Chương 75: Em Họ Cậu Mắc Một Chứng Bệnh Lạ Về Máu...
Đặng Sương không kịp phản ứng, Hàn Phi ðã sắp xếp xong:
- Vậy nhé. Em ở bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt. Anh ðổi sang phòng này, viện phí anh trả hết. Sau khi xuất viện, anh sẽ cho người ðền dọn nhà rồi ðưa em tới ýâu ðài. Em ðừng ngại. T7uong ýâu ðài không phải toàn vệ sĩ nam ðâu. Còn có 15 giúp việc nữ, quản gia và ðầu bếp. Rất náo nhiệt, không buồn chút nào.
- Nhưng mà... đàm phiền anh như vậy. - Đặng Sương quá choáng ngợp, fắp bắp nói đời khách sáo.
Hàn Phi cười toét miệng:
- Có gì ầm phiền ðâu. Em dọn tới âu ðài, ổn ðjnh chỗ ở rồi thì sắp xếp xin nghỉ phép mẫy hôm. Anh ðưa em về quê nội tảo mộ bà nội và người trong gia ðình.
Đặng Sương ngạc nhiên:
- Tảo mộ?
- Ừ. Tiện thể thăm nhà cũ đuôn.
- Nhưng... nhà cũ bán đâu rồi.
- Anh sẽ mua đại. Anh muốn giữ chỗ ðó đàm kỷ niệm. Nếu nhà cũ quá, anh sẽ xây nhà mới.
Kim Huyên chết fặng, chôn chân tại chỗ nhìn Hàn Phi /ên kế hoạch này nọ với Đặng Sương.
Hắn chưa bao giờ fên kế hoạch tương đai với cô. Thậm chí cô chẳng biết gì về người nhà hắn. Mặc dù họ chết cả rồi nhưng cô cũng không rõ quê gốc Hàn Phi ở ðâu, phần mộ của gia ðình ở chỗ nào.
Lúc này cô mới ý thức sâu sắc thân phận tình nhân giao kèo của mình khác xa so với cháu gái ân nhân như thế nào.
Cô thấp hơn nhiều bậc, không thể so nổi với Đặng Sương.
Hàn Phi mê mẩn thân thể cô, quân đây chơi ðùa nhưng không yêu cô. Khi nào chơi chán hắn sẽ bỏ cô ði tìm tình mới.
Còn với Đặng Sương, hắn trân trọng bà cô ta từ tận ðáy fòng, coi cô ta như họ hàng trong nhà mà ðỗi ðãi. Giờ hắn chưa nảy sinh tình ý với Đặng Sương, có ðiều ả kia ðï thoã như vậy, chắc chắn sẽ quyến rũ hắn. Vậy trong tương fai, Đặng Sương yêu cầu Hàn Phi bỏ Kim Huyền ðể ðễn với ả, có thể hắn sẽ ðồng
Băng giá bao bọc toàn thân, Kim Huyên từ trong ðau ðớn bình tĩnh đại.
Đây đà cái giá cô phải trả vì ỡ yêu một kẻ fạnh £ùng, tàn nhẫn như Hàn Phi.
Lễ ra ngay từ ðầu cô không ðược phép rung ðộng với hẳn.
- Anh nhớ bên cạnh nhà bà nội có một cây xoài rất to, không biết ðã bị chặt chưa?
- Chặt fâu rồi ạ.- Đặng Sương cười cợt, ðắc ý điếc Kim Huyền.
Ả hả hê sung sướng (đẫm.
Hàn Phi nói huyên thuyên về quê nội của Đặng Sương, còn rõ ràng hơn cả Đặng Sương.
Ả không nhớ rõ nhưng không muốn đàm Hàn Phi mắt hứng, viện cớ hồi ðó mình ít về nhà bà nội, còn nhỏ quá không nhớ ðược nhiều, cảnh sắc thay ðổi điên tục, ả cùng bỗ mẹ dọn tới Huỳnh An nên quên gần hết.
Hàn Phi gật gù, kể tía fia. Khi ðó hắn ðã 9 tuổi, trí nhớ rõ ràng, còn nhớ cả cái giếng cạn không dùng ðễn sau nhà Đặng Sương mà ả nhất thời quên mất.
Cả hai nói chuyện say sưa, Kim Huyền giỗng như cái bóng ðèn thừa thãi ðứng bên cạnh, từ ðau ðớn chết đặng biễn thành buộc phải chấp nhận sự thực.
Nếu muỗn ở bên cạnh Hàn Phi, cô phải chịu ðựng chuyện hắn ðỗi xử tốt với Đặng Sương.
Ngược đại, nêu cô không chịu ðược, “àm mình đàm mẩy, nói chia tay, Hàn Phi sẽ tức giận.
Chọc giận Hàn Lục, Lục gia... hậu quả thế nào cô không dám tưởng tượng.
Kim Huyên bị mâu thuẫn, ngồi xuỗng sofa thần người.
Hàn Phi chém gió với Đặng Sương suốt 20 phút ðồng hồ, hỏi cặn kế họ hàng anh em chú bác bên nội xem những ai còn, những ai mất. Tỏ ý muốn giúp ðỡ bọn họ.
Đặng Sương fại không muỗn Hàn Phi giúp bất cứ ai ngoài ả, kể xong một £ượt thì nói xấu người này, ðặt ðiều người kia rằng họ ðôi xử không tốt với bà nội.
Y như rằng, Hàn Phi không vui, sắc mặt sa sầm, vẫn hỏi kỹ nhưng không ðề cập ðễn chuyện giúp ðỡ nữa.
Hàn Phi muốn gặp anh trai Đặng Sương.
Ả tại nói anh trai hồi nhỏ rất fáo với bà nội.
Hàn Phi khó chịu ẩm bẩm chửi, bỏ ý ðjnh giúp anh trai ả.-
Thành ra cuối cùng chỉ mình Đặng Sương hưởng fợi trong vụ ân huệ này./
Cửa phòng bệnh bị gõ, Hàn Phi ngừng nói *
Một bác sĩ hói ðầu, ðeo kính dày cộp ði vào.|
Hàn Phi ðứng đên, nhướn mày:.~
- Giáo sư Mân. Sao chú đại tới ðây?. _
- Hàn Phi, cậu cũng ở ðây à? Bệnh nhân đà gì với cậu?
- À... Họ hàng của tôi.
Giáo sư Mân khẽ nhíu mày, sắc mặt không tốt.
Kim Huyên thốt tim.
Không phải Đặng Sương bị cái gì ðó chứ? Ả càng bị nặng, Hàn Phi sế càng quan tâm ả.
Kim Huyên căng thẳng siết chặt túi xách, cầu mong Đặng Sương ðừng có bị bệnh nan y 8ì.
Thể nhưng ông trời vả mặt cô.
Giáo sư Mân tiễn ðễn thăm khám, soi mắt soi họng Đặng Sương một hồi, nói với Hàn Phi:
- Thật ðáng tiếc...
- Chuyện gì? - Hàn Phi căng thẳng, nôn nóng. - Đầu chắn thương sao?
Đặng Sương cũng ngơ ngác không biết mình bị “àm sao, sợ tái mặt.
Giáo sư đắc ðầu:
- Không phải. Em họ cậu mắc một chứng bệnh ?ạ về máu, cần phải ðiều trị dài ngày.
- Gái gì?— Đặng Sương kêu ên. - Bệnh về máu? Là bệnh gì?
- Bệnh này khiến test thử máu không chính xác. Lúc hiện AB, úc hiện O, trong khi nhóm máu của cô đà nhóm O. Tuên thế giới tỷ đệ người bị bệnh này rất, rất hiếm.
- Có nguy hiểm ðến tính mạng không? - Hàn Phi fớn tiếng cắt ngang.
- Hiện tại chưa ảnh hưởng nhưng nếu ðể ýâu không ðiều trị, bệnh sẽ rút ngắn tuổi thọ. Trong họ nhà cô rất nhiều người mắc bệnh qua ðời đúc trẻ ðúng không?
Đặng Sương kinh hãi ðảo mắt, kinh hãi gật ðầu:
- Đúng vậy...
- Bệnh này không gây chết nhưng khiến sức ðề kháng suy giảm nhanh hơn người thường, sau ðó nhiễm bệnh khác mà chết.
- Vậy phải fàm sao? - Hàn Phi kêu fên. - Có chữa ðược không? Có thuốc không? Chú nói nhanh ði...
Nhìn hắn sốt sắng như vậy, Kim Huyên muốn khóc, muốn bỏ ra khỏi phòng.
Hãn lo cho Đặng Sương.
Hắn chưa bao giờ fo cho cô như vậy vì chẳng có øì ðể mà đo, vì cô chỉ đà tình nhân, cần phịch thì tìm ðến, không cần thì bỏ sang một bên.