Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, Kim Tiểu Tường vừa rửa mặt xong, Yến Liễu lại tìm tới cửa. Tay hắn cầm hai thanh kiếm, ném một thanh cho Kim Tiểu Tường, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ cả đêm, vẫn muốn theo cùng. Nếu ta lấy được Nguyệt Kiến Thảo, ta có thể chứng minh mình không phải công tử vô dụng. Nếu ta đánh thắng ngươi, ngươi phải để ta đi cùng các ngươi.”

Kim Tiểu Tường buồn cười nhìn thanh kiếm ném tới dưới chân mình: “Hừ, ai cược với ngươi?”

Yến Liễu cầu xin: “Ngươi để ta theo đi, ta muốn chứng minh bản thân với cha và đại ca.”

Lúc này Lư Nhã Giang mắt lạnh đứng một bên lên tiếng: “Ngươi thắng được hắn thì sao? Ngươi có thứ gì mà chúng ta dùng được?”

Yến Liễu nói: “Tối qua ta xem qua bản tự truyện của người từng tới Mỗ Sơn quần đảo kia, ta… ta từ nhỏ đã có khả năng phân biệt phương hướng hơn người, dù che mắt, ném ta tới nơi xa lạ, ta cũng có thể phân biệt đông tay nam bắc! Chắc chắn ta có thể giúp ích cho các ngươi!”

Kim Tiểu Tường cùng Lư Nhã Giang giật mình, liếc mắt nhìn nhau, Kim Tiểu Tường nói: “Vậy, võ công ta không tốt, ngươi đánh với ta là lấy mạnh ức hiếp yếu, giỏi thì đánh với ca ca ta này.”

Yến Liễu nhìn Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang lại nhìn Kim Tiểu Tường, mặt không đổi nói: “Hắn vẫn chưa xứng để ta ra tay, ngươi luyện với hắn đi.”

Kim Tiểu Tường cùng Yến Liễu sửng sốt, Yến Liễu hơi ức, nhưng hắn từng đánh với Lư Nhã Giang, hắn tự biết mình không phải đối thủ của y, nên đành ngậm miệng không nói gì. Nhưng Kim Tiểu Tường không muốn động tay động chân, đáng thương nhìn Lư Nhã Giang, nũng nịu: “Ca ca, công phu ta không tốt~~”

Lư Nhã Giang nói: “Không sao, để ta xem thử, lão già Thương Sơn Phái dạy ngươi được tới đâu.”

Kim Tiểu Tường bất đắc dĩ, đành phải cà rề nhặt kiếm lên, ước lượng một hồi, nói: “Đến đi.”

Yến Liễu bày tư thế, cực kỳ nghiêm túc. Kim Tiểu Tưởng vốn định múa may vài ba chiêu rồi giả vờ thua, không ngờ hắn muốn xuất toàn lực, khẽ nhíu mày.

Yếu Liễu xuất chiêu, là mười tám thức thuộc kiếm pháp cao cấp của Yến Khê Sơn Trang. Mấy thứ công phu này của hắn với Kim Tiểu Tường chỉ như mèo quào, vấn đề là phải làm sao để mình cũng mèo quào quào lại hắn, như thế vẫn mất không ít công phu của Kim Tiểu Tường. Yến Liễu nâng kiếm bổ thẳng tới đầu, Kim Tiểu Tường nghiêng người tránh, Yến Liễu lập tức trở tay chuyển thành chém ngang, Kim Tiểu Tương nhảy lên tránh, Yếu Liễu lúc này quét kiếm lên, đâm tới lưng hắn, Kim Tiểu Tường thầm hô không tốt, đáng lẽ không nên nhảy lên, giờ thì hay rồi, một chiêu này tuy đối với hắn mà nói không khó tranh, chẳng qua với người võ công thấp kém mà nói là rất khó. Kiếm đã đâm tới lưng, Lư Nhã Giang lại đang mắt lạnh quan sát một bên, hắn không thể không gấp gáp xoay người giữa không trung, còn phải cố gắng khựng lại, chỉ xoay một góc nhỏ, để kiếm lướt sát qua ngực, sau đó chật vật đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Yến Liễu thấy hắn ngã dưới đất, vội thu kiếm, tiến tới muốn dìu hắn dậy, không ngờ Kim Tiểu Tường không thèm liếc hắn lấy một cái, tủi thân quay đầu nhìn Lư Nhã Giang, mắt dấy nước: “Ca ca, đau quá.”

Lư Nhã Giang không tới dìu hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng giỏi thật đấy.”

Lời này là châm chọc Kim Tiểu Tường, Kim Tiểu Tường thấy y không nghi ngờ, không khỏi thở phào một hơi.

Kim Tiểu Tường ngửa đầu nhìn y, hai hàng nước mắt trượt xuống gò má: “Hức… Ca ca ghét bỏ ta sao?”

Lư Nhã Giang tàn nhẫn nói: “Ghét.”

Nước mắt Kim Tiểu Tường càng tuôn xối xả, rất có khí thế tra tấn lương tâm Lư Nhã Giang, đáng tiếc Lư Nhã Giang tâm vững như bàn thạch, không xê dịch chút nào.

Lư Nhã Giang đến trước mặt Yến Liễu, lạnh lùng đánh giá hắn: “Ngươi thật sự có thể ở trong rừng rậm không ánh mặt trời phân biệt phương hướng?”

Yếu Liễu gật đầu chắc chắn.

Lư Nhã Giang bất ngờ bổ một đao tay lên cổ hắn, Yến Liễu lập tức nhũn người ngã xuống. Kim Tiểu Tường kinh ngạc nhìn y, Lư Nhã Giang nói: “Bịt mắt hắn, khiêng vào phòng, để ta thử xem.”

Kim Tiểu Tường lau nước mắt đứng dậy, ngoan ngoãn tìm một cái khăn tay bịt mắt Yến Liễu, hì hục kéo người vào phòng. Lúc hắn làm như vậy, Lư Nhã Giang ở sau lưng im lặng nhìn hắn chòng chọc.

Lư Nhã Giang không hiểu tại sao mình cứ suy nghĩ nhiều. Động tác né tránh vừa rồi của Kim Tiểu Tường, nếu hắn xoay hẳn người né, có lẽ y sẽ không kinh ngạc đến thế, thế nhưng Kim Tiểu Tường khống chế góc độ rất tốt, vừa lúc tránh được đường kiếm kia, động tác vừa có vẻ gượng gạo, nếu hắn cố ý, vậy hắn không phải bọn đầu đường xó chợ, Yến Liễu tuyệt không phải đối thủ của hắn. Nếu Kim Tiểu Tường thật sự giấu thực lực, thì tại sao hắn phải làm vậy? Hẳn sẽ không phải vì hại mình, chính Doãn Ngôn cũng chấp nhận sự tồn tại của Kim Tiểu Tường. Nhưng tại sao Doãn Ngôn để mình dẫn Kim Tiểu Tường đi tìm Nguyệt Kiến Thảo? Vì Kim Tiểu Tường cũng là con trai Hàn Giang? Nhưng Kim Tiểu Tường theo mình rõ ràng chỉ cản trở, Doãn Ngôn tại sao phải sắp xếp như vậy? Rồi cả Cao Thịnh Phong vào lúc cuối cùng khi y rời đi… Đến tột cùng có chỗ nào sai…

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện