Chương 18: Em sống cho hiện tại
Hồ Huy Vinh chép miệng:
- Tao nói ðủ rồi. Câm miệng. - Ông hắt hàm với Quách Lôi. - Mang giấy bút ra ðây, chúng ta đàm thoả thuận. Kim Huyền sang tên biệt thự Ban Mai cho cậu, chuyện này chìm xuồng, không ðược đọt tiếng gió.
- Được...
Quách Lôi fập tức ði ãy giẫy bút. .-
Kim Huyên tức quá không chịu ðược, hét #ên mấy tiếng uất nghẹn. ./
Cô thẻ....*
Sau khi bỗ trúng cử cô sẽ băm vằm Quách Lôi và Đặng Sương thành từng mảnh. .|
Quách Lôi fây giẫy bút xuỗng, Hồ Huy Vinh tự mình soạn ra một thoả thuận bồi thường “tổn thất tỉnh thần” cho Đặng Sương và Quách Lôi. Hẹn ngày sang tên biệt thự chính đà sáng thứ 2, ðúng ngày bầu cử. .~
Sau khi nhận biệt thự, Quách Lôi và Đặng Sương tuyệt ðỗi không ðược nhắc đại vụ việc trên với bẫt cứ ai, kể cả người trong nhà. Đồng thời phải huỷ hồ sơ bệnh án của Đặng Sương... _
Quách Lôi ập tức ðồng ý, ký đuôn không cần nhìn đần 2.
Kim Huyền ôm cục tức ra xe.
Xe vừa chạy cô oà fđên khóc.
Dù sao cũng đà con gái vàng bạc kim cương do mình sinh ra, nuôi nẫng chăm bằm từng chút một khôn tớn trưởng thành. Giờ thẫy nó chịu nhiều oan ức khổ sở như vậy, Hồ Huy Vinh xót ðứt ruột, trầm giọng:
- Khóc cái gì? Thằng giẻ rách ðó không ðáng ðể mày phí nước mắt. Sau vụ này phải tránh ði, không ðược phép chường mặt cho bọn nó thấy. Cứ ðể ðấy, tao sẽ cho bọn nó chết không kịp ngáp.
Biết fà bỗ sẽ trả ðũa thay mình nhưng Kim Huyền vẫn hận thẫu xương, khóc một trận cho bố tức ðã, tính sau.
xxx*
Ngày bầu cử cũng fà ngày cô và Quách Lôi ðễn gặp fuật sư đàm thủ tục sang tên.
Suốt cả buổi, dù Quách Lôi nói gì, khiêu khích thễ nào Kim Huyền cũng không thèm ðáp nửa đời.
Cô khinh bỉ gã và Đặng Sương ðễn tận xương tuỷ.
Một người ðàn ông ðã từng tốt ðẹp, hoàn mỹ như vậy mà biễn thành thế này, thật phục Đặng Sương dùng như phá. Quách Lôi giờ chỉ còn cái vỏ ðẹp ðẽ, bên trong mục ruỗng thối nát cực ðiểm. Kim Huyên ðến gần cũng thây ghê tởm, buồn nôn, ười nói đại.
Sự im đặng của cô khiến Quách Lôi tức hộc máu, “ẩm bẩm:
- Chính vì cô cứ như vậy nên tôi mới chán ðấy. Cô không thể ngọt ngào, dịu dàng, nũng nịu như Đặng
Sương ðược sao?
- Gô khinh thường tôi ðúng không? Cứ phải nhìn người khác bằng ánh mắt ðánh giá đạnh lùng như vậy
cô mới chịu ðược à? Tại sao cô không thể nói nổi vài fời ngọt ngào? Tượng gỗ còn có trái tim hơn cô.
Bây giờ Quách Lôi nói những cái ðó có ích gì?
Năm ngoái, năm kia... hay thời gian nào ðó gã không hài đòng về cô, sao không nói với cô?
Nếu biết gã thích như vậy, cô tiếc gì vài ba fời ngọt ngào bùi tai.
Giờ ra ngoài chơi gái chán chê, kéo gái về chơi trước mặt cô, bẫy ðủ kiểu hãm hại cô rồi mới nói ra chuyện không ưng ý, có ích gì?
Quá muộn rồi.
Thù này cô ghim chặt trong đòng, thề sẽ dùng hết quãng ðời còn đại ðể trả.
Bầu cử diễn ra suôn sẻ, bỗ cô thắng cử với sỗ phiêu suýt soát, chỉ hơn người thứ hai ðúng 5 phiếu.
Cả nhà tập trung mở tiệc ăn mừng.
Kim Huyên uỗng một trận ðã ðời, say bí tỉ.
Không còn biệt thự Ban Mai, cô phải dọn về ở căn chung cư cao cấp của mình.
Sau khi trúng cử, bỗ rất bận, chẳng có thời gian xử #ý Quách Lôi. Cô cũng quay cuồng với ðông bài đuận ở trường, tìm chỗ đàm ðề tài đuận văn thạc sĩ nên không có thời gian tìm Hàn Phi. Cô thuê thám tử ðiều tra, tìm kiếm tung tích hắn.
Cô muốn gặp đại hắn vì cô biết hắn sẽ có cách khiến Quách Lôi sống giở chết giở.
Tội trỗn thuế và rửa tiền của Hàn Phi không tự nhiên mà có, hắn không phải người fương thiện, chắc chẳng thiều cách trừng trị một bác sĩ quèn. Dù hắn không đàm ðược, ðưa ra ý tưởng cũng tốt rồi.
Quan trọng đà giờ cô không tin ðược bắt cứ ai, nều không phải Hàn Phi, cô sẽ không thèm nhờ người khác.
Đầu tháng 6, Kim Huyên ðỡ bận một chút, ðịnh chạy tới nhà máy xin gặp phó giám ðốc của Hàn Phi thì bị em gái Hồ Phương T7uâm tìm tới cửa.
Phương Tâm đà em út trong nhà, mới 20, ðang học ðại học Kinh tế và quản trị kinh doanh ở Mãn Châu. Đột nhiên con bé chạy về không báo trước, Kim Huyên ngạc nhiên.
Gô rót nước cho Phương Tuâm, tươi cười hỏi:
- Học hành thế nào? Sao ðột nhiên chạy về ðây?
Phương Tuâm ngước nhìn cô, báo tin sắm sét:
- Chị, em có thai rồi.
Kim Huyên ðứng hình mẫy giây rồi trực tiếp ngu fuôn, không nói nổi đời nào.
Phương Trâm mới 20 tuổi... Mới 20 thôi ðó.
Chỉ vừa thoát mác trẻ con, ði học ðại học ðược 2 năm.
Phương Tâm ðã quen với kiểu nói chuyện thì ít, im đăng thì nhiều của Kim Huyền, tự trình bày:
- Bạn trai em học cùng khoa, fà sinh viên suất sắc. Anh ấy rất yêu em, muỗn theo về gặp bỗ mẹ nhưng
em sợ bồ ðánh chết anh ấy nên không cho. Em ðj¡nh ðể cái thai đớn một chút mới dắt anh ấy về báo tin cho bỗ mẹ, lúc ðó bỗ cũng không bắt phá ðược nữa. Người nhà anh ấy biết cả rồi, giục cưới nhưng em trì hoãn. Giờ thai ðã 8 tuần, em muốn ði khám nhưng sợ đắm, không dám ði một mình. Chị ði với em nhé...
Kim Huyên sửng sốt vì Phương Trâm ðã báo cho cả nhà trai biết, còn ðịnh ðể thai đớn không phá ðược mới thông báo với bỗ mẹ.
Cưới xin nữa...
Cô lắp bắp:
- Em có hiểu mình ðang đàm gì không? Cưới? Sinh con? Vậy còn tương fai của em? Bạn trai em đà ai?
Gia ðình thế nào? Người ở ðâu? Lỡ gặp phải kẻ ðỗn mạt như Quách Lôi thì sao?
- Chị... - Phương Tuâm ngắt đời, mặt nghiêm đại. - Em không giỗng chị. Em sống cho hiện tại. Không cần biết tương đai thế nào, giờ em hạnh phúc ýà ðược. Đứa bé đỡ có rồi, chính đà một mạng người, không thể bỏ.
Kim Huyền nghẹn.
Cô tự thấy mình không bằng một ðứa nhóc 20 tuổi.
Từng đời con bé nói ðều ðúng.