Lúc mấy người Diệp Hữu trở về, các tiền bối đang ngồi ở tiền thính uống trà, thấy y đi vào, bọn họ đều nhìn sang.
Tối qua Cát bang chủ nghe con trai kể lại một chuyện rất khủng khiếp, có rất nhiều điều muốn hỏi Hiểu công tử, liền chủ động chào hỏi: “Tối qua Hiểu công tử không về nhỉ? Đã ăn chưa?”
Diệp Hữu đáp: “Ăn xong rồi.”
Y tìm chỗ ngồi xuống, nhìn Đinh các chủ: “Nghe nói Đinh lão phu nhân không khỏe?”
Đinh các chủ thản nhiên “ừ” một tiếng.
“Lớn tuổi vốn dễ bị bệnh, lão phu nhân hưởng phúc nhiều năm được chăm sóc cẩn thận, lại càng phải chú ý,” Diệp Hữu nói, “Sư huynh, nhớ phái người đi hỏi thăm.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Lát nữa sẽ sắp xếp.”
Đôi mắt Đinh các chủ lạnh lẽo.
Các vị tiền bối đều là người từng trải, lập tức nhận thấy có gì đó là lạ.
Bọn họ nhìn Hiểu công tử và Đinh các chủ, có mấy người nhớ ra tối qua lúc Đinh các chủ rơi xuống nước thì Hiểu công tử ở bên cạnh, hơn nữa ngay sau đó Hiểu công tử được Văn Nhân Hằng dẫn ra ngoài, có lẽ chuyện tối qua không chỉ là thất thần đơn giản vậy đâu.
Vương gia chủ, Cát bang chủ và Cát thiếu bang chủ biết rõ chuyện, hai cha con Cát bang chủ thì căng thẳng đến ngừng thở, còn Vương gia chủ có mối thù giết cha với quân trắng, cũng nói thêm vào: “Ta cũng phái người đến thăm, trò chuyện đôi câu biểu đạt tấm lòng.”
Mấy vị bang chủ còn lại không rõ lý do, nghe có mấy người nói vậy, liền tỏ ý cũng muốn đến thăm.
Đinh các chủ nói: “Không cần, bệnh vặt không có gì đáng ngại.”
“Đã bệnh đến nỗi muốn gặp cháu trai, sao lại là bệnh vặt được?” Diệp Hữu nói, “Đinh các chủ vì ván cờ này mà không thể về nhà, chúng ta đều rất áy náy, người khác không đi, nhưng ta với sư huynh chắc chắn phải đi.”
Các vị tiền bối nghĩ, Hiểu công tử và Văn Nhân Hằng là quân đen, nói vậy cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng sao bọn họ vẫn thấy không đúng lắm, nhìn có vẻ như đang đối chọi gay gắt ấy nhỉ? Có mấy vị bang chủ ngửi thấy mùi lửa cháy bùng lên không lên tiếng, yên lặng theo dõi sự việc. Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn nhìn nhau, chần chừ nhìn hai người, không biết phải hỏi thế nào.
Bàn tay cầm chén trà của Đinh các chủ siết chặt khó nhận ra, rất muốn làm thịt hai người trước mặt này, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không mất đi lý trí, trong lòng suy đoán dự tính của người này, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ muốn nói thẳng ra? Nhưng bọn họ không có chứng cứ.
Từ Nguyên phương trượng lên tiếng: “Hôm nay Hiểu thí chủ thấy trong người sao rồi? Hay là về phòng nghỉ ngơi một lát?”
“Đã làm phiền phương trượng phải quan tâm, mấy ngày nay vãn bối thấy khá ổn, huống hồ gì mọi việc đã đi đến bước này, thù của vãn bối sắp được báo, nên tâm trạng tốt lắm,” Diệp Hữu nói, “Chúng ta nói về chuyện chính đi, thư mà hôm qua nhị công tử mang đến mọi người đều đã xem rồi, Cát bang chủ nói đấy không phải là chữ của minh chủ, đúng không?”
Cát bang chủ lập tức đoán được dự định của y, cảm giác như trán sắp đổ mồ hôi lạnh, rất muốn nói với y là chỉ dựa vào một hai bức thư không thể định tội cho Đinh các chủ được, nhưng ngay sau đó ông lại nghĩ Hiểu công tử thông minh như vậy, có thể là đã chuẩn bị cái khác ở phía sau.
Vì vậy ông nói: “Nhìn không giống, nhưng không loại trừ khả năng minh chủ cố ý đổi nét chữ.”
Diệp Hữu hỏi: “Các vị tiền bối nghĩ thế nào?”
Cát bang chủ là bang chủ của thư viện Định Thiên, việc giám định nét chữ tất nhiên là giỏi hơn tất cả mọi người ở đây, nên không có dị nghị gì. Hàn bang chủ hỏi: “Chẳng lẽ Hiểu công tử có cái nhìn khác?”
Diệp Hữu nói: “Ta không cho là minh chủ viết, các vị tiền bối nghĩ lại xem, minh chủ là gia phó của ma đầu, ai cũng gọi ma đầu được, nhưng minh chủ thì không.”
Các vị tiền bối gật đầu, thầm nghĩ cũng đúng.
Đinh các chủ lạnh nhạt nói: “Cũng có thể ma đầu trên bức thư không phải là ma đầu đó, mà là một ma đầu khác xuất hiện trên giang hồ lúc ấy.”
Diệp Hữu cười hỏi: “Đinh các chủ biết rõ vậy, thư đó không phải ngươi viết đấy chứ?”
Lời này làm mọi người hoảng sợ suýt nữa hồn bay phách tán.
Các tiền bối nhìn chằm chằm hai người này, suy nghĩ bay rất nhanh, Hiểu công tử là quân đen, từ lúc y vào cửa đã đối chọi với Đinh các chủ, chẳng lẽ Đinh các chủ cũng có vấn đề thật sao?
Mắt Đinh các chủ lạnh đi: “Ngươi nói bậy gì vậy? Ta chỉ phân tích theo tình hình thực tế.”
Diệp Hữu nói: “Được, vậy Đinh các chủ phân tích giùm vãn bối những việc này đi, Ngụy trang chủ và minh chủ cùng một phe, trong tay có nhiều dược nhân như vậy, sao hai mươi năm nay không ra tay với ngươi? Nếu ta là bọn chúng, chỉ cần vu oan giá họa mấy lần là ngươi đã xong đời, sao có thể chấp nhận cho Linh Kiếm các của ngươi cùng đứng đầu với Phong Hiền trang?”
Y dừng lại một lát, “Lại nói, năm đó ngươi với Ngụy trang chủ hình như sau sự kiện ‘Đồ ma’ mới dần dần nổi bật lên.”
Những người ngồi ở đây đều không ngu, lập tức có người không thể ngồi yên: “Những lời này của Hiểu công tử là ý gì?”
“Y muốn nói ta với tên Ngụy béo kia là một phe,” Đinh các chủ nói, “Mấy hôm trước y đặt bẫy cho ma đầu, thủ hạ của đối phương đến rất nhanh, nên y nghĩ trước khi đi người mà tên béo kia tiếp xúc chỉ có mình ta, cho là ta truyền tin cho ông ta, đêm qua chúng ta cũng vì việc này mà ầm ĩ.”
“Chuyện này…” Các vị tiền bối nói, “Chuyện này không chắc chắn được, có thể là Ngụy trang chủ đã sắp xếp trước, hoặc là nửa đường đã hội hợp với thủ hạ.”
Diệp Hữu cười cười: “Đinh Nhất Thành, chắc là ngươi nghĩ nếu trong tay ta có chứng cứ, thì từ lúc Ngụy Hải Đức rời đi đã tố giác ngươi rồi, không thể chờ đến tận bây giờ, cho nên hôm qua ngươi đưa Đinh Hỉ Lai đi, còn mình thì ở lại, đúng không?”
Lần này y gọi thẳng tên của Đinh các chủ và Ngụy trang chủ, cho thấy không thèm khách khí nữa.
Các vị tiền bối không xen vào, lẳng lặng nhìn.
Diệp Hữu nhìn Đinh các chủ: “Ngươi rất tự cho là đúng.”
Nụ cười nơi khóe môi Tạ Quân Minh tươi hơn.
Y đã nhận ra A Hữu định đối đầu với họ Đinh, nhưng không ngờ lại thẳng ra như vậy, rốt cuộc người này muốn làm thế nào?
Y không nhịn được liếc sang nhìn Văn Nhân Hằng bên cạnh, chỉ thấy đối phương đã ra ngoài xem gì đó, cũng nhìn theo, tiếp đó liền thấy một bóng người quen thuộc, chỉ thấy Vệ Tấn chật vật chạy từ bên ngoài vào: “Các chủ!”
Sắc mặt Đinh các chủ lạnh lẽo, đang ngẫm nghĩ xem liệu đám A Hiểu có điểm yếu gì của mình không, thì bỗng nhìn thấy hắn, lập tức biến sắc: “Sao ngươi lại quay về?”
Vệ Tấn đáp: “Bẩm các chủ, bọn thuộc hạ đi được nửa đường thì bị đánh lén, thuộc hạ liền giao thiếu gia cho bọn họ mang đi theo đường nhỏ, một mình dẫn những người đó rời đi, sau đó thuộc hạ tìm được cách túm được một tên, thấy trên người hắn có treo lệnh bài của Song Cực môn, liền vội vã trở về.”
“Khinh người quá đáng!” Đinh các chủ đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn A Hiểu và Văn Nhân Hằng, trầm giọng nói, “Đầu tiên là Tiểu Chung, sau đó là Giang Việt, bây giờ là Hỉ Lai, các ngươi có phải muốn bắt Hỉ Lai để ép ta nhận tội không? Có phải họ Ngụy cũng bị các ngươi ép như vậy không? Lần trước bọn ta hỏi thế nào ông ta cũng không chịu nói thật, ta muốn biết có phải cũng là các ngươi làm hay không?”
Diệp Hữu nói: “Ý của ngươi là ta uy hiếp ông ta? Vậy hai bức thư kia là sao?”
Đinh các chủ nói: “Bí tịch cũng có thể viết tám chín năm trước, vậy giả một hai bức thư có gì khó?”
Diệp Hữu hỏi: “Vậy chuyện của sư phụ ta thì sao?”
Đinh các chủ nói: “Ai tận mắt nhìn thấy mảnh giấy mà ngươi nhắc đến?”
Diệp Hữu cười: “Tiếp theo có phải ngươi muốn nói ngay cả minh chủ cũng là ta ép? Ông ta không phải là gia phó của ma đầu?”
“Cũng không phải là không thể, chuyện ông ta là gia phó cũng là các ngươi nói, nếu ngươi lấy mạng của Tiểu Chung ra uy hiếp ông ta, đưa cho ông ta một tín vật để ông ta tìm đến ma đầu, chắc chắn là ông ta sẽ đi,” Đinh các chủ tiến sát một bước, lạnh lùng nói, “Bây giờ ngươi nói cho ta biết, mười năm ngươi biến mất này đã ở đâu?”
Đến lúc này, mọi việc phát triển quá nhanh.
Các vị tiền bối sắp theo không kịp, suy nghĩ của bọn họ một giây trước mới là “Liệu Đinh các chủ có vấn đề không” “Hiểu công tử với Văn Nhân Hằng lại bắt người nữa”, kết quả ngay sau đó lại thành ra như vầy.
Bọn họ bỗng nhận ra, qua lời vừa nãy của Đinh các chủ, sự việc dường như đã thay đổi sang hướng khác —— dù sao minh chủ và Ngụy các chủ đều chủ động đi, và bọn họ đến giờ vẫn chưa có bằng chứng.
Đinh các chủ nhìn về phía nhóm người phương trượng: “Tuy ta không vừa mắt tên béo kia, nhưng ta không muốn oan uổng người tốt, việc này rốt cuộc là thế nào, phải điều tra rõ…”
Còn chưa dứt lời, ông ta liền thấy có gió ập đến từ đằng sau.
Bởi vì cách quá gần, nên ông ta không thể né tránh kịp, chỉ có thể miễn cưỡng chệch khỏi quỹ đạo một chút.
Ngay sau đó chỉ nghe “Phập” một tiếng, một con dao găm đã đâm thẳng sau eo, gần như đâm hết vào.
Ông ta vội vàng xoay người lùi lại về phía sau, khi thấy rõ người đâm mình, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi…”
Các vị tiền bối vẫn chưa hồi hồn lại, lúc này thấy biến cố xảy ra, có người thậm chí không kìm được hoảng hốt kêu lên, cùng nhìn chằm chằm về phía Vệ Tấn vừa đâm người.
Vệ Tấn nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Đinh các chủ, bật cười ha ha, không còn vẻ chật vật như trước, tiếng cười đầy cuồng vọng và kiêu ngạo: “Quá đã, rốt cuộc ta cũng chờ được đến ngày này! Họ Đinh, ta phải cảm ơn trước đây ngươi đã không giết ta!”
Diệp Hữu đứng bên cạnh cười tủm tỉm hỏi: “Thích không?”
Vệ Tấn cười nói: “Thích.”
Đây thật sự là Vệ Tấn luôn giữ vẻ nghiêm túc quanh năm sao? Bị nhập hồn hả!
Các vị tiền bối ngạc nhiên nhìn hắn, Huyền Dương chưởng môn hỏi: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Vệ Tấn đang định mở miệng, lại liếc thấy Đinh các chủ muốn lao ra ngoài, vội lắc người ngăn ông ta lại, nhưng dù sao Đinh các chủ cũng là một trong hai đại cao thủ của giang hồ, dù bị thương cũng không thể khinh thường, lại thêm bên cạnh có hai người của ‘Nguyệt Ảnh’ đi theo, Vệ Tấn không thể bắt được để người chạy thoát ra ngoài.
Việc đầu tiên Đinh các chủ làm là triệu tập người của ‘Nguyệt Ảnh’ đến.
Lúc các vị tiền bối chạy ra cửa thì người của ‘Nguyệt Ảnh’ đã chạy đến, bảo vệ quanh ông ta.
Vệ Tấn bước xuống thềm: “Nếu các ngươi còn nhận đội trưởng là ta, vậy tránh ra cho ta!”
Người của ‘Nguyệt Ảnh’ ngẩn ra, tiếp đó lại nghe đồng bạn nói: “Hắn không phải là đội trưởng, lúc nãy là hắn đâm các chủ!”
“Ta là đội trưởng của các ngươi,” Vệ Tấn nói, “Trước đây ta đã nói gì với các ngươi? ‘Nguyệt Ảnh’ đại diện cho chính nghĩa của giang hồ, các ngươi phải biết phân biệt đúng sai.”
Người của ‘Nguyệt Ảnh’ thầm nghĩ đây đúng là đội trưởng rồi, liền chần chừ.
Vệ Tấn nói: “Vị các chủ này của chúng ta là một trong những quân trắng, các ngươi tránh ra, đừng nối giáo cho giặc.”
Hắn quay đầu nhìn các vị tiền bối, nói: “Ta là hậu nhân của Tưởng gia, hai mươi năm trước, ma đầu dẫn theo hai tên Ngụy Đinh giết hại cả tộc ta, Đinh Nhất Thành thấy ta chưa chết, liền mang về đút thuốc cho ta, sửa ký ức của ta, đổi tên thành Vệ Tấn.”
Việc này quá khủng khiếp.
Các vị tiền bối, người của ‘Nguyệt Ảnh’ và các hiệp khách nghe tiếng chạy đến đều biến sắc: “—— cái gì?!”
Vệ Tấn nói: “Sáu năm trước, ta ra ngoài làm nhiệm vụ vô tình trúng độc, trong họa có phúc giải được dược tính, trở lại Linh Kiếm các kiềm chế tính mình làm chó cho ông ta, chính là vì ngày này,” hắn nhìn Đinh các chủ, lạnh lẽo nói, “Họ Đinh, là nam nhân thì mau ra đây nhận chết!”
Tối qua Cát bang chủ nghe con trai kể lại một chuyện rất khủng khiếp, có rất nhiều điều muốn hỏi Hiểu công tử, liền chủ động chào hỏi: “Tối qua Hiểu công tử không về nhỉ? Đã ăn chưa?”
Diệp Hữu đáp: “Ăn xong rồi.”
Y tìm chỗ ngồi xuống, nhìn Đinh các chủ: “Nghe nói Đinh lão phu nhân không khỏe?”
Đinh các chủ thản nhiên “ừ” một tiếng.
“Lớn tuổi vốn dễ bị bệnh, lão phu nhân hưởng phúc nhiều năm được chăm sóc cẩn thận, lại càng phải chú ý,” Diệp Hữu nói, “Sư huynh, nhớ phái người đi hỏi thăm.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Lát nữa sẽ sắp xếp.”
Đôi mắt Đinh các chủ lạnh lẽo.
Các vị tiền bối đều là người từng trải, lập tức nhận thấy có gì đó là lạ.
Bọn họ nhìn Hiểu công tử và Đinh các chủ, có mấy người nhớ ra tối qua lúc Đinh các chủ rơi xuống nước thì Hiểu công tử ở bên cạnh, hơn nữa ngay sau đó Hiểu công tử được Văn Nhân Hằng dẫn ra ngoài, có lẽ chuyện tối qua không chỉ là thất thần đơn giản vậy đâu.
Vương gia chủ, Cát bang chủ và Cát thiếu bang chủ biết rõ chuyện, hai cha con Cát bang chủ thì căng thẳng đến ngừng thở, còn Vương gia chủ có mối thù giết cha với quân trắng, cũng nói thêm vào: “Ta cũng phái người đến thăm, trò chuyện đôi câu biểu đạt tấm lòng.”
Mấy vị bang chủ còn lại không rõ lý do, nghe có mấy người nói vậy, liền tỏ ý cũng muốn đến thăm.
Đinh các chủ nói: “Không cần, bệnh vặt không có gì đáng ngại.”
“Đã bệnh đến nỗi muốn gặp cháu trai, sao lại là bệnh vặt được?” Diệp Hữu nói, “Đinh các chủ vì ván cờ này mà không thể về nhà, chúng ta đều rất áy náy, người khác không đi, nhưng ta với sư huynh chắc chắn phải đi.”
Các vị tiền bối nghĩ, Hiểu công tử và Văn Nhân Hằng là quân đen, nói vậy cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng sao bọn họ vẫn thấy không đúng lắm, nhìn có vẻ như đang đối chọi gay gắt ấy nhỉ? Có mấy vị bang chủ ngửi thấy mùi lửa cháy bùng lên không lên tiếng, yên lặng theo dõi sự việc. Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn nhìn nhau, chần chừ nhìn hai người, không biết phải hỏi thế nào.
Bàn tay cầm chén trà của Đinh các chủ siết chặt khó nhận ra, rất muốn làm thịt hai người trước mặt này, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không mất đi lý trí, trong lòng suy đoán dự tính của người này, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ muốn nói thẳng ra? Nhưng bọn họ không có chứng cứ.
Từ Nguyên phương trượng lên tiếng: “Hôm nay Hiểu thí chủ thấy trong người sao rồi? Hay là về phòng nghỉ ngơi một lát?”
“Đã làm phiền phương trượng phải quan tâm, mấy ngày nay vãn bối thấy khá ổn, huống hồ gì mọi việc đã đi đến bước này, thù của vãn bối sắp được báo, nên tâm trạng tốt lắm,” Diệp Hữu nói, “Chúng ta nói về chuyện chính đi, thư mà hôm qua nhị công tử mang đến mọi người đều đã xem rồi, Cát bang chủ nói đấy không phải là chữ của minh chủ, đúng không?”
Cát bang chủ lập tức đoán được dự định của y, cảm giác như trán sắp đổ mồ hôi lạnh, rất muốn nói với y là chỉ dựa vào một hai bức thư không thể định tội cho Đinh các chủ được, nhưng ngay sau đó ông lại nghĩ Hiểu công tử thông minh như vậy, có thể là đã chuẩn bị cái khác ở phía sau.
Vì vậy ông nói: “Nhìn không giống, nhưng không loại trừ khả năng minh chủ cố ý đổi nét chữ.”
Diệp Hữu hỏi: “Các vị tiền bối nghĩ thế nào?”
Cát bang chủ là bang chủ của thư viện Định Thiên, việc giám định nét chữ tất nhiên là giỏi hơn tất cả mọi người ở đây, nên không có dị nghị gì. Hàn bang chủ hỏi: “Chẳng lẽ Hiểu công tử có cái nhìn khác?”
Diệp Hữu nói: “Ta không cho là minh chủ viết, các vị tiền bối nghĩ lại xem, minh chủ là gia phó của ma đầu, ai cũng gọi ma đầu được, nhưng minh chủ thì không.”
Các vị tiền bối gật đầu, thầm nghĩ cũng đúng.
Đinh các chủ lạnh nhạt nói: “Cũng có thể ma đầu trên bức thư không phải là ma đầu đó, mà là một ma đầu khác xuất hiện trên giang hồ lúc ấy.”
Diệp Hữu cười hỏi: “Đinh các chủ biết rõ vậy, thư đó không phải ngươi viết đấy chứ?”
Lời này làm mọi người hoảng sợ suýt nữa hồn bay phách tán.
Các tiền bối nhìn chằm chằm hai người này, suy nghĩ bay rất nhanh, Hiểu công tử là quân đen, từ lúc y vào cửa đã đối chọi với Đinh các chủ, chẳng lẽ Đinh các chủ cũng có vấn đề thật sao?
Mắt Đinh các chủ lạnh đi: “Ngươi nói bậy gì vậy? Ta chỉ phân tích theo tình hình thực tế.”
Diệp Hữu nói: “Được, vậy Đinh các chủ phân tích giùm vãn bối những việc này đi, Ngụy trang chủ và minh chủ cùng một phe, trong tay có nhiều dược nhân như vậy, sao hai mươi năm nay không ra tay với ngươi? Nếu ta là bọn chúng, chỉ cần vu oan giá họa mấy lần là ngươi đã xong đời, sao có thể chấp nhận cho Linh Kiếm các của ngươi cùng đứng đầu với Phong Hiền trang?”
Y dừng lại một lát, “Lại nói, năm đó ngươi với Ngụy trang chủ hình như sau sự kiện ‘Đồ ma’ mới dần dần nổi bật lên.”
Những người ngồi ở đây đều không ngu, lập tức có người không thể ngồi yên: “Những lời này của Hiểu công tử là ý gì?”
“Y muốn nói ta với tên Ngụy béo kia là một phe,” Đinh các chủ nói, “Mấy hôm trước y đặt bẫy cho ma đầu, thủ hạ của đối phương đến rất nhanh, nên y nghĩ trước khi đi người mà tên béo kia tiếp xúc chỉ có mình ta, cho là ta truyền tin cho ông ta, đêm qua chúng ta cũng vì việc này mà ầm ĩ.”
“Chuyện này…” Các vị tiền bối nói, “Chuyện này không chắc chắn được, có thể là Ngụy trang chủ đã sắp xếp trước, hoặc là nửa đường đã hội hợp với thủ hạ.”
Diệp Hữu cười cười: “Đinh Nhất Thành, chắc là ngươi nghĩ nếu trong tay ta có chứng cứ, thì từ lúc Ngụy Hải Đức rời đi đã tố giác ngươi rồi, không thể chờ đến tận bây giờ, cho nên hôm qua ngươi đưa Đinh Hỉ Lai đi, còn mình thì ở lại, đúng không?”
Lần này y gọi thẳng tên của Đinh các chủ và Ngụy trang chủ, cho thấy không thèm khách khí nữa.
Các vị tiền bối không xen vào, lẳng lặng nhìn.
Diệp Hữu nhìn Đinh các chủ: “Ngươi rất tự cho là đúng.”
Nụ cười nơi khóe môi Tạ Quân Minh tươi hơn.
Y đã nhận ra A Hữu định đối đầu với họ Đinh, nhưng không ngờ lại thẳng ra như vậy, rốt cuộc người này muốn làm thế nào?
Y không nhịn được liếc sang nhìn Văn Nhân Hằng bên cạnh, chỉ thấy đối phương đã ra ngoài xem gì đó, cũng nhìn theo, tiếp đó liền thấy một bóng người quen thuộc, chỉ thấy Vệ Tấn chật vật chạy từ bên ngoài vào: “Các chủ!”
Sắc mặt Đinh các chủ lạnh lẽo, đang ngẫm nghĩ xem liệu đám A Hiểu có điểm yếu gì của mình không, thì bỗng nhìn thấy hắn, lập tức biến sắc: “Sao ngươi lại quay về?”
Vệ Tấn đáp: “Bẩm các chủ, bọn thuộc hạ đi được nửa đường thì bị đánh lén, thuộc hạ liền giao thiếu gia cho bọn họ mang đi theo đường nhỏ, một mình dẫn những người đó rời đi, sau đó thuộc hạ tìm được cách túm được một tên, thấy trên người hắn có treo lệnh bài của Song Cực môn, liền vội vã trở về.”
“Khinh người quá đáng!” Đinh các chủ đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn A Hiểu và Văn Nhân Hằng, trầm giọng nói, “Đầu tiên là Tiểu Chung, sau đó là Giang Việt, bây giờ là Hỉ Lai, các ngươi có phải muốn bắt Hỉ Lai để ép ta nhận tội không? Có phải họ Ngụy cũng bị các ngươi ép như vậy không? Lần trước bọn ta hỏi thế nào ông ta cũng không chịu nói thật, ta muốn biết có phải cũng là các ngươi làm hay không?”
Diệp Hữu nói: “Ý của ngươi là ta uy hiếp ông ta? Vậy hai bức thư kia là sao?”
Đinh các chủ nói: “Bí tịch cũng có thể viết tám chín năm trước, vậy giả một hai bức thư có gì khó?”
Diệp Hữu hỏi: “Vậy chuyện của sư phụ ta thì sao?”
Đinh các chủ nói: “Ai tận mắt nhìn thấy mảnh giấy mà ngươi nhắc đến?”
Diệp Hữu cười: “Tiếp theo có phải ngươi muốn nói ngay cả minh chủ cũng là ta ép? Ông ta không phải là gia phó của ma đầu?”
“Cũng không phải là không thể, chuyện ông ta là gia phó cũng là các ngươi nói, nếu ngươi lấy mạng của Tiểu Chung ra uy hiếp ông ta, đưa cho ông ta một tín vật để ông ta tìm đến ma đầu, chắc chắn là ông ta sẽ đi,” Đinh các chủ tiến sát một bước, lạnh lùng nói, “Bây giờ ngươi nói cho ta biết, mười năm ngươi biến mất này đã ở đâu?”
Đến lúc này, mọi việc phát triển quá nhanh.
Các vị tiền bối sắp theo không kịp, suy nghĩ của bọn họ một giây trước mới là “Liệu Đinh các chủ có vấn đề không” “Hiểu công tử với Văn Nhân Hằng lại bắt người nữa”, kết quả ngay sau đó lại thành ra như vầy.
Bọn họ bỗng nhận ra, qua lời vừa nãy của Đinh các chủ, sự việc dường như đã thay đổi sang hướng khác —— dù sao minh chủ và Ngụy các chủ đều chủ động đi, và bọn họ đến giờ vẫn chưa có bằng chứng.
Đinh các chủ nhìn về phía nhóm người phương trượng: “Tuy ta không vừa mắt tên béo kia, nhưng ta không muốn oan uổng người tốt, việc này rốt cuộc là thế nào, phải điều tra rõ…”
Còn chưa dứt lời, ông ta liền thấy có gió ập đến từ đằng sau.
Bởi vì cách quá gần, nên ông ta không thể né tránh kịp, chỉ có thể miễn cưỡng chệch khỏi quỹ đạo một chút.
Ngay sau đó chỉ nghe “Phập” một tiếng, một con dao găm đã đâm thẳng sau eo, gần như đâm hết vào.
Ông ta vội vàng xoay người lùi lại về phía sau, khi thấy rõ người đâm mình, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi…”
Các vị tiền bối vẫn chưa hồi hồn lại, lúc này thấy biến cố xảy ra, có người thậm chí không kìm được hoảng hốt kêu lên, cùng nhìn chằm chằm về phía Vệ Tấn vừa đâm người.
Vệ Tấn nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Đinh các chủ, bật cười ha ha, không còn vẻ chật vật như trước, tiếng cười đầy cuồng vọng và kiêu ngạo: “Quá đã, rốt cuộc ta cũng chờ được đến ngày này! Họ Đinh, ta phải cảm ơn trước đây ngươi đã không giết ta!”
Diệp Hữu đứng bên cạnh cười tủm tỉm hỏi: “Thích không?”
Vệ Tấn cười nói: “Thích.”
Đây thật sự là Vệ Tấn luôn giữ vẻ nghiêm túc quanh năm sao? Bị nhập hồn hả!
Các vị tiền bối ngạc nhiên nhìn hắn, Huyền Dương chưởng môn hỏi: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Vệ Tấn đang định mở miệng, lại liếc thấy Đinh các chủ muốn lao ra ngoài, vội lắc người ngăn ông ta lại, nhưng dù sao Đinh các chủ cũng là một trong hai đại cao thủ của giang hồ, dù bị thương cũng không thể khinh thường, lại thêm bên cạnh có hai người của ‘Nguyệt Ảnh’ đi theo, Vệ Tấn không thể bắt được để người chạy thoát ra ngoài.
Việc đầu tiên Đinh các chủ làm là triệu tập người của ‘Nguyệt Ảnh’ đến.
Lúc các vị tiền bối chạy ra cửa thì người của ‘Nguyệt Ảnh’ đã chạy đến, bảo vệ quanh ông ta.
Vệ Tấn bước xuống thềm: “Nếu các ngươi còn nhận đội trưởng là ta, vậy tránh ra cho ta!”
Người của ‘Nguyệt Ảnh’ ngẩn ra, tiếp đó lại nghe đồng bạn nói: “Hắn không phải là đội trưởng, lúc nãy là hắn đâm các chủ!”
“Ta là đội trưởng của các ngươi,” Vệ Tấn nói, “Trước đây ta đã nói gì với các ngươi? ‘Nguyệt Ảnh’ đại diện cho chính nghĩa của giang hồ, các ngươi phải biết phân biệt đúng sai.”
Người của ‘Nguyệt Ảnh’ thầm nghĩ đây đúng là đội trưởng rồi, liền chần chừ.
Vệ Tấn nói: “Vị các chủ này của chúng ta là một trong những quân trắng, các ngươi tránh ra, đừng nối giáo cho giặc.”
Hắn quay đầu nhìn các vị tiền bối, nói: “Ta là hậu nhân của Tưởng gia, hai mươi năm trước, ma đầu dẫn theo hai tên Ngụy Đinh giết hại cả tộc ta, Đinh Nhất Thành thấy ta chưa chết, liền mang về đút thuốc cho ta, sửa ký ức của ta, đổi tên thành Vệ Tấn.”
Việc này quá khủng khiếp.
Các vị tiền bối, người của ‘Nguyệt Ảnh’ và các hiệp khách nghe tiếng chạy đến đều biến sắc: “—— cái gì?!”
Vệ Tấn nói: “Sáu năm trước, ta ra ngoài làm nhiệm vụ vô tình trúng độc, trong họa có phúc giải được dược tính, trở lại Linh Kiếm các kiềm chế tính mình làm chó cho ông ta, chính là vì ngày này,” hắn nhìn Đinh các chủ, lạnh lẽo nói, “Họ Đinh, là nam nhân thì mau ra đây nhận chết!”
Danh sách chương