"Được rồi được rồi, người nhà cái gì.

" Thẩm Tuyển Ý ngửi thấy một phòng toàn mùi thuốc lá sợ Phó Thanh Sơ khó chịu, vội nói: "Anh Nghiêm, em muốn đổi phòng khác.

"

Nghiêm Bảo nhìn Phó Thanh Sơ nhã nhặn tuấn tú, lại ngẩng đầu thấy khói thuốc lượn lờ xung quanh phòng, vung tay lên, "Được, đổi phòng khác.

"

Anh ta đi ở đằng trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Em dâu!! Không phải, kia!! " Nghiêm Bảo nhất thời chưa nghĩ ra nên xưng hô làm sao, dừng lại một chút.

Phó Thanh Sơ tính tình tốt nói tiếp, "Anh cảm thấycái nào thuận miệng thì kêu như vậy, không sao đâu.

"

"Em dâu quả nhiên là người dễ chịu a ha ha ha!" Nghiêm Bảo coi Phó Thanh Sơ như anh em tốt duỗi tay quàng qua vai anh, bị Thẩm Tuyển Ý kịp thời chặn lại, lạnh lùng nói: "Nói chuyện thì nói được rồi, duỗi tay cái gì.

"

Nghiêm Bảo thả bàn tay trốn rỗng xuống, đánh một phát lên tay Thẩm Tuyển Ý, "Thằng nhóc thúi, anh còn làm chú của mày được, anh có thể làm gì vợ mày đây, nhìn mày đi, tiền đồ.

"

Thẩm Tuyển Ý không để ý đến anh ta, hừ một tiếng, xoay người lại chỉnh lại cổ áo cho Phó Thanh Sơ, nhỏ giọng nói: "Đừng chiều theo như vậy, cái gì mà em dâu, bà xã của em là nhất A đó có được hay không.

Anh ta lại nói như vậy lần nữa nên đánh thì anh cứ đánh, anh ta đánh không lại anh đâu.

"

Phó Thanh Sơ nắm lấy tay Thẩm Tuyển Ý, bị trở tay nắm ngược lại, cũng hạ giọng nói: "Anh ta là bạn của em, anh phải cho em mặt mũi chứ, ra bên ngoài làm ông xã, cũng đủ thể diện.

"

Thẩm Tuyển Ý sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, tới gần bên tai anh thấp giọng nói: "Bà xã, em hoài nghi anh đang chọc ghẹo em, nhưng mà em không có chứng cứ.

"

Phó Thanh Sơ quay đầu đi, dắt Thẩm Tuyển Ý đi về phía trước, thừa dịp lúc Nghiêm Bảo đưa lưng về phía bọn họ mở cửa đi vào trước, nghiêng đầu hôn cậu một chút, "Hiện tại có chứng cứ chưa?"

Thẩm Tuyển Ý trực tiếp choáng váng, "Có, có.

"

Phó Thanh Sơ buông tay Thẩm Tuyển Ý ra, đi vào phòng trước, liền nghe bên ngoài một tiếng "Áuuu" một lúc lâu sau, Thẩm Tuyển Ý mới khôi phục lý trí đuổi theo kịp, vẻ mặt "Bình tĩnh" ngồi ở bên cạnh anh.

Phó Thanh Sơ cúi đầu, nhìn thấy trên mu bàn tay của cậu có dấu răng.

Anh duỗi tay, trùm lên che khuất, lòng bàn tay vừa lúc dán ở mặt trên.

Nghiêm Bảo không nhìn thấy ở phía dưới, đi qua đóng cửa khóa trái, lại từ két sắt lấy ra một bao công văn, rút ra một chồng văn kiện, còn có một cái điện thoại di động.

Đã cũ nát rồi, như là từ rất lâu về trước, hiện tại cũng không sản xuất nữa, có lẽ chợ second-hand còn không tìm được thứ này.

"Tôi có một số đồ vật, đều ở chỗ này.

" Nghiêm Bảo chỉ chỉ đồ vật trên bàn, "Tôi lưu lại các món đồ mẹ tôi dùng lúc sinh thời, hai người xem thử có hữu dụng không.

"

Phó Thanh Sơ hơi hơi gật đầu: "Cảm ơn anh Nghiêm.

"

Nghiêm Bảo xòe tay ra, Thẩm Tuyển Ý nghe anh xưng hô phu xướng phụ tùy, trong lòng ngọt ngào, ghé vào bên cạnh nhìn anh cầm văn kiện lên, thấp giọng nói: "Lúc ấy em tra được tin tức là Thẩm Khai Vân hoàn thành nghiên cứu phát minh của, sau đó lại không phải ông ta, hẳn là từ lúc bắt đầu ông ta liền biết loại thuốc này là phản nhân loại, cho nên khi đó đã an bài tốt để người chịu tội thay?"

Ánh mắt Phó Thanh Sơ dừng ở trên văn kiện, từng hàng cẩn thận mà nhìn qua, ánh mắt không rời đi, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Có khả năng, ông ta không phải là loại người vì một người mà đánh cược cuộc đời của mình.

"

Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, thấy anh lật qua mặt sau, ngón tay bỗng nhiên ngừng lại, trang giấy cũ xưa bị nắm chặt ra một ít nếp gấp.

Đây là một loại giống nhật ký ghi chép, ký tên, Vưu Tĩnh Vân.

"Ngày hai mươi tháng bảy, giai đoạn nghiên cứu thứ hai, Phó Chính Thanh bắt đầu sinh ra phản ứng với thuốc, ban đầu có thể dựa vào thuốc ức chế để bình phục tin tức tố bắt đầu có hơi mất khống chế, nhưng vẫn ở trong phạm vi khống chế, Alpha tạm thời không có phản ứng với thuốc.

"

"Ngày chín tháng tám, giai đoạn nghiên cứu thứ hai chuẩn bị kết thúc, kiểm tra sức khoẻ lúc thân thể bắt đầu phát sinh phản ứng rất nhỏ, tin tức tố của Alpha có dao động, nhưng không rõ ràng, dò hỏi thầy hướng dẫn, thầy cũng không rõ ràng lắm, cũng tới cùng chúng ta xem xét phản ứng của thuốc thử.

"

"Ngày mười ba tháng chín, giai đoạn nghiên cứu thứ hai kết thúc, Thẩm Khai Vân dò hỏi tiến độ cùng số liệu thí nghiệm cùng với phản ứng thuốc, cũng đưa ra thí nghiệm thuốc, bị tôi với thầy hướng dẫn từ chối, là thí nghiệm thuốc là phản nhân quyền, mặc dù dùng tiền thu mua cũng không thể qua loa như thế, nhưng Phó Chính Thanh tỏ vẻ chống đỡ, đề nghị tạm thời gác lại.

"

"Ngày ba mươi tháng chín, Thẩm Khai Vân tới phòng thí nghiệm lấy đi một đám thuốc thử, cũng chưa nói rõ.

Tôi với thầy hướng dẫn dò hỏi, anh ta tỏ vẻ phải làm điều chỉnh thử giai đoạn tiếp theo, cũng đồng ý đem kết quả thí nghiệm đưa lại phòng thí nghiệm.

"

"Ngày hai mươi bảy tháng mười, tôi và thầy hướng dẫn lần đầu tiên thúc giục Thẩm Khai Vân nộp lên số liệu thí nghiệm, bị từ chối, đồng thời Phó Chính Thanh ra khỏi phòng thí nghiệm, cũng không tham dự công việc nghiên cứu phát minh, thí nghiệm vẫn chưa gác lại, mình và thầy hướng dẫn tiếp nhận.

"Ngày chín tháng mười một, giai đoạn thí nghiệm thứ ba bắt đầu, Thẩm Khai Vân sửa chữa trước đây cá nhân giúp đỡ, lấy lý do giúp đỡ phòng thí nghiệm xây dựng một nhóm tài chính.

"

"Thứ năm ngày một tháng hai, tới kỳ nghỉ năm mới, nhưng thầy hướng dẫn vẫn chưa về nhà, mà là ở lại tại phòng thí nghiệm tiến hành giai đoạn nghiên cứu thứ ba, sau đó bị bệnh, Thẩm Khai Vân kịp thời đưa thầy đi không quá đáng ngại.

"

"Ngày ba tháng ba, Thẩm Khai Vân nộp số liệu thí nghiệm, quá trình cũng không khác thường, thành công đem một Alpha cải tạo thành Omega, thầy hướng dẫn rất vui, không ngủ không nghỉ mà ở phòng thí nghiệm nghiên cứu suốt ba ngày, xác nhận số liệu không có dị dạng, cũng mời Thẩm Khai Vân phát biểu luận văn 《 Viết lại tính khả thi của gen di truyền cùng ảnh hưởng của gen tới nhân loại 》 ký tên là A, lúc sau là tên của tôi, ở trước toàn sinh viên phát biểu.

"

"Sau khi phát biểu luận văn, toàn bộ ngành nghiên cứu gen chấn động, bình luận hai bên đối lập, bất đắc dĩ, chúng tôi rút lại luận văn.

"Tháng chín cùng năm, loại thuốc mới bắt đầu sản xuất số lượng lớn, hai năm tám tháng sau(*), đại đa số những người sử dụng thuốc sinh ra phản ứng bài thuốc phải chữa trị, nhưng mà không theo bất kì quy luật nào, giống như là bị phá vỡ phòng ngự, trạng thái cũng không khác nhau, tôi cùng với thầy hướng dẫn tìm Thẩm Khai Vân thương lượng đối xách, yêu cầu thu hồi tất cả các loại thuốc.

"

(*) ở chỗ này bản gốc là cũng lần hai năm tám tháng bắt đầu không biết để làm sao, ai biết chỉnh lại giúp tui nhe

"Nhà máy sản xuất quá nhiều, đã bán cho toàn cầu, không thể thu về ngay lập tức, thầy hướng dẫn bị bệnh lần nữa.

"

"Tôi bận việc phải thu hồi lại thuốc, cũng tìm Thẩm Khai Vân để thương thảo về tình trạng người bệnh phản ứng bài thuốc cùng tình trạng chữa trị và bồi thường, bị từ chối.

Tôi tới bệnh viện thăm thầy, bị thầy thét ra lệnh rời đi, khi ra khỏi phòng bệnh nhận được tin nhắn của thầy, chữ rất khó đọc, hoàn toàn không giống chữ viết khí khái cứng cáp ngày thường, thời điểm ông viết tay đang run.

"

"Thầy hướng dẫn bắt tôi phải rời khỏi Yến Thành ngay lập tức, đi càng xa càng tốt, mai danh ẩn tích vĩnh viễn đừng trở về.

"

"Tuy rằng tôi không rõ ý thầy, nhưng vẫn theo ý thầy ấy, ra nước ngoài, sau khi xuống máy bay thì nghe nói thầy bị bắt, lấy tội danh nghiên cứu thuốc phản nhân loại, cũng truy nã tôi, tôi lập tức ngốc ra, theo bản năng gọi điện thoại cho Thẩm Khai Vân, nhưng trong nháy mắt lúc kết nối được điện thoại đã phản ứng lại, anh ta không ở trong danh sách truy nã, lúc này phát giác ra bị lừa.

"

"Tôi nhờ người hỏi thăm, cuối cùng thầy bị bí mật xử quyết, loại thuốc mới bị liệt vào thuốc cấm, toàn cầu cấm sản xuất, mua bán đều cùng tội, lúc trước đưa tin quá trình nghiên cứu phát minh, tin tức của luận văn cùng thuốc cấm, toàn bộ cắt bỏ.

"

"Thầy hướng dẫn bị oan, chúng tôi nghiên cứu phát minh đều chỉ là căn cứ theo phát triển gen mà nỗ lực, khởi điểm cũng chỉ là để thầy hướng dẫn của Thẩm Khai Vân cùng với bạn học tới hỗ trợ, kế tiếp bị số liệu của Thẩm Khai Vân lừa bịp, anh ta đưa số liệu của mình nghiên cứu, là giả tạo.

"

Phó Thanh Sơ nhìn đến đây, hơi hơi nhíu mày, mở văn kiện kia ra, tìm được số liệu Thẩm Khai Vân năm đó nộp lên, trên dưới nhìn lướt qua.

"Này là cái quỷ gì vậy.

" Thẩm Tuyển Ý xem không hiểu cái này, buột miệng thốt ra.

"Số liệu thí nghiệm.

" Ánh mắt của Phó Thanh Sơ cũng chưa ngẩng lên giải thích, thuận tay đem nhật ký chưa đọc xong đưa cho cậu, "Em tiếp tục đọc, anh xem số liệu.

"

Thẩm Tuyển Ý cầm lấy, đọc từng chút.

Nghiêm Bảo một bàn tay che mặt lại, nhìn không thấy nét mặt, nhưng bả vai người đàn ông cao hơn mét tám hơi run run, tựa như đang cố nén cái gì.

Phó Thanh Sơ xem thực nghiêm túc, lông mày hơi hơi nhăn lại, khi nhìn đến trọng điểm duỗi tay ra, không quay đầu lại mà nắm chính xác nắm trúng cổ tay của Thẩm Tuyển Ý: "Đừng đọc, em xem nơi này.

"

Thẩm Tuyển Ý tuy rằng xem không rõ, nhưng Phó Thanh Sơ nói mình xem, cậu liền thăm dò nhìn qua.

"Cái số liệu này cùng bên trên, em có thể nhìn ra cái gì?" Phó Thanh Sơ nghiêng đầu hỏi cậu.

Thẩm Tuyển Ý trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Cục cưng à, tuy rằng em cũng muốn phu xướng phu tùy, nhưng là cái này tùy không được, anh có thể đọc hiểu khách y khoa của em, nhưng mà em không hiểu số liệu của các anh nha, về sau em lại học?"

"Không cần em xem hiểu, em chỉ cần nhìn vào cái trực tiếp nhất.

" Phó Thanh Sơ thay đổi cách khác, nói một lần nữa: "Em đừng nhìn cách viết trị số, chỉ xem số liệu biến hóa.

"

Thẩm Tuyển Ý nhìn đầu ngón tay anh đè trên mấy số liệu, trên dưới đối lập, nói: "Hình như có dao động lớn, có lúc như là nâng mạnh lên.

"

Cậu nói xong, lại tự mình phủ nhận: "Không đúng, nếu thật là nâng mạnh lên, Diệp Tiên Lệnh cùng Vưu Tĩnh!! dì Vưu kia làm sao lại không thấy cái gì không đúng?"

"Thẩm Khai Vân đem cái này đầu tiên, để đưa thuốc vào bên trong sinh ra ba đợt sóng, nói đơn giản, sẽ có người nào đó sẽ có dị ứng với thành phần thuốc bên trong, ngay sau đó khôi phục lại số liệu bình thường, gen không có tính ổn định ở ý nghĩa nào đó cũng đại biểu ổn định.

"

Nghiêm Bảo bị hai người bọn họ ổn định cùng không ổn định vòng vòng cho choáng váng đầu, từ trong bàn tay liền ngẩng đầu, hỏi bọn họ: "Vậy mấy thứ này có dùng hay không?"

Phó Thanh Sơ ngước mắt, nói: "Rất hữu dụng, này sẽ trở thành chứng cứ quan trong nhất để chúng ta đẩy ngã Thẩm Khai Vân.

"

"Vậy là tốt rồi.

" Nghiêm Bảo nói, "Tôi ngoại trừ đánh nhau ẩu đả, thì không có cái bản lĩnh thay mẹ cùng thầy hướng dẫn sửa sai bản án, chuyện này liền phiền các cậu, cần lời nói của tôi, một câu, tôi đánh cược mạng sống cũng không tiếc.

"

Phó Thanh Sơ cười.

Thẩm Tuyển Ý cũng cười.

Nghiêm Bảo lập tức sửng sốt, nhìn hai người ở đối diện đang nắm tay cùng ý cười như gió xuân(*) trên mặt Phó Thanh Sơ có hơi không phản ứng kịp, nói: "Hai người cười gì?"

(*) câu gốc là "Xuân phong hóa vũ".

"Cuối cùng tôi cũng biết thói quen của Thẩm Tuyển Ý động một chút là muốn vứt mạng là do đâu mà ra, biết noi theo gương học tốt.

" Phó Thanh Sơ rút bàn tay trên tay Thẩm Tuyển Ý ra, nhịn cười nói: "Mạng sống trân quý như vậy, phải cố gắng giữ gìn.

"

Nghiêm Bảo cũng cười, "Phải, giữ gìn.

"

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay chỉ xuống, hỏi: "Anh Nghiêm, bên trong đồ cổ này có cái gì?"

Nghiêm Bảo vội nói: "À, lúc mẹ anh còn sống lưu lại, anh vốn dĩ muốn lưu lại làm kỉ niệm, hai người cũng mang đi đi, dù sao để lại chỗ anh cũng phủ bụi.

"

Các chứng cứ chỉ cần nhìn sơ qua một lần, cũng có nhiều đồ vật còn có thể đào sâu thêm, Phó Thanh Sơ cũng không từ chối, nói cảm ơn, để Thẩm Tuyển Ý đem đồ vật cất đi.

Thẩm Tuyển Ý "A" một tiếng liền bắt đầu thu dọn, nghiễm nhiên đã quen bị sai bảo, ngừng một chút cũng không có.

Nghiêm Bảo nhìn hai người, trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời, giáo sư Phó quả nhiên là có tài thuần sói, có thể chó săn hung ác ác liệt thuần hóa thành trung khuyển nghe lời.

Là nhân vật lợi hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện