Trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Trưởng Tôn Kỳ ngoại trừ một tiếng ban đầu kia ra, căn bản là không có cơ hội để nói chuyện, lúc nghe đến thanh âm đối phương nói chuyện, Trưởng Tôn Kỳ liền quên mất phản ứng, cách biệt mấy năm, không có liên hệ, nhưng y vẫn như cũ không có quên mất thanh âm của bạn tốt, cứ việc kinh ngạc với thanh âm của bạn tốt, nội dung trò chuyện còn chưa có xuất hiện ở chỗ trống trong não, đến khi phản ứng lại được, tai nghe đã là tiếng đô đô, làm Trưởng Tôn Kỳ ngay cả một chút cơ hội xác định cũng không có.

Xa cách gặp lại, bạn tốt của y đã càng ngày càng thành thục, dù đã đủ tư cách làm gia chủ của Trường Tôn gia song y lại không thể khắc chế nổi lửa giận dâng lên trong lòng. Nói nhiều thêm mấy câu, ôn chuyện sẽ chết người à, ngay cả thăm hỏi lẫn nhau cũng không nói được nửa câu, khiến cho y phải đi đón, Hiên Viên Kiệt tên khốn nạn kia cho rằng mình là ai chứ hả. Loại phẫn nộ ấu trĩ này áp chế tư duy thành thục bình tĩnh của Trường Tôn gia chủ.

Tính tình này tới thì nhanh, đi cũng nhanh, tức xong rồi, Trưởng Tôn Kỳ liền không khỏi cười thầm, cuối cùng Hiên Viên Kiệt cũng đã trở lại. Sai người chuẩn bị xe, Trưởng Tôn Kỳ tự mình lái xe đi đón Hiên Viên Kiệt ở cửa thành.

Trên đường không quên gọi điện thoại cho Nam Cung Việt, “A Kỳ, ông là muốn tới đây chơi cùng sao?” Qua một hồi lâu, Nam Cung Việt mới nhận điện thoại, trong điện thoại cũng đem phần ầm ĩ bên chỗ Nam Cung Việt truyền tới trong tai Trưởng Tôn Kỳ. Nam Cung Việt không phải người thừa kế của gia tộc, lại là tay vũ lực tối cao của Nam Cung gia, cho nên có được bó lớn thời gian tự do, có thể chơi khắp nơi. Từ sau khi Trưởng Tôn Kỳ trở thành gia chủ, trên cơ bản Nam Cung Việt đều một mình du đãng ở khắp những chỗ ăn chơi lớn.

Cứ việc đang tuyết lớn, lại là cửa ải cuối năm, nhưng bởi vì giá trị bản thân cùng gia thế sau lưng Nam Cung Việt, vẫn có không ít người đón ý nói hùa mời Nam Cung Việt đến tụ hội, lúc này đang rất náo nhiệt.

“Tôi không rảnh, tôi muốn đi cửa thành đón người.” Trưởng Tôn Kỳ không có trực tiếp nói cho Nam Cung Việt là Hiên Viên Kiệt đã trở lại.

“Nga, là nhân vật lớn nào đấy, thời gian này còn muốn ông tự mình đi đón.” Nam Cung Việt tò mò, tính tình bát quái kia của gã, một chút cũng không có bởi vì năm tháng mà thay đổi, bởi vì thực lực cường đại, lại càng thêm không có ước thúc, cộng với Trưởng Tôn Kỳ chẳng có bao nhiêu thời gian để đi quản Nam Cung Việt, Nam Cung Việt chơi đùa liền càng thêm phóng túng. Đương nhiên, Nam Cung Việt chơi thì chơi, nhưng cũng không có xem nhẹ thực lực bản thân, chỉ là trải qua quá nhiều, cảm thấy sinh mệnh quá yếu ớt, nên thời điểm có thể chơi thì tận lực chơi vui vẻ.

Trong lòng Nam Cung Việt yên lặng lọc danh sách, gần đây có nhân vật lớn nào muốn tới, tin tức bát quái của gã, phạm vi bao phủ tương đối rộng khắp, càng đừng nói gã có năng lực bí mật có thể xâm lấn vào các thiết bị điện tử lớn, trừ phi ngươi không cần sản phẩm điện tử, trừ phi đối tượng là hệ thống của thánh đường, được Giáo Hoàng Trác Cẩn Khác tự mình mã hóa, nếu không trên đời này không có cái gì có thể ngăn cản gã đạt được tin tức gã muốn.

Đáng tiếc bên trong danh sách mà Nam Cung Việt mới vừa liệt kê ra, căn bản là không có ai có tư cách để Trường Tôn gia chủ tự mình ra mặt. “Ông có muốn cùng đi không, vừa lúc tôi muốn qua chỗ ông.” Trưởng Tôn Kỳ tiếp tục câu khẩu vị của Nam Cung Việt.

“Được rồi, tôi đoán không ra nổi, tôi rất tò mò, A Kỳ, nói cho tôi là ai đi?” Nam Cung Việt bị Trưởng Tôn Kỳ câu như vậy, trong lòng liền tò mò đến phát ngứa, quyết đoán nhận thua, dù sao nếu chơi tâm nhãn, từ trước đến nay gã đều không thắng nổi Trưởng Tôn Kỳ.

“A Kiệt cậu ta đã trở lại.” Trưởng Tôn Kỳ vẫn luôn phi thường giữ quy củ, nếu muốn lái xe, liền không thể tiếp tục gọi điện thoại nữa, Trưởng Tôn Kỳ nhanh chóng nói xong lời, rồi học theo Hiên Viên Kiệt, cúp luôn điện thoại.

A Kiệt đã trở lại. Cái tin tức này quanh quẩn ở trong não, tạm thời tạm dừng những phản ứng khác của Nam Cung Việt, “Uy, A Việt…” Nhớ tới lời muốn nói, kết quả điện thoại chỉ có tiếng đô đô, bíp một tiếng, nhanh chóng ấn gọi qua, bên kia không nhận, lấy hiểu biết của gã đối với Trưởng Tôn Kỳ, tên này một là bởi vì đang lái xe, hai tuyệt đối là cố ý. Nam Cung Việt không chơi nổi nữa, vội vàng thu thập bản thân, rồi cáo biệt hiện trường náo nhiệt, có người hỏi theo, Nam Cung Việt cũng chỉ nói là có việc phải đi. Gã cũng không phải người quá mức đơn thuần ngu ngốc gì, trong đám người chơi đùa với gã này, có thám tử của thế lực khác, đừng tưởng rằng gã chẳng nhìn ra cái gì, ngay thẳng tựa như gã biểu hiện ra bên ngoài, những khu vui chơi bí ẩn mà gã đến thăm cũng không phải thăm không đâu. Gã chơi đùa cùng bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là đang kiếm việc vui mà thôi, bạn bè chân chính có thể để gã dụng tâm, vẫn luôn chỉ có Hiên Viên Kiệt và Trưởng Tôn Kỳ.

Chạy đến dưới mái hiên ngoài câu lạc bộ, gió tuyết bị che ở bên ngoài, loại câu lạc bộ cao cấp này, vì nhằm vào tình huống thời tiết mưa tuyết, đã chuyên môn xây dựng vị trí dừng xe ngăn cản mưa tuyết an toàn, còn rất có yếu tố mỹ quan nữa. Thời gian phi thường vừa lúc, Trưởng Tôn Kỳ một đường thông thuận mà đến, không có tiêu tốn bao nhiêu thời gian đã chạy xe đến trước mặt Nam Cung Việt, Nam Cung Việt lập tức mở cửa xe.

“Ông nói A Kiệt đã trở lại?” Bắt được người đến, Nam Cung Việt vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, gọi điện thoại ở cửa thành, bảo tôi đi đón cậu ta.” Cũng chỉ có tấm thẻ lớn Hiên Viên Kiệt này, mới có thể sai sử Trưởng Tôn Kỳ như vậy.

“Sao cậu ta lại không gọi điện thoại cho tôi chứ.” Nam Cung Việt có chút oán giận Hiên Viên Kiệt nặng bên này nhẹ bên kia, sao lại chỉ thông báo cho A Kỳ, không gọi điện thoại cho gã như vậy được.

Trưởng Tôn Kỳ rất muốn nói, bởi vì ông không đáng tin cậy, cơ mà bởi vì đang lái xe, vì bảo đảm an toàn, y vẫn là không nên kích thích Nam Cung Việt thì hơn.

Hiên Viên Kiệt đứng ở cửa thành chờ, nếu là mấy năm trước, hắn tuyệt đối không thể nhẫn nại tính tình mà đứng chờ ở giữa gió tuyết như vậy được, nhất định đã trực tiếp một cổ ngạo khí đi lên, xông vào cửa thành rồi. Đã trở nên có kiên nhẫn hơn Hiên Viên Kiệt không có đáp lời hỏi thăm của người thủ thành, dựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần, một bộ lãnh khốc người sống chớ tới gần. Mấy người thủ thành vốn dĩ thấy Hiên Viên Kiệt rất phân rõ phải trái, ban đầu còn muốn đi lên hỏi chuyện, tìm hiểu một chút chi tiết, nhưng thấy Hiên Viên Kiệt làm vẻ ta đây, liền tắt ngấm tâm tư, vẫn như cũ nghiêm mật mà nhìn Hiên Viên Kiệt.

Thính giác sớm phát hiện có chiếc xe đang tới gần hơn thị giác, mọi người thủ thành sôi nổi chuyển động, Hiên Viên Kiệt cũng mở bừng mắt, chờ chiếc xe kia tiếp cận. Đó là một chiếc xe vỏ thép dày, sau tai biến, so với kiểu loại xe nhẹ nhàng xinh đẹp, ánh mắt lựa chọn của mọi người càng bắt đầu thiên hướng về phía thực dụng, loại xe hạng nặng phòng ngự cao, chiếc xe trước mắt này chính là như thế, chống đạn, chống công kích mạnh, còn có trang bị vũ khí, đây tuyệt đối là xe phú hào, cho dù mấy người thủ thành có mức tiền lương cũng coi như cao khi nhìn thấy chiếc xe này, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, mua không nổi.

Lại xem biển số xe kia, chỉ vài ba phú hào, người nào có được xe như vậy, mấy người bọn họ đều nhớ rõ chẳng khác gì cảnh sát quản lý giao thông. Đây là xe do vị gia chủ trẻ tuổi kia của Trường Tôn gia, cũng là năng lực giả xếp hạng thứ hai trong nước hiện giờ, Trưởng Tôn Kỳ sở hữu.

Nói đến người xếp hạng thứ nhất, lại không phải là Hiên Viên Kiệt, sau khi Hiên Viên Kiệt rời khỏi, căn bản là không có tham gia xếp loại, càng có người tung tin vịt là Hiên Viên Kiệt đã chết, vị trí thứ nhất lại càng không thể để lại cho Hiên Viên Kiệt được. Xếp hạng phía trước Trưởng Tôn Kỳ không phải là người khác, mà đúng là vị anh trai khác mẹ kia của Trác Cẩn Khác, Trác Thành.

Trác gia ngoại trừ một Trác Cẩn Khác ra, đáng tiếc chính là đã mất đi y, khiến cho Trác gia trở thành một trò cười trong xã hội thượng lưu. Vị thiên chi kiêu tử Trác Thành này, lại càng thường thường bị người ta lấy ra để so sánh với Trác Cẩn Khác, ai bảo bọn họ là anh em đây, bất luận là thực lực, hay là thế lực, Trác Thành rõ ràng kém cỏi hơn Trác Cẩn Khác quá nhiều.

Trác Thành tâm cao khí ngạo có thể cam tâm mới là lạ, hắn nỗ lực, nỗ lực biến cường, hắn phải chứng minh với thế nhân, Trác gia dù không có Trác Cẩn Khác, thì vẫn có Trác Thành hắn, hắn phải chứng minh với thế nhân, hắn không hề thua kém Trác Cẩn Khác. Suy nghĩ rất có chí khí đáng được khen ngợi, chỉ là ở trong mắt mọi người, Trác Thành nỗ lực như vậy, vẫn như cũ còn kém Trác Cẩn Khác quá xa. Đừng nhìn Trác Thành ở trong nước thực phong cảnh, có tên tuổi đệ nhất, nhưng không ít người biết rõ, đè ở phía trên Trác Thành, không chỉ một Trác Cẩn Khác, mà còn có một Hiên Viên Kiệt. Trác Thành ngay cả Hiên Viên Kiệt cũng không thể so nổi, thì có tư cách gì để so với Trác Cẩn Khác chứ.

Trác Thành đã là trụ cột của Trác gia, cứ việc hắn phi thường nỗ lực, dựa thực lực của hắn, đã đạt được quyền lên tiếng trong tầng trên, chỉ là phân lượng của hắn vĩnh viễn không thể vượt qua được Hiên Viên Kiệt, thứ nhất là thực lực của Trác Thành vẫn còn kém hơn Hiên Viên Kiệt, thứ hai bởi vì Trác Cẩn Khác. Quan hệ của Trác gia và Trác Cẩn Khác, trong rất nhiều bộ nghành đều không phải là bí mật gì, Trác gia xa lánh cùng vứt bỏ Trác Cẩn Khác, khiến cho bọn họ mất đi Trác Cẩn Khác, chỉ nhận được ân ngộ là Trác Cẩn Khác cho phép bọn họ kéo dài con nối dõi.

So với ưu thế có được Trác Cẩn Khác, Trác gia tổn thất quá thảm trọng. Phàm là người biết đến, đều sẽ có chút băn khoăn đến việc Trác Cẩn Khác có muốn nhìn thấy Trác gia quật khởi hay không, chẳng sợ Trác gia có Trác Thành thực lực bất phàm, nhưng địa vị ở tầng trên vẫn rất xấu hổ. Trác gia hối hận không? Đương nhiên hối hận, từng nghĩ tới việc vãn hồi không? Đương nhiên từng nghĩ tới. Chỉ là Trác Cẩn Khác sẽ không cho bọn họ cơ hội. Trác Thành trở thành gia chủ Trác gia, đã tổn hại đến ích lợi lớn nhất của gia tộc, nghiêm cấm Trác gia làm như vậy. Có người nói Trác Thành khí lượng nhỏ nhoi, cũng có người nói Trác Thành có cốt khí. Chỉ là chua xót bên trong, cũng chỉ có mỗi Trác Thành mới thấu rõ được. Cho dù Trác gia có suy tàn đến thế, cũng tuyệt đối không cầu đến Trác Cẩn Khác, đây có lẽ là chút tôn nghiêm không muốn bại bởi Trác Cẩn Khác còn sót lại của Trác Thành.

Chuyện của Trác gia đến đây chấm dứt, chúng ta tiếp tục nói tới chuyện của Hiên Viên Kiệt. Phát hiện đây là xe của Trường Tôn gia chủ, những người thủ thành lập tức trở nên tinh thần phấn chấn, điều này cũng không phải bởi vì bọn họ có bao nhiêu tôn trọng kính ngưỡng đối với Trưởng Tôn Kỳ, mà là vì thân phận trong chính phủ của Trưởng Tôn Kỳ, là lãnh đạo của lãnh đạo của lãnh đạo bọn họ …. Vì phần công tác lương cao này của mình, ở trước mặt Trưởng Tôn Kỳ, phải biểu hiện ra diện mạo tinh thần tốt đẹp, miễn cho không cẩn thận bị xào, đó mới thật oan uổng.

Xe Trưởng Tôn Kỳ dừng lại ở trước cửa thành, Trưởng Tôn Kỳ kéo cửa sổ xuống, dùng dị năng phong hệ một chút, tùy tâm sở dục tạo ra một bức tường gió, chắn bông tuyết không cho rơi xuống, xe dừng lại xong, Trưởng Tôn Kỳ còn chưa kịp nói gì, Nam Cung Việt bên ghế phụ đã lập tức thô bạo đào Trưởng Tôn Kỳ lên, “A Kiệt, A Kiệt, ông đã trở lại rồi.” Toàn bộ thân mình duỗi về phía trước, chặn lại Trưởng Tôn Kỳ, nằm bò bên cửa sổ duỗi đầu ra.

Trưởng Tôn Kỳ có chút đen mặt, sau đó cười mềm nhẹ, tản dị năng phong hệ ra, để một chút bông tuyết dừng ở trên người Nam Cung Việt, nghe Nam Cung Việt gào một tiếng, thời điểm ngẩng đầu lại đụng trúng đầu, Trưởng Tôn Kỳ tỏ vẻ tâm tình vui sướng. Nhân cơ hội đẩy Nam Cung Việt trở lại chỗ ngồi, nói với người thủ thành, “Phiền toái các anh, tôi tới đón cậu ta.”

Hiên Viên Kiệt lên xe xong, người giữ cửa thành nhịn không được mà bát quái thân phận của Hiên Viên Kiệt một chút, sao lại có tư cách để Trường Tôn gia chủ tự mình tới đón người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện