Phong Lăng đang định trả lời là do được mấy người ở trên mạng gợi ý, nói đàn ông thích kiểu này, cho nên tắm gội xong cô mới không mặc quần.
Nhưng còn chưa kịp đáp, tiếng nói của cô đã bị chặn lại.
Mỗi một nụ hôn của Lệ Nam Hành đều khác nhau, trong cơn triền miên quấn quýt đến phát sợ, thậm chí khiến con người ta cảm thấy nghẹt thở, ẩn chứa bao dục vọng mà người đàn ông đã phải nhẫn nhịn trong khoảng thời gian dài. Lúc này tất cả đều trút hết vào các giác quan của cô, cơ thể cô cũng bất giác nóng dần lên.
“Đừng nhúc nhích, để em.” Phong Lăng muốn mình chủ động, cô đưa tay lên muốn cởi áo anh, người đàn ông chỉ nói một câu nghe không rõ rồi nắm lấy tay cô, nhanh chóng cởi bỏ từng chiếc cúc áo, sau đó mới kéo tay cô để cô áp lên ngực mình.
Bình thường nơi đó đã toàn cơ bắp, nhưng sau khi bị thương nặng ở Israel, ở đó lại có thêm nhiều vết sẹo lồi lõm, hơn nữa mới lành mấy tháng nay nên giờ vẫn chưa có thời gian đi phẫu thuật làm mờ sẹo. Những vết sẹo này ít nhất còn phải trên người anh tầm vài ba năm nữa, lúc sờ thấy những vết sẹo đó, Phong Lăng cảm thấy rất chua xót. Cô chủ động vòng tay qua người Lệ Nam Hành, ôm chặt lấy tấm lưng của anh.
Cảm nhận được hành động của Phong Lăng, anh sốc, cười hỏi: “Mấy vết sẹo đó hấp dẫn lắm hay sao mà em cứ sờ tới sờ lui vậy?”
Nào chỉ hấp dẫn.
Cứ nghĩ đến việc người đàn ông này gần như đã bên vờ vực cái chết mà vẫn cố chống đỡ, giữ được mạng sống để đi được đến ngày hôm nay, có thể sống trước mặt cô, cơ thể vạm vỡ đè cô lên giường khiến cô cảm thấy hấp dẫn không chịu nổi.
Cô không nói gì, chỉ nhướn lên hôn một cái vào cằm anh, rồi lại hôn lên môi anh. Tất cả những hành động đáp trả chủ động đều khiến cho sức khống chế của người đàn ông căng lên đến cực điểm.
Anh đè chặt cô xuống, giọng khàn gằn từng câu từng chữ: “Dám quyến rũ anh như thế này, lúc khóc thì nhớ chú ý cổ họng, đừng có gào khản cổ đấy…”
…
“Yêu anh không? Hửm? Trả lời đi?”
“…” Trong lúc cô vẫn còn đang đắm chìm trong cơn tình ái trào dâng, chỉ có thể dựa vào chút ý thức của bản năng, lạc giọng nói ra một chữ mơ hồ: “… Yêu.”
Phản ứng đầu tiên của Lệ Nam Hành là không tin vào tai mình. Mấy giây sau, niềm vui sướng ập đến như cuồng phong bão vũ, anh bỗng nhấc bổng cô lên, đi thẳng vào nhà tắm.
Phong Lăng bị anh khiêng trên vai, linh hồn của cô gần như đã tan rã, miễn cưỡng nói một câu: “Chậm thôi, Lệ Nam Hành, anh chậm thôi… đằng trước có sofa… anh không nhìn thấy… cẩn thận va vào bây giờ…”
Nhưng người đàn ông đã sớm quen đường quen lối, biết rõ khoảng cách và vị trí của đồ vật trong nhà từ lâu, anh vòng qua sofa một cách chính xác, rồi đi vào đúng cửa nhà tắm.
Phong Lăng bị anh tì mạnh lên tường nhà tắm, chỉ có thể thấy người đàn ông đứng dưới vòi sen ấm áp lặp đi lặp lại câu nói: “Anh yêu em, Phong Lăng, anh yêu em…”
…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến cuối cùng, Phong Lăng bị người đàn ông giày vò đến mức gần như mất cả ý thức, điều duy nhất mà cô có thể nhớ được là may mà mình không cho anh ăn mấy cái thứ đồ bổ kia, nếu không, chắc cô đã mất mạng ở đây rồi.
Anh bị thương chỗ nào kia chứ? Rõ ràng trên người chỉ có thêm vài vết sẹo thôi! Những chỗ khác, HOÀN TOÀN KHÔNG ẢNH HƯỞNG GÌ!”
…
Sáng hôm sau, mặt trời từ từ ló dạng, bắt đầu chiếu từng tia sáng lọt qua khe cửa sổ.
Trên chiếc giường kingsize, quần áo, chăn nệm lộn xộn chất đống, cuối cùng người đàn ông thở hổn hển và cô gái đã không còn sức lực, chỉ phát ra được những tiếng rên như mèo kêu cũng từ từ yên tĩnh lại.
Lệ Nam Hành vẫn đang ở trên người cô, giữa chừng họ có tắm một lần, sau đó không biết lại tiếp tục thêm mấy lần, anh không muốn nằm sang bên cạnh, như thể chỉ khi thân thể kề sát cô như thế này mới có thể khiến anh ngủ được một giấc thoải mái.
Phong Lăng mệt mỏi mở hờ mắt, cau mày.
“Sao thế?” Lệ Nam Hành khẽ hỏi.
Cô không đáp lại anh, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi nơi đây mà đánh giá người đàn ông đang ở trên người mình từng chút một. Những lúc Lệ Nam Hành không tỏ ra sắc sảo, thật ra trông anh cũng giống kiểu đẹp trai, ít nói; lúc tỏ ra dịu dàng cũng đẹp đến nỗi khiến người ta muốn đến gần, nhưng thường này khi đối diện với người khác, anh luôn trưng ra dáng vẻ “đừng có đến làm phiền ông”. Và đặc biệt, đẹp nhất chính là đôi mắt và sống mũi thẳng đuột của anh.
Cô quan sát kỹ lưỡng, chăm chú, một lúc lâu sau mới đưa tay sờ lên mặt Lệ Nam Hành.
“Thấy trời sáng, anh định tha cho em ngủ một lúc rồi…” Người đàn ông cúi xuống cắn lên môi cô một cái, dằn lòng nói tiếp: “Nhưng rõ ràng là chính em không muốn ngủ…”
…
Lệ Nam Hành như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày cuối cùng mới được ăn một bữa thịt, cả đêm từ đầu đến cuối anh đều rất kịch liệt, cảm xúc biến đổi từ dục vọng dâng trào mạnh liệt dần chuyển thành những thương yêu tha thiết.
…
“Không chịu nổi nữa à? Chẳng phải em nói anh yếu đến mức không đánh lại được cả em sao? Anh mà lại yếu như em á?”
“…”
Phong Lăng vô thức túm lấy ga giường, muốn chạy nhưng vừa nhúc nhích đã bị người đang ông kéo hông ấn trở lại, phủ lên một nụ hôn cuồng nhiệt.
…
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào chiếc giường hỗn loạn trong phòng ngủ.
Hàng lông mi của Phong Lăng khẽ động, cô từ từ mở mắt, sau mấy giây mờ mịt ngắn ngủi, cuối cùng mắt cũng có tiêu cự trở lại, cảm thấy có một vật nặng trên người, cô cúi đầu nhìn thử, quả nhiên là cánh tay quen thuộc.
Phong Lăng đang định trở mình lại bị người đàn ông đang ngủ say kéo vào lòng. Nửa người trên Lệ Nam Hành trần trụi hở ra ngoài chăn, anh vẫn nhắm mắt, đưa tay lên vỗ đầu cô, tay còn lại ôm chặt lấy hông cô: “Ngủ thêm một lát…”
Phong Lăng không kịp đề phòng, va vào lồng ngực của người đàn ông, cả gương mặt lao về phía anh, cô vội giãy ra: “Sắp trưa đến nơi rồi còn chưa ăn uống gì, mắt anh còn chưa đắp thuốc, tối qua cũng quên không chườm…”
Cô vừa thoát ra định xuống giường, nhưng chân còn chưa chạm đất, đã bị Lệ Nam Hành ôm ngang hông từ phía sau, rồi lại bị đổ ra giường, anh lại ôm chặt cô vào lòng.
“Không sao, ngủ trước đã, mấy việc đó cũng chẳng cần vội.”
“Nhưng mà…”
“Ngoan.” Anh xoa đầu cô như để vỗ về, hiển nhiên cả đêm qua tuy anh rất sung sướng nhưng đúng là cũng buồn ngủ thật rồi. Dẫu sao mấy tháng qua anh cũng đã quen ngủ sớm dậy sớm, chăm sóc sức khỏe điều độ, giờ bỗng cả đêm không ngủ, hiện tại anh thật sự cần ôm cô để ngủ bù một giấc.
“Anh không ăn cơm à?”
Nhưng còn chưa kịp đáp, tiếng nói của cô đã bị chặn lại.
Mỗi một nụ hôn của Lệ Nam Hành đều khác nhau, trong cơn triền miên quấn quýt đến phát sợ, thậm chí khiến con người ta cảm thấy nghẹt thở, ẩn chứa bao dục vọng mà người đàn ông đã phải nhẫn nhịn trong khoảng thời gian dài. Lúc này tất cả đều trút hết vào các giác quan của cô, cơ thể cô cũng bất giác nóng dần lên.
“Đừng nhúc nhích, để em.” Phong Lăng muốn mình chủ động, cô đưa tay lên muốn cởi áo anh, người đàn ông chỉ nói một câu nghe không rõ rồi nắm lấy tay cô, nhanh chóng cởi bỏ từng chiếc cúc áo, sau đó mới kéo tay cô để cô áp lên ngực mình.
Bình thường nơi đó đã toàn cơ bắp, nhưng sau khi bị thương nặng ở Israel, ở đó lại có thêm nhiều vết sẹo lồi lõm, hơn nữa mới lành mấy tháng nay nên giờ vẫn chưa có thời gian đi phẫu thuật làm mờ sẹo. Những vết sẹo này ít nhất còn phải trên người anh tầm vài ba năm nữa, lúc sờ thấy những vết sẹo đó, Phong Lăng cảm thấy rất chua xót. Cô chủ động vòng tay qua người Lệ Nam Hành, ôm chặt lấy tấm lưng của anh.
Cảm nhận được hành động của Phong Lăng, anh sốc, cười hỏi: “Mấy vết sẹo đó hấp dẫn lắm hay sao mà em cứ sờ tới sờ lui vậy?”
Nào chỉ hấp dẫn.
Cứ nghĩ đến việc người đàn ông này gần như đã bên vờ vực cái chết mà vẫn cố chống đỡ, giữ được mạng sống để đi được đến ngày hôm nay, có thể sống trước mặt cô, cơ thể vạm vỡ đè cô lên giường khiến cô cảm thấy hấp dẫn không chịu nổi.
Cô không nói gì, chỉ nhướn lên hôn một cái vào cằm anh, rồi lại hôn lên môi anh. Tất cả những hành động đáp trả chủ động đều khiến cho sức khống chế của người đàn ông căng lên đến cực điểm.
Anh đè chặt cô xuống, giọng khàn gằn từng câu từng chữ: “Dám quyến rũ anh như thế này, lúc khóc thì nhớ chú ý cổ họng, đừng có gào khản cổ đấy…”
…
“Yêu anh không? Hửm? Trả lời đi?”
“…” Trong lúc cô vẫn còn đang đắm chìm trong cơn tình ái trào dâng, chỉ có thể dựa vào chút ý thức của bản năng, lạc giọng nói ra một chữ mơ hồ: “… Yêu.”
Phản ứng đầu tiên của Lệ Nam Hành là không tin vào tai mình. Mấy giây sau, niềm vui sướng ập đến như cuồng phong bão vũ, anh bỗng nhấc bổng cô lên, đi thẳng vào nhà tắm.
Phong Lăng bị anh khiêng trên vai, linh hồn của cô gần như đã tan rã, miễn cưỡng nói một câu: “Chậm thôi, Lệ Nam Hành, anh chậm thôi… đằng trước có sofa… anh không nhìn thấy… cẩn thận va vào bây giờ…”
Nhưng người đàn ông đã sớm quen đường quen lối, biết rõ khoảng cách và vị trí của đồ vật trong nhà từ lâu, anh vòng qua sofa một cách chính xác, rồi đi vào đúng cửa nhà tắm.
Phong Lăng bị anh tì mạnh lên tường nhà tắm, chỉ có thể thấy người đàn ông đứng dưới vòi sen ấm áp lặp đi lặp lại câu nói: “Anh yêu em, Phong Lăng, anh yêu em…”
…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến cuối cùng, Phong Lăng bị người đàn ông giày vò đến mức gần như mất cả ý thức, điều duy nhất mà cô có thể nhớ được là may mà mình không cho anh ăn mấy cái thứ đồ bổ kia, nếu không, chắc cô đã mất mạng ở đây rồi.
Anh bị thương chỗ nào kia chứ? Rõ ràng trên người chỉ có thêm vài vết sẹo thôi! Những chỗ khác, HOÀN TOÀN KHÔNG ẢNH HƯỞNG GÌ!”
…
Sáng hôm sau, mặt trời từ từ ló dạng, bắt đầu chiếu từng tia sáng lọt qua khe cửa sổ.
Trên chiếc giường kingsize, quần áo, chăn nệm lộn xộn chất đống, cuối cùng người đàn ông thở hổn hển và cô gái đã không còn sức lực, chỉ phát ra được những tiếng rên như mèo kêu cũng từ từ yên tĩnh lại.
Lệ Nam Hành vẫn đang ở trên người cô, giữa chừng họ có tắm một lần, sau đó không biết lại tiếp tục thêm mấy lần, anh không muốn nằm sang bên cạnh, như thể chỉ khi thân thể kề sát cô như thế này mới có thể khiến anh ngủ được một giấc thoải mái.
Phong Lăng mệt mỏi mở hờ mắt, cau mày.
“Sao thế?” Lệ Nam Hành khẽ hỏi.
Cô không đáp lại anh, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi nơi đây mà đánh giá người đàn ông đang ở trên người mình từng chút một. Những lúc Lệ Nam Hành không tỏ ra sắc sảo, thật ra trông anh cũng giống kiểu đẹp trai, ít nói; lúc tỏ ra dịu dàng cũng đẹp đến nỗi khiến người ta muốn đến gần, nhưng thường này khi đối diện với người khác, anh luôn trưng ra dáng vẻ “đừng có đến làm phiền ông”. Và đặc biệt, đẹp nhất chính là đôi mắt và sống mũi thẳng đuột của anh.
Cô quan sát kỹ lưỡng, chăm chú, một lúc lâu sau mới đưa tay sờ lên mặt Lệ Nam Hành.
“Thấy trời sáng, anh định tha cho em ngủ một lúc rồi…” Người đàn ông cúi xuống cắn lên môi cô một cái, dằn lòng nói tiếp: “Nhưng rõ ràng là chính em không muốn ngủ…”
…
Lệ Nam Hành như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày cuối cùng mới được ăn một bữa thịt, cả đêm từ đầu đến cuối anh đều rất kịch liệt, cảm xúc biến đổi từ dục vọng dâng trào mạnh liệt dần chuyển thành những thương yêu tha thiết.
…
“Không chịu nổi nữa à? Chẳng phải em nói anh yếu đến mức không đánh lại được cả em sao? Anh mà lại yếu như em á?”
“…”
Phong Lăng vô thức túm lấy ga giường, muốn chạy nhưng vừa nhúc nhích đã bị người đang ông kéo hông ấn trở lại, phủ lên một nụ hôn cuồng nhiệt.
…
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào chiếc giường hỗn loạn trong phòng ngủ.
Hàng lông mi của Phong Lăng khẽ động, cô từ từ mở mắt, sau mấy giây mờ mịt ngắn ngủi, cuối cùng mắt cũng có tiêu cự trở lại, cảm thấy có một vật nặng trên người, cô cúi đầu nhìn thử, quả nhiên là cánh tay quen thuộc.
Phong Lăng đang định trở mình lại bị người đàn ông đang ngủ say kéo vào lòng. Nửa người trên Lệ Nam Hành trần trụi hở ra ngoài chăn, anh vẫn nhắm mắt, đưa tay lên vỗ đầu cô, tay còn lại ôm chặt lấy hông cô: “Ngủ thêm một lát…”
Phong Lăng không kịp đề phòng, va vào lồng ngực của người đàn ông, cả gương mặt lao về phía anh, cô vội giãy ra: “Sắp trưa đến nơi rồi còn chưa ăn uống gì, mắt anh còn chưa đắp thuốc, tối qua cũng quên không chườm…”
Cô vừa thoát ra định xuống giường, nhưng chân còn chưa chạm đất, đã bị Lệ Nam Hành ôm ngang hông từ phía sau, rồi lại bị đổ ra giường, anh lại ôm chặt cô vào lòng.
“Không sao, ngủ trước đã, mấy việc đó cũng chẳng cần vội.”
“Nhưng mà…”
“Ngoan.” Anh xoa đầu cô như để vỗ về, hiển nhiên cả đêm qua tuy anh rất sung sướng nhưng đúng là cũng buồn ngủ thật rồi. Dẫu sao mấy tháng qua anh cũng đã quen ngủ sớm dậy sớm, chăm sóc sức khỏe điều độ, giờ bỗng cả đêm không ngủ, hiện tại anh thật sự cần ôm cô để ngủ bù một giấc.
“Anh không ăn cơm à?”
Danh sách chương