Nửa tháng lênh đênh trên biển rốt cuộc bọn họ cũng tới được khu vực gần quần đảo Mỗ Sơn. Gần quần đảo Mỗ Sơn có một hòn đảo nhỏ, bọn họ thả neo cập bến nơi đây.
Quần đảo Mỗ Sơn đã trong phạm vi tầm mắt, xung quanh quần đảo có đá ngầm bao bọc, bãi đá ngầm này chỉ có một cửa rất nhỏ để vào, cửa vào quá hẹp, tàu thuyền khó mà thông qua, chỉ có bè trúc mới qua được, sau khi tiến vào có thể lên hòn đảo thứ nhất. Có điều dòng nước xung quanh bãi đá ngầm rất siết, bè trúc bình thường bị dòng nước siếc cuốn lấy đánh tới đá ngầm chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, cho nên chỉ có chờ hướng gió đúng lúc đẩy bè mới có thể thuận lợi qua cửa tiến vào, bằng không sẽ táng thân nơi biển rộng. Vì vậy bọn họ phải bỏ thuyền đổi bè trúc để lên đảo. Giữa những đảo trong quần đảo cũng chỉ có thể di chuyển bằng bè trúc.
Doãn Ngôn sắp xếp thuyền phu thả bọn họ ở đây rồi chờ họ ra, sau đó đưa họ về. Nếu ba tháng sau bọn Cao Thịnh Phong chưa ra thuyền phu sẽ tự động kết thuyền nhỏ rời đi, để lại chiếc thuyền này, chuẩn bị cho bọn Cao Thịnh Phong ra còn có cái dùng. Trên đảo này có không ít cây ăn quả, trên thuyền cũng có rất nhiều lương khô, cung cấp cho người dùng mấy tháng không thành vấn đề.
Tiếp đó hai ngày là tiết thu phân, bọn họ chờ trên đảo hai ngày, năm người chơi Mã Điếu tám chuyện, thời gian cũng nhanh chóng qua đi. Tới hôm tiết thu phân, bọn họ quan sát dòng nước, quả nhiên chảy qua cửa vào kia, thế là lấy bè trúc đã kết sẵn hai ngày trước, chuẩn bị lên đường.
Vì bè trúc không thể kết quá to, mỗi tấm chỉ rộng chừng hai cánh tay, dài khoảng một thân người, tổng cộng năm tấm bè, mỗi người một tấm. Dòng nước chảy siết quá mức, ngồi trên bè trúc không ổn, bọn họ đều nằm sấp, hai tay ôm chặt bè, để dòng nước đưa họ vào trong.
Hai người Xuất Tụ Sơn cùng hai người Vạn Ngải Cốc đều là người giang hồ nhiều tâm tư, bọn họ không ai muốn làm người đầu tiên, Yến Liễu lại muốn đoạt lấy vị trí thứ nhất. Thế là bốn người chia thứ tự, Yến Liễu đi đầu, Lư Nhã Giang thứ hai, hai sư đồ Vạn Ngải Cốc theo sau, Cao Thịnh Phong đi cuối cùng để giám sát hai người phía trước, tránh để họ làm trò mèo gì. Tới giờ, năm người ôm bè xuất phát.
Tốc độ gió rất nhanh, dòng nước cực kỳ siết, bọn họ ra biển không bao lâu đã như cánh hoa phận phồng xoay tròn, cực kỳ nguy hiểm. Mỗi người uống không ít nước, mắt bị nước biển kích thích không mở ra nổi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể ôm chặt lấy bè trúc mặc cho số phận.
Ở trên biển bị vùi dập chừng nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc vào bên trong bãi đá ngầm, thuận lợi xông lên hòn đảo đầu tiên. Đạo Mai là thảm nhất, võ công y yếu nhất thể lực cũng kém nhất, lúc dạt vô bờ đã bất tỉnh, toàn thân co rút, víu chặt bè trúc, cạy ra không nổi. Cuối cùng Đỗ Húy phải châm vài châm lên người để cơ thể thả lỏng mới miễn cưỡng buông hai tay, bàn tay lúc này đã đầy máu là máu.
Đạo Mai tỉnh dậy thì ôm đùi Đỗ Húy gào khóc: “Oa, sư phụ, ta tưởng ta chết rồi chứ, sẽ không gặp được ngươi nữa.”
Đỗ Húy vỗ đầu đồ đệ, sắc mặt cực kỳ không tốt. Hiển nhiên hắn đã xem thường độ nguy hiểm của chuyến đi này, giờ chưa giao thủ với đám dị thú hiếm lạ trên đảo đã cửu tử nhất sinh rồi. Nếu không nhờ Cao Thịnh Phong, bọn họ đã táng mạng nơi biển rộng từ lâu.
Kể cả Cao Thịnh Phong trôi theo dòng nước đợt này cũng loạn khí, phải tìm một khối đá xám trắng lớn ngồi xuống hồi phục thể lực.
Một lát sau, Cao Thịnh Phong đứng lên, nói: “Đi thôi.”
Ở một giây khi hắn đứng dậy, Lư Nhã Giang đột nhiên quát lớn: “Giáo chủ cẩn thận!”
Cao Thịnh Phong cả kinh, phản ứng cực nhanh lướt tới trước, cùng lúc đó, nhuyễn kiếm của Lư Nhã Giang đã đâm tới nơi hắn vừa ngồi. Cao Thịnh Phong quay đầu nhìn, một con rắn lớn màu xám trắng cắm nơi đầu kiếm của Lư Nhã Giang, thân thể con rắn này thô to bằng cả bắp chân. Bị Lư Nhã Giang đâm trúng, con rắn không chết ngay mà tức giận giãy dụa. Tảng đá nơi Cao Thịnh Phong vừa ngồi con rắn này đã cuộn lại ngụy trang ở phía sau! Con rắn vung đuôi quất tới ngực Lư Nhã Giang, lực đạo rất lớn. Lư Nhã Giang bất ngờ buông thả tay, bị quất bay ra ngoài!
Cao Thịnh Phong giật mình, vung khoát đao xông tới, một đao chém xuống, thân đao cắm vào đầu con rắn, con rắn kia da xương rất cứng, một đao này của hắn, nếu là người đầu đã sớm bay ra ngoài, vậy mà đầu con rắn không bị chặt đứt hoàn toàn, vẫn dính lại một nửa. Con rắn giận dữ há to miệng, đuôi lại quất tới Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong buông tay bỏ đao, cúi người tránh thoát một kích rồi rút đao ra, dùng tám phần lực đánh xuống, cuối cùng chém đứt được đầu rắn. Thế nhưng rắn mất đầu vẫn chưa lập tức yên nghỉ, cái đuôi vẫn quất tới quất lui, thân rắn thô to liên tục co giật, hồi lâu sau mới dừng lại hết thảy.
Cao Thịnh Phong thở phào nhẹ nhõm, lau máu bắn lên mặt, nhổ Mai Văn Nữu Ti Kiếm cắm ở đầu rắn ra, vòng về bên cạnh Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang bị thương cũng không nặng, do lúc ấy y gấp quá độ, liều mạng giết rắn mới không tránh một kích kia. Y cầm lại Mai Văn Nữu Ti Kiếm, quan tâm hỏi: “Giáo chủ, ngươi không sao chứ?”
Cao Thịnh Phong lắc đầu đưa tay sờ lồng ngực y, xác nhận y không có vấn đề gì mới nói: “Không sao, ngươi phải cẩn thận.”
Yến Liễu cùng hai sư đồ sợ choáng, con rắn kia chết ngắt rồi họ mới hồi hồn, Yến Liễu nghẹn nửa ngày vẫn không thốt ra được câu “Để ta tới.”.
Không nghĩ tới bọn họ vừa lên đảo đã trải qua sự tình hung hiểm thế này, mỗi người trong lòng tự sầu lo. Đỗ Húy móc một lọ thuốc ném cho Cao Thịnh Phong, “Một người hai viên, thuốc này có thể tránh một số loại rắn độc, có thể kéo dài liên tục ba ngày.”
Cao Thịnh Phong nhận lọ, không chần chừ mở lấy thuốc nuốt xuống. Trình độ hung hiểm nơi này Đỗ Húy có thể thấy rõ, tin chắc bọn Đỗ Húy ỷ lại bọn họ còn không kịp, tuyệt đối không ngốc tới độ hại hắn. Hắn uống xong thì đưa thuốc cho Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang cũng nuốt hai viên rồi đưa qua cho Yến Liễu, Yến Liễu vội vàng uống thuốc.
Đạo Mai nơm nớp lo sợ, “Kế tiếp nên làm gì?”
Cao Thịnh Phong lấy bản đồ trong ngực, may mà tấm bản đồ chế tạo từ da dê, ngâm nước cũng không đáng ngại gì. Hắn nói: “Kế tiếp chúng ta đi theo hướng Bắc Tây, mang theo bè trúc, bảy ngày sau nhân gió ngồi bè tới đảo kế tiếp.” Hắn chỉ lên một điểm trên bản đồ, “Bảy ngày sau chúng ta phải tới nơi này.”
Yến Liễu chỉ hướng rừng cây: “Chúng ta phải đi vào đó.”
Cao Thịnh Phong cất bản đồ, từ bọc hành lý móc ra dây bện, buộc lên một đầu bè trúc, khoác dây lên vai kéo bè đi về trước. Những người khác học theo hắn mà kéo bè. Cao Thịnh Phong nói: “Ta đi đầu, Yến Liễu theo sát sau ta. Nhã Giang, ngươi đi sau cùng.”
Lư Nhã Giang đáp “Vâng”. Mặt không biến sắc kéo bè trúc đi sau cùng.
Cao Thịnh Phong sắp xếp như vậy là vì con đường phía trước hung hiểm, còn không biết thứ gì đang chờ. Hắn khá tự tin với thân thủ của mình, bất kể tình huống đột ngột nào xảy ra đều có thể ứng phó, đổi thành người khác chưa chắc đã được. Yến Liễu là một nhân vật cực kỳ quan trọng, cố tình hắn lại hết sức lỗ mãng, thân thủ cũng không tốt, chỉ có thể để hắn theo sát mình mới yên lòng.
Nhất thời, bầu không khí cực kỳ căng thẳng, không ai có tâm tư đùa giỡn, ngay cả Yến Liễu cũng nghiêm mặt. Bọn họ cất bước vào rừng cây âm trầm.
.
Quần đảo Mỗ Sơn đã trong phạm vi tầm mắt, xung quanh quần đảo có đá ngầm bao bọc, bãi đá ngầm này chỉ có một cửa rất nhỏ để vào, cửa vào quá hẹp, tàu thuyền khó mà thông qua, chỉ có bè trúc mới qua được, sau khi tiến vào có thể lên hòn đảo thứ nhất. Có điều dòng nước xung quanh bãi đá ngầm rất siết, bè trúc bình thường bị dòng nước siếc cuốn lấy đánh tới đá ngầm chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, cho nên chỉ có chờ hướng gió đúng lúc đẩy bè mới có thể thuận lợi qua cửa tiến vào, bằng không sẽ táng thân nơi biển rộng. Vì vậy bọn họ phải bỏ thuyền đổi bè trúc để lên đảo. Giữa những đảo trong quần đảo cũng chỉ có thể di chuyển bằng bè trúc.
Doãn Ngôn sắp xếp thuyền phu thả bọn họ ở đây rồi chờ họ ra, sau đó đưa họ về. Nếu ba tháng sau bọn Cao Thịnh Phong chưa ra thuyền phu sẽ tự động kết thuyền nhỏ rời đi, để lại chiếc thuyền này, chuẩn bị cho bọn Cao Thịnh Phong ra còn có cái dùng. Trên đảo này có không ít cây ăn quả, trên thuyền cũng có rất nhiều lương khô, cung cấp cho người dùng mấy tháng không thành vấn đề.
Tiếp đó hai ngày là tiết thu phân, bọn họ chờ trên đảo hai ngày, năm người chơi Mã Điếu tám chuyện, thời gian cũng nhanh chóng qua đi. Tới hôm tiết thu phân, bọn họ quan sát dòng nước, quả nhiên chảy qua cửa vào kia, thế là lấy bè trúc đã kết sẵn hai ngày trước, chuẩn bị lên đường.
Vì bè trúc không thể kết quá to, mỗi tấm chỉ rộng chừng hai cánh tay, dài khoảng một thân người, tổng cộng năm tấm bè, mỗi người một tấm. Dòng nước chảy siết quá mức, ngồi trên bè trúc không ổn, bọn họ đều nằm sấp, hai tay ôm chặt bè, để dòng nước đưa họ vào trong.
Hai người Xuất Tụ Sơn cùng hai người Vạn Ngải Cốc đều là người giang hồ nhiều tâm tư, bọn họ không ai muốn làm người đầu tiên, Yến Liễu lại muốn đoạt lấy vị trí thứ nhất. Thế là bốn người chia thứ tự, Yến Liễu đi đầu, Lư Nhã Giang thứ hai, hai sư đồ Vạn Ngải Cốc theo sau, Cao Thịnh Phong đi cuối cùng để giám sát hai người phía trước, tránh để họ làm trò mèo gì. Tới giờ, năm người ôm bè xuất phát.
Tốc độ gió rất nhanh, dòng nước cực kỳ siết, bọn họ ra biển không bao lâu đã như cánh hoa phận phồng xoay tròn, cực kỳ nguy hiểm. Mỗi người uống không ít nước, mắt bị nước biển kích thích không mở ra nổi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể ôm chặt lấy bè trúc mặc cho số phận.
Ở trên biển bị vùi dập chừng nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc vào bên trong bãi đá ngầm, thuận lợi xông lên hòn đảo đầu tiên. Đạo Mai là thảm nhất, võ công y yếu nhất thể lực cũng kém nhất, lúc dạt vô bờ đã bất tỉnh, toàn thân co rút, víu chặt bè trúc, cạy ra không nổi. Cuối cùng Đỗ Húy phải châm vài châm lên người để cơ thể thả lỏng mới miễn cưỡng buông hai tay, bàn tay lúc này đã đầy máu là máu.
Đạo Mai tỉnh dậy thì ôm đùi Đỗ Húy gào khóc: “Oa, sư phụ, ta tưởng ta chết rồi chứ, sẽ không gặp được ngươi nữa.”
Đỗ Húy vỗ đầu đồ đệ, sắc mặt cực kỳ không tốt. Hiển nhiên hắn đã xem thường độ nguy hiểm của chuyến đi này, giờ chưa giao thủ với đám dị thú hiếm lạ trên đảo đã cửu tử nhất sinh rồi. Nếu không nhờ Cao Thịnh Phong, bọn họ đã táng mạng nơi biển rộng từ lâu.
Kể cả Cao Thịnh Phong trôi theo dòng nước đợt này cũng loạn khí, phải tìm một khối đá xám trắng lớn ngồi xuống hồi phục thể lực.
Một lát sau, Cao Thịnh Phong đứng lên, nói: “Đi thôi.”
Ở một giây khi hắn đứng dậy, Lư Nhã Giang đột nhiên quát lớn: “Giáo chủ cẩn thận!”
Cao Thịnh Phong cả kinh, phản ứng cực nhanh lướt tới trước, cùng lúc đó, nhuyễn kiếm của Lư Nhã Giang đã đâm tới nơi hắn vừa ngồi. Cao Thịnh Phong quay đầu nhìn, một con rắn lớn màu xám trắng cắm nơi đầu kiếm của Lư Nhã Giang, thân thể con rắn này thô to bằng cả bắp chân. Bị Lư Nhã Giang đâm trúng, con rắn không chết ngay mà tức giận giãy dụa. Tảng đá nơi Cao Thịnh Phong vừa ngồi con rắn này đã cuộn lại ngụy trang ở phía sau! Con rắn vung đuôi quất tới ngực Lư Nhã Giang, lực đạo rất lớn. Lư Nhã Giang bất ngờ buông thả tay, bị quất bay ra ngoài!
Cao Thịnh Phong giật mình, vung khoát đao xông tới, một đao chém xuống, thân đao cắm vào đầu con rắn, con rắn kia da xương rất cứng, một đao này của hắn, nếu là người đầu đã sớm bay ra ngoài, vậy mà đầu con rắn không bị chặt đứt hoàn toàn, vẫn dính lại một nửa. Con rắn giận dữ há to miệng, đuôi lại quất tới Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong buông tay bỏ đao, cúi người tránh thoát một kích rồi rút đao ra, dùng tám phần lực đánh xuống, cuối cùng chém đứt được đầu rắn. Thế nhưng rắn mất đầu vẫn chưa lập tức yên nghỉ, cái đuôi vẫn quất tới quất lui, thân rắn thô to liên tục co giật, hồi lâu sau mới dừng lại hết thảy.
Cao Thịnh Phong thở phào nhẹ nhõm, lau máu bắn lên mặt, nhổ Mai Văn Nữu Ti Kiếm cắm ở đầu rắn ra, vòng về bên cạnh Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang bị thương cũng không nặng, do lúc ấy y gấp quá độ, liều mạng giết rắn mới không tránh một kích kia. Y cầm lại Mai Văn Nữu Ti Kiếm, quan tâm hỏi: “Giáo chủ, ngươi không sao chứ?”
Cao Thịnh Phong lắc đầu đưa tay sờ lồng ngực y, xác nhận y không có vấn đề gì mới nói: “Không sao, ngươi phải cẩn thận.”
Yến Liễu cùng hai sư đồ sợ choáng, con rắn kia chết ngắt rồi họ mới hồi hồn, Yến Liễu nghẹn nửa ngày vẫn không thốt ra được câu “Để ta tới.”.
Không nghĩ tới bọn họ vừa lên đảo đã trải qua sự tình hung hiểm thế này, mỗi người trong lòng tự sầu lo. Đỗ Húy móc một lọ thuốc ném cho Cao Thịnh Phong, “Một người hai viên, thuốc này có thể tránh một số loại rắn độc, có thể kéo dài liên tục ba ngày.”
Cao Thịnh Phong nhận lọ, không chần chừ mở lấy thuốc nuốt xuống. Trình độ hung hiểm nơi này Đỗ Húy có thể thấy rõ, tin chắc bọn Đỗ Húy ỷ lại bọn họ còn không kịp, tuyệt đối không ngốc tới độ hại hắn. Hắn uống xong thì đưa thuốc cho Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang cũng nuốt hai viên rồi đưa qua cho Yến Liễu, Yến Liễu vội vàng uống thuốc.
Đạo Mai nơm nớp lo sợ, “Kế tiếp nên làm gì?”
Cao Thịnh Phong lấy bản đồ trong ngực, may mà tấm bản đồ chế tạo từ da dê, ngâm nước cũng không đáng ngại gì. Hắn nói: “Kế tiếp chúng ta đi theo hướng Bắc Tây, mang theo bè trúc, bảy ngày sau nhân gió ngồi bè tới đảo kế tiếp.” Hắn chỉ lên một điểm trên bản đồ, “Bảy ngày sau chúng ta phải tới nơi này.”
Yến Liễu chỉ hướng rừng cây: “Chúng ta phải đi vào đó.”
Cao Thịnh Phong cất bản đồ, từ bọc hành lý móc ra dây bện, buộc lên một đầu bè trúc, khoác dây lên vai kéo bè đi về trước. Những người khác học theo hắn mà kéo bè. Cao Thịnh Phong nói: “Ta đi đầu, Yến Liễu theo sát sau ta. Nhã Giang, ngươi đi sau cùng.”
Lư Nhã Giang đáp “Vâng”. Mặt không biến sắc kéo bè trúc đi sau cùng.
Cao Thịnh Phong sắp xếp như vậy là vì con đường phía trước hung hiểm, còn không biết thứ gì đang chờ. Hắn khá tự tin với thân thủ của mình, bất kể tình huống đột ngột nào xảy ra đều có thể ứng phó, đổi thành người khác chưa chắc đã được. Yến Liễu là một nhân vật cực kỳ quan trọng, cố tình hắn lại hết sức lỗ mãng, thân thủ cũng không tốt, chỉ có thể để hắn theo sát mình mới yên lòng.
Nhất thời, bầu không khí cực kỳ căng thẳng, không ai có tâm tư đùa giỡn, ngay cả Yến Liễu cũng nghiêm mặt. Bọn họ cất bước vào rừng cây âm trầm.
.
Danh sách chương