Ngày hôm sau, khi Diệp Thanh Dương tỉnh dậy đã là mười giờ hơn.

Thời điểm này, cả nhà Diệp Hồng đều đã đi làm.

Cậu nhìn điện thoại di động có mấy cuộc gọi nhỡ của giáo viên chủ nhiệm, đoán rằng hôm nay cậu không đi học, cho nên giáo viên mới gọi điện hỏi thăm tình hình.

Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, gọi lại, trước khi giáo viên kịp mở miệng đã lớn giọng doạ người.

Dùng âm thanh run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở, cẩn thận từng li từng tí, run run rẩy rẩy, quả thật vô cùng oan ức đau lòng, thương tâm, thống khổ.

"Xin lỗi cô giáo, bây giờ em mới nhìn thấy cuộc gọi của cô, sáng sớm nay cô em đột nhiên bị viêm ruột thừa, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, làm em sợ hết hồn. Chú còn chưa tỉnh rượu, chị gái thì đang mang thai, cô em gào khóc nói muốn chết, em lo lắng sốt ruột đưa cô vào bệnh viện, bây giờ mới có thời gian xem điện thoại đây. Cô giáo yên tâm, chờ em thu xếp mọi chuyện ổn thoả xong xuôi, buổi chiều nhất định sẽ đến lớp."

Giáo viên chủ nhiệm nghe giọng điệu hoảng đến sắp khóc của cậu, vội vã động viên nói:" Không sao, trước tiên em cứ chăm sóc cô em cho tốt, cô chỉ thấy em không đến lớp  cho nên mới gọi điện hỏi thăm một chút, không có chuyện gì."

"Cảm ơn cô, để cô lo lắng rồi."

"Không sao, vậy em cứ chăm sóc cô em trước, nếu buổi chiều vẫn không tới lớp được thì gọi điện cho cô."

"Vâng ạ." Diệp Thanh Dương đau lòng nói.

Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy liền an ủi cậu hai câu, sau đó mới tắt máy.

Diệp Thanh Dương cất điện thoại vào túi, đưa tay đỡ thắt lưng đau nhức, xoa xoa mặt, lúc này mới chậm rì rì, lười nhác xuống giường, mặc quần áo tử tế.

Trước khi đi, Diệp Thanh Dương còn cẩn thận làm một chiêu đánh động, xác nhận Diệp Hồng không có ở đây, lúc này mới đi ra ngoài.

Cậu tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị  vào bếp tìm gì đó lót dạ, kết quả còn chưa vào đến nơi thì đã thấy cửa phòng bếp bị đóng lại.

Trên cửa dán một tờ giấy, là của Diệp Hồng để lại: Ăn con mẹ mày!

Diệp Thanh Dương bình tĩnh gỡ tờ giấy xuống, cất vào trong túi, giữ lại để sau này lấy noa chọc tức Diệp Hồng.

Cậu đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị khoá.

Vậy cũng đừng trách cậu ra chân vô tình!

Diệp Thanh Dương nhấc chân chuẩn bị đạp cửa, nhưng trong một giây ấy cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó liền thu chân về, chạy vào phòng Diệp Hồng tìm được một cái kẹp tóc nhỏ.

Diệp Thanh Dương bẻ thẳng kẹp tóc, đút vào lỗ khoá.

Khi còn bé có một lần cậu không mang chìa khoá, không thể vào nhà đành phải đứng ngoài cửa chờ cha đi làm về.

Kết quả cha cậu cũng không mang, hai cha con đứng trước cửa mặt đối mặt, tỏ vẻ bó tay.

Ngay trước khi Diệp Thanh Dương chuẩn bị mở miệng chế giễu, cha cậu đột nhiên bỏ cậu sang nhà chị gái hàng xóm mượn một cái kẹp tóc, bẻ thẳng, cắm vào lỗ khoá.

Chưa đầy một phút cửa đã mở ra.

"Muốn học không?" Cha Diệp cười hỏi.

Hai mắt Diệp Thanh Dương toả sáng, đầu gật như giã tỏi, còn không quên châm chọc cha mình:" Sao cha lại biết chiêu này, nếu không biết khi còn trẻ cha làm trong quân ngũ con còn tưởng cha là kẻ cướp đấy."

Cha Diệp rất bình tĩnh:" Cái này gọi là biến đổi linh hoạt, mở khoá còn không mở được thì làm tình báo, đánh giặc thế nào?"

Đối với chuyện này Diệp Thanh Dương vẫn rất hoài nghi, nhưng nó không thể cản trở việc cậu rất nhanh đã học được kĩ năng này.

Không ngờ vào lúc này lại phát huy tác dụng, Diệp Thanh Dương chậc lưỡi, nháy mắt đã nghĩ ra kế hoạch chọc tức Diệp Hồng.

Không bao lâu sau, cửa phòng bếp đã mở ra.

Căn bếp này của Diệp gia không quá lớn, vốn rất tiết kiệm không gian, tủ lạnh cũng không đặt trong phòng bếp.

Diệp Thanh Dương mở cửa phòng bếp, thu kẹp tóc lại, trước tiên đi tới cạnh tủ lạnh.

Thấy trong tủ lạnh chỉ còn thừa lại rau dưa, xúc xích, trứng gà và một ít thịt viên.

Bánh mì cũng không có lấy một cái chứ đừng nói đến sữa chua.

Nhưng mà cậu cũng không ngại, cầm xúc xích và trứng gà đi vào phòng bếp, lục tung lên tìm kiếm, phát hiện trong giá để bát còn hai gói mì tôm lớn.

Diệp Thanh Dương tự nấu mì tôm cho mình, tiện thể cho thêm xúc xích và hai quả trứng gà.

Sau khi ăn xong, cậu lấy một cái túi, nhét toàn bộ số mì tôm còn lại vào trong.

Thừa dịp vẫn còn nhiều thời gian, lấy luôn cả trứng gà, tôm viên, đậu phụ, thanh cua luộc lên, cất vào túi giữ tươi.

Khi đóng tủ lạnh lại, cậu còn tiện tay lấy luôn một túi lạp xưởng.

Vật tư đã chuẩn bị xong, Diệp Thanh Dương phủi tay, vào căn gác xép của mình tìm cặp sách.

Sau đó cậu phát hiện hai cuốn vở của mình đã bị xé tan tành.

Không cần đoán cũng biết là Diệp Hồng làm.

Nhưng mà cậu cũng không vội làm bài tập, cho nên chẳng ảnh hưởng gì.

Diệp Thanh Dương liếc qua một hồi chuẩn bị ném đi, nhưng đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng, cầm túi nhựa nhét tất cả đống giấy vụn này vào.

Đây đều là chứng cứ!

Khi cậu thành niên, muốn lấy lại căn nhà này, tất cả những thứ này sẽ là chứng cứ để cậu đánh bại Diệp Hồng.

Diệp Thanh Dương bây giờ ngược lại không vội tranh chấp nhà cửa với Diệp Hồng.

Thân thể này của cậu vẫn chưa đủ mười tám tuổi, hơn nữa trước khi cha "Diệp Thanh Dương" mất còn để lại di chúc.

Trong di chúc viết Diệp Hồng là người giám hộ hợp pháp của "Diệp Thanh Dương",cho đến khi "Diệp Thanh Dương" thành niên, căn nhà này tạm thời thuộc quyền sở hữu của Diệp Hồng.

Diệp Hồng không có quyền bán đi, nhưng có quyền cư trú.

Khi "Diệp Thanh Dương" đủ mười tám tuổi, "Diệp Thanh Dương" mới được kế thừa căn nhà này.

Khi cha Diệp viết di chúc này, chỉ sợ con trai còn nhỏ, không biết được giá trị của căn nhà.

Nhỡ đâu bị kẻ gian lừa dối, tùy tiện bán nhà đi, con đường về sau của "Diệp Thanh Dương" càng chông gai trắc trở.

Cho nên ông hi vọng chị gái mình có thể giúp ông nuôi nấng "Diệp Thanh Dương", cũng giúp ông quản lí căn nhà.

Đợi đến khi con trai mình thành niên, đã hiểu chuyện rồi, lúc ấy cho cậu toàn quyền làm chủ.

Nhưng ông không ngờ rằng, người chị mà ông tin tưởng lại là một kẻ mặt người dạ thú.

Diệp Thanh Dương không muốn tranh chấp căn nhà với Diệp Hồng trước khi thành niên, lên toà quá tốn thời gian, nói không chừng đến khi cậu thành niên còn chưa kiện xong.

Huống hồ, trong tay Diệp Hồng có di chúc, cho dù cậu có kiện cũng chưa chắc đã thắng.

Diệp Hồng cũng không đánh đập hay làm tổn thương thân thể "Diệp Thanh Dương", bà ta chỉ công kích bằng ngôn ngữ, ngược đãi tinh thần.

Loại ngược đãi này khó tìm chứng cứ, cũng không tiện phán quyết, cho nên cậu phải tự mình dùng kì nhân chi đạo, đánh bại kỳ nhân chi thân.

Cậu sẽ giúp nguyên chủ lấy lại căn nhà, không chỉ có căn nhà, còn có số tiền năm vạn cha mẹ nguyên chủ để lại, những ngược đãi nguyên chủ phải chịu mấy năm nay, cậu sẽ từ từ tính sổ.

Ngược lại cậu vẫn đang nhàn rỗi không có việc gì làm, chương trình học của lớp 11 rata thoải mái, cậu vừa vặn có thể thư giãn gân cốt.

Diệp Thanh Dương xếp gọn đống sách vở đã bị xé nát, cầm cặp sách và đồ vật đã chuẩn bị, ra khỏi nhà.

Cậu bắt xe đến gần trường học, đi dọc theo đường lớn, đột nhiên tìm được một cửa hàng cầm đồ trang sức.

Diệp Thanh Dương đi vào, lấy chiếc khuyên tai hôm qua ra, hỏi:" Có mua không?"

Ông chủ nhìn một chút, trả lời:" Mua."

Loại cửa hàng nhỏ lẻ này đều ép giá vàng xuống rất thấp.

Diệp Thanh Dương nhìn đối phương định giá, nghĩ đây chính là món tiền đầu tiên của mình, lập tức than thở khóc lóc bịa ra một câu chuyện.

Cái gì mà chú cậu mắc bệnh nan y, cô cậu phải đập nồi bán sắt, cuối cùng phải đem khuyên tai trước kia là quà đính hôn bán đi.

Cậu nhìn mà không đành lòng, năng lực kinh tế lại có hạn, chỉ có thể thay cô bán đi một cái, sau này có điều kiện sẽ mua lại.

"Ai có thể ngờ!!" Diệp Thanh Dương hai mắt đẫm lệ:" Bệnh của chú cháu vẫn không tốt hơn, cô cháu vì muốn cứu chồng, vậy mà lại đi bán máu."

Ông chủ:!!!

Diệp Thanh Dương nước mắt ướt mi, tay trái ôm tim, vô cùng thê thảm.

"Cháu không đành lòng...!! Nhưng cháu không có tiền giúp cô! Tuy rằng cháu rất muốn giữ chiếc khuyên tai này lại, làm vật minh chứng cho tình yêu của cô chú, nhưng cháu không thể nhìn cô liều mạng như vậy, cho nên cháu chỉ có thể bán nó thôi."

"Là cháu có lỗi với cô!"

Cậu nói xong, lệ như suối trào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên quầy tiếp tân.

Cũng rơi vào lòng ông chủ.

Ông chủ không nhìn được lau nước mắt, an ủi:" Cậu nhóc, cháu không cần nói như vậy, cô cháu sẽ hiểu cho cháu mà."

"Như vậy đi, chiếc khuyên tai này, chú vốn định mua với giá 235 đồng, nhưng hoàn cảnh nhà cháu khó khăn như vậy, chú đưa cháu 300 đồng, hi vọng chú của cháu mau khỏi bệnh."

Diệp Thanh Dương từ chối nói:" Thế thì nhiều quá, cháu không thể lấy của chú nhiều như vậy, chú cũng vất vả mà, hay là chú đưa cháu 260 đồng thôi, thật sự rất cảm ơn chú."

Mở tiệm làm ăn, mọi người đều không dễ dàng gì, Diệp Thanh Dương chỉ muốn mình không phải chịu thiệt, cũng không muốn dùng chiêu trò làm chủ tiệm chịu thiệt.

"Không nhiều." Ông chủ thở dài:" Cầm đi, chẳng qua là không có lợi nhuận thôi, bệnh của chú cháu vẫn quan trọng hơn."

Diệp Thanh Dương nghe vậy, lúc này mới nhận tiền, chân thành nói:" Cảm ơn chú."

"Không có gì." Chủ tiệm vừa nói vừa thở dài.

Ba trăm đồng vào túi, Diệp Thanh Dương cảm thấy sợi dây tài chính của mình nháy mắt đã nối lại.

Ít nhất, trước tiên cậu có thể trả lại số tiền hôm qua Lục Cảnh Trừng chuyển khoản cho cậu, cũng trả nốt hai mươi đồng cậu vay của hắn.

Thật sự là trong nháy mắt thấy được ánh mặt trời! Cuộc đời rạng rỡ!

Diệp Thanh Dương nén mừng, rưng rưng vẫy tay tạm biệt ông chủ, tiếp tục đi về trường học.

Khi đi ngang qua cửa hàng niêu đất hôm qua ăn cùng Lục Cảnh Trừng, Diệp Thanh Dương tiến vào.

Cậu cò kè mặc cả với chủ tiệm một hồi, dùng bốn đồng mua mười hộp đựng cơm bằng nhựa, còn tặng kèm mười cái thìa, mười đôi đũa dùng một lần.

Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi đông phong.

Diệp Thanh Dương nhìn đồ đạc trên tay mình, đắc ý cười.

So với vẻ sung sướng của Diệp Thanh Dương, Lục Cảnh Trừng đang rất cáu kỉnh.

Hắn ngồi ở chỗ của mình, tay cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng lén liếc mắt qua chỗ ngồi của Diệp Thanh Dương.

Thấy chỗ ngồi của cậu vẫn trống rỗng, lông mày nhíu chặt cả buổi không thể nào giãn ra.

Chuyện gì đây? Tại sao lại cúp học?

Tối hôm qua đưa cậu về nhà chẳng phải vẫn ổn sao?

Tại sao đến sáng nay đã không thấy tăm hơi?

Lục Cảnh Trừng rất nghi hoặc.

Lục Cảnh Trừng rất nôn nóng.

ĐM, tại sao ngay cả phương thức liên lạc của Diệp Thanh Dương hắn cũng không có?

Đã nói muốn làm bạn với mình, chẳng lẽ mình còn phải chủ động đưa phương thức liên lạc cho cậu ta à!

Lục Cảnh Trừng càng nóng nảy.

Cảm giác buồn bực này kéo dài đến khi ăn cơm trưa xong, hắn đi vào phòng học thấy Diệp Thanh Dương đang nằm nhoài trên bàn học, ngủ say sưa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mà rất nhanh cơn tức lại đầy bụng!

Ngủ ngủ ngủ!

Cả buổi sáng không tới lớp bây giờ còn ngủ!

Làm hắn lo lắng từ sáng đến giờ, cậu vậy mà lại lăn ra ngủ, còn ngủ rất ngon!

Quả thực uổng công mình lo lắng cho cậu ta!

Đồ không tim không phổi!

Còn ngủ!

Lục Cảnh Trừng tức giận quay đầu đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện