Thủy Hành Ca sửng sốt chốc lát, gỡ cánh tay đang ôm mình xuống, đanh mặt nói: "Thẩm Đông?"
Thẩm Xuân Thẩm Hạ đã xuất hiện, đương nhiên đây là Thẩm Đông! Ta cúi đầu nhìn tay nàng, muốn xem rõ ràng một chút. Lúc này bởi vì tay đã rũ xuống, bị xiêm áo thật dầy che lại, căn bản không nhìn thấy.
Thẩm Đông gật đầu một cái, cười nói: "Nghĩa phụ nghĩa mẫu đã đặt tên mới cho ta —— Lâm Lang."
Trong bốn tỷ muội, nàng linh động hoạt bát nhất, Lâm Lang tên này quả thật rất thích hợp với nàng. Ta nhìn nam tử trung niên bên cạnh nàng, thân thể mập mạp bụng bự, mặt mày hiền lành, giống như là một thương nhân, không giống người luyện võ. Nhìn lại bên cạnh, là một phụ nhân hòa ái. Hai người này có lẽ chính là nghĩa phụ nghĩa mẫu của nàng.
Nam tử trung niên cười nói: "Tại hạ Viên Đức, vị này là phu nhân của ta. Sớm nghe Lâm Lang nói qua chuyện bốn chị em các ngươi, mới vừa nhìn thấy, quả nhiên là dáng dấp giống nhau như đúc."
Thủy Hành Ca đột nhiên hỏi: "Không biết mấy vị ở nơi nào?"
Lâm Lang nhất thời không có hồi hồn, nháy mắt mấy cái: "Tỷ? Tỷ là Xuân tỷ tỷ sao?"
Viên Đức nói: "Thương đội đi ngang qua Lạc Thành, hôm nay ở Duyệt Lai khách điếm."
Thủy Hành Ca ôm quyền nói: "Ngày khác tự mình tới bái phỏng, tại hạ còn có việc đi trước một bước", sau đó vứt bỏ ba người bọn họ lôi kéo ta bước nhanh lẫn vào dòng người.
"Thủy. . . . . ." Ta cầm ngược tay hắn, không ngờ đã bắt đầu lạnh, ta liền hiểu được, đi theo phía sau hắn đi về nhà.
Về đến nhà, ta vội đi đun nước nóng. Bưng chậu nước vào phòng Thủy Hành Ca đã cuốn chăn giống như nhộng, sắc mặt trắng bệch. Vắt khô khăn lông giúp hắn lau người, ta ngồi ở một bên không dám đi đâu.
Qua một chén trà, mới thấy hắn dần dần khôi phục, nhưng vẫn không có đổi trở lại.
"Thủy Hành Ca, muốn uống nước khống?"
"Ừ. . . . . ."
Đỡ hắn ngồi dậy uống trà, lúc này hắn mới có chút hơi sức. Trước kia mỗi lần hắn biến thành băng côn, đều điềm báo sẽ biến thân. Nhưng lúc này thật là quỷ dị, ta vô cùng lo lắng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Không sao." Thủy Hành Ca chợt thở dài nói: "Thu Thu, ta thật sự muốn ôm lấy nàng, nhưng đoán chừng ta thò người ra chỉ có thể tự ôm mình."
Ta xì cười, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, tâm khẽ run lên: "Thủy Hành Ca, ta không khó chịu, ta rất tốt, không cần trêu chọc cho ta cười."
"Thật xin lỗi, không thể cho tỷ muội các nàng hảo hảo gặp gỡ."
"Biết nàng ở nơi nào là tốt rồi, hơn nữa nhìn quần áo nàng mặc, cuộc sống chắc cũng không tồi." Ta nghĩ đến vòng vết đỏ trên tay Đông Đông, lặng yên chốc lát, nhìn hắn nói: "Thủy Hành Ca, trên tay phải của Đông Đông. . . . . . Hình như có một vòng dấu đỏ."
Thủy Hành Ca sững sờ, nghiêm túc hỏi: "Nàng nhìn rõ ràng?"
Ta lắc đầu: "Lúc nàng ôm chàng, ta liếc mắt nhìn qua, không dám chắc chắn."
Thủy Hành Ca cúi người muốn đi giày, ta vội ngăn hắn lại: "Để ta đi tới khách điếm tìm nàng xác nhận, ngộ nhỡ chàng lại phát tác thì làm thế nào. Hơn nữa. . . . . . Ta cũng rất muốn nói chuyện với nàng, hỏi nàng xem cuộc sống của nàng có tốt không. Đông Đông. . . . . . Sẽ không giống như Long Diệu Âm cùng Trình Sương."
Hình như là bị lời của ta nhắc nhở, Thủy Hành Ca nói: "Vẫn là không nên quá tin tưởng người khác."
"Ừ." Ta đắp chăn cho hắn, vỗ vỗ góc chăn nhô lên: "Ngoan, chờ ta trở lại mang đồ ăn ngon cho chàng."
"Cẩn thận."
Rời khỏi viện, nghĩ tới phản ứng của Thủy Hành Ca lúc vừa nghe thấy chuyện cái bớt đỏ, trong lòng chợt có chút không thoải mái. Nếu Đông Đông thật sự là ân nhân cô nương, Thủy Hành Ca còn nói sẽ thay ân công chăm sóc nàng cả đời. Tuy nói chăm sóc chia rất nhiều loại, nhưng dùng lòng riêng suy nghĩ một chút, ta thật không hi vọng Đông Đông sẽ là ân nhân cô nương. Ta lại nghĩ tới một vấn đề, từ bé trên tay Đông Đông đã có vòng đỏ? Tại sao một chút ấn tượng ta cũng không có? Chẳng lẽ vừa rồi là do ta hoa mắt? Ôm một bụng nghi ngờ đến Duyệt Lai khách điếm, hỏi có một nhà ba người vào ở hay không, ta lại tướng mạo, tiểu nhị liền dẫn ta tới. Ta giơ tay lên gõ cửa, bên trong đã truyền đến giọng nói sảng khoái: "Tới."
Cửa vừa mở ra, đã thấy khuôn mặt dí dỏm hoạt bát của Đông Đông, giương mắt nhìn ta, nụ cười hơi ngừng lại: "Ngươi là. . . . . . A ~ ngươi là người vừa rồi đi theo bên cạnh tỷ tỷ." Cuối cùng nàng còn khẩn trương hỏi: "Mới vừa rồi sắc mặt tỷ tỷ không tốt, là bị thương sao? Tìm đại phu chưa?"
Nghe nàng quan tâm ta như vậy, trong lòng ta cảm động suýt chút nữa thì ôm lấy nàng, ta cười nhạt nói: "Nàng không có việc gì, chỉ là. . . . . . Thân thể có chút không thoải mái, chuyện của cô nương gia."
Đông Đông nhìn ta, trong mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Ngay cả chuyện tư mật của cô nương gia cũng biết. . . . . . Ngươi...ngươi là tỷ phu?" Sau đó lại lắc đầu: "Không đúng, tỷ tỷ không búi tóc phu nhân. A ~ đúng, ta còn không biết tỷ tỷ là người tỷ tỷ nào, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
"Đó là Nhị thập thất tỷ. Cũng không có việc gì. . . . . . Chỉ có chút việc, có thể cho ta xem tay phải của cô nương một chút hay không?"
Đông Đông đột nhiên giống như gặp quỷ lui về phía sau, ôm lấy tay phải, nhìn ta chằm chằm run run: "Ngươi...ngươi là Giáo chủ Ma giáo Thủy Hành Ca! ! !"
. . . . . . Ta sao lại quên mất đây là câu nói cửa miệng của Thủy Hành Ca chứ, ta cười khan nói: "Ta đúng là Thủy Hành Ca, nhưng ta không có ác ý."
"Phi!" Đông Đông cắn răng nghiến lợi: "Cái tên đại sắc lang nhà ngươi, đã có Thu tỷ tỷ còn muốn đi quyến rũ cô nương khác, lừa gạt tình cảm của Thu tỷ tỷ. Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Ta mở to mắt, cảm động đến rối tinh rối mù, Đông Đông thật tốt, vì tỷ tỷ còn có thể bày ra khẩu khí muốn cùng người khác đồng quy vu tận, thật là muội muội tốt. . . . . . Đợi chút, ngươi chạy xa như thế là sao, không phải muốn đồng quy vu tận sao?
Đông Đông cầm cái ghế, giơ lên, trợn mắt: "Mau cút đi, nếu không ta đánh ngươi."
Ta nhìn về phía cổ tay phải của nàng, lúc này mới nhìn rõ ràng thật sự có vòng đỏ: "Đông Đông, tay của ngươi lúc nào thì có ấn ký màu đỏ này?"
Theo bản năng hỏi ra, thấy nàng nghiêng đầu tò mò, ta vội vàng nói: "Là Thu Thu muốn ta hỏi."
Nàng trợn tròn mắt lên: "Thu tỷ tỷ cũng không biết tay phải của ta có cái bớt này?" Dứt lời, trên mặt nàng mất mát: "Ta còn vui mừng như vậy. . . . . . Vui mừng như vậy, nhưng nàng lại cái gì cũng không nhớ."
Nhìn bộ dáng uất ức của nàng, ta cảm giác mình thật sự có lỗi, mà chân thân thật sự của ta không ở nơi này, nàng hiện giờ lại giống như con nhìm xù lông căn bản không thể tiếp tục nói chuyện, lại lo lắng cho Thủy Hành Ca đang ở nhà, vội hỏi: "Chừng nào thì ngươi rời khỏi Lạc Thành? Chờ thân thể Thu Thu khỏe mạnh chút ít, chúng ta lại tới đây."
"Ưmh. . . . . . Đại khái sẽ chờ qua tết Nguyên tiêu."
"Được, cáo từ."
"Này!" Giọng nói của Đông Đông ở phía sau kêu lớn: "Không được khi dễ tỷ tỷ, nếu không ta với ngươi đồng quy vu tận!"
Ta vừa bước nhanh trở về, vừa nín cười, Đông Đông vẫn đáng yêu như vậy, so với Long Diệu Âm và Trình Sương tốt hơn nhiều. Nếu như Đông Đông là ân nhân cô nương, hình như cũng không có cái gì đáng lo.
Trở lại sân nhỏ, nhẹ nhàng vào phòng, liếc mắt nhìn Thủy Hành Ca đã buồn ngủ. Ta ngồi ở trên ghế dài, để nguyên quần áo nằm xuống, tránh cho hắn nửa đêm phát tác không thấy ta bên cạnh.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, trên người bỗng nặng, bên tai nói nhỏ: "Thu thu, Thu Thu."
"Ưmh. . . . . ." Ta đưa tay ôm lấy người đang ép tới, thật ấm. Xê dịch vị trí thoải mái, chui chui. Động tác này hình như có chút không đúng. . . . . . Ta mở mắt ra, nhìn xuống, không đúng, nhìn lên trên, đã nhìn thấy Thủy Hành Ca trên ghế dài, gương mặt đang kề sát vào nhau, không khỏi khẽ cười:"Khôi phục!"
Thủy Hành Ca thở dài, tay cũng buông ra: "Ừ, đã bình thường."
Ta nằm ở trong lồng ngực của hắn, như này thật tốt, có cảm giác an toàn: "Thủy Hành Ca, trên tay quả của Đông Đông quả thật có một vòng bớt màu đỏ."
Thủy Hành Ca kéo ta đang định đứng dậy trở lại, âm điệu hơi kỳ quái: "Nàng ấy là muội muội của nàng, có bớt nàng không biết sao?"
"Ta không nhớ rõ. . . . . . Ám ảnh về lúc Thẩm gia tan hoang quá nặng, ta vẫn luôn muốn quên đi những chuyện kia." Ta thở dài: "Nếu Đông Đông là ân nhân cô nương cũng tốt, lớn lên rất tốt. Hơn nữa còn là nữ nhi của Thương gia, không bị sự tà ác của giang hồ cuốn lấy."
Cảm giác lồng ngực hắn phập phồng, thật muốn nằm ở trên này cả đời không xuống. Thủy Hành Ca nói: "Hôm nay nhìn thấy xem ra cuộc sống của muội muội nàng không tồi, hẳn là sẽ không muốn rời khỏi nghĩa phụ nghĩa mẫu."
Ta khẽ nắm chặt xiêm y của hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: "Vậy chàng tính toán như thế nào?"
"Cử người ở trong bóng tối bảo vệ nàng một đời bình an."
"Ừ."
Giọng nói trầm thấp khiến ta bối rối, muốn nói với hắn, lại hốt hoảng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng tỉnh lại, lăn một vòng, phạm vi hình như không đúng. Mở mắt nhìn, đã ở trên giường rồi, Thủy Hành Ca không có ở trong nhà. Ta vén chăn đứng dậy, chạy đến trong phòng nhỏ, thấy trên bàn có cháo cùng bánh bao, sau đó thấy hắn cầm cái muỗng ra ngoài, cười nói: "Rửa mặt xong rồi, ăn điểm tâm. Còn có. . . . . . Đi giầy vào."
Hắn nói chưa dứt lời, ta đã cảm thấy chân sắp đóng băng, xoay người chạy vào đi giầy, sau đó ăn sạch sẽ điểm tâm, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Ngày mai là đêm ba mươi, tối hôm qua lại không kịp mua đồ. Chỉ chờ Tiền Lai Lai châm cứu xong, sẽ đi mua.
Đúng hẹn Tiền Lai Lai tới, lại cùng Thủy Hành Uyên ríu rít vào cửa.
Đợi nàng vào châm cứu, ta mang trà bánh vào trong viện. Chính vào buổi trưa, ánh mặt trời ấp áp. Thủy Hành Uyên mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm nhìn rất tươi đẹp. Ta đưa trà cho hắn nói: "Ta sẽ nói cho ngươi biết ta gặp được mấy người Ca Ca Tỷ Tỷ."
Ánh mắt của Thủy Hành Uyên vẫn sắc lạnh như cũ, giọng điệu nhẹ nhõm thoải mái, từ bên hông lấy ra một cuốn sách, trong khe hở rút ra một cây bút chì nhỏ xíu: "Nói đi."
Ta nghiêng đầu nhìn, giơ giơ tay lên: "Thẩm Xuân, Thẩm Hạ, Thẩm Thư, ta đều đã gặp, họ sống rất tốt."
Thủy Hành Uyên nghiêm túc một hàng lại một hàng viết lách: "Còn bảy người nữa chưa tìm được."
Ta nhịn không được hỏi: "Thủy Hành Uyên, tại sao huynh lại thay cha tìm chúng ta? Từ Tây Vực xa xôi, hối hả ngược xuôi, khổ cực như vậy."
Thủy Hành Uyên nghiêng đầu nhìn ta: "Đệ đệ không nói cho cô biết?"
"Nói cho ta biết cái gì. . . . . ."
"Ta là đồ đệ duy nhất của cha cô, ơn thầy lớn hơn trời biển chứ sao."
"Phốc. . . . . ." Một ngụm trà toàn bộ hy sinh ở giữa không trung. Ta lau nước trà trên môi, kinh ngạc: "Huynh là đồ đệ của cha ta? !" Cuối cùng bực tức: "Hắn không nói cho ta biết!"
Nếu Thủy Hành Ca nói cho ta biết, căn bản ta sẽ không đi đoán lộn xộn cái gì mà một đống âm mưu, cái gì mà chỉ cần tìm đủ hai mươi tám người của Thẩm gia là có thể tìm được Gia Bảo cất giấu của Thẩm gia ... kết quả lại chính là như vậy.
Thấy hắn muốn cất sách, ta vội vàng nói: "Còn một người, tối hôm qua ngẫu nhiên nhìn thấy."
Thủy Hành Uyên đặt sách xuống: "Người nào?"
"Thẩm Đông, muội muội của ta." Thấy hắn ngây ngẩn, ta khoát tay: "Làm sao vậy?"
Thủy Hành Uyên ngẩng đầu, trên mặt khó thấy được không còn sắc lạnh mà tràn đầy kinh ngạc, nâng sách lên, chỉ chỉ.
Ta cúi đầu nhìn, cau mày: "Tại sao phía sau tên của Đông Đông lại có một dấu gạch?"
Giọng nói của Thủy Hành Uyên hơi trầm xuống, chậm rãi nói: "Bởi vì nàng sơm đã chết rồi."