Một đêm này triền miên vô độ, sáng sớm ngày hôm sau, Chân Ngọc không dậy nổi, ngủ thẳng tới giờ ăn trưa mới dậy. Cũng may gần đây thân thể nàng không tốt, Ninh lão phu nhân cũng không bắt nàng tới thỉnh an, chỉ dặn bảo nàng an dưỡng cho tốt, ngủ dậy muộn như vậy, cũng không có ai nói gì.

Hồ ma ma nghe được tiếng vang, mỉm cười đi vào hầu hạ, cười nói: “Đêm qua không nghe thấy phu nhân ho khan, hình như tốt hơn nhiều rồi.”

Chân Ngọc hiếm khi đỏ mặt, yên lặng thầm nghĩ: Hồ ma ma, thật ra đêm qua thì ho khan vài tiếng, chỉ là âm thanh nào đó vang hơn, át đi mà thôi. Ừ, cũng không biết lão nhân gia bà nghe bao nhiêu đây? Lỗ tai không nên quá thính đâu nhé!

Bởi vì cảm thấy cao lê trị ho có hiệu quả, Chân Ngọc dùng xong bữa trưa, liền dặn bảo Hồ ma ma mở hộp, lại múc một muỗng cao lê ăn.

Nhất thời Lập Hạ đi vào, cười nói: “Nghe được phu nhân bị ho, cũng có vài phu nhân phái người tới hỏi một tiếng, lại đề cử đại phu trị ho, nô tỳ đều đã nhớ kỹ, bởi vì thấy phu nhân đang ngủ, nên không dám dẫn các phu nhân vào, chỉ nói mấy câu, liền tiễn các nàng đi.”

Chân Ngọc hỏi ra là mấy phu nhân tiểu quan không thường qua lại, biết họ lần này chỉ là tìm cơ hội nịnh bợ, cũng không cần đặc biệt để ý tới, liền gật đầu nói: “Ngươi nhìn mà làm.”

Hồ ma ma cũng gật đầu, hai năm này Lập Hạ càng ngày càng được việc, ngược lại thành phụ tá đắc lực, khó mà không có nàng.

Lập Hạ vừa nói chuyện, thấy một tiểu nha đầu ở ngoài rèm nháy mắt, nhất thời biết có chuyện, liền mượn cớ vén rèm đi ra ngoài, hỏi tiểu nha đầu nói: “Lén la lén lút làm gì đó?”

Tiểu nha đầu cười hì hì nói: “Là Như Ý tỷ tỷ muốn tìm tỷ, bởi vì thấy tỷ tỷ đang bận nên đi trước rồi, dặn bảo muội để ý một chút, khi nào thấy tỷ tỷ rảnh rỗ̀i, mời tỷ tỷ qua tìm tỷ ấy.”

Lập Hạ vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu, dặn bảo nàng chớ nghịch ngợm, nhất thời liền qua tìm Như Ý.

Như Ý cười nói: “Là lão phu nhân muốn tìm muội hỏi chuyện.”

Lập Hạ cho là Ninh lão phu nhân muốn hỏi tình hình gần đây của Chân Ngọc, liền cười nói: “Tối hôm qua không thấy Tam phu nhân ho nữa, chỉ là hôm nay mệt mỏi chút mà thôi.”

Như Ý liếc nhìn nàng một cái, cười tủm tỉm nói: “Lát nữa gặp lão phu nhân, muội tự nói!”

Lập Hạ nghe thấy giọng Như Ý giọng nói có chút không lạ lạ, nhất thời đoán là có chuyện khác, không nói thêm lời gì nữa, theo Như Ý đến chỗ Ninh lão phu nhân.

”Lão phu nhân, Lập Hạ đến rồi!” Như Ý vén rèm lên, để Lập Hạ vào trong phòng.

Lập Hạ thấy Ninh lão phu nhân, vội dịu dàng phúc thân xuống nói: “Không biết lão phu nhân cho gọi nô tỳ tới đây, có gì phân phó?”

Ninh lão phu nhân quan sát Lập Hạ, thấy nàng mặt trái xoan, màu da trắng mịn, vẻ mặt mềm mại, tướng mạo phát triển, trong lòng thích ý, bảo nàng ngồi xuống, cười nói: “Gọi ngươi tới đây, cũng là có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.”

”Lão phu nhân nói quá lời, Lập Hạ chỉ là một nô tỳ, sao gánh nổi hai chữ thương lượng của lão phu nhân?” Trong lòng Lập Hạ nghi ngờ, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ một mặt kính cẩn.

Ninh lão phu nhân thấy nàng quy củ, càng thêm gật đầu, nhất thời nhìn Như Ý một cái, ý bảo Như Ý nói.

Như Ý liền đi tới kéo Lập Hạ tay nói: “Là chuyện vui.”

”Tỷ tỷ mời nói!” Trong lòng Lập Hạ”lạch cạch” một tiếng, gần đây thân thể Tam phu nhân không tốt, cả đám loay hoay loạn tùm lum, có thể có chuyện gì tốt rơi vào người mình? Như Ý liền nhỏ nhẹ nói: “Ngươi xem, Tam phu nhân bệnh, trong phủ này đều rối loạn, bên cạnh Tam gia không có một ai quan tâm săn sóc, lão phu nhân suy tính muốn cho một người tới hầu hạ Tam gia, suy đi tính lại, cảm thấy muội là người thích hợp nhất, nếu muốn đề cử người khác, không bằng đề cử muội. Bởi vậy tìm muội tới hỏi, có bằng lòng hay không?”

Chính là muốn để mình làm thị thiếp của Tam gia sao? Lập Hạ đầu tiên là ngơ ngác nghe, nghe đến cuối cùng, sắc mặt biến hóa, chỉ là lúc này không nói thật, lại sợ Ninh lão phu nhân và Như Ý hiểu lầm, sau này càng khó nói, bởi vì dằn lòng nói: “Bên cạnh Tam phu nhân không thể không có nô tỳ.”

Đùa sao! Trước kia năm mà Tam phu nhân gả vào phủ, làm ầm ĩ như thế nào, khó khăn lắm Tam phu nhân và Tam gia mới hòa hảo với nhau, ta đi gây thêm chuyện sao? Cái khác không nói, lúc trước tận mắt thấy Tam gia đưa các mỹ nhân Hồng Tụ, Hạ di nương cùng Chu di nương đi hết, liền biết Tam gia cũng không hứng thú các thiếp thị, một lòng đặt trên người Tam phu nhân. Mình so với Hạ di nương Chu di nương, đều không hơn được ai, họ cũng không thể khiến Tam gia trìu mến, mình có tài đức gì, có thể làm cho Tam gia thêm vài phần kính trọng đây? Nếu làm thiếp Tam gia thật, không được Tam gia sủng ái, lại mất lòng Tam phu nhân, hai đầu không tới bờ, rơi cái gì kết quả cũng không biết!

Ninh lão phu nhân nghe giọng của Lập Hạ, hình như cũng không tình nguyện, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, theo bà thấy, nhi tử nếu muốn cưới thiếp, bọn nha đầu trong phủ này phải tranh nhau rách đầu, nhưng hôm nay thấy... Chẳng lẽ nha đầu này là sợ Ngọc nương không đồng ý?

”Lập Hạ à, chuyện như vậy có ta làm chủ, Ngọc nương sẽ không ngăn cản. Ngươi chỉ cần nói ngươi tình nguyện hay không?” Ninh lão phu nhân nhìn Lập Hạ, không tin chính nàng không tình nguyện.

Lập Hạ không dám ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Lập Hạ tướng mạo bình thường, tuổi cũng hơi lớn, chỉ sợ Tam gia không thích.”

Đến đây, Ninh lão phu nhân ngược lại đã hiểu, trong miệng Lập Hạ đều là từ ngữ từ chối, đúng là không tình nguyện rồi, bà không khỏi cau mày, thật là nha đầu không biết tốt xấu, thử coi về sau ngươi gả cho người như thế nào.

Một lát sau, Lập Hạ đi ra từ phòng Ninh lão phu nhân, thân thể cứng ngắc đi về phía trước.

Như Ý đuổi tới, sóng vai đi với nàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi suy nghĩ thêm một chút đi!”

Nhìn về phía Như Ý, Lập Hạ lại thêm kiên quyết, “Không có gì phải suy nghĩ.”

”Ngươi đấy, không biết nói ngươi cái gì mới tốt đây? Đầu gỗ à!” Như Ý không làm được chuyện, có chút nổi nóng, nhỏ giọng nói: “Muội là nha đầu hồi môn của Tam phu nhân, vốn là một di nương, tình hình hiện nay như thế, cũng không vượt lễ nghi, làm sao lại không muốn chứ? Hơn nữa một khi làm di nương, đến lúc đó sinh hạ trai gái, mẫu bằng tử quý, phong quang thêns nào?”

Lập Hạ liếc bên trái, thấy không có người, liền nhanh chóng nói: “Nếu như vậy, vì sao không thấy phong quang của Hạ di nương cùng Chu di nương? Hạ di nương xuất thân từ vương phủ, tài mạo song toàn. Chu di nương là do lão phu nhân tỉ mỉ lựa chọn cho Tam gia, đều xuất sắc. Hai người này cũng không có phong quang gì, ta có thể có phong quang gì sao?” Nói rồi bước nhanh rời khỏi.

Như Ý ngây ngô đứng một hồi lâu, lúc này mới mắng nhỏ một tiếng, quay đầu bẩm báo với Ninh lão phu nhân.

Ninh lão phu nhân nghe được lời Như Ý nói, hừ lạnh nói: “Thôi, chí của Lập Hạ lớn như vậy, thì tùy nó, nó không gả thì không sao, nếu gả, liền cho nó biết thế nào là chủ tử thế nào là nô tài.”

Như Ý không dám nói tiếp, chỉ cúi đầu đứng tại chỗ.

Ninh lão phu nhân nói mấy câu bực tức, rốt cuộc không có tâm tình, khoát tay cho Như Ý lui xuống.

Lập Hạ trở lại đằng trước, khi hầu hạ Chân Ngọc có chút thất thần, Chân Ngọc nhất thời phát giác, hỏi “Làm sao rồi?”

Lập Hạ lại sợ chuyện như vậy cuối cùng không thể gạt được Chân Ngọc, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện khác nữa, bởi vậy quyết định quỳ xuống trước mặt Chân Ngọc, nói ra chuyện Ninh lão phu nhân tìm nàng.

Chân Ngọc nghe xong nhíu mày nói: “Người hữu dụng bên cạnh ta cũng không nhiều, lão phu nhân muốn đào tường sao!”

Lập Hạ vội vàng nói: “Nô tỳ một lòng hầu hạ Tam phu nhân, cũng không ý khác.”

”Ta hiểu rõ.” Chân Ngọc nói: “Ngay cả Chu di nương như vậy, ta đều giúp đỡ tìm một nơi để đi, các ngươi đi theo bên cạnh ta, đến lúc đó tự nhiên muốn tìm một người trong sạch gả cho mới được, cần gì làm cái thiếp thị?”

Lập Hạ vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, tất cả nha đầu hầu hạ trong phủ, vừa qua hai mươi tuổi đều phải gả cho người ta, hiện nay nàng cũng sắp hai mươi tuổi rồi, chỉ sợ bị tùy tiện gả đi, có được những lời này của Tam phu nhân, tương lai gả cho vị hôn phu cho dù không giàu có, cũng sẽ không kém đến nỗi gì. Nếu đã như vậy, nàng cần gì gấp gáp làm cái thị thiếp gì đó?

Chân Ngọc vừa nói chuyện, lại cảm giác có chút khó thở, nhất thời dặn bảo Lập Hạ rót tới đây uống xong, liền đi trên giường nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc tỉnh lại, Chân Ngọc mới phát hiện khá hơn chút, bởi vậy hỏi Hồ ma ma nói: “Khi ta ngủ có ho khan không?”

Hồ ma ma nói: “Chỉ ho hai tiếng, nghe âm thanh cũng không nặng, cũng là tốt hơn nhiều rồi.”

”Những ngày này, ho cũng đỡ nhiều rồi.” Chân Ngọc nói xong, bảo Hồ ma ma nữa múc thêm một muỗng cao lê cho nàng ăn.

Hồ ma ma mở hộp, vừa đúng còn dư lại một muỗng cao lê cuối cùng, liền múc đút cho Chân Ngọc, lại nói: “Chi bằng lại sai người hỏi lão chủ trì thêm một hộp nữa.”

Chân Ngọc nói: “Chỉ cần mời người vào phủ chẩn mạch là được rồi, tuy đỡ ho hơn, không biết vì sao, cảm thấy không động đậy nổi.”

Hồ ma ma vội phân phó, rất nhanh, đại phu liền vào phủ. Đại phu chẩn mạch cho Chân Ngọc xong, nói là mệt nhọc, cũng không phải là bệnh gì, tĩnh dưỡng thật tốt là được.

Hồ ma ma lại nói tới ngày trước, cười nói trước khi Chân Ngọc chưa gả mùa xuân hàng năm đều bị ho, lại thích ngủ xuân, có lẽ qua mùa xuân sẽ không sao nữa.

Chân Ngọc nghe, thầm nghĩ: chẳng lẽ thể chất nguyên chủ như thế, vậy nên ta cũng như thế luôn sao?

Tới tối muộn, Vương Chính Khanh đi tới, hỏi được Chân Ngọc đã không ho nữa, nhất thời nói: “Cao lê này quả nhiên danh bất hư truyền, ăn mấy ngày liền khỏi ho, lúc trước nàng uống hơn mười ngày thuốc, cũng không chuyển biến tốt.”

Chân Ngọc cười nói: “Không thể như vậy sao?”

Ngày hôm sau, Vương Chính Khanh lại để cho Sử Thiết Thủ lên miếu Thanh phong miếu hỏi cao lê, lão hòa thượng miếu Thanh Phong cũng mới chế ba hộp, liền đưa cho Sử Thiết Thủ hai hộp.

Sử Thiết Thủ trở về phủ thì vừa đúng lúc Vương Chính Khanh hạ triều, liền đưa cao lê cho Vương Chính Khanh.

Không biết là có thời gian này gần gũi Chân Ngọc, bị truyền bệnh hay không, Vương Chính Khanh cảm thấy cổ họng mình cũng hơi ngứa, có chút muốn ho, liền giữ lại một hộp cao lê trong thư phòng ăn, còn dư lại một họpp cầm đi cho Chân Ngọc.

Chân Ngọc lại ăn hai ngày cao lê, ho khan đã khỏi hoàn toàn. Chỉ là gần đây ngủ xuân càng sâu, nàng nổi lên lòng nghi ngờ, liền nói với Vương Chính Khanh: “Tam lang, triệu chứng gần đây của ta, rất giống triệu chứng trước khi chết kiếp trước, có lẽ là trúng độc mạn tính, phải kiểm tra xem xét kỹ càng.”

Vương Chính Khanh vừa nghe cũng cảm giác tình trạng Chân Ngọc cổ quái, nhất thời sai người xin ngự y tới chẩn mạch.

Ngự y chẩn mạch xong, nhưng cũng không tra ra được gì, chỉ nói là thân thể hao tổn.

Vương Chính Khanh liền nói với ngự y: “Có phải là trúng độc mạn tính gì không?”

Ngự y liền nói: “Bắt mạch cũng không ra, thủ phụ đại nhân nếu nghi ngờ là trúng độc, nên xem xét lại gần đây phu nhân có ăn uống những thứ gì, xem có thể tra ra cái gì hay không? Nếu là trúng độc, phải tìm ra căn nguyên, mới có thể giải độc.”

Tiễn ngự y đi, Vương Chính Khanh bắt tay vào điều tra chuyện ăn uống gần đây của Chân Ngọc, cuối cùng có nghi ngờ, bắt đầu từ khi lấy cao lê từ miếu Thanh Phong, chỉ là cao lê này, hắn cũng ăn, cũng không có cái gì không ổn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện