Ed: Jang Bò

Nếu như nói thông số võ lực của ta là 100, thì đệ tử canh giữ ở bốn phía của Đường môn chính là 100 người như ta, không đợi ta vẩy độc phấn trong tay ra, Đường Tống Đức đã trở tay vặn chặt, trực tiếp ném ta tới đại lao.

Ta ôm đầu gối ngồi ở góc, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ lớn tít trên cao, lại nhìn cửa sắt, nếu muốn trốn thoát khỏi nơi này căn bản là không thể. Mấy tên thủ vệ kia cũng rất cáo già, luôn miệng lải nhải nói ta là người của Ngũ độc giáo chuyên dùng độc, đưa nước cũng sẽ đứng cách xa dùng cây gậy đẩy tới, sợ ta bỏ thuốc mê bọn họ lấy chìa khóa chạy trốn.

Nếu ta không nhanh trở về, Mộc Thanh không tìm thấy thư tín đưa cho Đường Nghị Đường vậy, sợ rằng rất nhanh họ sẽ đoán được là ta cố tình ngã vào hắn để trộm thư đi.

Nghĩ tới đây, ta vội quan sát mấy người giữ cửa mấy lần, thấy bọn họ không nhìn sang đây, vội lấy thư từ trong lòng ngực ra, vì bảo đảm an toàn, chỉ dám mượn ánh sáng bên ngoài qua một chút, nơi ký tên quả nhiên có nét vẽ phong tao xấu tệ của sư phụ. Ta hừ một tiếng, sờ sờ trên người, không mang hộp quẹt, không thể làm gì khác ta đau khổ xé thư từng chút từng chút nhai nuốt.

Cố gắng nuốt một cái, quá khô không thể nuốt nổi, cẩn thận bò đến cửa sắt, đưa tay với lấy chén nước, lại nhìn thấy trong góc tối phía đối diện nhà tù có hai hạt châu sáng ngời, ta xoa xoa mắt, chẳng lẽ trong nhà tù còn có dạ minh châu hay sao? Nhìn kỹ lại, ta giật cả mình, đây rõ ràng là con mắt, còn là mắt thú, nó đang nhìn chằm chằm về hướng này, không hề hung dữ, nhưng tại sao ta nhìn vào mắt nó lại cảm thấy như nó đang nói: "Đồ phàm nhân ngu xuẩn"......

Ta ở một bên cố nhai nuối, cuối cùng cũng ăn hết bức thư. Nhìn sang góc tối đối diện, ánh mắt kia nếu nói sáng như đuốc cũng không quá đáng. Có lẽ là ta vất cái chén tiếng vang kinh động đến bọn thủ vệ, bọn họ cầm đèn đi tới đây, đứng ở đằng xa nhìn ta một cái, sau đó hướng đèn về phía đối diện ta đi tới, đá đá vào cửa sắt, nói: "Đồ không biết sống chết, dám xưng oai ở đây, đến chim còn không dám bay qua bầu trời của Đường môn, lá gan của ngươi cũng thật lớn, buổi tối sẽ nướng ngươi."

Lúc này ta mới nhìn rõ phòng giam đối diện, hóa ra là một con Báo xa lị* cực lớn. Bộ lông toàn thân màu đỏ xám, điểm chút đốm trắng, tựa như một chiếc váy hoa nhỏ. Lỗ tai thẳng dài, nhìn có vẻ giảo hoạt. Ánh mắt kia mệt mỏi lười biếng, đối với tiếng đập cửa cũng xem thường, căn bản là tính tình kiêu ngạo.

(*Báo xa lị: Là giống báo quý hiếm, bộ lông rất đẹp dùng để làm áo lông cao cấp)

Trời tối, mấy tên thủ vệ kia đốt đèn sáng lên, ta vẫy vẫy tay với con Báo xa lị: "Meo – meo, chúng ta làm quen đi."

Vẻ mặt nó lại trưng ra bốn chữ “Phàm nhân ngu ngốc”, ngáp một cái, kê đầu lên chân trước nằm xuống, mặc kệ ta.

Ta lẩm bẩm không biết nướng ăn ngon hơn hay là hầm lên ăn ngon hơn, lắc đầu tỉnh táo, trong bụng toàn là giấy với mực, căn bản không thể no bụng a. Dựa vào tường suy nghĩ một lát, nghe thấy âm thanh của bọn thủ vệ đang đến gần, ta mở mắt, nhìn tên thủ vệ kia đang mở khóa sắt phòng đối diện.

Trong lòng yên lặng đếm, đếm tới ba thì thấy tên thủ vệ kia ầm ngã xuống. Những người canh giữ ở người lập tức chạy tới, vừa đến gần hình như nghĩ tới điều gì, xoay người định đi. Ta cười cười, quá muộn rồi. Quả nhiên, không tới ba bước, hắn cũng ngã xuống.

Ta ngâm nga tiểu khúc với tay túm chùm chìa khóa bên hông thủ vệ, hai phái đều là cao thủ dùng độc, nhưng độc có vạn loại độc, muốn ngăn chặn tất cả không phải chuyện dễ dàng. Nếu như bọn họ hạ độc với ta, ta đoán chừng ta cũng sẽ trúng chiêu, suy cho cùng người nào ra tay trước thì chiếm được lợi thế mà thôi.

Mở được cửa ra ngoài, ta động thủ cởi y phục của bọ họ, sau đó kéo vào trong phòng giam lật úp người chúng lại. Sau khi hoàn thành mới tìm một chỗ tối cởi sạch y phục mình, Đường môn đề phòng sâm nghiêm, nếu như không tráo y phục, đoán chừng vừa bước ra cửa sẽ bị bắt trở lại.

Vừa cởi hết y phục, lại thấy con Báo xa lị vẫn luôn không động tĩnh kia đổi tư thế, quay lưng lại với ta. Này này, coi như hạ độc không tính là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không cần hắt hủi ta như thế đi.

Mặc quần áo xong, ra tới cửa, ta lại quay trở lại, thở dài nói: "Ta biết ngay Thẩm Thu ta là người tốt, nếu không có ngươi bọn họ cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác, tốt lắm, khóa đã mở, mỗi người chúng ta đều tự chạy đi đi."

Báo xa lị bất động, ta lại không dám dùng tay kéo nó, mặc dù nhìn giống mèo, nhưng ai mà dám đi sờ một con mèo cao hơn đầu gối đây: "Này, ngươi không đi?"

Trong lòng ta nghi ngờ, lấy hết can đảm cúi người nhìn, mới biết tại sao nó lại không đi, hai chân sau của nó đều là máu, nhìn vết máu, có lẽ là bị bẫy săn kẹp vào chân, nó muốn dùng sức 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện