Thế mới nói, tại sao hồi xưa họ lại có thể nhẫn tâm đuổi cô bé này ra khỏi căn cứ như thế chứ? Nghĩ lại, thời gian đó hai năm ròng rã Lệ Nam Hành không hề về nhà họ Lệ lần nào, mãi tới khi tìm được Phong Lăng, thỉnh thoảng mới chịu về nhà một lần, vậy mới được tính là đã thứ lỗi cho họ.

May mà cô gái này vẫn là của cháu họ, nếu Phong Lăng không có duyên với Nam Hành, đừng nói Nam Hành sẽ tiếc cả đời, có khi cả mấy ông cũng sẽ hối hận vô cùng.

“…” Cụ Ba không thể chịu nổi cái bầu không khí nhớ lại hồi ức nặng nề này nữa, sau khi cân nhắc lại nói: “Dạo này thật sự chỉ có mình Phong Lăng chăm sóc cho cháu thôi à?”

Lệ Nam Hành “liếc” ông một cái: “Không thì ông nghĩ sao?”

“Con bé Phong Lăng này được đấy, ông thấy cháu không gầy như hồi mới về Mỹ nữa rồi, trạng thái cũng tốt, trông béo tốt hơn nhiều. Chắc không lâu nữa, chỉ cần mắt cháu khỏi hẳn là không còn vấn đề gì nữa.” Cụ Ba nói rồi còn cố tình nhìn mắt Lệ Nam Hành.

“Thế ông cũng phải xem vợ cháu là ai chứ.” Lệ Nam Hành cũng không biết ngại là gì.

Phong Lăng đang ở phòng bên cạnh pha trà: “…”

Sau đó, cuối cùng các ông mới bắt đầu hỏi han tử tế, cứ hỏi đi hỏi lại Lệ Nam Hành có thấy chỗ nào khó chịu không, còn muốn vạch ống tay áo với ống quần của anh lên xem vết thương đã lành chưa, khi thấy các vết sẹo trên người anh thì không ngừng thở dài, càng trách móc Lệ Quân Diên khi xưa không nên nhẫn tâm quẳng cháu nội vào trong căn cứ. Cả nhà họ Lệ chỉ có một thằng cháu đích tôn này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, không cứu được, e là sau này sẽ tuyệt hậu bla bla.

Phong Lăng pha trà xong đặt xuống trước mặt bốn ông cụ, lại khách khí gật đầu với các ông, cô cảm thấy mình cứ tránh mặt mãi cũng không phải là chuyện hay. Đang định ngồi xuống, cụ Hai liền kéo ngay Lệ Quân Diên đang ngồi cạnh Lệ Nam Hành ra, đánh mắt ra hiệu cho Phong Lăng, ý bảo cô ngồi xuống cạnh anh.

Phong Lăng đành nghe lời ngồi theo.

Lúc mang trà ra, Phong Lăng còn tiện thể mang theo một đĩa hoa quả, dù sao cô cũng không biết bình thường người ta tiếp đón người lớn bằng gì, nên trong nhà có gì thì dùng tạm cái đó. Đống hoa quả trong đĩa đều đã được cô rửa sạch.

“Phong Lăng, cháu ăn táo đi này.” Cụ Tư cầm một miếng tao đưa cho cô.

Phong Lăng vội đáp: “Ông ăn đi, ông cứ ăn đi ạ.”

Thế rồi Lệ Nam Hành bỗng lấy luôn miếng táo trong tay Phong Lăng và cụ Tư, không khách khí gì: “Cháu ăn.”

“Chậc, táo này là cho cháu dâu, cháu giành cái gì?” Cụ Tư trừng mắt với anh.

Nhưng Lệ Nam Hành cũng không thấy cái trừng mắt của ông, anh cầm táo cười bảo: “Cô ấy không ăn, mọi người đẩy tới đẩy lui có ích gì? Kể cả có muốn gặp cháu dâu thì các ông cũng nên cho cô ấy thời gian chuẩn bị tâm lý chứ, tự dưng đến cả bốn người thế này, với tính cách của cô ấy, cháu có thể biết giờ cô ấy đang căng thẳng đến mức nào. Các ông muốn nói gì thì nói, đừng cứ kéo cô ấy, cô ấy còn thoải mái được một chút.”

Lệ Nam Hành rất hiểu suy nghĩ của Phong Lăng.

Đúng là cô không biết phải đối mặt với tình cảnh này thế này, cũng không biết nói gì, làm gì mới không khiến bốn ông cụ cảm thấy cô không hiểu chuyện.

“Chúng ta lôi kéo con bé lúc nào? Chẳng qua thấy con bé bình thường phải một mình chăm sóc cháu vất vả nên mới muốn tới thăm hai đứa thôi, nói là thăm cháu thật ra là đến thăm cháu dâu đấy.” Lúc này cụ Hai cũng đã lên tiếng, thấy Lệ Nam Hành cắn táo hăng say, ông liền cầm luôn một chùm nho lên đưa cho Phong Lăng: “Phong Lăng, cháu ăn nho đi, ăn nhiều hoa quả tốt cho sức khỏe, cháu không thể chỉ chăm cho mỗi Nam Hành được, cháu cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nữa, biết chưa?”

“Cháu cảm ơn ông.”

Lệ Quân Diên ngồi cạnh không tỏ thái độ gì.

Ba ông em của ông chắc chỉ khi nào ông ra ngoài lập uy thì mới theo sau mượn oai thôi, giờ phải nịnh cháu dâu thì không ai được việc cả, hết trò rồi hay sao mà đưa táo với nho.

“Khụ, khụ.” Lệ Quân Diên hắng giọng, cố chen vào chủ đề: “Phong Lăng à, nếu một mình cháu chăm Nam Hành thấy mệt quá thì không cần cố quá đâu, có gì cứ nói với chúng ta, nhà họ Lệ có thể cử người tới giúp cháu.”

“Không cần đâu ạ, thật ra phần lớn thời gian cháu không cần lo cho anh ấy, đi lại trong nhà cũng không cần cháu đỡ, cháu chỉ làm mấy việc lặt vặt thường ngày như nấu nướng dọn dẹp thôi, không cần phải giúp ạ.”

“Vậy hả, Nam Hành nó không biết thương cháu hay sao?”

“Chuyện này cũng không cần phải thương, là cháu tự nguyện.”

“Tự nguyện…”

Đọc t

Lệ Quân Diên tức thì nhìn Lệ Nam Hành một cái, thấy anh nhếch miệng như có như không, như thể rất khó có thể nghe thấy Phong Lăng nghiêm túc bày tỏ tình cảm của mình như vậy.

Phong Lăng thành khẩn nói: “Lệ lão, cháu thật sự tình nguyện chăm sóc cho anh ấy, hơn nữa các ông cũng biết, cháu với… Nam Hành, ở bên nhau bao năm nay, có rất nhiều điều cũng đã thành thói quen, đây không hoàn toàn là chăm sóc, chỉ là bầu bạn với nhau thôi.”

Cả bốn ông cụ bốn miệng một lời: “Thế không bằng tìm một ngày nào đó kết hôn luôn đi.”

Phong Lăng: “…”

“Vậy,” Lệ Quân Diên lại thăm dò: “Giờ phía ông bà cháu nghĩ thế nào?”

Cả bốn ông đều nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt lấp lánh, trong lòng lại nghĩ, hồi đó bảo nhà họ Lệ lấy di vật của cháu gái thứ hai nhà họ Phong, nào ai biết được Phong Lăng chính là người trong cuộc. Về sau vì chuyện của Phong Minh Châu mà ít nhiều gì hai gia đình cũng có khoảng cách với nhau, mối quan hệ cũng xa cách dần, gần như không còn thường xuyên qua lại nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện