Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang mất gần nửa tháng để về tới Xuất Tụ Sơn. Nửa tháng này cơ hồ mỗi ngày lúc trời tối Cao Thịnh Phong đều muốn hoan hảo với Lư Nhã Giang, mỗi một lần đều thật thô bạo, vậy nên mỗi ngày cưỡi ngựa Lư Nhã Giang phải dồn toàn bộ lực đạp lên bàn đạp, cố hết sức không để mông mình tiếp xúc với lưng ngựa. Tới chân Xuất Tụ Sơn, cơ đùi y cuồn cuộn to ra một vòng. Nhưng dù vậy, y chưa từng cự tuyệt Cao Thịnh Phong lấy một lần, lần nào Cao Thịnh Phong cũng ức hiếp y, hỏi y có phải trong lòng có người khác rồi không, y cũng chỉ nhắm chặt mắt chảy nước mắt lắc đầu, khiến Cao Thịnh Phong tức sôi gan.
Trở lại Xuất Tụ Sơn, một đống giáo vụ chờ Cao Thịnh Phong xử lý, Cao Thịnh Phong không dư tinh lực giày vò Lư Nhã Giang nữa. Như thế, Lư Nhã Giang ngược lại thở phào.
Chỗ Lư Nhã Giang ở tên Giang Triều Cư, từ lúc về Xuất Tụ Sơn, trừ Cao Thịnh Phong gọi tìm y, cả ngày y chỉ ngây ngốc trong Giang Triều Cư của mình không ra khỏi viện lấy nửa bước.
Y làm hơn mười cây thương dài ngắn khác nhau đặt ở đây, mỗi ngày trừ luyện kiếm sẽ dành hai canh giờ luyện thương.
Rất kỳ lạ là, ngày đó lúc ở Cốc Thủy Trấn y dùng thương rất tự nhiên, nhưng sau giây phút đó lại không phát huy được vậy nữa, dùng qua mười cây thương khác nhau rồi vẫn không tìm được cảm xúc. Bản thân y cũng rất không ổn định, đôi khi đột nhiên tìm được cảm giác, vung ra một bộ thương thuật, nhưng càng nhiều lúc, cầm thương thế nào y cũng cầm không tốt.
Hôm nay y lại luyện thương, như trước không tìm được cảm giác. Đột nhiên một tiếng xé gió bén nhọn, Lư Nhã Giang ngẩng đầu, một cây thương thép sáng choang đánh xuống, y giật mình, lập tức vung ngang thương cản một kích kia. Thương thép lập tức xoay vòng quét tới đùi y, Lư Nhã Giang trở thương, lại đỡ được một kích. Người đánh lén ra tay cực nhanh, tức khắc đâm thương tới 3 lần, Lư Nhã Giang hoàn toàn không kịp suy nghĩ đã ra chiêu, đỡ công kích của hắn, lấy thủ làm công, bổ thương xuống người nọ. Khi hai thanh thương chạm nhau, một tiếng rắc vang lên, thương gỗ trong tay Lư Nhã Giang gãy làm hai.
Lư Nhã Giang bỏ hai đoạn thương xuống, cúi đầu: “Hữu hộ pháp.”
Doãn Ngôn hững hờ hỏi: “Lê Hoa Thương Thuật của ngươi rất khá. Là ai dạy cho ngươi?”
Lư Nhã Giang không dám nói, cúi đầu im lặng.
Doãn Ngôn không truy vấn, chỉ nói: “Không nghĩ đến ngươi rất có thiên phú.”
Lư Nhã Giang thấp thỏm không yên.
Doãn Ngôn đứng một lúc, không nói gì khác, xoay người rời đi. Lư Nhã Giang hoảng hốt ngẩng đầu gọi: “Hữu hộ pháp!”
Doãn Ngôn dừng bước. Lư Nhã Giang cắn môi, bối rối hỏi: “Hữu hộ pháp, ngươi có thể nói cho ta biết thân thế của mình không?”
Doãn Ngôn nhướng mày.
Lư Nhã Giang lấy dũng khí hỏi tiếp: “Ta, ta và Thanh Y Sinh Hàn Giang có quan hệ thế nào?”
Trở lại Xuất Tụ Sơn, một đống giáo vụ chờ Cao Thịnh Phong xử lý, Cao Thịnh Phong không dư tinh lực giày vò Lư Nhã Giang nữa. Như thế, Lư Nhã Giang ngược lại thở phào.
Chỗ Lư Nhã Giang ở tên Giang Triều Cư, từ lúc về Xuất Tụ Sơn, trừ Cao Thịnh Phong gọi tìm y, cả ngày y chỉ ngây ngốc trong Giang Triều Cư của mình không ra khỏi viện lấy nửa bước.
Y làm hơn mười cây thương dài ngắn khác nhau đặt ở đây, mỗi ngày trừ luyện kiếm sẽ dành hai canh giờ luyện thương.
Rất kỳ lạ là, ngày đó lúc ở Cốc Thủy Trấn y dùng thương rất tự nhiên, nhưng sau giây phút đó lại không phát huy được vậy nữa, dùng qua mười cây thương khác nhau rồi vẫn không tìm được cảm xúc. Bản thân y cũng rất không ổn định, đôi khi đột nhiên tìm được cảm giác, vung ra một bộ thương thuật, nhưng càng nhiều lúc, cầm thương thế nào y cũng cầm không tốt.
Hôm nay y lại luyện thương, như trước không tìm được cảm giác. Đột nhiên một tiếng xé gió bén nhọn, Lư Nhã Giang ngẩng đầu, một cây thương thép sáng choang đánh xuống, y giật mình, lập tức vung ngang thương cản một kích kia. Thương thép lập tức xoay vòng quét tới đùi y, Lư Nhã Giang trở thương, lại đỡ được một kích. Người đánh lén ra tay cực nhanh, tức khắc đâm thương tới 3 lần, Lư Nhã Giang hoàn toàn không kịp suy nghĩ đã ra chiêu, đỡ công kích của hắn, lấy thủ làm công, bổ thương xuống người nọ. Khi hai thanh thương chạm nhau, một tiếng rắc vang lên, thương gỗ trong tay Lư Nhã Giang gãy làm hai.
Lư Nhã Giang bỏ hai đoạn thương xuống, cúi đầu: “Hữu hộ pháp.”
Doãn Ngôn hững hờ hỏi: “Lê Hoa Thương Thuật của ngươi rất khá. Là ai dạy cho ngươi?”
Lư Nhã Giang không dám nói, cúi đầu im lặng.
Doãn Ngôn không truy vấn, chỉ nói: “Không nghĩ đến ngươi rất có thiên phú.”
Lư Nhã Giang thấp thỏm không yên.
Doãn Ngôn đứng một lúc, không nói gì khác, xoay người rời đi. Lư Nhã Giang hoảng hốt ngẩng đầu gọi: “Hữu hộ pháp!”
Doãn Ngôn dừng bước. Lư Nhã Giang cắn môi, bối rối hỏi: “Hữu hộ pháp, ngươi có thể nói cho ta biết thân thế của mình không?”
Doãn Ngôn nhướng mày.
Lư Nhã Giang lấy dũng khí hỏi tiếp: “Ta, ta và Thanh Y Sinh Hàn Giang có quan hệ thế nào?”
Danh sách chương