Ed: Jang Bò

Con Đỉa, có thể hút được tất cả các loại độc trên đời này.

Con Đỉa này được đặt tên là Đỉa, được sư phụ nuôi từ nhỏ luyện dưỡng mà thành, bề ngoài lớn hơn những con đĩa bình thường rất nhiều. Cách dùng chính là đặt nó dưới ánh nắng chói chang, phơi khô hơi nước toàn thân. Thả lại nó vào trong nước, chỉ chốc lát sẽ sống lại. Nếu như lấy miệng hút của con Đỉa đặt ở miệng vết thương trúng độc, nó sẽ hút đi toàn bộ số độc đó.

Còn nếu trong cơ thể có độc, đặt nó ở huyệt Dũng Tuyền, sau nửa ngày toàn bộ độc tố sẽ được nó thanh trừ hầu như không còn.

Nhưng đó là bảo bối của sư phụ, một lần con Đỉa hút độc tố, muốn nó thanh lọc hết cũng phải nửa năm. Vì vậy sư phụ sẽ không dễ dàng lấy ra, cho dù là núi vàng núi bạc cũng chưa chắc đã chịu. 

Ta kiên nhẫn giải thích với Thủy Hành Ca, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý thức được khó khắn trong chuyện này, uổng phí nửa ngày miệng lưỡi của ta: "Giáo chủ đại nhân, ngài tới Trung Nguyên chẳng lẽ chính là vì giải độc?"

"Một nửa."

"Một nửa kia có phải..... Xưng bá võ lâm Trung Nguyên?"

Thủy Hành Ca lườm ta một cái: "Mấy cuốn tiểu thuyết phổ thông không nên xem nhiều, chuyện xưng bá võ lâm mệt mỏi như vậy, ta không có hứng thú." 

Ta cứng họng trong chốc lát, tên Lý Thương hay sợ bóng sợ gió kia nếu nghe thấy lời này có thể hộc máu hay không đây. Ta sáng tỏ: "Một nửa kia là tìm ân nhân của ân công?"

"Ừm."

Ta lại càng tò mò: "Tại sao hắn không tự đến tìm, còn nữa, sao ngài lại thiếu hắn ân tình lớn như vậy, còn có còn nữa, cô nương ngài phải tìm bao nhiêu tuổi......" Đột nhiên phản ứng kịp đã hỏi quá nhiều, ta nuốt nước bọt: "Ngài có thể coi như ta chưa nói gì."

Hôm nay tâm tình của Thủy Hành Ca hình như không tệ, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, lười biếng như cũ: "Năm đó phụ thân ta bị mấy trưởng lão trong giáo ám toán qua đời, may mắn được ân công tương trợ, ta mới có thể thuận lợi bình ổn đại cục. Nhưng sau này bởi vì ân công có chuyện không thể tự mình đi tìm cô nương kia, nên đã giao việc này cho ta."

Ta gật đầu, lại hỏi: "Không đúng, ta nhớ năm đó Ma giáo sinh loạn, ngài mới hơn mười bảy, hôm nay đã qua sáu năm, cô nương mà ngài muốn tìm kia hoặc là đã từ nhỏ lớn lên thành đại cô nương, hoặc là từ bà thím biến thành lão bà bà, chẳng lẽ ân công của ngài không biết tuổi của nàng?"

Thủy Hành Ca nhún vai một cái: "Quả thật không biết."

Nói một nửa lại ngừng, hỏi nữa hắn cũng sẽ không nói thêm, trong lòng ta ngứa ngáy không thoải mái, một lời nói cho xong a, không chơi như vậy làm người khác khó chịu vì tò mò. 

Phi ngựa đi được năm sáu ngày, dừng chân thì nghe được chuyện Minh Chủ võ lâm muốn tiêu diệt các môn phái tà ma ngoại đạo, lời đồn truyền ra rất xấu, chẳng những giang hồ nhân sĩ, thương khách tới lui, thậm chí người kể chuyện ở quán trà, cũng đang nghị luận. Trái lại Thiên Cơ môn và các chính phái khác, đều không có một chút động tĩnh.

Ta nghe thấy mấy người bàn bên kia cũng đang nói chuyện này, không khỏi vui vẻ, món ăn cũng ăn ngon hơn. Thấy Thủy Hành Ca ăn chậm chạp, ta gắp một cái đùi gà thơm nức cho hắn: "Ta sẽ giúp ngài cầu cạnh trước mặt sư phụ, để sư phụ cho ngài mượn kỳ Đỉa."

Mặc dù khả năng không lớn, phân lượng của ta ở trước mặt sư phụ không thể so với các sư huynh sư tỷ khác.

Ăn cơm xong, ta cầm túi tiền chạy đến chỗ chưởng quỹ thanh toán, ân tình quả nhiên không thể thiếu, bữa ăn này cũng đủ xa xỉ rồi. Mấy ngày nay rong ruổi trên đường, ta có thể ăn lương khô, nhưng Thủy Hành Ca rõ ràng ăn không quen, ta bèn thừa dịp hôm nay vào trấn, mời hắn ăn một bữa. Lúc trả tiền ta đột nhiên nghĩ đến, nếu như ngày ấy ta lấy nhầm bọc quần áo của bọn Mộc Thanh, vậy tiền này...... Căn bản không phải là của nhị sư tỷ cho ta, mà là của bọn họ! Nghĩ tới đây, tay ta bỗng dưng run lên, xong rồi, trong lúc vô tình ta lại thiếu Mộc Thanh một số tiền lớn, vẻ mặt tức khắc trở nên đau khổ.

Chưởng quỹ cười hì hì nói: "Cô nương, trả lại cô một đồng tiền thừa."

Ta nhìn hắn, thấy ngón tay của hắn vẫn còn đặt ở trên đồng tiền kia, ta không biến sắc dùng sức đoạt lấy. Sắc mặt của chưởng quỹ lập tức thay đổi, ta oán thầm, một đồng tiền cũng có thể mua một cái bánh bao có được hay không! Coi như chỉ mua được một cái cũng có thể lấp đầy bụng, đồng tiền lớn lao như vậy! Tại sao có thể thoải mái cho rằng ta sẽ không lấy cơ chứ!

Cẩn thận cất đồng tiền vào trong túi, nhận thấy có người nhìn mình chằm chằm, ta cho là chưởng quỹ vẫn còn ở nhớ đến, ngẩng đầu nhìn, lại là một người đàn ông cường tráng. Bắp thịt sáng loáng thiếu chút nữa thì chọc mù mắt ta, ta chuyển vị trí, hắn cũng cất bước cản đường ta, hét lên: 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện