Lư Nhã Giang tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một gian nhà tranh, ngoại thương trên người đã được băng bó. Y kinh hãi, xoay người xuống giường, mông hơi đau, nhưng nơi ấy không có gì khác lạ. Y nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, vừa gấp vừa hận, không biết sau đó tên bán hàng rong đáng khinh có đắc thủ không, ngực chấn động, đau điếng người.

Lúc này cửa bị đẩy mở, một nam tử vận thanh sam bưng thau nước đi vào. Hắn có cặp mắt nhỏ dài, lông mày giấu vào tóc mai, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc như thư sinh bình thương, tướng mạo không coi là xuất sắc, nhìn qua cũng khiến người ta cảm thấy ôn hòa.

Hắn thấy Lư Nhã Giang đã ngồi dậy, vui vẻ nói: “Ngươi tỉnh rồi!” Đặt thau nước xuống, bước nhanh tới: “Ngươi bị thương, vẫn nên nằm xuống đừng…” Lời chưa dứt, chỉ nghe xẹt một tiếng, hàn quang lóe lên, nhuyễn kiếm rời vỏ, kề bên cổ hắn. Hầu kết hắn lăn lăn, nuốt mấy từ phía sau xuống.

Lư Nhã Giang lạnh giọng: “Ngươi là ai?”

Người nọ run run: “Công tử~~ Ta chỉ là ven đường thấy ngươi bị thương nên mang ngươi trở về~~ Ta không có ác ý~~”

Lư Nhã Giang thấy hắn thập phần sợ hãi, không khỏi nhíu mày, đưa mắt đánh giá xung quanh, gian nhà tranh này rất đơn sơ, chỉ có một cái giường cùng một giá sách, không thấy binh khí, nhìn qua đúng là nơi ở bình thường của thư sinh. Y kéo tay người nọ, thăm dò mạch hắn, không thấy có nội lực, có lẽ là một thư sinh không biết võ công bình thường, vì vậy buông nhuyễn kiếm xuống.

Thư sinh thở phào, vẫn còn bộ dáng kinh hồn, đứng im tại chỗ không biết nên làm gì. Lư Nhã Giang ho hai tiếng, khóe miệng tràn máu, thư sinh mới bừng tỉnh, nhanh chóng lấy khăn nhúng vào thau nước, vắt khô rồi lau mặt cho Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang không muốn để hắn chạm vào mình, không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra. Hắn hơi tủi thân, cẩn thận dâng khăn qua. Lư Nhã Giang im lặng nhìn hắn một hồi, đưa tay nhận lấy lau mặt.

Thư sinh nhận lại khăn, nhẹ giọng nói: “Công tử, ngươi thân trọng thương, nếu không chê, trước hết có thể ở tại tệ xá vài ngày.” Hắn nói rất nhỏ nhẹ, chậm rãi, cũng hết sức dễ nghe.

Lư Nhã Giang lạnh lùng: “Ngươi không sợ ta?”

Thư sinh ngẩng đầu nhìn y một cái rồi nhanh chóng hạ mắt: “Sợ, nhưng trên người ngươi có thương, ta sợ ngươi tùy tiện rời đi, thương thế sẽ nặng thêm. Ta không có ác ý.”

Lư Nhã Giang thở dài, mệt mỏi hỏi: “Ngươi từ nơi nào thấy ta?”

Thư Sinh nói: “Ta đến Cốc Thủy Trấn mua sách, trên đường trở về thấy ngươi té trên mặt đất liền mang ngươi về.”

“Bên cạnh ta có người khác không?”

“Không có.”

Lư Nhã Giang đưa tay sờ soạng lồng ngực, mặt biến sắc, khói lệnh của y không thấy đâu. Y bật người dậy, nắm áo thư sinh, lạnh giọng: “Đồ vật trên người ta, ngươi động vô?” Vì động tác quá mạnh, sau khi nói, ngực lại chấn động, sắc mặt trắng bệch.

Thư sinh bị y dọa sợ, rụt cổ co rúm, khẽ lắc đầu: “Không có. Ngươi mất cái gì? Có phải rớt trên đường không? Rất quan trọng sao?”

Lư Nhã Giang cẩn thận dò xét sắc mặt hắn, thấy hắn một vẻ mờ mịt, không giống giả vờ, lúc này mới buông lỏng vạt áo hắn, ngã ngồi về giường. Y chán nản khoát tay: “Ngươi ra ngoài trước đi.” Đầu y rất loạn, có rất nhiều chuyện y cần nghĩ lại.

Thư sinh ngẩn người, nhỏ giọng thì thầm: “Đây là nhà ta.”

Lư Nhã Giang trừng mắt, hắn lập tức như chim sợ cành cong bưng thau nước chạy ra ngoài.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện