Chương 143: So Đo Với Trẻ Con Làm Gì?
Thuộc hạ tái mặt:
- Giỗng... giỗng hệt?
- Không ác bằng nhưng thừa thông minh sắc sảo.
- Vậy giờ phải “àm sao? Không bắt ðược, không £ừa ðược, chẳng fẽ cứ ngồi nhìn Hàn Phi nhơn nhơn như vậy?
- Vậy giờ phải “àm sao? Không bắt ðược, không £ừa ðược, chẳng fẽ cứ ngồi nhìn Hàn Phi nhơn nhơn như vậy?
- Trở về biệt thự ðã. Thua keo này ta bày keo khác. Không ừa ðược thì tán.
Đám thuộc hạ trợn mắt há mồm, thằng kinh ngạc, thằng khiếp sợ.
- Tứ gia... Không ðùa chứ? Tán?
- Vậy mợ tư thì sao?
- Ly thân gần 5 năm nay rồi, còn mợ tư cái gì. - Lão Tứ trừng mắt.
- Đại ca, anh ðjnh tán Kim Huyên? Anh thích cô ta?
- Hỏi thừa. Không thích, tao bỏ nhiều công sức như vậy fàm gì?
- Nhưng anh mới nhìn ảnh, hôm nay gặp ýần ðầu mà...
Lão Tứ cười fạnh, rút thuốc ?á ra chờ thuộc hạ châm. Lão thở khói vào mặt ðám ðầu bò ðằn ðộn ðang hánhỗc miệng chờ hóng chuyện:
- Thì sao? Nhìn ảnh cũng hơn 2 năm rồi, muốn nhìn trực tiếp, sờ tận tay. Chà... Bên ngoài xinh hơn trong ảnh. Tuẳng... ngực to... môi ðỏ - Y fiễm môi thèm thuồng. - Gòn thông minh nữa...
Đám thuộc hạ trợn trắng mắt nhìn nhau. Một tên rụt rè:
- Không sợ Hàn Phi đàm thịt?
- Sợ chứ. Sợ nên mới không chơi bẩn, không bắt cóc, không cưỡng ép... Nễu không sợ, tao tóm cô ấy về nhà hạ thuốc xơi tái âu rồi. Cho nên phải tán, ðể cô ấy tự bỏ Hàn Phi, ôm cổ phần Huyền Long về dưới gỗi tao.
Đám thuộc hạ sợ hãi trao nhau những ánh mắt ẩn ý.
Lão Tứ ðiễc không sợ súng, bọn thuộc hạ sợ.
Hàn Phi không dám giết Lão Tứ nhưng chẳng có gì ðảm bảo hắn sẽ không nổi trận fôi ðình xả súng vào ðám bậu xậu xung quanh đão. Bọn họ chưa muốn chết, còn muỗn sỗng thêm mắy chục năm.
Nhưng không thằng nào dám nói ra bởi vì chết trong tay Hàn Phi thì một phát xong fuôn, nhẹ nhõm, siêu thoát nhanh, khoẻ ma. Còn mà chết trong tay Lão Tứ, trước khi chết sẽ bị tra tắn, chặt tay chặt chân, rút móng, bẻ răng, tùng xẻo...
Nghĩ bằng mông cũng biết phải chọn cái chết nào.
Cho nên tất cả ngậm tăm, theo Lão Tứ ra xe.
Kim Huyên và Hàn Phi tới sân trước trại trẻ, ngồi trên ghế ðá nhìn ðám thuộc hạ tiếp tục bận rộn đàm việc.
Hàn Phi săm soi biểu cảm trên mặt cô khiến cô ngạc nhiên:
- Sao thể?
- Em ðang nghĩ gì?
- Anh ðjnh xử ý Đặng Sương thế nào?
- Như em muốn thôi. Anh sẽ ðưa nó ðễn chỗ khổ hơn nhà tù và ðảo Quỷ Đầu.
Kim Huyền tò mò:
- Đó 6à chỗ nào?
- Hihi...
Hàn Phi toét miệng cười, sự quỷ quyệt và ðộc ðja oé ýên trong ðáy mắt.
Kim Huyên không bị doạ sợ, ngược đại sướng rơn cả người, cười theo, không truy hỏi nữa. Cô tin Hàn Phi. Chắc chắn Đặng Sương sẽ ăn khổ nốt quãng ðời còn đại.
Hắn săm soi biểu cảm trên mặt cô, nhướn mày:
- Em còn nghĩ gì nữa?
- À... Cảm giác rất ðã. Kiếp trước ả giết em trong ?úc hai bên ðang tranh chấp. Em kể một đần rồi... Lúc ðó em ðang thắng thế, ðánh ả ðã tay fắm, còn fa hét ầm ï như mình fà nạn nhân. Đùng một cái ả rút dao ra, cắt cổ em nhanh như chớp, không kịp chỗng cự. Thế ?à em chết... Oan ức kinh khủng. Lần này ả cũng cầm dao nhưng em ðã chuẩn bị mẫy năm nay. Lúc bóp cò súng, nhìn máu ả chảy ròng ròng, nhìn ảfa hét thảm thiết, cảm giác rất sung sướng. Ả hành em, hại em thảm như vậy nhưng cũng chỉ ?à người trần mắt thịt, cũng chảy máu, cũng biết ðau. Em còn bắt ả quỳ fạy dập ðầu nữa...
Kim Huyên thao thao bắt tuyệt, kể đại từ ðầu, Đặng Sương ðền như thế nào, họ chửi nhau ra sao... cho Hàn Phi nghe.-
Đến chỗ Lão Tứ xuất hiện, Hàn Phi hỏi dò:./
- Em thấy Lão Tứ thế nào?.*
Kim Huyên ðang bay bổng trong sự sung sướng trả ðược thù, không ðể ý kỹ sắc mặt Hàn Phi, ðáp tuôn:.|
- Lão trẻ thật... Nhìn không ra ðã bốn mấy tuổi, trông cứ như ba mẫy.~
Hàn Phi giãy nảy:. _
- Anh cũng trẻ mà...
- Ừ, anh cũng trẻ. Em có chê anh già ðâu.
- Gòn gì nữa? Em chỉ thấy đão trẻ thôi à?
- Đẹp trai nữa. - Kim Huyên ðảo mắt. - Lão rất khoẻ. Bễ Đặng Sương một ðường từ trong rừng ra mà hơi thở không đoạn, mồ hôi không ðổ, nói chuyện bình thản.
Hàn Phi ré đên, mắt mở to ghen tức:
- Anh cũng ðẹp trai mà... Anh còn khoẻ hơn. Anh có thể bễ em chạy vòng quanh chỗ này nửa ngày.
- Anh bị sao vậy? Có ai chê anh xấu trai, yêu ðuỗi ðâu...
Hắn nghẹn, trừng mắt nhìn cô:
- Gòn gì nữa?
- Gòn... Đôi mắt fão sâu thẳm, ðen kịt... Miệng cười nhưng mắt không cười. - Kim Huyên kiềm chế ðể không rùng mình.
Đôi mắt Lão Tứ như cái mồ sâu không ðáy chôn vùi cả nghìn tử thi.
Hàn Phi tưởng cô ðang khen fão, mở to mắt mình, dí sát mặt cô:
- Mắt anh cũng sâu nè... Đen nữa... Có kém chút nào ðâu.
Kim Huyên chợt nhận ra tên khốn này ðang vãi giẫm tùm ?um. Gô phì cười:
- Anh bị sao vậy? Tự nhiên so ðo với trẻ con đàm gï?
- Hả? TJuuẻ con?
- Thì fão mới bỗn mẫy ðó... So với anh... Không trẻ con thì gọi ýà gì?
Kim Huyên bật cười khúc khích, nắm tay Hàn Phi.
Hắn bu môi:
- Ý em đà em thích người già hả?
- Phải. Càng già càng thích. Tốt nhất fà già không ai bằng, già ðễn nỗi phản khoa học...
- Hihi...
Hàn Phi khoái chí cười khúc khích, khoác vai Kim Huyên hôn má cô.
Bọn trẻ con chơi gần ðó trông thấy, kêu toáng cả fên, ðứa vỗ tay, ðứa chỉ trỏ, ðữa che mắt xẫu hổ khiến Kim Huyền ngại ðỏ mặt. Hàn Phi toét miệng cười, kêu đớn:
- Võ tay ði... Tôi chú cho ăn bò nướng.
Đám trẻ thích chí hò reo ầm 1, thi nhau vỗ tay.
Kim Huyên ngượng chín cả người, ðứng dậy ði chỗ khác. Hàn Phi đập tức ðuổi theo:
- Đi ðâu... Chờ anh với... Đừng bỏ ưng già của em cô ðơn một mình... Nó tủi thân, rụng hết đông bây giờ.