ liệt. Nếu như chỉ tổn thất một chiến thuyền cũng không có gì. Nhưng mà. Trên chiến thuyền lại chở toàn bộ đều là Dã chiến pháo 75 li và đạn pháo, mấy trăm khẩu Dã chiến pháo 75 li toàn bộ đều chìm xuống đáy biển, ngay cả muốn cứu cũng không kịp.
Đối với chuyện này, Vũ Phi Phàm cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không còn cách nào khác.
Dương Túc Phong đi qua đi lại vài bước. Trầm giọng hỏi: “Chúng ta bây giờ còn bao nhiêu đạn pháo Dã chiến pháo 75 li?”
Chủ soái pháo binh Mông Địch Vưu đau khổ nói: “Không tới sáu mươi phát, mỗi một khẩu pháo ước chừng còn bắn được năm phát.”
Dương Túc Phong ánh mắt lấp lánh nhìn về phía pháo đài Ni Tư phía xa. Pháo đài Ni Tư mặc dù không phải cấu tạo từ xi măng cốt thép, nhưng toàn bộ đều là do những tảng đá hoa cương khổng lồ chất lại mà thành, vô cùng chắc chắn, pháo hỏa cũng không làm gì được, muốn phá nó quả thực không phải chuyện đơn giản.
Mặc dù số đạn Dã chiến pháo 75 li không đủ, chỉ có điều Vũ Phi Phàm để cho hậu cần của Lam Vũ quân chuẩn bị rất đầy đủ, trong đó chủ yếu là vũ khí hơn sáu trăm khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ, ba nghìn phát đạn Bách kích pháo, mấy vạn khối lựu đạn, còn có mấy nghìn viên đạn súng máy. Trang bị như thế cũng đủ cho một ngàn quân chính quy, chỉ có điều trước mắt Lam Vũ quân tạm thời không thể tiêu hao nhiều vũ khí đạn dược như vậy được. Cho dù muốn xuất ra một phần trang bị vũ khí cho Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa xuất lĩnh đội cận vệ của Y Toa Bối Nhĩ công chúa, như vậy cũng đủ rồi.
Phong Phi Vũ thử thăm dò nói: “Vũ Phi Phàm đã dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển đạn pháo từ Bà Châu cảng tăng viện, ước chừng bốn ngày có thể đến.....”
Dương Túc Phong chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: “Không còn kịp nữa rồi.”
Khô Lâu kỵ binh và Giáp Trụ võ sĩ của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhiều nhất chỉ còn hai ngày nữa sẽ tới phía tây bắc Ni Tư Cảng. Nếu như không thể nhanh chóng chiếm lĩnh pháo đài Ni Tư, như vậy Lam Vũ quân bị vây vào cục diện hai mặt thụ địch, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Phong Phi Vũ không nói thêm gì nữa. Trong lòng hắn thực ra cũng minh bạch, hiện giờ Ô Mạn Lặc Tư và Dương Túc Phong đều chạy đua với thời gian, Ô Mạn Lặc Tư chờ viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhanh chóng tới. Để phát động phản công mãnh liệt, Lam Vũ quân còn phải nhanh hơn Ô Mạn Lặc Tư một chút đem lực lượng tàn dư của Ô Mạn Lặc Tư đuổi ra khỏi Ni Tư cảng. Dựa theo kế hoạch ban đầu. Lam Vũ quân sau nửa giờ phát động tiến công toàn diện, lấy Dã chiến pháo 75 li phụ trách tiêu diệt đại pháo của pháo đài Ni Tư, để dọn sạch đường cho Lam Vũ quân. Nhưng mà, bây giờ đạn pháo đã không còn đủ nữa, kế hoạch làm sao có thể tiến hành tiếp được? “Tiến công vẫn như trước, không có đại pháo yểm trợ chúng ta cũng phải tiến công.” Dương Túc Phong kiên quyết nói, dùng sức nắm chặt nắm tay.
Căn cứ theo tình báo do Phượng Phi Phi cung cấp, thế cục Tử Xuyên đạo không lạc quan lắm. Phía đông nam của Tử Xuyên đạo, bộ đội chính quy tinh nhuệ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á không ngừng tập trung ở phía bắc biên cảnh. Ngay cả bên trong trọng điểm Lạc Lạp cũng tập trung đại lượng binh lực, mặc dù mục tiêu trong tình báo chủ yếu là Tình Xuyên đạo, nhưng mà, ai có thể cam đoan được, quân đội Lỗ Ni có thể hay không tiến công vào Tình Xuyên đạo mà thuận tiện tấn công luôn trọng điểm Đông Nhật. Mà hiện tại binh lực phòng thủ trọng điểm Đông Nhật của Lam Vũ quân, không tới sáu trăm người, cho dù tính cả tân binh đang huấn luyện cũng không đến một ngàn năm trăm người, quả thực là rất nguy hiểm.
Tình thế phía tây Tử Xuyên đạo cũng không lạc quan lắm, Thái Dương thần giáo quật khởi uy hiếp rất lớn đến sự nghiệp ở Trinh Xuyên đạo, thậm chí trực tiếp uy hiếp tới an toàn của Cao Dương phủ. Phòng thủ của Lam vũ quân ở Cao Dương Phủ ngay cả hai trăm người cũng không đến, mà đám người Hiên Kiệt xuất lĩnh lực lượng quân Hốt Kỵ Thi cũng không đủ để đối kháng với Thái Dương thần giáo, hơn nữa, Dương Túc Phong cũng không muốn để thế lực cảu Hiên Kiệt bành trướng quá nhanh, như vậy không nghĩ rằng sẽ tạo thành cục diện bất diệu lớn như vậy. Bởi vậy, nói tóm lại, thế cục của Trinh Xuyên đạo cũng gặp phải nguy cơ tứ phía, Thái Dương thần giáo rõ ràng càng ngày càng có đấu hiệu đông tiến.
Hơn nữa, bây giờ, Dương Túc Phong còn rất lo lắng, đó chính là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có thể hay không dùng Thái Dương thần giáo quy mô lớn để tấn công Trinh Xuyên đạo, thừa dịp phần lớn binh lực của Lam Vũ quân đều tập trung ở Cách Lai Mỹ, vờ công kích hậu phương của Lam Vũ quân, loại chiến thuật rút củi dưới đáy nồi như thế Dương Túc Phong kiêng kỵ nhất, hắn không thể không đề tỉnh mười phần tinh thần để đề phòng. Đồng thời, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn lộ ra dã tâm thống nhất La Ni Tây Á liên bang, đây cũng là điều khiến cho Dương Túc Phong không thể không chú ý.
Bất luận như thế nào, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt, chính là giải quyết vấn đề ở Cách Lai Mỹ, đem cái mũi nhọn này của Lam Vũ quân nhổ ra.
Trở lại sở chỉ huy, suy tư hồi lâu, Dương Túc Phong mới hạ quyết tâm, trầm tĩnh lập lại quyết tâm của mình một lần nữa: “Cho dù không có pháo hỏa yểm trợ. Đêm nay chúng ta vẫn phải hạ pháo đài Ni Tư, đem Ô Mạn Lặc Tư đuổi ra khỏi Ni Tư cảng. Tức là cho phải hy sinh rất nhiều, cũng vẫn đáng giá!”
Đám người Phong Phi Vũ không nói gì thêm, gật đầu tỏ vẻ sẽ toàn lực chấp hành nhiệm vụ chiến đấu.
Nhưng mà, sau khi hạ quyết tâm, nhưng mà muốn tấn công trọng điểm Ni Tư cũng phải dày công tính toán một phen. Thì ra kế hoạch vốn là lấy phương thức đao to búa lớn. Đầu tiên là dùng hỏa pháo tấn công mãnh liệt tiêu diệt tất cả bộ binh phía sau chướng ngại, rồi lại dùng lựu đạn và Bách kích pháo bao trùm, từng bước đem địch nhân rút khỏi trọng điểm Ni Tư. Tuy nhiên, bây giờ đã không đủ pháo hỏa, có nghĩa là Lam Vũ quân cũng phải thay đổi thương thức tấn công.
Dương Túc Phong cẩn thận đánh giá kỹ bản đồ trọng điểm Ni Tư, ngón tay trên mặt bản đồ chậm rãi xẹt qua, cẩn thận tìm tòi từng tấc đất có thể lợi dụng được.
Giống như nhà giam Ngân Giáp Giác, trọng điểm Ni Tư cũng là một địa phương dễ thủ khó công. Trọng điểm Ni Tư thoạt nhìn giống một con chim lớn, trong một bán đảo nho nhỏ của Ni Tư hải, địa thế gập ghềnh. Bất lợi cho việc leo trèo, pháo đài tọa lạc trên đỉnh núi cao nhất. Vì phòng ngừa địch nhân từ đất bằng tấn công lên pháo đài, phía sau pháo đài ở vị trí giống như cổ chim, rất nhiều quân coi giữ đại lượng công sự phòng bị vĩnh cửu, bọn họ ẩn nấp sâu trong hào câu chắc chắn. Từ trên nhìn xuống như hổ rình mồi chăm chú nhìn vào người đến gần.
Trọng điểm Ni Tư thường đóng ba nghìn quân, phía tây và phía tây bắc, còn có hai quân doanh lớn tùy thời đều có thể trợ giúp cho pháo đài. Quân doanh phía tây cách pháo đài chỉ có sáu km, quân doanh phía bắc xa hơn một chút. Ước chừng khoảng chín km. Nhưng mà, đối với pháo đài Ni Tư chắc chắn như vậy mà nói, kiên trì đến lúc viện quân tới thì không có vấn đề gì. Lam Vũ quân làm tốt cũng phải chuẩn bị chiến đấu kéo dài.
“Nơi này là nơi nào?” Ngón tay của Dương Túc Phong rơi vào phía bắc của cái cổ, nơi đó có một cái vịnh nhỏ, vừa vặn cắt vào mặt trong của cái cổ.
“Nơi này gọi là vịnh Mạc Gia Tư Đạt, chỉ có điều dân bản xứ đều gọi là vịnh Hắc Hổ, bởi vì nơi đó giống như một con hổ nằm sấp, khối hắc hổ thạch này vừa vặn lại khống chế cái vịnh đó.” Phong Phi Vũ nói, hắn mơ hồ đoán ra Dương Túc Phong muốn làm gì, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, dường như tỏ vẻ điều Dương Túc Phong cân nhắc là không thể được.
Tham mưu bên cạnh cẩn thận giới thiệu thông tin về Hắc Hổ vịnh. Hắc Hổ vịnh là một cái cảng vịnh không lớn. Tuyến phụ cận bờ biển có rất nhiều phù sa và bãi biển, không thích hợp xây dựng bến tàu, hơn nữa nước biển của Hắc Hổ vịnh cũng không đủ sâu, diện tích cũng không đủ lớn, nhiều nhất chỉ có thể chứa ba bốn còn thuyền lớn thả neo, hơn nữa sau khi đội thuyền không lồ cập bến vẫn không thể tới gần bờ biển, khoảng năm mươi thước nữa mới có thể. Đoạn biển này vốn có cầu dỡ hàng hóa nối liền, nhưng mà hiện giờ đã bị phá hủy. Hình dáng của vịnh Hắc Hổ vẫn giống như hình cái phễu, miệng của cái phễu rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có một cái chiến thuyền đi qua được, nếu có nhiều chiến thuyền, nhất định phải xếp hàng dựa theo thứ tự trước sau mới có thể thuận lợi thông qua.
Rất không may, cái then chốt chính là cái phễu này lại bị hỏa lực của pháo đài Ni Tư phong tỏa.
Nhưng Dương Túc Phong đối với tư liệu đó không chú ý nhiều, lại có vẻ đăm chiêu gõ gõ lên bản đồ, suy tư nói: “Nếu như chúng ta đổ bộ ở chỗ này.....”
Phong Phi Vũ sắc mặt hơi đổi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí trầm giọng nói: “Phong lĩnh, đó là tự đi tìm chết.”
Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ Phong Phi Vũ lại dùng từ như thế để hình dung kế hoạch của mình, không kìm được nhíu mày, sắc mặt bình thản mà chăm chú, chậm rãi nói: “Tự đi tìm chết? Tại sao lại nói như vậy?”
Phong Phi Vũ cũng không hối hận lời mình đã nói, rất nhanh sắp xếp lại suy nghĩ, bình thản mà tỉnh táo nói: “Ô Mạn Lặc Tư đã bố trí công sự phòng thủ ở Hắc Hổ vịnh hết sức hoàn thiện, tất cả bến tàu nơi đó đã bị phá hủy, cầu dỡ hàng cũng đã bị phá hủy từ lâu, hơn nữa trên ven bờ biển còn dùng những tảng đá lớn cao sáu bảy thước để chắn sóng, phòng ngừa sóng tràn vào nơi phòng thủ của bộ đội, đội thuyền của chúng ta căn bản không có cách nào thuận lợi cập bến. Pháo đài Ni Tư cũng có sáu khẩu đại pháo chuyên hướng về cổng vào của cái phểu của Hắc Hổ vịnh, dưới sự phong tỏa nghiêm ngặt của hỏa pháo, chiến hạm rất khó tiến vào, cho dù tiến vào cũng không ra được, bởi vì bên trong Hắc Hổ vịnh căn bản không đủ chỗ để đội thuyền quay đầu lại.....”
Nhìn thấy sắc mặt của Dương Túc Phong ngày càng âm trầm, chỉ có điều thần tình dường như không lưu tâm, Phong Phi Vũ lặng lẽ nuốt một chút nước bọt, dùng một câu tổng kết để chấm dứt đề nghị của mình: “Ô Mạn Lặc Tư đương nhiên lo lắng chúng ta chặn đường lui của hắn, cho nên chuẩn bị rất nhiều công sức để làm.....”
Dương Túc Phong quả nhiên không làm gì cả, chỉ ngửa đầu nhìn nóc nhà, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Khó khăn của chúng ta nằm ở đâu? Hãy nói ra hết một lượt đi, có lẽ có biện pháp có thể giải quyết.”
Phong Phi Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi, biết Dương Túc Phong sẽ không dễ dàng từ bỏ hy vọng, chỉ có thể cố gắng nói: “Thứ nhất, chính là nhất định phải dùng chiến hạm kiến cố nhất đội thuyền, có thể lần lượt bị pháo đạn liên tục công kích, đội thuyền nếu không nhanh chóng bị đắm chìm, mới có thể đi vào cửa Hắc Hổ vịnh, nhưng mà trước mắt chúng ta không có bất cứ chiến hạm nào, càng huống hồ loại chiến hạm kiên cố nhất; Thứ hai, quan chỉ huy hạm đội cũng phải đủ dũng khí và can đảm, nhưng lại phải tinh thông kỹ thuật, mới có thể thành công chỉ huy hạm đội tiến vào Hắc Hổ vịnh, Hắc Hổ vịnh cửa quả nhỏ, không phải tùy tiện một thuyền trưởng nào có thể đi vào được, càng không nói là bị đụng phải đá ngầm xung quang mà vỡ; Thứ ba, chính là cho dù thành công tiến vào Hắc Hổ vịnh, cũng không có viện pháp đổ bộ ở đó, bởi vì nơi đó chẳng những bùn lầy mềm nhũn, còn có một bờ đê chắn sóng, không có cách nào vượt qua, bên trên còn có địch nhân đóng giữ; Thứ tư, cũng là quan trọng nhất, chính là không có bất cứ bộ đội nào có thể chịu được hai mặt giáp công, thậm chí dưới tình huống ba mặt giáp công, đối mặt với hơn vạn địch nhân tấn công, trong thời gian rất ngắn sẽ tan thành mây khói.”
Dương Túc Phong lẳng lặng nghe, cúi đầu chậm rãi đi tới cửa, lẳng lặng nhìn trọng điểm Ni Tư phía xa, nơi đó, một mảnh tối đen như mực, giống như cái lưới bình tĩnh mở ra một cái mồm máu to, bóng đêm thâm trầm, tĩnh lặng đợi Lam Vũ quân tự chui đầu vào lưới.
Phong Phi Vũ hít một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh Dương Túc Phong, thành khẩn nói: “Phong lĩnh, ta đề nghị hay là đợi Vũ Phi Phàm vận chuyển pháo đạn tới rồi hãy tấn công. Cho dù hau ngày sau viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tới, nhưng mà chúng ta có lợi thế địa hình của nhà giam Ngân Giáp Giác, bọn chúng cũng không thể làm gì được chúng ta. Chúng ta có thể lợi dụng địa hình ở nơi đó để tiêu hao một lượng lớn lực lượng của bọn chúng, sau đó mới phản kích.....”
Bởi vì Lam Vũ quân chuẩn bị phát động chiến tranh quy mô lớn tại Cách Lai Mỹ, cho nên đại lượng thuyền ở Bà Châu cảng phụ trách vận chuyển vũ khí đạn dược và các vật tư quân dụng đến. Mặc dù, Vũ Phi Phàm đã xử trí phòng bị rất đầy đủ, nhưng đội thuyền vận chuyển vẫn bị bọn hải tặc đột nhiên tập kích. Bọn hải tặc rõ ràng là chiến đấu có mục đích, không phải là muốn cướp bóc vật tư, mà là tận lực trì hoãn hành trình thuyền đội vận chuyển, để cho bọn họ trên đường đi bị chậm lại, vì thế Lam Vũ quân đến Cách Lai Mỹ đã hoàn toàn bị sa vào khốn cảnh. Vởi vậy có thể phỏng đoán, Ô Mạn Lặc Tư sớm đã biết sự tồn tại của Lam Vũ quân, hơn nữa còn lập kế hoạch lặng lẽ tiến hành rút củi dưới đáy nồi, hắn cùng Hải Phách Thiên ăn ý phối hợp, đối với Lam Vũ quân không thể nghi ngờ là tạo thành uy hiếp rất lớn.
Vũ Phi Phàm đương nhiên khó có khả năng để cho loại sự tình này xuất hiện, cho nên hắn mạo hiểm tổ chức đội thuyền vận chuyển di chuyển nhanh, can đảm xuyên qua hải vực do hải tặc Hải Phách Thiên hoành hành. Kết quả, bọn họ quả nhiên ăn phải quả đắng do bọn hải tặc công kích. Vũ Phi Phàm sớm đã có chuẩn bị, trên đội thuyền vận chuyển đã trang bị đầy đủ súng Mễ Kỳ Nhĩ và Bách kích pháo, trải qua một phen huyết chiến, đẩy lui cuộn tấn công của bọn hải tặc, bắt làm tù binh hơn mười chiếc thuyền hải tặc, giành đước thắng lợi lớn.
Tuy nhiên không may mắn, trong chiến đấu, một gã chiến sĩ Lam Vũ quân vì khẩn trương quá độ, nhìn nhầm mục tiêu, hướng về phía đội thuyền của mình mà bắn một phát Bách kích pháo, vốn xác xuất bắn trúng mục tiêu của Bách kích pháo rất thấp, nhưng thật không may lần này lại chuẩn xác trúng mục tiêu, đội thuyền xui xẻo bị làm mục tiêu lập tức nổ tung tứ phân ngũ liệt. Nếu như chỉ tổn thất một chiến thuyền cũng không có gì. Nhưng mà. Trên chiến thuyền lại chở toàn bộ đều là Dã chiến pháo 75 li và đạn pháo, mấy trăm khẩu Dã chiến pháo 75 li toàn bộ đều chìm xuống đáy biển, ngay cả muốn cứu cũng không kịp.
Đối với chuyện này, Vũ Phi Phàm cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không còn cách nào khác.
Dương Túc Phong đi qua đi lại vài bước. Trầm giọng hỏi: “Chúng ta bây giờ còn bao nhiêu đạn pháo Dã chiến pháo 75 li?”
Chủ soái pháo binh Mông Địch Vưu đau khổ nói: “Không tới sáu mươi phát, mỗi một khẩu pháo ước chừng còn bắn được năm phát.”
Dương Túc Phong ánh mắt lấp lánh nhìn về phía pháo đài Ni Tư phía xa. Pháo đài Ni Tư mặc dù không phải cấu tạo từ xi măng cốt thép, nhưng toàn bộ đều là do những tảng đá hoa cương khổng lồ chất lại mà thành, vô cùng chắc chắn, pháo hỏa cũng không làm gì được, muốn phá nó quả thực không phải chuyện đơn giản.
Mặc dù số đạn Dã chiến pháo 75 li không đủ, chỉ có điều Vũ Phi Phàm để cho hậu cần của Lam Vũ quân chuẩn bị rất đầy đủ, trong đó chủ yếu là vũ khí hơn sáu trăm khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ, ba nghìn phát đạn Bách kích pháo, mấy vạn khối lựu đạn, còn có mấy nghìn viên đạn súng máy. Trang bị như thế cũng đủ cho một ngàn quân chính quy, chỉ có điều trước mắt Lam Vũ quân tạm thời không thể tiêu hao nhiều vũ khí đạn dược như vậy được. Cho dù muốn xuất ra một phần trang bị vũ khí cho Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa xuất lĩnh đội cận vệ của Y Toa Bối Nhĩ công chúa, như vậy cũng đủ rồi.
Phong Phi Vũ thử thăm dò nói: “Vũ Phi Phàm đã dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển đạn pháo từ Bà Châu cảng tăng viện, ước chừng bốn ngày có thể đến.....”
Dương Túc Phong chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: “Không còn kịp nữa rồi.”
Khô Lâu kỵ binh và Giáp Trụ võ sĩ của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhiều nhất chỉ còn hai ngày nữa sẽ tới phía tây bắc Ni Tư Cảng. Nếu như không thể nhanh chóng chiếm lĩnh pháo đài Ni Tư, như vậy Lam Vũ quân bị vây vào cục diện hai mặt thụ địch, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Phong Phi Vũ không nói thêm gì nữa. Trong lòng hắn thực ra cũng minh bạch, hiện giờ Ô Mạn Lặc Tư và Dương Túc Phong đều chạy đua với thời gian, Ô Mạn Lặc Tư chờ viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhanh chóng tới. Để phát động phản công mãnh liệt, Lam Vũ quân còn phải nhanh hơn Ô Mạn Lặc Tư một chút đem lực lượng tàn dư của Ô Mạn Lặc Tư đuổi ra khỏi Ni Tư cảng. Dựa theo kế hoạch ban đầu. Lam Vũ quân sau nửa giờ phát động tiến công toàn diện, lấy Dã chiến pháo 75 li phụ trách tiêu diệt đại pháo của pháo đài Ni Tư, để dọn sạch đường cho Lam Vũ quân. Nhưng mà, bây giờ đạn pháo đã không còn đủ nữa, kế hoạch làm sao có thể tiến hành tiếp được? “Tiến công vẫn như trước, không có đại pháo yểm trợ chúng ta cũng phải tiến công.” Dương Túc Phong kiên quyết nói, dùng sức nắm chặt nắm tay.
Căn cứ theo tình báo do Phượng Phi Phi cung cấp, thế cục Tử Xuyên đạo không lạc quan lắm. Phía đông nam của Tử Xuyên đạo, bộ đội chính quy tinh nhuệ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á không ngừng tập trung ở phía bắc biên cảnh. Ngay cả bên trong trọng điểm Lạc Lạp cũng tập trung đại lượng binh lực, mặc dù mục tiêu trong tình báo chủ yếu là Tình Xuyên đạo, nhưng mà, ai có thể cam đoan được, quân đội Lỗ Ni có thể hay không tiến công vào Tình Xuyên đạo mà thuận tiện tấn công luôn trọng điểm Đông Nhật. Mà hiện tại binh lực phòng thủ trọng điểm Đông Nhật của Lam Vũ quân, không tới sáu trăm người, cho dù tính cả tân binh đang huấn luyện cũng không đến một ngàn năm trăm người, quả thực là rất nguy hiểm.
Tình thế phía tây Tử Xuyên đạo cũng không lạc quan lắm, Thái Dương thần giáo quật khởi uy hiếp rất lớn đến sự nghiệp ở Trinh Xuyên đạo, thậm chí trực tiếp uy hiếp tới an toàn của Cao Dương phủ. Phòng thủ của Lam vũ quân ở Cao Dương Phủ ngay cả hai trăm người cũng không đến, mà đám người Hiên Kiệt xuất lĩnh lực lượng quân Hốt Kỵ Thi cũng không đủ để đối kháng với Thái Dương thần giáo, hơn nữa, Dương Túc Phong cũng không muốn để thế lực cảu Hiên Kiệt bành trướng quá nhanh, như vậy không nghĩ rằng sẽ tạo thành cục diện bất diệu lớn như vậy. Bởi vậy, nói tóm lại, thế cục của Trinh Xuyên đạo cũng gặp phải nguy cơ tứ phía, Thái Dương thần giáo rõ ràng càng ngày càng có đấu hiệu đông tiến.
Hơn nữa, bây giờ, Dương Túc Phong còn rất lo lắng, đó chính là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có thể hay không dùng Thái Dương thần giáo quy mô lớn để tấn công Trinh Xuyên đạo, thừa dịp phần lớn binh lực của Lam Vũ quân đều tập trung ở Cách Lai Mỹ, vờ công kích hậu phương của Lam Vũ quân, loại chiến thuật rút củi dưới đáy nồi như thế Dương Túc Phong kiêng kỵ nhất, hắn không thể không đề tỉnh mười phần tinh thần để đề phòng. Đồng thời, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn lộ ra dã tâm thống nhất La Ni Tây Á liên bang, đây cũng là điều khiến cho Dương Túc Phong không thể không chú ý.
Bất luận như thế nào, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt, chính là giải quyết vấn đề ở Cách Lai Mỹ, đem cái mũi nhọn này của Lam Vũ quân nhổ ra.
Trở lại sở chỉ huy, suy tư hồi lâu, Dương Túc Phong mới hạ quyết tâm, trầm tĩnh lập lại quyết tâm của mình một lần nữa: “Cho dù không có pháo hỏa yểm trợ. Đêm nay chúng ta vẫn phải hạ pháo đài Ni Tư, đem Ô Mạn Lặc Tư đuổi ra khỏi Ni Tư cảng. Tức là cho phải hy sinh rất nhiều, cũng vẫn đáng giá!”
Đám người Phong Phi Vũ không nói gì thêm, gật đầu tỏ vẻ sẽ toàn lực chấp hành nhiệm vụ chiến đấu.
Nhưng mà, sau khi hạ quyết tâm, nhưng mà muốn tấn công trọng điểm Ni Tư cũng phải dày công tính toán một phen. Thì ra kế hoạch vốn là lấy phương thức đao to búa lớn. Đầu tiên là dùng hỏa pháo tấn công mãnh liệt tiêu diệt tất cả bộ binh phía sau chướng ngại, rồi lại dùng lựu đạn và Bách kích pháo bao trùm, từng bước đem địch nhân rút khỏi trọng điểm Ni Tư. Tuy nhiên, bây giờ đã không đủ pháo hỏa, có nghĩa là Lam Vũ quân cũng phải thay đổi thương thức tấn công.
Dương Túc Phong cẩn thận đánh giá kỹ bản đồ trọng điểm Ni Tư, ngón tay trên mặt bản đồ chậm rãi xẹt qua, cẩn thận tìm tòi từng tấc đất có thể lợi dụng được.
Giống như nhà giam Ngân Giáp Giác, trọng điểm Ni Tư cũng là một địa phương dễ thủ khó công. Trọng điểm Ni Tư thoạt nhìn giống một con chim lớn, trong một bán đảo nho nhỏ của Ni Tư hải, địa thế gập ghềnh. Bất lợi cho việc leo trèo, pháo đài tọa lạc trên đỉnh núi cao nhất. Vì phòng ngừa địch nhân từ đất bằng tấn công lên pháo đài, phía sau pháo đài ở vị trí giống như cổ chim, rất nhiều quân coi giữ đại lượng công sự phòng bị vĩnh cửu, bọn họ ẩn nấp sâu trong hào câu chắc chắn. Từ trên nhìn xuống như hổ rình mồi chăm chú nhìn vào người đến gần.
Trọng điểm Ni Tư thường đóng ba nghìn quân, phía tây và phía tây bắc, còn có hai quân doanh lớn tùy thời đều có thể trợ giúp cho pháo đài. Quân doanh phía tây cách pháo đài chỉ có sáu km, quân doanh phía bắc xa hơn một chút. Ước chừng khoảng chín km. Nhưng mà, đối với pháo đài Ni Tư chắc chắn như vậy mà nói, kiên trì đến lúc viện quân tới thì không có vấn đề gì. Lam Vũ quân làm tốt cũng phải chuẩn bị chiến đấu kéo dài.
“Nơi này là nơi nào?” Ngón tay của Dương Túc Phong rơi vào phía bắc của cái cổ, nơi đó có một cái vịnh nhỏ, vừa vặn cắt vào mặt trong của cái cổ.
“Nơi này gọi là vịnh Mạc Gia Tư Đạt, chỉ có điều dân bản xứ đều gọi là vịnh Hắc Hổ, bởi vì nơi đó giống như một con hổ nằm sấp, khối hắc hổ thạch này vừa vặn lại khống chế cái vịnh đó.” Phong Phi Vũ nói, hắn mơ hồ đoán ra Dương Túc Phong muốn làm gì, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, dường như tỏ vẻ điều Dương Túc Phong cân nhắc là không thể được.
Tham mưu bên cạnh cẩn thận giới thiệu thông tin về Hắc Hổ vịnh. Hắc Hổ vịnh là một cái cảng vịnh không lớn. Tuyến phụ cận bờ biển có rất nhiều phù sa và bãi biển, không thích hợp xây dựng bến tàu, hơn nữa nước biển của Hắc Hổ vịnh cũng không đủ sâu, diện tích cũng không đủ lớn, nhiều nhất chỉ có thể chứa ba bốn còn thuyền lớn thả neo, hơn nữa sau khi đội thuyền không lồ cập bến vẫn không thể tới gần bờ biển, khoảng năm mươi thước nữa mới có thể. Đoạn biển này vốn có cầu dỡ hàng hóa nối liền, nhưng mà hiện giờ đã bị phá hủy. Hình dáng của vịnh Hắc Hổ vẫn giống như hình cái phễu, miệng của cái phễu rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có một cái chiến thuyền đi qua được, nếu có nhiều chiến thuyền, nhất định phải xếp hàng dựa theo thứ tự trước sau mới có thể thuận lợi thông qua.
Rất không may, cái then chốt chính là cái phễu này lại bị hỏa lực của pháo đài Ni Tư phong tỏa.
Nhưng Dương Túc Phong đối với tư liệu đó không chú ý nhiều, lại có vẻ đăm chiêu gõ gõ lên bản đồ, suy tư nói: “Nếu như chúng ta đổ bộ ở chỗ này.....”
Phong Phi Vũ sắc mặt hơi đổi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí trầm giọng nói: “Phong lĩnh, đó là tự đi tìm chết.”
Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ Phong Phi Vũ lại dùng từ như thế để hình dung kế hoạch của mình, không kìm được nhíu mày, sắc mặt bình thản mà chăm chú, chậm rãi nói: “Tự đi tìm chết? Tại sao lại nói như vậy?”
Phong Phi Vũ cũng không hối hận lời mình đã nói, rất nhanh sắp xếp lại suy nghĩ, bình thản mà tỉnh táo nói: “Ô Mạn Lặc Tư đã bố trí công sự phòng thủ ở Hắc Hổ vịnh hết sức hoàn thiện, tất cả bến tàu nơi đó đã bị phá hủy, cầu dỡ hàng cũng đã bị phá hủy từ lâu, hơn nữa trên ven bờ biển còn dùng những tảng đá lớn cao sáu bảy thước để chắn sóng, phòng ngừa sóng tràn vào nơi phòng thủ của bộ đội, đội thuyền của chúng ta căn bản không có cách nào thuận lợi cập bến. Pháo đài Ni Tư cũng có sáu khẩu đại pháo chuyên hướng về cổng vào của cái phểu của Hắc Hổ vịnh, dưới sự phong tỏa nghiêm ngặt của hỏa pháo, chiến hạm rất khó tiến vào, cho dù tiến vào cũng không ra được, bởi vì bên trong Hắc Hổ vịnh căn bản không đủ chỗ để đội thuyền quay đầu lại.....”
Nhìn thấy sắc mặt của Dương Túc Phong ngày càng âm trầm, chỉ có điều thần tình dường như không lưu tâm, Phong Phi Vũ lặng lẽ nuốt một chút nước bọt, dùng một câu tổng kết để chấm dứt đề nghị của mình: “Ô Mạn Lặc Tư đương nhiên lo lắng chúng ta chặn đường lui của hắn, cho nên chuẩn bị rất nhiều công sức để làm.....”
Dương Túc Phong quả nhiên không làm gì cả, chỉ ngửa đầu nhìn nóc nhà, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Khó khăn của chúng ta nằm ở đâu? Hãy nói ra hết một lượt đi, có lẽ có biện pháp có thể giải quyết.”
Phong Phi Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi, biết Dương Túc Phong sẽ không dễ dàng từ bỏ hy vọng, chỉ có thể cố gắng nói: “Thứ nhất, chính là nhất định phải dùng chiến hạm kiến cố nhất đội thuyền, có thể lần lượt bị pháo đạn liên tục công kích, đội thuyền nếu không nhanh chóng bị đắm chìm, mới có thể đi vào cửa Hắc Hổ vịnh, nhưng mà trước mắt chúng ta không có bất cứ chiến hạm nào, càng huống hồ loại chiến hạm kiên cố nhất; Thứ hai, quan chỉ huy hạm đội cũng phải đủ dũng khí và can đảm, nhưng lại phải tinh thông kỹ thuật, mới có thể thành công chỉ huy hạm đội tiến vào Hắc Hổ vịnh, Hắc Hổ vịnh cửa quả nhỏ, không phải tùy tiện một thuyền trưởng nào có thể đi vào được, càng không nói là bị đụng phải đá ngầm xung quang mà vỡ; Thứ ba, chính là cho dù thành công tiến vào Hắc Hổ vịnh, cũng không có viện pháp đổ bộ ở đó, bởi vì nơi đó chẳng những bùn lầy mềm nhũn, còn có một bờ đê chắn sóng, không có cách nào vượt qua, bên trên còn có địch nhân đóng giữ; Thứ tư, cũng là quan trọng nhất, chính là không có bất cứ bộ đội nào có thể chịu được hai mặt giáp công, thậm chí dưới tình huống ba mặt giáp công, đối mặt với hơn vạn địch nhân tấn công, trong thời gian rất ngắn sẽ tan thành mây khói.”
Dương Túc Phong lẳng lặng nghe, cúi đầu chậm rãi đi tới cửa, lẳng lặng nhìn trọng điểm Ni Tư phía xa, nơi đó, một mảnh tối đen như mực, giống như cái lưới bình tĩnh mở ra một cái mồm máu to, bóng đêm thâm trầm, tĩnh lặng đợi Lam Vũ quân tự chui đầu vào lưới.
Phong Phi Vũ hít một hơi thật sâu, đi tới bên cạnh Dương Túc Phong, thành khẩn nói: “Phong lĩnh, ta đề nghị hay là đợi Vũ Phi Phàm vận chuyển pháo đạn tới rồi hãy tấn công. Cho dù hau ngày sau viện quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tới, nhưng mà chúng ta có lợi thế địa hình của nhà giam Ngân Giáp Giác, bọn chúng cũng không thể làm gì được chúng ta. Chúng ta có thể lợi dụng địa hình ở nơi đó để tiêu hao một lượng lớn lực lượng của bọn chúng, sau đó mới phản kích.....”
Danh sách chương