[79].

Khi tôi nhìn thấy cái giếng đáng yêu lại quen thuộc kia, mừng như điên như dại* trong nháy mắt bao phủ lấy tôi.

(*惊天的狂喜 cuồng hỉ kinh thiên: mừng đến động trời.)

Có trời mới biết mười mấy năm qua tôi có một loại cảm xúc phức tạp như thế nào đối với nó, có sợ hãi cùng kiêng kỵ, có hiếu kỳ cùng mê hoặc, nhưng trước giờ không có lần nào giống như hiện tại, tôi sẽ bởi vì nhìn thấy nó mà kích động đến mức muốn cảm ơn thượng đế.

Tôi chạy như điên ra cửa, té nhào vào bên cạnh giếng gõ gõ đập đập, khua tay loạn xạ vào khoảng không bên trong, lòng cầu nguyện Lương Dã có thể bò ra từ giếng như lúc trước, ân cần thăm hỏi người bạn học tiều tụy tôi đây.

Sáng sớm, con đường nhỏ bên cạnh có hàng xóm tập thể dục đi ngang qua, lúc nhìn thấy tôi sôi nổi lộ ra biểu tình kỳ quái. Làm ra các loại động tác buồn cười đối với một cái giếng chỉ có mình tôi thấy, tôi đương nhiên biết rõ mình lúc này có bao nhiêu buồn cười ở trong mắt người qua đường, nhưng tôi đã chẳng muốn để ý nhiều như vậy.

Cố gắng rất lâu cũng tốn công vô ích, đáy giếng khô khốc từ đầu đến cuối không hề truyền ra chút động tĩnh; tôi muốn trực tiếp nhảy vào, thân thể lại bị một bức tường vô hình ngăn ở ngoài giếng, dường như đang khuyên tôi thiếu lòng kiên nhẫn không ăn được đậu hũ nóng*, vẫn là tìm đến phương pháp khoa học mới được.

(*心急吃不了热豆腐 tâm cấp cật bất liễu nhiệt đậu hủ.)

Tôi ở bên cạnh miệng giếng rêu xanh hít sâu một hơi, rốt cuộc bình tĩnh lại. Sau khi ngồi xổm bên cạnh giếng cân nhắc trong chốc lát, tôi nhắm hai mắt, bắt đầu nhớ lại mỗi một chi tiết sau khi gặp lại Lương Dã.

Nếu như tưởng niệm có thể xuyên qua thời không, tôi tin tưởng tôi cùng Lương Dã nhất định ở một khoảnh khắc nào đó của một tọa độ nào đó, với tư cách người yêu cũng với tư cách bạn bè, mặc dù thân ở thế giới khác, cũng có thể tâm ý tương thông.



Trong lúc bình tĩnh tôi bỗng dưng nghĩ đến, khi lần đầu tiên Lương Dã bò ra từ giếng, tôi rốt cuộc có bắt lấy tay cậu hay không? [80].

Chậm rãi, tôi nghe thấy đáy giếng truyền đến tiếng nước chảy.

Lúc mở mắt ra, tôi nhìn thấy có nguồn nước trong vắt đang không ngừng phun lên từ đáy giếng âm u, ngay sau đó liền dâng đến trước mặt tôi. Sắc vàng nhàn nhạt tràn ra khỏi mặt nước, nhanh chóng di động, mang theo từng hình ảnh như đèn kéo quân, cuối cùng tràn ra khỏi miệng giếng.

Từng chút, từng chút, hồi ức của Lương Dã thong thả mà ôn nhu khiến tôi đắm chìm.

Tôi nhìn thấy Lương Tinh Tinh khi còn bé tuyết trắng mà tinh xảo nằm bên cạnh giếng nhìn vào bên trong, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn ban đầu là khiếp sợ, sau đó là mừng rỡ, cuối cùng phấn khởi bừng bừng chạy tới nói với ba mẹ cậu tôi không chết.

Người mẹ xinh đẹp của Lương Dã nghe vậy thở dài, phất phất tóc xoăn của mình, quay đầu cắn cặp môi đỏ mọng nói với ba cậu, xem ra đứa nhỏ không thể tiếp tục ở chỗ này được nữa rồi, không bằng vẫn là quay về nước Mỹ với bà thôi.

Hình ảnh chuyển một cái, tôi nhìn thấy vẫn là Lương Dã ngồi bên cạnh giếng nhìn vào bên trong, chỗ bất đồng chính là bối cảnh chung quanh đã biến thành Los Angeles Mỹ.

Cậu cứ ở một thế giới khác nhìn tôi như vậy, có đôi khi một ngày cũng không nói với những người khác một câu nào, lúc đầu mẹ cậu cho rằng cậu có bệnh tự kỷ, còn dẫn cậu đi khám không ít người gọi là bác sĩ có tiếng, thẳng đến sau này mới xác định thích đến bãi đất trống sau nhà ngẩn người chẳng qua chỉ là quái gở của con trai mình.

Giếng cạn nhiều năm không đổi, Lương Dã lại từng ngày từng ngày lớn lên.

Nhìn ngũ quan thành thục của Lương Dã lộ ra các loại biểu tình phong phú, tôi dường như có thể đoán được hình ảnh cậu nhìn thấy là gì.

Nếu như cậu cười đến không ngậm miệng được, vậy tám phần là tôi lại đang dẫn mấy đứa bạn của mình cùng nhau làm ra loại chuyện ngu xuẩn hiếm thấy nào đó.

Nếu như cậu hơi nhíu mày, hiển nhiên là một bộ dạng đang tức giận, vậy có lẽ tôi ở trường học được một tiểu sư muội đi ngang qua bắt chuyện*.

(*Nguyên văn 搭讪 đáp san.)

Mà nếu như cậu đầy mặt đỏ bừng che lại mặt mũi của mình, muốn xem lại giống như không muốn xem mà dòm miệng giếng từ giữa kẽ tay, tôi đây nghĩ cũng biết nhất định là ngay lúc đó mình trốn trong phòng làm mấy chuyện hay ho của thời kỳ trưởng thành.



Cuối cùng tôi nhìn thấy Lương Dã hoàn thành việc học sớm hơn đại đa số bạn học cùng lứa tuổi, dùng thành tích vượt trội tốt nghiệp đại học, sau khi tranh chấp cùng với mẹ cậu đã gần như là một kẻ sa sút nghiện ngập, vẫn là ngồi lên máy bay về nước, tham gia tiết mục tuyển sinh Hit It Up của TK xã.

Tôi nhìn thấy cậu rốt cuộc đã trở thành thần tượng vạn người dõi theo, trèo lên vị trí ra mắt C*, tiếp nhận phỏng vấn của các loại tin tức giải trí, nụ cười đằng sau những ánh đèn flash vẫn luôn mang theo chút mất mác không thể giải thích được.

(*C 位出道 C vị xuất đạo: nghệ nhân nào đó thực lực rất mạnh ở trong đoàn thể, độ lên sóng tương đối khá nhiều, tố chất chuyên nghiệp khá mạnh, dễ dàng được người nhớ, là nhân vật trung tâm của nhóm.)

“Tinh Tinh…”

Tôi nhịn không được gọi thầm một tiếng.

Vốn tưởng rằng thân ở một thế giới khác tôi đây chỉ là một người qua đường đứng xem hồi ức của Lương Dã, ai ngờ Lương Dã đang ở đằng sau hậu trường hàn huyên với thành viên trong nhóm bỗng nhiên sững sờ, vậy mà quay đầu lại nhìn về phía tôi, sau đó có chút mê mang dùng khuỷu tay đụng đụng đội trưởng, hỏi:

“Vừa rồi có nghe thấy người nào đang gọi tôi hay không?”

“Không có a.” Đội trưởng đáp rất nhanh, thấy Lương Dã dường như có chút hoảng hốt, liền ân cần vỗ vỗ vai cậu, “Có phải gần đây chạy show mệt mỏi hay không, có muốn Tuyết Tùng ca cho cậu nghỉ mấy bữa?”

Lương Dã xua xua tay, miễn cưỡng kéo ra nụ cười, thấy tiết mục của nhóm dường như đã được chuẩn bị xong xuôi, liền đứng dậy cùng các thành viên trong nhóm rời khỏi hậu trường.

Mà tôi vui mừng quá đỗi, ở trong giếng hô lớn đối với bóng lưng của cậu:

“Tinh Tinh!! Lương Dã!”

Tôi vươn tay muốn mò vào trong nước, rồi lại bị bức tường vô hình cản lại: “…Cậu nghe được tớ gọi không? Tinh Tinh!”

Tiếc là, lần này Lương Dã không còn nghe thấy tiếng tôi gọi.

[81].

Tốc độ di chuyển của mặt nước càng lúc càng nhanh, thật mau đã đến sinh nhật hai mươi tuổi của Lương Dã.

Làm thành viên vị trí C nổi tiếng nhất dưới tay TK xã, lại là quan gia công tử giá trị con người xa xỉ*, Lương Dã phô trương thật lớn, buổi tiệc sinh nhật này có rất nhiều doanh nhân cùng ngôi sao đến tham gia, gần như chiếm cứ cả một phòng tiệc của TK xã.

(*Nguyên văn 身价不菲 thân giới bất phỉ.)

Có một tạp chí giải trí dường như có được độc quyền của bọn họ, mà Lương Dã hiển nhiên vô cùng thích ứng với hình tượng trước ống kính của mình, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười thương mại ưu nhã mà lễ phép, đối nhân xử thế cũng thập phần khiêm tốn khéo léo, xưng được với thần tượng chất lượng tốt không chút tì vết.

Nhưng tôi nhìn ra được cậu cũng không vui, bởi vì tôi mới là người hiểu rõ cậu nhất.

Tiệc sinh nhật không gì khác hơn ngoài các loại tiết mục nhàm chán, nhưng bởi vì có rất nhiều chuyên gia nổi tiếng của các chương trình tạp kỹ*, bầu không khí cũng rất náo nhiệt. Đồng hồ trên tường chạy đến con số mười một giờ, tâm tình của tôi bắt đầu trở nên khẩn trương, cũng không có tâm tư nhìn nụ cười giả tạo của Lương Dã, tìm kiếm sự tồn tại của người nào đó ở trong đáy giếng ngoài thị giác của thượng đế này.

(*Nguyên văn 综艺感十足的名嘴大咖在 k biết là gì luôn:D.)

Tôi nhìn đến lúc mọi người bắt đầu hát khúc chúc mừng sinh nhật Lương Dã, tờ tạp chí có được độc quyền trong bữa tiệc sinh nhật này đang chụp lại hiện trường ở những góc độ khác nhau, có một người đàn ông dáng vẻ thấp bé, mặc trang phục trợ ký lặng lẽ rời khỏi đám người, tôi vội vàng dời mắt nhìn về phía bóng lưng của anh ta, phát hiện quả nhiên là fans cuồng ám sát Tống Triết Nhiên.

Nhìn người phụ nữ điên giả thành đàn ông kia sau khi rời khỏi bữa tiệc liền lặng yên không một tiếng động lẻn vào phòng thay đồ của Lương Dã, trái tim tôi thoát cái nhảy vọt tới cổ họng, vừa tức vừa gấp đến gần như chửi ầm lên.

Nhân viên bảo vệ của TK xã có lẽ cũng không nghĩ tới fans cuồng sẽ theo nhóm phóng viên trà trộn vào, mà tạp chí kia cũng đồng dạng không để ý đến nhóm chụp ảnh của mình có nhiều hơn một người phụ tá, mà hiện tại tất cả đều đã quá muộn, một khi chấm dứt tiệc sinh nhật Lương Dã sẽ trở lại phòng thay đồ, liền vô cùng có khả năng lại một lần nữa bị người phụ nữ điên kia cầm dao hành hung đẩy xuống địa ngục.

Tôi lo lắng nhìn về phía Lương Dã đang được mọi người vây quanh, cậu vẫn cười khanh khách mà nói chuyện với người bên cạnh, chỉ là ở nơi ống kính không quét đến giật giật cổ áo của mình, có trong nháy mắt trên mặt lộ ra biểu tình không thoải mái, xem ra cũng không thích cách ăn mặc gò bó này.

Tôi cũng bất chấp hành động của mình dưới cái nhìn của người qua đường giống người điên đến cỡ nào, nằm ở miệng giếng gào vào bên trong:

“Lương Dã, Lương Dã cậu có thể nghe thấy tớ không? Không được về phòng thay đồ, ở cùng với mọi người! Tuyệt đối không được trở về!!”



Có một nháy mắt tôi nhìn thấy Lương Dã ngẩng đầu, nhìn về phía tôi, trên mặt lại lộ ra biểu tình hoang mang, dường như đang hoài nghi mình sinh ra ảo giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện