Thấy cuối cùng lão đại cũng chịu nói chuyện, tay của Hàn Kính khựng lại: “Được, vậy đợi về đến nơi rồi đổi. Dựa theo thời tiết và tốc độ hiện giờ của máy bay, muốn bay thẳng về Los Angeles ít nhất phải mất bảy, tám tiếng đồng hồ. Bây giờ, trên máy bay không có bác sĩ, lão đại, nếu anh có chỗ nào khó chịu, bọn tôi có thể...”

“Không sao, tôi chịu được.”

Vừa nói được thêm một câu, Lệ Nam Hành đã không còn chút sức lực nào nữa, anh hơi nhíu mày, chắc là do vừa mới ra khỏi phòng đã lập tức phải lên máy bay, áp suất không khí thay đổi đột ngột. Bây giờ trông anh yếu không khác gì người làm bằng giấy, một chút chấn động khi máy bay di chuyển trên không cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.

...

Một tuần sau.

Los Angeles.

Lệ Nam Hành và A K nhanh chóng được đưa vào bệnh viện để điểu trị, đã sáu ngày trôi qua trong bệnh viện.

Hai người bọn họ vì trúng độc hóa học mà phải làm đủ các loại xét nghiệm và phân tích. Hơn nữa vì trong quá trình trở về do phải chịu áp suất không khí cao nên cơ thể hơi bị phù một chút, thi thoảng nhiều chỗ trên người sẽ xuất hiện sắc xanh. Nhất là Lệ Nam Hành, khi đó vì cứu AK mà anh bị thương, trong máu lẫn thành phần hóa học, cần phải đo xét nghiệm.

Cứ như thế mà bị cách ly. Sau mấy ngày được hơn mười chuyên gia y học dốc lòng chăm sóc, cuối cùng cũng có được tin tốt.

Thành phần trong chất độc hóa học kia dùng để kích thích trung khu thần kinh của người dân bản địa và phía kẻ địch. Mặc dù khói độc rất mạnh, nhưng may là khi đó tốc độ lao xuống nước của bọn họ rất nhanh. Sau khi trải qua điều trị bằng hệ thống lọc máu và phương pháp trị liệu tiêu độc chuyên nghiệp, chỉ trong vòng mấy ngày, các hệ thống thần kinh chịu ảnh hưởng khói độc hóa học của AK và Lệ Nam Hành đã dần dần được phục hồi.

Hơn nữa, khi được người ở nông trường Goerjing cứu sống, thứ thuốc mà vị bác sĩ bản địa đã cho họ dùng đúng là rất có hiệu quả, có thể ngăn không cho chất độc tích tụ trong cơ thể, không để cho nó xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Nếu như không phải khi ở đó nhanh chóng được cho dùng thuốc, e là bây giờ dù có được đưa về Mỹ cũng không thể loại bỏ sạch sẽ chất độc hóa học trong người được.

Cũng chỉ xem như dọa nhau một phen mà thôi.

Nhưng chuyện A K bị mất một chân đã là sự thật không thể chối cãi, may là khi ấy anh ta được lão đại cứu sống, bây giờ tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều, cùng lắm là sau này lắp một cái chân giả, thế nào thì cũng sống được thôi.

Riêng về đôi mắt của Lệ Nam Hành, bác sĩ nói chỉ có năm mươi phần trăm khả năng hồi phục. Bởi vì khi cứu người, anh buộc phải nhìn rõ xem A K ở đâu. Trong tình huống đó, người bình thường vốn sẽ nhanh chóng nhắm mắt lại để tránh bị ảnh hưởng, nhưng anh lại mở to mắt để tìm kiếm A K nên bị khói độc hóa học xông vào mắt gây tổn thương.

Nhưng dù sao mất đi thị lực này là do tác động bên ngoài chứ không phải do bẩm sinh, vậy nên thông thường, trong tình huống như này, con người sẽ có khả năng phục hồi nhất định. Có điều không ai dám nói chắc rốt cuộc bao giờ mới có thể hồi phục, hay liệu có khả năng phục hồi hay không.

A K đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, không cần phải nằm ở phòng ICU để tiếp tục cắm ống dẫn nữa. Khắp nơi trong bệnh viện đều đã được phong tỏa, người có thể đi ra đi vào bệnh viện chỉ có thành viên của căn cứ mà thôi.

Nếu trong vòng một tuần tới, Lệ Nam Hành có thể điều trị thành công như A K thì cũng sẽ được chuyển qua phòng bệnh bình thường, nhưng vẫn cần có nhân viên y tế túc trực 24/24 ở bên ngoài phòng bệnh. Thế nhưng trong phòng bệnh đã cho phép người ra vào thăm hỏi rồi.

Suốt nửa tháng trời, Phong Lăng không hề bước vào phòng bệnh của Lệ Nam Hành. Lúc trước, mỗi ngày chỉ cho phép một người vào thăm nhiều nhất một tiếng đồng hồ, ngay cả cơ hội này cô cũng để cho A Phong. Dù sao A Phong có rất nhiều chuyện cần nói rõ cho Lệ Nam Hành biết, cũng phải báo cáo về việc tìm kiếm và tình hình thương vong cụ thể của căn cứ cho Lệ Nam Hành.

Nửa tháng ngắn ngủi mà như mười mấy năm trời, Phong Lăng đứng ở ngoài phòng bệnh của Lệ Nam Hành, đợi một lát, nhìn thấy A Phong mở cánh cửa phòng bệnh đi ra sau khi tới thăm hỏi theo thường lệ.

Vừa nhìn thấy Phong Lăng đang đứng bên ngời, anh ta trực tiếp đi tới, dùng ánh mắt dò hỏi cô có phải muốn vào trong.

“Còn tỉnh không?” Phong Lăng bình tĩnh hỏi.

Trước giờ Phong Lăng không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc lên mặt. Mấy ngày nay, cô rõ ràng biết Lệ Nam Hành đang ở đây, nhưng cô phí công vô ích tranh thủ cơ hội để đến hỏi thăm anh, càng không nài nỉ bác sĩ điều gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

“Còn tỉnh, muốn vào trong sao?” A Phong không nói nhiều, chỉ cười nhạt, nhìn cô.

Khi ấy, ngay cả anh em trong căn cứ đều đã bỏ cuộc nhưng Phong Lăng ở New York xa xôi lại quyết không từ bỏ. Cuối cùng cũng là tự cô tìm thấy lão đại. Vậy nhưng sau khi thuận lợi đưa được người về Mỹ, cô lại chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, không hề muốn thể hiện sự tồn tại của mình. Việc này khiến A Phong tự thấy hổ thẹn trong lòng.

Phong Lăng gật đầu.

A Phong cười, giơ tay làm một tư thế “mời”.

Phong Lăng đi thẳng vào trong.

Cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại. Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân đang ngồi dựa lưng trên giường. Ánh nắng ngoài của sổ chiếu vào, vừa hay rơi trên người anh. Mái tóc của người đàn ông vì một tháng nay không được cắt nên có phần hơi dài. Trước đây là mái tóc ngắn gọn gàng, bây giờ nhìn mái tóc sạch sẽ mềm mại, bỗng cảm thấy vô cùng dễ nhìn. Nhất là khi được ánh mặt trời chiếu rọi, cả người anh trở nên dịu dàng, ấm áp.

Phong Lăng bước vào phòng nhưng không lên tiếng, sự nhạy bén bao năm của Lệ Nam Hành đủ để anh cảm nhận được có người vào phòng.

Cô không nói gì, anh bèn “nhìn” về phía cô đứng, cứ như vậy hai người “nhìn nhau” gần một phút.

Bao nhiêu ngày trời, Phong Lăng vẫn luôn không có ý định vào phòng bệnh thăm anh, Lệ Nam Hành cũng không hỏi mấy chuyện liên quan đến cô.

Người con gái đã tự động biến mất sau khi đưa anh trở về Mỹ bây giờ khó có khi bước vào phòng bệnh. Lệ Nam Hành dường như muốn dựa vào chút ánh sáng hắt vào phòng để tìm hướng phát ra tia sáng. Nhưng ngay lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân đi tới gần. Mãi đến khi cảm nhận được người đó đi đến rất gần rồi, anh khẽ nhướng mày, vẫn không lên tiếng, bỗng đôi môi anh truyền tới một cảm giác ấm áp.

Ngay lập tức, hàng lông mày của Lệ Nam Hành giật giật.

Nếu như hệ thống thần kinh của anh đã phục hồi, giác quan không rối loạn thì…

Phong Lăng vừa bước vào đã hôn anh một cái.

Không phải một cái.

Cô không hề lui ra, thậm chí còn dùng cánh môi của mình nhẹ mút đôi môi anh một lúc.

Hàng lông mày của Lệ Nam Hành lại giật mạnh một cái, vô thức định lùi về sau, ai ngờ người con gái đứng trước mặt anh lại nắm chặt lấy cổ áo, ép buộc anh hôn sâu hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện