“Tóm lại, sau khi mắt cháu khỏi thì phải kết hôn, không được kéo dài thêm một khắc nào nữa.” Lệ Quân Diên bỏ cây gậy ba-toong sang một bên, lại ngồi xuống ghế, kết thúc: “Con gái nhà người ta cũng đi theo cháu bao năm như thế rồi, từ lúc mười mấy tuổi đã ở bên cháu, cháu cũng giữ con nhà người ta mười mấy năm trời, những chuyện trước kia mấy lão già chúng ta từng làm thì không nhắc đến nữa. Sau này cháu phải đối tốt với con bé, không được bội bạc, nếu cháu dám có cái suy nghĩ lúc theo đuổi thì hết lòng, cưới về rồi lại mặc kệ vợ không quan tâm thì bốn lão già chúng ta sẽ lấy gậy đập chết cháu luôn đấy, tin không?”
Lệ Nam Hành đang xoa mặt lại phải day trán, dở khóc dở cười: “Tin, tin, cháu tin chứ.”
Dù cho anh biết tính khí của bốn ông nhà mình, cũng biết ở trước mặt mình và ở trước mặt người ngoài, các ông đều có thái độ khác nhau, nhưng còn chưa cưới được Phong Lăng về nhà mà các ông đều đã đứng hết về phía cô, rốt cuộc anh nên vui hay buồn đây.
“Lệ lão.” Phong Lăng đặt một đĩa nộm lên bàn trước, “Ban nãy cháu đã chuẩn bị sẵn hết thức ăn rồi, toàn món đơn giản chỉ mất mười mấy phút là có ngay, với có một nồi canh chắc hầm khoảng hai mươi phút, các ông còn muốn ăn gì khác không?”
“Không cần đâu, món gì cũng được, cháu chú ý một chút, đừng để mệt là được.”
Lệ Nam Hành lại đánh mắt ra hiệu cho Phong Lăng còn đang ngẩn ra bảo cô tránh đi, quả thật Phong Lăng đang thấy rất mờ mịt vì thái độ nhiệt tình của mấy ông cụ, cô gật đầu chuồn tiếp.
Nhưng nấu xong bữa trưa, bày từng món lên bàn rồi, Phong Lăng cũng không thể trốn mãi trong bếp được.
Lúc ra, thấy bốn ông đang đứng quanh bàn nhìn chằm chằm vào mấy món ăn có màu sắc đẹp mắt trên bàn, cô lại rơi vào trầm tư.
Phong Lăng khá tự tin vào tài nấu nướng của mình, còn các ông kinh ngạc là vì không ngờ cô lại biết nấu nướng thật. Cô chỉ nhìn một cái rồi đi ra sofa đỡ Lệ Nam Hành, cho dù thật ra anh không cần dìu, cũng đã quen tìm đường tới phía bàn ăn. Nhưng cô chỉ có thể nhân cơ hội này để nói chuyện với anh. Lúc đỡ anh dậy khỏi sofa, cô đè thấp giọng hỏi: “Vừa rồi anh với các ông nói chuyện gì thế?”
“Không có gì, các ông chỉ tới đây để giục cưới, bắt anh phải mau rước em về thôi.” Lệ Nam Hành giơ dấu ok ở góc chỉ cô nhìn thấy: “Yên tâm, anh đã nói rõ ràng rồi.”
Phong Lăng tỏ ra khó hiểu: “Anh nói rõ gì cơ?”
“Nói rõ tạm thời em không muốn kết hôn với anh, có thể là vẫn cần thời gian để suy nghĩ, để các ông không ép em, dù cho lỡ một ngày nào đó em có đá anh thì các ông cũng sẽ không hỏi thêm một chữ, em không phải áp lực làm gì.”
Phong Lăng gật đầu, nghi ngờ vừa được tháo gỡ, kết quả giây sau cô lại ngẩn ra, hỏi theo bản năng: “Tại sao em phải đá anh?”
“Ai mà biết được sự nhiệt tình hiếm hoi của em hai tháng nay liệu có phải phù dung sớm nở tối tàn hay không, chưa biết chừng một thời gian nữa lại đá anh thì sao.” Lệ Nam Hành tỏ ra không sao, anh có thể chịu được mà.
Phong Lăng: “…”
Rõ ràng biết từ sau khi không nhìn được nữa, cái miệng người đàn ông này càng lúc càng trơn tru, anh cố tình muốn bẫy cô, nhưng cô lại nghĩ hình như mình chưa bao giờ thật sự thể hiện rõ thái độ của bản thân, bất kể là vừa rồi anh nói chuyện với bốn ông thế nào, nhưng cô vẫn có suy nghĩ có thể kết hôn với anh bất cứ lúc nào. Dù sao thì cả đời này cô đã được định là bị trói với người đàn ông này rồi, cô còn có thể trốn đi đâu được nữa.
“Em lấy.”
Cô khẽ nói ra hai từ này.
Lời nói của Lệ Nam Hành vừa đến đầu môi bỗng như bị thứ gì đó chặn lại, không khí như yên tĩnh trong giây lát. Phong Lăng quay qua nhìn anh, thấy người đàn ông đã nở một nụ cười không hề che giấu.
“Thế đã hài lòng rồi à?” Cô tiếp tục đè thấp giọng xuống nói: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
Thoáng cái, năm “kẻ cô đơn” nhà họ Lệ và Phong Lăng đã quây quần bên bàn ăn, nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, có món Trung, có cả đồ ăn của Los Angeles, bốn ông cụ là người cầm đũa lên trước tiên.
“Ngon, ngon lắm!”
“Tay nghề được ghê!”
“Phong Lăng đúng là bảo bối… thật sự không ngờ…”
“Sau này dạ dày của Nam Hành có phúc rồi.”
“Con gái bây giờ biết xuống bếp còn nấu được nhiều món ngon thế này không còn nhiều đâu…”
“Tuy gia đình mình ở Mỹ, nhưng vẫn thích ăn món ăn Trung Quốc. Không ngờ Phong Lăng lại nấu món Trung thành thạo như vậy, xem ra chịu ảnh hưởng không ít từ Nam Hành, thằng bé này từ nhỏ đã ăn đồ Trung rồi…”
Bốn ông cụ đang ăn vui vẻ thì bỗng nói về chuyện Lệ Nam Hành hồi còn nhỏ. Ngày còn nhỏ, anh nghịch đến mức ông nội phải cầm thắt lưng da chạy khắp sân đuổi theo để quật anh, có lúc thì phá cả cái chuồng chó của biệt thự bên cạnh, nghịch đến độ quả bóng da của bạn bị rơi xuống giếng, anh còn to gan dám nhảy vào cái giếng sâu hoắm đó để nhặt bóng, nghịch đến mức trèo lên cây bắt con chim mà ông nội không cẩn thận làm bay mất, thậm chí, lúc đi ngoài đường thấy cảnh sát bắt côn đồ, anh còn xông tới giơ chân ra ngáng tên cồn đồ ngã chỏng vó xuống đất, sau khi bắt côn đồ không những không được cảnh sát khen ngợi, thậm chí còn bị đưa về nhà về nhà, cảnh cáo, mắng cho mấy tiếng đồng hồ. Từng câu chuyện nghịch ngợm kinh người đều được các ông mang ra đếm như đếm bảo bối trong nhà. Cuối cùng sợ sau này không quản nổi thằng cháu nên các ông mới quyết định quẳng anh vào căn cứ để rèn luyện.
Kết quả, vào căn cứ bao nhiêu năm như vậy mà bản tính vẫn không thay đổi, đã thế không ngờ trong cái nơi chỉ có đàn ông con trai như thế lại mọc ra một cô gái như Phong Lăng. Với tính cách của Lệ Nam Hành, có lẽ cả thế giới này cũng chỉ có một mình Phong Lăng là có thể trị được anh. Những người khác, anh còn chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Mí mắt Phong Lăng giần giật, chỉ có thể giả bộ không quá để ý đến những chuyện trong quá khứ của Lệ Nam Hành. Cô đưa tay lên che một nửa bên mặt của mình, cố nhẫn nhịn cảm giác khóe mắt và chân mày giần giật.
Lệ Nam Hành vẫn đanh mặt, trầm ngâm lắng nghe mấy ông cụ hôm nay nói nhiều một cách khác thường. Anh quay lại nhìn Phong Lăng, ý bảo đừng coi những gì các ông nói là thật, sau đó anh đứng dậy, lần mò tìm điện thoại, bảo Phong Lăng gọi vào số ở siêu thị dưới nhà. Phong Lăng không hiểu gì, còn tưởng không đủ đồ ăn nên cũng gọi cho anh.
Kết quả điện thoại vừa kết nối, Lệ Nam Hành đã bảo người ở dưới siêu thị mang mấy chai rượu lên, đã thế còn dặn phải lấy rượu Lão Bắc Kinh Nhị Oa Đầu ở Trung Quốc bán khắp nơi chỉ có giá mấy tệ, nhưng ở Los Angeles thì lại vừa hiếm vừa đắt muốn chết.
Sau khi rượu được mang lên, mấy ông cụ vừa than vãn không có rượu uống lập tức hài lòng mở chai, vừa uống vừa trò chuyện.
Tới khi ngà ngà, bốn ông cụ giơ chai Lão Bắc Kinh Nhị Oa Đầu lên nói với Lệ Nam Hành: “Nếu đã xách định là đến với nhau rồi thì phải yêu thương nhau, sống thật tốt biết chưa.”
Lệ Nam Hành đang xoa mặt lại phải day trán, dở khóc dở cười: “Tin, tin, cháu tin chứ.”
Dù cho anh biết tính khí của bốn ông nhà mình, cũng biết ở trước mặt mình và ở trước mặt người ngoài, các ông đều có thái độ khác nhau, nhưng còn chưa cưới được Phong Lăng về nhà mà các ông đều đã đứng hết về phía cô, rốt cuộc anh nên vui hay buồn đây.
“Lệ lão.” Phong Lăng đặt một đĩa nộm lên bàn trước, “Ban nãy cháu đã chuẩn bị sẵn hết thức ăn rồi, toàn món đơn giản chỉ mất mười mấy phút là có ngay, với có một nồi canh chắc hầm khoảng hai mươi phút, các ông còn muốn ăn gì khác không?”
“Không cần đâu, món gì cũng được, cháu chú ý một chút, đừng để mệt là được.”
Lệ Nam Hành lại đánh mắt ra hiệu cho Phong Lăng còn đang ngẩn ra bảo cô tránh đi, quả thật Phong Lăng đang thấy rất mờ mịt vì thái độ nhiệt tình của mấy ông cụ, cô gật đầu chuồn tiếp.
Nhưng nấu xong bữa trưa, bày từng món lên bàn rồi, Phong Lăng cũng không thể trốn mãi trong bếp được.
Lúc ra, thấy bốn ông đang đứng quanh bàn nhìn chằm chằm vào mấy món ăn có màu sắc đẹp mắt trên bàn, cô lại rơi vào trầm tư.
Phong Lăng khá tự tin vào tài nấu nướng của mình, còn các ông kinh ngạc là vì không ngờ cô lại biết nấu nướng thật. Cô chỉ nhìn một cái rồi đi ra sofa đỡ Lệ Nam Hành, cho dù thật ra anh không cần dìu, cũng đã quen tìm đường tới phía bàn ăn. Nhưng cô chỉ có thể nhân cơ hội này để nói chuyện với anh. Lúc đỡ anh dậy khỏi sofa, cô đè thấp giọng hỏi: “Vừa rồi anh với các ông nói chuyện gì thế?”
“Không có gì, các ông chỉ tới đây để giục cưới, bắt anh phải mau rước em về thôi.” Lệ Nam Hành giơ dấu ok ở góc chỉ cô nhìn thấy: “Yên tâm, anh đã nói rõ ràng rồi.”
Phong Lăng tỏ ra khó hiểu: “Anh nói rõ gì cơ?”
“Nói rõ tạm thời em không muốn kết hôn với anh, có thể là vẫn cần thời gian để suy nghĩ, để các ông không ép em, dù cho lỡ một ngày nào đó em có đá anh thì các ông cũng sẽ không hỏi thêm một chữ, em không phải áp lực làm gì.”
Phong Lăng gật đầu, nghi ngờ vừa được tháo gỡ, kết quả giây sau cô lại ngẩn ra, hỏi theo bản năng: “Tại sao em phải đá anh?”
“Ai mà biết được sự nhiệt tình hiếm hoi của em hai tháng nay liệu có phải phù dung sớm nở tối tàn hay không, chưa biết chừng một thời gian nữa lại đá anh thì sao.” Lệ Nam Hành tỏ ra không sao, anh có thể chịu được mà.
Phong Lăng: “…”
Rõ ràng biết từ sau khi không nhìn được nữa, cái miệng người đàn ông này càng lúc càng trơn tru, anh cố tình muốn bẫy cô, nhưng cô lại nghĩ hình như mình chưa bao giờ thật sự thể hiện rõ thái độ của bản thân, bất kể là vừa rồi anh nói chuyện với bốn ông thế nào, nhưng cô vẫn có suy nghĩ có thể kết hôn với anh bất cứ lúc nào. Dù sao thì cả đời này cô đã được định là bị trói với người đàn ông này rồi, cô còn có thể trốn đi đâu được nữa.
“Em lấy.”
Cô khẽ nói ra hai từ này.
Lời nói của Lệ Nam Hành vừa đến đầu môi bỗng như bị thứ gì đó chặn lại, không khí như yên tĩnh trong giây lát. Phong Lăng quay qua nhìn anh, thấy người đàn ông đã nở một nụ cười không hề che giấu.
“Thế đã hài lòng rồi à?” Cô tiếp tục đè thấp giọng xuống nói: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
Thoáng cái, năm “kẻ cô đơn” nhà họ Lệ và Phong Lăng đã quây quần bên bàn ăn, nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, có món Trung, có cả đồ ăn của Los Angeles, bốn ông cụ là người cầm đũa lên trước tiên.
“Ngon, ngon lắm!”
“Tay nghề được ghê!”
“Phong Lăng đúng là bảo bối… thật sự không ngờ…”
“Sau này dạ dày của Nam Hành có phúc rồi.”
“Con gái bây giờ biết xuống bếp còn nấu được nhiều món ngon thế này không còn nhiều đâu…”
“Tuy gia đình mình ở Mỹ, nhưng vẫn thích ăn món ăn Trung Quốc. Không ngờ Phong Lăng lại nấu món Trung thành thạo như vậy, xem ra chịu ảnh hưởng không ít từ Nam Hành, thằng bé này từ nhỏ đã ăn đồ Trung rồi…”
Bốn ông cụ đang ăn vui vẻ thì bỗng nói về chuyện Lệ Nam Hành hồi còn nhỏ. Ngày còn nhỏ, anh nghịch đến mức ông nội phải cầm thắt lưng da chạy khắp sân đuổi theo để quật anh, có lúc thì phá cả cái chuồng chó của biệt thự bên cạnh, nghịch đến độ quả bóng da của bạn bị rơi xuống giếng, anh còn to gan dám nhảy vào cái giếng sâu hoắm đó để nhặt bóng, nghịch đến mức trèo lên cây bắt con chim mà ông nội không cẩn thận làm bay mất, thậm chí, lúc đi ngoài đường thấy cảnh sát bắt côn đồ, anh còn xông tới giơ chân ra ngáng tên cồn đồ ngã chỏng vó xuống đất, sau khi bắt côn đồ không những không được cảnh sát khen ngợi, thậm chí còn bị đưa về nhà về nhà, cảnh cáo, mắng cho mấy tiếng đồng hồ. Từng câu chuyện nghịch ngợm kinh người đều được các ông mang ra đếm như đếm bảo bối trong nhà. Cuối cùng sợ sau này không quản nổi thằng cháu nên các ông mới quyết định quẳng anh vào căn cứ để rèn luyện.
Kết quả, vào căn cứ bao nhiêu năm như vậy mà bản tính vẫn không thay đổi, đã thế không ngờ trong cái nơi chỉ có đàn ông con trai như thế lại mọc ra một cô gái như Phong Lăng. Với tính cách của Lệ Nam Hành, có lẽ cả thế giới này cũng chỉ có một mình Phong Lăng là có thể trị được anh. Những người khác, anh còn chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Mí mắt Phong Lăng giần giật, chỉ có thể giả bộ không quá để ý đến những chuyện trong quá khứ của Lệ Nam Hành. Cô đưa tay lên che một nửa bên mặt của mình, cố nhẫn nhịn cảm giác khóe mắt và chân mày giần giật.
Lệ Nam Hành vẫn đanh mặt, trầm ngâm lắng nghe mấy ông cụ hôm nay nói nhiều một cách khác thường. Anh quay lại nhìn Phong Lăng, ý bảo đừng coi những gì các ông nói là thật, sau đó anh đứng dậy, lần mò tìm điện thoại, bảo Phong Lăng gọi vào số ở siêu thị dưới nhà. Phong Lăng không hiểu gì, còn tưởng không đủ đồ ăn nên cũng gọi cho anh.
Kết quả điện thoại vừa kết nối, Lệ Nam Hành đã bảo người ở dưới siêu thị mang mấy chai rượu lên, đã thế còn dặn phải lấy rượu Lão Bắc Kinh Nhị Oa Đầu ở Trung Quốc bán khắp nơi chỉ có giá mấy tệ, nhưng ở Los Angeles thì lại vừa hiếm vừa đắt muốn chết.
Sau khi rượu được mang lên, mấy ông cụ vừa than vãn không có rượu uống lập tức hài lòng mở chai, vừa uống vừa trò chuyện.
Tới khi ngà ngà, bốn ông cụ giơ chai Lão Bắc Kinh Nhị Oa Đầu lên nói với Lệ Nam Hành: “Nếu đã xách định là đến với nhau rồi thì phải yêu thương nhau, sống thật tốt biết chưa.”
Danh sách chương