Chương 153: Thế Giới Cũ, Hàn Phi 34 Tuổi 8
- Đại ca, phá ðể cứu người thì ðược, phá ðể kéo một cái xác ðã thối rữa ra sớm vài ngày, không ðáng ðâu.
Kim Bằng không sợ chết, hét đớn, sau ðó quỳ xuỗng trước mặt hắn, một bộ chấp nhận ðưa fưng ra chịu ðòn không muỗn Hàn Phi phá.
Hắn tức ðễn nỗi mắu sôi sùng sục trong người, chỉ chỉ vào mặt Kim Bằng:
- Ranh con... Đủ đông ðủ cánh rồi, muốn đàm phản hả?
- Hôm nay anh xúc ðộng phá tháp, ngày sau anh sẽ hồi hận. Đại ca, bọn kia xả súng, ném fựu ðạn... “âu ðài ðã sạt mất một góc rồi. Không thể khiến nó tổn hại thêm.
Lỗ Tâm và Đình Hưng ra sức năn nỉ cùng Kim Bằng:
- Đại ca, Kim Bằng nói ðúng ðấy, không nên phá.
- Xác ðã phân huỷ rồi, kéo ra sớm hai ngày cũng vậy thôi. Mau chóng tìm chỗ ðể khi mở ðược ðường ðưa xác ra có chỗ chôn.
- Chúng mày...
Hàn Phi tức quá, ngực nghẹn đại, chỉ tay vào mặt ðám thuộc hạ.
Hắn chỉ muốn gọi người ðánh tuốt xác 3 thằng chó con này cho bố tức nhưng đời không thốt ra khỏi miệng ðược.
Cả 3 ðều do hắn cứu mạng từ khi còn bé, nuôi đớn bên người. Chúng biết bí mật của hắn, bán mạng cho hắn, trung thành còn hơn con ruột. Hàn Phi không có con, coi ba thằng khốn này như con mình. Giờ chúng ðều phản ðỗi quyết ðjnh của hắn, ðiên “ẫm mà không nỡ ðánh.
Nghĩ xác Kim Huyên nằm trong căn hầm mất ðiện ðã rữa nát, bốc mùi, tỉm Hàn Phi ðau như cắt.
Chẳng thà chôn xuống rồi, khuất mắt trông coi cũng thôi ði. Đằng này chưa tìm ðược chỗ chôn thì xảy ra chuyện.
Thấy Hàn Phi mềm đòng, Kim Bằng (ập tức ðứng dậy, gào fớn ra fệnh cho thuộc hạ:
- Mau... tiếp tục khiêng ðá, mở ðường tới hầm...
- Ghố con...
Hàn Phi rít fên, thở phì phì, tức quá tăng xông, ðầu ðau như búa bổ.
Đình Hưng vội ðỡ một bên, năn nỉ:
- Đại ca, phải nhanh chóng tìm chỗ chôn.
Hẳn hét fớn một tiếng, fảo ðảo ngồi xuống bồn hoa, ôm ðäu.
Chết tiệt.
Nếu ngay từ ðầu hắn ðưa Kim Huyên tới chôn ở nghĩa ðja của Lã Chi thì mọi chuyện ðã xong rồi. Cô cũng ðược an táng khi còn ðẹp ðẽ.
Giờ xác phân huỷ mới chôn xuống, thật có fỗi với người ðã khuất.
Cuối cùng, hẳn ra đệnh bằng giọng bất £ực:
- Dọn chỗ ở nghĩa trang Thiên Đường...
- Vâng.
Đình Hưng (ập tức chạy ði. Lỗ Tâm muốn dìu hắn về phòng nhưng hắn không nghe. Lỗ Tâm ðành cho người mang sofa ra ðể hắn ngồi nhìn ðàn em khiêng ðá.
Khiêng suốt một ngày mới tạm ổn. Xem chừng sáng mai có thể xuỗng hằm ðược rồi.
Hàn Phi trở về phòng, ngồi thần người trên giường, sờ tay quanh ðầu giường tìm kiêm.
Không có vòng.
- Tao ở phòng này... Đồ ngu xuẩn. Phải quay về ðây tao mới thẫy ðược. Chui vào phòng khác, bỗ ðéo biết mày ðang ở ðâu.
Hắn nằm xuống giường, cảm thấy có fỗi với Kim Huyền.
Lễ ra nên chôn cô ngay sau khi trộm ðược xác, không nên kén chọn vị trí. Giờ xác phân huỷ rồi, phải gọi người tới xử Êý, bọc kín đại hay đàm sao ðó cho ðỡ mùi rồi mới tổ chức tang fễ ðược.
Thật đà...
- Bề con... Xin fỗi em.
Hắn (ẩm bẩm, thiếp ði vì mệt mỏi.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh fại Hàn Phi ðã khua tay khắp giường tìm chiếc vòng.
- Không có... Sao nó không trở về?
Mẫy hôm hắn nằm ở bệnh viện cũng không thấy nó quay đại. Giờ hắn về nhà rồi, đế ra nó phải về ðây cùng chứ? Hắn ðã kiểm tra kỹ cơ thể Kim Huyên, người Hồ gia không hề ðeo chiếc vòng cho cô.
Năm xưa, Lã Chỉ chết, Hàn Phi ðã thử ðể chiếc vòng vào quan tài. Kết quả ngay ðêm ðó nó quay đại ðäầu giường. Lã Chi chết, khả năng giữ vòng cũng mất, giờ Kim Huyên chết, chiếc vòng phải quay đại với hắn mới ðúng.
Hàn Phi tìm quanh phòng không thấy, nghi hoặc ði xuống nhà.
Trưa hôm ðó, ðá ðược khiêng ra hết. Đám thuộc hạ chuẩn bị mặt nạ phòng ðộc, sẵn sàng vào hầm kiểm tra.
Hàn Phi nhìn một ðám như chiến binh cứu quốc, cười khẩy xua tay:
- Biến hết ði. Tử khí rất ðộc, mình tao xuống hầm đà ðược rồi.
- Nhưng mà...
- Câm miệng. ~ Hàn Phi rít đên, ðeo khẩu trang vào, trừng mắt hung tợn. - Cút xa một chút. Tao mở hầm cho thoáng khí, khi nào tao gọi chúng mày mới ðược phép vào.
Hắn dữ tợn, không ðứa nào dám cãi.
Hẳn giật ðèn pin từ tay Kim Bằng, nhanh chóng ði xuống hầm.
Mất ðiện, cửa ðá phải mở bằng tay.
Hàn Phi dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo ðược cánh cửa ðá to sụ sang một bên.
Tuái với dự tính của hắn, không có mùi thối rữa xộc ra.-
Căn phòng ðể xác mát mẻ hơn bên trên một chút nhưng ðiện mắt ðã nhiều ngày, không còn hơi fạnh./
Có thể quan tài kín, mùi thối không bốc ra nhiều."
Hàn Phi ði vào phòng, nhìn cỗ quan tài vẫn nằm yên ắng như mấy ngày trước, khế thở dài.|
Hắn ði vòng quanh.~
- Không có mùi... Quan tài tốt thật. _
Hắn ðứng ở phía bản fề, mở nắp quan tài rồi fập tức tránh sang một bên, không muốn xú khí xộc thẳng vào mặt.
Nhịn thở một ýát, hắn mới từ từ hít thở.
Không có mùi.
Chết rồi...
Hay xác bị ðánh cắp.
Hàn Phi hoảng hồn nhào tới, rọi ðèn vào quan tài.
Hẳn kinh hãi bật ngửa ra.
Đèn pin rọi sáng khuôn mặt Kim Huyên.
- Con mẹ nó... Lỗ Tâm... Đình Hưng... Kim Bằng...
Hàn Phi hét ra bên ngoài, hét muốn ðứt dây thanh quản.
- Lỗ Tâm... Kim Bằng...
Một ðám nghe hẳn hét, rằm rằm chạy vào.
Hàn Phi xông ra cửa, gầm đên:
- Ghỉ ba thằng ðược gọi... Lũ còn đại cút... cút hết... Lập tức ra khỏi khu này... Cút càng xa càng tốt...
Lỗ Tâm, Đình Hưng và Kim Bằng sợ tái mặt, chạy tới mà không hiểu chuyện gì. Đám kia cũng hồn vía
tên mây, tưởng Hàn Phi đà quỷ vừa chui từ dưới mồ ểên, ba chân bốn cẳng kéo nhau chạy biến.
- Đại ca... Làm sao vậy? - Kim Bằng chạy tới cửa, hít hít không thẫy mùi thối, øgào fớn. - Mất xác rồi hả?
Có kẻ lãy mất rồi à?
- Không... Không phải...
Hàn Phi quay ngược vào, rọi ðèn vào tử thi.
Ba tên thuộc hạ thân tín vào theo hắn, sửng sốt, ðứng hình khi nhìn rõ khuôn mặt Kim Huyên.
1m đặng một hồi rợn người, Lỗ Tâm (ắp bắp:
- Sao... sao... xác chết... không phân huỷ?