Tinh!”

Nhìn số tiền trong tài khoản, cảm khái động tác thật nhanh.

“Tinh tinh tinh...”

“Alo?”

“Là tôi, Mạnh Phong. Tôi không hề tra tên em, nhưng mấy thứ khác lại lỡ tò mò rồi.”

“...”

“Em không phải đang giận đi.”

Âm thanh đầu giây bên kia rõ ràng là đang đắc ý. Cô cầm điện thoại mở cửa ra ngoài, tránh làm ồn em trai đang học.

“Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh”

Hăn nguyên bản đang nằm trên ghế mát xoa hưởng thụ, nghe cô nói liền nghiêm túc ngồi dậy nge.

“Bản thiết kế tôi bán cho anh là part A, mà tôi đang cầm part B, không biết anh muốn mua tiếp? Là khách quen, giá không đổi.”

“Cái gì...”

“Hai phần bổ trợ cho nhau đó.”

“Còn có, tôi vốn không định bán cho Long Phát, tôi biết nơi nào thiết kế của tôi được phát huy.”

“...”

“Bye.”

“Tút tút...”

“Nè, nè. Demon! Demon!”

Tường Vi mở cửa vào phòng, lại suýt va mặt vào Hải.

“Em sao vậy? Chị làm ồn sao?”

“Không.”

“Báocho em tin vui, mai chúng ta đi tìm phòng ở chung cư hiện đại nhé.”

“Chị để em trở lại cô nhi viện đi.”

“Em? “

Minh Hải nhìn cô, trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Tối nay hắn lén trốn cô đi phát tờ rơi cùng người bạn, lại thấy trong nhà hàng xa hoa, chị mình thân mật với người đàn ông lạ. Hắn chưa bao giờ thấy tức giận như thế. Không phải giận cô mà là giận mình. Giận mình chỉ là một tên học sinh 17 tuổi, không thể bảo vệ chị, không thể kiếm ra tiền, không thể quang minh chính đại theo đuổi chị,.. không thể như tên đàn ông kia. Đúng, hắn vốn không phải một đứa em trai ngoan ngoãn quấn quýt lấy chị như bề ngoài, hắn yêu chị mình.

“Hôm nay em thấy chị và một người xa lạ trong nhà hàng. Em không muốn chị vì em mà...”

“Em cho rằng chị bán thân?”

“Không, em, em chỉ...” Giọt nước mắt lăn dài trên gò má người thiếu niên.

Cô ôm hắn vào lòng. Nhỏ giọng trấn an:

“Em không tin chị sao. Chị và anh ta là đối tác làm ăn. Tiền là hai tay chị làm ra, hoàn toàn sạch sẽ. Chị đã hứa sẽ chăm lo cho em.”

“Nhưng... nhưng em không hề thấy chị cười, cũng không tức giận với em. Chị không còn thương em sao?”

Cô không phải không thương em mình mà là cô không thể.

“Haizz. Không phải đâu. Là cảm xúc của chị gặp một ít tác động nên bây giờ khó biểu lộ được. Nguyễn Minh Hải- người chị quan tâm nhất trần đời này chính là em.”

“Ngoan nào.”

Tường Vi vẫn lải nhải khuyên nhủ, không biết khuôn mặt đang cúi gằm đầy tội nghiệp của em trai mình đang nở nụ cười nhàn nhạt. Là chính chị nói!.Em cũng yêu chị nhất thế gian này.

“Vậy đi, học kì cũng kết thúc rồi, chị xin nghỉ mấy hôm dẫn em đi chơi xả stress nhé.”

“Liệu có được không? Chị còn học, còn bạn bè, còn...còn người yêu nữa.”

“Chị nào có người yêu chứ, thỉnh thoảng nghỉ một hai buổi học không sao đâu. Chị có thể độc thân cả đời chăm sóc tiểu Hải, chỉ cần emkhông chê chị phiền.”

“Em không chê.”

Cô nhìn mặt em trai đã đỏ bừng như tôm luộc, càng nhìn càng thuận mắt.

“Ngủ sớm đi, mai chị dẫn em đi chơi.”

Còn “yêu”? Trái tim cô đã hoá đá rồi, đời cô thê thảm cũng là vì một chữ nực cười này.

____

Phòng 19, đại học Ktqd

Mấy ngày nay Trần Bằng mất ăn mất ngủ vì một bóng hồng là chuyện toàn thành phố đều biết. Hắn trồng cây si trước cửa lớp người ta đã 4 ngày mà chưa gặp được người trong lòng.

“Shit! Tường Vi em rốt cuộc ở đâu? Cướp mất trái tim tôi rồi lại định chạy?”

“Này tên kia, còn không mau đi tra nơi ở của cô ấy.”

“Đại ca à, chị dâu mới chuyển nhà rồi. Địa chỉ mới bọn em đang tìm đây.”

“Tìm mau lên.”

“Dạ.”

Trần Bằng tức giận đóng sập cửa xe con Audi R8, lại bật màn hình trên xe lên, xem đi xem lại video trong lớp học hai ngày trước.

Người lớn nên thật xinh a? Động tác ra tay cũng thật mạnh mẽ? Không biết Tường Vi thích hoa gì đây? Cô ấy thích loại con trai như thế nào nhỉ? Cả người hừng hực toát ra ý chí chinh phục, nói ngắn gọn là muốn bị ngược tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện