Nghe thấy tiếng bước chân của Chân Ngọc, lại nhìn thấy nàng tức giận hung hăng vén màn lên, trong lòng Vương Chính Khanh mừng thầm, Ngọc nương nàng ấy, vẫn là để ý ta đấy, vừa nghe ta lăn lộn cùng nha đầu, lập tức tới bắt gian ngay . Hắn còn chưa mừng xong, chỉ thấy một quyền của Chân Ngọc bay tới, chưa kịp tránh ra, đã nghe thấy “bụp” một tiếng, cũng là Thị Thư chặn trước mặt hắn hắn, hứng chịu một quyền kia của Chân Ngọc.

Một quyền này của Chân Ngọc vừa hung vừa dữ, nện trên sống mũi Thị Thưi, máu mũi Thị Thư phun tứ phía, đầu choáng mắt mờ, thiếu chút nữa ngất ở trên giường, hắn chỉ một lòng bảo vệ chủ, vẫn giải thích cho Vương Chính Khanh: "Tam gia làm như vậy, là vì dụ Tam phu nhân tới đây, không phải làm cái này cái kia với nô tài."

Đến khi Chân Ngọc thấy rõ người cài hoa trên đầu chính là Thị Thư, liền có chút ngạc nhiên, lại nghe Thị Thư nói như vậy, không khỏi nói: "Muốn ta tới đây, gọi một tiếng là được, sao cần làm như vậy? Ta nói Thị Thư, chủ tử nhà ngươi có phải thường khi dễ ngươi như vậy hay không? Ngươi nói thật đi, ta nhất định làm chủ giúp ngươi. Không để ngươi chịu những khổ sở thế này nữa." Nàng nói đến hai chữ khi dễ thì cố ý nhấn mạnh, có ngụ ý.

Không trách được Vương Chính Khanh không thương các di nương, đưa hết di nương này tới di nương khác đi, gần đây cũng trừng mắt lạnh lùng với Chu di nương, không có sắc mặt tốt, chẳng lẽ kiểu hắn thích, thật ra là Thị Thư này? Thị Thư nghe được Chân Ngọc lời nói, cũng vội vã giải thích: "Tam phu nhân, chuyện không phải như phu nhân nghĩ đâu."

Vương Chính Khanh thấy Thị Thư chảy máu mũi, thở dài nói: "Đến tột cùng là ai khi dễ hắn, đây không phải là vừa nhìn là hiểu ngay sao?" Vừa nói vừa ghét bỏ đẩy Thị Thư ra, "Còn không đi cầm máu mũi, còn chảy nữa là chết người đấy."

Thị Thư giơ tay áo che mũi, nhanh chóng bò xuống giường, vẻ mặt đưa đám rời đi.

Chân Ngọc nhướng mày nhìn Vương Chính Khanh nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?"

Vương Chính Khanh xuống giường, đi tới chậu đồng rửa tay, rửa sạch máu mũi Thị Thư dính trên ngón tay hắn, lúc này mới ngồi vào trước án, rót hai ly trà, ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống uống trà, sau đó nói: "Ngọc nương, vừa mới nghe được ta cùng nha đầu lăn lộn với nhau, trong lòng nàng có chua xót, có cảm giác gì hay không?"

Chân Ngọc trở về chỗ ngồi xuống, hình như có như vậy một chút, nhất thời nói: "Đúng thì sao, mà không phải thì thế nào?"

Vương Chính Khanh vui mừng, không buông tha một biểu cảm nào trên mặt Chân Ngọc, chăm chú nhìn nàng nói: "Nói như vậy, nàng chua xót sao?"

Chân Ngọc bị Vương Chính Khanh nhìn chằm chằm, trên mặt như bị phỏng, nhất thời ngồi vào trước án, giơ ly trà lên uống để che giấu, lạnh nhạt nói: "Tam lang, ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?"

Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt che giấu của Chân Ngọc, chỉ cảm thấy như vạch ra mây đen thấy được trăng sáng, trái tim sáng sủa, cười tủm tỉm nói: "Nàng để ý ta, nên mới cảm thấy chua xót. Tựa như ta thấy nàng và Chu di nương đơn độc ở cùng nhau, cực kỳ đau lòng đó."

Chân Ngọc thầm đổ mồ hôi, "Ngươi ghen với Chu di nương?"

Vương Chính Khanh thẳng thắn nói nói: "Nếu ta thật sự dây dưa với nha đầu, chẳng lẽ nàng sẽ không ghen? Một quyền vừa rồi của nàng, vô cùng hung ác, có lẽ trong lòng rất tức giận, nên ra tay mới nặng như vậy."

Chân Ngọc suy nghĩ một hồi lâu, không thể không thừa nhận, vừa nãy mình quả thật rất tức giận, chẳng lẽ đây chính là ghen?

Vương Chính Khanh chuyển tới ngồi bên cạnh Chân Ngọc, kéo tay của nàng nói: "Ngọc nương, về sau ít ở cùng Chu di nương đi, mỗi lần ta thấy nàng ở chung với nàng ta, trong lòng đều không thoải mái."

Chân Ngọc há hốc mồm, lại khép lại, nam nhân này, ghen với một di nương, thật là hẹp hòi mà!

Vương Chính Khanh xoa tay nhỏ bé của Chân Ngọc, nhỏ giọng nói: "Ngọc nương, chúng ta sinh một đứa bé, vui vẻ sống qua ngày đi!"

Chân Ngọc cũng nhỏ giọng đáp lại: "Chu di nương cũng không có tệ, chi bằng để nàng sinh đứa bé đi! Đến lúc đó ôm đến trước mặt ta để ta nuôi, cũng như nhau thôi."

Vương Chính Khanh cười như không cười nói: "Ngọc nương, nàng suy nghĩ kỹ một chút, nếu là ta thật sự ngủ cùng Chu di nương, nàng sẽ không ghen sao? Đến lúc đó chính là ta thân cận với nàng ta, hai chúng ta bỏ rơi nàng, cô lập nàng!"

Chân Ngọc chau mày, nghĩ kĩ lại, trong bụng nói thầm, nếu nói như thế, thật sự để bọn họ ngủ cùng nhau, hình như cũng không tốt lắm. Nhưng là bọn họ không ngủ cùng nhau, đứa bé từ chỗ nào tới? Không lẽ thật để ta tự sinh một đứa?

Đêm nay Vương Chính Khanh thử dò xét xem Chân Ngọc có ghen vì hắn hay không, đã cảm thấy thỏa mãn, nhất thời cũng không muốn ép Chân Ngọc quá, sợ phản tác dụng, bởi vậy bày ra bàn cờ nói: "Lúc trước thấy nàng đánh cờ cùng Chu di nương, không bằng chúng ta cũng chơi một ván?"

Tâm tình Chân Ngọc đang rối rắm, nghe được đánh cờ, liền bỏ chuyện rối rắm sang một bên, cầm cờ nói: "Ta đánh xuống."

Hồ ma ma mới vừa rồi thấy Chân Ngọc vội vã đi tới thư phòng, không biết có chuyện gì xảy ra, đã vội vàng theo tới, nhất thời thấy Thị Thư bịt mũi ra ngoài, trong tay tựa hồ đang rướm máu, không khỏi kinh hãi, nhanh chóng hỏi thăm, chỉ thấy Thị Thư ngừng bước chân nói: "Tam gia và Tam phu nhân đang nói chuyện, ma ma không nên đi vào quấy rầy." Nói rồi đi.

Hồ ma ma nhất thời liền ngừng bước chân, lại đi tới gần cửa lắng nghe, thấy bên trong hai người không giống cãi vả, nhất thời yên tâm, chỉ đứng chờ ở hành lang. Bởi vậy buồn rầu, hiện giờ Tam phu nhân còn chưa có thai, bên ngoài đã có người dị nghị, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ phải chủ động giúp Tam gia cưới vợ bé nữa sao!

Chân Ngọc vì vấn đề đứa bé, cũng rầu rĩ, tối nay trở về phòng, ngược lại suy nghĩ hồi lâu, không biết phải làm như thế nào.

Hồ ma ma thấy nàng không ngủ được, liền rón rén đi qua, ngồi ở mép giường nói: "Tam phu nhân lại không ngủ ngon được sao?"

Chân Ngọc ừ một tiếng nói: "Ma ma, bà nói xem, Tam lang tuổi cũng không nhỏ, hiện nay còn không có hài tử, như thế nào mới tốt?"

Hồ ma ma thấy được Chân Ngọc hỏi thăm, liền nói: "Không bằng, sáng mai đến miếu Quan Âm dâng hương, cầu xin một Tống Tử Quan Âm để thờ"

Chân Ngọc sao cũng được, lên tiếng: "Như vậy thì, sáng mai ma ma chuẩn bị chút trái cây, tới miếu Quan Âm một chuyến."

Bên phía Vương Chính Khanh, thấy Chân Ngọc hạ hết quân cờ liền đi, hình như sợ hắn đi theo, nhưng hắn chưa cùng về phòng, mà chỉ nghỉ ngơi ở thư phòng, không biết vì sao, rồi lại không ngủ được, chỉ dậy thắp đèn, bày giấy ra vẽ, dưới ánh đèn vẽ ra một bức mỹ nhân đồ, đợi đến khi vẽ xong, nhìn kỹ một chút, người trong bức họa rõ ràng là Chân Ngọc, nhất thời bật cười nói: "Trong lòng trong mắt đều là nàng, vẽ mỹ nhân cũng giống như nàng."

Nhìn trời cũng đã muộn, lúc này hắn mới lên giường nghỉ ngơi lần nữa, trong bóng tối lặng lẽ lẩm bẩm: "Ngọc nương à, đứa bé, nhất định phải sinh, nàng trốn không thoát đâu."

Chân Ngọc đêm nay đang ngủ, lại mơ thấy mình sinh hạ một nữ nhi khả ái trắng hồng, dáng vẻ của nữ nhi ba phần giống Vương Chính Khanh, ba phần giống chính mình, ba phần khác, lại giống Chân Nguyên Phương, nhất thời ngạc nhiên nói: "A, thế nào lại giống Nguyên Phương đây? Thật kì lạ mà!"

Nhất thời tỉnh mộng, Chân Ngọc vẫn chưa tỉnh hồn lại, bật cười nói: "Chắc là thấy Nguyên Phương đáng yêu, nên hi vọng nữ nhi giống như nó."

Vừa đúng trời sáng, Hồ ma ma nghe được động tĩnh đi vào, thấy Chân Ngọc tỉnh, liền cười nói: "Nếu muốn đến miếu Quan Âm thì phải đi sớm một chút."

Chân Ngọc đáp một tiếng, đứng dậy rửa mặt, dọn dẹp một phen, bẩm với Ninh lão phu nhân một tiếng, liền dẫn Hồ ma ma và Lập Hạ cùng ra cửa.

Họ đến miếu Quan Âm dâng hương, cầu xin một Tống Tử Quan Âm, đang muốn đi giải quẻ bói, lại thấy Tiền thị dẫn hai nha đầu đi tới, hai bên gặp nhau, không khỏi cười mà nói: "Thật trùng hợp."

Tiền thị đã sinh ba nữ nhi, đến nay vẫn không có nhi tử, tất nhiên nóng lòng, chỉ đành phải đi cầu Tống Tử Quan Âm, bởi vậy thấy Chân Ngọc cũng tới, nghĩ tới nàng thành thân hơn một năm, đến nay không có động tĩnh, mong muốn có con cũng là lẽ đương nhiên.

Hai người ghé vào một chỗ, ngược lại nói mấy câu nói, Tiền thị lại cười nói: "Trong miếu này có một ông từ, đoán chữ vô cùng linh, chúng ta cũng đi coi một quẻ đi!"

Chân Ngọc cười đáp, theo Tiền thị đi tìm ông từ đó.

Trước mặt ông từ có vài người vây quanh, đang đoán chữ.

Chân Ngọc nghe một hồi lâu, thấy trong lời ông từ nói có ý khác, cũng hứng thú. Đợi đến phiên nàng thì liền viết một chữ "Mai", lần lượt ở ông từ trong tay nói: "Đoán xem khi nào ta có con?"

Ông từ nhìn chữ một chút, đầu bút điểm ở thiên bàng của chữ "mai"(梅) nói: "Chữ ‘ Mộc ’ (木) tách ra, chính là ‘ 18 ’ (十 10;八 8), mà phía sau chữ ‘ mỗi ’, (每) hai chữ 'Nhân Mẫu' ( 亻母 ), cũng là nói, mười tám ngày sau, nương tử và phu quân gặp nhau dưới gốc mai, sau sẽ có tin mừng, sang năm sau, sẽ trở thành Nhân Mẫu."

Chân Ngọc bật cười, thầm nói: ông từ cũng có thú vị, đoán chữ cũng có ý tứ. Nàng lại không để lời ông từ nói ở trong lòng, cũng để Tiền thị đi đoán một chút.

Tiền thị cũng là tin lời ông từ nói, nói với Chân Ngọc: "Mấy ngày nay có lẽ phải bổ dưỡng nhiều hơn, dưỡng đủ rồi, đến lúc đó ở dưới cây mai cùng Trạng Nguyên gia của muội, mới có hơi sức. . . . . ." Nói rồi cười nham hiểm.

Tiền thị đoán một cái chữ, dựa theo tự ý, ông từ nói là nàng sang năm mới có nhi tử, nàng vừa nghe, nay đã gần cuối năm, cách năm mới cũng không xa, ngược lại không cần phải nóng lòng, bởi vì cười nói với Chân Ngọc: "Nếu không được, ta cũng ở dưới gốc mai thành sự, sang năm sinh hạ nhi tử!"

Chân Ngọc không nhịn được cười nói: "Chớ làm hại cây mai người ta."

Tiền thị cười nói với Chân Ngọc: "Lại nói, hồng mai trong phủ chúng ta cũng đã nở, mấy ngày nữa cũng muốn mời mọi người đến thưởng mai, đến lúc đó chi bằng nể mặt tới chơi."

Chân Ngọc nói: "Phu nhân tương thỉnh, nào dám không đến?"

Hai bên nói rồi cười, cùng ra khỏi miếu, tách ra trở về phủ.

Khi Chân Ngọc trở về phủ thì đúng lúc Vương Chính Khanh lâm triều trở lại, hai người liền cùng dùng cơm trưa.

Vương Chính Khanh nghe được chuyện đoán chữ, cũng cười nói: "Các ông từ trong miếu này, quen chơi những trò chơi chữ này, kiếm vài đồng tiền tiêu. Chỉ là, hắn nói ở dưới cây mai, ngược lại là một ý kiến hay. Cây mai trong phủ chúng ta phủ cây mai nở rộ rồi, hương thơm nức mũi, mỗi khi đi qua dưới tàng cây, hương thơm thấm vào ruột gan."

Chân Ngọc cười nói: "Hiện nay trời lạnh, hương mai càng thêm mùi thơm ngát, lại nói, cũng muốn đến vườn ngắm hoa mai, vẽ bức hoa mai đồ."

Vừa nghe Chân Ngọc muốn vẽ tranh, Vương Chính Khanh dặn bảo trước: "Vẽ xong thì đưa cho ta, không được đưa cho người khác."

Hai người vừa nói chuyện, lại có nha đầu tới bẩm báo, nói là Kiều thị dẫn hai đứa bé tới chơi.

Chân Ngọc vừa nghe Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương tới, vui vẻ nói: "Đang nhớ hai đứa nó đây, đã tới rồi, mau mời vào."

Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương vừa tiến đến, liền vội vàng hành lễ với Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, lại cùng nhau kêu Chân Ngọc một tiếng cô cô, dính đến bên người nàng.

Kiều thị cười nói: "Hôm nay không cần đến trường, từ sáng sớm, bọn nhỏ liền la hét muốn tới gặp cô cô."

Chân Ngọc sớm đã ôm Chân Nguyên Phương ngồi lên đùi mình, nhất thời điểm cái mũi của bé hỏi chuyện, thấy bé nói chuyện thú vị, lại nghĩ tới giấc mộng kia của mình, không khỏi nhìn kỹ Chân Nguyên Phương, a, về sau oa nhi (trẻ con) nếu có ba phần giống Nguyên Phương, khẳng định cũng là một tiểu mỹ nhân!

Vương Chính Khanh nhìn Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương, cũng là nhớ tới lời ông từ nói, ừm, nếu có thể thành việc dưới cây mai, được một long phượng thai, nam giống Nguyên Gia, nữ giống Nguyên Phương, như vậy chẳng phải hay sao? Lại nói, chuyện là do người làm, còn mười tám ngày nữa mà, chuẩn bị một chút, ở dưới cây mai làm xong chuyện tốt, thật ra thì cũng không tồi đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện