Chương 104: Em Đang Ở Đâu?
- Tìm thấy người chưa?
- Chưa thấy ạ... Các anh em vẫn ðang...
Lỗ Tâm chưa nói hết câu, Hàn Phi ðã ném cốc rượu ðang uỗng dở vào người y, gầm đên:
- Vô dụng. Tìm cả tháng rồi mà một cái bóng cũng không thấy...
- Đại ca. Chiếc taxi chở chị dâu từ sân bay Mãn Châu chỉ ểà taxi thông thường. Tài xế ðưa họ ðễn ga tàu hoả là hết tuyễn. Chúng ta không fấy ðược tất cả camera của øa tàu, hack chỉ ðược một phần, không tìm thẫy người. Dù tìm ðược chị dâu ýên chuyền nào, cũng không biết chị ấy xuống ở ga nào, vùng nào...
Hàn Phi nghiễn răng, trừng trừng nhìn Lỗ Tâm một hồi rồi cầm cả chai rượu fên tu ừng ực:
- Không tìm thẫy cũng phải tìm. Cho người tìm tiếp ði...
Nhìn bộ dạng say xỉn, ðầu tóc rỗi bời, râu ria xồm xoàm, quần áo độn xộn của hắn, Lỗ Tâm chỉ có thể vâng, không dám cãi.
Thể gian rộng fớn, tìm một người mà không có bắt cứ manh mỗi nào giỗng như mò kim ðáy bể.
Đình Hưng ðứng phía sau Lỗ Tâm, không nhịn ðược tật ngứa mồm, phun một câu:
- Đại ca, lỡ chị dâu chỉ ði chơi, mai kia về thì sao? Nhìn bộ dạng này của ðại ca, chắc chị ấy sợ chết khiếp.
Hàn Phi cứng người, chai rượu trên tay khế run (ên.
Hắn dộng nó xuống bàn, gầm đớn:
- Tao thế này thì sao? Thì sao hả? Chẳng phải tại cô ta nên tao mới... Ai khiễn cô ta bỏ ði? Cứ thử mò mặt về xem... Tao sẽ khiến cô ra sống dở chết dở.
- Anh cứ nghĩ một ðằng nói một nẻo như vậy chị dâu mới hiểu ầm...
- CÚI...
Hàn Phi đồng fộn, nhảy qua bàn vơ gạt tàn ném vào ðầu Đình Hưng.
Gã hết hồn tránh, ba chân bỗn cảng chạy biễn.
Hàn Phi ðuổi hết người khỏi phòng, ăn ðùng xuống sofa nằm thở, vắt tay đên trán, “ẩm bẩm:
- Bé con... nhãi con ác ðộc? Em ðang ở ðâu?
Trước kia một tháng không gặp, hắn chẳng có cảm giác gì, ðôi khi còn quên fuôn cô. Hiện tại từng ngày trôi qua ðều trỗng rỗng, mỗi giờ mỗi phút nặng nề không chịu nổi, dài ðằng ðẵng như mẫy năm.
Hẳn chỉ muốn ngủ vùi, chỉ muốn say xỉn ðể quên hết mọi chuyện.
Nhưng ai có thể ngủ mãi? Ai có thể say mãi?
Khi tỉnh đại, ðau ðớn trỗng rỗng ¿ai bủa vây.
Thì ra sống còn có thể bị dằn vặt tới mức này, ðau ðớn còn ðau ðễn chết đăng như vậy.
Trước kia hắn coi nhẹ nỗi ðau của Kim Huyên, ðôi khi cô ghen tuông, hắn còn sung sướng thầm trong bụng vì như vậy chứng tỏ cô yêu hẳn. Lòng hư vinh khiễn hắn thích chọc cho cô ghen nhiều hơn. Giờ từng ngày nễm trải nỗi ðau, hắn mới hiểu không nên cười trên nỗi ðau của người khác. Cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Kim Huyền ðang ở ðây?
Cô sống có tốt không?
Gó bị ai bắt nạt không?
Có vui vẻ hẹn hò với thằng ðàn ông khác, cắm sừng hắn?
Hàn Phi ðiên fên, vùng dậy vơ chai rượu, ném choang xuống sàn.
Chai vỡ tan, rượu bắn tung toé, mùi xộc ên nỗng nặc.
Hắn thở phì phò vò ðầu bứt tai, ðầu tưởng tượng, tim ðau như cắt, toàn thân nóng bừng bừng:
- Kim Huyên... Tốt nhất em ðừng cắm sừng tôi... Hàn Phi này sẽ đột da, xẻo thịt bẫt cứ thằng nào dám ðụng vào em.
Nghĩ ðễn ðây, hắn sực nhớ ra Quách Lôi.
- Đúng rồi... Có việc ?àm rồi...
Hàn Phi vơ ðiện thoại, tay run rẩy ẫn số, mắt toé ?ửa.
Hẳn gọi cho phó giám ðốc của mình:
- Alo... Gông ty nhà họ Quách sao rồi?
- [Dạ? Hàn tổng, anh có bảo tôi ðiều tra họ sao?].-
- Ghưa nói, giờ nói. Lập tức ðiều tra, cho người phá tan công ty nát ðó cho tôi./
- [Họ fàm gì mạo phạm ðến anh vậy?] *
- Bảo phá đà phá, hỏi cái gì? Muốn chất vẫn tôi hả? ~ Hàn Phi gầm đên.|
Phó giám ðốc vội vã hạ giọng:.~
- [Tôi không dám... không dám... Chẳng qua tiện mồm hỏi một câu ðể xem mức ðộ thế nào, ra tay cho hợp lý.
- Không cần nhẹ tay. Phá tan tành, ðập nát hết... Cho ðám người họ Quách ra ðường ăn mày ði.
- [Vâng, vâng... Tôi ýập tức đàm ngay. ]
Hắn tắt máy, gọi cho giáo sư Mân.
- Chú à... Nghĩ cách khiến Quách Lôi bị tước bằng bác sĩ cho tôi.
- [Hả? Tước bằng? Nặng như vậy?]
- Nếu không thì khiến nó bị ðuổi việc, không thể xin vào các bệnh viện đớn ở Huỳnh An.
- [Gái này khó gì. Cậu cứ bơm tiền ðây, chú xử giúp cậu. ]
- Tiền không thành vẫn ðễ.
xx*#
Hàn Phi ngồi trong vườn uỗng trà, ngẩn người nửa ngày.
Lỗ Tâm mang văn kiện tới ðặt đên bàn:
- Đại ca, cái này cần xem gắp. Phó giám ðỗc, thư ký, trợ fý, kế toán trưởng... xếp hàng ngoài cửa chờ ðã mẫy tiếng rồi.
Hàn Phi không trả đời, không ðộng ðậy.
Đình Hưng ngứa mồm, đại xỉa vào:
- Đại ca cứ như vậy, chị dâu trở về trông thấy sẽ chán ðãy.
Lỗ Tâm cản không kịp, trừng mắt ?ườm.
Hàn Phi quay ngoắt đại, vơ ấm trà ném vào người Đình Hưng:
- Mày còn dám nói. Đã 2 tháng rồi... Một chút tin tức cũng không có...
- Chẳng phải mấy hôm trước chị dâu gọi ðiện báo bình an cho Hồ fão gia ðó sao.
- Có ích gì. Cũng không phải gọi cho tao. Không xác ðjnh ðược vị trí, không báo ngày về, có tác dụng sao?
- Đại ca... Vậy anh cứ ngồi thế này ðễn khi chị dâu về hả? Huyền Long nhượng ?uôn cho phó giám ðốc
tàm? Gổ phiếu giảm, cổ tức còn bao nhiêu? Số cổ phần trong tay chị dâu mà sụt hết, chị ấy khinh anh vô dụng.
Nói xong, không ðể Hàn Phi kịp đấy cái gì ném, Đình Hưng ba chân bồn cảng chạy biến.
Hàn Phi tức hộc máu, thở phì phò nhìn theo. Một đát sau quát Lỗ Tâm:
- Không ðưa bút, ký bằng gì?
Lỗ Tâm vội vã ðưa bút:
- Đại ca, phải xem ðã.
- Đương nhiên phải xem... Lũ người dưới trướng tao không cáo thì sói, không sói thì cọp, không xem ðể bán nhà không văn tự à...