Ánh nắng ngày xuân tháng ba, chói lọi rực rỡ như pháo hoa.

Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, đôi đồng tử đen nhánh lấp lánh, dưới ánh mặt trời rực rỡ lung linh.

Như là ánh sáng xua tan băng tuyết khi xuân sang, trong trời đêm ngập tràn pháo hoa nở rộ.

24.

Sau khi Giáo thảo thổ lộ xong, thái độ cường thế khi nãy tựa thủy triều rút xuống, đổi thành bộ dáng khẩn trương bất an, có vẻ hơi ngượng ngùng, không tự nhiên nghiêng đầu, hai tai hồng hồng: “…… Lần này tớ đã nói rõ lắm rồi, bất kể cậu có đồng ý hay không, tớ cũng đều sẽ tiếp tục theo đuổi cậu.”

Tâm tình tôi rối bời: “Cậu cứ thế……”

Giáo thảo đen mặt xen ngang: “Không phải ảo giác.”

“Nhưng mà……”

“Người nhà tớ đều biết tính hướng của tớ.”

“Tớ……”

“Lão Nhị với Lão Tứ cũng biết, lúc tớ hôn trộm cậu hai người ấy đã nhìn thấy.”

“Cậu……”

“Chờ tới lúc cậu đồng ý với tớ rồi, tớ tin rằng mình có thể làm ba mẹ cậu tiếp nhận tớ.”

“Nhưng m……”

“Nếu cậu cứ không thông suốt như thế.” Giáo thảo nghiến răng nghiến lợi, “Tớ đục cũng phải đục tới khi cậu hiểu ra.”

Tôi phẫn nộ lắm rồi.

Năm sáu lần chẳng thể thành công nói hết câu, tôi đứng lên, húc một gối đẩy cậu ấy lên giường, dưới ánh mắt mờ mịt luống cuống của người kia, tôi bò lên người cậu ấy, tự hỏi xem nên xuống tay từ nơi nào.

Sờ sờ cơ bụng và lồng ngực cái đã này, xúc cảm không tồi.

Sau đó lại chạm vào hầu kết người kia.

Không ghét chút nào, vuốt chỗ nhô ra đó cũng thú vị ra phết.

Cả người Giáo thảo căng cứng lại, cực kì đáng thương, giống như con thỏ nhỏ bất lực: “Lão Tam……”

“Cậu để tớ thử đã.” Tôi nhỏ giọng nói bên tai cậu ấy, ngập ngừng hôn lên môi người nọ.

…… Hôn cũng được lắm.

Gân xanh trên trán Giáo thảo nổi lên, đôi mắt cũng đỏ, thở hổn hển hỏi: “Thử cái gì?”

“Mua quần áo cũng còn phải thử xem có vừa người hay không chớ.” Tôi nằm trên người cậu ấy, cúi đầu nhìn cậu, “Tớ tìm người yêu chẳng lẽ lại không được thử xem có hợp với mình không?”

Trong nháy mắt, Giáo thảo ngây ngẩn.

Sau đó vứt ngay dáng vẻ tiểu bạch thỏ khi nãy, rất là cuồng dã ấn tôi ngã lên giường, đầu gối mạnh mẽ chen vào giữa hai chân tôi, nắm cằm tôi, ra sức hôn xuống, chà đạp cánh môi đáng thương của tôi.

Tôi nếm được chút vị máu tươi.

Cái đau khiến tôi phát cáu cắn ngược lại.

Nụ hôn mang theo hương máu làm Giáo thảo lại càng thêm kích động, hôn tới lúc tôi chẳng thể thở nổi nữa, tên kia mới chịu buông ra, quay về chủ đề khi nãy: “Cậu nói thế, tớ sẽ hiểu thành cậu đã tiếp nhận tớ rồi đấy.”

Hầu kết của tôi bị cậu ấy gặm cắn, run rẩy khó nhịn, hết sức không vui: “Vậy thì cậu còn hiểu được thành gì nữa hả?”

Cậu ấy thả tôi ra, hai tay chống bên đầu tôi, cứ thế gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Người này vừa nãy còn chê EQ tôi thấp, của cậu ấy thì không chắc? Nói ý dễ hiểu vậy mà chẳng nghe thủng.

Tôi chỉ đành vòng tay ôm cổ người nọ, ấn đầu cậu ấy xuống, tiến đến bên tai người đối diện chia sẻ bí mật nhỏ vừa có được: “Người yêu, chào buổi tối.”

Giáo thảo quả là một tên mặt người dạ thú.

Cao lãnh cấm dục cái gì gì đó, đều là giả dối hết.

Vừa mới dứt lời, người kia đã trực tiếp lột sạch tôi.

Chỉ còn mỗi bước cuối, hai người bọn tôi mới phát hiện cái khách sạn này thuần khiết tới mức quá đáng, cả “ba con sói” lẫn gel bôi trơn đều chẳng có.

Thâm sâu ngăn chặn khả năng “lăn qua lăn lại” trên chiếc giường lớn này của các đôi cẩu nam nam và cẩu nam nữ.

Đương nhiên có lẽ phần lớn đều không để ý việc này.

Đáng tiếc là cả tôi và Giáo thảo đều chú ý ít nhiều đấy nhé.

Mới vừa xác định quan hệ yêu đương mà đã lăn giường có vẻ cũng không tốt lắm.

Giáo thảo vẫn chưa từ bỏ ý định đang ôm tôi cọ cọ, mài đỏ vị trí giữa hai chân tôi.

Hết cách rồi, quen nhau 5 năm, cậu ấy thích tôi, tôi cũng mang theo nỗi niềm nho nhỏ chẳng thể cho ai biết đối với người kia.

Thì sao còn có thể tách ra được nữa đây.

25.

Ngày hôm nay của tôi trôi qua cực kì kích thích.

Tôi cảm nhận được “người anh em” trâu bò hết sức của cậu ấy, mà người kia cũng dùng tay phô bày ra tuyệt chiêu được tôi luyện từ mấy nghìn ngày đêm thầm mến tôi.

Sau khi xong việc, chân tôi mềm nhũn cả ra, bụng đói cồn cào.

Lúc xuống tầng kiếm đồ ăn, Giáo thảo cứ nhất quyết ôm eo tôi, đòi tuyên thệ chủ quyền. Tôi rất muốn nói cho cái người này biết, khi đeo kính lên thì cả gay lẫn gái cũng chả thèm liếc tôi lấy một cái, kẻ nên lo lắng phải là tôi mới đúng chớ.

Lão Nhị với Lão Tứ thế mà vẫn còn đang đóng quân ở nhà ăn, câu được câu không gắp món, nhìn cách hai bọn tôi đi xuống, đồng loạt nghẹn họng.

Tôi phát hiện đùa hai ông bạn thế này thú vị ra phết, vậy nên tới khi Giáo thảo gắp đồ ăn cho mình, tôi há mồm đòi cậu ấy đút.

Giáo thảo cười nhẹ đút tôi ăn.

Tôi thấy lúc cậu ấy cười lên đẹp trai chết được.

Lão Nhị Lão Tứ bị sặc rồi.

Lão Tứ ngũ quan vặn vẹo: “Mẹ nó! Đôi cẩu nam nam này, thế mà vẫn về với nhau!”

Lão Nhị thì kính nể chắp tay với Giáo thảo: “Trâu bò thế Lão Đại ơi, chú Ba thẳng vậy mà cũng bị ông tóm được rồi.”

Tôi không để bụng việc Lão Nhị thẳng mặt nói xấu mình, chỉ khá lo Lão Tứ không tiếp thu nổi chuyện tôi và Giáo thảo yêu nhau. Đang lúc suy tính xem nên uốn lưỡi bảy lần kiểu gì để khai sáng cho cậu ấy thì đã nghe thấy tên kia thở dài: “Lão Tam à, tôi đã từng cho rằng ông là thẳng nam đệ nhất vũ trụ, so với cây phơi đồ mẹ tôi dùng để quất tôi, còn thẳng hơn nhiều.”

Đệch.

Chú muốn anh tiếp lời này kiểu gì.

Lão Tứ buồn bã nói: “Tới giờ thì tôi hiểu rồi, “thẳng” đến cuối đường sẽ thành “cong”. Cái gọi là “Cứng quá dễ gãy cong”, chắc có lẽ chỉ người như ông đấy. Tôi bây giờ rất hoài nghi, ông vốn chưa thẳng bao giờ.”

Tôi không nhịn được cười ra tiếng, duỗi tay muốn vỗ vai an ủi ông bạn một chút, Giáo thảo đã nhanh tay lẹ mắt giữ tay tôi lại, ấn về bàn, vẻ mặt cực kì bình tĩnh: “Nên?”

Lão Tứ giơ lon Coca lên, làm bộ làm tịch lau khóe mắt: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai người các ông vừa hay hợp thành một đôi gieo họa cho nhau.”

Thằng nhóc thối này.

Làm tôi tức giận đến mức Giáo thảo phải đút cho ăn nguyên một bữa.

Mặc dù chuyến đi du lịch lần này hỏng bét hết cả, nhưng mà trên đường đi vui tay vui mắt nhặt được một người bạn trai xem ra cũng không tệ lắm.

Còn hai ngày cuối, Lão Nhị Lão Tứ luôn miệng gào hô “Da gà da vịt rơi đầy đất rồi”.

Tôi khó chịu lắm đấy nhé, tuy tôi với Giáo thảo đúng là đang yêu đương, nhưng bọn tôi không giống những đôi tình nhân khác, động một tí là hôn hôn rồi ôm ấp, nói mấy lời âu yếm ngọt nị, cố tình show ân ái.

Tôi cảm thấy làm người thì phải dè dặt, cũng hơi chút ích kỷ, có thứ gì tốt đều phải giấu đi, cứ thích khoe khoang thả thính thế kia thì chẳng bền được bao lâu.

Giống như tôi nè, rất muốn giấu Giáo thảo đi đó.

Lão Tứ ghét bỏ muốn chết: “Hai ông mà không dính hả? Ông không có để ý ánh mắt của Lão Đại khi nhìn mình phỏng……”

Hình như đúng là chưa bao giờ để ý hết ớ.

Vì thế tôi thừa dịp Giáo thảo lơ đễnh, nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt của cậu ấy.

Ánh nắng ngày xuân tháng ba, chói lọi rực rỡ như pháo hoa.

Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, đôi đồng tử đen nhánh lấp lánh, dưới ánh mặt trời rực rỡ lung linh.

Như là ánh sáng xua tan băng tuyết khi xuân sang, trong trời đêm ngập tràn pháo hoa nở rộ.

Hô hấp của tôi đình trệ chốc lát, tại phút giây này, lại cực kì rõ ràng nhận ra một việc.

Người này, thật sự rất thích, rất thích tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện